Nàng Dâu Thời Hiện Đại
-
Chương 5
Trời thì trưa, nắng thì gắt, tôi với anh chạy lòng vòng khắp nơi tìm nhà trọ, chỗ thì đắt quá, chỗ thì không hợp lại quá xa chỗ làm, hai đứa mệt mỏi ghé vào quán nước,rồi lên mạng tìm thử, đang loay hoay thì có tiếng gọi:
_ Hiền..
Tôi với Tuấn đồng thời ngước lên, là Vinh, bạn của tôi.
_ Ơ, Vinh, về nước khi nào đấy? À, đây là Tuấn, chồng của tớ, còn đây là Vinh, bạn của em.
_ Chào anh, tôi là Vinh, đồng hương của Hiền.
Tuấn cũng chìa tay ra bắt lại:
_ Tôi là Tuấn.
Tôi hỏi Vinh:
_ Cậu về nước khi nào? Có về quê chưa? Ngồi đây đi.
Vinh kéo ghế ra ngồi đối diện với chúng tôi, bao năm rồi không gặp, cậu ấy khác nhiều quá, không còn là cậu bé nhút nhát năm nào, thay vào đó là một chàng trai cao to lịch lãm, Vinh mặc quần jean, áo phông đơn giản nhưng rất bắt mắt, một phần chắc do người đẹp.
Vinh cười tươi trả lời tôi:
_ Tớ về gần một tháng rồi, vừa từ quê lên khoảng một tuần, hôm có sang nhà cậu, nhậu một trận với chú Năm, biết cậu cũng ở đây nhưng chưa có dịp liên lạc, cậu khỏe chứ, đã có baby chưa?
_ tớ khỏe, bọn tớ vẫn chưa có. Mà cậu về luôn hay lại sang bên đấy?
_ Tớ về luôn, vừa xin vào công ty A, ngày mai chính thức đi làm.
Cái gì, công ty A sao? Đó chẳng phải là công ty tôi với Tuấn đang làm sao?
_ vợ chồng tớ cũng đang làm ở công ty A, trùng hợp thế!
_Thật à, thế thì chúng ta là đồng nghiệp rồi, mà vợ chồng cậu đi uống cà phê à, hay có hẹn với bạn?
_ À, chỉ có hai vợ chồng tớ thôi.
Hỏi thăm qua lại thì Tuấn với Vinh cũng xã giao vài câu nữa, Tuấn không giỏi giao tiếp nên chủ yếu là tôi với Vinh nói thôi, Tuấn ngồi nghe rồi cười trừ. Thi thoảng lại xem điện thoại, chắc là tìm nhà tiếp tục.
Mà công nhận Vinh giờ khác thật, nhà cậu ấy gần nhà tôi, cách có mấy căn thôi, Vinh hơn tôi hai tuổi nhưng vì học trễ nên thành ra hai đứa học chung, từ nhỏ cậu ấy đã nhút nhát, ít nói, sống khép kín, chẳng chịu chơi với ai ngoài tôi cả, thật ra cậu ấy như vậy một phần bị ảnh hưởng tâm lý từ cuộc hôn nhân không hạnh phúc của ba mẹ, họ thường gây gổ, đánh nhau trước mặt cậu ấy, rồi ba cậu ấy ngoại tình, càng đánh đập mẹ con cậu ấy nhiều hơn, cuối cùng họ ly hôn khi cậu chuyển lên lớp mười. Chúng tôi vẫn bên nhau ba năm cấp ba nữa, sau đấy cậu được sang nước ngoài du học đến giờ. Thoắt cái đã mấy năm rồi.
Và năm ấy, chúng tôi lỡ nhau một lời nói.
Buôn chuyện một lúc thì Vinh xin phép đi trước, và không quên xin số điện thoại của tôi lẫn Tuấn. Còn hẹn ngày mai gặp lại nữa.
Đợi Vinh đi, tôi mới hỏi Tuấn có tìm được phòng nào chưa, anh lắc đầu:
_ Giờ phòng nào họ cũng bắt cọc trước ba tháng, chỗ ít nhất là hai tháng, mà chúng ta thì không đủ tiền.
Thì ra là Tuấn đang lo vấn đề đó, hồi đầu tháng lãnh lương xong Tuấn đã gửi mẹ chồng tôi 3 triệu tiền ăn và 2 triệu tiền điện nước. Coi như đứt lương của anh, phần lương tôi cũng ngốn vào bữa mua sắm hôm nọ..
_ Haizzz..
Tuấn thở dài..
Tôi hỏi anh:
_ Anh có hối hận không? Hay là về xin lỗi mẹ?
_ Anh hối hận vì đã kéo em vào cuộc sống cực khổ. Anh thì sao cũng được, đàn ông mà, chỉ thương em sẽ chịu vất vả thôi.
_ Tuấn.. Em không sợ khổ, không sợ cực.. Chỉ cần có anh, mình vì nhau mà cố gắng nhé.
Tôi chìa tay ra, Tuấn đan vào thật chặt, đôi mắt anh nhìn xa xăm.. Khó đoán..
Thực tình mà nói thì tôi mới là người đang quan ngại, Tuấn từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, chăn êm nệm ấm, giờ vì tôi mà ra ngoài sống một cuộc sống cực khổ, tôi sợ anh không chịu nổi. Còn chuyện tiền nong thì không sao, tôi vẫn còn một sổ tiết kiệm mà hôm trước đám cưới mẹ đẻ cho riêng tôi, bảo là để phòng thân, cũng được cả trăm triệu. Nhà tôi ở quê nhưng kinh tế rất ổn định, ba mẹ tôi lại không thích khoe khoang nên nhà cửa nhỏ gọn, nội thất cũng bình thường, nên hồi xuống dạm hỏi, mẹ chồng tôi khinh khỉnh ra mặt, bà con chả thèm động đũa, bà chê dơ,mất vệ sinh. Mẹ ruột tôi tức lắm, đòi hủy hôn luôn, nhưng khi ấy tôi với Tuấn yêu nhau quá, anh năn nỉ mẹ tôi nhiều lắm bà mới nhắm mắt làm ngơ, gã tôi đi..
Nghỉ một lúc hai đứa định đi thì Tuấn có điện thoại.
_ Alô... Khi nào đi.. Tao không có ở nhà….Ra ngoài ở, đang tìm nhà..được không.. tiện không.. Ừ, vậy tao với vợ tao sang ngay..
_ Ai vậy anh?
_ Thằng Thắng, nó đi nước ngoài, nó định nhờ anh giữ chìa khoá cái chung cư trống, tìm người cho thuê, khi biết chuyện chúng mình nó bảo tạm thời sang chỗ nó ở, thôi mình đi, kẻo nó đợi.
Tôi ngại:
_ Em thấy ngại với bất tiện quá anh?
_ không sao đâu, anh với nó thân lắm, không phải ngại. Đi..
Hoàn cảnh này, thôi thì nghe theo Tuấn vậy.
Hai đứa lại đèo nhau đến chung cư của anh Thắng, nói dăm ba câu thì Thắng cũng vội rời đi ra sân bay, tôi với Tuấn vào trong sắp xếp đồ đạc rồi tranh thủ đi ăn uống, đói bụng rồi.
Tôi đứng xem điện thoại, chờ Tuấn chốt cửa thì bên tai vang lên tiếng gọi quen quen:
_ Ớ. Hiền..
_ Ơ.. Vinh..
Trùng hợp, quả thật trùng hợp nha. Mấy năm không gặp, giờ một ngày gặp nhau những hai lần..
Vinh đi lại, Tuấn cũng vừa chốt cửa xong. Vinh hỏi trước:
_ Hai người ở đây à, tớ ở căn kế bên, căn này này.
Vinh vừa nói vừa chỉ. Tuấn cũng gật đầu nhẹ:
_ Chúng tôi vừa chuyển đến thôi, giờ đi ăn, cậu đi cùng không?
_ Tôi cũng định đi ăn đây, vậy đi chung nhé, ăn mừng lâu ngày gặp lại.
Ba người bọn tôi kéo nhau đến một quán gần đấy, ăn và uống chút bia.
Có hơi men Tuấn cởi mở hơn, nói nhiều hơn, họ nói với nhau về những nhân vật trong game, ra chừng hợp vụ này, tôi thì thua, ngồi cười trừ, chứ chả biết gì về game cả.
Một lúc thì tôi đi vệ sinh, uống bia nên buồn tiểu liên tục, khi vừa bước ra, vô tình va vào một người suýt ngã, may thay người ấy đỡ kip. Vòng tay rắn ôm trọn tấm lưng mảnh, tôi theo quán tính ngước lên, lại là Vinh sao?
_ Cậu không sao chứ?
Vinh hỏi, ánh mắt cậu ấy thật lạ. Sâu thăm thẳm, như mặt nước trong veo, thấu tận đáy.
Hoảng hốt, tôi xô cậu ấy ra:
_ Tớ không sao! Tớ ra trước đây.
_ Ừ..
Lúc ấy tôi không hề hay biết phía sau tôi là một cái nhìn chứa đựng bao thương nhớ. Phải chăng, định mệnh lặp lại lần hai.
No say, cả ba thanh toán ra về..
Đến chung cư, Vinh tạm biệt vợ chồng tôi rồi mở cửa vào nhà mình. Tôi và Tuấn cũng nhanh chóng chốt cửa lại, vào trong tắm rửa, thói quen rồi, uống bia rượu xong tôi phải tắm, nếu không rất khó ngủ.
Từng làn nước từ chiếc vòi sen chảy xuống cơ thể, một chút sữa tắm hoa hồng cho làn da thêm khoan khoái, ngón tay Tuấn đi khắp cơ thể tôi, rồi dừng lại nơi đồi núi sừng sững, ra sức o nắn, tay kia ôm chặt cặp mông tròn, hoà vào dòng nước mà lướt sóng.. Hai thân thể trần truồng dưới làn nước mà trở nên mờ ảo, tà mị.. Những cái hôn sâu ngất quên cả việc đời.. Anh và tôi.. Hoà làm một..
Sau cuộc làm tình.. Cả hai ôm nhau ngủ đến sáng..
Với tôi, bình yên là mỗi sáng thức giấc thấy Tuấn bên cạnh, cùng anh hít thở một bầu trời..
**
Hai đứa dậy, up mì ăn tạm rồi đến công ty làm việc.
Gần mười một giờ trưa thì quản lý nhân sự vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người tập trung để thông báo:
_ Mọi người, mọi người, thông báo một chút là hôm nay chúng ta đón tân trưởng phòng mới, là la.. Đây là Thế Vinh, cậu ấy vừa từ nước ngoài về, từ đây sẽ trực tiếp làm việc với mọi người, mọi người làm quen đi.
Mấy nữ nhân viên xì xào, tấm tắc khen ngợi, ừ, Vinh đẹp trai quá mà. Trong bộ đồ vest lịch lãm, cậu ấy thật nổi trội.
_ Xin Chào mọi người, tôi là Thế Vinh, rất vui khi được làm việc với mọi người.
_ Ối, làm việc với trai đẹp là vinh hạnh của bọn em đấy chứ. Thế hôm nay trưởng phòng mời bọn em đi, đến giờ ăn rồi.
Một bạn nữ đề nghị, Vinh tất nhiên không từ chối, còn giơ tay hình dấu like:
_ OK con dê. Giờ chúng ta đi luôn nhé.
Yeah.. Trưởng phòng tuyệt vời, đi thôi chị em ơi..
Tất cả kéo nhau ra căn tin dưới công ty, vì chỉ nghỉ trưa có một tiếng nên không đi xa được. Không hiểu sao từ khi biết Vinh là trưởng phòng, cộng thêm cái nhìn đầy ẩn ý của cậu ấy, tôi thấy sao sao ý.
_ Hiền..
Tôi với Tuấn đồng thời ngước lên, là Vinh, bạn của tôi.
_ Ơ, Vinh, về nước khi nào đấy? À, đây là Tuấn, chồng của tớ, còn đây là Vinh, bạn của em.
_ Chào anh, tôi là Vinh, đồng hương của Hiền.
Tuấn cũng chìa tay ra bắt lại:
_ Tôi là Tuấn.
Tôi hỏi Vinh:
_ Cậu về nước khi nào? Có về quê chưa? Ngồi đây đi.
Vinh kéo ghế ra ngồi đối diện với chúng tôi, bao năm rồi không gặp, cậu ấy khác nhiều quá, không còn là cậu bé nhút nhát năm nào, thay vào đó là một chàng trai cao to lịch lãm, Vinh mặc quần jean, áo phông đơn giản nhưng rất bắt mắt, một phần chắc do người đẹp.
Vinh cười tươi trả lời tôi:
_ Tớ về gần một tháng rồi, vừa từ quê lên khoảng một tuần, hôm có sang nhà cậu, nhậu một trận với chú Năm, biết cậu cũng ở đây nhưng chưa có dịp liên lạc, cậu khỏe chứ, đã có baby chưa?
_ tớ khỏe, bọn tớ vẫn chưa có. Mà cậu về luôn hay lại sang bên đấy?
_ Tớ về luôn, vừa xin vào công ty A, ngày mai chính thức đi làm.
Cái gì, công ty A sao? Đó chẳng phải là công ty tôi với Tuấn đang làm sao?
_ vợ chồng tớ cũng đang làm ở công ty A, trùng hợp thế!
_Thật à, thế thì chúng ta là đồng nghiệp rồi, mà vợ chồng cậu đi uống cà phê à, hay có hẹn với bạn?
_ À, chỉ có hai vợ chồng tớ thôi.
Hỏi thăm qua lại thì Tuấn với Vinh cũng xã giao vài câu nữa, Tuấn không giỏi giao tiếp nên chủ yếu là tôi với Vinh nói thôi, Tuấn ngồi nghe rồi cười trừ. Thi thoảng lại xem điện thoại, chắc là tìm nhà tiếp tục.
Mà công nhận Vinh giờ khác thật, nhà cậu ấy gần nhà tôi, cách có mấy căn thôi, Vinh hơn tôi hai tuổi nhưng vì học trễ nên thành ra hai đứa học chung, từ nhỏ cậu ấy đã nhút nhát, ít nói, sống khép kín, chẳng chịu chơi với ai ngoài tôi cả, thật ra cậu ấy như vậy một phần bị ảnh hưởng tâm lý từ cuộc hôn nhân không hạnh phúc của ba mẹ, họ thường gây gổ, đánh nhau trước mặt cậu ấy, rồi ba cậu ấy ngoại tình, càng đánh đập mẹ con cậu ấy nhiều hơn, cuối cùng họ ly hôn khi cậu chuyển lên lớp mười. Chúng tôi vẫn bên nhau ba năm cấp ba nữa, sau đấy cậu được sang nước ngoài du học đến giờ. Thoắt cái đã mấy năm rồi.
Và năm ấy, chúng tôi lỡ nhau một lời nói.
Buôn chuyện một lúc thì Vinh xin phép đi trước, và không quên xin số điện thoại của tôi lẫn Tuấn. Còn hẹn ngày mai gặp lại nữa.
Đợi Vinh đi, tôi mới hỏi Tuấn có tìm được phòng nào chưa, anh lắc đầu:
_ Giờ phòng nào họ cũng bắt cọc trước ba tháng, chỗ ít nhất là hai tháng, mà chúng ta thì không đủ tiền.
Thì ra là Tuấn đang lo vấn đề đó, hồi đầu tháng lãnh lương xong Tuấn đã gửi mẹ chồng tôi 3 triệu tiền ăn và 2 triệu tiền điện nước. Coi như đứt lương của anh, phần lương tôi cũng ngốn vào bữa mua sắm hôm nọ..
_ Haizzz..
Tuấn thở dài..
Tôi hỏi anh:
_ Anh có hối hận không? Hay là về xin lỗi mẹ?
_ Anh hối hận vì đã kéo em vào cuộc sống cực khổ. Anh thì sao cũng được, đàn ông mà, chỉ thương em sẽ chịu vất vả thôi.
_ Tuấn.. Em không sợ khổ, không sợ cực.. Chỉ cần có anh, mình vì nhau mà cố gắng nhé.
Tôi chìa tay ra, Tuấn đan vào thật chặt, đôi mắt anh nhìn xa xăm.. Khó đoán..
Thực tình mà nói thì tôi mới là người đang quan ngại, Tuấn từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, chăn êm nệm ấm, giờ vì tôi mà ra ngoài sống một cuộc sống cực khổ, tôi sợ anh không chịu nổi. Còn chuyện tiền nong thì không sao, tôi vẫn còn một sổ tiết kiệm mà hôm trước đám cưới mẹ đẻ cho riêng tôi, bảo là để phòng thân, cũng được cả trăm triệu. Nhà tôi ở quê nhưng kinh tế rất ổn định, ba mẹ tôi lại không thích khoe khoang nên nhà cửa nhỏ gọn, nội thất cũng bình thường, nên hồi xuống dạm hỏi, mẹ chồng tôi khinh khỉnh ra mặt, bà con chả thèm động đũa, bà chê dơ,mất vệ sinh. Mẹ ruột tôi tức lắm, đòi hủy hôn luôn, nhưng khi ấy tôi với Tuấn yêu nhau quá, anh năn nỉ mẹ tôi nhiều lắm bà mới nhắm mắt làm ngơ, gã tôi đi..
Nghỉ một lúc hai đứa định đi thì Tuấn có điện thoại.
_ Alô... Khi nào đi.. Tao không có ở nhà….Ra ngoài ở, đang tìm nhà..được không.. tiện không.. Ừ, vậy tao với vợ tao sang ngay..
_ Ai vậy anh?
_ Thằng Thắng, nó đi nước ngoài, nó định nhờ anh giữ chìa khoá cái chung cư trống, tìm người cho thuê, khi biết chuyện chúng mình nó bảo tạm thời sang chỗ nó ở, thôi mình đi, kẻo nó đợi.
Tôi ngại:
_ Em thấy ngại với bất tiện quá anh?
_ không sao đâu, anh với nó thân lắm, không phải ngại. Đi..
Hoàn cảnh này, thôi thì nghe theo Tuấn vậy.
Hai đứa lại đèo nhau đến chung cư của anh Thắng, nói dăm ba câu thì Thắng cũng vội rời đi ra sân bay, tôi với Tuấn vào trong sắp xếp đồ đạc rồi tranh thủ đi ăn uống, đói bụng rồi.
Tôi đứng xem điện thoại, chờ Tuấn chốt cửa thì bên tai vang lên tiếng gọi quen quen:
_ Ớ. Hiền..
_ Ơ.. Vinh..
Trùng hợp, quả thật trùng hợp nha. Mấy năm không gặp, giờ một ngày gặp nhau những hai lần..
Vinh đi lại, Tuấn cũng vừa chốt cửa xong. Vinh hỏi trước:
_ Hai người ở đây à, tớ ở căn kế bên, căn này này.
Vinh vừa nói vừa chỉ. Tuấn cũng gật đầu nhẹ:
_ Chúng tôi vừa chuyển đến thôi, giờ đi ăn, cậu đi cùng không?
_ Tôi cũng định đi ăn đây, vậy đi chung nhé, ăn mừng lâu ngày gặp lại.
Ba người bọn tôi kéo nhau đến một quán gần đấy, ăn và uống chút bia.
Có hơi men Tuấn cởi mở hơn, nói nhiều hơn, họ nói với nhau về những nhân vật trong game, ra chừng hợp vụ này, tôi thì thua, ngồi cười trừ, chứ chả biết gì về game cả.
Một lúc thì tôi đi vệ sinh, uống bia nên buồn tiểu liên tục, khi vừa bước ra, vô tình va vào một người suýt ngã, may thay người ấy đỡ kip. Vòng tay rắn ôm trọn tấm lưng mảnh, tôi theo quán tính ngước lên, lại là Vinh sao?
_ Cậu không sao chứ?
Vinh hỏi, ánh mắt cậu ấy thật lạ. Sâu thăm thẳm, như mặt nước trong veo, thấu tận đáy.
Hoảng hốt, tôi xô cậu ấy ra:
_ Tớ không sao! Tớ ra trước đây.
_ Ừ..
Lúc ấy tôi không hề hay biết phía sau tôi là một cái nhìn chứa đựng bao thương nhớ. Phải chăng, định mệnh lặp lại lần hai.
No say, cả ba thanh toán ra về..
Đến chung cư, Vinh tạm biệt vợ chồng tôi rồi mở cửa vào nhà mình. Tôi và Tuấn cũng nhanh chóng chốt cửa lại, vào trong tắm rửa, thói quen rồi, uống bia rượu xong tôi phải tắm, nếu không rất khó ngủ.
Từng làn nước từ chiếc vòi sen chảy xuống cơ thể, một chút sữa tắm hoa hồng cho làn da thêm khoan khoái, ngón tay Tuấn đi khắp cơ thể tôi, rồi dừng lại nơi đồi núi sừng sững, ra sức o nắn, tay kia ôm chặt cặp mông tròn, hoà vào dòng nước mà lướt sóng.. Hai thân thể trần truồng dưới làn nước mà trở nên mờ ảo, tà mị.. Những cái hôn sâu ngất quên cả việc đời.. Anh và tôi.. Hoà làm một..
Sau cuộc làm tình.. Cả hai ôm nhau ngủ đến sáng..
Với tôi, bình yên là mỗi sáng thức giấc thấy Tuấn bên cạnh, cùng anh hít thở một bầu trời..
**
Hai đứa dậy, up mì ăn tạm rồi đến công ty làm việc.
Gần mười một giờ trưa thì quản lý nhân sự vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người tập trung để thông báo:
_ Mọi người, mọi người, thông báo một chút là hôm nay chúng ta đón tân trưởng phòng mới, là la.. Đây là Thế Vinh, cậu ấy vừa từ nước ngoài về, từ đây sẽ trực tiếp làm việc với mọi người, mọi người làm quen đi.
Mấy nữ nhân viên xì xào, tấm tắc khen ngợi, ừ, Vinh đẹp trai quá mà. Trong bộ đồ vest lịch lãm, cậu ấy thật nổi trội.
_ Xin Chào mọi người, tôi là Thế Vinh, rất vui khi được làm việc với mọi người.
_ Ối, làm việc với trai đẹp là vinh hạnh của bọn em đấy chứ. Thế hôm nay trưởng phòng mời bọn em đi, đến giờ ăn rồi.
Một bạn nữ đề nghị, Vinh tất nhiên không từ chối, còn giơ tay hình dấu like:
_ OK con dê. Giờ chúng ta đi luôn nhé.
Yeah.. Trưởng phòng tuyệt vời, đi thôi chị em ơi..
Tất cả kéo nhau ra căn tin dưới công ty, vì chỉ nghỉ trưa có một tiếng nên không đi xa được. Không hiểu sao từ khi biết Vinh là trưởng phòng, cộng thêm cái nhìn đầy ẩn ý của cậu ấy, tôi thấy sao sao ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook