Nâng Cốc Nói Chuyện Dưỡng Ngô
Chương 110: Người thừa kế của Mạnh gia (2)


Năm nay các nàng đã bán đi mảnh đất ở Chu gia thôn, nhưng khu đất bên cạnh vườn dâu vừa mua Chu Thanh Ngô cũng không định để chúng nó nhàn rỗi, một mẫu lưu lại trồng rau, mặt khác một mẫu ruộng trực tiếp giao cho La Võ, tùy hắn đi xử lý, chỉ cần sau khi thu hoạch lương thực đưa về một ít điền kim thì tốt rồi. Mà điền kim này cũng thấp hơi bình thường sáu bảy phần, La Võ tự nhiên ngàn ân vạn tạ.


*Điền kim: bạc hoặc lương thực thu được từ ruộng, nộp về cho chủ đất


Tuy rằng cày cấy một mẫu ruộng không đủ nuôi sống cả nhà bọn họ, nhưng lại là một khoản trợ cấp không nhỏ, ngày thường xử lý vườn dâu đều tính theo mùa, trồng chút nông sản không gì có thể tốt hơn.


Mà hiện giờ ngoài ruộng đã sớm trồng lúa nước, Chu Thanh Ngô cũng giống như năm trước, trồng vài sào mướp hương, khổ qua, cà tím đậu que, mặt khác còn trồng hơn nửa mẫu ớt cay.


Phu thê La Võ hiếm lạ thật sự, bọn họ còn không gặp qua ớt cay bao giờ.


Mạnh Sơ Hi nghĩ đợi thu hoạch ớt sẽ cho bọn họ nếm thử, về sau ớt cay cũng có thể làm hàng hóa cầm đi bán.


Sau khi giao ruộng cho La Võ, các nàng liền bớt việc rất nhiều, trong lúc La Võ xử lý đồng ruộng thuận tiện sẽ thay các nàng sửa sang một lần, thậm chí càng thêm dụng tâm, nửa mẫu ớt cay lớn lên phá lệ tốt.


Ngày tháng trôi qua, một mảnh cây kim ngân trong sân nhà nở đặc biệt đẹp, hương thơm phác mũi lại không nồng đậm, những búp hoa màu trắng xen vàng nhỏ xinh, rất có tính trang trí.


Đẹp nhất chính là tường vi do Chu Thanh Ngô trồng, không uổng công nàng tỉ mỉ xử lý ủ phân, năm nay đã bò đầy tường viện, đóa hoa màu hồng phấn xứng với lá xanh tươi tốt, phủ đầy tường rào khiến người qua đường đều nhịn không được nghỉ chân ngắm nhìn.


Mùa xuân này trừ bỏ bận việc vườn dâu cùng nuôi tằm, hai người vẫn thường lên núi tìm chút thổ sản trân quý, trong nhà cũng thêm không ít thứ tốt.


Ngay cả măng mùa xuân cùng dương xỉ đều có mấy sọt, gần nhất chuyện vui ngoài ý muốn chính là Ô Ô mang cho các nàng. Ngày đó đi trong thôn thăm nhà Lưu thẩm, các nàng dẫn theo Ô Ô, nhưng đợi nửa ngày chuẩn bị đi về vẫn chưa thấy bóng dáng nó.


Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô đi khắp trong thôn tìm Ô Ô, lại phát hiện nó từ trên núi chạy xuống, trong miệng ngậm một con thỏ xám. Hai người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ức chế không được kinh hỉ.


Con thỏ đã bị Ô Ô cắn chết, nhìn trên mặt đất con thỏ béo, Mạnh Sơ Hi hung hăng xoa đầu Ô Ô: "Ngươi quá tuyệt vời, cư nhiên có thể bắt thỏ! Trở về ta cho ngươi thêm một phần thịt!"


Mạnh Sơ Hi lấy dây cỏ cột con thỏ lại, trực tiếp mang về nhà. Trên đường nàng nhìn con thỏ, cười nói: "Năm trước săn được một lần cũng chưa cho nàng nếm thử, lần này nhất định làm cho nàng ăn!"


Sau khi về nhà, Mạnh Sơ Hi cẩn thận lột sạch sẽ da thỏ, thịt thỏ tươi mới không dai như thịt thú hoang khác, nhưng phải xử lý mùi tanh thực kỹ, hơn nữa củi lửa cũng rất quan trọng. Mạnh Sơ Hi chuẩn bị làm món thịt thỏ kho tàu cho Chu Thanh Ngô, trong nhà còn một ít ớt khô, băm nhuyễn bỏ vào ướp, hương vị thịt thỏ sẽ càng tuyệt.


Rượu vàng cùng gừng tỏi, hạt tiêu ớt cay đều là gia vị không thể thiếu.


Khó được nếm một lần thịt thỏ rừng, Chu Thanh Ngô rất chờ mong, nhìn Mạnh Sơ Hi cho thịt thỏ vào nồi nấu trên lửa nhỏ, mùi thịt cùng gia vị dung hợp phá lệ mê người, nước sốt màu đỏ ở trong nồi lộc cộc lộc cộc sủi bọt, nhìn khiến cho người muốn chảy nước miếng. Hoa tiêu cùng ớt cay tăng thêm vị cay thơm ngon, cũng khử đi hoàn toàn mùi tanh, trong nước sốt rượu vàng chiếm không ít, dùng rượu vàng nấu thịt thỏ cho dù hầm chín cũng sẽ không dai, chỉ biết càng thêm mềm.


Chờ đến nước canh cô đặc rắc lên hành lá thái nhỏ, thực đẹp mắt.


Cơm còn chưa chín, trong nhà chỉ có hai người, Mạnh Sơ Hi cũng không cần giữ quy củ, trực tiếp gắp một miếng thịt thổi thổi, cảm giác không nóng liền đút cho Chu Thanh Ngô: "A ~"


Chu Thanh Ngô sớm đã thành thói quen được Mạnh Sơ Hi cưng chiều cho nếm trước, mặt mày hớn hở mà hé miệng. Một khối thịt thỏ mềm thơm làm đầu lưỡi vô cùng hưởng thụ, thịt thỏ săn chắc tươi mới, nước sốt đậm đà, vị ớt cay nồng cùng chút tê tê của hạt tiêu càng làm hương vị phong phú, cũng làm thịt thỏ ăn lên càng thêm mỹ vị, đây là sự độc đáo riêng mà thịt heo vô pháp sánh được.


Chu Thanh Ngô giơ ngón tay cái, ý bảo Mạnh Sơ Hi cũng ăn một khối: Đặc biệt ăn ngon.


Mạnh Sơ Hi nghe vậy cũng ăn một ngụm, con ngươi sáng ngời, liên tục gật đầu, quả thật là tuyệt vời , giữa trưa có thể ăn nhiều một chén cơm.


Nhìn Ô Ô bị mùi hương câu dẫn lại đây, Mạnh Sơ Hi đem thịt thỏ chần qua nước sôi ném mấy khối cho nó, mà thịt trong nồi nàng cố ý phóng trong nước tan vị cay, cũng cho đại công thần này ăn một chút. Thực hiển nhiên Ô Ô càng thích thịt đã chế biến qua, cái đuôi diêu đến giống như cây quạt.


Mạnh Sơ Hi chỉ chỉ Chu Thanh Ngô, sau đó tiếp tục xào rau, Chu Thanh Ngô lại gắp thịt nhúng vào nước sôi đút cho Ô Ô ăn, con thỏ này là nó bắt, cũng không thể bạc đãi nó.


Mạnh Sơ Hi bận rộn nhìn người đang ngồi xổm đút Ô Ô ăn, trong mắt tràn đầy nhu hòa, ngày tháng như vậy, chăm chút mỹ thực để sủng người trong lòng nàng, sau đó đút cho vật cưng ở nhà một chút, không cần bất luận một người nào chen chân, cũng đủ khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc đến rơi lệ.


Chu Thanh Ngô như có cảm ứng quay đầu nhìn Mạnh Sơ Hi, thấy được rõ ràng nhu tình trong mắt nàng, đồng thời cũng bắt được một tia sầu lo khiến nàng bất an, trong tay ngưng lại động tác trêu đùa Ô Ô, Chu Thanh Ngô nhìn nàng, như suy tư gì.


Đợt tơ thứ hai đã xe sợi xong, nhóm tằm mùa xuân cùng lá dâu tạo ra tiền lời đã hơn năm trước sáu bảy lần.


Hiện giờ danh vọng của Mạnh Sơ Hi ở trấn Thanh Dương đã vượt qua Khâu Viễn Chân, cơ hồ là toàn trấn đều biết Mạnh lão bản có trăm mẫu vườn dâu cùng mấy xưởng gia công tơ lụa, nuôi sống không ít gia đình, cho nên dẫn tới càng ngày càng nhiều người nóng lòng muốn thử.


Sau khi gia công xong tơ lụa, Mạnh Sơ Hi không nhiều trì hoãn, dựa theo hiệp nghị vận chuyển đến Tô Châu phủ. Chẳng qua lần này nàng không tự mình đi, mà để đại quản sự Tống Diêu dưới trướng thay nàng đưa hàng. Bên kia thanh toán thập phần sảng khoái, Mạnh Sơ Hi cũng mã bất đình đề* đem bạc chia cho các hộ nuôi tằm.


*Ngựa không dừng vó


Niềm vui về một vụ mùa bội thu đặc biệt hấp dẫn, trấn Thanh Dương gần như đã tạo nên cơn sốt trồng dâu nuôi tằm, nhân cơ hội này, Mạnh Sơ Hi tiếp tục mua 30 mẫu đất, chuẩn bị ghép cành mở rộng vườn dâu.


Rất nhiều người cũng không xem trọng chuyện này, thậm chí Nghiêm Khiêm đều khuyên nàng trước chậm rãi, trấn Thanh Dương dân cư tuy nhiều, nhưng có chút hoang vắng, một trăm mẫu vườn dâu cũng đủ duy trì nhân số nuôi tằm trước mắt, huống chi khẳng định sẽ có người đi theo ngọn gió, đến lúc đó nguồn cung lá dâu nhiều, người thu tơ cạnh tranh cũng nhiều, giá cả không ổn định nguy hiểm cũng lớn.


Mạnh Sơ Hi chỉ là cười cười, nàng trồng dâu cũng không phải chỉ để nuôi tằm. Mà ngay sau khi Mạnh Sơ Hi mua thêm đất, triều đình hạ chỉ, mạnh mẽ cổ vũ bá tánh trồng dâu nuôi tằm xúc tiến ngành sản xuất tơ lụa phát triển, Đường triều con đường tơ lụa bắt đầu mở ra nhộn nhịp. Bởi vậy phàm là đất trồng dâu đều được giảm thuế, mà thuế má vốn là gánh nặng nhất trên đầu người dân, điểm này ban ân đối các nàng mà nói ý nghĩ phi phàm.


Thánh chỉ vừa ban xuống, Nghiêm Bức đều ngăn không được lắc đầu cười khen Mạnh Sơ Hi giống như thiên trợ. Mạnh Sơ Hi lại không quá nhiều ngoài ý muốn, nàng đã sớm biết Đường triều sẽ có quyết định này, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy, mà theo quỹ đạo của nó, trọng tâm hàng dệt tơ sẽ từng bước chuyển dời từ đất Thục phương bắc xuống phương nam Chiết Giang, tuy rằng thịnh cực tất suy, nhưng gần trăm năm phồn vinh vậy là đủ rồi.


Mà ngay khi Mạnh Sơ Hi cho rằng hết thảy dần dần gió êm sóng lặng, chuyện nàng lo lắng nhất vẫn vô pháp tránh thoát.


Tiền gia được đến tin tức xác thực, lại một lần phái người đi Thanh Châu, dưới ngọn cờ đến học hỏi kinh nghiệm trồng dâu nuôi tằm.


Tiền gia ở Tô Châu cũng có chút danh tiếng, ra tay đủ rộng rãi, phía trước Mạnh gia cũng cùng bọn họ hợp tác làm ăn, bởi vậy gặp Mạnh Sơ Huyên bất quá là chuyện sớm muộn.


Ngày này Mạnh Sơ Huyên từ nơi Mạnh Nhàn Đình đi ra, sắc mặt nàng phá lệ khó coi, nàng biết ông nội thiên vị Mạnh Sơ Hi, nhưng lại không ngờ ông ấy có thể bất công đến loại tình trạng này.


Vừa rồi Mạnh Nhàn Đình lại dò hỏi nàng tung tích Mạnh Sơ Hi, nàng thực sự không tìm được chút manh mối gì, bởi vậy chỉ có thể lắc đầu.


Mạnh Nhàn Đình sắc mặt xanh trắng, lập tức ho khan tê thanh nói: "Đường đường Mạnh gia, thế nhưng liền một người sống hay chết đều tra không đến? Rốt cuộc là thật tìm không thấy hay là ngươi căn bản không muốn tìm, không có Sơ Hi, các ngươi liền cho rằng có thể được đến Mạnh gia? Ta còn chưa có chết đâu!"


Một phen lời nói cuồng loạn tựa như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Mạnh Sơ Huyên, các nàng ba người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng nàng cùng Sơ Húc đã có một cuộc sống tồi tệ, nàng cha mẹ tuổi xuân chết sớm, thúc thúc bởi vì thím khó sinh cũng trầm cảm mà chết, từ nhỏ ba tỷ đệ các nàng đều lớn lên bên ông nội, được ông nội dạy dỗ nuôi nấng đến lúc trưởng thành.


Mạnh Sơ Huyên kính yêu ông nội, nhưng nàng cũng oán hận ông rất nhiều, lúc cha mẹ nàng còn sống, ông chỉ thiên vị thúc thúc, cho dù thúc thúc không cần, nhưng thật châm chọc, một người liều mạng không cần sản nghiệp, người kia lại bằng mọi giá ép hắn thừa kế, cuối cùng lưỡng bại câu thương.


Loại bi kịch này cũng không làm ông nội tỉnh ngộ, bất công đối con trai còn chưa đủ, liên quan cháu gái cũng bất công tới cực hạn. Từ nhỏ đến lớn vô luận nàng làm thật tốt, Mạnh Nhàn Đình luôn chỉ nhìn đến Mạnh Sơ Hi, một lòng đem muội ấy bồi dưỡng thành người thừa kế, cũng chẳng sợ muội ấy tính tình giống thúc thúc, căn bản không muốn tiếp nhận Mạnh gia.


Quá vãng ký ức quá mức khó chịu, Mạnh Sơ Huyên đình chỉ chính mình suy nghĩ, ngửa đầu nhìn không trung hồi lâu, lúc này mới tính toán về thư phòng, lại gặp thủ hạ tiến đến báo tin.


"Đại tiểu thư, ngoài cửa Tô Châu phủ Tiền quản gia cầu kiến."


Mạnh Sơ Huyên tâm tình cực độ không xong, thật sự vô tâm tư ứng phó một quản gia nhỏ nhoi từ nơi xa đến đây cầu học phương pháp trồng dâu nuôi tằm.


"Liền nói ta không thoải mái, ngày khác lại gặp."


Thấy nàng chuẩn bị rời đi, người nọ lại chần chừ: "Hắn nói có chuyện gấp cùng ngài thương lượng, có liên quan đến nhị tiểu thư." Nói xong hắn thật cẩn thận nhìn Mạnh Sơ Huyên.


Mạnh Sơ Huyên vừa nghe thần sắc tức khắc biến đổi, rất kinh ngạc nhìn hắn, nhưng thực mau thu thần sắc, trầm giọng nói: "Dẫn người đến sảnh ngoài, à, trực tiếp đến thư phòng của ta."


"Vâng."


"Mặt khác gọi Dịch Vân tới." Lại dặn dò một câu, Mạnh Sơ Huyên mới có chút vội vàng mà đến thư phòng, tim đập đến hỗn độn một đường cũng chưa bình phục, Tiền gia như thế nào sẽ biết chuyện Sơ Hi, chẳng lẽ muội ấy còn sống, đang ở Tô Châu phủ?


Mạnh Sơ Huyên tâm loạn như ma, vừa chờ mong lại khủng hoảng bất an, nàng hồi lâu không có mất bình tĩnh qua. Mà ngay khi nàng rời đi, mặt sau cổng vòm hậu viện, Mạnh Sơ Húc đầy mặt khiếp sợ, chau mày, lặng lẽ đi theo qua.


Thực nhanh có người dẫn Tiền Nhân tới thư phòng, mà Dịch Vân cũng đuổi lại đây.


Mạnh Sơ Huyên nhìn Tiền Nhân đầy mặt ý cười, ra hiệu hắn ngồi xuống: "Hạnh ngộ, Tiền quản gia. Người tới, đưa trà lên."


Tiền Nhân cười thi lễ: "Mạnh tiểu thư, thực vinh hạnh còn có thể lại lần nữa tới cửa bái phỏng."


Mạnh Sơ Huyên cũng không tâm tình cùng hắn vòng vo, nàng nhướng mắt, trực tiếp xong xuôi nói: "Thực xin lỗi Tiền quản gia, nếu ngài đã vượt ngàn dặm đến Thanh Châu, chỉ sợ mục đích thực minh xác, ta liền không vòng vo, ngài biết được tin tức muội muội ta, là thật hay giả?"


Tiền Nhân sắc mặt có chút rất nhỏ biến hóa, Mạnh gia quả nhiên người này so người kia càng dứt khoát lưu loát, hắn cũng không nói nhiều, đáp thẳng: "Đúng vậy, bất quá chúng ta đều là người làm ăn, cho nên chuyến này Tiền gia muốn cùng đại tiểu thư làm một hồi sinh ý."


Mạnh Sơ Huyên hô hấp hơi dồn dập, rồi lại đè ép xuống, thấp giọng nói: "Vì cái gì cùng ta nói?"


Tiền Nhân cười đến ý vị thâm trường: "Bởi vì trước mắt ngài mới là chủ nhân của Mạnh gia."


Mạnh Sơ Huyên ngón tay thoáng run lên, hồi lâu nhìn hắn: "Tiền quản gia quả nhiên là người khôn khéo, đáng tiếc quá tự cho là thông minh."


Tiền Nhân ý cười thu xuống, hắn nhìn nữ tử mới hai mươi tuổi đã gánh vác trên lưng một đại gia tộc, trong lúc nhất thời nhìn không thấu suy nghĩ của nàng.


Thật lâu sau Mạnh Sơ Huyên phảng phất đã quên phía trước chính mình lời nói, tiếp tục nói: "Ta vì tìm muội muội, tìm suốt một năm, Tiền quản gia nếu biết tin tức về muội ấy, Sơ Huyên tự nhiên mừng rỡ như điên, thỉnh Tiền quản gia lập tức báo cho tại hạ, sinh ý tự nhiên liền thành."


Dịch Vân vẫn luôn đứng ở bên người nàng, vốn dĩ người gọi hắn đến cũng nói không tỉ mỉ, hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, giờ phút này vừa nghe liền minh bạch. Lập tức đôi mắt hơi ngưng, có chút bất an mà nhìn Mạnh Sơ Huyên, tràn đầy lo lắng. Lão gia đối đại tiểu thư vẫn luôn bất mãn, nếu nhị tiểu thư đã trở lại, như vậy lão gia sẽ làm như thế nào?


DịchVân tâm tư trầm trọng, mà bên kia Tiền Nhân đã đem mọi chuyện hắn biết được báo cho Mạnh Sơ Huyên, lúc hắn nói ra tên của Mạnh Sơ Hi, sắc mặt Mạnh Sơ Huyên đều thay đổi, không thể nghi ngờ, chuyện này đã tám chín phần đúng.


"Nhị tiểu thư hiện giờ liền ở Giang Âm, cũng chính mình trồng dâu nuôi tằm, đã có chút khởi sắc. Chỉ là nàng tựa hồ không muốn thừa nhận thân phận chính mình."


Mạnh Sơ Huyên trong mắt đau xót chợt lóe, không muốn thừa nhận? Vì cái gì sống lại không muốn trở về, cũng không muốn tìm...... hung thủ đã hại muội ấy.


Dịch Vân thấy được rõ ràng, hắn đang nghĩ như thế nào an ủi Mạnh Sơ Huyên, lại nghe đến một động tĩnh rất nhỏ, người luyện võ thực nhạy bén, hắn liếc mắt liền thấy được một mạt áo gấm nơi khe hở cửa sổ, vừa muốn lên tiếng lại cuối cùng nuốt trở về.


Dịch Vân nhìn trước mắt nữ tử mặc váy áo hoa lệ, sống lưng gầy yếu lại gánh vác nhiều trọng trách như vậy, cúi đầu cắn răng, cái gì cũng chưa nói, những tội nghiệt kia không phải nàng làm, thì để mặc người kia gánh chịu đi, đều là số mệnh.


Hai người nói xong, Mạnh Sơ Huyên hoãn thanh nói: "Tiền gia muốn ta đều sẽ như nguyện thỏa mãn, nhưng chuyện này, nếu để những người khác lại biết được, liền thỉnh Tiền quản gia chớ trách."


Tiền Nhân lập tức nghiêm mặt nói: "Trời biết đất biết, nhị vị biết ta biết, ta tuyệt không nói thêm một chữ."


"Dịch Vân, đưa Tiền quản gia."


Dịch Vân gật đầu, duỗi tay ý bảo Tiền Nhân rời đi, lúc ra cửa Dịch Vân đứng ở cửa ngừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ ngoặt vách tường, cuối cùng đi nhanh rời khỏi.


-----------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương