Nắng Mai Sót Lại Nhành Cỏ Dại FULL
-
Chương 14
Cô bước ra khỏi phòng học, đau khổ ngập lòng.
Chiều nay cô học năm tiết dài, khi đi thì nắng chang chang, bây giờ thì mưa như trút nước, cô không mang ô, cũng chẳng mang áo mưa dự phòng trong cốp xe, áo chống nắng làm sao chống lại được cơn mưa lớn như vậy.
Điện thoại đổ chuông, cô tránh chỗ đông sinh viên cùng hoàn cảnh như cô ra chỗ ít người hơn mới nghe.
Là Thái Sơn gọi:
- Tôi thấy trời mưa rất lớn, em có đưa áo mưa không vậy?
Thái Sơn đã ở shop mĩ phẩm của chị, anh nhìn cơn mưa ngoài cửa, gọi hỏi cô chuyện áo mưa cho yên tâm.
Đầu dây bên kia chán nản trả lời:
- Không có mang, ô cũng không mang..
Anh thở dài, cũng đoán được cô sẽ quên mà.
Cô đúng là đồ ngốc, anh đã dặn cô khi nào cũng phải để áo mưa trong cốp xe rồi mà vẫn não cá vàng như vậy!
- Em đang ở phòng nào, tôi bắt taxi lên đưa áo mưa cho em về?
Mai Sương nhìn cơn mưa lớn, bầu trời tối đen nên cũng không muốn anh vì mình mà đi giữa mưa đến:
- Không cần đâu, mưa to thế này..
- Chẳng lẽ tôi lại để em ở trên đó..
Nói nhanh đi.
Anh kiên quyết nên cô cũng chỉ có cách nói với anh chỗ cô đứng rồi yên lặng đợi anh đến.
Hai mươi phút sau, anh xuất hiện với chiếc ô màu xanh thẫm, trên tay cầm thêm một chiếc áo mưa màu tím:
- Cầm lấy, lần sau chú ý mang theo đó..
Cô cầm lấy áo mưa, lí nhí cám ơn anh.
Anh cũng tình nguyện đưa cô ra tận nhà để xe.
Hai người đi cạnh nhau bước vào màn mua, tiếng mưa rơi bộp bộp nên ô.
Anh che ô cho cô, chiếc ô gấp không đủ cho cả hai, anh dịch sang che chắn cho cô, để mặc một vai áo ướt nhẹp nước.
Vào đến nhà xe, cô mới phát hiện ra vai anh ướt sũng, vội lấy khăn giấy đưa cho anh nhưng anh không nhận lấy, cũng nói với cô không sao cả.
Anh chỉ ướt có một vai, nếu anh không đến để cô dầm mưa thì tốt hơn sao.
Anh giục mau mặc áo mưa về đi, mưa không lớn như lúc nãy nữa.
Cô cúi đầu, thở dài, quyết định nói rõ với anh:
- Sau này..
anh đừng như thế nữa, em không muốn anh đối xử tốt với em như vậy đâu.
Thái Sơn dừng lại nhìn thẳng vào cô, cô cúi đầu, khuôn mặc bị chê sau mái tóc đen đang rũ xuống, anh thở dài:
- Em nói cái gì vậy, đến giờ em vẫn chưa hiểu vì sao tôi làm như vậy sao? Hay tôi phải nói rõ ra.
Mai Sương cắt ngang lời anh nói:
- Nhưng em sẽ không trở thành bạn gái anh đâu.
Anh không hiểu mà hỏi lại cô:
- Vì sao? Cho tôi một lý do.
Cô nghe thấy mình nói với anh rằng không muốn yêu ai cả, yêu chỉ có đau khổ thôi, cô đã từ chối tình cảm của anh rồi.
Thái Sơn bực mình không hiểu sao đầu óc cô lại suy nghĩ tiêu cực như vậy.
Vì cái gì chứ, vì người chị em tốt ngày ngày u buồn rồi kể lể với cô sao.
Kể nhiều đến mức mà cô cũng sợ yêu đương luôn rồi sao.
Cô ta gặp người không tốt, sau này cũng sẽ gặp được người tốt hơn.
Anh đâu phải kẻ ruồng bỏ cô ta, sao cô lại sợ yêu vì một người khác chia tay chứ.
Cô ta có bảo cô đừng yêu ai sao? Đúng là muốn chửi thề mà.
Anh tức giận đá vào một cái xe bên cạnh, Mai Sương rụt bả vai lại:
- Em có biết mình đang làm tôi nổi điên không hả? - anh lớn tiếng- tôi quan tâm em như thế, sau này nếu em muốn gì tôi đều chiều theo ý em, vậy mà em đối với tôi chỉ là không muốn thôi sao?
Mai Sương nhìn anh nổi giận cũng có chút sợ hãi, nhưng đã đến bước này rồi, cũng không thể nói cô chỉ đùa thôi được, đã đâm lao thì phải theo lao mà.
Cô nắm chặt hai tay lại, kiên quyết nói:
- Anh đừng ép em nữa, em sẽ không thay đổi đâu.
Anh đừng quan tâm đến em nữa.
Anh cười khẩy, có chút cảm thấy bản thân nực cười:
- Tôi thích em từ khi nhìn thấy em cười, khi không biết em là ai, kể cả em không biết tôi tôi vẫn kiên trì thích em.
Vậy mà em không động lòng ư?
Cô thấy như lòng mình có ai bóp nghẹt:
- Em vốn dĩ chưa từng rung động.
Anh nhìn cô, mắt hằn lên tia máu:
- Em nói cái gì?
Cô nói từng tiếng:
- EM! KHÔNG! THÍCH! ANH!
Anh sững người nhìn cô, rồi nở một nụ cười giễu cợt.
Thì ra là vậy.
Phạm Mai Sương! Tôi không bao giờ tha thứ cho em.
Anh đi nhanh ra khỏi lối đi lúc nãy vào cùng cô, anh không cầm theo ô, đầu trần lao ra giữa mưa, cô cũng không đuổi theo, lên xe đi ra bằng lối khác, áo mưa cũng không mặc
Anh ra đến cửa nhà xe, cả thân người ướt nhẹp, anh dừng lại nhìn xuống mặt đường đầy nước mưa.
Anh cúi xuống nhặt lên sợi dây mảnh màu bạc.
Là lắc chân anh tặng cô, chắc lúc nãy đi vào bị rớt lại.
Anh cười chua xót, cầm lấy sợi lắc chân rồi rời đi.
* * *
Một ngày thứ ba nữa lại đến, cô cầm trên tay chiếc áo mưa anh đưa, không biết làm sao để đối mặt với anh, cô sẽ nói gì.
Cô đi ra nhà xe lại thấy chị ngồi ở ghế đá đó, cô đã thấy mấy lần chị ngồi ở đó sau tiết ba thứ ba hàng tuần.
Trời tháng năm oi bức, chị nghỉ ngơi dừng chân gì ở đó.
Mỗi lần cô đều yên lặng đi qua, nhưng giờ cô thực sự khó hiểu:
- Chị, nắng thế này sao chị lại chưa về?
Mộc Miên nhìn lên, nụ cười có phần gượng gạo:
- Chị về ngay đây mà.
Em mau vào lớp đi.
Chị đứng dậy chuẩn bị để ra về.
Cô có việc lên gặp bạn nên tranh thủ chạy vào khu nhà B một chút.
Chị không nói gì nhưng nỗi nghi ngờ trong cô càng tăng.
Cô đi lên tầng hai nhà B gặp bạn, đi qua phòng học bên cạnh phòng bạn cô hẹn gặp, cô đụng mặt người yêu cũ của chị đi từ trong đó ra.
Vì anh ta không biết cô nên thản nhiên đi qua.
Cô sững người.
Anh ta có lịch học ba tiết đầu buổi sáng.
Chị ngồi đó đợi anh ta sao.
Cô lắc đầu, thầm mong là không phải.
Sực nhớ hôm qua chị mượn máy cô đăng nhập tài khoản sinh viên để xem lịch thi cá nhân có nhờ cô đăng xuất mà cô chưa làm, cô liền lấy điện thoại, mở lịch học của chị.
Hôm nay chị nghỉ cả ngày, nhưng chị nói là đi học về.
Vậy là, chị ngồi đó chỉ để nhìn thấy anh ta.
Chị vẫn chưa dứt được sao.
Phát hiện điều đó, cô càng sầu não, cô qua gặp bạn rồi trở về lớp tư tưởng của mình.
Cô thấy Thái Sơn đã chuyển xuống bàn dưới cách cô rất xa, ngồi bên cạnh một con nhỏ khá xinh, nói chuyện thân mật.
Cô lủi thủi về chỗ ngồi, anh chắc giờ giận cô lắm.
Nhưng cô không hối hận, không chấp nhận mà mặc kệ anh quan tâm, cô sẽ là người ích kỷ..
Cuối giờ, cô chạy nhanh xuống chỗ anh, chìa trước mặt anh chiếc áo mưa:
- Cái này..
em nghĩ nên trả lại cho anh.
Anh lạnh lùng nhìn cô, cũng không đưa tay nhận lấy áo mưa:
- Đồ chạm vào cô, tôi không cần, không dùng thì vứt đi.
- Anh!
Cô cảm thấy mình thật giống đang đi đóng mấy phim tình cảm.
Nam nữ chính giận nhau từ mặt, nam chính liền cặp kè với người khác, lạnh lùng với nữ chính.
Anh lúc này thật ấu trĩ khi làm như vậy với cô, cô sẽ không ghen đâu.
- Sao! Ý kiến sao.
Cô là gì mà thể hiện thái độ ở đây, tránh ra đi, tôi và người yêu tôi còn phải về ăn trưa.
Cô không đói thì ở lại chơi một mình đi!
Anh cầm tay con nhỏ đó kéo đi trước mặt cô, cô sững người, chỉ nghe con nhỏ đó hỏi anh:
- Anh, con nhỏ đó là ai mà trả áo mưa vậy?
Cô nghe tiếng anh nói rất to:
- Hôm trước mưa nên anh cho mượn, chắc nó tưởng anh thích nó.
Đứa con gái kia liền chê bai cô là người mặt dày, ảo tưởng, không được như cô ta kiên nhẫn theo đuổi anh lâu như vậy mới có được.
Tiếng họ xa dần, cô cũng không muốn nghe nữa, cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Mọi chuyện, chỉ cần có thời gian đều sẽ lành lại..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook