Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc
-
Quyển 2 - Chương 11-1: Lại một bí mật 9(1)
Editor: Puck -
Lôi kéo Phượng Dục Minh đi ra thật xa, Quý Du Nhiên mới dừng bước chân, sắc mặt dần nặng nề.
“Ái phi, mới vừa rồi ý tứ của đại Hoàng tẩu, nói tiểu chất nhi thật ra là nhi tử của phụ hoàng? Cũng chính là tiểu Hoàng đệ của bổn Vương?” Ở bên cạnh nàng, Phượng Dục Minh gãi đầu nhỏ giọng hỏi.
“Suỵt!” Vội vàng bịt miệng của hắn, Quý Du Nhiên đè thấp giọng nói, “Chuyện này chàng nghe được coi như xong, về sau không cho nói với ai, nhớ chưa?”
“Tại sao?” Phượng Dục Minh không hiểu.
“Ta nói không cho chàng nói thì không được nói!”
“A.”
Nhìn dáng vẻ uất ức của hắn, Quý Du Nhiên thở dài, bất đắc dĩ nâng mặt hắn lên: “Vương gia, chuyện này chúng ta vẫn nên kính trọng từ xa thì tốt hơn. Nếu không, nếu như bị dính vào rồi, hậu hoạn khẳng định vô cùng!” Nhưng mà, tại sao nàng có cảm giác, mình nhất định sẽ bị lôi vào trong vũng nước đục này?
Suy nghĩ một chút, nàng hạ quyết tâm: “Đi!”
“Đi đâu?”
“Gặp Địch phi, tán dóc một chút với bà ấy!”
Địch phi dĩ nhiên cực kỳ hoan nghênh bọn họ đến.
Mọi người đều ngồi xuống nói vài lời không quan trọng, Địch phi liền kêu mấy người không có nhiệm vụ đi, Quý Du Nhiên liền hỏi chuyện mấy mỹ nhân mang thai trong Đông cung.
“Có ba người mang thai, một người trong số đó sắp năm tháng rồi, hai người khác một hơn ba tháng, một vừa mới bắt được mạch. Chỉ có điều theo lời Thái y nói, hình như ba hài tử này đều là nữ hài nhi.”
Thật sao? Quý Du Nhiên nhướn mày, “Ngài nói, nếu như Thái tử liên tục không sinh ra được nhi tử, Hoàng thượng có thể bỏ qua đời này truyền ngôi vị Hoàng đế lên đời tiểu bối tiếp theo không? Dù sao, mỹ nhân sinh ra hài tử vĩnh viễn không phải là dòng chính.” Mà Ninh Vương phi, hài tử của nàng ta trên danh nghĩa là tôn nhi ruột, hơn nữa khỏe khỏe mạnh mạnh, còn danh chính ngôn thuận hơn hài tử của những mỹ nhân kia nhiều.
Địch phi nghe vậy hơi sửng sốt, “Cũng không đến mức đi! Mặc dù Hoàng thượng còn trẻ, nhưng bồi dưỡng một người nối nghiệp cũng cần mười mấy năm. Lại từ từ bồi dưỡng tiểu tôn nhi, cần phải hao phí quá nhiều tinh lực. Huống chi, bây giờ mặc dù phẩm hạnh Thái tử xảy ra vấn đề, nhưng xét thấy Hoàng thượng đã bỏ ra trên người hắn nhiều như vậy, hiện giờ khẳng định vẫn sẽ cho hắn một thời gian quan sát kỹ. Chỉ cần biểu hiện của hắn không kém, địa vị của hắn nhất định vững chắc.”
Nói cách khác, nếu như biểu hiện của hắn kém, địa vị này cũng không vững chắc? Quý Du Nhiên mím môi. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Địch phi nhìn nhìn nàng, “Dật Vương phi, ngươi làm sao vậy? Ta thấy ngươi hôm nay đều hơi mất hồn mất vía.”
Bị bà ấy nhìn ra rồi? Quý Du Nhiên bĩu môi, suy nghĩ một chút vẫn ghé vào bên tai bà tay nói tất cả những gì vừa nghe thấy.
“Trời ơi!” Lúc này Địch phi che miệng khẽ kêu: “Lại còn có chuyện như vậy? Ninh Vương phi nàng ta... Cho nên ngươi hoài nghi nàng ta muốn để Hoàng thượng sắc lập Hoàng thái tôn?”
Quý Du Nhiên gật đầu, “Ta vẫn cảm thấy Ninh Vương phi không đơn giản.”
Địch phi siết chặt khăn tay, “Kể từ đó, bổn cung đã hiểu vì sau ban đầu sau khi từ Ly Sơn trở lại, tại sao tính khí Hoàng thượng đột nhiên thay đổi lớn rồi. Xem ra, lúc ấy Hoàng thượng còn lo lắng hãi hùng không ít đi?”
Quý Du Nhiên khẽ thở ra, Địch phi cũng tỏ vẻ hoảng sợ.
Hai người nhìn nhau chẳng nói gì, hồi lâu, một cung nữ bên ngoài báo lại: “Nương nương, thất Hoàng tử tới.”
“Mau cho hắn vào đi!” Nghe được nhi tử tới, sắc mặt Địch phi hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng lớn tiếng nói.
Rất nhanh, thất Hoàng tử mặc bộ đồ gấm, ăn mặc thỏa đáng, trong tay lại chống gậy khập khiễng đi tới. Hơn một năm, vóc dáng của hắn cao lên không ít, trải qua học tập văn võ, trên người cũng có vài phần oai hùng. Nếu như không có cây gậy vướng bận này, hắn nhất định là một thiếu niên Hoàng tộc khí khái hào hùng bức người.
Đến gần, hắn nhất nhất hành lễ với Địch phi còn có Phượng Dục Minh và Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên đáp lễ, rồi sau đó nói mấy câu, cáo từ rời đi.
Địch phi cũng không lưu lại, nói với nàng: “Nhưng chuyện này ngươi tạm thời đừng để trong lòng, cũng đừng lui tới nhiều với nàng ta. Đi một bước nhìn một bước, thời gian dài nàng ta nhất định sẽ lộ đuôi ra.”
“Ừm.” Ý nghĩ này không mưu mà hợp với nàng. Quý Du Nhiên đồng ý rồi.
Chỉ có điều, không dự đoán được chính là: Sau khi biết được bí mật này ba ngày, Ninh Vương phủ đột nhiên truyền đến tin tức –– Ninh Vương gia qua đời!
Ninh Vương phi khóc đến ngất đi, ngày đêm canh giữ trước quan tài của Ninh Vương gia đốt giấy để tang, để lại một hài tử gào khóc đòi ăn không người trông nom, Hoàng hậu đau lòng không thôi, vội vàng sai người ôm hài tử vào cung hỗ trợ chăm sóc.
Mà Quý Du Nhiên, nàng tự nhiên cũng phải qua an ủi vị chị em bạn dâu đau lòng muốn chết này.
“Nhị đệ muội!” Vừa thấy nàng, Ninh Vương phi liền nước mắt như mưa. Chỉ có mấy ngày, nàng ta đã gầy đi vài vòng. Vốn là người không mập, hiện giờ gần như chỉ còn da bọc xương, nhìn hết sức đáng thương.
Trong lòng Quý Du Nhiên cũng không nhịn được co rút đau đớn mấy cái, quỳ gối bên cạnh nàng ta vỗ lưng cho nàng ta, “Người chết không thể sống lại, tẩu nén bi thương đi! Hơn nữa, đại Hoàng huynh bị khổ nhiều năm như vậy, như bây giờ thật ra là một giải thoát với huynh ấy, ít nhất huynh ấy sẽ không bị bệnh đau hành hạ.” die nda nle equ ydo nn
Ninh Vương phi không nói, chỉ có điều ở trong ngực nàng khóc đến phát run.
Quý Du Nhiên không nói gì, chỉ có thể ôm nàng ta để cho nàng ta khóc đủ.
Cũng không biết khóc bao lâu, có người bên ngoài báo lại: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Người cả phòng vội vàng đứng dậy qua nghênh đón.
Hoàng hậu nương nương vội vàng đỡ Ninh Vương phi dậy, nhìn dáng vẻ gầy gò như một bộ xương của nàng ta, nhịn không được cũng đỏ vành mắt: “Hài tử đáng thương, con sao phải khổ như vậy chứ? Ninh Vương nó cũng... Đây là số mệnh của nó. Sống hơn hai mươi năm, nó ở trên giường nằm hơn hai mươi năm. Hơn nữa một năm này, nó vừa yếu ớt lại bị bỏng, thay vì hành hạ ngày ngày, còn không bằng...”
Một đôi mẹ chồng nàng dâu lại ôm đầu mà khóc.
Người chung quanh vội đi khuyên. Khó khăn lắm mới khuyên không khóc nữa, Hoàng hậu nương nương đi nhìn quan quách của Ninh Vương, liền choáng váng đầu, được người bên cạnh đỡ đến sảnh bên ngồi.
Ninh Vương phi và Quý Du Nhiên cũng tới phục vụ, Hoàng hậu nương nương lại lau nước mắt, rồi nức nở nói: “Ôm Hiền nhi tới đi! Mẫu tử bọn họ đã vài ngày không gặp rồi, cũng nên để cho hai người đoàn tụ.”
“Hiền nhi!”
Vừa thấy được bọc tã lót nho nhỏ đó, Ninh Vương phi liền khẽ kêu một tiếng, vội vàng nhào qua ôm bọc tã lót vào trong ngực.
Hài nhi trong bọc tã lót đã sắp ba tháng. Khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà mềm mại, tròng mắt vừa lớn vừa tròn, dáng dấp hết sức khiến người ta vui mừng. Hắn chưa hiểu sự việc không biết chuyện xảy ra bên cạnh, trong cái miệng nhỏ nhắn ngậm đầu ngón tay mập mạp, tròng mắt đảo loạn nhanh như chớp, không biết đang nhìn cái gì ở đây.
Ngửi thấy được mùi trên người mẫu thân, hắn từ từ nghiêng đầu qua, giống như đang nhìn thẳng vào mắt nàng. Cái miệng nhỏ nhắn nhếch ra, giống như đang cười. Ninh Vương phi nhất thời lại nước mắt như mưa.
Hoàng hậu nương nương che miệng khóc nức nở không dứt, “May mà trước khi Ninh Vương đi còn lưu lại một niệm tưởng cho bổn cung, nếu không, bổn cung sẽ đau lòng muốn chết!” Một mặt kêu người qua đỡ Ninh Vương phi ngồi xuống, bà vừa nhỏ giọng nói, “Được rồi, bổn cung và Thái hậu đã thương lượng rồi, chờ sau khi Ninh Vương chôn cất xong, ngươi và Hiền nhi cùng nhau chuyển vào Hoàng cung ở đi! Bổn cung thật sự không nhẫn tâm nhìn cô nhi quả mẫu hai người ở bên ngoài sống nương tựa vào nhau.” d1en d4nl 3q21y d0n
Trong lòng Quý Du Nhiên lộp bộp một cái!
Chuyển vào cung ở? Còn nhớ rõ ngày đó Hoàng đế từng nói, không bao giờ để cho bọn họ vào cung.
Hình như Ninh Vương phi cũng nghĩ đến, nhỏ giọng nức nở nói: “Nhưng mà, phụ hoàng...”
“Không sao. Trước kia là bởi vì con phải chăm sóc Ninh Vương và hài tử, không rút ra được thời giờ gì. Nhưng bây giờ, hài tử đáng thương của bổn cung, hắn cũng đã... Thân con yếu ớt, hài tử lại nhỏ như vậy, mẫu tử các con không ở bên cạnh để bổn cung chăm sóc, ai tới chăm sóc hai người? Bổn cung đã thương lượng xong với mẫu hậu rồi, mẫu hậu quyết định, Hoàng thượng sẽ không từ chối được.”
“Đã như vậy, nhi thần đa tạ đại ân đại đức của mẫu hậu và Hoàng tổ mẫu.” Ninh Vương phi đỏ mắt nói.
Một đôi mẹ chồng nàng dâu tiếp tục lau nước mắt.
Quý Du Nhiên cúi đầu, trong lòng âm thầm lắc đầu: Thì ra là như vậy. Lần này, trong Hoàng cung nên có trò hay để nhìn.
Hơn nữa ––
Trong đầu chợt toát ra một ý nghĩ: Chẳng lẽ, Ninh Vương bị nàng ta hại chết? Chỉ vì mẹ con bọn họ có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong Hoàng cung?
Dĩ nhiên, chuyện này nàng cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng.
Quanh quách của Ninh Vương giữ bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới được nâng đi Hoàng lăng an táng. Mà chờ sau khi hắn nhập thổ vi an, Ninh Vương phi được Hoàng hậu Thái hậu liên tục thúc giục, mới bất đắc dĩ ôm hài tử vào trong Hoàng cung, ở bên cạnh tẩm cung của Hoàng hậu nương nương.
Bởi vì phải giúp nàng ta chăm sóc hài tử, Hoàng hậu nương nương không thể phân thân, chỉ đành phải đi khẩn cầu Thái hậu thả Thái tử phi ra. Sau khi được Hoàng hậu liên tục bảo đảm, Thái hậu mới gật đầu đồng ý.
Khi nghe được tin tức này, Quý Du Nhiên cười lạnh trong lòng: Thì ra là như vậy. Xem ra, Hoàng hậu nương nương kiên trì như thế cũng có suy tính của mình trong đó!
Chỉ có điều, mặc dù được thả ra, nhưng Thái hậu vẫn kiên trì muốn Thái tử phi phải qua Phật đường của bà đọc kinh một canh giờ mỗi ngày. Hơn nữa, bởi vì Ninh Vương đã qua đời, mẫu tử Ninh Vương phi hiển nhiên được tất cả mọi người đồng tình, phần lớn lực chú ý của mọi người đều đặt trên người cô nhi quả mẫu, vì vậy hành tung của Thái tử phi cũng có vẻ khiêm nhường rất nhiều.
Chỉ có điều, nàng ta sẽ vì vậy mà yên tĩnh lại sao? Quý Du Nhiên cảm thấy không có khả năng.
Một ngày kia, nàng lại bị Thái hậu cho gọi vào cung, sau khi tán dóc vài câu, Ninh Vương phi liền phái người tới đón, mời nàng qua đó hàn huyên một chút. dinendian.lơqid]on
Mùa xuân đã qua, mùa hè lặng lẽ tới. Hôm nay mặt trời trên đỉnh đầu đã hiện ra tia sáng sắc bén, đi trên đường nhỏ bằng đá xanh trong Hoàng cung, Quý Du Nhiên cảm thấy sau lưng có mồ hôi rịn ra. Xem ra, trở về thay quần áo mỏng một chút, nàng thầm nói trong lòng.
“Tham kiến Thái tử phi!”
Đột nhiên, cung nữ dẫn đường dừng bước, tiếng nói khiến nàng kinh hãi vang lên.
Quý Du Nhiên ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy muội muội cùng phụ thân khác mẫu thân đã lâu không gặp đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Vội vàng cúi đầu, cũng hành lễ với nàng ta.
Khóe miệng Thái tử phi khẽ nhếch lên, “Thì ra là tỷ tỷ à! Ngươi đi đâu vậy? Thăm tiểu Hoàng chất sao?”
Trải qua một khoảng thời gian bế quan tu luyện, cấp độ của nàng ta rõ ràng tăng thêm nhiều cấp. Quý Du Nhiên thở dài trong lòng, “Bẩm Thái tử phi, chính là vậy.”
“Vậy ngươi đi đi! Bổn cung mới từ bên đó tới đây, tiểu Hoàng chất lại lớn lên không ít, bây giờ đã học được lăn rồi!”
Quý Du Nhiên mỉm cười gật dầu. Đang định nghiêng người nhường đường cho nàng ta, không nghĩ tới Thái tử phi chủ động đi lên trước, một phát kéo tay nàng: “Đúng rồi tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta đã lâu không họp mặt chung một chỗ rồi. Lúc nào ngươi đi tới Đông cung của chúng ta ngồi một chút?”
“Tạm thời chắc không có thời gian.” Quý Du Nhiên cười từ chối.
Sắc mặt Thái tử phi khựng lại, “Tỷ tỷ ngươi có thời gian đi thăm Ninh Vương phi, lại không có thời gian đi gặp muội muội ta?”
Quý Du Nhiên cười cười, đẩy tay nàng ta ra, “Trong lòng ngươi hiểu, tỷ muội chúng ta, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau.”
Sắc mặt Thái tử phi thay đổi, Quý Du Nhiên liền nói: “Xin lỗi, đại Hoàng tẩu còn đang chờ chúng ta! Chúng ta đi trước.”
“Ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi vu cáo hãm hại ta! Một ngày nào đó, ta sẽ trả lại cho ngươi càng nghiêm trọng hơn!” Thấy nàng phải đi, Thái tử phi đè thấp giọng uy hiếp.
Lòng Quý Du Nhiên cũng căng thẳng, “Vu cáo hãm hại? Thái tử phi, ngài đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Liền đẩy nàng ta ra, sải bước rời đi.
“Quý Du Nhiên, ngươi cứ chờ đó cho ta!” Sau lưng truyền đến tiếng Thái tử phi cực kỳ tức giận kêu gào, khóe môi Quý Du Nhiên khẽ câu, xem ra, nàng ta cũng chỉ công phu mặt ngoài tăng lên. Bên trong vẫn ngu xuẩn như trước kia! Chỉ có điều... Âm thầm cau mày, hiện giờ nàng ta được thả ra rồi, nhất định sẽ tìm nàng trả thù. Thái tử mới vừa bị rầy la, hành động thu liễm lại chút, bây giờ lại tới nàng ta. Nàng phải nghĩ đến một biện pháp vẹn toàn đôi bên tiêu trừ hết hai người là mối họa này mới được. Nếu không, sau này vẫn còn khiến cho nàng bận tâm.
Chỉ có điều, định diệt trừ hai người kia, nói dễ vậy sao?
Haizzz! Chỉ suy nghĩ một chút đã nhức đầu không dứt.
Lắc đầu một cái, dứt khoát không nghĩ. Tiếp tục đi về phía trước mấy bước, Ninh Vương phi đã ở cửa đón rồi. Trải qua một đoạn thời gian điều dưỡng, trên mặt của nàng ta đã hiện lên vẻ đỏ ửng, mặc dù cơ thể vẫn gầy ốm tong teo, nhưng ít nhất nhìn ra có tinh thần hơn trước kia rất nhiều.
“Nhị đệ muội, muội đã đến rồi!” Chủ động đi tới kéo nàng đi vào, Ninh Vương phi hào hứng bừng bừng lôi kéo nàng đi xem nhi tử nhà mình đang lật người trên giường, chọc hắn cười, Quý Du Nhiên cũng bị tiểu oa nhi đáng yêu này chọc cho tâm tình sảng khoái không ít.
“Tất cả mọi người đều nói, dáng dấp Hiền nhi giống phụ hoàng như từ một khuôn đúc ra đấy!”
Lôi kéo Phượng Dục Minh đi ra thật xa, Quý Du Nhiên mới dừng bước chân, sắc mặt dần nặng nề.
“Ái phi, mới vừa rồi ý tứ của đại Hoàng tẩu, nói tiểu chất nhi thật ra là nhi tử của phụ hoàng? Cũng chính là tiểu Hoàng đệ của bổn Vương?” Ở bên cạnh nàng, Phượng Dục Minh gãi đầu nhỏ giọng hỏi.
“Suỵt!” Vội vàng bịt miệng của hắn, Quý Du Nhiên đè thấp giọng nói, “Chuyện này chàng nghe được coi như xong, về sau không cho nói với ai, nhớ chưa?”
“Tại sao?” Phượng Dục Minh không hiểu.
“Ta nói không cho chàng nói thì không được nói!”
“A.”
Nhìn dáng vẻ uất ức của hắn, Quý Du Nhiên thở dài, bất đắc dĩ nâng mặt hắn lên: “Vương gia, chuyện này chúng ta vẫn nên kính trọng từ xa thì tốt hơn. Nếu không, nếu như bị dính vào rồi, hậu hoạn khẳng định vô cùng!” Nhưng mà, tại sao nàng có cảm giác, mình nhất định sẽ bị lôi vào trong vũng nước đục này?
Suy nghĩ một chút, nàng hạ quyết tâm: “Đi!”
“Đi đâu?”
“Gặp Địch phi, tán dóc một chút với bà ấy!”
Địch phi dĩ nhiên cực kỳ hoan nghênh bọn họ đến.
Mọi người đều ngồi xuống nói vài lời không quan trọng, Địch phi liền kêu mấy người không có nhiệm vụ đi, Quý Du Nhiên liền hỏi chuyện mấy mỹ nhân mang thai trong Đông cung.
“Có ba người mang thai, một người trong số đó sắp năm tháng rồi, hai người khác một hơn ba tháng, một vừa mới bắt được mạch. Chỉ có điều theo lời Thái y nói, hình như ba hài tử này đều là nữ hài nhi.”
Thật sao? Quý Du Nhiên nhướn mày, “Ngài nói, nếu như Thái tử liên tục không sinh ra được nhi tử, Hoàng thượng có thể bỏ qua đời này truyền ngôi vị Hoàng đế lên đời tiểu bối tiếp theo không? Dù sao, mỹ nhân sinh ra hài tử vĩnh viễn không phải là dòng chính.” Mà Ninh Vương phi, hài tử của nàng ta trên danh nghĩa là tôn nhi ruột, hơn nữa khỏe khỏe mạnh mạnh, còn danh chính ngôn thuận hơn hài tử của những mỹ nhân kia nhiều.
Địch phi nghe vậy hơi sửng sốt, “Cũng không đến mức đi! Mặc dù Hoàng thượng còn trẻ, nhưng bồi dưỡng một người nối nghiệp cũng cần mười mấy năm. Lại từ từ bồi dưỡng tiểu tôn nhi, cần phải hao phí quá nhiều tinh lực. Huống chi, bây giờ mặc dù phẩm hạnh Thái tử xảy ra vấn đề, nhưng xét thấy Hoàng thượng đã bỏ ra trên người hắn nhiều như vậy, hiện giờ khẳng định vẫn sẽ cho hắn một thời gian quan sát kỹ. Chỉ cần biểu hiện của hắn không kém, địa vị của hắn nhất định vững chắc.”
Nói cách khác, nếu như biểu hiện của hắn kém, địa vị này cũng không vững chắc? Quý Du Nhiên mím môi. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Địch phi nhìn nhìn nàng, “Dật Vương phi, ngươi làm sao vậy? Ta thấy ngươi hôm nay đều hơi mất hồn mất vía.”
Bị bà ấy nhìn ra rồi? Quý Du Nhiên bĩu môi, suy nghĩ một chút vẫn ghé vào bên tai bà tay nói tất cả những gì vừa nghe thấy.
“Trời ơi!” Lúc này Địch phi che miệng khẽ kêu: “Lại còn có chuyện như vậy? Ninh Vương phi nàng ta... Cho nên ngươi hoài nghi nàng ta muốn để Hoàng thượng sắc lập Hoàng thái tôn?”
Quý Du Nhiên gật đầu, “Ta vẫn cảm thấy Ninh Vương phi không đơn giản.”
Địch phi siết chặt khăn tay, “Kể từ đó, bổn cung đã hiểu vì sau ban đầu sau khi từ Ly Sơn trở lại, tại sao tính khí Hoàng thượng đột nhiên thay đổi lớn rồi. Xem ra, lúc ấy Hoàng thượng còn lo lắng hãi hùng không ít đi?”
Quý Du Nhiên khẽ thở ra, Địch phi cũng tỏ vẻ hoảng sợ.
Hai người nhìn nhau chẳng nói gì, hồi lâu, một cung nữ bên ngoài báo lại: “Nương nương, thất Hoàng tử tới.”
“Mau cho hắn vào đi!” Nghe được nhi tử tới, sắc mặt Địch phi hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng lớn tiếng nói.
Rất nhanh, thất Hoàng tử mặc bộ đồ gấm, ăn mặc thỏa đáng, trong tay lại chống gậy khập khiễng đi tới. Hơn một năm, vóc dáng của hắn cao lên không ít, trải qua học tập văn võ, trên người cũng có vài phần oai hùng. Nếu như không có cây gậy vướng bận này, hắn nhất định là một thiếu niên Hoàng tộc khí khái hào hùng bức người.
Đến gần, hắn nhất nhất hành lễ với Địch phi còn có Phượng Dục Minh và Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên đáp lễ, rồi sau đó nói mấy câu, cáo từ rời đi.
Địch phi cũng không lưu lại, nói với nàng: “Nhưng chuyện này ngươi tạm thời đừng để trong lòng, cũng đừng lui tới nhiều với nàng ta. Đi một bước nhìn một bước, thời gian dài nàng ta nhất định sẽ lộ đuôi ra.”
“Ừm.” Ý nghĩ này không mưu mà hợp với nàng. Quý Du Nhiên đồng ý rồi.
Chỉ có điều, không dự đoán được chính là: Sau khi biết được bí mật này ba ngày, Ninh Vương phủ đột nhiên truyền đến tin tức –– Ninh Vương gia qua đời!
Ninh Vương phi khóc đến ngất đi, ngày đêm canh giữ trước quan tài của Ninh Vương gia đốt giấy để tang, để lại một hài tử gào khóc đòi ăn không người trông nom, Hoàng hậu đau lòng không thôi, vội vàng sai người ôm hài tử vào cung hỗ trợ chăm sóc.
Mà Quý Du Nhiên, nàng tự nhiên cũng phải qua an ủi vị chị em bạn dâu đau lòng muốn chết này.
“Nhị đệ muội!” Vừa thấy nàng, Ninh Vương phi liền nước mắt như mưa. Chỉ có mấy ngày, nàng ta đã gầy đi vài vòng. Vốn là người không mập, hiện giờ gần như chỉ còn da bọc xương, nhìn hết sức đáng thương.
Trong lòng Quý Du Nhiên cũng không nhịn được co rút đau đớn mấy cái, quỳ gối bên cạnh nàng ta vỗ lưng cho nàng ta, “Người chết không thể sống lại, tẩu nén bi thương đi! Hơn nữa, đại Hoàng huynh bị khổ nhiều năm như vậy, như bây giờ thật ra là một giải thoát với huynh ấy, ít nhất huynh ấy sẽ không bị bệnh đau hành hạ.” die nda nle equ ydo nn
Ninh Vương phi không nói, chỉ có điều ở trong ngực nàng khóc đến phát run.
Quý Du Nhiên không nói gì, chỉ có thể ôm nàng ta để cho nàng ta khóc đủ.
Cũng không biết khóc bao lâu, có người bên ngoài báo lại: “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Người cả phòng vội vàng đứng dậy qua nghênh đón.
Hoàng hậu nương nương vội vàng đỡ Ninh Vương phi dậy, nhìn dáng vẻ gầy gò như một bộ xương của nàng ta, nhịn không được cũng đỏ vành mắt: “Hài tử đáng thương, con sao phải khổ như vậy chứ? Ninh Vương nó cũng... Đây là số mệnh của nó. Sống hơn hai mươi năm, nó ở trên giường nằm hơn hai mươi năm. Hơn nữa một năm này, nó vừa yếu ớt lại bị bỏng, thay vì hành hạ ngày ngày, còn không bằng...”
Một đôi mẹ chồng nàng dâu lại ôm đầu mà khóc.
Người chung quanh vội đi khuyên. Khó khăn lắm mới khuyên không khóc nữa, Hoàng hậu nương nương đi nhìn quan quách của Ninh Vương, liền choáng váng đầu, được người bên cạnh đỡ đến sảnh bên ngồi.
Ninh Vương phi và Quý Du Nhiên cũng tới phục vụ, Hoàng hậu nương nương lại lau nước mắt, rồi nức nở nói: “Ôm Hiền nhi tới đi! Mẫu tử bọn họ đã vài ngày không gặp rồi, cũng nên để cho hai người đoàn tụ.”
“Hiền nhi!”
Vừa thấy được bọc tã lót nho nhỏ đó, Ninh Vương phi liền khẽ kêu một tiếng, vội vàng nhào qua ôm bọc tã lót vào trong ngực.
Hài nhi trong bọc tã lót đã sắp ba tháng. Khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà mềm mại, tròng mắt vừa lớn vừa tròn, dáng dấp hết sức khiến người ta vui mừng. Hắn chưa hiểu sự việc không biết chuyện xảy ra bên cạnh, trong cái miệng nhỏ nhắn ngậm đầu ngón tay mập mạp, tròng mắt đảo loạn nhanh như chớp, không biết đang nhìn cái gì ở đây.
Ngửi thấy được mùi trên người mẫu thân, hắn từ từ nghiêng đầu qua, giống như đang nhìn thẳng vào mắt nàng. Cái miệng nhỏ nhắn nhếch ra, giống như đang cười. Ninh Vương phi nhất thời lại nước mắt như mưa.
Hoàng hậu nương nương che miệng khóc nức nở không dứt, “May mà trước khi Ninh Vương đi còn lưu lại một niệm tưởng cho bổn cung, nếu không, bổn cung sẽ đau lòng muốn chết!” Một mặt kêu người qua đỡ Ninh Vương phi ngồi xuống, bà vừa nhỏ giọng nói, “Được rồi, bổn cung và Thái hậu đã thương lượng rồi, chờ sau khi Ninh Vương chôn cất xong, ngươi và Hiền nhi cùng nhau chuyển vào Hoàng cung ở đi! Bổn cung thật sự không nhẫn tâm nhìn cô nhi quả mẫu hai người ở bên ngoài sống nương tựa vào nhau.” d1en d4nl 3q21y d0n
Trong lòng Quý Du Nhiên lộp bộp một cái!
Chuyển vào cung ở? Còn nhớ rõ ngày đó Hoàng đế từng nói, không bao giờ để cho bọn họ vào cung.
Hình như Ninh Vương phi cũng nghĩ đến, nhỏ giọng nức nở nói: “Nhưng mà, phụ hoàng...”
“Không sao. Trước kia là bởi vì con phải chăm sóc Ninh Vương và hài tử, không rút ra được thời giờ gì. Nhưng bây giờ, hài tử đáng thương của bổn cung, hắn cũng đã... Thân con yếu ớt, hài tử lại nhỏ như vậy, mẫu tử các con không ở bên cạnh để bổn cung chăm sóc, ai tới chăm sóc hai người? Bổn cung đã thương lượng xong với mẫu hậu rồi, mẫu hậu quyết định, Hoàng thượng sẽ không từ chối được.”
“Đã như vậy, nhi thần đa tạ đại ân đại đức của mẫu hậu và Hoàng tổ mẫu.” Ninh Vương phi đỏ mắt nói.
Một đôi mẹ chồng nàng dâu tiếp tục lau nước mắt.
Quý Du Nhiên cúi đầu, trong lòng âm thầm lắc đầu: Thì ra là như vậy. Lần này, trong Hoàng cung nên có trò hay để nhìn.
Hơn nữa ––
Trong đầu chợt toát ra một ý nghĩ: Chẳng lẽ, Ninh Vương bị nàng ta hại chết? Chỉ vì mẹ con bọn họ có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong Hoàng cung?
Dĩ nhiên, chuyện này nàng cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng.
Quanh quách của Ninh Vương giữ bảy bảy bốn mươi chín ngày, mới được nâng đi Hoàng lăng an táng. Mà chờ sau khi hắn nhập thổ vi an, Ninh Vương phi được Hoàng hậu Thái hậu liên tục thúc giục, mới bất đắc dĩ ôm hài tử vào trong Hoàng cung, ở bên cạnh tẩm cung của Hoàng hậu nương nương.
Bởi vì phải giúp nàng ta chăm sóc hài tử, Hoàng hậu nương nương không thể phân thân, chỉ đành phải đi khẩn cầu Thái hậu thả Thái tử phi ra. Sau khi được Hoàng hậu liên tục bảo đảm, Thái hậu mới gật đầu đồng ý.
Khi nghe được tin tức này, Quý Du Nhiên cười lạnh trong lòng: Thì ra là như vậy. Xem ra, Hoàng hậu nương nương kiên trì như thế cũng có suy tính của mình trong đó!
Chỉ có điều, mặc dù được thả ra, nhưng Thái hậu vẫn kiên trì muốn Thái tử phi phải qua Phật đường của bà đọc kinh một canh giờ mỗi ngày. Hơn nữa, bởi vì Ninh Vương đã qua đời, mẫu tử Ninh Vương phi hiển nhiên được tất cả mọi người đồng tình, phần lớn lực chú ý của mọi người đều đặt trên người cô nhi quả mẫu, vì vậy hành tung của Thái tử phi cũng có vẻ khiêm nhường rất nhiều.
Chỉ có điều, nàng ta sẽ vì vậy mà yên tĩnh lại sao? Quý Du Nhiên cảm thấy không có khả năng.
Một ngày kia, nàng lại bị Thái hậu cho gọi vào cung, sau khi tán dóc vài câu, Ninh Vương phi liền phái người tới đón, mời nàng qua đó hàn huyên một chút. dinendian.lơqid]on
Mùa xuân đã qua, mùa hè lặng lẽ tới. Hôm nay mặt trời trên đỉnh đầu đã hiện ra tia sáng sắc bén, đi trên đường nhỏ bằng đá xanh trong Hoàng cung, Quý Du Nhiên cảm thấy sau lưng có mồ hôi rịn ra. Xem ra, trở về thay quần áo mỏng một chút, nàng thầm nói trong lòng.
“Tham kiến Thái tử phi!”
Đột nhiên, cung nữ dẫn đường dừng bước, tiếng nói khiến nàng kinh hãi vang lên.
Quý Du Nhiên ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy muội muội cùng phụ thân khác mẫu thân đã lâu không gặp đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Vội vàng cúi đầu, cũng hành lễ với nàng ta.
Khóe miệng Thái tử phi khẽ nhếch lên, “Thì ra là tỷ tỷ à! Ngươi đi đâu vậy? Thăm tiểu Hoàng chất sao?”
Trải qua một khoảng thời gian bế quan tu luyện, cấp độ của nàng ta rõ ràng tăng thêm nhiều cấp. Quý Du Nhiên thở dài trong lòng, “Bẩm Thái tử phi, chính là vậy.”
“Vậy ngươi đi đi! Bổn cung mới từ bên đó tới đây, tiểu Hoàng chất lại lớn lên không ít, bây giờ đã học được lăn rồi!”
Quý Du Nhiên mỉm cười gật dầu. Đang định nghiêng người nhường đường cho nàng ta, không nghĩ tới Thái tử phi chủ động đi lên trước, một phát kéo tay nàng: “Đúng rồi tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta đã lâu không họp mặt chung một chỗ rồi. Lúc nào ngươi đi tới Đông cung của chúng ta ngồi một chút?”
“Tạm thời chắc không có thời gian.” Quý Du Nhiên cười từ chối.
Sắc mặt Thái tử phi khựng lại, “Tỷ tỷ ngươi có thời gian đi thăm Ninh Vương phi, lại không có thời gian đi gặp muội muội ta?”
Quý Du Nhiên cười cười, đẩy tay nàng ta ra, “Trong lòng ngươi hiểu, tỷ muội chúng ta, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau.”
Sắc mặt Thái tử phi thay đổi, Quý Du Nhiên liền nói: “Xin lỗi, đại Hoàng tẩu còn đang chờ chúng ta! Chúng ta đi trước.”
“Ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi vu cáo hãm hại ta! Một ngày nào đó, ta sẽ trả lại cho ngươi càng nghiêm trọng hơn!” Thấy nàng phải đi, Thái tử phi đè thấp giọng uy hiếp.
Lòng Quý Du Nhiên cũng căng thẳng, “Vu cáo hãm hại? Thái tử phi, ngài đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Liền đẩy nàng ta ra, sải bước rời đi.
“Quý Du Nhiên, ngươi cứ chờ đó cho ta!” Sau lưng truyền đến tiếng Thái tử phi cực kỳ tức giận kêu gào, khóe môi Quý Du Nhiên khẽ câu, xem ra, nàng ta cũng chỉ công phu mặt ngoài tăng lên. Bên trong vẫn ngu xuẩn như trước kia! Chỉ có điều... Âm thầm cau mày, hiện giờ nàng ta được thả ra rồi, nhất định sẽ tìm nàng trả thù. Thái tử mới vừa bị rầy la, hành động thu liễm lại chút, bây giờ lại tới nàng ta. Nàng phải nghĩ đến một biện pháp vẹn toàn đôi bên tiêu trừ hết hai người là mối họa này mới được. Nếu không, sau này vẫn còn khiến cho nàng bận tâm.
Chỉ có điều, định diệt trừ hai người kia, nói dễ vậy sao?
Haizzz! Chỉ suy nghĩ một chút đã nhức đầu không dứt.
Lắc đầu một cái, dứt khoát không nghĩ. Tiếp tục đi về phía trước mấy bước, Ninh Vương phi đã ở cửa đón rồi. Trải qua một đoạn thời gian điều dưỡng, trên mặt của nàng ta đã hiện lên vẻ đỏ ửng, mặc dù cơ thể vẫn gầy ốm tong teo, nhưng ít nhất nhìn ra có tinh thần hơn trước kia rất nhiều.
“Nhị đệ muội, muội đã đến rồi!” Chủ động đi tới kéo nàng đi vào, Ninh Vương phi hào hứng bừng bừng lôi kéo nàng đi xem nhi tử nhà mình đang lật người trên giường, chọc hắn cười, Quý Du Nhiên cũng bị tiểu oa nhi đáng yêu này chọc cho tâm tình sảng khoái không ít.
“Tất cả mọi người đều nói, dáng dấp Hiền nhi giống phụ hoàng như từ một khuôn đúc ra đấy!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook