Nàng Đến Từ Dao Quang
-
Chương 6
Cửa sổ bị khóa lại ở bên ngoài, còn có người hầu nhìn xuống trông chừng. Chủ nhân trong điện cả ngày không ở đây, đến nỗi nơi này trở nên vắng vẻ hiu quạnh. Trình Vật kéo tấm màn che bằng lụa mỏng, cột thành một nút chết. Hắn di chuyển bàn trà, ghế đẩu nhỏ, chai lọ, cùng với nhiều vật khác tới. Hắn đi tới đi lui ầm ĩ trong điện vắng bóng người, đạp chân lên bàn nhỏ, tay túm lấy nút chết bằng màn lụa. Rồi hắn áp sát tường, mò mẫm trên cửa sổ, tìm kiếm nơi đặt chân. Đồng thời, lợi dụng khinh công mèo quào của mình, hắn vịn vách tường nhảy lên trên.
Cung điện nguy nga, phía dưới có người canh gác nên không cách nào đi lại được. Trên xà ngang có cửa sổ áp mái và mái ngói. Trình Vật không ngừng nhảy nhót, leo trèo. Hắn phí gần hết sức lực mới có thể nhảy lên tới xà ngang. Trình Vật quỳ gối, phủi bụi bặm trên xà ngang, xoa xoa mồ hôi trên trán, nghỉ ngơi một chút. Ở phía dưới, một mớ đồ lộn xộn chất cao thành đống giúp hắn nhảy lên. Giờ hắn ngồi xổm ở trên cao, sờ vết thương đã kết vảy sau gáy. Ánh mắt ôn hòa, đen láy lộ ra nét cười đắc ý.
Nữ ma đầu nhốt hắn trong điện này, không để ý cũng không hỏi han, chẳng lẽ hắn không thể trốn sao?
Chạy trốn ngược xuôi, mạnh mẽ tự cứu lấy mình, Trình Vật nghe thấy thanh âm nói chuyện càng ngày càng gần ở bên ngoài.
"Giáo chủ, ai đưa tờ giấy ghi tin tức cho ngươi vậy? Có ai đang giúp đỡ Trảm Giáo sao? Có phải ngươi phái nội ứng trà trộn vào đám Chính đạo kia không? Hay là người ái mộ ngươi? Hay là..."
"Không quen, không biết, chưa từng nghe tới! Chỉ là Tứ đại môn phái không xứng đáng để ta phái gian tế... Sắp xếp các đệ tử rút khỏi Lạc Nhạn Sơn như thế nào rồi? Bọn họ tìm mọi cách liên thủ, sớm đã có dự mưu. Bây giờ không phải là thời điểm lấy cứng đối cứng. Người tìm hiểu tin tức đã trở về rồi sao?"
"Đều đã xuống núi rồi. Thập Nhị Ảnh dẫn từng nhóm tùy tùng rút lui. Mấy vị trưởng lão cũng bị ta lừa xuống núi ẩn núp... Nhưng mọi người đều đi rồi, sao Giáo chủ ngươi còn chưa đi? Bọn họ chắc chắn tới đây vì ngươi, thân thể của ngươi còn chưa khôi phục, ở lại trên núi chỉ e lành ít dữ nhiều! Đúng rồi, Giáo chủ còn chưa dùng tên thiếu hiệp kia sao? Ngươi phải nhanh lên, rốt cuộc thân thể ngươi như thế.... A a a Công pháp thiếu hụt kia rốt cuộc ở nơi nào! Hay chúng ta dứt khoát xuống núi tìm công pháp giúp ngươi nhé?"
"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm. Việc mà ta bảo ngươi làm sao rồi? Chuyện liên lạc với triều đình cần ngươi để ý, ngày sau xuống núi cũng chủ yếu do ngươi phụ trách..."
Hai nữ tử vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới gần. Một người là Giáo chủ Trảm Giáo Nữ Dao, một người là Thánh Nữ Bạch Lạc Anh.
Trình Vật thiếu hiệp nghiêng tai lắng nghe. Hắn nghe ra được thanh âm của Nữ Dao lại gần nơi này. Chai chai lọ lọ, giá đỡ, kỷ án vẫn còn nằm la liệt phía dưới. Lúc Trình Vật hoảng loạn nhảy xuống, đống đồ bị đổ ngã loảng xoảng. Đúng lúc hắn lăn quay một vòng trên mặt đất, cánh cửa điện được mở ra. Cô gái mặc áo choàng đỏ mặt không đổi sắc đứng ở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, thanh âm loảng xoảng cực lớn!
Chiếc kệ gỗ nhỏ bên cạnh lắc lư, đè lên người Trình Vật. Vị thiếu niên ngã trong đống đồ lộn xộn, hai tay hắn chống lên đất, nhưng mặt mũi phủ đầy bụi bặm, cùng với đám tạp vật lộn xộn. Hắn thật vất vả mới đứng dậy được, nhưng trong tay vẫn còn quấn mấy mảnh màn che vướng víu nên lại bị té xuống lần nữa, lần này còn khốc liệt hơn. Mấy mảnh vỡ sắc bén của đồ sứ ở phía dưới đâm thấu vào xương. Thiếu hiệp có vẻ ngoài tuấn tú nhưng mặt đen nhẻm, cả người toàn là bụi đất.
Trình Vật ngã chỏng vó: "A!"
Nữ Dao và Bạch Lạc Anh đứng ở cửa: "..."
Vẻ mặt thiếu hiệp hết xanh lại trắng, hắn đỏ mặt khấp khễnh bò dậy. Nữ Dao nhẹ nhàng mà vi diệu, lông mày khẽ nhướng lên một cái.
Bạch Lạc Anh ở phía sau cũng nghểnh đầu nhìn, tò mò nghiên cứu vị thiếu hiệp kia đang làm gì. Ai ngờ Nữ Dao đột nhiên xoay người đóng cửa lại một cái rụp. Bạch Lạc Anh bất ngờ bị ngăn lại ngoài cửa. Nàng không cam lòng đập cửa hai lần nhưng không ai trả lời. Bạch cô nương phùng má, nhìn chằm chằm cửa gỗ nửa ngày mới không cam lòng rời đi, tiếp tục bận rộn với chuyện rút lui của Trảm Giáo. Nữ Dao xoay người. Nàng đứng dựa lưng vào cánh cửa, nhìn Trình thiếu hiệp đang đứng lên từ đống đồ lộn xộn. Giọng điệu của nàng rất quái lạ, cũng không quá hung dữ: "Ta vừa vắng mặt, ngươi liền nhảy lên mái lật ngói, muốn hủy cung điện của ta sao?"
Trình Vật: "..."
Hắn đứng nguyên tại chỗ, mím môi quật cường. Hắn đề phòng Nữ Dao từ xa, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nàng. Mấy lần gặp nhau, hắn đều phải chịu thiệt, nên nhìn thấy Nữ Dao, Trình Vật vừa không được tự nhiên vừa khó chịu. Hắn cúi đầu, mặt đỏ lên, môi cũng bị cắn đến đau nhói. Có lẽ vì bị ngược đãi quá lợi hại, thiếu hiệp áp sát vào tường, không dám để Nữ Dao đến gần.
Nữ Dao nói tiếp: "Mấy tên ngụy quân tử của Chính đạo đang chờ diệt sơn môn của ta, gây phiền toái cho ta. Ngươi trốn ở trong phòng cũng muốn gây phiền toái cho ta..."
Trình Vật nghe thấy "Chính đạo", "Gây phiền toái" thì sững sờ, sau đó trong lòng mừng rỡ. Thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, mà là thời điểm chưa tới. Vốn dĩ không có ý định mở miệng nói chuyện với ả "tiểu nhân" này, Trình thiếu hiệp vui mừng khôn xiết: "Thật sao?"
Nữ Dao: "..."
Nữ Dao híp mắt, vẻ mặt trở nên nguy hiểm, đầy tà khí. Trình Vật vội đè thấp giọng điệu vui mừng nhảy nhót như chim sẻ xuống, thanh âm trầm thấp: "Thật sao?"
Nữ Dao nhìn hắn một lát, rồi cất bước tiến lại gần. Nàng vượt qua những mảnh sứ chai lọ bị vứt đầy đất, ép từng bước từng bước về phía Trình đại hiệp. Toàn bộ cung điện đều là của Nữ Dao, Trình Vật không thể tránh thoát. Hắn kiên định áp vào tường, hận không thể chui vào trong bức tường này. Khí tràng ác liệt của Nữ Dao đã ở ngay trước mặt. Ánh mắt hắn nhìn vào một góc, muốn tìm cách chạy trốn. "Ầm" một cái, Nữ Dao lập tức ở ngay trước mặt hắn, một tay đặt lên tường, chặn đứng con đường trốn chạy của hắn.
Cô nương có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Hắn cúi đầu nhìn xuống, chợt nghe thấy một âm thanh rất nhỏ. Liếc mắt nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Chỉ thấy bàn tay Nữ Dao làm trung tâm, vách tường nứt ra như mạng nhện. Từng đường, từng đường hướng về bốn phía. Trên một bức tường, những vết nứt rậm rạp chằng chịt, bò đầy như da bị nẻ.
Trình Vật cứng đờ, kinh hãi tới nỗi không dám cử động. "...!"
Mặt nạ của Nữ Dao không che hết đôi môi đỏ đang mở ra khép lại: "Thấy Chính đạo liên thủ tấn công núi Lạc Nhạn của ta thì ngươi cảm thấy tà không thắng chính, trong lòng rất cao hứng, chỉ hận chúng ta không thể thất bại ngay lập tức, để Chính đạo đem lại công lý. Nhưng ngươi cho rằng ngươi biết toàn bộ chân tướng ư? Cái gọi là Chính đạo, Tứ đại môn phái dẫn đầu. Cái gọi là Tà đạo, Trảm Giáo Lạc Nhạn Sơn ta dẫn đầu. Gần mười năm nay, Trảm Giáo của ta ở Quan Ngoại, Chính đạo chiếm cứ Quan Nội, hai bên cũng có xung đột, nhưng đều là trò trẻ con. Nói chung hai bên mâu thuẫn không lớn, bình an vô sự."
"Theo như lời nói của ngươi, Tứ đại môn phái Chính đạo hận Trảm Giáo chúng ta thấu xương, bởi vì Trảm Giáo không có chuyện xấu nào không làm, tội ác tày trời. Nhưng vì sao mười năm qua đều chưa từng đụng chạm, nay lại có một ngày Tứ đại môn phái đột nhiên liên thủ, muốn đánh lên núi Lạc Nhạn, trừ bỏ Trảm Giáo ta cho vui?"
Trình Vật hơi mờ mịt: "Tứ đại môn phái đại biểu cho Chính Nghĩa, muốn diệt các ngươi còn phải xem thời gian sao? Nếu như không phải vì chính nghĩa, ngươi cho rằng vì cái gì?"
Nữ Dao cười gằn. Nàng nắm lấy cằm thiếu hiệp, con mắt âm lãnh. Đối mặt rất gần, trong mắt nàng là băng đao sương kiếm, chứa đựng uy nghiêm đáng sợ mà tàn khốc: "Thiếu hiệp, ta cho ngươi biết, trên cõi đời này vĩnh viễn không tồn tại Chính - Tà phân chia chân chính. Mỗi lần Tứ đại môn phái liên thủ, từ xưa đến nay đều không phải vì "Chính nghĩa" trong miệng ngươi, mà là "Lợi ích"."
"Từ lâu nay, thủ đô của vương triều đều được xây ở Trường An. Các nhóm môn phái ở Quan Trung chiếm giữ vị trí địa lý ưu việt. Từ xưa, thế lực giang hồ muốn giữ vững ưu thế tất nhiên đều dựa vào triều đình. Bọn họ xem thường Trảm Giáo của ta là môn phái nhỏ, dĩ nhiên cũng không thèm để ý đến địa bàn nhỏ ở chốn Quan Ngoại này. Nhưng tình thế bây giờ không giống. Tân triều Đại Ngụy kết thúc thời loạn lạc, định đô ở Lạc Dương. Đồng Quan và Tần Lĩnh cách nhau ngàn dặm. Tây Lâm Lạc Nhạn Sơn của ta ở Quan Ngoại lại gần kinh đô Lạc Dương, vị trí địa lý thực sự quá tốt..."
"Tân triều mới lập, việc kinh doanh hơn trăm năm của Tứ đại môn phái cùng với ưu thế triều đình biến mất hầu như không còn. Bọn họ nghĩ biện pháp tạo mối quan hệ với triều đình mới... Tân triều khai sơ, đối xử bình đẳng với tất cả các môn phái. Tứ đại môn phái đã an nhàn hơn trăm năm làm sao có thể không hoảng hốt? Mà Trảm Giáo của ta chiếm cứ vị trí tốt như vậy, trên giang hồ cũng đồn đại chút tin bóng gió. Tứ đại môn phái sợ chúng ta thiết lập quan hệ với tân triều trước bọn họ, sợ Trảm Giáo của ta tẩy trắng từ đây, biến thành thế lực của triều đình, bọn họ sẽ không làm gì được chúng ta. Bọn họ ngày đêm bất an, trằn trọc mất ngủ... Đây mới là lý do chân chính khiến Tứ đại môn phái liên thủ tiêu diệt Trảm Giáo ta!"
Môi Nữ Dao rất gần hắn. Làn gió thơm mát chậm thổi tới làm cho cả người thiếu hiệp lạnh cứng; thanh âm của nàng ấm áp lại thanh mát, nụ cười nhẹ cũng đủ mê hoặc hắn: "Ngươi cho rằng đám bát quái tiểu đạo rải rác trên giang hồ của Chính đạo nói ta già, bảo ta xấu, đó mới chính là chân tướng ư?"
Đại não Trình Vật nổ ầm, vang lên cảnh báo. Hắn giương mắt, ngây ngốc nhìn Nữ Dao.
Nàng thuận miệng kể chuyện, có chút hời hợt nhưng đã giải thích quan hệ lợi ích cho một Trình Vật chưa từng tiếp xúc với giang hồ nghe. Lời đồn trên giang hồ cùng với thế giới trong lời nói của Nữ Dao dường như không giống nhau. Trước đó, không ai liên hệ thế lực giang hồ với triều đình. Trước đó, trong thế giới của Trình thiếu hiệp, chính là chính, tà không thắng chính. Tứ đại môn phái tất nhiên đại biểu cho chính nghĩa, bọn họ đại biểu cho chính nghĩa nên phải loại bỏ Trảm Giáo mới yên tâm. Nhưng trong mắt Nữ Dao, trong mắt Nữ Dao..."
Con ngươi của nàng lóe lên tia sáng quỷ quyệt, đắc ý vô cùng, ý cười càng sâu. Nàng khinh bỉ hừ một tiếng, nghĩ đạo nghĩa trong lòng một đứa trẻ thực sự rất dễ dao động. Sắc mặt Trình thiếu hiệp tái nhợt như muốn lấy lòng nàng. Nhưng nàng vừa mới thả lỏng, liền thấy Trình Vật bỗng thu lại hết thảy vẻ mơ màng. Hắn dựa vào vách tường, nhìn nàng, nói từng chữ từng câu: "Vậy thì sao? Ngươi nghĩ ngươi nói người khác đều hiểu lầm ngươi thì ngươi không phải là người xấu ư? Ta không nên coi ngươi như kẻ địch?"
Hàng lông mi dài của Trình Vật giương cao, trên mặt vẫn còn loang lổ vệt trắng vệt đen: "Mặc kệ người khác thế nào, ngoại giới làm sao. Những chuyện ngươi đã làm với ta, đủ để ta khẳng định ngươi là "người xấu"! Ta chưa bao giờ hiểu lầm ngươi!"
Tiếng nói vừa dứt, hắn đột ngột ra tay, chụp vào vai Nữ Dao. Nữ Dao hơi ngẩn ra, mặc dù vậy thân thể vẫn phản ứng cực nhanh. Lúc hắn vừa giơ tay ra, nàng đã vận chưởng tiếp chiêu. Tay Trình Vật nắm chặt cổ tay nàng, muốn chạy trốn. Nhưng Nữ Dao trở tay thoát ra, ngăn trở công kích của hắn. Thân thể hai người kề sát vào nhau, tay chân đều được sử dụng. Thế tiến công cứng rắn, đánh qua đánh lại một hồi! Áo bào bay phấp phới, tư thế của hai người lại thay đổi, mới đó đã qua năm chiêu.
Trong lòng Nữ Dao rét lạnh: Thiếu hiệp này!
Trước đây còn ngơ ngác không hiểu võ công!
Lần này lại có thể đánh với nàng năm chiêu!
Sau năm chiêu, Nữ Dao chiếm thế thượng phong, lại ép Trình Vật quay lại bức tường. Nàng thở dốc, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. Một chưởng vỗ xuống, vách tường lại nứt ra! Đúng lúc nàng chuẩn bị nói chuyện, bên ngoài có tiếng đập cửa bịch bịch bịch: "Giáo chủ, người xuống núi điều tra đã trở về rồi! Thật sự có người bí mật lên Lạc Nhạn Sơn của chúng ta! Đúng là Tứ đại môn phái liên thủ rồi!"
Tay Nữ Dao ép lên cổ Trình Vật: "Hoặc là đánh bại ta, hoặc là thần phục ta."
Ngoài cửa: "Giáo chủ!"
Nữ Dao lại quát: "Nghe rõ chưa?"
Thời gian cấp bách, Nữ Dao không thể lãng phí thời gian với Trình Vật. Nàng buông tay hắn, trầm mặt xoay người, chuẩn bị rời đi. Khí áp cường đại được giải trừ, thân thể Trình Vật buông lỏng, trượt theo vách tường, ngồi bệt xuống đất. Bị khí thế mạnh mẽ của nàng ép tới thở không nổi, mặt hắn nóng ran, trái tim vẫn còn đập thình thịch. Trường bào của nữ tử xẹt qua hai má hắn.
Nữ Dao nhìn mớ hỗn loạn của Trình Vật trong phòng, lại liếc nhìn bộ dáng ngồi co quắp trên mặt đất của hắn. Thái dương hắn đẫm mồ hôi, thanh tú tươi trẻ, khiến trong lòng nàng hơi động. Nữ Dao nói không chút cảm xúc: "Như cách nhảy cóc của ngươi thì đến năm nào tháng nào mới có thể nhảy đến được nơi ngươi muốn?"
Trình Vật: "...!"
Nữ Dao lại tiếp tục, giọng vẫn vô cảm: "Khinh công không phải nhảy loạn như ngươi. Ngươi muốn nhảy từ dưới lên nhưng nội lực không thông, ngươi phải có tâm pháp."
Trình thiếu hiệp vừa mới buông lỏng tinh thần, lúc này lại một lần nữa nhảy dựng lên. Hắn ngạc nhiên nghi ngờ, ôm ngực, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Nữ Dao. Ý cười trong mắt nàng nói cho hắn biết: Ta biết ngươi đang làm cái gì nhưng ta không để ý, cũng không trách ngươi. Tim hắn đập thình thịch, đại não trống rỗng. Mặt hắn khô khốc: Nàng ta biết! Thì ra nàng ta đều biết! Mình làm loạn trong điện như vậy, ý muốn chạy trốn của mình, nữ ma đầu đều biết hết!
Cơ bắp toàn thân hắn bỗng căng cứng, trong lòng dâng lên sợ hãi: Nữ ma đầu muốn giết ta!
Nhưng mí mắt Nữ Dao rủ xuống, dưới lớp mặt nạ, nụ cười trên khóe môi như đang cân nhắc rất kỹ. Môi nàng khẽ mở, đọc hai câu. Tiếng chuông gió kêu leng keng dưới mái hiên, ở ngoài điện lại có thuộc hạ tới thúc giục. Sau khi Nữ Dao dọa Trình Vật một trận, tâm tình rốt cuộc cũng đã trở nên sung sướng. Nàng cười ha ha, giẫm chân lên một mảnh vỡ, phất tay áo rời đi. Mà hai câu tâm pháp nàng để lại cho Trình Vật chính là tâm pháp khinh công vô cùng tuyệt diệu, ai ai trong Trảm Giáo cũng ước ao mà không thể đạt được.
Nàng thì thầm: "Ngọc Hoàng Khai Bích Lạc..."
"... Ngân Giới Thất Hoàng Hôn."
Trình Vật ngơ ngác ngồi trong điện.
Trong đầu, câu nói của Nữ Dao lúc ép hắn vào tường vẫn quanh quẩn bên tai: "Hoặc là đánh bại ta, hoặc là thần phục ta."
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên nền gạch, khói bụi tung bay. Hắn vùi mặt vào đầu gối. Trình Vật cúi đầu, vẻ mặt yên tĩnh kiên định.
Nữ Dao.
Bóng ma Nữ Dao che phủ trên đầu già trẻ trai gái trên giang hồ.
Nàng ta chắc chắn có bệnh.
Cung điện nguy nga, phía dưới có người canh gác nên không cách nào đi lại được. Trên xà ngang có cửa sổ áp mái và mái ngói. Trình Vật không ngừng nhảy nhót, leo trèo. Hắn phí gần hết sức lực mới có thể nhảy lên tới xà ngang. Trình Vật quỳ gối, phủi bụi bặm trên xà ngang, xoa xoa mồ hôi trên trán, nghỉ ngơi một chút. Ở phía dưới, một mớ đồ lộn xộn chất cao thành đống giúp hắn nhảy lên. Giờ hắn ngồi xổm ở trên cao, sờ vết thương đã kết vảy sau gáy. Ánh mắt ôn hòa, đen láy lộ ra nét cười đắc ý.
Nữ ma đầu nhốt hắn trong điện này, không để ý cũng không hỏi han, chẳng lẽ hắn không thể trốn sao?
Chạy trốn ngược xuôi, mạnh mẽ tự cứu lấy mình, Trình Vật nghe thấy thanh âm nói chuyện càng ngày càng gần ở bên ngoài.
"Giáo chủ, ai đưa tờ giấy ghi tin tức cho ngươi vậy? Có ai đang giúp đỡ Trảm Giáo sao? Có phải ngươi phái nội ứng trà trộn vào đám Chính đạo kia không? Hay là người ái mộ ngươi? Hay là..."
"Không quen, không biết, chưa từng nghe tới! Chỉ là Tứ đại môn phái không xứng đáng để ta phái gian tế... Sắp xếp các đệ tử rút khỏi Lạc Nhạn Sơn như thế nào rồi? Bọn họ tìm mọi cách liên thủ, sớm đã có dự mưu. Bây giờ không phải là thời điểm lấy cứng đối cứng. Người tìm hiểu tin tức đã trở về rồi sao?"
"Đều đã xuống núi rồi. Thập Nhị Ảnh dẫn từng nhóm tùy tùng rút lui. Mấy vị trưởng lão cũng bị ta lừa xuống núi ẩn núp... Nhưng mọi người đều đi rồi, sao Giáo chủ ngươi còn chưa đi? Bọn họ chắc chắn tới đây vì ngươi, thân thể của ngươi còn chưa khôi phục, ở lại trên núi chỉ e lành ít dữ nhiều! Đúng rồi, Giáo chủ còn chưa dùng tên thiếu hiệp kia sao? Ngươi phải nhanh lên, rốt cuộc thân thể ngươi như thế.... A a a Công pháp thiếu hụt kia rốt cuộc ở nơi nào! Hay chúng ta dứt khoát xuống núi tìm công pháp giúp ngươi nhé?"
"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm. Việc mà ta bảo ngươi làm sao rồi? Chuyện liên lạc với triều đình cần ngươi để ý, ngày sau xuống núi cũng chủ yếu do ngươi phụ trách..."
Hai nữ tử vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới gần. Một người là Giáo chủ Trảm Giáo Nữ Dao, một người là Thánh Nữ Bạch Lạc Anh.
Trình Vật thiếu hiệp nghiêng tai lắng nghe. Hắn nghe ra được thanh âm của Nữ Dao lại gần nơi này. Chai chai lọ lọ, giá đỡ, kỷ án vẫn còn nằm la liệt phía dưới. Lúc Trình Vật hoảng loạn nhảy xuống, đống đồ bị đổ ngã loảng xoảng. Đúng lúc hắn lăn quay một vòng trên mặt đất, cánh cửa điện được mở ra. Cô gái mặc áo choàng đỏ mặt không đổi sắc đứng ở cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, thanh âm loảng xoảng cực lớn!
Chiếc kệ gỗ nhỏ bên cạnh lắc lư, đè lên người Trình Vật. Vị thiếu niên ngã trong đống đồ lộn xộn, hai tay hắn chống lên đất, nhưng mặt mũi phủ đầy bụi bặm, cùng với đám tạp vật lộn xộn. Hắn thật vất vả mới đứng dậy được, nhưng trong tay vẫn còn quấn mấy mảnh màn che vướng víu nên lại bị té xuống lần nữa, lần này còn khốc liệt hơn. Mấy mảnh vỡ sắc bén của đồ sứ ở phía dưới đâm thấu vào xương. Thiếu hiệp có vẻ ngoài tuấn tú nhưng mặt đen nhẻm, cả người toàn là bụi đất.
Trình Vật ngã chỏng vó: "A!"
Nữ Dao và Bạch Lạc Anh đứng ở cửa: "..."
Vẻ mặt thiếu hiệp hết xanh lại trắng, hắn đỏ mặt khấp khễnh bò dậy. Nữ Dao nhẹ nhàng mà vi diệu, lông mày khẽ nhướng lên một cái.
Bạch Lạc Anh ở phía sau cũng nghểnh đầu nhìn, tò mò nghiên cứu vị thiếu hiệp kia đang làm gì. Ai ngờ Nữ Dao đột nhiên xoay người đóng cửa lại một cái rụp. Bạch Lạc Anh bất ngờ bị ngăn lại ngoài cửa. Nàng không cam lòng đập cửa hai lần nhưng không ai trả lời. Bạch cô nương phùng má, nhìn chằm chằm cửa gỗ nửa ngày mới không cam lòng rời đi, tiếp tục bận rộn với chuyện rút lui của Trảm Giáo. Nữ Dao xoay người. Nàng đứng dựa lưng vào cánh cửa, nhìn Trình thiếu hiệp đang đứng lên từ đống đồ lộn xộn. Giọng điệu của nàng rất quái lạ, cũng không quá hung dữ: "Ta vừa vắng mặt, ngươi liền nhảy lên mái lật ngói, muốn hủy cung điện của ta sao?"
Trình Vật: "..."
Hắn đứng nguyên tại chỗ, mím môi quật cường. Hắn đề phòng Nữ Dao từ xa, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nàng. Mấy lần gặp nhau, hắn đều phải chịu thiệt, nên nhìn thấy Nữ Dao, Trình Vật vừa không được tự nhiên vừa khó chịu. Hắn cúi đầu, mặt đỏ lên, môi cũng bị cắn đến đau nhói. Có lẽ vì bị ngược đãi quá lợi hại, thiếu hiệp áp sát vào tường, không dám để Nữ Dao đến gần.
Nữ Dao nói tiếp: "Mấy tên ngụy quân tử của Chính đạo đang chờ diệt sơn môn của ta, gây phiền toái cho ta. Ngươi trốn ở trong phòng cũng muốn gây phiền toái cho ta..."
Trình Vật nghe thấy "Chính đạo", "Gây phiền toái" thì sững sờ, sau đó trong lòng mừng rỡ. Thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, mà là thời điểm chưa tới. Vốn dĩ không có ý định mở miệng nói chuyện với ả "tiểu nhân" này, Trình thiếu hiệp vui mừng khôn xiết: "Thật sao?"
Nữ Dao: "..."
Nữ Dao híp mắt, vẻ mặt trở nên nguy hiểm, đầy tà khí. Trình Vật vội đè thấp giọng điệu vui mừng nhảy nhót như chim sẻ xuống, thanh âm trầm thấp: "Thật sao?"
Nữ Dao nhìn hắn một lát, rồi cất bước tiến lại gần. Nàng vượt qua những mảnh sứ chai lọ bị vứt đầy đất, ép từng bước từng bước về phía Trình đại hiệp. Toàn bộ cung điện đều là của Nữ Dao, Trình Vật không thể tránh thoát. Hắn kiên định áp vào tường, hận không thể chui vào trong bức tường này. Khí tràng ác liệt của Nữ Dao đã ở ngay trước mặt. Ánh mắt hắn nhìn vào một góc, muốn tìm cách chạy trốn. "Ầm" một cái, Nữ Dao lập tức ở ngay trước mặt hắn, một tay đặt lên tường, chặn đứng con đường trốn chạy của hắn.
Cô nương có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Hắn cúi đầu nhìn xuống, chợt nghe thấy một âm thanh rất nhỏ. Liếc mắt nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Chỉ thấy bàn tay Nữ Dao làm trung tâm, vách tường nứt ra như mạng nhện. Từng đường, từng đường hướng về bốn phía. Trên một bức tường, những vết nứt rậm rạp chằng chịt, bò đầy như da bị nẻ.
Trình Vật cứng đờ, kinh hãi tới nỗi không dám cử động. "...!"
Mặt nạ của Nữ Dao không che hết đôi môi đỏ đang mở ra khép lại: "Thấy Chính đạo liên thủ tấn công núi Lạc Nhạn của ta thì ngươi cảm thấy tà không thắng chính, trong lòng rất cao hứng, chỉ hận chúng ta không thể thất bại ngay lập tức, để Chính đạo đem lại công lý. Nhưng ngươi cho rằng ngươi biết toàn bộ chân tướng ư? Cái gọi là Chính đạo, Tứ đại môn phái dẫn đầu. Cái gọi là Tà đạo, Trảm Giáo Lạc Nhạn Sơn ta dẫn đầu. Gần mười năm nay, Trảm Giáo của ta ở Quan Ngoại, Chính đạo chiếm cứ Quan Nội, hai bên cũng có xung đột, nhưng đều là trò trẻ con. Nói chung hai bên mâu thuẫn không lớn, bình an vô sự."
"Theo như lời nói của ngươi, Tứ đại môn phái Chính đạo hận Trảm Giáo chúng ta thấu xương, bởi vì Trảm Giáo không có chuyện xấu nào không làm, tội ác tày trời. Nhưng vì sao mười năm qua đều chưa từng đụng chạm, nay lại có một ngày Tứ đại môn phái đột nhiên liên thủ, muốn đánh lên núi Lạc Nhạn, trừ bỏ Trảm Giáo ta cho vui?"
Trình Vật hơi mờ mịt: "Tứ đại môn phái đại biểu cho Chính Nghĩa, muốn diệt các ngươi còn phải xem thời gian sao? Nếu như không phải vì chính nghĩa, ngươi cho rằng vì cái gì?"
Nữ Dao cười gằn. Nàng nắm lấy cằm thiếu hiệp, con mắt âm lãnh. Đối mặt rất gần, trong mắt nàng là băng đao sương kiếm, chứa đựng uy nghiêm đáng sợ mà tàn khốc: "Thiếu hiệp, ta cho ngươi biết, trên cõi đời này vĩnh viễn không tồn tại Chính - Tà phân chia chân chính. Mỗi lần Tứ đại môn phái liên thủ, từ xưa đến nay đều không phải vì "Chính nghĩa" trong miệng ngươi, mà là "Lợi ích"."
"Từ lâu nay, thủ đô của vương triều đều được xây ở Trường An. Các nhóm môn phái ở Quan Trung chiếm giữ vị trí địa lý ưu việt. Từ xưa, thế lực giang hồ muốn giữ vững ưu thế tất nhiên đều dựa vào triều đình. Bọn họ xem thường Trảm Giáo của ta là môn phái nhỏ, dĩ nhiên cũng không thèm để ý đến địa bàn nhỏ ở chốn Quan Ngoại này. Nhưng tình thế bây giờ không giống. Tân triều Đại Ngụy kết thúc thời loạn lạc, định đô ở Lạc Dương. Đồng Quan và Tần Lĩnh cách nhau ngàn dặm. Tây Lâm Lạc Nhạn Sơn của ta ở Quan Ngoại lại gần kinh đô Lạc Dương, vị trí địa lý thực sự quá tốt..."
"Tân triều mới lập, việc kinh doanh hơn trăm năm của Tứ đại môn phái cùng với ưu thế triều đình biến mất hầu như không còn. Bọn họ nghĩ biện pháp tạo mối quan hệ với triều đình mới... Tân triều khai sơ, đối xử bình đẳng với tất cả các môn phái. Tứ đại môn phái đã an nhàn hơn trăm năm làm sao có thể không hoảng hốt? Mà Trảm Giáo của ta chiếm cứ vị trí tốt như vậy, trên giang hồ cũng đồn đại chút tin bóng gió. Tứ đại môn phái sợ chúng ta thiết lập quan hệ với tân triều trước bọn họ, sợ Trảm Giáo của ta tẩy trắng từ đây, biến thành thế lực của triều đình, bọn họ sẽ không làm gì được chúng ta. Bọn họ ngày đêm bất an, trằn trọc mất ngủ... Đây mới là lý do chân chính khiến Tứ đại môn phái liên thủ tiêu diệt Trảm Giáo ta!"
Môi Nữ Dao rất gần hắn. Làn gió thơm mát chậm thổi tới làm cho cả người thiếu hiệp lạnh cứng; thanh âm của nàng ấm áp lại thanh mát, nụ cười nhẹ cũng đủ mê hoặc hắn: "Ngươi cho rằng đám bát quái tiểu đạo rải rác trên giang hồ của Chính đạo nói ta già, bảo ta xấu, đó mới chính là chân tướng ư?"
Đại não Trình Vật nổ ầm, vang lên cảnh báo. Hắn giương mắt, ngây ngốc nhìn Nữ Dao.
Nàng thuận miệng kể chuyện, có chút hời hợt nhưng đã giải thích quan hệ lợi ích cho một Trình Vật chưa từng tiếp xúc với giang hồ nghe. Lời đồn trên giang hồ cùng với thế giới trong lời nói của Nữ Dao dường như không giống nhau. Trước đó, không ai liên hệ thế lực giang hồ với triều đình. Trước đó, trong thế giới của Trình thiếu hiệp, chính là chính, tà không thắng chính. Tứ đại môn phái tất nhiên đại biểu cho chính nghĩa, bọn họ đại biểu cho chính nghĩa nên phải loại bỏ Trảm Giáo mới yên tâm. Nhưng trong mắt Nữ Dao, trong mắt Nữ Dao..."
Con ngươi của nàng lóe lên tia sáng quỷ quyệt, đắc ý vô cùng, ý cười càng sâu. Nàng khinh bỉ hừ một tiếng, nghĩ đạo nghĩa trong lòng một đứa trẻ thực sự rất dễ dao động. Sắc mặt Trình thiếu hiệp tái nhợt như muốn lấy lòng nàng. Nhưng nàng vừa mới thả lỏng, liền thấy Trình Vật bỗng thu lại hết thảy vẻ mơ màng. Hắn dựa vào vách tường, nhìn nàng, nói từng chữ từng câu: "Vậy thì sao? Ngươi nghĩ ngươi nói người khác đều hiểu lầm ngươi thì ngươi không phải là người xấu ư? Ta không nên coi ngươi như kẻ địch?"
Hàng lông mi dài của Trình Vật giương cao, trên mặt vẫn còn loang lổ vệt trắng vệt đen: "Mặc kệ người khác thế nào, ngoại giới làm sao. Những chuyện ngươi đã làm với ta, đủ để ta khẳng định ngươi là "người xấu"! Ta chưa bao giờ hiểu lầm ngươi!"
Tiếng nói vừa dứt, hắn đột ngột ra tay, chụp vào vai Nữ Dao. Nữ Dao hơi ngẩn ra, mặc dù vậy thân thể vẫn phản ứng cực nhanh. Lúc hắn vừa giơ tay ra, nàng đã vận chưởng tiếp chiêu. Tay Trình Vật nắm chặt cổ tay nàng, muốn chạy trốn. Nhưng Nữ Dao trở tay thoát ra, ngăn trở công kích của hắn. Thân thể hai người kề sát vào nhau, tay chân đều được sử dụng. Thế tiến công cứng rắn, đánh qua đánh lại một hồi! Áo bào bay phấp phới, tư thế của hai người lại thay đổi, mới đó đã qua năm chiêu.
Trong lòng Nữ Dao rét lạnh: Thiếu hiệp này!
Trước đây còn ngơ ngác không hiểu võ công!
Lần này lại có thể đánh với nàng năm chiêu!
Sau năm chiêu, Nữ Dao chiếm thế thượng phong, lại ép Trình Vật quay lại bức tường. Nàng thở dốc, trong mắt hiện lên vẻ tức giận. Một chưởng vỗ xuống, vách tường lại nứt ra! Đúng lúc nàng chuẩn bị nói chuyện, bên ngoài có tiếng đập cửa bịch bịch bịch: "Giáo chủ, người xuống núi điều tra đã trở về rồi! Thật sự có người bí mật lên Lạc Nhạn Sơn của chúng ta! Đúng là Tứ đại môn phái liên thủ rồi!"
Tay Nữ Dao ép lên cổ Trình Vật: "Hoặc là đánh bại ta, hoặc là thần phục ta."
Ngoài cửa: "Giáo chủ!"
Nữ Dao lại quát: "Nghe rõ chưa?"
Thời gian cấp bách, Nữ Dao không thể lãng phí thời gian với Trình Vật. Nàng buông tay hắn, trầm mặt xoay người, chuẩn bị rời đi. Khí áp cường đại được giải trừ, thân thể Trình Vật buông lỏng, trượt theo vách tường, ngồi bệt xuống đất. Bị khí thế mạnh mẽ của nàng ép tới thở không nổi, mặt hắn nóng ran, trái tim vẫn còn đập thình thịch. Trường bào của nữ tử xẹt qua hai má hắn.
Nữ Dao nhìn mớ hỗn loạn của Trình Vật trong phòng, lại liếc nhìn bộ dáng ngồi co quắp trên mặt đất của hắn. Thái dương hắn đẫm mồ hôi, thanh tú tươi trẻ, khiến trong lòng nàng hơi động. Nữ Dao nói không chút cảm xúc: "Như cách nhảy cóc của ngươi thì đến năm nào tháng nào mới có thể nhảy đến được nơi ngươi muốn?"
Trình Vật: "...!"
Nữ Dao lại tiếp tục, giọng vẫn vô cảm: "Khinh công không phải nhảy loạn như ngươi. Ngươi muốn nhảy từ dưới lên nhưng nội lực không thông, ngươi phải có tâm pháp."
Trình thiếu hiệp vừa mới buông lỏng tinh thần, lúc này lại một lần nữa nhảy dựng lên. Hắn ngạc nhiên nghi ngờ, ôm ngực, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Nữ Dao. Ý cười trong mắt nàng nói cho hắn biết: Ta biết ngươi đang làm cái gì nhưng ta không để ý, cũng không trách ngươi. Tim hắn đập thình thịch, đại não trống rỗng. Mặt hắn khô khốc: Nàng ta biết! Thì ra nàng ta đều biết! Mình làm loạn trong điện như vậy, ý muốn chạy trốn của mình, nữ ma đầu đều biết hết!
Cơ bắp toàn thân hắn bỗng căng cứng, trong lòng dâng lên sợ hãi: Nữ ma đầu muốn giết ta!
Nhưng mí mắt Nữ Dao rủ xuống, dưới lớp mặt nạ, nụ cười trên khóe môi như đang cân nhắc rất kỹ. Môi nàng khẽ mở, đọc hai câu. Tiếng chuông gió kêu leng keng dưới mái hiên, ở ngoài điện lại có thuộc hạ tới thúc giục. Sau khi Nữ Dao dọa Trình Vật một trận, tâm tình rốt cuộc cũng đã trở nên sung sướng. Nàng cười ha ha, giẫm chân lên một mảnh vỡ, phất tay áo rời đi. Mà hai câu tâm pháp nàng để lại cho Trình Vật chính là tâm pháp khinh công vô cùng tuyệt diệu, ai ai trong Trảm Giáo cũng ước ao mà không thể đạt được.
Nàng thì thầm: "Ngọc Hoàng Khai Bích Lạc..."
"... Ngân Giới Thất Hoàng Hôn."
Trình Vật ngơ ngác ngồi trong điện.
Trong đầu, câu nói của Nữ Dao lúc ép hắn vào tường vẫn quanh quẩn bên tai: "Hoặc là đánh bại ta, hoặc là thần phục ta."
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên nền gạch, khói bụi tung bay. Hắn vùi mặt vào đầu gối. Trình Vật cúi đầu, vẻ mặt yên tĩnh kiên định.
Nữ Dao.
Bóng ma Nữ Dao che phủ trên đầu già trẻ trai gái trên giang hồ.
Nàng ta chắc chắn có bệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook