Nắng Hạ Đầu Mùa
Chương 6: Sóng Gió

Những ngày sau đó mình và Quân vẫn bình thường như mọi khi, còn Khánh Chi đã hết sầu muộn, nó có vẻ vui hơn, yêu đời hơn. Buổi tối nó cũng đã quay lại sở thích cũ, đó là thả thính trên facebook, bấm điện thoại và cười khúc khích một mình.

Thời gian này bọn mình bắt đầu đi thực tập. Kết quả học tập của mình đứng nhất khoa và thứ hai của trường. Mình rất thân thiết với cô chủ nhiệm nên cô giúp đỡ mình rất nhiều và hướng cho mình sau này ở lại trường làm giảng viên.

Quân thì lại về quê thực tập tại công ty của bố Quân, nó bảo sau này vận mệnh là phụ giúp bố quản lý công ty nên bây giờ bố kéo nó về làm quen dần với công việc.

Mặc dù Hà Nam cũng gần Hà Nội nhưng bọn mình cũng không còn được gặp nhau nhiều như trước kia, hai đứa chủ yếu liên lạc qua điện thoại. Tuy nhiên thỉnh thoảng Quân vẫn xuất hiện đột ngột để gặp mình và tạo những điều lãng mạn bất ngờ nên khiến mình không có cảm giác xa cách.

Một hôm mình nhận được điện thoại từ mẹ, xong cuộc điện mà trời đất như tối sầm lại, mình loạng choạng ngã nhào, nước mắt tuôn rơi khi biết tin bố bị mắc bệnh ung thư.

Gia đình mình cũng thuộc diện khá giả, tuy nhiên sau khi bố lâm bệnh thì kinh tế nhà mình lao đao vì bố không đi làm được nữa, em trai còn đi học và chi phí chữa bệnh vô cùng tốn kém. Không muốn tạo gánh nặng cho mẹ mình quyết định đi làm thêm để tự trang trải sinh hoạt và tiền học phí.

Ngoài việc đi gia sư, Khánh Chi giới thiệu cho mình làm thêm tại một quán cà phê nổi tiếng, một tuần mình chỉ đi làm ở quán cà phê bốn buổi, hai buổi đi gia sư và một buổi nghỉ ngơi, Khánh Chi thì đi làm cả tuần.

Công việc tuy vất vả nhưng thu nhập cũng tốt, đặc biệt quán có rất nhiều khách Vip lui tới. Mấy ngày gần đây, có một vị khách giàu có để ý tới Khánh Chi. Đôi lần mình thoáng thấy ông ta có hành động khiếm nhã với cô bạn, ngoài mặt Khánh Chi vẫn gượng cười nhưng mình biết nó rất khó chịu.

Thông thường 22h là hết giờ làm tại quán, khu trọ nhà mình cũng gần đó nên hôm nào mình đi gia sư cũng về muộn hơn Khánh Chi. Ấy vậy mà hôm nay 23h hơn mình vẫn chưa thấy cô nàng về, gọi điện thoại mấy lượt mà nó không bốc máy. Linh cảm có chuyện không hay, mình phóng xe đến quán cà phê. Đến nơi thì thấy bác bảo vệ đang chuẩn bị đóng cửa, mình vội hỏi:

"Khoan đã bác ơi, hôm nay bác có thấy Khánh Chi bạn cháu đi làm không ạ?"

Bác bảo vệ có vẻ lúng túng, vội vã lấy chìa khóa ra nhưng lai đánh rơi miệng ấp úng:

"Không, hôm nay không đi làm.."

Trông thấy thái độ khác thường của bác bảo vệ, thoáng thấy đèn tầng hai vẫn sáng, mình vội vàng đẩy cửa ra, chưa kịp để bác phản ứng mình chạy vọt vào trong và leo lên tầng hai.

Cảnh tượng trước mắt khiến mình sốc nặng, Khánh Chi đang bị thân hình to béo của ông khách đè lên người, nó ra sức dãy dụa nhưng vẫn bị hắn ta bịt miệng và khống chế. Hắn không ngừng hôn hít và sờ soạng lung tung khắp người Khánh Chi.

Mình vội xô cửa xông vào, không kịp suy nghĩ mình vớ lấy lọ hoa cạnh đó đập thật lực vào đầu hắn, hắn ngã lăn ra sàn bất tỉnh, máu lai láng.

Khánh Chi ngồi dậy, run rẩy nhìn mình với ánh mắt thảng thốt. Lúc này mình mới định thần lại, sợ hãi ngã khụy xuống.

Hai đưa vội vã ôm chầm lấy nhau, cả hai đều run như cầy sấy. Khánh Chi ấp úng:

"Hắn và tên chủ quán thông đ.. ồng, ông chủ bắt mình ở lại dọn dẹp rồi.. hắn.. tới.. rồi..

Tới đó Khánh Chi khóc nức nở, mình cũng òa khóc.

Kể từ chuyện hôm đó, đời mình rẽ sang hướng khác..

Lão khách không chết nhưng chấn thương nặng, còn.. mình bị ra Tòa..

Mặc dù xét về tình tiết, mình tấn công vì bảo vệ bạn nhưng hắn là người có vai vế trong xã hội và nhiều mối quan hệ, nhờ thế lực vô hình nào đó mà kết cục nhà mình bị đền một khoản tiền lớn, và mình bị quyết định thôi học..

Bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hi vọng. Tất cả đều tan biến, mình tưởng chừng như gục ngã.

Sau chuyện của mình bệnh tình của bố lại ngày càng nặng thêm, nếp nhăn của mẹ càng nhiều hơn, mẹ sụt mất mười ba kg, thân hình mỏng manh tưởng chừng như một cơn gió thoảng qua cũng có thể xô đổ. Dẫu vậy khi gặp mình, mẹ vẫn mỉm cười ôm mình vào lòng, vỗ vỗ vào vai mình nhẹ nhàng bảo:" Có mẹ đây, con đừng lo lắng gì cả, đại học không phải là tất cả. "

Mỗi lần nhìn mẹ thì tim mình lại đau nhói.

Ku Tuấn em mình đang học lớp 12, năm nay nó phải thi đại học.

Vì Bố, vì mẹ vì em, mình không thể gục ngã được, mẹ kiên cường được, mình cũng phải kiên cường.

Quân và Khánh Chi luôn ở bên mình, các anh chị ở phòng trọ cũng luôn an ủi, động viên nên mình nhanh chóng lấy lại được tinh thần.

Quân vẫn vậy, vẫn trêu chọc mình:" Em yên tâm, Công ty bố anh vẫn có nhiều vị trí không cần bằng đại học, em thích làm tạp vụ hay lao công? Chỉ cần anh nói một tiếng là em được nhận vào làm ngay. "

Thấy mặt mình vẫn xụ một đống Quân nói tiếp:" Không thích à? Thế thì có vị trí này hay hơn nè, việc nhẹ nhàng lương cao, nhiều người ao ước.. "

Thấy mình ngước mắt quan tâm, Quân hí hửng:" Đó là làm vợ của giám đốc tương lai, chịu không?

Mình phì cười ôm lấy Quân cảm động nói: "Cảm ơn anh, cảm ơn vì đã không chê em.. thời gian này may mà có anh.."

Quân siết mình chặt hơn; "Em yên tâm, dù thế nào anh cũng sẽ bên cạnh em.."

Mình đã tin vào lời nói đó, rất tin tưởng.. nhưng..

Một hôm, sau khi đi làm về (mình xin được việc bán hàng mỹ phẩm ở một cửa hàng) cũng như mọi ngày mình và Quân lại nhắn tin zalo nói chuyện. Dạo này mỗi lần nói chuyện thì phải đợi khá lâu mới thấy Quân trả lời, nghĩ chắc Quân bận nên mình cũng không ý kiến gì, mặc dù hơi khó chịu.

Hôm nay cuộc nói chuyện diễn ra khá chóng vánh, chỉ được năm phút thì Quân bảo bận giúp bố làm báo cáo nên cáo lỗi với mình.

Hơi hụt hẫng nhưng mình cũng không nghĩ nhiều.

Tầm 23h30, mình và Khánh Chi đã chìm vào giác ngủ bỗng có tin nhắn tới, Khánh Chi trở mình khẽ nhíu mày. Mình khẽ khàng với lấy điện thoại, là Quân, mình cười tủm tỉm nghĩ: "Chắc Quân cảm thấy có lỗi khi làm mình hụt hẫng nên giờ bù đây".

Nhưng mở tin nhắn ra thì nội dung khiến mình lại khó hiểu: "Hạ ngủ chưa? Ngủ rồi thì ra ngoài đi, anh gặp em một lát, anh đang ở ngoài cổng."

Linh cảm có điều gì đó, mình không vội trả lời. Mình nhẹ nhàng đi ra ngoài, tim tự nhiên đánh bình bịch trong lồng ngực. Quãng đường từ phòng trọ ra cổng rất ngắn nhưng sao hôm nay mình thấy nó dài khủng khiếp. Và.. đứng trước cổng là một hình bóng rất quen thuộc..

Thấy mình trong ánh mắt Quân dường như có gì đó hơi thảng thốt, cũng có thể là do mình nghĩ nhiều nhưng trong giây lát mình cảm nhận như vậy. Quân cười: "Anh cứ tưởng em ngủ rồi chứ?"

Mình cười đáp lại: "Ngủ rồi thì mới ra gặp anh một lát được."

Dường như không để tâm đến câu nói đầy hàm ý của mình, Quân vội dang tay ôm mình vào lòng, run run nói: "Anh nhớ em.."

Mọi nghi ngờ, mọi lo âu dường như tan biến hết, có thể mình suy nghĩ nhiều quá, có chăng chỉ là Quân nhắn vội nên một số từ ngữ bị sai ý. Mình cũng dang tay ôm chặt lấy Quân, mọi uất ức, mọi lo lắng, mọi xúc cảm dồn nén như được bung tỏa, mình bỗng khóc nức nở trên vai Quân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương