Bữa cơm hôm nay sẽ do Chu Thanh Ngô xuống bếp, vừa vặn bên chợ cá đưa đến hai con cá trích hoang dại, có thể đem hấp, lần này về nhà ớt cay kết trái không ít, Chu Thanh Ngô mang theo một ít trở về.


Giữa trưa làm cá trích hấp, canh rau nhút Tây Hồ, mặt khác mùa này rau dưa đều có, Chu Thanh Ngô nghĩ Mạnh Sơ Hi cần ăn thanh đạm một chút, liền làm thêm một phần khổ qua xào trứng.


Chu Thanh Ngô vào bếp bận rộn, Mạnh Sơ Hi tự nhiên không chịu ngồi yên, nàng làm hạ nhân ra ngoài mua về chân giò hun khói, chính mình đem nửa con gà đi hầm, canh Tây Hồ không thể thiếu thịt ức gà cùng chân giò hun khói, dùng nấu súp cũng là điểm nhấn của món ăn này.


Chu Niệm An tới trong nhà mấy tháng, còn không có cơ hội nếm thử ớt cay, trong lúc làm cá trích hấp, Chu Thanh Ngô liền cắt ớt xanh đặt ở bên trong.
Hành lá cắt khúc, cuốn lại theo chiều ngang rồi cắt thành sợi mỏng, chờ lát nữa hấp cá xong đặt ở mặt trên trang trí, vừa thơm lại đẹp.


Điểm sáng hôm nay là canh Tây Hồ, vô luận là rau hay đồ ăn kèm theo đều đáng giá chờ mong.


Canh gà hầm xong lưu trữ dự phòng, đem gà luộc đi xé phai, lại đem chân giò hun khói băm nhuyễn nấu chín.


Xử lý rau nhút đặc biệt quan trọng, thời gian quá ngắn hoặc quá dài đều sẽ làm hao tổn sắc hương, rau nhút chần qua nước sôi màu sắc liền từ ám vàng chuyển sang thúy lục sắc, rưới nước luộc gà đã nêm nếm xong lên rau nhút, trộn cùng gà xé phai và chân giò hun khói là được.


Chu Thanh Ngô làm xong món này, Chu Niệm An liền nhịn không được oa một tiếng, món súp đã đặc lại rất mịn và hấp dẫn. Trong đó rau nhút xanh biếc, gà xé phai trắng tinh, chân giò đỏ thẫm, màu sắc đặc biệt đẹp mắt.


Chu Thanh Ngô cấp Mạnh Sơ Hi cùng Chu Niệm An một người thịnh một chén, "Tới nếm thử xem ăn ngon không."


Mạnh Sơ Hi múc một muỗng nếm nếm, rau nhút hoạt nộn thanh hương, bản thân mang theo sền sệt làm hương vị của nó phá lệ độc đáo, ăn lên tế mềm nhẵn nộn, mát lạnh ngon miệng, tươi thuần mỹ vị.


"Ăn ngon, khó trách có thể khiến Trương Hàn từ quan về nhà." Mạnh Sơ Hi cảm thán nói.


Chu Niệm An cũng thực thích, uống lên mấy ngụm canh, ngẩng đầu nói: "Là Thanh Ngô tỷ tỷ tay nghề tốt."


Mạnh Sơ Hi nhìn nàng, lắc đầu cười nói: "Không xong, ta cũng không khéo miệng bằng Niệm An."


Chu Thanh Ngô trắng mắt liếc nàng, gắp một miếng khổ qua cho nàng: "Lúc ăn cơm không được nói nhiều."


Mạnh Sơ Hi kỳ thật không thích ăn cái này, tuy rằng vẫn luôn biết khổ qua là thứ tốt, nhưng vị đắng thật sự khó nuốt, lập tức vẻ mặt đáng thương nhìn vào trong chén.


Chu Thanh Ngô nghiêm túc nói: "Không được kén ăn, khổ qua tốt cho sức khỏe, Niệm An đều ăn."


Mạnh Sơ Hi cũng chỉ muốn làm nũng một chút, trừ bỏ không ăn được rau diếp cá, mặt khác cho dù không thích, Chu Thanh Ngô làm nàng đều sẽ ăn.


Chu Niệm An rất thích ăn cá tích hấp, đặc biệt là ớt cay nàng chưa từng thấy qua, mang theo một cỗ cay độc khó tả, xứng với cá trích hoang dại ngọt tươi, không có một tia mùi tanh, khai vị ngon miệng.


Bữa cơm trưa này không có hạ nhân ở bên, nhưng thật ra Ô Ô ngồi một bên hảo hảo hưởng thụ hai vị chủ tử đút cho ăn, mừng rỡ vẫy đuôi không ngừng.


Ăn cơm xong Chu Niệm An đi thư phòng đọc sách viết chữ, Chu Thanh Ngô bồi Mạnh Sơ Hi nằm ở trong sân, câu được câu không nói chuyện.


Hoa hợp hoan đã nở rộ, thường thường liền có một hai đóa phiêu xuống, Mạnh Sơ Hi giơ tay tiếp được một đóa, híp mắt nhìn ngọn cây, Chu Thanh Ngô an tĩnh bồi nàng không nói gì, không biết suy nghĩ cái gì.


Mạnh Sơ Hi xoay đầu nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Nàng có cảm thấy ngày tháng hiện giờ có chút không chân thật?"


Chu Thanh Ngô xem xét liếc nàng, tiếp nhận hoa trong tay nàng, ừ một tiếng, sau đó lại khẽ thở dài: "Ta đột nhiên thực hoài niệm cuộc sống ở thôn Chu gia, cho dù không tốt bằng ở đây, ta cũng không thể nói chuyện, nhưng ta rất an tâm, bởi vì không ai có thể cướp đi nàng."


Mạnh Sơ Hi nhẹ nhàng nhíu mày, cầm ngón tay nàng: "Hiện tại cũng không ai có thể cướp đi ta."


Mạnh Sơ Hi nói chậm mà kiên định, nàng suy nghĩ một chút sau đó cười nói: "Chúng ta không cần lo lắng, Mạnh gia tuy rằng sản nghiệp lớn cũng không thể một tay che trời, hiện nay có Mạnh Sơ Huyên nguyện ý giúp chúng ta, con đường phía trước sẽ bớt rất nhiều gian nan."


Chu Thanh Ngô thần sắc càng thêm bất an: "Nàng ấy là trợ lực lớn nhất cho chúng ta, nhưng nếu nàng nói rõ thân phận, Mạnh Sơ Huyên cảm thấy bị chúng ta lừa gạt, thẹn quá thành giận, hoặc là đem áy náy chuyển thành hận ý, vậy làm sao bây giờ?"


Mạnh Sơ Hi nhìn nàng hơi hơi mỉm cười: "Ta minh bạch, đây thật là một canh bạc lớn, bất quá lui một vạn bước nói, trừ phi bọn họ còn muốn giết ta lần nữa, bằng không chỉ có thể chặt đứt việc làm ăn của ta. Nhưng mà, Thanh Dương cũng không phải Thanh Châu, cho dù bọn họ giở thủ đoạn, thậm chí khiến cho vườn dâu của chúng ta phá sản, ta cũng có thể đến nơi khác dựng nghiệp."


Nói xong nàng nâng lên thân nhìn Chu Thanh Ngô: "Chỉ cần chúng ta không tách ra, chuyện gì cũng có thể vượt qua. Nếu Mạnh Nhàn Đình thật sự đuổi tận giết tuyệt, chúng ta liền phiêu bạt giang hồ, mang theo Niệm An cùng Ô Ô, đi đến một thôn trang xa xôi hẻo lánh nào đó làm lại từ đầu. Liền sinh hoạt giống như ở Chu gia thôn, ăn cơm canh đạm bạc, nghe nhàn ngôn toái ngữ, như cũ vui vẻ thoải mái, nàng có chịu không?"


Chu Thanh Ngô ngơ ngác nhìn nàng, vườn dâu phát triển cho tới hôm nay tốn bao nhiêu tâm huyết không người có thể hiểu rõ hơn Chu Thanh Ngô, Mạnh Sơ Hi thế nhưng suy xét đến nông nỗi này sao?


Nàng yết hầu có chút phát khẩn, duỗi tay ôm lấy Mạnh Sơ Hi: "Nếu thật phải trả giá như vậy, xứng đáng sao?"


Mạnh Sơ Hi nhíu mày: "Sao lại không xứng đáng. Ta chưa bao giờ xa cầu đại phú đại quý, cùng nàng sống hạnh phúc an ổn bên nhau mới là đích đến của ta, cái này tiền cũng không mang lại được. Nàng nói xem, mấy ngày nay nàng không ở bên ta, ta đều ngủ không tốt, nếu nàng rời đi, ta làm sao có thể sống tiếp?"


Chu Thanh Ngô phụt nở nụ cười, chính là lại có điểm muốn khóc. Mạnh Sơ Hi ôm nàng nhẹ nhàng vỗ: "Nàng không cần lo lắng cho chúng ta kết cục, chúng ta sống không phân li, chết cùng một huyệt, đây là mệnh trung chú định. Ta lo lắng chỉ là quá trình này sẽ làm nàng bị thương tổn, cho nên ta cần mưu tính biện pháp tốt nhất."


Trước đây nàng vẫn luôn không thể hiểu được, tại sao mình lại bị xuyên không trở về Đường triều của một ngàn năm trước. Nhưng trong lúc bị thương nàng nhớ tới bức họa kia, nàng đánh giá người trước mắt, trong lòng đột nhiên yên ổn. Vị cô nương họ Ngô trên bức họa, cùng người trong lòng nàng rõ ràng giống nhau như đúc.


Đây chính là mệnh trung chú định, bởi vì nhờ bức họa nàng mới xuyên tới nơi này gặp Chu Thanh Ngô. Hai nữ nhân hợp táng mộ, nghĩ đến ngày đó ở viện bảo tàng nghe qua, nàng nhịn không được nở nụ cười. Tuy rằng ngẫm lại có chút cổ quái, nhưng nàng đã hiểu được hai nữ nhân kia là người phương nào. Chuyện này cũng làm nàng kiên định các nàng kết cục, tất nhiên là sinh tử không rời. Hiện nay nàng còn không tính toán nói cho Chu Thanh Ngô, rốt cuộc loại biết trước thiên cơ này nàng không dám nhiều lời, vạn nhất có biến số mất nhiều hơn được, nhưng nàng phải làm cho Chu Thanh Ngô tin tưởng.


Chu Thanh Ngô hít hít cái mũi: "Ta không sợ, chỉ cần nàng khỏe mạnh, chúng ta không xa rời nhau, tình huống như thế nào ta đều có thể tiếp thu."


Mạnh Sơ Hi dưỡng thương tại phủ Giang Ninh hơn hai mươi ngày, lúc này mới khởi hành hồi trấn Thanh Dương. La Võ đã vận hàng xong trở lại, cây ghép trong vườn dâu đang bắt đầu phun chồi non, tất cả đã sẵn sàng cho vụ tằm mùa thu.


Vết thương của Mạnh Sơ Hi gần như đã lành, cơ bản sẽ không phát đau, huyết vảy đã tróc hết, chỉ để lại một vết sẹo hồng nhạt.


Trong nhà hồi lâu không có người ở, liền tích tụ một tầng bụi. Chu Thanh Ngô về đến nhà lập tức vén tay áo cùng Chu Niệm An dọn dẹp, Mạnh Sơ Hi là người bị thương mới khỏi, chỉ có thể ở một bên nhìn.


"Để những người kia ở vườn dâu không sao chứ?"Bận rộn nửa ngày rốt cuộc dọn dẹp xong, Chu Thanh Ngô trải nệm giường mới, nghĩ đến mấy thủ vệ Tiêu Đạt lưu lại đều bị Mạnh Sơ Hi giao làm việc trong vườn dâu, không khỏi hỏi.


"Không có việc gì, huống hồ bọn họ tuy rằng kêu ta chủ tử, cũng không phải thật sự toàn tâm nghe ta, mang theo bên cạnh không ổn lắm. Nhưng nếu bảo họ ngoan ngoãn lưu tại Giang Ninh phủ cũng không thể. Đơn giản phái bọn họ đi vườn dâu hỗ trợ, cũng đỡ phải chiêu thêm người làm. La Võ nói hiện tại vừa lúc cần ủ phân diệt sâu, nhiều lao động khỏe mạnh như vậy, không nên lãng phí."


Chu Thanh Ngô bật cười không thôi: "Gặp phải vị chủ tử như nàng, bọn họ phỏng chừng kêu khổ không ngừng."


"Ta thấy bọn họ rất vui vẻ, vừa vặn đậu nành cũng leo giàn kết trái, để bọn họ hái một ít lại đây, ta làm rau trộn đậu tương cho nàng."


Chu Thanh Ngô sửng sốt, "Đậu nành còn chưa chín, hiện tại liền ăn sao?"


Mạnh Sơ Hi gật gật đầu: "Ta đi nhìn, trái bắt đầu no đủ, có thể ăn. Đậu kẹp mới mẻ vàng nhạt, bên trong đậu nành xanh đậm ngọt nộn, dùng để làm rau trộn, nàng nhất định thích. Còn có rau xám tro mọc ven bờ ruộng không ít, ngày mai đi hái một sọt, có thể dùng để chưng cơm, thực không tồi."


"Đều là năm rồi mất mùa mới ăn rau dại, nàng lại xem nó như món ăn mới lạ." Chu Thanh Ngô biết rõ cây xám tro, gặp năm mất mùa không có cơm ăn, đừng nói thân cây xám tro, cho dù là rễ cùng vỏ cây đều có thể gặm ăn. Nhưng lúc ấy sơn cùng thủy tận, có ăn liền không tồi, căn bản sẽ không có người phí tâm tư đi cân nhắc cách nấu ăn, càng không có nước luộc muối ăn, bởi vậy nơi nào sẽ có người cảm thấy rau xám tro ăn ngon.


Mạnh Sơ Hi lắc lắc đầu: "Hiện nay mọi người tha thiết ước mơ chính là ăn no, có thể ăn cơm tẻ liền tốt hơn ngũ cốc, thịt cá vĩnh viễn tốt hơn rau củ. Nhưng tới đời sau, trình độ sinh hoạt đều rất tốt, mọi người ngược lại theo đuổi ăn rau dại, cho rằng màu xanh lục khỏe mạnh, sức sống cũng nhiều."


Chu Thanh Ngô nghe được chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng: "Ta hình dung không ra cảnh tượng nơi đó, phải trở về đây thật ủy khuất nàng." Nghĩ đến thế giới Mạnh Sơ Hi từng miêu tả, phương tiện sinh hoạt giàu có, mọi thứ đều rất kỳ diệu, hiện tại Mạnh Sơ Hi trở về Đường triều, hết thảy công cụ đều thô sơ, còn có nhiều nguy hiểm tiềm tàng.


Mạnh Sơ Hi duỗi tay bắn lên trán nàng một cái: "Lại suy nghĩ vớ vẩn, ta không phải đã nói với nàng, ta sống nơi đó cũng không vui vẻ, tuy rằng nơi này rất nhiều đồ vật đều kém xa, nhưng chỉ cần có nàng, liền tốt đẹp đến mức không gì sánh được."


Nàng nói nghiêm túc, ánh mắt lưu luyến ôn nhu, Chu Thanh Ngô nghe được khẽ nở nụ cười, lại ngượng ngùng nhìn đôi mắt nàng, cọ đi qua chôn trong lòng ngực nàng: "Liền biết hống người như vậy."


Mạnh Sơ Hi ôm nàng, không nói chuyện, đây cũng không phải dỗ dành tiểu cô nương, nàng cảm thấy ở thế giới hiện đại kia, điều duy nhất kết nối nàng với thế gian chính là ông nội, ông nội qua đời nàng tựa như lục bình trôi sông, không chốn nương tựa, gặp Chu Thanh Ngô nàng mới chân chính mọc rễ nẩy mầm, phảng phất được đến tân sinh.


Hôm sau, Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô đi vườn dâu, hơn 70 mẫu ruộng dâu liếc mắt một cái nhìn không thấy cuối, lá dâu xanh um tươi tốt khả quan, gió thổi qua sắc xanh quay cuồng, khu vườn đã trở thành một quang cảnh lớn tại trấn Thanh Dương.


Lúc Mạnh Sơ Hi đến, hạ nhân cùng thủ vệ Mạnh gia đều đang xới đất trong vườn, bón thúc cho cây dâu. Đầu mùa xuân Mạnh Sơ Hi liền cho gieo trồng đậu xanh cùng đậu đen, cũng trồng xen canh không ít đậu nành, hiện tại đậu đã treo đầy giàn, có thể thu hoạch.


La Võ thấy các nàng tới vội gọi người dâng trà, Mạnh Sơ Hi vẫy vẫy tay nói: "Không cần phiền toái, các ngươi cứ làm việc đi, hái giúp ta một ít đậu nành thì tốt rồi."


"Đậu nành ạ?" La Võ có chút lăng, "Gia chủ, đậu nành vẫn còn non lắm."


"Nàng ấy thích thử nghiệm món mới, không có việc gì, hái một sọt nhỏ thôi." Chu Thanh Ngô tiếp lời.


La Võ gật gật đầu, vội vàng cho người đi hái đậu nành. Lối mòn ven ruộng mọc không ít cỏ dại, trong đó liền có rau xám tro mà Mạnh Sơ Hi nói.


Rau xám tro nhìn cũng không giống có thể ăn, lá cây hình răng cưa, mặt dưới có bột phấn màu xám, bởi vậy thoạt nhìn hơi mang sắc xám, cũng không xanh tươi như rau dại bình thường.


Nhưng rau xám tro vẫn là một loại dược liệu, có lợi cho sức khoẻ, dùng để hấp cơm hay làm rau trộn đều ăn khá ngon.


Hai người ngắt lấy ngọn cây xám tro non mềm, lại mang theo một sọt đậu nành non về nhà. Trước khi trở về, nàng cho gọi toàn bộ thuộc hạ Mạnh gia đến, mỉm cười nhìn bọn họ: "Các ngươi ở chỗ này có thích ứng không?"


Một đám người vội gật đầu: "Hồi tiểu thư, thích ứng, thích ứng."


"Gần nhất vất vả các ngươi hỗ trợ, tiền công đến lúc đó vẫn sẽ phát đủ, tuy là kém hơn Mạnh gia Thanh Châu một ít, nhưng cũng không để các ngươi làm không công."


"Tiểu thư khách khí, chúng thuộc hạ đều là người của Mạnh gia, vốn có lương hàng tháng, không dám lại muốn tiền công." Nam nhân nói chuyện ước chừng hơn bốn mươi tuổi, là người đứng đầu nhóm thủ vệ do Tiêu Đạt lưu lại.


Mạnh Sơ Hi tùy ý nói: "Đây cũng không xung đột, các ngươi nên nhận. Hiện giờ tỷ tỷ cùng Tiêu thúc về trước Thanh Châu, khẳng định là không yên tâm bên này, cho nên để các ngươi ở lại bảo hộ ta, làm các ngươi xa rời quê hương cũng thực sự vất vả. Thương tích của ta đã lành rồi, nơi này hết thảy thuận lợi, thay ta báo tin bình an về cho Mạnh gia, chuyện khác liền đừng để bọn họ lao tâm lao lực."


Nàng nói thực mềm mỏng, nhóm người này ở lại rốt cuộc là vì bảo hộ hay giám sát nàng, bọn họ trong lòng biết rõ, Mạnh Sơ Hi một phen lời nói liền mang theo ý vị sâu xa.


Còn không đợi bọn họ tỏ lòng trung thành, Mạnh Sơ Hi lại tiếp tục nói: "Lần này xảy ra chuyện cũng giúp ta hiểu được, bên cạnh có một nhóm người đáng giá tín nhiệm rất quan trọng, các ngươi đi theo ta ở phủ Giang Ninh, chờ ta khỏe lại trở về đảm đương Thanh Châu Mạnh gia, ta đều sẽ luận công ban thưởng. Việc làm ăn trong nhà chủ yếu liên quan con tằm, nếu các ngươi có hiểu biết, trở về cũng có thể phát huy sở trường, nhân dịp này học hỏi một phen."


"Vâng, chủ tử, chúng thuộc hạ nhất định làm tốt. Ngài yên tâm dưỡng thương, chúng ta sẽ không làm lão gia cùng đại tiểu thư lo lắng."


Mạnh Sơ Hi một phen lời nói ý tứ rõ ràng, trong mắt mọi người ở Mạnh gia, nàng tất nhiên là gia chủ đời kế tiếp, những thuộc hạ này nên nghe theo ai, hiện giờ không cần nói cũng biết.


Tuy rằng có chút không phúc hậu, nhưng đây đã là tình thế bức bách.


--------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương