Khi vào đến bếp, Triệu Tĩnh Thư phát hiện trong nhà chỉ có hai gia vị đơn giản nhất là dầu và muối.

Cô mở lại hệ thống thương thành, mua thêm một ít hoa tiêu, hồi hương, cùng với nước tương và giấm.

Với những gia vị này, cô tự tin rằng mình có thể nấu những món ăn thật ngon.

Khi Lục Hướng Minh về nhà, ngửi thấy mùi thịt thơm lừng, cậu bé cứ ngỡ đó là mùi từ nhà trưởng thôn nấu thịt, nhưng không ngờ mẹ mình đã chuẩn bị một bữa cơm đợi cậu.

Vừa bước ra từ bếp, Triệu Tĩnh Thư thấy con trai mình đứng đó.

Cô vẫn chưa quen với vai trò làm mẹ.

“À...!về rồi à...!Mau đi rửa tay rồi ăn cơm thôi,” cô ngượng ngùng nói.

“Vâng! Mẹ ăn trước đi, con rửa tay rồi sẽ ăn ngay,” Lục Hướng Minh đáp lại.

Cậu bé không khỏi ngạc nhiên lẫn bối rối khi mẹ mình, người luôn hờ hững với cậu, nay lại gọi cậu ăn cơm.

Trong trí nhớ của cậu, mẹ chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng với mình như vậy.

Cũng có lý do cho sự cảnh giác này.


Trước kia, Triệu Tĩnh Thư không hề muốn chăm lo cho con trai, thậm chí còn định gửi Lục Hướng Minh cho vợ chồng người anh thứ hai của nhà họ Lục, vì họ chưa có con.

May mà lúc đó Lục mẫu ngăn cản, nếu không bây giờ Lục Hướng Minh đã là con của Lục Chí Phú rồi.

Sau sự việc đó, Lục Hướng Minh luôn tỏ ra hiểu chuyện, sợ rằng nếu mình làm gì sai sẽ bị mẹ cho đi.

Nghe mẹ gọi mình ăn cơm, Lục Hướng Minh không dám chậm trễ, rửa tay xong liền vào nhà.

Nhìn thấy những món ăn trên bàn, cậu bé sững sờ.

Một bát thịt kho lớn, cơm trắng tinh, cải thảo hầm thịt lợn và miến, cùng với canh trứng gà...

“Má...!Đừng đuổi con đi...!Con có thể làm việc rồi.

Sáng nay con hái được rất nhiều nấm, đủ để ăn trong một thời gian dài...”

Vừa nói, nước mắt của Lục Hướng Minh vừa rơi lã chã, làm Triệu Tĩnh Thư bối rối.

Cậu bé vừa mới ổn mà, sao bây giờ lại khóc rồi? Cô chỉ gọi cậu bé ăn cơm, sao chuyện lại dính đến việc đuổi đi và cả nấm nữa?


Có phải trẻ con đều thay đổi nhanh như thế không?

“Cái này...!mẹ...!mẹ không có ý đó...” Triệu Tĩnh Thư lúng túng nói.

Nhưng Lục Hướng Minh vẫn tiếp tục khóc khiến cô thở dài và đưa tay lên đỡ trán.

Thằng bé này quá hiểu chuyện, mà điều này đôi khi cũng không phải là tốt.

“Dừng lại!” Cô đột nhiên hét lớn.

Cũng chính tiếng hét này khiến Lục Hướng Minh lập tức ngừng khóc.

“Lục Hướng Minh! Con là đàn ông, không được khóc lóc nữa, nghe chưa?”

“Con nghe rồi ạ.”

Tiếng hét này khiến cậu bé cảm thấy mọi thứ bình thường trở lại, bởi trước đây mẹ cậu luôn đối xử với cậu bằng thái độ như vậy.

Khi Triệu Tĩnh Thư nói chuyện nhẹ nhàng với cậu bé, cậu lại cảm thấy có điều gì đó không đúng.

“Nhà mình cần con làm việc, sẽ không đuổi con đi đâu.

Giờ ngồi xuống và ăn cơm đi!”

Câu nói này là lời Triệu Tĩnh Thư đã nghĩ ra sau khi suy nghĩ rất lâu.

Không thể cứ để thằng bé khóc mãi được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương