Nàng Dâu Nhà Họ Lý
-
C67: Cá nướng
Buổi chiều mùa đông, sau khi thu hoạch vụ mùa thì cả thôn đâu đâu cũng thấy rơm rạ chất đống.
Loan Châu đi cạnh Tỵ, nó đưa cô về thăm ngôi nhà nhỏ của nó và Dần. Trong ngôi nhà đơn sơ có một chiếc bàn, bốn chiếc ghế, góc nhà là một chiếc giường, cái tủ nhỏ, tất cả đều được đóng từ tre.
Bên cạnh nhà còn có một luống trồng rau trồng cà, lại có cái chuồng gà. Tỵ chỉ tay ra mảnh ruộng mà ông bà Lý bán rẻ lại cho Dần, nó nói.
“Vụ tới anh Dần vay thóc giống của ông bà để trồng đó mợ!”
Loan Châu mỉm cười hài lòng.
“Chà, tính ra cậu Dần cũng giỏi nhỉ, vừa làm công cho ông bà, vừa trồng trọt!”
Cả hai đang trò chuyện thì Dần đi làm về, tay còn xách theo con cá lóc to như cổ tay. Nó cúi đầu chào cô, đưa con cá cho Tỵ, bảo làm gì ngon để mời cô. Loan Châu vui vẻ cười nhìn hai người, rồi cô chợt nhớ ra.
“Dần, mùa này còn sen không?”
Dần gãi đầu ngẫm nghĩ trả lời.
“Sen hả, chắc chỉ có lá thôi mợ, hoa thì hết rồi!”
Loan Châu nghe vậy thì bảo nó đi hái lá sen, sẵn vớt bùn, lôi cả ít rơm rạ về đây. Dần hiểu ý liền chạy đi ra ao sen gần đó, Tỵ lại cùng cô ra góc lu nước để làm cá. Loan Châu dạo trong góc vườn nhỏ, cô hái được ớt xanh ớt đỏ, Tỵ ngồi làm cá thì cô giã muối.
Dần đem những thứ cô cần về, Tỵ rửa lá rồi nhanh tay gói con cá lại, bên ngoài đắp đất bùn, Dần thổi cháy rơm, Tỵ để con cá vô giữa rồi cứ vậy mà cho rơm vào. Mùi rơm cháy, cộng mùi bùn khét lên đậm mùi của vùng quê yên ả. Tỵ vừa ngồi canh lửa vừa trò chuyện với cô, nó bảo vài hôm nữa sẽ lên phủ ở với cô, chăm sóc cô, tối nó về lại nhà với Dần. Loan Châu xua tay.
“Thôi, em cứ ở nhà đi, chị có Lụa chăm sóc rồi!”
Nghe vậy, giọng nó buồn buồn.
“Mợ không muốn em ở với mợ nữa ạ?”
“Nào có chứ, nhưng bây giờ em có chồng rồi, thỉnh thoảng lên thăm chị được rồi, chị lớn hơn Tỵ nhé, không cần ai chăm sóc đâu!”
Gần đây nó nghe tin cô bệnh lại, lại trở nặng thì rất lo lắng, nhưng thấy cô như vậy thì nó cũng thấy an lòng. Bây giờ cô có cậu Thiên Phúc quan tâm yêu thương, không còn phải u buồn như trước, chẳng còn khóc lóc mỗi khi gặp cậu. Đang suy nghĩ thì nó giật mình khi nghe tiếng Loan Châu gọi.
“Tỵ ơi, đất cháy khô hết rồi kìa!”
“À để em!”
Tỵ lấy hai thanh tre khơi đống tro ra, nó kéo con cá ra ngoài rồi dùng thanh tre ấy đập đập. Phần đất bên ngoài vỡ ra, từ bên trong bốc lên mùi hương thơm phức của cá nướng, lại có mùi thơm nhẹ của lá sen, cả chủ cả tớ nhìn nhau rồi nhìn con cá chín thơm nghi ngút khói mà nuốt ừng ực.
Khéo léo tách đôi con cá, thịt bên trong tươi trắng ngon lành, lấy một miếng Tỵ chấm vào chén muối đưa cho Loan Châu, vị cá ngọt tự nhiên, thấm vị thơm của sen, hòa cùng chút cay cay mặn mặn của muối. Cả hai vừa ăn vừa cười, đúng là những gì dân dã nó ngon hơn hẳn.
Thiên Phúc đứng sau, cậu đưa tay lên miệng ra hiệu cho Tỵ im lặng, mấy hôm nay cậu mới thấy cô thế này, hệt như lúc cô vừa đến đây. Cậu muốn ngắm cô thêm một chút, muốn lưu giữ lại những lúc này của cô. Nhưng nào qua được mắt Loan Châu, cô thấy Tỵ đang vui vẻ thì ngập ngừng, cô nhìn nó rồi liếc mắt ra phía sau mình.
“Cậu làm gì mà đứng lù lù sau lưng còn im lặng, muốn tôi đứng tim à.”
Nghe cô mắng như khi lần đầu tiên gặp cậu, cậu lại cười. Có lẽ khi sắp mất đi ai đó, thứ khiến ta đau lòng chính là những ấn tượng ngày đầu gặp nhau. Cậu ngồi xuống, đưa tay lau vết nhọ đen trên mặt cô, nhìn cô bây giờ có khác gì cái hôm cô trốn ra ngoài làm lồng đèn rồi màu tô lem hết cả mặt đâu chứ.
Đôi mắt cậu chớp chớp, hai giọt nước mắt lại muốn tuôn ra, chàng nam nhân thân là phó tướng, chưa khi nào chớp mắt khi ra tay giết giặc, nay lại dễ dàng rơi nước mắt trước một cô gái nhỏ bé.
Cậu hắng giọng, lấy lại sự điềm tĩnh mà nói.
“Mợ chơi đủ chưa, ăn cũng không rủ tôi?”
Loan Châu lúc này mới nhớ, cô xé miếng cá chấm muối đút vào thẳng miệng cậu, cô nhanh đến mức chẳng hề thấy có miếng ớt đỏ bám vào. Gương mặt cậu ngay lập tức phản ứng, cậu nhăn mặt, vị cay xè bất ngờ làm cậu muốn nhả ra nhưng lại phải ngậm vào mà nhai rồi nuốt. Cảm xúc vừa bị nén xuống lại bị miếng ớt cay làm bùng lại, cậu rưng rưng nhìn cô.
Thiên Phúc đỡ cô đứng dậy, cô chỉ tay vào phần cá để riêng bảo Tỵ đem vào lát ăn cơm với chồng. Nói rồi cả hai cùng đi về nhà, Tỵ nhìn theo cậu mợ, lòng nó vừa thấy vui mà vừa thấy buồn, nó nào hay cực hạn của mợ nó đã đến lúc rồi kia chứ.
…****************…
Loan Châu đi cạnh Tỵ, nó đưa cô về thăm ngôi nhà nhỏ của nó và Dần. Trong ngôi nhà đơn sơ có một chiếc bàn, bốn chiếc ghế, góc nhà là một chiếc giường, cái tủ nhỏ, tất cả đều được đóng từ tre.
Bên cạnh nhà còn có một luống trồng rau trồng cà, lại có cái chuồng gà. Tỵ chỉ tay ra mảnh ruộng mà ông bà Lý bán rẻ lại cho Dần, nó nói.
“Vụ tới anh Dần vay thóc giống của ông bà để trồng đó mợ!”
Loan Châu mỉm cười hài lòng.
“Chà, tính ra cậu Dần cũng giỏi nhỉ, vừa làm công cho ông bà, vừa trồng trọt!”
Cả hai đang trò chuyện thì Dần đi làm về, tay còn xách theo con cá lóc to như cổ tay. Nó cúi đầu chào cô, đưa con cá cho Tỵ, bảo làm gì ngon để mời cô. Loan Châu vui vẻ cười nhìn hai người, rồi cô chợt nhớ ra.
“Dần, mùa này còn sen không?”
Dần gãi đầu ngẫm nghĩ trả lời.
“Sen hả, chắc chỉ có lá thôi mợ, hoa thì hết rồi!”
Loan Châu nghe vậy thì bảo nó đi hái lá sen, sẵn vớt bùn, lôi cả ít rơm rạ về đây. Dần hiểu ý liền chạy đi ra ao sen gần đó, Tỵ lại cùng cô ra góc lu nước để làm cá. Loan Châu dạo trong góc vườn nhỏ, cô hái được ớt xanh ớt đỏ, Tỵ ngồi làm cá thì cô giã muối.
Dần đem những thứ cô cần về, Tỵ rửa lá rồi nhanh tay gói con cá lại, bên ngoài đắp đất bùn, Dần thổi cháy rơm, Tỵ để con cá vô giữa rồi cứ vậy mà cho rơm vào. Mùi rơm cháy, cộng mùi bùn khét lên đậm mùi của vùng quê yên ả. Tỵ vừa ngồi canh lửa vừa trò chuyện với cô, nó bảo vài hôm nữa sẽ lên phủ ở với cô, chăm sóc cô, tối nó về lại nhà với Dần. Loan Châu xua tay.
“Thôi, em cứ ở nhà đi, chị có Lụa chăm sóc rồi!”
Nghe vậy, giọng nó buồn buồn.
“Mợ không muốn em ở với mợ nữa ạ?”
“Nào có chứ, nhưng bây giờ em có chồng rồi, thỉnh thoảng lên thăm chị được rồi, chị lớn hơn Tỵ nhé, không cần ai chăm sóc đâu!”
Gần đây nó nghe tin cô bệnh lại, lại trở nặng thì rất lo lắng, nhưng thấy cô như vậy thì nó cũng thấy an lòng. Bây giờ cô có cậu Thiên Phúc quan tâm yêu thương, không còn phải u buồn như trước, chẳng còn khóc lóc mỗi khi gặp cậu. Đang suy nghĩ thì nó giật mình khi nghe tiếng Loan Châu gọi.
“Tỵ ơi, đất cháy khô hết rồi kìa!”
“À để em!”
Tỵ lấy hai thanh tre khơi đống tro ra, nó kéo con cá ra ngoài rồi dùng thanh tre ấy đập đập. Phần đất bên ngoài vỡ ra, từ bên trong bốc lên mùi hương thơm phức của cá nướng, lại có mùi thơm nhẹ của lá sen, cả chủ cả tớ nhìn nhau rồi nhìn con cá chín thơm nghi ngút khói mà nuốt ừng ực.
Khéo léo tách đôi con cá, thịt bên trong tươi trắng ngon lành, lấy một miếng Tỵ chấm vào chén muối đưa cho Loan Châu, vị cá ngọt tự nhiên, thấm vị thơm của sen, hòa cùng chút cay cay mặn mặn của muối. Cả hai vừa ăn vừa cười, đúng là những gì dân dã nó ngon hơn hẳn.
Thiên Phúc đứng sau, cậu đưa tay lên miệng ra hiệu cho Tỵ im lặng, mấy hôm nay cậu mới thấy cô thế này, hệt như lúc cô vừa đến đây. Cậu muốn ngắm cô thêm một chút, muốn lưu giữ lại những lúc này của cô. Nhưng nào qua được mắt Loan Châu, cô thấy Tỵ đang vui vẻ thì ngập ngừng, cô nhìn nó rồi liếc mắt ra phía sau mình.
“Cậu làm gì mà đứng lù lù sau lưng còn im lặng, muốn tôi đứng tim à.”
Nghe cô mắng như khi lần đầu tiên gặp cậu, cậu lại cười. Có lẽ khi sắp mất đi ai đó, thứ khiến ta đau lòng chính là những ấn tượng ngày đầu gặp nhau. Cậu ngồi xuống, đưa tay lau vết nhọ đen trên mặt cô, nhìn cô bây giờ có khác gì cái hôm cô trốn ra ngoài làm lồng đèn rồi màu tô lem hết cả mặt đâu chứ.
Đôi mắt cậu chớp chớp, hai giọt nước mắt lại muốn tuôn ra, chàng nam nhân thân là phó tướng, chưa khi nào chớp mắt khi ra tay giết giặc, nay lại dễ dàng rơi nước mắt trước một cô gái nhỏ bé.
Cậu hắng giọng, lấy lại sự điềm tĩnh mà nói.
“Mợ chơi đủ chưa, ăn cũng không rủ tôi?”
Loan Châu lúc này mới nhớ, cô xé miếng cá chấm muối đút vào thẳng miệng cậu, cô nhanh đến mức chẳng hề thấy có miếng ớt đỏ bám vào. Gương mặt cậu ngay lập tức phản ứng, cậu nhăn mặt, vị cay xè bất ngờ làm cậu muốn nhả ra nhưng lại phải ngậm vào mà nhai rồi nuốt. Cảm xúc vừa bị nén xuống lại bị miếng ớt cay làm bùng lại, cậu rưng rưng nhìn cô.
Thiên Phúc đỡ cô đứng dậy, cô chỉ tay vào phần cá để riêng bảo Tỵ đem vào lát ăn cơm với chồng. Nói rồi cả hai cùng đi về nhà, Tỵ nhìn theo cậu mợ, lòng nó vừa thấy vui mà vừa thấy buồn, nó nào hay cực hạn của mợ nó đã đến lúc rồi kia chứ.
…****************…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook