Nàng Cười Đến Ngọt Ngào
-
Chương 4
Edit: uyenuongmong
Beta: thanhthanh
Âm thanh rất lớn lại không mang theo ý tốt,làm toàn bộ ánh mắt ban một đổ dồn lên người Nhan Hề. Những ánh mắt trào phúng, những lời nói nhỏ bàn tán vang quanh cô
" Hai tay xách cái túi to đựng nhiều chai như thế, tiểu học muội, cuối cùng bán được bao nhiêu tiền hả?"
Nhan Hề rũ đầu, hai bả vai run run, đôi tay cầm cặp sách dùng sức đến trắng bệch. Ngày đầu tiên khai giảng đến trường,cô đã làm Tiểu Dã ca mất mặt, khả năng anh càng thêm chán ghét cô. Cô muốn bỏ chạy thật xa, bỏ sau lưng những ánh mắt tò mò, những người đang chỉ trỏ cười nhạo cô, những người đang xem cô như một con vịt xấu xí,những ánh mắt muốn xem náo nhiệt. Lòng tự trọng đang từng chút từng chút một bị bọn họ đạp nát.
Nhan Hề thân hình mỏng manh bất lực đứng ở nơi đó, lạnh lẽo cô đơn.
Lúc này, một đạo âm thanh lạnh lẽo lại mang theo lười biếng, trầm thấp đánh vào lòng người
" Củ bất chính không thể vì phương, quy bất chính không thể vì viên*. Các cậu trong lần huấn luyện này có được huyến luyện viên tốt nhất, biết quý trọng thì câm miệng lại. Đem quy củ vứt đi đâu rồi."
*khuôn phép không ngay thẳng đoan chính không thể dựng lên một phương, gia quy không đoan chính không thể giữ được nhà.
Thẩm Phi nhìn Hà Tư Dã cho đến khi câu nói vừa dứt, toàn bộ ban một nháy mắt im lặng. Hắn không khỏi âm thầm líu lưỡi, tứ gia con mẹ nó thật âm hiểm, đầu tiên mắng một câu học sinh không quy củ, sau một câu liền khen huấn luyện viên, làm toàn bộ ban một không thể không im lặng. Mẹ nó sau này cách tứ gia xa một chút, chỉ số thông minh của học bá* là không thể trêu trọc.
*học sinh giỏi
Hà Tư Dã khẽ đảo mắt, nhìn tiểu nha đầu đang co thành một cục trước mặt. Con ngươi màu nâu trở nên sâu thẳm, anh nhẹ giọng lại mang theo thành khẩn.
" Huấn luyện viên, chủ nhiệm, có thể cho em ba mươi giây, em muốn cùng em gái nói một câu."
Thiếu niên dưới ánh mặt trời tỏa sáng như một vị thần, đối mặt với học sinh có loại không giận tự uy cường đại. Đối mặt với trưởng bối lại có sự khiêm tốn kính cẩn, huấn luyện viên cùng chủ nhiệm tự nhiên khó có thể cự tuyệt.
Đôi mắt hoa đào khẽ nhếch, khóe môi nhẹ dương lên: " Tiểu Hề, cho anh mượn chút tiền."
Nhan Hề đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đáng thương còn mang hơi nước mờ mịt trừng lớn, phảng phất như không nghe thấy anh đang nói gì. Hàm răng không tự chủ cắn lên môi đến trắng bệch: " Dạ?"
Hà Tư Dã trên mặt hiện lên một tia không kiên nhẫn, cầm lấy cặp sách của cô. Chung Vân từ trước tới nay làm việc luôn chu toàn, khẳng định cho cô tiền.
Nhan Hề nhớ tới sáng nay trong xe dù có cho cô tiền, liền vội vàng móc tiền ra từ trong túi. Đôi tay nhỏ nhỏ cầm một nắm tiền, bởi vì mở tay ra mà có vẻ cầm không hết.
" Vãi."
Thẩm Phi ở một bên kinh ngạc,hít một hơi, từng này tiền nhìn giống như có đến hai ngàn tệ. Này,còn đâu là tiểu nha đầu ăn mày nhặt ve chai, cũng quá con mẹ nó vả mặt.
Hà Tư Dã ngón tay thon dài, trong một nắm tiền hồng hồng rút ra tờ một trăm tệ, nhẹ giọng rặn dò như một huynh trưởng: " Đi học quân sự, nhớ nghe lời huấn luyện viên."
Thẳng đến lúc này, anh mới xoay người nhìn về sân thể dục chỗ nam sinh châm chọc Nhan Hề đang đứng: "Mắt mù thì nên kịp thời chữa trị."
Nam sinh bị điểm danh, quần áo không chỉnh tề, trên eo còn buộc áo đồng phục, bên trong là chiếc áo thun in hình đầu lâu,một bộ dạng lưu manh không đứng đắn, lúc này đầu gục xuống hai tay nắm chặt vào nhau, chân run run chực ngã. Đúng là người cùng Thẩm Phi mấy ngày trước cãi nhau trước cửa quán net. Hắn ta vốn tưởng rằng có thể cười nhạo Hà Tư Dã một phen,ai ngờ lại bị anh giết trở về, còn bị mắng cho không ngẩng đầu lên được. Hắn tức giận đến giơ một ngón tay giữa: " Mày chờ đấy cho tao!"
Chủ nhiệm giáo dục tức giận: " Diêm! Em lại trốn học? Em kêu ai chờ? Em đứng lại đó cho thầy!"
Diêm thấy sự tình liền không tốt, khẽ mắng nhỏ, xoay người điên cuồng chạy.
Nhan Hề không thể tin được Tiểu Dã ca thế nhưng lại giúp cô, cô cúi đầu đối với anh nhỏ giọng lên tiếng: " Tiểu Dã ca, cảm ơn anh."
Lúc ấy chuông tan học đồng thời vang lên, át đi âm thanh suy nhược của cô, cô không thấy âm thanh anh trả lời, ngẩng đầu lên đã thấy một thân áo trắng quần tối màu đi xa dần.
*
Hà Tư Dã cùng Thẩm Phi trở lại lớp, được nghênh đón bởi một nam sinh, tay đặt trên vai Thẩm Phi thăm dò nhìn Hà Tư Dã
" Tứ gia, tôi vừa rồi ở cửa sổ thấy bên cạnh cậu có một tiểu cô nương, thật xinh đẹp nha, mắt mở thật lớn, cô ấy ở lớp nào vậy? Tên là gì?"
Hà Tư Dã một tay cắm trong túi quần, khí chất tuấn dật lười biếng, ánh mắt lạnh như băng, mang theo ý không kiên nhẫn: " Đều đã thấy đứng bên cạnh tôi, còn con mẹ nó dám hỏi?"
"........"
Nam sinh khẽ gãi mũi cúi đầu, bỏ chạy.
Thẩm Phi nhìn Hà Tư Dã giống như tâm tình không được tốt lắm, phiền lòng, không dám nhắc lại việc của tiểu nha đầu kia, tránh chết như thế nào cũng không biết, cười lấy lòng cọ đến gần: " Đúng rồi, tứ gia, tôi đang theo đuổi một tiểu cô nương, cô ấy học khiêu vũ, cậu cuối tuần có bận việc gì không, cùng tôi đi mua cho cô ấy đôi giày múa mới? Chân cô ấy khiêu vũ bằng đôi giày cũ đều bị nổi đầy bọc nước. Tôi mua cho cô ấy một đôi tốt hơn."
Hà Tư Dã khinh thường cười nhạo: " Học khiêu vũ? Hay lại là học tra *."
*học sinh hư
" Ai...cậu không thể là học bá liền kỳ thị người ta nha,tiểu cô nương học khiêu vũ như thế nào lại không thể học tập tốt?"
Hà Tư Dã mặc kệ hắn, ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, cầm lên áo khoác từ ngăn bàn đặt lên, chuẩn bị ngủ.
Thẩm Phi xốc quần áo lên, không cho anh ngủ lầu bầu: " Còn có, tay chân cô ấy hay bị lạnh, tôi còn muốn mua cho cô ấy một cái bao tay giữ ấm, cậu có thể hay không đi cùng tôi?"
Hà Tư Dã liếc xéo châm biếm: " Mùa hè còn dùng bao tay? Xác chết sao?"
"......."
Thẩm Phi không từ bỏ giãy giụa: " Tôi nói với cô ấy không cần đi xe đạp, tôi sẽ chở cô ấy. Nhưng tôi lại không biết đi, đang muốn cậu dạy tôi, liệu cậu có thể dạy cho tôi được không?"
" Não nhỏ như vậy làm sao phát triển, quay lại trong bụng mẹ đi."
"........"
*
Nhan Hề đại khái từ lúc Hà Tư Dã tự xưng là ca nên các bạn học liền đối với cô nhiệt tình hơn hẳn. Dạo một vòng cô đã thích ứng được với hoàn cảnh.
Thứ bảy được nghỉ, Nhan Hề dùng qua bữa sáng, lại cùng Chung Vân nói qua về bạn học ở trường muốn tìm cô ra ngoài một chuyến. Chung Vân tự nhiên vô cùng cao hứng Nhan Hề có thể kết bạn mới, còn cùng nhau ra ngoài.
Buổi sáng thứ bảy ban ba cao tam* phải học bù, nhưng đối với Hà Tư Dã học bù cùng anh không có quan hệ, anh không thích đi, đang đứng trong sân viện trêu chim,nghe thấy mẹ anh cùng Nhan Hề nói chuyện, như suy nghĩ gì đó đôi mắt khẽ híp lại, đầu lưỡi đẩy một bên má.
* lớp 12 cấp 3
Trong khoảng thời gian này Hà Tư Dã đối với ba mẹ anh cùng Nhan Hề luôn là bộ dáng không nóng không lạnh, không cùng mẹ anh chào hỏi, chân dài lười biếng chậm rãi liền bước ra cửa.
Nhan Hề lên xe buýt, lại xuống xe buýt, qua mấy chặng như vậy liền tới, chạy chậm trong ngõ nhỏ qua từng căn nhà thấp. Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy bà lão gầy yếu, tóc đã trắng nửa đầu đang ngồi trước cửa một căn nhà lụp xụp, bộ dáng cẩn thận liền biến mất, trên mặt má lúm đồng tiền sáng lạn nở rộ: " Bà ngoại!"
Bà ngoại Điền ngẩng đầu lên khỏi sọt củ cải hư, liền thấy rõ mặt tiểu nha đầu, vội vàng buông dao trong tay run rẩy đứng lên, giọng nói kìm nén xúc động: " Nhan Nhan đã trở lại, mau lại đây cho bà ngoại nhìn gầy hay béo."
" Không gầy, con béo lên." Nhan Hề nhỏ giọng đáp lời, đỡ bà ngoại ngồi xuống. Cô khẽ đánh giá xung quanh, còn thăm dò bên trong sân xem có người hay không. Cô thấy không có ai nên mới yên tâm, móc từ trong túi ra một nắm tiền, nhìn đến có tới một ngàn tệ, lén lút dúi qua: " Bà ngoại, dì Vân cho con thật nhiều tiền, con tiêu không hết, liền cho người."
" Này không được, Nhan Nhan, con giữ lại để mua đồ ăn ngon đi."
Nhan Hề giữ chặt tay bà ngoại nhỏ giọng: " Con ở cùng dì, cái gì cũng không thiếu, không cần dùng đến tiền, bà ngoại giữ lại đi, con không ở bên cạnh chăm sóc người, người liền mua nhiều đồ ăn ngon một chút, đừng tiết kiệm, người mau cất đi, đừng để ai khác phát hiện."
Hà Tư Dã ngồi trong xe taxi nhìn thấy một màn này, ánh mắt trở nên khinh miệt, từ cổ họng phát ra một tia cười nhạt trào phúng. Anh vốn định xem tiểu nha đầu này có phải hay không lại muốn đi nhặt chai nhựa, đừng lại cho anh mất mặt, không nghĩ tới gặp phải một màn trước mắt. Tuy không nghe thấy họ nói gì, nhưng xác thực tiểu nha đầu này cầm tiền nhà anh lén lút mang cho người khác.
Lời edit:
Tứ gia, rồi có ngày ngài phải hối hận vì biểu hiện hôm nay a....😈😈
Edit vất vả lắm mong đừng lấy trộm chất xám của edit 🤔🤔
Beta: thanhthanh
Âm thanh rất lớn lại không mang theo ý tốt,làm toàn bộ ánh mắt ban một đổ dồn lên người Nhan Hề. Những ánh mắt trào phúng, những lời nói nhỏ bàn tán vang quanh cô
" Hai tay xách cái túi to đựng nhiều chai như thế, tiểu học muội, cuối cùng bán được bao nhiêu tiền hả?"
Nhan Hề rũ đầu, hai bả vai run run, đôi tay cầm cặp sách dùng sức đến trắng bệch. Ngày đầu tiên khai giảng đến trường,cô đã làm Tiểu Dã ca mất mặt, khả năng anh càng thêm chán ghét cô. Cô muốn bỏ chạy thật xa, bỏ sau lưng những ánh mắt tò mò, những người đang chỉ trỏ cười nhạo cô, những người đang xem cô như một con vịt xấu xí,những ánh mắt muốn xem náo nhiệt. Lòng tự trọng đang từng chút từng chút một bị bọn họ đạp nát.
Nhan Hề thân hình mỏng manh bất lực đứng ở nơi đó, lạnh lẽo cô đơn.
Lúc này, một đạo âm thanh lạnh lẽo lại mang theo lười biếng, trầm thấp đánh vào lòng người
" Củ bất chính không thể vì phương, quy bất chính không thể vì viên*. Các cậu trong lần huấn luyện này có được huyến luyện viên tốt nhất, biết quý trọng thì câm miệng lại. Đem quy củ vứt đi đâu rồi."
*khuôn phép không ngay thẳng đoan chính không thể dựng lên một phương, gia quy không đoan chính không thể giữ được nhà.
Thẩm Phi nhìn Hà Tư Dã cho đến khi câu nói vừa dứt, toàn bộ ban một nháy mắt im lặng. Hắn không khỏi âm thầm líu lưỡi, tứ gia con mẹ nó thật âm hiểm, đầu tiên mắng một câu học sinh không quy củ, sau một câu liền khen huấn luyện viên, làm toàn bộ ban một không thể không im lặng. Mẹ nó sau này cách tứ gia xa một chút, chỉ số thông minh của học bá* là không thể trêu trọc.
*học sinh giỏi
Hà Tư Dã khẽ đảo mắt, nhìn tiểu nha đầu đang co thành một cục trước mặt. Con ngươi màu nâu trở nên sâu thẳm, anh nhẹ giọng lại mang theo thành khẩn.
" Huấn luyện viên, chủ nhiệm, có thể cho em ba mươi giây, em muốn cùng em gái nói một câu."
Thiếu niên dưới ánh mặt trời tỏa sáng như một vị thần, đối mặt với học sinh có loại không giận tự uy cường đại. Đối mặt với trưởng bối lại có sự khiêm tốn kính cẩn, huấn luyện viên cùng chủ nhiệm tự nhiên khó có thể cự tuyệt.
Đôi mắt hoa đào khẽ nhếch, khóe môi nhẹ dương lên: " Tiểu Hề, cho anh mượn chút tiền."
Nhan Hề đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đáng thương còn mang hơi nước mờ mịt trừng lớn, phảng phất như không nghe thấy anh đang nói gì. Hàm răng không tự chủ cắn lên môi đến trắng bệch: " Dạ?"
Hà Tư Dã trên mặt hiện lên một tia không kiên nhẫn, cầm lấy cặp sách của cô. Chung Vân từ trước tới nay làm việc luôn chu toàn, khẳng định cho cô tiền.
Nhan Hề nhớ tới sáng nay trong xe dù có cho cô tiền, liền vội vàng móc tiền ra từ trong túi. Đôi tay nhỏ nhỏ cầm một nắm tiền, bởi vì mở tay ra mà có vẻ cầm không hết.
" Vãi."
Thẩm Phi ở một bên kinh ngạc,hít một hơi, từng này tiền nhìn giống như có đến hai ngàn tệ. Này,còn đâu là tiểu nha đầu ăn mày nhặt ve chai, cũng quá con mẹ nó vả mặt.
Hà Tư Dã ngón tay thon dài, trong một nắm tiền hồng hồng rút ra tờ một trăm tệ, nhẹ giọng rặn dò như một huynh trưởng: " Đi học quân sự, nhớ nghe lời huấn luyện viên."
Thẳng đến lúc này, anh mới xoay người nhìn về sân thể dục chỗ nam sinh châm chọc Nhan Hề đang đứng: "Mắt mù thì nên kịp thời chữa trị."
Nam sinh bị điểm danh, quần áo không chỉnh tề, trên eo còn buộc áo đồng phục, bên trong là chiếc áo thun in hình đầu lâu,một bộ dạng lưu manh không đứng đắn, lúc này đầu gục xuống hai tay nắm chặt vào nhau, chân run run chực ngã. Đúng là người cùng Thẩm Phi mấy ngày trước cãi nhau trước cửa quán net. Hắn ta vốn tưởng rằng có thể cười nhạo Hà Tư Dã một phen,ai ngờ lại bị anh giết trở về, còn bị mắng cho không ngẩng đầu lên được. Hắn tức giận đến giơ một ngón tay giữa: " Mày chờ đấy cho tao!"
Chủ nhiệm giáo dục tức giận: " Diêm! Em lại trốn học? Em kêu ai chờ? Em đứng lại đó cho thầy!"
Diêm thấy sự tình liền không tốt, khẽ mắng nhỏ, xoay người điên cuồng chạy.
Nhan Hề không thể tin được Tiểu Dã ca thế nhưng lại giúp cô, cô cúi đầu đối với anh nhỏ giọng lên tiếng: " Tiểu Dã ca, cảm ơn anh."
Lúc ấy chuông tan học đồng thời vang lên, át đi âm thanh suy nhược của cô, cô không thấy âm thanh anh trả lời, ngẩng đầu lên đã thấy một thân áo trắng quần tối màu đi xa dần.
*
Hà Tư Dã cùng Thẩm Phi trở lại lớp, được nghênh đón bởi một nam sinh, tay đặt trên vai Thẩm Phi thăm dò nhìn Hà Tư Dã
" Tứ gia, tôi vừa rồi ở cửa sổ thấy bên cạnh cậu có một tiểu cô nương, thật xinh đẹp nha, mắt mở thật lớn, cô ấy ở lớp nào vậy? Tên là gì?"
Hà Tư Dã một tay cắm trong túi quần, khí chất tuấn dật lười biếng, ánh mắt lạnh như băng, mang theo ý không kiên nhẫn: " Đều đã thấy đứng bên cạnh tôi, còn con mẹ nó dám hỏi?"
"........"
Nam sinh khẽ gãi mũi cúi đầu, bỏ chạy.
Thẩm Phi nhìn Hà Tư Dã giống như tâm tình không được tốt lắm, phiền lòng, không dám nhắc lại việc của tiểu nha đầu kia, tránh chết như thế nào cũng không biết, cười lấy lòng cọ đến gần: " Đúng rồi, tứ gia, tôi đang theo đuổi một tiểu cô nương, cô ấy học khiêu vũ, cậu cuối tuần có bận việc gì không, cùng tôi đi mua cho cô ấy đôi giày múa mới? Chân cô ấy khiêu vũ bằng đôi giày cũ đều bị nổi đầy bọc nước. Tôi mua cho cô ấy một đôi tốt hơn."
Hà Tư Dã khinh thường cười nhạo: " Học khiêu vũ? Hay lại là học tra *."
*học sinh hư
" Ai...cậu không thể là học bá liền kỳ thị người ta nha,tiểu cô nương học khiêu vũ như thế nào lại không thể học tập tốt?"
Hà Tư Dã mặc kệ hắn, ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, cầm lên áo khoác từ ngăn bàn đặt lên, chuẩn bị ngủ.
Thẩm Phi xốc quần áo lên, không cho anh ngủ lầu bầu: " Còn có, tay chân cô ấy hay bị lạnh, tôi còn muốn mua cho cô ấy một cái bao tay giữ ấm, cậu có thể hay không đi cùng tôi?"
Hà Tư Dã liếc xéo châm biếm: " Mùa hè còn dùng bao tay? Xác chết sao?"
"......."
Thẩm Phi không từ bỏ giãy giụa: " Tôi nói với cô ấy không cần đi xe đạp, tôi sẽ chở cô ấy. Nhưng tôi lại không biết đi, đang muốn cậu dạy tôi, liệu cậu có thể dạy cho tôi được không?"
" Não nhỏ như vậy làm sao phát triển, quay lại trong bụng mẹ đi."
"........"
*
Nhan Hề đại khái từ lúc Hà Tư Dã tự xưng là ca nên các bạn học liền đối với cô nhiệt tình hơn hẳn. Dạo một vòng cô đã thích ứng được với hoàn cảnh.
Thứ bảy được nghỉ, Nhan Hề dùng qua bữa sáng, lại cùng Chung Vân nói qua về bạn học ở trường muốn tìm cô ra ngoài một chuyến. Chung Vân tự nhiên vô cùng cao hứng Nhan Hề có thể kết bạn mới, còn cùng nhau ra ngoài.
Buổi sáng thứ bảy ban ba cao tam* phải học bù, nhưng đối với Hà Tư Dã học bù cùng anh không có quan hệ, anh không thích đi, đang đứng trong sân viện trêu chim,nghe thấy mẹ anh cùng Nhan Hề nói chuyện, như suy nghĩ gì đó đôi mắt khẽ híp lại, đầu lưỡi đẩy một bên má.
* lớp 12 cấp 3
Trong khoảng thời gian này Hà Tư Dã đối với ba mẹ anh cùng Nhan Hề luôn là bộ dáng không nóng không lạnh, không cùng mẹ anh chào hỏi, chân dài lười biếng chậm rãi liền bước ra cửa.
Nhan Hề lên xe buýt, lại xuống xe buýt, qua mấy chặng như vậy liền tới, chạy chậm trong ngõ nhỏ qua từng căn nhà thấp. Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy bà lão gầy yếu, tóc đã trắng nửa đầu đang ngồi trước cửa một căn nhà lụp xụp, bộ dáng cẩn thận liền biến mất, trên mặt má lúm đồng tiền sáng lạn nở rộ: " Bà ngoại!"
Bà ngoại Điền ngẩng đầu lên khỏi sọt củ cải hư, liền thấy rõ mặt tiểu nha đầu, vội vàng buông dao trong tay run rẩy đứng lên, giọng nói kìm nén xúc động: " Nhan Nhan đã trở lại, mau lại đây cho bà ngoại nhìn gầy hay béo."
" Không gầy, con béo lên." Nhan Hề nhỏ giọng đáp lời, đỡ bà ngoại ngồi xuống. Cô khẽ đánh giá xung quanh, còn thăm dò bên trong sân xem có người hay không. Cô thấy không có ai nên mới yên tâm, móc từ trong túi ra một nắm tiền, nhìn đến có tới một ngàn tệ, lén lút dúi qua: " Bà ngoại, dì Vân cho con thật nhiều tiền, con tiêu không hết, liền cho người."
" Này không được, Nhan Nhan, con giữ lại để mua đồ ăn ngon đi."
Nhan Hề giữ chặt tay bà ngoại nhỏ giọng: " Con ở cùng dì, cái gì cũng không thiếu, không cần dùng đến tiền, bà ngoại giữ lại đi, con không ở bên cạnh chăm sóc người, người liền mua nhiều đồ ăn ngon một chút, đừng tiết kiệm, người mau cất đi, đừng để ai khác phát hiện."
Hà Tư Dã ngồi trong xe taxi nhìn thấy một màn này, ánh mắt trở nên khinh miệt, từ cổ họng phát ra một tia cười nhạt trào phúng. Anh vốn định xem tiểu nha đầu này có phải hay không lại muốn đi nhặt chai nhựa, đừng lại cho anh mất mặt, không nghĩ tới gặp phải một màn trước mắt. Tuy không nghe thấy họ nói gì, nhưng xác thực tiểu nha đầu này cầm tiền nhà anh lén lút mang cho người khác.
Lời edit:
Tứ gia, rồi có ngày ngài phải hối hận vì biểu hiện hôm nay a....😈😈
Edit vất vả lắm mong đừng lấy trộm chất xám của edit 🤔🤔
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook