Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng
-
C71: Chương 71
Vân Sơ phải đối mặt với những thay đổi nhân sự phức tạp và tân trang khổng lồ, dù chỗ răng vừa phẫu thuật còn đau nhưng Cố Ninh Tư mỗi ngày vẫn bận rộn như cũ.
Gần một tuần trôi qua, Quan Lạc hẹn Cố Ninh Tư và Trì Noãn đi ăn. Cố Ninh Tư thông báo điều này cho Trì Noãn qua tin nhắn, lúc đó Trì Noãn đang chấm bài kiểm tra ở văn phòng, cửa sổ bên cạnh có một mảng sương ẩm ướt bao phủ.
Cố Ninh Tư: "Tối nay Quan Lạc mời cơm, có rảnh không?"
Trì Noãn: "Có."
Cố Ninh Tư gửi một địa chỉ cho cô: "Tới đây trước 5 giờ rưỡi."
Là địa chỉ phòng tư vấn tâm lý của bác sĩ Chu, bây giờ Cố Ninh Tư hẳn phải đang tiếp nhận phỏng vấn độc quyền của một tạp chí tài chính mới đúng, nàng thay đổi lịch trình sao?
Còn thừa thời gian, Trì Noãn trả lời: "Được."
Không lâu sau, cô lại nhận được thông tin nhà hàng từ Hà Chân. Trì Noãn sửng sốt hồi lâu khi thấy tên nhà hàng.
Sau trận tuyết lớn, toàn bộ tuyết ở Vân thành đều tan, nhiệt độ hạ xuống cực thấp. Trì Noãn nắm chặt cổ áo khoác, mở cửa bước xuống xe.
Quán cà phê ở lầu một của căn hộ nhỏ chật kín khách.
Trì Noãn đi dọc theo cầu thang lộ thiên lên lầu hai, đây là lần thứ hai cô đến phòng tư vấn của bác sĩ Chu, lần đầu tiên là vào đêm giao thừa 6 năm trước.
Bước vào cửa kính, cô theo phản xạ quay đầu lại.
Tựa như vẫn còn nhìn thấy bóng lưng Cố Ninh Tư một mình rời đi trong đêm hôm ấy, còn có vết chân mà nàng để lại trên nền tuyết.
... Hồi ức quá khứ để lại cho cô quá nhiều tiếc nuối.
Cố Ninh Tư và bác sĩ Chu cùng ra khỏi phòng tư vấn, Trì Noãn vội thu lại tâm tình và chào hỏi bác sĩ Chu. Bác sĩ Chu cùng cô nói chuyện phiếm vài câu, lúc sắp tạm biệt còn dặn dò Cố Ninh Tư: "Đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, cô đã hồi phục rất tốt rồi."
Cố Ninh Tư gật đầu rồi cùng Trì Noãn rời đi.
Tuyết đọng trên cành cây bên đường bị gió lạnh thổi bay, bồng bềnh giữa không trung như những chú mèo trắng. Cố Ninh Tư đang định lên xe thì đột nhiên dừng lại, nghi hoặc quay đầu.
Sắc tuyết nổi bật, bầu trời chập tối, đèn đường rải rác rọi trên nền tuyết, phía cuối cầu thang là ánh đèn sáng rực của phòng tư vấn.
Trì Noãn hỏi cô: "Sao thế?"
Cố Ninh Tư không đáp, nhìn hồi lâu rồi mới ngồi vào xe.
Xe chạy đến nhà hàng mà Quan Lạc đã đặt bàn trước. Núi tuyết bao phủ, nhà hàng trên sườn núi được thắp sáng bằng ánh nến, nhìn từ chân núi, toàn bộ nhà hàng như một chiếc rương chứa châu báu vàng bạc.
Cảnh tượng này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của Trì Noãn.
"Đồ ăn ở đây cũng bình thường, nhưng bầu không khí lại rất tốt." Quan Lạc thắp nến, cười ranh mãnh, "Bầu không khí tốt như vậy, Cố tổng của chúng ta có động chút lòng phàm nào không?"
Cố Ninh Tư như thường lệ phớt lờ lời nói đùa tẻ nhạt của Quan Lạc.
Quan Lạc cười hai tiếng, hiếm khi nghiêm túc nói: "À đúng rồi, cậu nếm thử đi, khó khăn lắm tôi mới giành được rượu này, có phải là loại cậu đang tìm không?"
"Trì Noãn?" Một giọng nam ngạc nhiên vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện ở bàn họ.
Trì Noãn quay đầu ra sau, người đàn ông tiến đến hai bước: "Đúng là cô rồi... Đã lâu không gặp!"
Trì Noãn ngượng ngùng liếc nhìn Cố Ninh Tư và Quan Lạc, sau đó đứng dậy: "... Đã lâu không gặp, Chung Mân."
Một cô gái nắm lấy cánh tay Chung Mân, Chung Mân giới thiệu với Trì Noãn: "Đây là em gái họ của tôi, hôm nay là sinh nhật em ấy, em ấy đòi tới đây."
Trì Noãn: "Xin chào."
Cô gái nói: "Anh, đây chính là Trì lão sư mà anh nhớ mãi không quên sao?"
Trì Noãn: "..."
Quan Lạc đỡ trán, nhịn cười liếc nhìn sang Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư nâng ly rượu đến mũi và nhẹ hít vào một hơi.
Khuôn mặt tuấn tú của Chung Mân đầy vẻ lúng túng, hắn nói với Trì Noãn: "Không có gì đâu, tôi chỉ là rất vui khi gặp được cô ở đây... Thôi không quấy rầy cô chơi cùng bạn bè nữa."
Sau khi họ rời đi, Trì Noãn lại ngồi xuống, Quan Lạc nháy mắt với cô: "Bạn trai cũ à?"
Trì Noãn: "Không phải."
Cố Ninh Tư: "Không phải."
Quan Lạc: "..."
Cố Ninh Tư đặt ly rượu xuống, khẽ lắc thành ly.
Quan Lạc nhận ra hai người đang nói về hai vấn đề khác nhau, có chút đau lòng cho rượu vang đỏ mà mình đã mua lại với giá cao, nàng ấy chưa bỏ cuộc hỏi Cố Ninh Tư: "Sao cậu không uống thử một ngụm xem?"
Cố Ninh Tư: "Không cần, không phải loại kia."
Quan Lạc bó tay: "Cậu có chắc là bản thân uống loại rượu kia ở thực tại, chứ không phải là nằm mơ không?"
Cố Ninh Tư nghiêm túc suy nghĩ lời nàng ấy nói, rồi đáp: "Tôi không chắc."
Quan Lạc vỗ bàn cười nói: "Tôi thực sự tội nghiệp cho Hà Chân, từ ngày cô ấy làm trợ lý cho cậu, cô ấy cũng đã tìm về tám trăm, hay một ngàn loại rượu cho cậu rồi? Cậu lại nói là bản thân không chắc? –––– Trợ lý tiểu thư, bạn trai cũ còn đang nhìn sang đây kìa."
"..." Trì Noãn đang uống nước thì liên tục ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, khóe mắt không khỏi liếc nhìn Cố Ninh Tư, giải thích, "Thật sự không phải, tôi không quen anh ta."
Quan Lạc trêu chọc cô: "Cô vội vậy làm gì? Chúng tôi cũng không ngại."
Cố Ninh Tư, một trong "chúng tôi" nhẹ nhàng xoay ly rượu trên bàn, Trì Noãn bắt gặp ánh mắt tựa như đang cười của nàng, nhiệt độ trên má dần dần hạ xuống.
... Đúng vậy, Cố Ninh Tư sẽ không ngại.
Quan Lạc đang ăn giữa chừng thì nhận được cuộc gọi của Thanh Thanh, nói được hai ba câu liền đứng dậy: "Con của em ấy không được khỏe, giờ tôi cùng em ấy đến bệnh viện. Xin lỗi xin lỗi, chúng ta hẹn lần sau nhé."
Nói xong liền vội vã rời đi.
Trong nhà hàng có người đang kéo violon, giai điệu yêu thương lưu luyến, cùng hoa tươi và ánh nến, bầu không khí rất nồng nàn.
Ở bàn của những đôi tình nhân, họ thì thầm gì đó với nhau, thi thoảng còn hôn môi, Trì Noãn và Cố Ninh Tư ngồi đối diện, không ai nói lời nào.
Ăn tối xong, hai người chuẩn bị rời đi. Có người gõ nhẹ lên cửa kính ghế lái, Trì Noãn nhìn sang, lại là Chung Mân.
"Thật trùng hợp, tôi đỗ ngay bên cạnh cô." Chung Mân chỉ chỉ vào xe mình.
"... Đúng vậy." Trì Noãn nói.
Em gái Chung Mân bật cười, Chung Mân cũng cười, lắc lắc điện thoại: "Vậy Trì Noãn, chúng ta liên lạc sau nhé."
Ánh mắt Cố Ninh Tư lướt qua người họ, nhìn tuyết trắng bao phủ trên ngọn núi.
Thời gian đã không còn sớm, Trì Noãn đến nhà trẻ đón Tiểu Ngô Đồng trước. Tiểu Ngô Đồng từ trong cặp lấy ra một bức tranh, che đi dòng chữ ở góc dưới bên phải, hết sức phấn khởi hỏi Trì Noãn: "Mẹ, mẹ đoán xem con vẽ ai?"
Những nét vẽ trẻ con phác họa ngũ quan không cân đối, khó có thể nói được là giống ai, bởi vì ai cũng không giống, chỉ có thể thấy bức tranh này vẽ một cô gái, sau đầu buộc tóc đuôi ngựa.
Trì Noãn nói: "Mẹ đoán là bạn cùng bàn của con?"
Tiểu Ngô Đồng: "Ồ..."
Tiểu Ngô Đồng ngồi ở bên cạnh Cố Ninh Tư, thất vọng dời ngón tay, Cố Ninh Tư nhìn thấy tên bức tranh là: Mẹ tôi.
Cố Ninh Tư: "..."
Vài phút sau, Cố Ninh Tư từ trong hộp bút của Tiểu Ngô Đồng lấy ra một cây bút chì. Nàng quay sang vẽ vài nét lên bức tranh của Tiểu Ngô Đồng, hai mắt Tiểu Ngô Đồng liền mở to: "Dì Cố!"
Cố Ninh Tư dựng ngón tay lên giữa môi, Tiểu Ngô Đồng liếc nhìn Trì Noãn đang tập trung lái xe, cậu che miệng lại, gật đầu hiểu ý.
Sau khi đưa Cố Ninh Tư đến Hạc Nam Sơn, Trì Noãn cùng Tiểu Ngô Đồng về dưới lầu tiểu khu, đỗ xe xong, Tiểu Ngô Đồng mới đưa bức tranh trong tay cho Trì Noãn xem, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ vô cùng sùng bái.
Những nét vẽ ban đầu đã hoàn toàn bị che đi, bức tranh mà Trì Noãn cho rằng Tiểu Ngô Đồng vẽ bạn cùng bàn của cậu, đã thay đổi thành dáng vẻ của chính cô, cô trong tranh nét mặt nhu hòa, đang khẽ mỉm cười.
Khí chất cùng sự hấp dẫn, đều được nắm bắt một cách chuẩn xác.
"Sao dì Cố lại giỏi vậy chứ? Còn giỏi hơn cả giáo viên mỹ thuật của bọn con nữa?" Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tiểu Ngô Đồng đỏ lên vì kích động, cậu vừa leo cầu thang vừa hỏi Trì Noãn, "Mẹ ơi, dì Cố có phải là người vẽ giỏi nhất thế giới không ạ?"
Nhịp tim Trì Noãn đã mất khống chế ngay khi nhìn thấy bức tranh này, mãi đến lúc vào nhà vẫn chưa bình ổn lại.
Tiểu Ngô Đồng mặc bộ đồ ngủ hình gấu, xắn ống quấn lên và ngâm chân. Trì Noãn đang đun nước trong bếp, trong hơi nóng mờ mịt, cô đang ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc cốc thì điện thoại thông báo có tin nhắn mới.
"Trì Noãn, là tôi, Chung Mân đây. Giờ là cuối năm rồi, ở trường khá bận rộn nhỉ?"
Dụng ý thăm dò của hắn rất rõ ràng, Trì Noãn cũng không có ý định trả lời hắn. Còn chưa đặt điện thoại xuống, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng va chạm của kim loại sắc bén.
Âm thanh đó tiếp tục vang lên, hai tiếng, ba tiếng...
Tiếng hét của người phụ nữ xuyên qua đêm đông tĩnh mịch.
"Mẹ ơi, tiếng gì vậy? Mẹ, lại đây với con." Tiểu Ngô Đồng sợ hãi thúc giục Trì Noãn vào nhà vệ sinh.
Trì Noãn đánh bạo đi tới cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy, cô liền suýt nữa hét lên cùng nữ chủ nhà đối diện!
Có một người đàn ông lực lưỡng đang cầm rìu, liều mạng chém vào ổ khóa cửa nhà đối diện!
Trì Noãn toàn thân lạnh toát, cô lập tức báo cảnh sát, nói cho cảnh sát biết địa chỉ và tình huống xung quanh, đồng thời liên tục yêu cầu cảnh sát hãy mau chóng tới.
"Cứu mạng! Cứu mạng!" Nữ chủ nhà đối diện ở trong phòng kêu cứu, giọng điệu đã thay đổi, lộ ra cảm giác hoảng sợ cực điểm.
Cả tòa nhà không ai dám ra ngăn cản một kẻ điên cầm rìu, tiếng kêu cứu của nàng ngược lại còn kích thích người đàn ông phá cửa, hắn nở nụ cười quái dị.
Trì Noãn không ngừng run rẩy, cô đưa điện thoại cho Tiểu Ngô Đồng rồi ngồi xổm xuống giúp cậu lau khô chân.
"Khi nào chú cảnh sát mới tới ạ? Mẹ ơi, con sợ lắm." Tiểu Ngô Đồng ôm lấy cổ Trì Noãn, Trì Noãn run giọng an ủi cậu, "Sẽ sớm tới thôi, họ ở rất gần chúng ta, con đừng sợ."
Trì Noãn bế Tiểu Ngô Đồng ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa đi tới phòng khách, ngoài cửa liền truyền đến một âm thanh trầm đục, âm thanh đó dường như đang phát ra ngay bên tai cô.
Trì Noãn toàn thân cứng đờ, Tiểu Ngô Đồng hoảng sợ nhìn về phía cửa lớn. Trì Noãn đặt Tiểu Ngô Đồng xuống, sau tiếng động ấy, bên ngoài không còn động tĩnh nào nữa.
Trì Noãn lo lắng bước tới chỗ mắt mèo.
Người đàn ông ngoài cửa lắc lắc đầu một cách kỳ quái, vẻ mặt đáng sợ dữ tợn, đôi mắt lồi ra nhìn về phía nhà Trì Noãn, lúc sau lại nhìn sang nhà đối diện.
Yên tĩnh mấy giây, đèn cảm ứng ở cầu thang dần trở nên tối sầm.
Tầm nhìn rơi vào bóng tối, Trì Noãn nín thở, chậm rãi lùi về sau. Giây tiếp theo, điện thoại reo lên, cùng lúc đó, khóa cửa đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang, Trì Noãn khàn giọng hét lên: "Trì Tranh! Mau gọi 110! Người đó đang đập cửa nhà chúng ta!!"
Tiểu Ngô Đồng luống cuống tay chân vuốt màn hình, khuôn mặt nhỏ tái nhợt: "Mình không sợ, mình phải bảo vệ mẹ... Mình không sợ..."
Mỗi một lần đập cửa, cả tòa nhà như rung chuyển. Trì Noãn nhanh chóng tắt đèn, ôm lấy Tiểu Ngô Đồng trốn vào trong phòng, đồng thời khóa trái cửa lại.
Màn hình điện thoại đang ở giao diện quay số, Trì Noãn thở dốc. Cô không đứng vững được nữa mà ngã khuỵu xuống sàn, lau nước mắt rồi tiếp tục gọi 110.
Đồn cảnh sát khu vực cách nơi này không xa, cô tin mình không phải là người duy nhất trong tòa nhà báo cảnh sát, cảnh sát sẽ sớm đến thôi, sẽ sớm đến thôi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook