Nàng Dâu Cực Phẩm
-
Chương 36: Mơ về những ngày thơ bé
Lục Chinh kinh hãi, thấy cô không bị làm sao mới thở phào một hơi, sau một lúc lâu, bật thốt một câu---
“Chó con!” Chẳng bao giờ chịu yên.
“Đau... Hề Hề đau...”
Giọng nói mềm mại, yêu kiều nhẹ lay động trái tim.
“Đau ở đâu?”
“Mũi...”
Lục Chinh nghiến răng, giữ bả vai rồi lật người lại, chỉ thấy mắt mũi Đàm Hi nhăn nhúm lại, khóe môi run rẩy.
“Đau cũng phải nhịn! Ai bảo cô lộn xộn?”
“Ưm... Hề Hề đau... Muốn phù phù...”
Đàm Hi đã sốt tới mê sảng luôn rồi.
Trong mơ, cô trở lại những ngày còn thơ bé, lúc đó Viêm Hề còn rất nhỏ.
Mẹ ngồi trước giá vẽ, ôm cô vào lòng, trước mặt là một khung vải vẽ tranh sơn dầu, bên chân có một bảng pha màu, dao phối màu, còn có một đống bút vẽ có kích thước khác nhau nữa.
Màu sơn dầu sặc sỡ, một chậu hoa hướng dương vàng nổi bật trên tấm vải vẽ.
Màu sắc rực rỡ như thể đón hết ánh nắng mặt trời rồi nở bung ra, vui vẻ hướng về nơi có nắng.
Xuyên qua cánh cửa mở rộng, nhìn ra bên ngoài, bên kia đường là một tiệm uốn tóc cũ, một người đàn ông trung niên quần đùi áo lót đang cắt tóc cho ông chú hàng xóm.
Đó là... ba ư?
Giữa hai dãy nhà là một con đường đá xanh, trẻ con đang chơi đùa vui vẻ trên đó.
“Hề Hề, lúc vẽ tranh phải tập trung, biết không hả?”
“Dạ.” Nhưng mà cô không muốn vẽ, cô muốn đi chơi.
“Ba!” Trượt khỏi lồng ngực mẹ, vui vẻ lao vào vòng tay của ba, không ngờ cái mũi lại đụng phải cạnh giá vẽ.
“Hề Hề đau...”
“Con gái ngoan, không nên khóc, thổi phù phù sẽ không đau nữa đâu...”
“Phù phù... Muốn phù phù...”
Lục Chinh nhíu mày, cẩn thận dém chăn cho cô, đang chuẩn bị lùi lại thì đột nhiên lại cảm thấy mu bàn tay hơi lạnh và có phần ướt át.
Trong mơ, Tiểu Viêm Hề được voi lại đòi tiên, thấy thổi phù phù chưa đủ, còn bắt ba xoa cho mình.
“Ôi Tiểu Hề Hề của ba, con đúng là nhóc con láu lỉnh...”
Mà tình hình hiện thực là, tay Lục Chinh bị kéo tới trước mặt, liên tiếp cọ vào mũi---
“Xoa!”
Giọng như ra lệnh.
Sự yếu ớt tan thành mây khói, chỉ còn lại sự nũng nịu.
“Aizz! Đồ điên này, còn dám ra lệnh cho ông nữa cơ à?”
“Xoa!” Giọng còn lớn hơn lúc đầu, cũng... càng làm nũng hơn.
Đương nhiên, không thể thiếu sự dã man.
“Buông ra.”
“...” Nắm thật chặt.
Người đàn ông nghiến răng, gân xanh nổi đầy trên trán, “Đàm Hi, cô buông tay ra cho tôi.”
Chép miệng, lật người, trực tiếp gối mặt lên.
Sự mềm mại tiếp xúc với mu bàn tay chẳng khác nào một khối ngọc ấm, tinh tế mà ôn nhuận.
Mắt người đàn ông hơi lóe sáng, không nhúc nhích.
Thực ra, anh chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể dễ dàng thoát ra được rồi.
Vậy mà bị thiếu nữ không biết sống chết cọ nhẹ mấy cái, tâm thần liền lung lay luôn.
Giây tiếp theo, sắc mặt trầm xuống, đen như đít nồi---
“Ba ơi...”
“Đàm, Hi!” Nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng, cảm thấy bị cô nhõng nhẽo tới phát phiền lên, đành phải vươn ngón trỏ day day trên mũi cô, sức... không hề nhẹ.
“Ưm...” Có lẽ thiếu nữ cảm thấy không thoải mái nên nhíu chặt mày, hất tay người đàn ông ra như ném rác vậy.
Sắc mặt của Lục Nhị càng đen hơn.
Cắn răng, anh nhịn.
Ngồi trở lại sô pha, cởi cúc tay áo, cởi luôn hai cúc trên cổ, một tay đỡ trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không tới hai mươi phút, người nằm trên giường đối diện lại bắt đầu không ngừng nghỉ.
Liên tục kêu đau.
Lúc này, không phải mũi nữa mà là đầu gối.
Điều chỉnh lại độ sáng của đèn, tập trung nhìn vào đỏ, chỉ thấy ở hai đầu gối có hai vết thâm.
Lại lấy tạm thuốc mỡ Bàng Thiệu Huân đưa cho, bóp ra lòng bàn tay rồi dán lên chỗ bị bầm, xoa bóp thật mạnh.
Đàm Hi kêu to lên.
“Nhẹ tay tí...”
Lục Chinh mắt điếc tai ngơ, lúc trước khi đi bộ đội, những vết thương nhẹ thế này anh đều tự xử lý hết.
Nhịn một lúc sẽ đỡ hơn.
Nhưng mà Đàm Hi vẫn chỉ là một cô gái, tuy nhà chú thím đối xử với cô không tốt nhưng chưa bao giờ keo kiệt trong khoản ăn uống, dù sao thì Đàm gia giàu có, chẳng tiếc tí tiền mua thức ăn.
Thế nên cũng có thể coi như được nuông chiều mà lớn lên, da thịt non mịn, đã không xoa thì còn đỡ, vừa xoa một cái, nhìn còn nghiêm trọng hơn lúc trước nữa.
Trong suốt quá trình, tiếng la hét chưa từng ngừng lại, chỉ cần dùng lực một chút là sẽ lập tức gào lên.
Xoa nhẹ chừng một phút đồng hồ, Lục Chinh thu tay lại, nhìn chằm chằm chỗ bầm tím, nhíu mày.
Con gái đúng là thứ phiền phức!
Đặc biệt là cái kẻ trước mắt này.
Đánh không được, mắng không xong, lúc nào cũng cãi nhem nhẻm, còn diễu võ giương oai, chỉ thiếu nước cái đuôi vểnh lên trời nữa mà thôi.
Giờ anh mới chỉ xoa có mấy cái, cũng chẳng dùng bao nhiêu sức (tự cho là thế), thế mà đã biến thành cái bộ dạng quỷ quái này rồi?
Đột nhiên, một cái chân bay tới, tuy rằng mặt tránh đi kịp lúc nhưng bả vai lại bị trúng đòn.
“Cút ngay!” Mặc dù nhắm hai mắt, vẫn còn sốt nhưng vẫn gào lên rất kinh.
Động tác phòng vệ hoàn toàn theo bản năng.
Người đàn ông tức điên, chân đá lên ván giường tạo ra âm thanh rất lớn.
“Đáng chết!”
Lục Nhị anh đã bao giờ bị phụ nữ đá như thế này đâu?!
Đúng lúc đang cực kỳ tức giận thì máy bàn trong phòng lại đột nhiên đổ chuông.
Đàm Hi trở mình, tiếp tục ngủ, cuộn người ôm chân, vết xé lúc trước trên chiếc váy ngủ sau khi được cố định hờ lúc này lại mở ra, để lại cho người đàn ông một cái lưng hờ hững nửa kín nửa hở.
“Xin chào khách ở phòng 1206, đây là tổng đài của khách sạn...”
“Có việc gì thì nói đi.”
Bên kia hơi dừng lại, “Là thế này ạ, chúng tôi nhận được khiếu nại của khách nói rằng bên phòng của ngài... phát ra âm thanh quá lớn, ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của người khác.”
“Ừm.”
“Còn có chuyện cần phải nhắc nhở ngài, khách sạn của chúng tôi có hệ thống trên khắp thế giới, không cho phép mang gái bán dâm tới đây, cũng cấm chơi các trò người lớn biến thái, xin hãy tự trọng. Đêm khuya quấy rầy đã tạo sự bất tiện cho ngài, kính xin thứ lỗi.”
Lục Chinh: “...”
“Chó con!” Chẳng bao giờ chịu yên.
“Đau... Hề Hề đau...”
Giọng nói mềm mại, yêu kiều nhẹ lay động trái tim.
“Đau ở đâu?”
“Mũi...”
Lục Chinh nghiến răng, giữ bả vai rồi lật người lại, chỉ thấy mắt mũi Đàm Hi nhăn nhúm lại, khóe môi run rẩy.
“Đau cũng phải nhịn! Ai bảo cô lộn xộn?”
“Ưm... Hề Hề đau... Muốn phù phù...”
Đàm Hi đã sốt tới mê sảng luôn rồi.
Trong mơ, cô trở lại những ngày còn thơ bé, lúc đó Viêm Hề còn rất nhỏ.
Mẹ ngồi trước giá vẽ, ôm cô vào lòng, trước mặt là một khung vải vẽ tranh sơn dầu, bên chân có một bảng pha màu, dao phối màu, còn có một đống bút vẽ có kích thước khác nhau nữa.
Màu sơn dầu sặc sỡ, một chậu hoa hướng dương vàng nổi bật trên tấm vải vẽ.
Màu sắc rực rỡ như thể đón hết ánh nắng mặt trời rồi nở bung ra, vui vẻ hướng về nơi có nắng.
Xuyên qua cánh cửa mở rộng, nhìn ra bên ngoài, bên kia đường là một tiệm uốn tóc cũ, một người đàn ông trung niên quần đùi áo lót đang cắt tóc cho ông chú hàng xóm.
Đó là... ba ư?
Giữa hai dãy nhà là một con đường đá xanh, trẻ con đang chơi đùa vui vẻ trên đó.
“Hề Hề, lúc vẽ tranh phải tập trung, biết không hả?”
“Dạ.” Nhưng mà cô không muốn vẽ, cô muốn đi chơi.
“Ba!” Trượt khỏi lồng ngực mẹ, vui vẻ lao vào vòng tay của ba, không ngờ cái mũi lại đụng phải cạnh giá vẽ.
“Hề Hề đau...”
“Con gái ngoan, không nên khóc, thổi phù phù sẽ không đau nữa đâu...”
“Phù phù... Muốn phù phù...”
Lục Chinh nhíu mày, cẩn thận dém chăn cho cô, đang chuẩn bị lùi lại thì đột nhiên lại cảm thấy mu bàn tay hơi lạnh và có phần ướt át.
Trong mơ, Tiểu Viêm Hề được voi lại đòi tiên, thấy thổi phù phù chưa đủ, còn bắt ba xoa cho mình.
“Ôi Tiểu Hề Hề của ba, con đúng là nhóc con láu lỉnh...”
Mà tình hình hiện thực là, tay Lục Chinh bị kéo tới trước mặt, liên tiếp cọ vào mũi---
“Xoa!”
Giọng như ra lệnh.
Sự yếu ớt tan thành mây khói, chỉ còn lại sự nũng nịu.
“Aizz! Đồ điên này, còn dám ra lệnh cho ông nữa cơ à?”
“Xoa!” Giọng còn lớn hơn lúc đầu, cũng... càng làm nũng hơn.
Đương nhiên, không thể thiếu sự dã man.
“Buông ra.”
“...” Nắm thật chặt.
Người đàn ông nghiến răng, gân xanh nổi đầy trên trán, “Đàm Hi, cô buông tay ra cho tôi.”
Chép miệng, lật người, trực tiếp gối mặt lên.
Sự mềm mại tiếp xúc với mu bàn tay chẳng khác nào một khối ngọc ấm, tinh tế mà ôn nhuận.
Mắt người đàn ông hơi lóe sáng, không nhúc nhích.
Thực ra, anh chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể dễ dàng thoát ra được rồi.
Vậy mà bị thiếu nữ không biết sống chết cọ nhẹ mấy cái, tâm thần liền lung lay luôn.
Giây tiếp theo, sắc mặt trầm xuống, đen như đít nồi---
“Ba ơi...”
“Đàm, Hi!” Nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng, cảm thấy bị cô nhõng nhẽo tới phát phiền lên, đành phải vươn ngón trỏ day day trên mũi cô, sức... không hề nhẹ.
“Ưm...” Có lẽ thiếu nữ cảm thấy không thoải mái nên nhíu chặt mày, hất tay người đàn ông ra như ném rác vậy.
Sắc mặt của Lục Nhị càng đen hơn.
Cắn răng, anh nhịn.
Ngồi trở lại sô pha, cởi cúc tay áo, cởi luôn hai cúc trên cổ, một tay đỡ trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không tới hai mươi phút, người nằm trên giường đối diện lại bắt đầu không ngừng nghỉ.
Liên tục kêu đau.
Lúc này, không phải mũi nữa mà là đầu gối.
Điều chỉnh lại độ sáng của đèn, tập trung nhìn vào đỏ, chỉ thấy ở hai đầu gối có hai vết thâm.
Lại lấy tạm thuốc mỡ Bàng Thiệu Huân đưa cho, bóp ra lòng bàn tay rồi dán lên chỗ bị bầm, xoa bóp thật mạnh.
Đàm Hi kêu to lên.
“Nhẹ tay tí...”
Lục Chinh mắt điếc tai ngơ, lúc trước khi đi bộ đội, những vết thương nhẹ thế này anh đều tự xử lý hết.
Nhịn một lúc sẽ đỡ hơn.
Nhưng mà Đàm Hi vẫn chỉ là một cô gái, tuy nhà chú thím đối xử với cô không tốt nhưng chưa bao giờ keo kiệt trong khoản ăn uống, dù sao thì Đàm gia giàu có, chẳng tiếc tí tiền mua thức ăn.
Thế nên cũng có thể coi như được nuông chiều mà lớn lên, da thịt non mịn, đã không xoa thì còn đỡ, vừa xoa một cái, nhìn còn nghiêm trọng hơn lúc trước nữa.
Trong suốt quá trình, tiếng la hét chưa từng ngừng lại, chỉ cần dùng lực một chút là sẽ lập tức gào lên.
Xoa nhẹ chừng một phút đồng hồ, Lục Chinh thu tay lại, nhìn chằm chằm chỗ bầm tím, nhíu mày.
Con gái đúng là thứ phiền phức!
Đặc biệt là cái kẻ trước mắt này.
Đánh không được, mắng không xong, lúc nào cũng cãi nhem nhẻm, còn diễu võ giương oai, chỉ thiếu nước cái đuôi vểnh lên trời nữa mà thôi.
Giờ anh mới chỉ xoa có mấy cái, cũng chẳng dùng bao nhiêu sức (tự cho là thế), thế mà đã biến thành cái bộ dạng quỷ quái này rồi?
Đột nhiên, một cái chân bay tới, tuy rằng mặt tránh đi kịp lúc nhưng bả vai lại bị trúng đòn.
“Cút ngay!” Mặc dù nhắm hai mắt, vẫn còn sốt nhưng vẫn gào lên rất kinh.
Động tác phòng vệ hoàn toàn theo bản năng.
Người đàn ông tức điên, chân đá lên ván giường tạo ra âm thanh rất lớn.
“Đáng chết!”
Lục Nhị anh đã bao giờ bị phụ nữ đá như thế này đâu?!
Đúng lúc đang cực kỳ tức giận thì máy bàn trong phòng lại đột nhiên đổ chuông.
Đàm Hi trở mình, tiếp tục ngủ, cuộn người ôm chân, vết xé lúc trước trên chiếc váy ngủ sau khi được cố định hờ lúc này lại mở ra, để lại cho người đàn ông một cái lưng hờ hững nửa kín nửa hở.
“Xin chào khách ở phòng 1206, đây là tổng đài của khách sạn...”
“Có việc gì thì nói đi.”
Bên kia hơi dừng lại, “Là thế này ạ, chúng tôi nhận được khiếu nại của khách nói rằng bên phòng của ngài... phát ra âm thanh quá lớn, ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của người khác.”
“Ừm.”
“Còn có chuyện cần phải nhắc nhở ngài, khách sạn của chúng tôi có hệ thống trên khắp thế giới, không cho phép mang gái bán dâm tới đây, cũng cấm chơi các trò người lớn biến thái, xin hãy tự trọng. Đêm khuya quấy rầy đã tạo sự bất tiện cho ngài, kính xin thứ lỗi.”
Lục Chinh: “...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook