Chương 41: CÁO TRẠNG SAI LÚC
Nam Tề có bảy vị Hoàng tử, nhưng ngoại trừ Thái tử chính cung con vợ cả thân phận quý giá, Nhị Hoàng tử Vạn Hoàng quý phi thân sinh nhờ vào mẫu thân mà rất được đế vương sủng ái, thì cảm giác tồn tại của các Hoàng tử còn lại cũng không quá mạnh. Ngoại trừ Lục Hoàng tử Thất Hoàng tử còn đang nằm trong tã lót bú sữa, thì các hoàng tử thỉnh thoảng tụ tập lại với nhau có thể đánh nhau, cắn xé một phen như các tiểu hài tử. Các Hoàng tử chia làm hai đảng phái là "Đảng Thái Tử" hoặc là "Phái của Nhị Hoàng tử", tụ họp lại với nhau cũng do ngày lễ ngày tết có yến tiệc, nhưng âm thầm đào hố lẫn nhau, trên mặt lại xưng huynh gọi đệ, thật sự như đã học được cách đấu đá của người văn minh.
Tứ Hoàng tử không nơi nương tựa cũng không chịu vươn cành ô liu* về phía Thái tử, lại nhìn phủ Nhị Hoàng tử cao không thể chạm vào, nên hắn tương đương với vô hình, đến xuất cung lập phủ cũng đều bị Công bộ qua loa, lúc đào hố trồng cây lại quên kéo cây giống tới, hòn non bộ trong hậu hoa viên đều bày biện hình dáng vô cùng miễn cưỡng, thật để cho người ta hoài nghi có thể là lúc vận chuyển xảy ra vấn đề, đá Thái Hồ không chuyển đến, dùng vật liệu còn thừa lại vào lần trước khi xây sửa sơn trang tránh nắng đến lừa gạt hắn, còn lừa gạt rất không có tâm.
*Cành ô liu: tượng trưng cho hòa bình, nghiêng về phía nào đó
Cũng là xuất cung xây phủ vào đầu xuân, nhưng Tam Hoàng tử Nguyên Dĩnh từ nhỏ có danh hiệu "cái đuôi của Nhị Hoàng tử ", những năm này không ít lần đứng sau lưng Nhị Hoàng tử phất cờ hò reo, thổi phồng về mối quan hệ của hắn và Nhị Hoàng tử, cũng có thể thường xuyên xuất hiện trước mặt Hoàng đế, đến khi đưa hắn xuất cung khai phủ, người Công bộ cũng để ý đến thể diện mặt mũi của Nhị Hoàng tử, nên phong cảnh hai phủ có cách biệt một trời.
Nửa đêm, Đường Anh bò lên trên tường hậu viện của Tứ Hoàng tử, cảm thán thật tâm thật ý: "Thợ tỉa hoa trong phủ Điện hạ thì ra là sùng bái trang trí khuôn viên theo phong cách thiên nhiên nha." Không tu bổ, mặc kệ cho chúng sinh trưởng, đúng là trường phái tự nhiên rồi.
Nguyên Giám được Phó Sâm vịn bò lên trên đầu tường, cũng là lần đầu tiên ngồi trên đầu tường thưởng thức phong cảnh phủ đệ nhà mình: "Nhìn như vậy, dường như... cũng cũng không tệ lắm." Hắn sống trong sự đấu đá ở trong cung cũng đến mười bảy tuổi, chí ít hoa cỏ cây cối trong phủ là phát triển tùy ý.
Vì để ngăn chặn tai vách mạch rừng, Bánh Bao đã bị Hùng Dự mang đi, Phó Sâm ôm theo Nguyên Giám bị thương từ trên đầu tường nhảy xuống, đưa tay ra với nàng: "Ngươi tranh thủ xuống đây đi, cẩn thận dưới chân."
Chút vết thương nhỏ đối với Đường Anh mà nói là chuyện thường ngày, nàng từ đầu tường nhảy xuống, vừa vặn được Phó Sâm chặn ngang ôm lấy, cánh tay nam tử trẻ tuổi cường tráng ôm nàng có chút chặt, nhưng mà cũng may đã mặc chiếc áo hai lớp, nàng cũng có thể mặt không đỏ hơi thở không gấp đứng thẳng như cũ, còn hành lễ với Phó chỉ huy sứ.
"Đa tạ đại nhân!" Vị đại nhân mặt lạnh như sắt, kì thực là một lòng nhiệt tình, hơn nửa đêm chạy theo nàng thu dọn cục diện rối rắm, đáng giá mời hắn uống một bình rượu Shaodaozi* vùng biên cương, làm ấm ruột của hắn.

*Shaodaozi còn gọi là rượu shochu thời cổ đại, nó được đặt tên vì độ cao, hương vị đậm đà và nóng như lửa. Rượu shochu cổ là tên gọi khác với rượu vàng, dùng để chỉ loại rượu có nồng độ cao hơn một chút mà không có hương liệu.


Cung nhân trong phủ Tứ Hoàng tử cũng không nhiều, lúc này hơn nửa cũng đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có hai tên tiểu hoàng môn* thiếp thân còn trông coi một chiếc đèn mờ nhạt, nhìn thấy Nguyên Giám bị người đánh thành đầu heo, ngũ quan đều muốn biến dạng, vừa phẫn nộ vừa thương xót: "Điện hạ, ai đánh người?" Vội vàng chạy đi tìm thuốc như một con chuột hamster bận rộn.
*Tiểu hoàng môn: tiểu thái giám
Dưới ánh đèn, vết thương trên mặt Nguyên Giám tím xanh càng nghiêm trọng hơn so với buổi chiều, rất hù dọa người, nhưng Đường Anh là chuyên gia bị thương, mới đến đã muốn cời y phục của hắn: "Cởi áo choàng ra để ta xem một chút, xem thử có tổn thương đến xương sườn không?"
Mặc dù xương sườn bảo vệ ngũ tạng, nhưng nếu thật sự gãy sẽ đâm vào nội tạng khiến con người mất mạng.
Nguyên Giám bị tên mập mạp chết bầm Hoàn Diên Ba ngồi vững trên người đánh một trận, lúc chạy trốn cũng rất khó khăn, vẫn là nàng cõng chạy một đoạn đường, trên đường trở về cũng toàn bộ nhờ Phó Sâm dìu đi, thật sự nhìn không linh hoạt lắm.
Dưới ánh đèn, Trương Nhị ca đội một cái mũ rách nát, lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng muốt đến phát sáng, Tứ Hoàng liếc nhìn, giống như vào lúc nửa đêm trong thư phòng hắn có một con cáo tiên nhảy ra, hắn bị chịu kinh hãi quá độ, níu lấy đai lưng chết sống không buông tay: "Ngươi ngươi..." mặc dù cuống họng cô nương khàn khàn, nhưng bộ dáng dài cũng rất duyên dáng.
Phó Sâm níu lấy cổ áo sau gáy Đường Anh, túm gia hỏa không biết nam nữ lớn bé này trở về: "Ngươi cả ngày ở bên ngoài quen lỗ mãng, cũng đừng hù dọa Tứ Hoàng tử." Vạn bất đắc dĩ, chỉ có hắn tự thân lâm trận xem cho Tứ Hoàng tử.
"Cửa cung đã đóng, đại phu trực đêm của Thái y viện không được ra khỏi cung, không bằng ta xem thương thế của điện hạ một chút?" Trong lòng Phó Sâm biết rõ, Tứ Hoàng tử đi Thái y viện mời ngự y, cũng hơn nửa mời không được đại phu tốt, đại khái chỉ có những người mới vào của Thái y viện đến, hơn nữa còn chưa hẳn vui lòng tới đâu.
Phó Sâm là quyền thần bên người Hoàng đế, mà Nguyên Giám thì là Hoàng tử không được sủng ái, tình cảnh ở trong cung giống như sự khác biệt giữa ngày và đêm.
Nguyên Giám đã sớm nhẫn nhục chịu đựng đối với tình cảnh của mình, im lặng cởi đai lưng, lại cởi ngoại bào, ngón tay đặt lên áo trung y*, ánh mắt do dự liếc nhìn Đường Anh một cái, chắc hẳn là muốn để nàng tránh một chút.
*áo trung y


Đáng tiếc da mặt họ Đường nào đó dày như tường thành, mùa hè những năm qua thường xuyên thấy binh lính cởi trần trong quân doanh, mấy thương binh nặng trong doanh không mặc quần cũng đã từng gặp qua, cho nên không cảm thấy giờ phút này bản thân là một nữ tử chưa lập gia đình, lẽ ra phải lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng né tránh, nhưng không hề có, nàng còn thúc giục nói: "Cởi đi, cởi nhanh đi!" Nếu không biết thì nghe có vẻ như một công tử đang trong một tình huống nào đó người khác không thể ghé mắt xem.
Phó chỉ huy sứ thầm than trong lòng: Nha đầu này rốt cuộc lớn lên như thế nào vậy?
Hắn quay lại kéo vành mũ nàng xuống, che khuất cặp mắt nhiễu tâm người khác kia, Nguyên Giám thở phào một cái, cuối cùng cũng mở nút thắt trung y, lộ ra dấu vết mấy chỗ tím xanh trên thân.
Phó Sâm cẩn thận kiểm tra dọc theo xương sườn, bất ngờ Đường Anh sau lưng đã sớm vén vành mũ lên, rướn cổ lên nhìn từ phía sau hắn, nhịn không được mở miệng chỉ điểm: "Không đúng, bên kia bên kia —— "
Nguyên Giám bị nàng làm đỏ mặt, Phó Sâm cũng có chút bất đắc dĩ: "Vừa rồi ta nên đóng cửa nhốt ngươi bên ngoài."
"Trời đông giá rét, đại nhân muốn sáng mai mời đại phu cho ta sao?" Lúc thích hợp, Đường Anh cũng có giả vờ thành nữ tử yếu đuối.
Tiểu hoàng môn bên người Nguyên Giám bưng hòm thuốc ngơ ngác không biết phản ứng ra sao, chắc là chưa từng thấy tiểu nương tử ăn mặc rách nát như vậy, thế mà còn có thể bình thản ung dung đứng bên người Phó chỉ huy sứ nói bậy bạ.
Ai không biết, Phó chỉ huy sứ tuấn mỹ bất phàm, lạnh lùng khó gần nhưng cũng không ngăn nổi sự nhiệt tình của rất nhiều tiểu nương tử trong kinh thành, làm gì có ai trước khi gặp Phó đại nhân không vẽ mày son môi, tỉ mỉ ăn mặc. Sống trong cùng một cung điện, nghe nói Nguyên Thù công chúa mỗi lần đi ra ngoài đều phải chăm chú ăn mặc một hai canh giờ, chỉ vì "ngẫu nhiên gặp" Phó đại nhân một lần trên đường vào cung.
Thiếu nữ trước mắt dường như hoàn toàn không thèm để ý hình tượng của mình trong mắt Phó đại nhân, bước đến lay bọn hắn chuyển hòm thuốc tới, nhìn vào bình sứ, thì thầm trong miệng: "Ha ha, vẫn rất đầy đủ, thân thể điện hạ nhà ngươi không tốt?"
Thuốc đau đầu nhức óc bụng không thoải mái, cầm máu hoặc tan máu bầm khi bị thương đều đầy đủ, còn có những viên thuốc không biết tên, cũng không biết trị cái gì, bày đầy một cái rương.
Tiểu Lộ tử: "..."

Tiểu Tần tử: "..."
Bọn hắn có thể nói là bởi vì phủ đình Tứ Hoàng tử vắng vẻ, Thái y viện cũng không thèm coi ra gì, có chút bệnh đau nhức nhẹ điện hạ cũng không muốn phiền phức, dứt khoát chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc, chuẩn bị đối phó với bất cứ tình huống nào sao?
Đường Anh dường như cũng không chuẩn bị nghe ngóng sinh hoạt thường ngày của Tứ Hoàng tử từ chỗ hai tiểu hoàng môn, hơn nữa còn phất phất tay: "Ôm cái hòm thuốc của các ngươi đi xuống đi, hôm nay điện hạ nhà ngươi không dùng được!"
Hai tên hoạn quan mặt đỏ lên cùng nhau nhìn Tứ Hoàng tử cầu cứu —— tên ăn mày từ đâu tới, lại dám vung tay múa chân ở phủ đệ Hoàng tử?
Đúng lúc Phó Sâm đã kiểm tra xong vết thương trên người Tứ Hoàng tử: "Xương sườn không gãy, nhưng mà có một chỗ có nứt xương, rất đau, tốt nhất là nên tĩnh dưỡng." Hắn dường như đã dự cảm được trong lòng Đường Anh có tính toán, khẽ cười nói: "Ngươi đây là... đang ấp ủ ý xấu gì đấy?"
Tứ Hoàng tử mặc y phục lại, lại mời hai người ngồi xuống: "Đa tạ hai vị." Ánh mắt đảo qua Đường Anh: "Trương..."
"Tại hạ Trương Anh, người xưng Trương Nhị ca, đám ăn mày chỗ bên Yến Nguyệt Lâu kia bây giờ đều do ta quản." Đường Anh cười xấu: "Điện hạ dường như không quá được sủng ái?" Có thể bị nhi tử Trưởng công chúa đè Hoàng tử ra đánh, có thể tưởng tượng ra được tình cảnh hiện tại.
"Trương Nhị ca, hôm nay đa tạ cứu giúp." Tứ Hoàng tử dường như đối với tình cảnh của mình cũng đã quen, cũng không xấu hổ khi bị người vạch trần, hoặc là những lời ác ý chế giễu hắn tử nhỏ đến lớn hắn nghe cũng quen rồi.
Chỉ là, Trương Anh khác biệt nhất.
Nàng không có buông tay hắn ra.
Nguyên Giám cúi đầu nhìn chăm chú bàn tay của mình, dường như còn có thể cảm nhận được loại cảm giác bị nàng kéo chạy, có sức lực, mù quáng, nhưng lại làm cho lòng người sinh ra sự ấm áp.
Đường Anh nhìn quanh căn phòng hắn, bày biện kém xa Phó phủ.
Mặc dù Phó Sâm không hao tâm tổn trí bố trí trong phủ, nhưng thực chất hắn có thu nhập tốt, còn được ban thưởng nhiều, những đồ vật được trưng trên Đa Bảo Các trong thư phòng của hắn, nếu lỡ làm vỡ một món đồ thì đều cần một viên cứu tâm hoàn* hiệu quả nhanh đến trấn an trái tim nhỏ bị hoảng sợ, giống nàng thứ quỷ nghèo này bán mình làm nô mười lần tám lần đoán chừng cũng bồi thường không đủ.
*Cứu tâm hoàn: thuốc hoạt huyết tim

Nàng ngồi xuống, hỏi một câu: "Điện hạ có nghĩ tới đi cáo ngự trạng không?"
Nguyên Giám cuộn tròn ngón tay, bàn tay trống trơn, chỉ có hắn biết mình không có gì cả.
Hắn tự giễu cười một tiếng: "Trước kia... Không phải chưa từng cáo trạng, nhưng cuối cùng là ta phải chịu phạt."
Hoàn Diên Ba là con trai độc nhất của đại trưởng công chúa, chỉ cần mẫu thân ôm nhi tử khóc lóc trước mặt Hoàng đế bệ hạ, đánh một Hoàng tử không được sủng ái, lại thêm Hoàn Diên Ba vu oan hãm hại, vu hắn nói năng lỗ mãng, cuối cùng bị buộc nhận sai nói xin lỗi ngược lại là hắn.
Không phải là chưa từng chống đối, chỉ là chưa hề cũng không có người đứng ở bên phía hắn mà thôi.
Đường Anh lại nói: "Điện hạ cáo trạng sai rồi!"
"Ta sai rồi?" Thiếu niên mím môi, phẫn nộ và không cam lòng xen lẫn trên khuôn mặt, cuối cùng nhịn không được, phẫn uất mà hét lên: "Ta bị người khi nhục, chẳng lẽ là lỗi của ta? Mẫu thân ta xuất thân thấp hèn, chẳng lẽ cũng là lỗi của ta?" Những lời này trong lòng hắn giấu quá lâu, phiền muộn khó tiêu, cuối cùng nhịn không được hét lên ngay trước người không quen biết.
Đường Anh lắc đầu: "Không phải điện hạ cáo trạng sai, mà là chọn cáo trạng sai thời điểm! Lúc người cáo trạng có người khác không? Hoặc là nói không chừng còn là tên mập mạp chết bầm cùng mẫu thân của hắn ác độc cáo trạng trước, ngươi bị triệu đi qua?"
Nguyên Giám không tự chủ được gật gật đầu.
"Đây chính là chỗ mà điện hạ nghĩ không chu đáo." Đường Anh hung hăng một chưởng vỗ lên bàn tròn bên cạnh, đứng bật dậy, nói ra một câu long trời lở đất: "Muốn cáo trạng thì phải cáo trạng thật lớn, phải cáo cho cả triều văn võ mọi người đều biết, muốn cáo trạng với bệ hạ ngay trước mặt quần thần không dễ bao che cho tên mập mạp chết bầm làm việc ác!"
Phó Sâm vỗ trán, bên môi ẩn mang ý cười.
Hắn đã nói gì?
Đây chính là cái phôi thai rắc rối, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng ăn cướp sơn phỉ bắt đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương