Trải qua một đêm tự mình điều tiết, ngày hôm sau, Trì Noãn vẫn rảo bước đến trường. Cô không có điều kiện để tùy hứng, xin ứng tuyển trợ lý riêng, cúp điện thoại xong, cô liền bắt đầu hối hận.

Quá kích động rồi. Cô không phải chuyên ngành tài chính, cũng không có kiến thức về lĩnh vực này, cái gọi là phỏng vấn, cô đã có thể đoán được kết quả.

"Này, cô có nghe không? Hôm qua vợ của Hoàng chủ nhiệm đến trường chúng ta làm loạn đấy..."

"Suỵt––––"

Giọng nói hạ xuống: "Quả là trò hay."

"Cơ mà Hoàng chủ nhiệm... Khẩu vị hơi nặng nhỉ?"

"Làm sao mà hiểu được mạch não của chủ nhiệm người ta?"

Tin đồn lúc nào cũng lan truyền rất nhanh, mà làm người thì lại thích nghe ngóng.

Khi Trì Noãn lên lầu thì gặp phải Hoàng chủ nhiệm, Hoàng chủ nhiệm giả vờ giả vịt ngoảnh mặt sang một bên. Trì Noãn mắt nhìn thẳng về phía trước mà bước đi, khi hai người lướt qua nhau, Hoàng chủ nhiệm lại thay đổi thái độ, ôn tồn nói: "Tiểu Trì lão sư, hôm qua thật xin lỗi, vợ tôi có chút nóng tính, nhưng mà cô đừng lo, sự việc đã được giải quyết rồi, cô an tâm đi dạy, tôi bảo đảm sẽ không ai buộc cô thôi việc... Ôi, nghĩ tới dáng vẻ đau khổ của cô trong văn phòng ngày hôm qua, tim tôi lại đau đến mức cả đêm không ngủ được."

Trì Noãn lạnh mặt nói: "Hoàng chủ nhiệm, mong anh xóa hết ảnh chụp lén liên quan đến tôi trong điện thoại; những gì cần làm rõ, cũng mong anh hãy làm rõ."

"... Biết rồi." Hoàng chủ nhiệm hết sức mất mặt dựng thẳng cổ áo.

Trì Noãn bị hắn làm cho buồn nôn, cô tiến vào văn phòng, bầu không khí trong văn phòng cũng rất kỳ quái. Trì Noãn ngồi xuống chỗ của mình, nhìn thấy một tấm thiệp vẽ tay đặt ở giữa bàn.

Cô mở tấm thiệp ra, xung quanh dòng chữ "Trì lão sư Ngô Khả Khả" là sáu nhân vật hoạt hình tạo thành một trái tim.

Trong lòng Trì Noãn chợt ấm áp. Cô nhắc nhở chính mình, khi đến lớp, nhất định phải nói lời cảm ơn với Ngô Khả Khả.

...

Thời gian rất nhanh đã đến thứ bảy.

Khi Trì Noãn đưa Tiểu Ngô Đồng đến lớp chơi cờ, cô dặn dò cậu: "Khi học không được mặc áo khoác, nhiệt độ trong ngoài rất chênh lệch, tan học trước khi ra ngoài phải xoa mặt mình một cái."

Tiểu Ngô Đồng: "Dạ rồi! Mẹ lo nhiều quá đi."

Trì Noãn kéo mũ của cậu xuống, Tiểu Ngô Đồng cười khanh khách, che mũ lùi lại hai bước, giả vờ bất đắc dĩ thở dài.

Sau khi đưa Tiểu Ngô Đồng đi, Trì Noãn đứng ở ven đường nhìn đồng hồ. Đối với việc ứng tuyển trợ lý riêng, cô cũng không ôm hy vọng gì, nhưng đã mượn danh nghĩa của bác sĩ Chu để nói chuyện rồi, chuyến này nhất định phải đi.


Vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đến 3 giờ, thời gian vừa đủ, cô không cần gấp gáp.

Lúc đến Vân Sơ đã hơn 2 giờ rưỡi.

Hôm nay trời quang mây tạnh, chính là lúc nắng lên. Đi trên con đường bằng phẳng, tầm nhìn đặc biệt thoáng đãng. Vân Sơ là một trong số những tập đoàn khách sạn hàng đầu trong nước, với bãi cỏ xanh tươi rộng lớn trải dài đến tận hiên khách sạn.

Ở giữa con đường, có vài nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh cho một cặp đôi mới cưới.

Khi Trì Noãn đi ngang qua họ thì điện thoại reo lên, là trợ lý Hà.

"Trợ lý Hà, chào ngài."

"Trì tiểu thư, là tôi. Tôi hẹn với cô là 3 giờ, nhưng cuộc họp của boss đã kết thúc sớm. Nếu hiện tại cô chưa đến Vân Sơ, e là chúng ta phải dời lại thời gian gặp mặt–––– Hiện tại boss cần ra sân bay gấp."

Trì Noãn nói: "Tôi đến rồi, nhưng nếu đã vậy thì chúng ta hẹn lại lần sau nhé."

Trợ lý Hà dừng lại một chút rồi hỏi cô: "Cô đang ở đâu?"

Trì Noãn: "Bên ngoài khách sạn."

Trợ lý Hà: "Vị trí cụ thể?"

"Ở đây có đoàn chụp ảnh cưới, tôi mặc áo khoác đen, xung quanh là..."

"Nhìn thấy cô rồi." Trì Noãn còn chưa nói hết, trợ lý Hà đã ngắt lời cô.

Hệ thống phun nước trong bãi cỏ tự động bật, nhạc khởi động vang lên vài giây, những tia sương dày đặc được phun ra.

Cuộc gọi bị gián đoạn, Trì Noãn ngẩng đầu lên.

Bánh xe lăn trên mặt đường rộng, một chiếc ô tô lao xuống đoạn đường dốc. Cô dâu đang chụp ảnh duyên dáng che tấm mạng trắng, rúc vào trong lồng ngực chú rể, khẽ cười né tránh dòng xe cộ.

Xe đỗ sang một bên, cửa kính chỗ tài xế từ từ hạ xuống, người phụ nữ bên trong nhìn về phía Trì Noãn: "Trì tiểu thư?"

Trì Noãn nhanh chóng đi đến con đường đối diện, đưa bản lý lịch trong tay cho nàng ấy, sau khi thấy rõ bộ dạng của đối phương, cả hai đều sửng sốt.

Trợ lý Hà: "... Là cô?"

Trì Noãn nói: "Sao có thể trùng hợp như vậy."


Trợ lý Hà hỏi: "Sau đó bạn nhỏ nhà cô không sao chứ?"

"Lận giáo sư." Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ghế sau, cắt ngang câu trả lời tiếp theo của Trì Noãn.

"Tôi không hiểu điều gì khiến ngài gọi điện cho tôi lúc 3 giờ sáng, ngài hẳn phải biết là sau mười mấy tiếng nữa tôi phải có mặt trong phòng họp Spider." Tốc độ nói không nhanh không chậm, người nói chuyện hơi nghiêng đầu, mái tóc dài mềm mại được buộc ra sau đầu, bị ghế xe chắn lại, đứng ở góc độ của Trì Noãn, chỉ nhìn thấy làn da trắng nõn cùng góc nghiêng tinh xảo của đối phương.

Tiếng lật giấy vang lên.

"Doanh thu giảm 20%, dòng tiền giảm 31%, Vân Sơ đã rơi xuống mức thấp nhất trong lịch sử, dù có bỏ qua những điều khoản bổ sung kia, thì bước tiếp theo chỉ đơn giản là triển khai một cuộc giằng co về giá thu mua."

"..."

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt đằng sau thấu kính hờ hững lướt qua Trì Noãn ở ngoài xe, sau đó lại quay về với sổ thu mua trong tay: "Giờ nó đã là đồ của tôi rồi."

Từ nghe thấy giọng nói đến nhìn rõ khuôn mặt, Trì Noãn nhất thời hoàn toàn mất đi tri giác. Đại não triệt để bãi công, cô nghe thấy nhịp tim của chính mình, thình thịch, thình thịch.

... Là nàng? Là nàng đúng không? Không phải mơ, cũng không phải ảo giác?

Không thể di chuyển, cũng không thể suy nghĩ bất cứ điều gì.

Mũi đau, mắt cũng đau, nhưng lại không dám khóc, sợ nước mắt sẽ làm tầm nhìn mờ đi, không thể nhìn rõ người này nữa.

–––– Đó là Cố Ninh Tư, là Cố Ninh Tư đúng không!?

Trợ lý Hà không nghe được câu trả lời, kỳ quái nhìn Trì Noãn: "Trì tiểu thư?"

"Đến sân bay." Cố Ninh Tư cúp điện thoại, cứng nhắc phân phó trợ lý Hà.

"..." Trợ lý Hà giơ giơ bản lý lịch trong tay với Trì Noãn, "Trì tiểu thư, nhớ giữ điện thoại, tôi sẽ liên lạc lại với cô."

Bánh xe từ từ chuyển động.

Trong lòng đột nhiên sợ hãi, Trì Noãn vội vã đưa tay ra, nhưng đầu ngón tay chỉ vừa chạm vào đuôi xe, xe đã tăng tốc và lao đi xa trong nháy mắt.

Gần 6 năm, các cô đã lâu như vậy rồi mới gặp lại nhau. Là vì cô đã thay đổi quá nhiều sao? Nên Cố Ninh Tư mới không nhận ra hay có chút phản ứng nào?

Không... Sẽ không. Nếu cô đã có thể ngay lập tức nhận ra Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư không lý nào sẽ không nhận ra cô.


Vậy thì tại sao? Tại sao ánh mắt Cố Ninh Tư nhìn cô, lại giống như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ?

Trì Noãn không khỏi run rẩy. Phía sau là cô dâu với nụ cười rạng rỡ như hoa, nhưng máu của cô lại hoàn toàn biến mất, toàn thân lạnh toát.

"Rối loạn căng thẳng sau chấn thương", "Lãnh cảm"... Những lời nói của Chu Đạt Mậu trong cuộc trò chuyện ngày hôm đó, giờ đây vang vọng rõ ràng trong đầu Trì Noãn.

Cô điên cuồng lục tìm danh bạ, hai tay run rẩy đến mức liên tục đánh rơi điện thoại.

Cô nhặt nó lên, cuối cùng cũng tìm được số của Chu Đạt Mậu.

"Chu Đạt Mậu."

Chu Đạt Mậu bị sự run rẩy không thể che giấu trong giọng nói của Trì Noãn làm cho hoảng sợ: "Làm sao làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Trì Noãn: "Có phải cậu đã biết rồi không?"

Chu Đạt Mậu vội kêu lên: "Mình biết cái gì? Cậu mau nói rõ ràng coi nào!"

Trì Noãn ngày càng run rẩy kịch liệt, cô dùng sức cắn vào ngón trỏ của mình, cơn đau khiến cô hơi trấn tĩnh lại, cô nói: "Khách hàng kia của ba cậu, là Cố Ninh Tư, mình vừa nhìn thấy–––– Tại sao cậu ấy lại trông như không nhận ra mình? Lần trước cậu nói "Rối loạn căng thẳng sau chấn thương", cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?"

"... Đm! Thật sao!? Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?" Chu Đạt Mậu xúc động nói xong, lại im lặng một giây mới kêu lên, "Ý của cậu là... Mình không biết! Cậu chờ đó, mình tới chỗ ba mình xem một chút, cậu chờ tin của mình."

Trì Noãn hoang mang lo sợ, Chu Đạt Mậu bảo cô chờ, cô liền chờ, chờ đến chạng vạng, Chu Đạt Mậu lần lượt gửi tin nhắn hình ảnh tới.

Là hồ sơ chẩn đoán và trị liệu của Cố Ninh Tư ở chỗ bác sĩ Chu, hẳn là chụp trộm, màn hình rung lắc dữ dội, rất nhiều hình đều là chồng chéo lên nhau.

Trì Noãn khó khăn lắm mới xem được. Ghi chép sớm nhất là vào cuối tháng 6 năm nay, hóa ra khi đó Cố Ninh Tư đã trở về Vân thành.

Tầm mắt cô rơi vào cột "Bệnh sử trước đây".

Cô phóng to bức ảnh. "Rối loạn căng thẳng sau tai nạn xe cộ", "mất trí nhớ gián đoạn", "tê liệt cảm xúc"... Từng từ ngữ lạnh lẽo liên tiếp đánh vào tâm trí Trì Noãn.

Nước mắt lã chã rơi xuống.

Nhiều năm như vậy rồi, cô luôn đặt hy vọng vào ngày mai, nhưng cô lại không biết, "Ngày mai" mà cô tâm tâm niệm niệm, tại một nơi cô không biết, đã phải trải qua thống khổ như thế.

Cô cũng từng âm thầm đặt câu hỏi, liệu lý do gì có thể khiến Cố Ninh Tư không thể liên lạc với cô. Cô không hề đổi số, cũng không có dọn nhà, nàng muốn tìm được cô căn bản không có gì khó khăn. Một tháng, hai tháng... Một năm, hai năm... Năm năm vẫn chưa đủ sao?

Cô chưa bao giờ nghĩ tới loại khả năng này, Cố Ninh Tư đã quên cô.

...

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao lại khóc?" Tiểu Ngô Đồng hai mắt to tròn vụt sáng, cậu đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, lo lắng bất an nhìn Trì Noãn từ bên trong bước ra.

Lúc này đã là tối chủ nhật, Trì Noãn không thể che giấu được đôi mắt sưng đỏ của mình.


"Mẹ, mẹ không vui sao, hay là bị bệnh rồi?" Tiểu Ngô Đồng nhón chân lên, định đưa tay kiểm tra nhiệt độ trán của Trì Noãn, Trì Noãn đã nắm lấy tay cậu, khàn giọng nói, "Mẹ không sao."

Tiểu Ngô Đồng nửa tin nửa ngờ, cậu nắm chặt tay Trì Noãn: "Mẹ, nếu như mẹ không khỏe thì nhất định phải đến bệnh viện. Con sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ, sẽ không chạy loạn đâu."

Tiểu Ngô Đồng hiểu chuyện như thế, những giọt nước mắt Trì Noãn vừa kìm nén lại trào ra, cô nói: "Mẹ thật sự không sao, chỉ là trong lòng hơi khó chịu, chỉ cần... Chỉ cần ăn một viên kẹo là được rồi."

"Vậy để con lấy kẹo cho mẹ." Tiểu Ngô Đồng sốt sắng chạy vào phòng Trì Noãn, lúc Trì Noãn bước tới sô pha, cậu đã cầm kẹo trở ra.

Kẹo socola.

Màn hình điện thoại đặt trên bàn vẫn luôn sáng.

Chu Đạt Mậu tuyên bố Cố Ninh Tư tái xuất trong nhóm 5 người bọn họ, tin tức này lập tức oanh tạc mọi người.

Đỗ Mẫn: "Mình biết ngay mà, Mậu Mậu của chúng ta rốt cuộc cũng làm được một đại sự đáng tin cậy!"

Chu Đạt Mậu: "Vì chuyện này mà mình bị ba đuổi đánh mấy con phố rồi đấy."

Triệu Tinh Tinh: "Đáng giá đáng giá–––– Nhưng mà, thật sự mất trí nhớ sao? Vẫn chưa khôi phục à?"

Triệu Tinh Tinh: "Cậu ấy quên sạch chúng ta rồi sao?"

Từ Đan: "Khó trách chẳng có tin tức gì, biết làm sao bây giờ, đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho cậu ấy rồi!"

Từ Đan tag @Trì Noãn: "Noãn Noãn nói mau, bây giờ Cố Ninh Tư trông thế nào?"

Triệu Tinh Tinh: "Cho mình xin, hồi cao trung ra sao, hiện tại cũng vậy thôi, mới có 5 6 năm, nhiều lắm cũng chỉ trưởng thành hơn một chút, chẳng lẽ còn có thể đổi mặt sao!?"

Từ Đan: "(mỉm cười)"

Từ Đan: "Mình chỉ muốn biết người phụ nữ xử lý các dự án tỷ đô trông như thế nào thôi (mỉm cười) (mỉm cười)"

Triệu Tinh Tinh & Đỗ Mẫn: "..."

Trì Noãn bóc vỏ và nhét kẹo socola vào miệng. Sau khi thoát khỏi nhóm chat, cô nhìn thấy sổ liên hệ bên dưới ứng dụng hiển thị một thông báo mới.

"Hà Chân đã gửi lời mời kết bạn".

Tiểu Ngô Đồng lấy khăn giấy ra, nằm cạnh Trì Noãn lau đi những vết kẹo dính trên bề mặt giấy gói. Cậu lau rất cẩn thận, sau khi lau sạch, lại thổi thêm mấy cái rồi nói với Trì Noãn: "Mẹ, giờ chúng ta đem cất nó nhé."

Tiểu Ngô Đồng kéo Trì Noãn về phòng, điện thoại trên bàn vang lên thông báo có tin nhắn.

Hà Chân: "Trì tiểu thư, boss hẹn cô thứ sáu tuần sau nói chuyện. Thời gian và địa điểm cụ thể sẽ thông báo sau."

Hà Chân: "Chúc cô nhiều may mắn."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương