Nàng Cười Đến Ngọt Ngào
-
Chương 22
Edit: uyên ương mộng
Beta: Moè 🍋
"Hưu" một tiếng, chiếc xe thể thao màu đỏ chạy như bay trên đường, bánh xe cán qua một vũng nước đầy bùn trên mặt đường.
Nhan Hề đứng trên vỉa hè, tay phải nắm điện thoại đang nghe bên kia lải nhải, đột nhiên tai họa bất thình lình đổ xuống, hai mắt nhắm chặt không kịp tránh, từ mặt đến chân bị bắn đầy bùn, tay trái cầm vali hành lý cũng không kịp tránh mà ướt nhẹp.
Từ trong điện thoại vẫn đang vang lên tiếng cười hưng phấn:
" Nhan Nhan! Tớ đến rồi! Cậu đang ở chỗ nào."
Nhan Hề cả người cứng đờ, tay giữ chặt di động, hai mắt nhìn chằm chằm vào vũng bùn cách cô gần một mét.
Tầm mười giây sau cô mới phục hồi được tinh thần:
" Tớ hình như... lạc đến thiên đường rồi."
Đây là cái vận gì vậy không biết, so với tỉ lệ trúng sổ số còn cao hơn.
Nhan Hề giơ tay lau đi vệt bùn ẩm ướt trên mặt, lại cúi xuống nhìn quần áo của mình.
Áo sơ mi trắng, quần jean nhạt màu, giầy thể thao trắng, tất cả đều dính bùn, người đi qua đường không biết sự tình còn tưởng cô vừa từ ao bùn đi lên.
Nhan Hề vô lực rũ hai vai xuống, nhỏ giọng nói vào điện thoại:
" Tớ vừa bị siêu xe tạt cho cả người đầy bùn, từ mặt tới chân không chừa chỗ nào, trong trường có đông người không?"
Người đầu dây bên kia hoàn toàn không đồng tình với hoàn cảnh của Nhan Hề, cười ha ha, vui sướng khi người gặp họa:
" Ngày tân sinh viên nhập học đó! Cậu nói xem có đông hay không! Cậu mà đứng ở cổng trường, khẳng định trở thành tiêu điểm, ha ha ha!"
Trong điện thoại vẫn đang vang lên từng tiếng cười hưng phấn:
" Đúng rồi Nhan Nhan, tớ mới quen một đàn anh cực kỳ thích bát quái a! Đàn anh nói hôm nay ở trường có người thổ lộ với anh trai cậu đó! Đêm nay! Dưới lầu ký túc xá nam. Nghe đàn anh kia nói, mỹ nữ này sợ năm nay tân sinh viên nhập học có nhiều em gái xinh đẹp uy hiếp đến cô ta, cho nên ngày đầu tiên nhập học cô ta muốn tuyên thệ chủ quyền! Thế cậu chờ tới lúc anh cậu được thổ lộ xong mới đi tìm hay tìm trước?"
Nhan Hề lần nữa nhìn lại bản thân, cố gắng đem những vệt bùn trên người trở thành một tác phẩm nghệ thuật mà ngắm...thưởng thức không ra!!
Suy nghĩ một lát, hẳn là nên đến tìm anh Tiểu Dã trước thì hơn.
Nhỡ đâu mỹ nữ kia thổ lộ thành công, hai người bọn họ muốn đi ăn cơm, cô đi tìm anh thì thật ngại.
Đã lâu rồi cô không gặp anh Tiểu Dã, cảm giác hưng phấn như sắp được gặp Da Vinci vậy, nhưng lại nghĩ lỡ như anh Tiểu Dã vẫn còn đang giận cô, lại làm cô thấy hơi khẩn trương, sợ hãi.
Chờ một chút, sao tự nhiên cô lại so sánh anh Tiểu Dã với Da Vinci a!
Nhan Hề suy nghĩ một chút, trả lời bên kia:
" Diêu Dao, tớ phải đi thay quần áo đã, cậu đợi chút nhé?"
" Được được được, cậu mau đi, tớ đợi," Diêu Dao vội vàng nói "Cậu nhanh lên nhé, hai năm rồi chưa được gặp cậu, chị đây nhớ cậu muốn chết a! Mà này, trường học có bán thẻ điện thoại, một trăm tệ được hai trăm phút gọi trong thẻ, tớ mua cho cậu một cái đó! Nhanh lên, cậu mau tới đây!"
Diêu Dao tắt điện thoại, móc từ trong túi ra tờ một trăm tệ đưa cho một đàn anh hai mắt thâm quầng:
" Bán cho tôi một cái thẻ điện thoại, nạp một trăm tệ. Có phải nạp một trăm tệ thì được hai trăm phút gọi không?"
Bán thẻ điện thoại là một đàn anh có vẻ học năm hai, trên người mặc áo thun màu vàng, bên ngoài khoác áo tình nguyện, quần bò đen rách hai đầu gối, thấy có học muội đến gần hỏi liền nhiệt tình cười đón tiếp:
" Đúng vậy, đúng vậy, em chờ một chút, để anh lấy thẻ."
Diêu Dao hất mặt xua tay với đàn anh như đang sai bảo đàn em, cô nghĩ đến lát nữa gặp được Nhan Hề liền nhe răng nhếch miệng cười.
Diêu Dao đứng một lát liền mỏi lưng, một tay chống eo, một tay chống vào cái bàn bên cạnh, một chân đá mấy viên đá nhỏ nghĩ thầm "Cô bé Nhan Hề này đã rời đi hai năm rồi, còn may vẫn có lương tâm, luôn cùng cô liên lạc qua điện thoại, lại còn thông qua điện thoại dậy bù bài tập cho cô, dù sao cũng vì Nhan Hề mà cô mới không bỏ học, còn có thể thi đậu đại học C, cô phải cố gắng cảm ơn Nhan Hề thật tốt".
Nhớ lại ngày ấy, khi Nhan Hề đến nhà cô tạm biệt, Nhan Hề khóc đến rối tinh rối mù, khóc hết nửa tiếng đồng hồ vì không bỏ được cô, lại khóc mất một tiếng rưỡi vì không bỏ được Hà Tư Dã, làm Diêu Dao tức đến muốn đánh người.
Nói đến Hà Tư Dã, mọi người cứ nghĩ anh sau khi thi đại học sẽ ra nước ngoài, đi học đại học đứng đầu thế giới, họ đã đưa thư mời đến từ mấy tháng trước, kết quả, ai cũng không ngờ tới, anh lại học đại học C khoa vật lý.
Lúc trước, khi Nhan Hề rời đi không kịp tạm biệt Hà Tư Dã, Diêu Dao đã hỏi qua Thẩm Phi "Hà Tư Dã có còn giận Nhan Hề không?"
Lúc ấy, cả khuôn mặt Thẩm Phi nhăn lại thành một hàng, lắc đầu xua tay ý muốn nói đừng nhắc đến Nhan Hề nữa, mặt lại biểu tình như ai dám nhắc đến Nhan Hề trước mặt Hà Tư Dã, anh ấy liền có thể xé người ấy ra.
Diêu Dao có chút lo lắng, lỡ như Nhan Hề đi gặp Hà Tư Dã xin lỗi, Hà Tư Dã không tha thứ cho cô, Nhan Hề phỏng chừng sẽ khóc đến quên trời đất.
Qua một lúc, vị đàn anh kia mới cầm thẻ điện thoại quay về, hai tay dâng lên trước mặt Diêu Dao:
"Học muội, đợi lâu rồi, vất vả cho em a."
"Không sao không sao, anh vất vả rồi."
Diêu Dao nhận lấy thẻ điện thoại, nhìn đàn anh trước mặt, muốn nói lại thôi, nhịn nhịn một chút lại nói ra:
"Đàn anh, anh chú ý cẩn thận một chút."
Vị đàn anh kia nghe thấy tiếng nhắc nhở, cũng không mất hứng, vui tươi hớn hở dặn dò lại:
"Học muội, bốn giờ chiều nay mới mở được thẻ, em nhớ lúc ấy nạp vào điện thoại nhé."
Diêu Dao nửa nghe nửa không gật gật đầu, tiếp tục đi làm quen với các đàn anh đàn chị nghe bát quái.
Thẩm Phi cùng Hà Tư Dã sau khi vào đại học có vẻ như không liên hệ với nhau, Diêu Dao khá tò mò về bọn họ, hai năm nay ở trường học một chút tin tức cũng không có.
Nam sinh có hai mắt thâm quầng vừa bán cho Diêu Dao thẻ điện thoại, nhìn thấy cô đã đi xa, liền lập tức cởi áo tình nguyện khoác bên ngoài chạy đi.
Chạy một mạch đến phía sau chỗ báo danh sinh viên mới, sát lại gần một bạn học cùng:
" Tớ vừa kiếm được 50 tệ! Năm nay sinh viên mới quá dễ lừa, 100 tệ thẻ điện thoại có 200 phút gọi mà cũng tin."
Bạn học cùng liền khịt mũi coi thường:
" Cháu trai, cậu khi dễ sinh viên mới a."
" Tớ về đây không phải cũng đang bị các cậu khi dễ sao! Mà này, lát nữa đi phòng quản lý ký túc xá bán sách tiếng anh, cậu có đi không?"
Thẩm Phi ngồi phía sau cái bàn, hai chân vắt chéo chơi game, phía trước có một sinh viên mới đang báo danh, nghe thấy đàn em năm hai bên kia đang nói chuyện lừa em gái tân sinh viên, nghe có vẻ náo nhiệt vui vẻ:
"Thật không biết xấu hổ mà."
Thẩm Phi dùng khuỷu tay đẩy đẩy người ngồi bên cạnh đang ngủ gật:
"Hai đứa mình cũng đi bán thẻ điện thoại đi?"
Người ngồi trên ghế, một thân quần màu đen, lưng dựa về phía sau, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, mang một cái bịt mắt màu đen, cổ áo sơ mi dựng thẳng che đến miệng.
Đôi tay cắm túi quần jean, đôi chân dài duỗi thẳng tắp vắt lên nhau, giày thể thao màu trắng không nhiễm hạt bụi.
Chung quang người người vội vàng đi lại, chỉ có anh vẫn ngồi đó không nhúc nhích, toàn thân tỏa ra hơi thở lười nhác, nhàn nhã tự tại.
Thẩm Phi tiếp tục lải nhải:
"Cậu nói xem, hai đứa mình nhan sắc có thừa, nếu mà mở quán bán thẻ điện thoại thì một giờ phải bán được trăm cái a?"
Người ngủ bên cạnh vẫn không có phản ứng lại.
Thẩm Phi "Này" một tiếng, lại đẩy cánh tay người ngủ, nhỏ giọng hỏi thử một chút:
"Cậu nói, năm nay Nhan Hề có thi đại học không?"
Người ngủ chưa từng phản ứng lại lời Thẩm Phi nói, tựa hồ như ngủ đến thật say, thật trầm, lại giống như đối với hai từ Nhan Hề cũng không có gì đặc biệt.
Beta: Moè 🍋
"Hưu" một tiếng, chiếc xe thể thao màu đỏ chạy như bay trên đường, bánh xe cán qua một vũng nước đầy bùn trên mặt đường.
Nhan Hề đứng trên vỉa hè, tay phải nắm điện thoại đang nghe bên kia lải nhải, đột nhiên tai họa bất thình lình đổ xuống, hai mắt nhắm chặt không kịp tránh, từ mặt đến chân bị bắn đầy bùn, tay trái cầm vali hành lý cũng không kịp tránh mà ướt nhẹp.
Từ trong điện thoại vẫn đang vang lên tiếng cười hưng phấn:
" Nhan Nhan! Tớ đến rồi! Cậu đang ở chỗ nào."
Nhan Hề cả người cứng đờ, tay giữ chặt di động, hai mắt nhìn chằm chằm vào vũng bùn cách cô gần một mét.
Tầm mười giây sau cô mới phục hồi được tinh thần:
" Tớ hình như... lạc đến thiên đường rồi."
Đây là cái vận gì vậy không biết, so với tỉ lệ trúng sổ số còn cao hơn.
Nhan Hề giơ tay lau đi vệt bùn ẩm ướt trên mặt, lại cúi xuống nhìn quần áo của mình.
Áo sơ mi trắng, quần jean nhạt màu, giầy thể thao trắng, tất cả đều dính bùn, người đi qua đường không biết sự tình còn tưởng cô vừa từ ao bùn đi lên.
Nhan Hề vô lực rũ hai vai xuống, nhỏ giọng nói vào điện thoại:
" Tớ vừa bị siêu xe tạt cho cả người đầy bùn, từ mặt tới chân không chừa chỗ nào, trong trường có đông người không?"
Người đầu dây bên kia hoàn toàn không đồng tình với hoàn cảnh của Nhan Hề, cười ha ha, vui sướng khi người gặp họa:
" Ngày tân sinh viên nhập học đó! Cậu nói xem có đông hay không! Cậu mà đứng ở cổng trường, khẳng định trở thành tiêu điểm, ha ha ha!"
Trong điện thoại vẫn đang vang lên từng tiếng cười hưng phấn:
" Đúng rồi Nhan Nhan, tớ mới quen một đàn anh cực kỳ thích bát quái a! Đàn anh nói hôm nay ở trường có người thổ lộ với anh trai cậu đó! Đêm nay! Dưới lầu ký túc xá nam. Nghe đàn anh kia nói, mỹ nữ này sợ năm nay tân sinh viên nhập học có nhiều em gái xinh đẹp uy hiếp đến cô ta, cho nên ngày đầu tiên nhập học cô ta muốn tuyên thệ chủ quyền! Thế cậu chờ tới lúc anh cậu được thổ lộ xong mới đi tìm hay tìm trước?"
Nhan Hề lần nữa nhìn lại bản thân, cố gắng đem những vệt bùn trên người trở thành một tác phẩm nghệ thuật mà ngắm...thưởng thức không ra!!
Suy nghĩ một lát, hẳn là nên đến tìm anh Tiểu Dã trước thì hơn.
Nhỡ đâu mỹ nữ kia thổ lộ thành công, hai người bọn họ muốn đi ăn cơm, cô đi tìm anh thì thật ngại.
Đã lâu rồi cô không gặp anh Tiểu Dã, cảm giác hưng phấn như sắp được gặp Da Vinci vậy, nhưng lại nghĩ lỡ như anh Tiểu Dã vẫn còn đang giận cô, lại làm cô thấy hơi khẩn trương, sợ hãi.
Chờ một chút, sao tự nhiên cô lại so sánh anh Tiểu Dã với Da Vinci a!
Nhan Hề suy nghĩ một chút, trả lời bên kia:
" Diêu Dao, tớ phải đi thay quần áo đã, cậu đợi chút nhé?"
" Được được được, cậu mau đi, tớ đợi," Diêu Dao vội vàng nói "Cậu nhanh lên nhé, hai năm rồi chưa được gặp cậu, chị đây nhớ cậu muốn chết a! Mà này, trường học có bán thẻ điện thoại, một trăm tệ được hai trăm phút gọi trong thẻ, tớ mua cho cậu một cái đó! Nhanh lên, cậu mau tới đây!"
Diêu Dao tắt điện thoại, móc từ trong túi ra tờ một trăm tệ đưa cho một đàn anh hai mắt thâm quầng:
" Bán cho tôi một cái thẻ điện thoại, nạp một trăm tệ. Có phải nạp một trăm tệ thì được hai trăm phút gọi không?"
Bán thẻ điện thoại là một đàn anh có vẻ học năm hai, trên người mặc áo thun màu vàng, bên ngoài khoác áo tình nguyện, quần bò đen rách hai đầu gối, thấy có học muội đến gần hỏi liền nhiệt tình cười đón tiếp:
" Đúng vậy, đúng vậy, em chờ một chút, để anh lấy thẻ."
Diêu Dao hất mặt xua tay với đàn anh như đang sai bảo đàn em, cô nghĩ đến lát nữa gặp được Nhan Hề liền nhe răng nhếch miệng cười.
Diêu Dao đứng một lát liền mỏi lưng, một tay chống eo, một tay chống vào cái bàn bên cạnh, một chân đá mấy viên đá nhỏ nghĩ thầm "Cô bé Nhan Hề này đã rời đi hai năm rồi, còn may vẫn có lương tâm, luôn cùng cô liên lạc qua điện thoại, lại còn thông qua điện thoại dậy bù bài tập cho cô, dù sao cũng vì Nhan Hề mà cô mới không bỏ học, còn có thể thi đậu đại học C, cô phải cố gắng cảm ơn Nhan Hề thật tốt".
Nhớ lại ngày ấy, khi Nhan Hề đến nhà cô tạm biệt, Nhan Hề khóc đến rối tinh rối mù, khóc hết nửa tiếng đồng hồ vì không bỏ được cô, lại khóc mất một tiếng rưỡi vì không bỏ được Hà Tư Dã, làm Diêu Dao tức đến muốn đánh người.
Nói đến Hà Tư Dã, mọi người cứ nghĩ anh sau khi thi đại học sẽ ra nước ngoài, đi học đại học đứng đầu thế giới, họ đã đưa thư mời đến từ mấy tháng trước, kết quả, ai cũng không ngờ tới, anh lại học đại học C khoa vật lý.
Lúc trước, khi Nhan Hề rời đi không kịp tạm biệt Hà Tư Dã, Diêu Dao đã hỏi qua Thẩm Phi "Hà Tư Dã có còn giận Nhan Hề không?"
Lúc ấy, cả khuôn mặt Thẩm Phi nhăn lại thành một hàng, lắc đầu xua tay ý muốn nói đừng nhắc đến Nhan Hề nữa, mặt lại biểu tình như ai dám nhắc đến Nhan Hề trước mặt Hà Tư Dã, anh ấy liền có thể xé người ấy ra.
Diêu Dao có chút lo lắng, lỡ như Nhan Hề đi gặp Hà Tư Dã xin lỗi, Hà Tư Dã không tha thứ cho cô, Nhan Hề phỏng chừng sẽ khóc đến quên trời đất.
Qua một lúc, vị đàn anh kia mới cầm thẻ điện thoại quay về, hai tay dâng lên trước mặt Diêu Dao:
"Học muội, đợi lâu rồi, vất vả cho em a."
"Không sao không sao, anh vất vả rồi."
Diêu Dao nhận lấy thẻ điện thoại, nhìn đàn anh trước mặt, muốn nói lại thôi, nhịn nhịn một chút lại nói ra:
"Đàn anh, anh chú ý cẩn thận một chút."
Vị đàn anh kia nghe thấy tiếng nhắc nhở, cũng không mất hứng, vui tươi hớn hở dặn dò lại:
"Học muội, bốn giờ chiều nay mới mở được thẻ, em nhớ lúc ấy nạp vào điện thoại nhé."
Diêu Dao nửa nghe nửa không gật gật đầu, tiếp tục đi làm quen với các đàn anh đàn chị nghe bát quái.
Thẩm Phi cùng Hà Tư Dã sau khi vào đại học có vẻ như không liên hệ với nhau, Diêu Dao khá tò mò về bọn họ, hai năm nay ở trường học một chút tin tức cũng không có.
Nam sinh có hai mắt thâm quầng vừa bán cho Diêu Dao thẻ điện thoại, nhìn thấy cô đã đi xa, liền lập tức cởi áo tình nguyện khoác bên ngoài chạy đi.
Chạy một mạch đến phía sau chỗ báo danh sinh viên mới, sát lại gần một bạn học cùng:
" Tớ vừa kiếm được 50 tệ! Năm nay sinh viên mới quá dễ lừa, 100 tệ thẻ điện thoại có 200 phút gọi mà cũng tin."
Bạn học cùng liền khịt mũi coi thường:
" Cháu trai, cậu khi dễ sinh viên mới a."
" Tớ về đây không phải cũng đang bị các cậu khi dễ sao! Mà này, lát nữa đi phòng quản lý ký túc xá bán sách tiếng anh, cậu có đi không?"
Thẩm Phi ngồi phía sau cái bàn, hai chân vắt chéo chơi game, phía trước có một sinh viên mới đang báo danh, nghe thấy đàn em năm hai bên kia đang nói chuyện lừa em gái tân sinh viên, nghe có vẻ náo nhiệt vui vẻ:
"Thật không biết xấu hổ mà."
Thẩm Phi dùng khuỷu tay đẩy đẩy người ngồi bên cạnh đang ngủ gật:
"Hai đứa mình cũng đi bán thẻ điện thoại đi?"
Người ngồi trên ghế, một thân quần màu đen, lưng dựa về phía sau, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, mang một cái bịt mắt màu đen, cổ áo sơ mi dựng thẳng che đến miệng.
Đôi tay cắm túi quần jean, đôi chân dài duỗi thẳng tắp vắt lên nhau, giày thể thao màu trắng không nhiễm hạt bụi.
Chung quang người người vội vàng đi lại, chỉ có anh vẫn ngồi đó không nhúc nhích, toàn thân tỏa ra hơi thở lười nhác, nhàn nhã tự tại.
Thẩm Phi tiếp tục lải nhải:
"Cậu nói xem, hai đứa mình nhan sắc có thừa, nếu mà mở quán bán thẻ điện thoại thì một giờ phải bán được trăm cái a?"
Người ngủ bên cạnh vẫn không có phản ứng lại.
Thẩm Phi "Này" một tiếng, lại đẩy cánh tay người ngủ, nhỏ giọng hỏi thử một chút:
"Cậu nói, năm nay Nhan Hề có thi đại học không?"
Người ngủ chưa từng phản ứng lại lời Thẩm Phi nói, tựa hồ như ngủ đến thật say, thật trầm, lại giống như đối với hai từ Nhan Hề cũng không có gì đặc biệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook