Nắng Hạn Gặp Mưa Rào
Chương 31: Đông ca

Lương Đông vừa vào phòng, liền có tiếng chuông điện thoại truyền đến. Là điện thoại mẹ hắn gọi.

“Mẹ à?”

“Được được, con nhớ rồi… Biết rồi mà… Mẹ yên tâm đi!”

Mẹ của Lương Đông gọi điện nhắc nhở hắn, gần đây có tội phạm nguy hiểm mới trốn trại, cho nên nói hắn phải cẩn thận. Thật ra thì Lương Đông cũng không để tâm lắm đến chuyện này, mẹ hắn nói thì hắn cũng chỉ biết vậy. Tội phạm bỏ trốn, chắc chắn cũng không ngu ngốc đến tận ký túc xá mà lẩn tránh.

Ký túc xá vừa đông người, hơn nữa sinh viên cũng chẳng có đồ đạc gì đắt giá cả.

Lương Đông nói chuyện điện thoại với mẹ mình xong, liền đi vào phòng tắm.

Ở bên này, Triệu Tử Thiêm đã đứng bên ngoài cửa phòng Lương Đông từ rất lâu rồi. Đứng lâu đến mức, bị muỗi chích đến sưng cả chân.

Nói đến Triệu Tử Thiêm, vừa rồi cậu có thấy Lương Đông ở hành lang ký túc xá. Trong đầu liền lóe lên suy nghĩ, muốn trêu chọc hắn một phen.

Thiên thời địa lợi, đây đúng là cơ hội tốt để cậu báo thù chuyện Lương Đông ở siêu thị mua thịt. Nghĩ đến lần đó, Triệu Tử Thiêm lại càng quyết tâm hơn.

Lương Đông bước vào phòng tắm, Triệu Tử Thiêm liền rón rén vào ngay theo sau.

Triệu Tử Thiêm đứng nép vào góc tường, âm thầm chờ Lương Đông tắm xong, sau đó sẽ triển khai kế hoạch tiếp theo.

Lời nhắc nhở của mẹ mình, Lương Đông căn bản không để tâm. Bởi vì, trong đầu hắn hiện tại, chỉ có duy nhất bóng dáng của Triệu Tử Thiêm.

Lương Đông cũng không biết, rốt cuộc tại sao mình lại như vậy.

Cuối cùng, Lương Đông liền tự tìm ra một đáp án để thuyết phục bản thân mình.

Chính là…

Lỗi tại Triệu Tử Thiêm!

Bình thường Lương Đông tắm rất nhanh, nhưng do hôm nay cứ bị người nào đó chiếm cứ suy nghĩ. Cho nên tắm có hơi lâu một chút. Khiến cho, Triệu Tử Thiêm ở bên ngoài chịu khổ. Chỉ còn biết ngồi xổm ở một góc tường đuổi muỗi.

Trong phòng tắm không còn tiếng nước chảy, Triệu Tử Thiêm đoán chắc mục tiêu đã chuẩn bị vào tầm ngắm. Vì thế liền nâng cao cảnh giác, sốc lại tinh thần, nín thở đứng nép vào một bên tường.

Lương Đông tắm xong, chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi đi ra ngoài. Chân phải vừa bước ra khỏi phòng tắm, thì có một vật gì đó chụp thẳng xuống đầu. Sau liền không nhìn thấy gì nữa.

“Cấm nhúc nhích!”

Giọng nói này, nghe rất lạ. Phía sau tay của Lương Đông cũng bị người đó nắm lấy. Lương Đông âm thầm đổ mồ hôi. Nghĩ đến cuộc điện thoại mới vừa rồi của mẹ mình.

Không phải là, trùng hợp đến như vậy chứ.

Quả thực là gặp tội phạm trốn trại rồi?

Triệu Tử Thiêm phát hiện ra người trước mặt có hơi cương cứng một chút. Trong lòng liền âm thầm khẽ cười.

Triệu Tử Thiêm không có thứ gì đặc biệt giỏi. Chỉ có, giả giọng người khác coi như là sở trường. Thế cho nên, Lương Đông mới không thể phát hiện ra cậu.

Triệu Tử Thiêm thấy chiếc dây lưng Lương Đông vừa tháo ra vứt trên giường, liền mau chóng với lấy, qua loa trói hai tay của hắn về phía sau.

Lương Đông lúc này, nói là không sợ thì chính là nói dối. Hắn đương nhiên là có chút gấp rút rồi, cho nên nhất thời không biết phản ứng thế nào cho phải. Vì thế chỉ còn cách nghe theo lời người kia. Ngồi im không dám nhúc nhích ở trên giường.

Triệu Tử Thiêm trộm cười, sau đó cố gắng khôi phục lại bình thường, tiếp tục nói:

“Có vật gì quý giá, mau bỏ hết ra đây!”

Lương Đông tuy sợ, nhưng trong lòng vẫn luôn rõ ràng. Kẻ này chắc chắn sẽ không giám giết mình, hơn nữa hắn cũng chẳng có gì quan trọng để ở trong ký túc xá này:

“Đại ca à, anh tự xem đi. Có gì lấy được thì cứ lấy!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy hai từ đại ca kia. Trong lòng lại cảm thấy hư vinh, càng muốn trêu chọc Lương Đông nhiều hơn. Cậu bước đến gần phía Lương Đông, cầm chai nước ở trên bàn, dí sát vào sau lưng hắn. Hắng giọng nói:

“Đừng có giảo biện. Mau lấy hết tiền ra đây”

Trong lòng Lương Đông âm thầm nghĩ, kẻ trộm này nhất định không được thông minh cho lắm. Hiện tại hắn bị trói, hơn nữa còn bị bịt mắt. Có muốn lấy đồ giúp cũng không thể:

“Đại ca à, tình trạng của tôi hiện tại còn có thể lấy đồ giúp anh sao?”

Triệu Tử Thiêm đứng bên cạnh, đã thổi sẵn một quả bóng bay thật lớn. Bởi vì thổi bóng bay có phần tốn hơi, cho nên giả giọng người khác cũng không còn giống nữa:

“Im miệng!”

Lương Đông nghe thấy giọng nói có phần quen quen, nhúc nhích người một chút:

“Cậu là…”

Triệu Tử Thiêm biết mình đã để lộ sơ hở, liền mau chóng dí mạnh chai nước vào sau lưng Triệu Tử Thiêm, rồi bóp quả bóng bay một cái:

“Bùm”

Lương Đông nghe tiếng này, tim cũng nhảy dựng lên. Dù sao thì, hắn vẫn mang suy nghĩ gặp kẻ cướp. Hiện tại lưng đột nhiên bị dí mạnh một phát, hơn nữa còn có tiếng bùm theo sau. Lương Đông cũng chẳng còn có tâm trí đâu mà phân tích tiếng nổ kia có phải là tiếng súng hay không. Cả người liền mềm nhũn, ngã vật xuống giường, mất cảm giác.

“Phòng 302 chưa xuống ký…” Bảo vệ ký túc xá khu A, bởi vì phòng 302 chưa xuống ký nhận bàn giao lại phòng. Cho nên có lòng tốt đến nhắc nhở. Nhưng mà, vừa ngó mặt vào, liền thấy cảnh này.

Một nam sinh bị trói hai tay sau lưng, đầu trùm kín bởi một cái túi màu đen. Chỉ mặc duy nhất một chiếc quần đùi, nằm không nhúc nhích trên giường. Hơn nữa, bên cạnh còn có một nam sinh nửa quỳ nửa nằm, tay cầm chai nước, mặt cười xấu xa.

Bảo vệ ký túc xá thấy cảnh này liền cứng họng, chỉ còn biết lắp bắp không nói ra câu: “Cậu… Hai người các cậu!”

Lương Đông nghe thấy giọng của bảo vệ ký túc xá, lúc đầu nói chuyện rất bình thản, nhưng sau liền có chút lúng túng. Trong lòng âm thầm nghĩ, chắc chắn rằng ông ta đã thấy tên cướp. Bây giờ, hắn chỉ mong ông ta thông minh một chút, mau chóng chạy đi gọi người tới cứu hắn

“Ấy ấy, không có việc gì đâu bác. Hai chúng cháu đang diễn tập, diễn tập thôi!”

Lương Đông nghe thấy giọng nói kia, trong đầu giống như có một tiếng nổ lớn. Hắn cuối cùng cũng cảm thấy, sau lưng chẳng có một chút đau đớn nào cả. Chỉ là do quá sợ hãi, mà nhất thời mất cảm giác mà thôi.

Thì ra, Triệu Tử Thiêm trêu chọc hắn. Lương Đông phát hiện ra điều này, liền vô cùng tức giận. Cả ngày hôm nay hắn luôn nghĩ đến cậu ta, thế mà vừa gặp mặt… Triệu Tử Thiêm đã cho hắn bất ngờ thót tim thế này.

Bảo vệ ký túc xá liếc nhìn hai người ở trong phòng, ánh mắt có tia nghi ngờ. Dù sao thì, ông đã nhiều năm làm bảo vệ của cái trường này. Còn có loại sinh viên nào mà ông chưa từng thấy qua sao.

Diễn tập còn phải đến mức lột áo của người ta, trói tay người ta ở sau lưng, rồi trùm kín mặt như thế. Hơn nữa, ông còn vừa nhìn thấy cậu nam sinh kia dí sát chai nước vào dưới mông cậu nam sinh nằm trên giường.

Vở kịch này, rốt cuộc là diễn cái gì?

Chỉ sợ là…

“Tôi nói này, ký túc xá cũng không phải là của riêng hai cậu. Cậu nhìn xem, phòng 301 bên cạnh còn sáng đèn kìa. Làm cái gì thì cũng biết kín đáo một chút… Đóng cửa lại mất nhiều thời gian lắm sao? Còn phải vội như thế!”

Triệu Tử Thiêm cũng không hiểu lời của bác bảo vệ là thế nào. Chỉ nghĩ rằng, ông ta nói hai người nô đùa to tiếng, làm ảnh hưởng đến các sinh viên khác:

“Được rồi, lần sau chúng cháu sẽ rút kinh nghiệm. Bác đến có việc gì hay không?” Triệu Tử Thiêm cười cười đi đến chỗ bác bảo vệ.

Bảo vệ ký túc xá liếc Triệu Tử Thiêm một cái từ trên xuống dưới. Rồi đưa tờ danh sách ký xác nhận cho Triệu Tử Thiêm:

“Ký vào danh sách bàn giao phòng đi!”

Triệu Tử Thiêm cầm lấy tờ danh sách. Nhìn vào đó, rồi lại quay sang nhìn người đang nằm không nhúc nhích ở trên giường kia:

“Tôi ký giúp cậu nha!”

Lương Đông vẫn nằm im, không nói gì. Hắn bây giờ cảm thấy vô cùng mất mặt. Nhưng một màn này, lọt vào mắt bảo vệ ký túc xá chính là, Triệu Tử Thiêm là một người không biết xấu hổ, đã làm cho con nhà người ta không thể động đậy được còn hỏi cái gì nữa. Vì thế cũng có chút đồng cảm với nam sinh đang nằm trên giường kia:

“Còn phải hỏi. Cậu mau chóng ký giúp cậu ta đi!”

Triệu Tử Thiêm cứ nghĩ, bảo vệ ký túc xá còn phải đi phòng khác cho nên mới gấp rút như vậy. Vì thế cậu cũng nhanh chóng dò tim phòng 302, ký xuống tên Lương Đông.

Bảo vệ ký túc xá nhận lấy tờ danh sách kia từ tay Triệu Tử Thiêm. Ánh mắt dò xét một lượt từ trên xuống dưới người cậu, sau đó khó chịu để lại một câu trước khi đi:

“Thật không nhìn ra!”

Triệu Tử Thiêm đương nhiên chẳng hiểu tại sao ông ta lại có ánh mắt khó chịu với cậu như vậy. Có lẽ nào, bộ mặt của cậu khiến cho bảo vệ ký túc xá rất khó chịu sao? Từ bác bảo vệ cũ, cho đến bây giờ chuyển sang khu A, bảo vệ mới cũng như vậy.

Triệu Tử Thiêm không để ý nhiều. Mau chóng quay trở lại giường, bỏ cái túi đen trên đầu Lương Đông xuống. Rồi cởi trói cho hắn ta. Vừa cởi trói vừa không quên cười nhăn nhở:

“Cậu đúng là chỉ được cái to xác. Gan nhỏ như vậy!”

Lương Đông ngồi dậy, đưa hai tay xoa xoa một chút. Triệu Tử Thiêm xuống tay cũng không có nhẹ đâu. Trói tay hắn đến đỏ cả lên.

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông nhăn mặt không nói, liền đoán hắn chắc chắn là giận rồi. Nhìn đến vết đỏ ở cổ tay Lương Đông, Triệu Tử Thiêm cũng có chút hối hận:

“Sao sao, giận rồi sao. Trước ở siêu thị cậu cũng trêu chọc tôi, tôi có nói gì đâu!”

Lương Đông ngồi trên giường, liếc Triệu Tử Thiêm một cái, liền lạnh giọng mở miệng:

“Này có thể so sánh được sao?”

Lương Đông thật sự tức giận. Nếu như hắn bị mắc bệnh suyễn như Khương Chí Phong, đảm bảo hai người bọn họ không thể ngồi ở trong phòng nói chuyện đơn giản như thế này được đâu.

Triệu Tử Thiêm cúi đầu, đưa sát mặt của mình đến trước mặt Lương Đông, cười cười nói:

“Được rồi, là lỗi của tôi. Chỉ đùa một chút thôi mà!”

Lương Đông giật mình, lùi lại phía sau. Hắn vừa rồi rất gần Triệu Tử Thiêm. Gần đến mức có thể nhìn rõ được trong ánh mắt của cậu ấy có hình ảnh phản chiếu lại của hắn. Mắt Triệu Tử Thiêm rất đẹp, long lanh ngập nước, không phải là màu đen bóng, mà là màu nâu đậm. Hơn nữa bên khóe mắt trái còn có một nốt ruồi lệ rất rõ ràng.

Đôi mắt này của Triệu Tử Thiêm, cho đến sau này Lương Đông cũng không thể nhìn vào đó quá ba giây. Ngay cả đến lý do tại sao, hắn cũng không biết. Cũng như, hắn cũng không biết… Tại sao mình lại thích Triệu Tử Thiêm đến vậy?

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông né tránh mình, lại cứ nghĩ hắn vẫn còn tức giận. Cho nên liền ngồi lên giường, khoác lấy vai hắn:

“Nói đi, cậu muốn tôi làm thế nào mới hết giận tôi đây?”

Lương Đông khôi phục tinh thân. Trong đầu liền lóe lên một ý nghĩ:

“Sau này cậu gọi tôi là Đông ca. Tôi sẽ tha thứ cho câu!”

Triệu Tử Thiêm nghĩ gọi một tiếng Đông ca cũng chẳng sao, cho nên không suy nghĩ nhiều đồng ý ngay:

“Đông ca, Đông ca. Cười một cái đi”

Một tiếng Đông ca của Triệu Tử Thiêm, so với một tiếng Đông ca của những người khác. Có sự khác biệt rất lớn. Sự khác biệt này, hiện tại Lương Đông vẫn không thể lý giải được. Mãi cho đến sau này, hắn mới có thể tìm ra đáp án.

“Đông ca, là lỗi của em. Nói như vậy đi!” Lương Đông chiếm được tiện nghi liền không biết dừng lại.

“Hả?”

Triệu Tử Thiêm nghe câu này cũng phải ngưng một lát. Do dự mãi không nói được. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đen hơn than kia của Lương Đông, cậu cuối cùng cũng phải chiều theo ý hắn mà nói ra câu này:

“Đông ca… là lỗi của em!”

Câu này của Triệu Tử Thiêm, nghe có bao nhiêu tình. Lương Đông vừa nghe thấy, đôi mắt một mí vốn dĩ đã bé, hiện tại liền híp lại thành đường chỉ, sau đó đưa tay lên xoa đầu Triệu Tử Thiêm.

Kể từ đó, hai từ Đông ca kia… chính thức đi vào cuộc sống của Triệu Tử Thiêm. Cũng như, người mà cậu gọi là Đông ca đó, đã trở thành một phần quan trọng không thể thiếu đối với cậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương