Nâng Cốc Nói Chuyện Dưỡng Ngô
-
Chương 135
Chu Thanh Ngô thấy Mạnh Sơ Huyên sức lực bởi vì kích động mà càng lúc càng lớn, nắm đến cổ tay Mạnh Sơ Hi đều đỏ, lập tức nhíu mày đem nàng trực tiếp kéo ra.
Mắt thấy đối phương cảm xúc mất khống chế, Chu Thanh Ngô lại kéo Mạnh Sơ Hi về phía sau mình, che chở trước người nàng. Hiện giờ trong mắt Mạnh Sơ Huyên, Mạnh Sơ Hi chính là kích thích lớn nhất, bởi vậy Chu Thanh Ngô chủ động mở miệng nói: "Ta có thể lý giải tâm tình của ngươi, nhưng chúng ta lựa chọn nói ra chân tướng, không phải vì muốn đả kích ngươi, càng không phải muốn làm Sơ Hi thoát khỏi Mạnh gia."
Mạnh Sơ Huyên nhìn Chu Thanh Ngô, sau đó lại nhìn chăm chú Mạnh Sơ Hi, người này rõ ràng là muội muội của mình, sao có thể không phải chứ? Trái tim của nàng gần như tan vỡ, nước mắt ngăn không được tuôn rơi, chỉ vào Mạnh Sơ Hi nói: "Chẳng lẽ ngươi mượn xác hoàn hồn sao? Nhưng ngươi nhớ rõ hết thảy quá khứ, cũng nhận thức ta, gia gia cùng Tiêu thúc, ngươi sao có thể không phải Sơ Hi!"
Mạnh Sơ Hi nhìn nàng không đành lòng, bình tĩnh nói: "Ta có ký ức của muội muội ngươi không giả, hết thảy những gì phát sinh ta đều biết, nhưng ta cũng có ký ức chính mình, ta không phải Mạnh Sơ Hi hiện giờ. Đây cũng là nguyên nhân ta nhớ ra thân phận mình nhưng lại không muốn hồi Thanh Châu."
Mạnh Sơ Huyên bụm mặt không chịu tiếp thu, nàng lui về phía sau vài bước ngã ngồi ở trên tảng đá, hồng con mắt nhìn Mạnh Sơ Hi: "Nếu nàng đã chết, ngươi vì sao muốn giả dạng thành nàng, nếu đã giả dạng thành nàng, lại vì cái gì muốn vạch trần! Ngươi có biết hay không, chuyện ngươi cùng Chu Thanh Ngô đã làm gia gia hỏng mất, ngươi dựa vào cái gì chiếm thân thể nàng, đối người nhà nàng như vậy!"
Mạnh Sơ Hi nhất thời không biết giải thích ra sao, Chu Thanh Ngô nhịn không được nói: "Mạnh tiểu thư cho rằng chúng ta vì sao muốn thẳng thắn cùng ngươi, nếu Sơ Hi tâm thuật bất chính, nàng hoàn toàn có thể chiếm thân phận Mạnh gia nhị tiểu thư, các ngươi đời này sẽ không biết. Nàng sở dĩ tại thời điểm mấu chốt này cho ngươi biết chân tướng, là bởi vì muội muội ngươi thôi! Người kia vô tội nhường nào, Sơ Hi của ta lại vô tội cỡ nào, bởi vì Mạnh gia tranh đấu, người kia mất đi tính mạng, mà Sơ Hi của ta cũng suýt nữa bị hại chết. Chúng ta chỉ là không đành lòng, Sơ Hi tuy rằng vô tội bị liên luỵ, không thể hiểu được mượn thân thể muội muội ngươi, nhưng nàng còn sống, ta cũng vì vậy mới gặp được nàng. Nhưng còn người kia, người nhà nàng ấy không biết nàng ấy đã sớm bỏ mạng tại tràng tranh đấu này, đều cho rằng nàng ấy đang sống tốt, điều này đối nàng ấy quá không công bằng, quá tàn nhẫn."
Này một phen lời nói không thể nghi ngờ chính là một cây đao đâm vào ngực Mạnh Sơ Huyên, vốn dĩ Mạnh Sơ Huyên vẫn luôn cảm thấy may mắn bởi vì sai lầm chưa đúc thành, nàng cho rằng chính mình còn có cơ hội đền bù, căn bản không nghĩ tới ở một khắc mình bị ma quỷ ám ảnh, đã vô tình để bào đệ hại chết đường muội chính mình.
Nàng bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất, thống khổ mà hô thanh: "Sơ Hi a!" Dứt lời, ôm ngực phủ phục trên mặt đất gào khóc.
Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô chịu không nổi loại cảnh tượng này, đặc biệt là Mạnh Sơ Hi ngón tay đều đang phát run, tuy rằng nàng không phải nguyên chủ, nhưng nàng có toàn bộ quá khứ của nguyên chủ, cảm tình con người đều đến từ ký ức cùng cảm thụ, điểm này dù cho Mạnh Sơ Hi phân thật sự rõ ràng, cũng không có biện pháp không chịu ảnh hưởng.
Nàng vội đi qua, ngồi xuống đỡ Mạnh Sơ Huyên lên: "Tuy rằng ta không phải muội muội ngươi, nhưng ta có tất cả dĩ vãng đã trải qua cùng ngươi, cũng hiểu rõ chuyện nàng ấy muốn làm. Nàng ấy thực ái ngươi, rất muốn thành toàn ngươi, cho nên phía trước ta nói hợp tác, đó là muốn hoàn thành tâm nguyện cho nàng ấy. Ta cũng không muốn giằng co cùng ông nội, không muốn làm đau lòng ông, nhưng cuối cùng ông chịu từ bỏ chấp niệm làm hai đời con cháu Mạnh gia thống khổ, cũng coi như không làm thất vọng nàng ấy."
Mạnh Sơ Huyên ngẩng đầu nhìn nàng, nước mắt ngăn không được rơi xuống, nức nở nói: "Trước khi muội muội ta chết có phải rất thống khổ hay không, muội ấy có trách ta, hận ta không?" Mạnh Sơ Huyên khóc đến hơi thở đều nghẹn lại, kề bên hỏng mất.
Mạnh Sơ Hi đỏ đôi mắt, nhẹ giọng nói: "Nàng ấy rất khổ sở, nhưng không có hận ngươi."
Mạnh Sơ Huyên khóc thảm thiết ra tiếng: "Sơ Hi, Sơ Hi, tỷ tỷ sai rồi, tỷ biết vậy chẳng làm!"
Mạnh Sơ Huyên khóc thật lâu, thẳng đến cuối cùng khóc không được, nàng hai mắt sưng đỏ giãy giụa lảo đảo đứng lên, con ngươi không hề chớp mà nhìn chằm chằm Mạnh Sơ Hi, bi thương nói: "Ngươi hiện giờ nói cho ta, không sợ ta giận chó đánh mèo với ngươi sao?"
Mạnh Sơ Hi nhìn nàng, vẻ mặt có chút thoải mái: "Ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm, ta chưa từng hại qua nàng ấy, xuất hiện chuyện này ta vô lực thay đổi, nếu ngươi thật sự giận chó đánh mèo, ta cũng chỉ có thể đấu tranh hết sức."
Mạnh Sơ Huyên nhìn chằm chằm nàng, lẩm bẩm nói: "Vì cái gì ngươi có thể sống sót trong thân thể nàng, vì cái gì cố tình là nàng?"
Mạnh Sơ Hi thấp giọng nói: "Ta nguyên bản cũng tên Mạnh Sơ Hi, cùng muội muội ngươi giống nhau như đúc, đây đại khái là mệnh trung chú định."
"Vậy thân thể của ngươi thì sao, cũng đã chết rồi?" Mạnh Sơ Huyên nghĩ đến cái gì, hỏi.
Mạnh Sơ Hi lắc đầu: "Không biết, trước khi tiến vào thân thể này, ta vẫn tốt đẹp, chính là đột nhiên liền mất đi ý thức."
Trong đôi mắt hoang vắng của Mạnh Sơ Huyên chợt dâng lên một tia hy vọng, vội vàng nói: "Ngươi có thể sống trong thân thể nàng, mà thân thể ngươi hoàn hảo vô khuyết, nàng...... ngươi nói xem, nàng có thể hay không cũng về tới trong thân thể ngươi, hảo hảo tồn tại!" Chuyện quá mức thần kỳ này Mạnh Sơ Huyên đã nhanh chóng tiếp nhận rồi, hơn nữa đưa ra suy đoán không phải không có lý, nhưng nàng cũng không hề vui mừng, chỉ là hy vọng có thể an ủi linh hồn hối hận cùng bi thống của mình.
Quả nhiên Mạnh Sơ Hi còn không có trả lời, Mạnh Sơ Huyên lập tức vẻ mặt kinh hỉ nói: "Đúng vậy, ngươi có thể tồn tại ở chỗ này, nàng nhất định cũng có thể! Bằng không ông trời sao có thể hoang đường đem ngươi kéo tới nơi đây? Nàng còn sống, nhất định còn sống, nàng mới mười tám tuổi, ông trời sẽ không đối nàng tàn nhẫn như vậy." Nàng nói trong mắt vui mừng càng thêm rõ ràng, tinh thần tựa hồ cũng rất tốt.
Nàng căn bản không phải cùng Mạnh Sơ Hi nói chuyện, lo chính mình nói, sau đó thất tha thất thểu đi ra ngoài. Thủ vệ bên ngoài đã sớm lòng nóng như lửa đốt, nhìn thấy cửa mở trong nháy mắt lập tức vọt tiến vào.
Người tới đúng là Dịch Vân, hắn ngẩng đầu nhìn Mạnh Sơ Hi, vẻ mặt có chút phẫn nộ, lại bởi vì lo lắng Mạnh Sơ Huyên bất chấp nhiều lời: "Tiểu thư, ngài không sao chứ."
Mạnh Sơ Huyên vẫy vẫy tay: "Ta không có việc gì, trở về đi, trở về đi." Chính là bộ dáng của nàng không có vẻ gì là ổn cả.
Mạnh Sơ Hi nhìn Dịch Vân, nhẹ giọng nói: "Ngươi chiếu cố tốt tỷ tỷ ta, chờ tỷ ấy bình tĩnh lại."
Nhìn Mạnh Sơ Huyên rời đi, Mạnh Sơ Hi cảm xúc rốt cuộc banh không được, nàng không phải chính mình ở thời không này nhưng lại có hết thảy ký ức, bởi vì nguyên chủ không còn, nàng chỉ có thể tàn nhẫn làm tổn thương tất cả thân nhân mà nguyên chủ quan tâm, cảm giác này thật sự quá khó tiếp thu rồi.
Chu Thanh Ngô ngước mắt nhìn Mạnh Sơ Hi vẫn luôn dõi theo bóng dáng tỷ tỷ, trong mắt tràn đầy đau lòng, mấy ngày nay sở hữu mâu thuẫn xung đột toàn bộ đánh úp lại, cho dù Mạnh Sơ Hi cường đại thế nào cũng chịu không nổi.
Sau một lúc lâu Chu Thanh Ngô cầm tay nàng, Mạnh Sơ Hi mới mờ mịt quay đầu nhìn nàng, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Chu Thanh Ngô tức khắc hoảng sợ, "Sơ Hi không khóc, ta ở đây, nàng đừng khóc."
"Thanh Ngô, ta rất khổ sở." Mạnh Sơ Hi nức nở nói, duỗi tay ôm Chu Thanh Ngô.
Chu Thanh Ngô đôi mắt đỏ bừng, đau lòng tột đỉnh, ôm Mạnh Sơ Hi nhẹ giọng hống: "Ta biết nàng khổ sở, ta ở bên nàng, ngoan."
Chuyện xảy ra liên tiếp làm Mạnh Sơ Hi thể xác và tinh thần đều mệt, Chu Thanh Ngô bồi nàng trở về phòng, ôm nàng hống thật lâu. Không biết qua bao lâu, Chu Thanh Ngô phát hiện người trong ngực hô hấp lâu dài ngủ rồi.
Chu Thanh Ngô khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng cởi hài cho nàng, làm nàng ngủ dễ chịu chút. Đứng ở mép giường Chu Thanh Ngô nhìn nàng hồi lâu, trong mắt tràn đầy thương tiếc, cúi người nhẹ nhàng hôn mí mắt nàng, rón ra rón rén đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa liền thấy được Chu Niệm An từ thư phòng chạy tới, cô bé có chút khó hiểu hỏi: "Thanh Ngô tỷ tỷ, Sơ Hi tỷ tỷ đâu?"
Chu Thanh Ngô làm động tác yên lặng, thấp giọng nói: "Sơ Hi tỷ tỷ mệt mỏi, ngủ rồi, chúng ta không thể ồn đến nàng."
Chu Niệm An gật đầu, che che miệng.
Cuối tháng bảy trời nắng mưa khó liệu, tựa như cảm xúc con người âm tình bất định, thay đổi bất thường. Có một cơn gió bất chợt, bầu trời nguyên bản sáng sủa đột nhiên mây đen áp thành, gió cũng từ nhẹ chuyển lớn, cây cối trong sân bị thổi đến không ngừng lay động phát ra tiếng sàn sạt, cửa sổ cũng hơi đong đưa.
Chu Thanh Ngô chạy nhanh đi quan sát, gió thổi tiến vào lay động tấm rèm, mang theo một cổ mát mẻ thủy nhuận, mưa sắp tới.
Chu Thanh Ngô nghiêng mắt nhìn người đang ngủ, nhanh chóng đóng chặt cửa sổ, trong phòng tối sầm chút, người ngủ say thoáng nhíu mày, nguyên bản mi tâm nhíu chặt càng thêm thống khổ.
Duỗi tay sờ sờ tay nàng, đem chăn mỏng kéo lên nhẹ đắp trên người nàng, miễn cho gió lạnh kích nàng, thực mau tiếng mưa tí tách tí tách rơi xuống, một trận mưa rào đánh tới trên mái ngói, cành lá bên ngoài động tĩnh bùm bùm không nhỏ.
Cũng may, chúng nó cũng không làm bừng tỉnh Sơ Hi mộng đẹp.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngoài phòng nước mưa đem thiên địa cọ rửa một lần sau đó dần dần mất đi hứng thú, từng chút rời đi, chỉ còn lại một ít hạt mưa lưu luyến, tích táp rơi xuống.
Mạnh Sơ Hi từ trong mộng bừng tỉnh, mở mắt ra mờ mịt không biết làm sao, một hồi nàng mới nhớ tới đã xảy ra cái gì. Lúc ấy trong lòng nặng nề cực kỳ, Thanh Ngô ôm nàng vẫn luôn hống nàng, nàng như thế nào liền ngủ rồi.
Mặt hơi hơi đỏ lên, nàng ngồi dậy xoa xoa đầu có chút vựng, nghiêng tai nghe ngóng, cư nhiên trời mưa. Đã rất lâu không có mưa xuống, Mạnh Sơ Hi mang hài liền mở cửa nhìn ra bên ngoài.
Sau khi hết mưa, mây đen cũng tan đi, tuy rằng nước mưa chưa khô, nhưng sân được gột rửa vô cùng sạch sẽ, trong suốt hợp lòng người, trời cũng trong xanh tựa như mặt hồ đọng trên không trung, để lại một mảnh gương.
Trận mưa này làm nhiệt độ không khí thấp xuống, có thể cảm giác được nhè nhẹ lạnh lẽo. Đang muốn về phòng mặc tốt quần áo đi tìm Chu Thanh Ngô, liền nghe được thanh âm người nàng tâm niệm truyền tới: "Nàng làm sao còn không mặc tốt y phục, trời mưa lạnh đấy."
Trong tay Chu Thanh Ngô bưng một khay nóng hôi hổi, vừa đi lại đây Mạnh Sơ Hi liền ngửi được hương thơm.
Mạnh Sơ Hi theo nàng trở vào phòng, Chu Thanh Ngô vừa đặt khay lên bàn liền tìm ngoại bào mặc cho Mạnh Sơ Hi. Mạnh Sơ Hi giang hai tay tùy ý nàng săn sóc, ôn nhu nói: "Ta ngủ thật lâu sao?"
Chu Thanh Ngô giúp nàng hệ tốt đai lưng, ngước mắt liếc nàng: "Ngủ một canh giờ, ta nấu một bát mì tiểu ngư, nghĩ nàng nên đói bụng, vừa lúc nàng tỉnh, nếm thử hương vị thế nào?"
Mạnh Sơ Hi nhìn mì trong bát, những sợi mì được làm công phu, xoắn lại thành cụm trông như những con cá bơi lội giữa đầm nước ngày hè, tức khắc híp mắt nở nụ cười: "Thật xinh đẹp, nàng đều biết làm món này."
Ở đời sau, loại mì tiểu ngư này cũng thường thấy, không nghĩ hiện giờ Chu Thanh Ngô đã biết làm.
Chu Thanh Ngô thấy nàng cười, trong lòng trấn an nhiều, chỉ vào mì nói: "Mẹ của ta dạy, bên trong còn có thịt và trứng, hương vị không tồi, nàng nếm thử."
Mạnh Sơ Hi nhìn bát mì được rắc hành lá, có không ít thịt băm, đẩy ra vừa thấy đích xác nằm một cái trứng luộc. Nàng mi mắt cong cong nhìn Chu Thanh Ngô: "Vì sao làm cho ta nhiều đồ ngon như vậy, có thịt lại có trứng?"
Chu Thanh Ngô nhìn nàng, chu chu môi khả ái nói: "Hống nàng a, để nàng vui vẻ chút."
Mạnh Sơ Hi cười khúc khích, buông chiếc đũa nâng mặt nhìn nàng, ánh mắt oánh nhuận mang cười: "Liền dùng thịt cùng trứng hống ta sao?"
Chu Thanh Ngô thấy nàng có tâm tư trêu đùa chính mình, cũng ngăn không được thoải mái, chớp chớp mắt nói: "Không được sao? Nàng còn muốn ta như thế nào hống nàng?"
Mạnh Sơ Hi vẫy vẫy tay, Chu Thanh Ngô không rõ nguyên do nhưng vẫn thấu lại đây, Mạnh Sơ Hi ở nàng bên tai nhẹ giọng nói: "Nàng hiện tại thuận tiện sao?"
Đây vốn chính là biết rõ còn cố hỏi, Mạnh Sơ Hi như thế nào không biết nguyệt sự của nàng đã hết mấy ngày rồi, nhưng lời này ý vị quá mức rõ ràng, làm Chu Thanh Ngô xấu hổ đến lập tức rụt trở về, chỉ vào mì nói lắp: "Nàng ăn nhanh đi, mì... mì sắp dính lại rồi."
Mạnh Sơ Hi không thuận theo: "Nàng chưa trả lời ta."
Chu Thanh Ngô xấu hổ buồn bực mà nhìn nàng, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp, ngập ngừng nói: "Thuận...... thuận tiện."
Thấy vành tai nàng đều hồng thấu, đầu sỏ gây tội lương tâm có chút không nỡ, sờ sờ đầu nàng: "Thanh Ngô làm sao đáng yêu như vậy."
Chu Thanh Ngô ngẩng đầu nhìn nàng, khóe miệng giơ lên, đã lâu rồi mới được nghe nàng khen mình đáng yêu.
Mì tiểu ngư đặc biệt đậm đà, có vị ngọt của bột mì cùng vị mặn của thịt băm, hương vị nhất đẳng nhất hảo. Nước canh đặc sệt tiên hương, ăn rất ngon.
Sau khi ngủ đủ lại có mỹ thực cùng thê tử an ủi, u ám trong lòng Mạnh Sơ Hi từng chút tan đi, trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
Mạnh Sơ Huyên lúc ấy tuy rằng kích động, nhưng cuối cùng lại lựa chọn rời đi, không biết nàng ấy có thể hay không làm cái gì, bất quá vấn đề cuối cùng đã được giải quyết, tình cảm giữa các nàng sẽ không còn bị Mạnh gia phản đối.
Vườn dâu trước mắt vẫn kinh doanh rất tốt, trải qua một chuyến này, Mạnh Sơ Hi cũng đã chấm dứt hợp tác cùng Tiền gia ở Tô Châu, sau khi nói rõ lý do với Nghiêm Bức, nàng chuẩn bị tìm đối tác khác.
Vốn dĩ Mạnh Sơ Hi ăn cơm trưa khá muộn, bởi vậy buổi chiều trôi qua rất nhanh. Chu Niệm An chính mình ở thư phòng đọc sách viết chữ xong, liền tới đây tìm Mạnh Sơ Hi kiểm nghiệm, Chu Thanh Ngô tại một bên may y phục mùa thu cho các nàng.
Nàng luôn tinh tế như vậy, cho dù cuộc sống ngày một tốt hơn, y phục đều có thể đặt may, nhưng nàng muốn cho gia đình mình mặc quần áo cùng giày thoải mái nhất, vì vậy vẫn tự tay làm cho các nàng.
Ba người làm chuyện chính mình, nhưng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhau chính là một loại hạnh phúc khó có được. Trong nháy mắt đã tới rồi ban đêm, nên đi ngủ.
--------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook