Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
-
Chương 6: Yêu bằng trái tim
Bởi vì còn bốn ngày nữa là đến ngày kỷ niệm thành lập trường, đột nhiên thay đổi vai chính trong phút chót. Cho nên có chút khó khăn.
Thời gian gấp rút, vì thế mà Lương Đông lại càng phải dành nhiều thời gian cho việc tập kịch hơn
Hôm nay, mọi người hẹn nhau ở phòng tập nhảy của nhà trường lúc hai giờ.
Mấy ngày gần đây Khương Chí Phong không biết kiếm đâu ra được một cây sáo. Ngày ngày chăm chỉ luyện tập. Sáng sớm năm giờ sáng trong phòng của bọn hắn đã có tiếng sáo nghe chói tai nhức óc.
Nếu như thổi sáo hay thì không nói, đằng này, tiếng sáo của Khương Chí Phong quả thật là so với tiếng thủy tinh vỡ còn muốn khủng bố hơn.
Mọi người còn lại trong phòng, cứ đến buổi trưa là lại trốn đi chỗ khác. Bởi vì thời gian buổi trưa, chính là thời gian tác nghiệp của Khương Chí Phong.
Lương Đông cũng không phải là ngoại lệ.
Nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn tập kịch. Lương Đông hiện tại cần một không gian yên tĩnh để nhập tâm đọc lời thoại. Vì thế hắn một mình đi đến phòng tập nhảy của nhà trường
Khi Lương Đông mới đi đến cầu thang, đã nghe thấy tiếng nhạc vui nhộn phát ra từ phòng tập nhảy.
Lương Đông đứng ở bên ngoài cửa nhìn thấy một bóng người, mặc một cái quần đùi rộng ngắn đến đầu gối màu đen, cùng áo phông trắng rộng rãi, chân đi đôi giày nike màu đỏ. Đang ở trước gương tập nhảy street dance.
Lương Đông thấy nam sinh này nhảy rất đẹp, có lẽ cậu ta đã ở chỗ này tập nhảy một thời gian dài rồi. Thế cho nên hiện tại áo cậu ta mới ướt đẫm một mảng sau lưng. Mái tóc bởi vì bị chảy hồ hôi mà hơi kết dính lại với nhau.
Triệu Tử Thiêm nhìn qua gương thấy Lương Đông đang đứng ở cửa.
Cậu có chút giật mình, bước nhảy hơi khựng lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục nhảy. Càng nhảy càng hăng.
Vừa nhảy vừa nói lớn
“Cậu đến đây làm gì thế?”
Bởi vì tiếng nhạc truyền ra khá lớn, cho nên Lương Đông cũng nói lớn hơn mức bình thường
“Đến tập kịch!”
Triệu Tử Thiêm dừng lại, đi về phía góc tường, tắt nhạc ở máy cassette, rồi ngồi xuống nghỉ tại chỗ.
Lương Đông đi về phía Triệu Tử Thiêm, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Triệu Tử Thiêm đưa tay lên phe phẩy, ý muốn dùng tay quạt quạt cho mát một chút.
Phòng tập nhảy có điều hòa, nhưng mà chỉ khi nào quan trọng, nhà trường mới bật điều hòa. Vì thế Triệu Tử Thiêm đến đây tập nhảy. Ngay cả đèn điện nhà trường cũng không phát.
Cậu đã ở chỗ này tập nhảy được hơn ba mươi phút rồi, cho nên hiện tại có chút nóng.
“Cậu đóng vai gì thế?”
Lương Đông cầm kịch bản đưa ra trước mặt Triệu Tử Thiêm, chỉ vào phân đoạn của hoàng tử Siegfried nói
“Tôi đóng hoàng tử Siegfried!”
Triệu Tử Thiêm nhìn xuống chỗ Lương Đông chỉ. Là phân đoạn hoàng tử Siegfried nhảy trong vũ hội chọn vợ, cậu quay sang Lương Đông hỏi:
“Hoàng tử Siegfried không phải do Lý Vĩ đóng sao?”
Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy, trong lòng liền âm thầm cười.
Hắn biết Lý Vĩ thích Dư Thi Thi, cho nên mới muốn liên hợp cùng khoa diễn xuất để ở chung một chỗ với cô ta.
Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính.
Lý Vĩ tính trăm lần nghìn lần, vẫn không thể ngờ tới, vì một lý do trời ơi đất hỡi, mà đem mọi kế hoạch của cậu ta phá hủy hết.
“Lý Vĩ bị bệnh!”
Triệu Tử Thiêm cầm lấy kịch bản trên tay Lương Đông, lật qua lật lại xem một lượt.
“Cậu nhớ hết lời thoại chưa?”
Thật ra, ngày hôm qua Lương Đông mới được phân diễn vai hoàng tử Siegfried. Cậu mới chỉ đọc qua kịch bản này, vẫn còn chưa kịp nhớ bất cứ một lời thoại nào.
“Vẫn còn chưa!”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy nhíu mày
“Còn bốn ngày nữa đến ngày kỷ niệm thành lập trường rồi, cậu vẫn còn chưa thuộc sao?”
Lương Đông không nói gì. Chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa.
“Tôi không thích hoàng tử Siegfried” Triệu Tử Thiêm mở miệng nói.
“…”
“Hoàng tử Siegfried trong vũ hội lại có thể nhận nhầm Odile là Odette. Anh ta căn bản là không thật sự yêu Odette, cho nên mới nhận lầm người khác là người mình yêu!”
Lương Đông khẽ cười
“Hoàng tử Siegfried bị phù thủy Von Rothbart che mắt, cậu không biết sao?”
Triệu Tử Thiêm mở to đôi mắt, quay sang nhìn Lương Đông vẻ mặt rất kiên quyết
“Đương nhiên tôi biết. Nhưng nếu anh ta nhìn Odile bằng chính trái tim của mình, chắc chắn anh ta sẽ nhận ra người này không phải Odette mà anh ta yêu. Vẫn là nói, con trai yêu bằng mắt!”
Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó hắn liền cười lớn
“Vậy cậu không phải con trai sao? Cậu cũng yêu bằng mắt thôi!”
Triệu Tử Thiêm đặt kịch bản xuống sàn. Dùng tay chống lên cằm, ánh mắt xa xôi nhìn về phía khoảng không trước mắt
“Nếu sau này tôi gặp được người tôi yêu, chắc chắn tôi sẽ yêu người đó bằng cả trái tim của mình”
Lương Đông có thể nhìn thấy được, trong gương là hình ảnh phản chiếu lại của Triệu Tử Thiêm.
Bóng dáng cậu ta rất nhỏ bé, nhưng vô cùng kiên cường. Khiến cho Lương Đông phải ngây người một lúc nhìn chằm chằm vào tấm gương kia.
Thời gian gấp rút, vì thế mà Lương Đông lại càng phải dành nhiều thời gian cho việc tập kịch hơn
Hôm nay, mọi người hẹn nhau ở phòng tập nhảy của nhà trường lúc hai giờ.
Mấy ngày gần đây Khương Chí Phong không biết kiếm đâu ra được một cây sáo. Ngày ngày chăm chỉ luyện tập. Sáng sớm năm giờ sáng trong phòng của bọn hắn đã có tiếng sáo nghe chói tai nhức óc.
Nếu như thổi sáo hay thì không nói, đằng này, tiếng sáo của Khương Chí Phong quả thật là so với tiếng thủy tinh vỡ còn muốn khủng bố hơn.
Mọi người còn lại trong phòng, cứ đến buổi trưa là lại trốn đi chỗ khác. Bởi vì thời gian buổi trưa, chính là thời gian tác nghiệp của Khương Chí Phong.
Lương Đông cũng không phải là ngoại lệ.
Nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn tập kịch. Lương Đông hiện tại cần một không gian yên tĩnh để nhập tâm đọc lời thoại. Vì thế hắn một mình đi đến phòng tập nhảy của nhà trường
Khi Lương Đông mới đi đến cầu thang, đã nghe thấy tiếng nhạc vui nhộn phát ra từ phòng tập nhảy.
Lương Đông đứng ở bên ngoài cửa nhìn thấy một bóng người, mặc một cái quần đùi rộng ngắn đến đầu gối màu đen, cùng áo phông trắng rộng rãi, chân đi đôi giày nike màu đỏ. Đang ở trước gương tập nhảy street dance.
Lương Đông thấy nam sinh này nhảy rất đẹp, có lẽ cậu ta đã ở chỗ này tập nhảy một thời gian dài rồi. Thế cho nên hiện tại áo cậu ta mới ướt đẫm một mảng sau lưng. Mái tóc bởi vì bị chảy hồ hôi mà hơi kết dính lại với nhau.
Triệu Tử Thiêm nhìn qua gương thấy Lương Đông đang đứng ở cửa.
Cậu có chút giật mình, bước nhảy hơi khựng lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục nhảy. Càng nhảy càng hăng.
Vừa nhảy vừa nói lớn
“Cậu đến đây làm gì thế?”
Bởi vì tiếng nhạc truyền ra khá lớn, cho nên Lương Đông cũng nói lớn hơn mức bình thường
“Đến tập kịch!”
Triệu Tử Thiêm dừng lại, đi về phía góc tường, tắt nhạc ở máy cassette, rồi ngồi xuống nghỉ tại chỗ.
Lương Đông đi về phía Triệu Tử Thiêm, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Triệu Tử Thiêm đưa tay lên phe phẩy, ý muốn dùng tay quạt quạt cho mát một chút.
Phòng tập nhảy có điều hòa, nhưng mà chỉ khi nào quan trọng, nhà trường mới bật điều hòa. Vì thế Triệu Tử Thiêm đến đây tập nhảy. Ngay cả đèn điện nhà trường cũng không phát.
Cậu đã ở chỗ này tập nhảy được hơn ba mươi phút rồi, cho nên hiện tại có chút nóng.
“Cậu đóng vai gì thế?”
Lương Đông cầm kịch bản đưa ra trước mặt Triệu Tử Thiêm, chỉ vào phân đoạn của hoàng tử Siegfried nói
“Tôi đóng hoàng tử Siegfried!”
Triệu Tử Thiêm nhìn xuống chỗ Lương Đông chỉ. Là phân đoạn hoàng tử Siegfried nhảy trong vũ hội chọn vợ, cậu quay sang Lương Đông hỏi:
“Hoàng tử Siegfried không phải do Lý Vĩ đóng sao?”
Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy, trong lòng liền âm thầm cười.
Hắn biết Lý Vĩ thích Dư Thi Thi, cho nên mới muốn liên hợp cùng khoa diễn xuất để ở chung một chỗ với cô ta.
Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính.
Lý Vĩ tính trăm lần nghìn lần, vẫn không thể ngờ tới, vì một lý do trời ơi đất hỡi, mà đem mọi kế hoạch của cậu ta phá hủy hết.
“Lý Vĩ bị bệnh!”
Triệu Tử Thiêm cầm lấy kịch bản trên tay Lương Đông, lật qua lật lại xem một lượt.
“Cậu nhớ hết lời thoại chưa?”
Thật ra, ngày hôm qua Lương Đông mới được phân diễn vai hoàng tử Siegfried. Cậu mới chỉ đọc qua kịch bản này, vẫn còn chưa kịp nhớ bất cứ một lời thoại nào.
“Vẫn còn chưa!”
Triệu Tử Thiêm nghe vậy nhíu mày
“Còn bốn ngày nữa đến ngày kỷ niệm thành lập trường rồi, cậu vẫn còn chưa thuộc sao?”
Lương Đông không nói gì. Chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa.
“Tôi không thích hoàng tử Siegfried” Triệu Tử Thiêm mở miệng nói.
“…”
“Hoàng tử Siegfried trong vũ hội lại có thể nhận nhầm Odile là Odette. Anh ta căn bản là không thật sự yêu Odette, cho nên mới nhận lầm người khác là người mình yêu!”
Lương Đông khẽ cười
“Hoàng tử Siegfried bị phù thủy Von Rothbart che mắt, cậu không biết sao?”
Triệu Tử Thiêm mở to đôi mắt, quay sang nhìn Lương Đông vẻ mặt rất kiên quyết
“Đương nhiên tôi biết. Nhưng nếu anh ta nhìn Odile bằng chính trái tim của mình, chắc chắn anh ta sẽ nhận ra người này không phải Odette mà anh ta yêu. Vẫn là nói, con trai yêu bằng mắt!”
Lương Đông nghe Triệu Tử Thiêm nói vậy cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó hắn liền cười lớn
“Vậy cậu không phải con trai sao? Cậu cũng yêu bằng mắt thôi!”
Triệu Tử Thiêm đặt kịch bản xuống sàn. Dùng tay chống lên cằm, ánh mắt xa xôi nhìn về phía khoảng không trước mắt
“Nếu sau này tôi gặp được người tôi yêu, chắc chắn tôi sẽ yêu người đó bằng cả trái tim của mình”
Lương Đông có thể nhìn thấy được, trong gương là hình ảnh phản chiếu lại của Triệu Tử Thiêm.
Bóng dáng cậu ta rất nhỏ bé, nhưng vô cùng kiên cường. Khiến cho Lương Đông phải ngây người một lúc nhìn chằm chằm vào tấm gương kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook