Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm
-
Chương 38: Chương 38:
Chương 38: NGUỒN TIN TỨC
Trong công giải của Phó Sâm có đầy đủ hết các loại thuốc dùng cho ngoại thương, hắn rửa sạch vết thương trước, lại đổ thuốc bột, sau khi quấn băng gạt mỏng cho Đường Anh, xem xét tỉ mỉ phần trên tay nàng bị bôi đen, có chút muốn cười.
Đường Anh cũng phát hiện điểm ấy: "Xem ra vẫn là phải trở về tìm Diêu cô cô cầm lấy đồ nhuộm vải trắng thành màu đen, nếu không tay này cũng quá là chói mắt."
Tay đen thì cũng được, nhưng vải băng bó trắng thì quá chói mắt.
Phó Sâm biết rõ Diêu Nương gây nên, lần nữa căn dặn Đường Anh: "Diêu cô cô làm việc cổ quái, toàn bằng tâm tình, mặc dù ngươi vào Cấm Kỵ Ti, nhưng lại không phải người Ảnh Bộ, tất cả yêu cầu Diêu nương đưa ra, ngươi đừng đồng ý toàn bộ."
Ảnh Bộ liên quan đến bí ẩn của Cấm Kỵ Ti, mà Đường Anh mặc dù bị Cửu công chúa Nguyên Thù mang vào bộ Hoàng Tự, thân phận lại tương đương nhóm tỳ nữ bên người Cửu công chúa kia, rất khó xâm nhập vào nòng cốt của Ảnh Bộ.
Diêu Nương nhất định phải níu lấy Đường Anh giày vò, cũng không biết là điểm nào của Đường Anh đã lọt vào mắt nàng ấy.
Sâu trong lòng Phó Sâm một là không muốn Đường Anh trải qua tầng tầng thân phận xét duyệt tiến vào Ảnh Bộ, làm người không thể lộ ra ngoài ánh sáng, giấu trong lòng bí mật mà hành tẩu bên ngoài; thứ hai nữ tử Ảnh Bộ không tránh khỏi lấy sắc hầu người, chỉ cần tiến vào Ảnh Bộ thì thân bất do kỷ, hắn không thể trơ mắt nhìn Đường Anh rơi vào hoàn cảnh đó.
Nàng là trung liệt, xuất thân danh môn, đương nhiên phải đường đường chính chính sinh hoạt trước thanh thiên bạch nhật, mà không phải giấu ở trong bóng tối không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Đường Anh từ trong lời của hắn nghe ra được ý tốt: "Đa tạ đại nhân, ta hiểu rồi."
Xế chiều hôm đó, lúc đám người Lưu Trọng trần trụi cánh tay từng đôi luyện tập, cũng lúc đó, trước Yến Nguyệt Lâu kinh thành mới có thêm một tên ăn mày, mang theo cái mũ rách nát, bưng cái chén bể, cầm theo đả cẩu bổng, đến bên cạnh tên ăn mày trung niên ngồi xuống, mệt rã rời.
Tên ăn mày trung niên xem như đầu lĩnh của đám ăn mày vùng này, chính hắn chẳng những có thể trông coi mảnh đất vàng như Yến Nguyệt Lâu này, dưới tay còn trông coi mười tiểu ăn mày dâng cúng đồ ăn cho hắn.
Hắn mới chiếm được nửa cái giò của Yến Nguyệt Lâu, trong bụng chất béo sung túc, giờ phút này tâm tình không tệ, liền không so đo với tiểu ăn mày mới tới, cầm cây gậy đâm đâm chân của nàng: "Uy, tiểu tử, đi nơi khác ăn xin."
Đường Anh khoanh chân ngồi xuống, dựa vào tường nhắm mắt lại: "Đại thúc, mảnh đất này bị ngươi mua lại?"
Tên ăn mày trung niên giận dữ: "Tiểu tử ngươi nói chuyện kiểu gì vậy?" Hắn là một tên ăn mày, nếu như có thể mua một mảnh đất, sớm làm phú ông nhà giàu có rồi, cần phải làm tên ăn mày.
"Nếu không phải nhà ngươi, ta ở chỗ này hành khất, thì thế nào?"
Tên ăn mày trung niên một gậy đánh xuống, không nghĩ tới lại bị nàng bắt được, hung hăng kéo một phát, kém chút kéo hắn ngã sấp, cây gậy cũng bị nàng cướp đi.
"Đại thúc, đồ đi ăn xin của ông cũng mất rồi, còn muốn đánh với ta sao?"
Trung niên tên ăn mày: "…"
Sau cuộc ẩu đá với đám người Cấm Kỵ Ti, vết thương Phó Sâm mới băng bó cũng chưa hoàn toàn khép lại, Đường Anh lại đánh một trận cùng một đám ăn mày trong ngõ nhỏ của Yến Nguyệt Lâu.
Ăn mày ở kinh thành đều là tìm chỗ hành khất, địa bàn tìm được đều dựa vào đánh đấu hung ác, không nghĩ tới gặp phải Đường Anh, một buổi chiều khiến đám ăn mày ở đây thay đổi đầu lĩnh.
Tên ăn mày trung niên kia bị nàng đánh rơi mất hai chiếc răng cửa, khập khiễng chống cây gậy tìm địa phương khác ăn xin, dưới tay hắn có một tiểu ăn mày chừng mười bốn mười lăm tuổi dùng một cục đờm đặc vui vẻ đưa tiễn hắn rời đi, lại vây quanh Đường Anh nịnh bợ nói: "Thường Tam bình thường thường xuyên ức hiếp chúng ta, ỷ vào học qua mấy tay công phu mèo quào, không phải đánh thì mắng chúng ta, về sau chúng ta đi theo ca ca ăn ngon uống say, rốt cuộc không cần phải chịu tính khí bất thường của hắn nữa."
Đường Anh nhìn trời: Lão tử trước mắt cũng chưa thoát khỏi nghèo khó, còn ăn ngon uống say… yêu cầu này có chút cao nha.
Nhưng mà cũng không thể đả kích tâm trạng kỳ vọng tương lai đẹp đẽ của tiểu đệ dưới trướng, nàng vẫn là gật đầu.
Tên ăn mày kia hỏi: "Ca ca họ gì?"
Lần trước Đường Anh cùng Phó Sâm cưỡi ngựa đi ngang qua Yến Nguyệt Lâu, lúc đầu chuẩn bị tiêu mười lượng bạc hào sảng một phen, không nghĩ tới bị Phó đại nhân ngăn cản, lúc đi qua hàng mua bánh nướng liền gặp được Thường Tam trong ngõ hẻm ẩu đả hai tên tiểu ăn mày, mà hai tên tiểu ăn mày đó quỳ trước mặt hắn không ngừng cầu xin tha thứ, cũng không khiến cho hắn dừng tay.
"Họ Trương, gọi ta Trương Nhị."
"Trương Nhị ca." Tiểu ăn mày vây quanh nàng có một đôi mắt đen láy có thần, lộ ra sự thông minh lanh lẽ, cũng có thể là ở lâu dưới tầng dưới chót, học được cách miệng lưỡi trơn tru, đổi một đầu lĩnh cùng việc đổi một nhà ăn xin dễ dàng như nhau: "Ta gọi là Bánh Bao, là muốn mỗi ngày đều có thể ăn được bánh bao nhân thịt thật lớn."
Đường Anh hiểu rõ, cái câu "ăn ngon uống say" đơn thuần là câu khẩu hiệu, thực chất ý muốn nói ngày ngày được ăn bánh bao nhân thịt, cũng là thẳng thắn đáng yêu.
Giấc mộng này cũng dễ dàng thực hiện, nàng lấy ra một khối bạc vụn: "Đi, mua mấy lồng bánh bao thịt tới, Nhị ca mời các ngươi ăn."
Bánh Bao vui vẻ cà lăm: "Nhị nhị nhị ca, thật mời chúng ta ăn bánh bao nhân thịt lớn?"
Đường Anh cười ra hai hàm răng trắng: "Nhanh đi mua đi." Hôm nay nàng hành khất thu hoạch tương đối khá, vừa vặn khao tiểu đệ vừa mới thu nhận.
Ba ngày sau, Diêu Nương nhận được tin tức.
"Diêu cô cô, Trương Anh đã thu phục tên ăn mày trên bốn con phố."
Diêu Nương nghẹn họng nhìn trân trối: "Nàng thật đúng là đi làm ăn mày."
"Không chỉ làm ăn mày, còn thu phục ăn mày của bốn con phố, làm đầu lĩnh đám ăn mày."
Diêu Nương: "Cứ dựa theo đà này, cho nàng thêm thời gian mấy tháng, nàng chẳng phải là muốn làm đầu lĩnh của đám ăn mày trong kinh thành."
"Cô cô nói đùa."
Diêu Nương cười ngất ngưởng: "Tiểu nha đầu càng ngày càng thú vị."
Diêu Nương nhận được tin tức, Phó Sâm cũng nhận được tin tức giống vậy.
Đường Anh làm tên ăn mày ngày đầu tiên, lúc hắn hồi phủ, cổng đã lên đèn lồng.
Hắn mới xuống ngựa, gã sai vặt tiếp nhận cương ngựa, bỗng nhiên có một người lao ra, đưa tay về phía hắn: "Đại gia xin thương xót đi, cho miếng ăn."
Gã sai vặt vội vàng quát tháo: “Tên ăn mày từ đâu tới, cả buổi chiều nay đã đến ba lần rồi, đã nói ngươi cút xa một chút…" nửa câu nói sau nghẹn trong cổ họng, trơ mắt nhìn Chỉ Huy Sứ đại nhân từ trong ngực lấy ra một khối bạc vụn, ném vào trong chén bể tiểu ăn mày, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Gã sai vặt: "…"
Tiểu ăn mày cúi đầu khom lưng: "Tạ ơn hảo tâm của đại gia, chúc ngài cưới được nàng dâu như hoa như ngọc, năm sau ôm được một tiểu tử mập mạp!"
Gã sai vặt: "…." Ngươi thật biết nịnh nọt.
Tiểu tử mập mạp?
Phó đại nhân cười khẽ: "Làm tên ăn mày vui không?"
Tiểu ăn mày cầm theo cây gậy bưng chén bể đi theo sau lưng đại nhân bước vào Phó phủ, gã sai vặt nghe được giọng nói hơi khàn khàn của nàng: "Rắn có đường đi của rắn, chuột có đường đi của chuột*, vẫn rất thú vị." Kinh ngạc ngơ ngác đứng tại chỗ, gió lạnh thổi nửa khắc đồng hồ mới tỉnh táo lại.
* Rắn có đường đi của rắn, chuột có đường đi của chuột: chỉ rằng có rất nhiều cách khác nhau để thực hiện mọi việc, mỗi cách đều có thủ thuật riêng của nó.
Đường Anh trong một buổi chiều chọn lấy hai tên đứng đầu ở hai con đường, thu nạp một đám tiểu đệ, lấy được một đống tin tức ngầm, nhiều hơn tin tức Trương Thanh đi ra ngoài uống trà với người khác để tìm hiểu được, có lẽ còn có thể tin tưởng hơn chút.
Thí dụ như sự hiểu biết của những tên khất cái này đối với mỗi nhà tòa nhà lớn ở đây nhiều hơn so người rảnh rỗi uống trà bên trong quán, tóm lại các loại tin tức như trong phủ nhà ai chọn mua thịt đồ ăn đồ uống nhiều hơn, hoặc là nhà ai hôm nay kêu chưởng quỹ cửa hàng trang sức tới cửa, nhà ai kêu chưởng quỹ cửa hàng tơ lụa trang tới cửa …., đều là bọn hắn tận mắt nhìn thấy.
Lại hoặc là, nhìn kiểu dáng đôi giày hôm tặng lễ ở cửa hông phủ nhà ai là người phương bắc tới, đồ vật mặc dù được đặt trong hộp, nhưng trọng lượng cũng không nhẹ, thậm chí còn ở lại ăn cơm.
Có thể khiến gia chủ giữ lại ăn cơm, hoặc là quan hệ thân mật, hoặc là tặng lễ hợp tâm ý của chủ nhân, hoặc là chủ nhân cố ý lấy lòng, muốn có giao tình tốt với người tặng lễ vật.
Đủ loại, lúc nàng nghe vô cùng tỉ mỉ, thuận tiện sắp xếp Bánh Bao mang hai tiểu ăn mày chú ý đến phủ đệ của Binh bộ Thượng thư Tần Hoán cùng Hộ bộ thượng thư Phòng Kiến An, nhưng mà chuyện này cũng không cần phải báo cáo kỹ càng với Phó chỉ huy sứ.
Đường Anh làm ăn mày ngày thứ năm, gần đến giờ giới nghiêm, sau khi Phó Sâm hồi phủ, ngừng một hồi ở cửa ra vào.
Lúc trước hắn chỉ cần ngừng cửa ra vào, Đường Anh cũng không biết từ trong góc nào xuất hiện, đi theo hắn cùng nhau hồi phủ.
Nhưng hôm nay rất kỳ lạ, chờ một hồi lâu cũng không thấy người, Phó đại nhân hơi cảm thấy kỳ lạ, cự tuyệt gã sai vặt, tự mình đi chốt ngựa, thuận tiện nhìn Đằng Vân cùng Phó Anh Tuấn.
Kết quả hắn vừa chốt ngựa xong, bên tường liền xuất hiện cái đầu nhỏ, nở một nụ cười xán lạn để lộ ra một hàm răng trắng nõn.
"Đại nhân, thật là trùng hợp nha."
Phó Sâm: "…" Hơn nửa đêm nằm sấp trên tường nhà người ta, đây là trùng hợp kiểu gì?
"Sao ngươi không đi cửa chính?"
Đường Anh bò lên trên đầu tường, người còn hồng hộc thở hổn hển: "Cửa chính đi không được, hôm nay ta giống như gặp rắc rối."
Nàng ôm chén bể từ đầu tường nhảy xuống tới, tư thế rơi xuống đất có chút vụng về, không nhanh nhẹn giống thường ngày, chờ đến nàng đứng lên đi đường, Phó Sâm mới hiểu được, thì ra là bị thương.
"Ngươi đây không ngoan ngoãn làm một đầu lĩnh ăn mày, lại chạy đi kiếm chuyện gì?"
Lời còn chưa dứt, chợt nghe được tiếng bước chân bên ngoài tường liên miên bất tuyệt, một đường đuổi sát đến, còn có người cao giọng thét lên: "Bắt được chưa? Tên tiểu tử đó chạy đi đâu rồi?"
Đường Anh đưa ngón trỏ lên môi, làm động tác im lặng, ghé sát vào tường đứng đấy, nghe động tĩnh bên ngoài.
Phó Sâm dùng ánh mắt hỏi nàng: Ngươi đây là gây ra họa gì vậy?
Đường Anh chỉ chỉ bên ngoài tường, che miệng lại.
Người bên ngoài tường tìm một vòng trong ngõ hẻm, còn có người suy đoán: "Tiểu tử kia có thể chạy đến Phó gia hay không?"
"Phó Sâm tàn nhẫn vô tình, hung danh bên ngoài, tiểu tử kia trừ phi không muốn sống nữa, mới dám xông thẳng vào Phó phủ."
"Được rồi được rồi, về phủ trước lại nói."
Đám người kia đuổi theo nửa ngày, vậy mà mất dấu, cũng chỉ có thể về phủ trước lại tính toán sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook