Cô tham gia làm trợ giảng lớp phụ đạo sinh viên lào Khóa 57, lớp học này có cả Vilath.

Cô kiên nhẫn đợi đến hết giờ mới đuổi theo giữ lại:
- Đợi đã Vilath, nói chuyện với chị chút đã.
- Có chuyện gì vậy chị?
Cô muốn hỏi cậu một chuyện, cũng muốn cậu ấy trả lời thật lòng với cô.

Vilath hơi nhíu mày, nhìn cô nghiêm túc đợi cô hỏi
- Em..

thật sự em thích chị Mộc Miên thật chứ?
Vilath cũng không nghĩ đến cô sẽ hỏi vấn đề này, có chút ngoài ý muốn nhìn chị dò xét hỏi lại:
- Chị hỏi chuyện đó làm gì? Sao chị lại muốn biết em thật sự thích hay không?
Không phải cô muốn dò xét gì cậu, mà là vì cô biết chuyện của chị, cũng thấy chị không mạnh mẽ trong chuyện tình cảm giống như vẻ bề ngoài, nên cô cũng mong chị gặp được một người tốt, sẽ không phải trải qua những đoạn tình cảm hời hợt nữa.
Vilath nhìn cô lại nghĩ về trước đây khi cậu nói thích cô, cô cũng đã từ chối bởi vì cậu là người Lào và cô không thích yêu người ít tuổi hơn mình.

Cậu bây giờ xem cô là một chị gái.

Vậy chẳng lẽ vì một lần cảm nắng cô trong quá khứ mà hiện tại lại không thể thích chị ấy sao? Mai Sương gắng giải thích cho cậu hiểu:
- Nếu em thích chị ấy, chị sẽ giúp hai người.


Còn không..

Chị ấy từng chịu nhiều tổn thương vì người yêu cũ, đừng làm tổn thương chị Miên..
Vilath cười như không, nhìn cô:
- Với chị em có thể dễ thích một người, nhưng em không thích nhiều người.

Cảm xúc của em, chính là muốn để chị Mộc Miên biết..

em về trước đây, chị cũng về đi..
- Nếu em không thật lòng, cả ba người chúng ta cũng đều tổn thương
Vilath quay lưng rời đi trước không trả lời, cô vẫn ngẩn ngơ một lúc lâu mới về, bỗng dưng cô thấy trong tim đầy tội lỗi, như thể cô từng làm em ấy tổn thương, và cả chính mình tổn thương.
* * *
Cô lên tầng ba khu kí túc xá số bốn, hôm nay cô nhận lời phụ đạo cho một bạn nữ Lào.

Cô dạy liên tục hai giờ liền để nghỉ sớm.

Hơn bốn giờ, cô dạy xong.

Tạm biệt và rời khỏi phòng, cô đi lại phía phòng khác, tầng này cũng là phòng của Vilath, trước ở hai người nhưng một người đã chuyển đi, tuy là phòng kí túc xá nhưng Vilath lại ở một mình, cô đã ở đây thì qua một chút.

Hôm nay là thứ sáu, lịch học của em ấy trống cả ngày, giờ này có thể đang ở phòng.
Cô lại gần cửa sổ thì nghe một giọng nói khác phát ra, cô biết đó là giọng của chị Mộc Miên, cô không gõ cửa mà nhìn qua cánh cửa khép một nửa:
- Bây giờ em có học không?
- Không học nữa!
Chị bó tay trước cách nói chuyện không cần lý lẽ của cậu.

Chị lên đây để nhờ em ấy giúp tìm hiểu về thông tin đầu tư nước Lào cho bài tập cá nhân sắp phải nạp, chứ không phải lên chơi.

Vậy mà chị làm bài còn cậu lại không chịu học gì cả, cứ chống cằm nhìn như vậy chị không tập trung nổi.

Vilath ủy khuất nhìn chị:
- Em giúp chị mà giờ lại mắng em vậy?
Chị rõ ràng chưa hề mắng được cậu câu nào, nhưng dù sao chị cũng làm xong bài của chị rồi, chị gửi qua mail cho cô giáo.
Cậu nhìn chị gửi mail xong liền tắt máy.

Lên phòng cậu chơi hai tiếng, làm xong bài rồi muốn về chứ gì? Nhưng chẳng phải từ đầu chị nói là lên học rồi à? Chị cũng phải về để cậu chịu học tiếp chứ! Nhưng mà cậu thích chị cứ làm việc của chị, cậu ngồi chống tay ngắm chị, nhưng chị lại không chịu:

- Em học bài của em đi, nghe lời chị.
- Không.

Chị phải nghe lời em mới đúng.
Chị cũng bó tay, chị nói đến sáng mai cũng không nghe lời chị.

Chị mặc kệ em ấy ngồi một bên nhìn chằm chằm mình còn chị thì đặt laptop vào trong túi đựng.

Xong xuôi liền tính táo đứng dậy ra về.

Vilath cao hơn chị, nhanh nhẹn đứng lên chắc đường:
- Không cho chị về!
- Không cho chị cũng về.

OK?
Vilath cầm lấy điện thoại của chị để trên bàn.

Cậu giữ điện thoại chị thì chị sẽ không về được.

Chị nghiêm túc nhìn cậu, đưa tay muốn cậu trả điện thoại lại nhưng không được.

Chị giữ lấy Vilath, cố gỡ tay em ấy khỏi điện thoại, nhưng sức chị vốn yếu ớt lại đi đấu với một thằng con trai chăm chỉ tập gym thì..

không biết tay ai đang giữ tay ai..
- Sức chị đúng là sức em bé mà!
Chị bực mình vì không gỡ được ngón tay nào ra khỏi điện thoại, chị giật tay mình ra, xoa xoa bàn tay đỏ ửng vì đau:

- Em rốt cuộc muốn gì mới chịu để chị về đây?
Cậu thở dài một hơi:
- Em chỉ muốn chị ở lại chơi chút nữa với em thôi, rủ mãi chị mới lên một lần..
Chị đã nói nhiều lần là chị muốn về mà không hiểu sao cậu cứ ngoan cố.

Chị quay mặt đi, nét bực mình thể hiện rõ, Vilath biết mình đùa quá đà, lại gần chị:
- Em xin lỗi, em làm chị giận rồi à
Chị không trả lời lại:
- Em xin lỗi, đừng giận mà, đừng giận em Vilath nữa mà..
Chị nhắm mắt coi như không nghe thấy, Vilath cúi xuống gần chị hơn mà chị không hề biết:
- Em thực sự xin lỗi!
Nhận thấy hơi thở gần kề, chị mở mắt quay lại, vừa kịp lúc một cái kiss rơi vào má chị, chị mở mắt to ngạc nhiên.
Phía ngoài cửa, cô bịt lấy miệng rồi quay lưng bỏ chạy.
Ánh mắt ngạc nhiên của chị nhanh chóng trở thành sự tức giận.
BỐP!
Cái tát rơi xuống khuôn mặt điển trai:
- Đừng nói chuyện với chị nữa!
Chị giật điện thoại trong tay Vilath, cầm cả túi của mình đi thẳng ra ngoài.

Vilath nhìn theo bóng dáng chị rời đi đầy giận dữ, cậu vừa buồn, lại vừa đau, vừa hối hận...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương