Nắng Hạ Nhất Phương
14: Gặp Nhau Tính Sổ Một Lần!


Tôi hiện tại đã cầm được bằng chứng trong tay, cho dù hôm nay trời có sập Khiết Hạ tôi cũng không sợ!
‘Tút..tút’
Sau hai tiếng chuông reo, đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

Tôi nói thẳng:
“Alo, Lục Phong?”
-“Ừm”
Xác nhận được người nghe đích thị là Lục Phong chứ không phải mấy em thư ký õng a õng ẹo như trong tiểu thuyết, tôi mới an tâm nói tiếp.
“Tôi tìm được bằng chứng rồi, có thời gian anh chọn địa điểm cùng ngày thích hợp hẹn gặp nhà họ Bạch đến điểm hẹn đông đủ cho tôi, anh tham gia được thì càng tốt.


Bên phía gia đình tôi, để tôi lo.”
-“Nhanh như vậy em đã tìm được?”
“Lục Phong, không cần kinh ngạc như vậy, đừng cho rằng anh với tôi là cùng một loại người.

Anh căn bản không hề cho người đi điều tra lại, hoặc là nói anh ngay từ đầu vốn không muốn đào sâu thêm vào chuyện này.

Bằng không với nhân lực của cả anh và nhà họ Lục, cho dù chuyện này là từ hai mươi lăm năm trước cũng đều dễ như trở bàn tay.”
“…”
Thấy Lục Phong như im lặng lại như chột dạ.

Tôi ức tới không chịu nổi nữa, nói thêm:
“Ha, tôi nên nói tình cảm thanh mai trúc mã mười mấy năm của anh với Bạch Liên thật cảm động trời xanh, làm cho cô ta cắm cho anh tới mười mấy cái sừng mà anh vẫn một mực tin tưởng cô ta như vậy? Hay nên nói Lục Phong anh ngu xuẩn cố chấp, không phải chưa từng nghĩ tới viễn cảnh cô ta hãm hại tôi nhưng vẫn luôn tự lừa mình dối người, không chịu chấp nhận sự thật đây?”
-“Anh..kì thật là anh hơi chậm trễ, thật xin lỗi, sẽ không có lần sau.”
“Cho dù anh có muốn, tôi cũng nhất định không để chuyện này lần sau lại có.

Phiền Lục tổng liên lạc giúp tôi tới nhà họ Bạch, cứ nói có nhà buôn bán giao thương hẹn chuyện quan trọng cần bàn bạc, thời gian địa điểm cứ căn cứ vào lúc rảnh rỗi nhất đi.


Cảm ơn anh.”
Nói xong chuyện cần nói, tôi thoải mái nhấn cúp điện thoại, đánh một giấc thật ngon.
Năng lực của Lục Phong quả nhiên không khiến tôi thất vọng, tất thảy tôi nhờ đều được ổn thỏa sắp xếp qua tay anh ta từ lâu.

Địa điểm hẹn là một khách sạn năm sao được điều phối dưới chi nhánh nhà họ Lục, thời gian là bốn giờ chiều ngày mai.

Tôi rất hài lòng, đem thuật lại hết cho ba mẹ và anh trai, cùng chuẩn bị tinh thần ngày mai lên đường dẹp cẩu!
Bốn giờ kém mười lăm phút, cả gia đình tôi đã có mặt nghiêm chỉnh.

Không lâu sau, cả nhà họ Bạch cùng Lục Phong ăn ý tiến vào.

Tôi đoán không sai, lúc đến đây vẻ mặt của nhà họ Bạch từ hớn hở trở nên cứng đờ, nhà bọn họ từ khi bị Lục gia cắt đứt toàn bộ liên lạc khiến cho con đường làm ăn buôn bán liền trong phút chốc bị thua lỗ cả chục tỷ đồng, nhờ vào việc trốn thuế, vay nặng lãi và buôn bán ngầm với những giao dịch bẩn thỉu mà tồn tại cho đến bây giờ.


Cho nên việc nghe được có nhà giao thương muốn bàn bạc chuyện quan trọng với bọn họ khiến cho bọn họ hớn hở đến như vậy cũng không có gì khó hiểu.
Bạch Liên: A! Khiết Hạ, cô cùng gia đình cô hẹn bọn tôi đến đây là muốn làm gì? Tôi từ trước tới nay chưa từng làm gì ghi thù với cô a! Làm sao Khiết Hạ cô hết lần này cho tới lần khác đều một hai muốn gọi tôi ra để làm chuyện xấu! Huhu, tôi bây giờ đi đứng được đã là tạ ơn trời, múa bale gì đó tôi thật sự mơ tưởng cũng không dám nữa.

Khiết Hạ cô làm ơn nhân từ, tôi cầu xin cô tha cho gia đình tôi, có việc gì cứ liền tôi mà nhắm đi!.
Mẹ Bạch Liên: A! Cái thứ hồ ly tinh vô đạo đức nhà cô! Gia đình tôi vừa đến đã liền Bạch Liên mà nhắm dọa cho con bé sợ, mấy năm trước con bé cũng không có làm gì cô nha! Cô lại dùng thủ đoạn gì khiến đoạn tình cảm mười mấy năm trời của hai đứa nó liền bị cắt đứt, làm cho Lục Phong không những chia tay nó còn làm hai gia đình xích mích không ngừng, cô thậm chí đến cái chân để theo đuổi đam mê của nó cũng không tha, cô thích thì liền đem đập thích thì liền đem vứt, Liên Liên nhà tôi cả đời lương thiện ngoan ngoãn, cô lại đem nó thành cái bộ dạng này thảm hại, thứ độc phụ nhà cô còn chưa hả dạ hay sao? Coi như bà già này cầu xin cô, làm ơn tha cho đứa nhỏ Liên Liên này, có việc gì nhằm vào tôi không được sao!.
Tôi:…
‘Nãy giờ tôi có làm gì sao???’..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương