Không biết đã qua bao lâu, hay chỉ mới vài giây, mọi âm thanh huyên náo lại lần nữa rót vào tai.

Cố Ninh Tư đi tới: "Hôm nay tan làm sớm à?"

Nhìn nàng từ đám đông bước tới, Trì Noãn hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Bà chủ cho tụi mình đi chơi lễ."

Cố Ninh Tư cười nói: "Cậu định đi đâu thế?"

Trì Noãn: "... Định đi mua vài món đồ cho Tiểu Ngô Đồng."

Cố Ninh Tư không biết Tiểu Ngô Đồng là ai, Trì Noãn lại giải thích một câu: "Con của anh mình, lấy trước nhũ danh là Tiểu Ngô Đồng."

Cố Ninh Tư gật đầu: "Tôi đi với cậu."

Hai người cùng sánh vai đi bộ, lúc này Trì Noãn mới phản ứng lại: "... Chẳng phải hôm qua chúng ta đã thỏa thuận là sẽ không tới đây sao?"

Cố Ninh Tư: "Tôi..."

Cố Ninh Tư: "Nhưng hôm nay trời không mưa."

Trì Noãn: "..."

Mình là vì không muốn cậu làm ra những chuyện dễ gây hiểu lầm thế này, hơn nữa hôm nay còn là thất tịch... Nếu không phải biết Cố Ninh Tư không thích con gái, Trì Noãn sẽ không khỏi hoài nghi liệu có phải nàng cũng thích cô hay không.

Giọng điệu Cố Ninh Tư hơi chút nghi hoặc: "Sao cậu lại xoắn xuýt như thế? Chúng ta đã lâu không gặp, cho nên tôi mới đặc biệt tới thăm cậu."

Trì Noãn qua loa gật đầu, tạm dừng đề tài này.

Đi dọc theo phố đi bộ, đến ngã tư có một trung tâm thương mại cỡ lớn. Hai người dựa theo bảng chỉ dẫn mà tìm đến tầng bán đồ dùng cho thai phụ và trẻ em, vừa dạo chơi vừa xem.

Đối mặt với hàng loạt sản phẩm muôn màu muôn vẻ, Trì Noãn nghĩ đến những bộ quần áo trẻ em mà Trì Thanh Xuyên thu dọn tối qua, đều là quần áo mỏng mùa hè. Dự sinh là vào cuối tháng 8, quần áo hè sẽ chẳng mặc được bao lâu, thoáng cái đã phải thay áo dài quần dài rồi, chi bằng mua cho Tiểu Ngô Đồng vài bộ quần áo mùa thu vậy.

Họ bước vào một cửa hiệu bán trang phục trẻ em. Quần áo mùa thu đã có trên thị trường, cũng may hôm nay Trì Noãn mới được phát lương nên mua cho Tiểu Ngô Đồng cũng chẳng tiếc gì.

Đối mặt với đủ loại quần áo nhỏ nhắn đáng yêu, Trì Noãn có chút hoa mắt, hồi lâu vẫn không biết nên mua cái nào. Cố Ninh Tư nhắc nhở cô: "Chị dâu cậu thích cái nào?"

... Phải rồi! Tiểu Ngô Đồng nhỏ như thế, đương nhiên cũng không thể đưa ra ý kiến muốn mặc gì, miễn là Nhạc Vân thích, chị tự nhiên sẽ thường xuyên lấy cho Tiểu Ngô Đồng mặc.

Chọn quần áo xong, Trì Noãn thấy trên kệ còn có một chiếc mũ mềm hình quả dưa và các loại tất, liền không nhịn được mua thêm vài thứ.


Sau khi thanh toán xong, họ cùng rời khỏi trung tâm thương mại. Bên ngoài có rất nhiều trẻ em đang bán hoa, Trì Noãn cũng không biết vì sao mình và Cố Ninh Tư lại bị nhắm đến, có một bé trai chặn Cố Ninh Tư lại: "Chị ơi, hôm nay là thất tịch, chị mua cho chị gái xinh đẹp bên cạnh một cành hoa nhé."

Trì Noãn: "..."

Cố Ninh Tư: "..."

Bé trai cười hì hì: "Mua một cành đi ạ, chỉ 20 tệ thôi, hôm nay là lễ tình nhân mà."

Trì Noãn quay đầu xem phản ứng của Cố Ninh Tư, ai ngờ Cố Ninh Tư cũng đang nhìn sang.

Bé trai: "Chị ơi, mua một cành đi mà! Chị gái bên cạnh chị xinh đẹp như thế, hôm nay còn là lễ tình nhân, chị xem chị ấy hai tay trống trơn, khi về đến nhà sẽ thất vọng và tiếc nuối biết bao? Em tin nếu chị ấy nhận được hoa từ chị, nhất định là sẽ rất vui vẻ!"

Trì Noãn: "..."

Cố Ninh Tư hỏi cậu bé: "Sao miệng em lại ngọt vậy chứ?"

Bé trai nhanh chóng chọn một đóa hoa hồng đưa cho Cố Ninh Tư, nháy mắt nói: "Bởi vì hôm nay á~ Bị từ trường ngọt ngào của mấy đôi tình nhân ảnh hưởng."

Cố Ninh Tư trả tiền, cậu bé vui cười rồi đi tìm mục tiêu tiếp theo.

Mặt Trì Noãn nóng bừng, trong mắt lấp lánh ánh sao, rất sáng.

"Lễ tình nhân vui vẻ." Cố Ninh Tư mỉm cười đưa hoa hồng cho cô.

Trì Noãn nhận lấy, vừa vui vừa xấu hổ: "Cảm ơn, cậu cũng lễ tình nhân vui vẻ."

Hai người đi đến ngã tư chờ đèn đỏ. Trì Noãn suốt dọc đường đều nhìn cành hồng, nụ cười không sao giấu được, chỉ có thể cúi đầu che đậy chính mình.

Đèn chuyển sang xanh, Cố Ninh Tư dắt tay Trì Noãn đi qua vạch người đi bộ.

Đêm hè khô nóng, bàn tay các cô kể từ thời khắc nắm lấy liền chưa bao giờ tách ra. Tim Trì Noãn đập như có hươu chạy, được người mình thích tặng hoa, lại còn được người mình thích nắm tay, cô vốn chưa từng dám nghĩ tới thất tịch sẽ được như thế này.

Liền phóng túng chính mình một lần vậy, gạt bỏ mọi ý nghĩ thương tâm dằn vặt kia, tận hưởng khoảnh khắc này.

Mỗi bước đi đều vô cùng quý giá, Trì Noãn chỉ mong con đường này có thể dài hơn một chút, lại lâu hơn một chút, nhưng cuối cùng vẫn đến bãi đỗ xe ngoài trời.

Cố Ninh Tư buông lỏng tay trước, Trì Noãn vô thức vươn tay, nhưng không nắm được gì.


Cố Ninh Tư mở cửa xe cho Trì Noãn, vẻ mặt như thường: "Tôi đưa cậu về nhà."

Chà, đã đến lúc phải nhận rõ hiện thực rồi, người duy nhất trong tim chứa tạp niệm chỉ có chính cô mà thôi.

Hoa hồng là bị chào hàng, con gái nắm tay nhau đi dạo phố là điều hết sức bình thường. Cố Ninh Tư đã nói rồi, bởi vì đã lâu không gặp cho nên mới đến đây---- Bởi vì trong lớp quan hệ giữa hai người rất tốt.

Trì Noãn âm thầm thở dài rồi vào trong xe.

Xe lặng lẽ lái về phía trước, mười mấy phút rất nhanh đã trôi qua, Cố Ninh Tư lái xe tiến vào tiểu khu.

Hai người ngồi trong xe, ánh sáng dịu nhẹ từ đèn trần rọi xuống, Trì Noãn quay đầu nhìn Cố Ninh Tư: "Cố Ninh Tư."

Cố Ninh Tư: "Hả?"

Trì Noãn: "Hôm nay cậu tới mình rất vui, chỉ có điều----"

Cố Ninh Tư nghe xong mở đầu đã đoán được kết thúc: "Cậu lại định bảo tôi đừng tới đây nữa à?"

"..." Trì Noãn ngượng ngùng nói, "Đã sắp khai giảng rồi, sau đó chẳng phải mỗi ngày đều có thể gặp nhau sao...? Cậu chạy tới chạy lui như vậy, mình thực sự rất băn khoăn."

Cố Ninh Tư nhìn Trì Noãn: "Tôi biết nghỉ hè này cậu rất bận... Nhưng tôi luôn cảm thấy, giữa chúng ta..."

Cố Ninh Tư nói giữa chừng lại quay mặt ra cửa sổ.

Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe được hô hấp của nhau.

Cố Ninh Tư cảm nhận được cô đang cố tình xa lánh nàng sao...? Sao mà không cảm nhận được chứ? Tần suất trả lời tin nhắn ngày càng ít, nội dung trả lời ngày càng vô vị, bầu không khí thân mật kia, kiểu trò chuyện lén lút đến mức quên cả thời gian, dường như đã hoàn toàn biến mất.

Giống như lúc trở về từ đảo Tây Đinh, cô đã lập tức nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Cố Ninh Tư, giờ đây cũng vậy, Cố Ninh Tư cũng sẽ nhận ra được biến hóa của cô.

Trì Noãn: "Cố Ninh Tư..."

Cố Ninh Tư liếc nhìn cô một cái: "Được rồi, cậu đã nói như vậy, tôi hiểu rồi."

Trái tim không ngừng thắt lại, Trì Noãn cũng hiểu chính mình đang đẩy Cố Ninh Tư ra xa, nhưng ngoài việc này ra, cô còn có thể làm gì khác đây? Nếu nhất mực mê muội, cô sợ đến cuối cùng hai người ngay cả bạn học cấp 3 cũng không làm được.

Vẫn duy trì nụ cười, Trì Noãn cầm túi mua sắm có hoa hồng xuống xe: "Cố Ninh Tư, cậu trở về cẩn thận."


Cố Ninh Tư gật đầu.

Vừa xuống xe, hai mắt Trì Noãn đều nóng bừng, cô lau nước mắt ở khóe mắt rồi vội vã đi về phía nhà mình.

Đi được vài bước, Cố Ninh Tư từ trên xe đuổi tới: "Trì Noãn."

Trì Noãn dừng lại, ngước lên chớp chớp mắt, khống chế những giọt nước mắt chua xót.

Cố Ninh Tư đứng bên cạnh xe, khoảng cách giữa hai người chỉ có 2, 3 mét, nàng hỏi: "Trì Noãn, có phải tôi đã làm gì sai, hay có chỗ nào không ổn, làm cậu tức giận, nên cậu mới ngày càng cách xa tôi như vậy?"

Trì Noãn quay lưng lại với nàng, chột dạ lắc đầu.

Cố Ninh Tư: "Trì Noãn..."

Một Cố Ninh Tư lạnh lùng kiêu ngạo lại gọi tên Trì Noãn bằng giọng điệu cầu xin, trái tim Trì Noãn như bị sợi tơ quấn lấy, siết đến đau đớn, không biết phải đối mặt với nàng thế nào.

"Trì Noãn." Cố Ninh Tư không nhịn được tiến về trước nửa bước, cắn môi mấy lần, "... Tôi, tôi thỉnh cầu cậu một việc có được không, để tôi có thể đến gặp cậu bất cứ lúc nào?"

Tim Trì Noãn thoáng chốc ngừng đập, cô chậm rãi xoay người lại.

Nét mặt Cố Ninh Tư lộ rõ vẻ căng thẳng: "Là bạn học, tôi đồng ý cách nói "khai giảng gặp lại" của cậu... Tôi biết dù có là bạn thân, thì cũng không ai dính người như vậy."

Những lời tiếp theo tựa như rất khó nói, nàng điều chỉnh không biết bao nhiêu giây, rốt cuộc dưới màn đêm che đậy, nàng thốt ra thỉnh cầu từ tận đáy lòng: "... Vậy nên, cậu có thể cho mình một thân phận gần hơn so với chúng ta của trước đây không?"

Trì Noãn nhìn chằm chằm Cố Ninh Tư... Không thể nào, không thể nào đâu phải không? Cố Ninh Tư đang nói cái gì vậy? Rốt cuộc nàng có biết bản thân đang nói cái gì hay không!?

––––– Nhất định là hiểu lầm, đúng, nhất định là như vậy.

"Ví dụ như." Cố Ninh Tư đi về phía Trì Noãn, ba mét, hai mét, chớp mắt đã đến nơi, cổ họng Cố Ninh Tư khẽ động, răng trắng môi đỏ, nói từng chữ rõ ràng: "... Bạn gái."

Bạn gái? Bạn gái!

Hai chữ này tách ra liền không có gì đặc biệt, nhưng khi được Cố Ninh Tư kết hợp lại và thốt ra khỏi miệng, lại như chứa đựng ma lực thần kỳ, làm dấy lên từng đợt sóng to gió lớn trong lòng Trì Noãn.

Trì Noãn che miệng lại, kinh hỉ đến mức choáng váng khiến cô khó có thể đứng thẳng. Hồi lâu sau, cô mới từ cảm giác lâng lâng tìm lại được nửa phần trấn tĩnh, cô ngẩng đầu hỏi Cố Ninh Tư: "Cậu nói thật sao? Không có đùa chứ?"

Cố Ninh Tư nói: "Thật."

Trì Noãn vẫn cứ không tin nổi: "Chẳng phải cậu không thích con gái sao?"

Cố Ninh Tư nói: "Nhưng mình thích cậu."

... Nhưng mình thích cậu.


Trì Noãn lắc đầu, nức nở nói: "Cậu thích mình thật sao? Ý mình là loại thích kia ấy? Không phải bạn học, cũng không phải bạn bè?"

Khóe mắt Cố Ninh Tư cũng đỏ hoe: "Suốt kỳ nghỉ, mình cứ lo được lo mất, mình không ngừng nghĩ về cậu, ngay cả trong mơ cũng đều là cậu. Muốn gặp cậu, lại không dám gặp cậu, cậu không biết mình đã mất bao lâu để lựa chọn phải mặc gì để tới gặp cậu, phải nói thế nào với cậu, liên tục tập đi tập lại không biết bao nhiêu lần... Trì Noãn, mình hoàn toàn chắc chắn không phải là những cái đó, mình thích cậu."

Kìm nén lâu đến thế, khi sương mù tan đi, hạnh phúc lập tức bùng nổ, hóa ra người mình thích, nàng cũng thích mình! Nàng cũng sẽ có những tâm tình thấp thỏm như vậy!

Không thể kiềm chế được nữa, Trì Noãn lại che miệng lại, vệt nước mắt cũ còn chưa khô thì nước mắt mới đã trào ra. Trong đôi mắt ánh lên lệ quang, cô không khỏi xác nhận lại với Cố Ninh Tư: "Qua đêm nay, ngày mai cậu vẫn sẽ thích mình chứ...? Ngày mốt thì sao? Tương lai thì sao? Vẫn sẽ thích chứ?"

Cố Ninh Tư cúi đầu dụi dụi mắt, muốn cười với Trì Noãn, nhưng giọng nói lại run run: "Sẽ thích, sẽ thích! Trì Noãn, chúng ta ở bên nhau nhé!"

Trì Noãn liên tục gật đầu, không nói nên lời.

Cố Ninh Tư lại kéo Trì Noãn trở lại bên cạnh xe, cốp xe từ từ mở ra trước mắt Trì Noãn.

Nước mắt Trì Noãn càng rơi nhiều hơn, trong cốp xe đều được phủ đầy hoa hồng!

"Bạn gái, lễ tình nhân vui vẻ."

Trì Noãn lấy tay che mắt lại, khóc đến mức không thể tự chủ được nữa.

Cố Ninh Tư, hôm nay cậu đến đây là để tỏ tình, đúng không?

...

Tối hôm đó, Trì Noãn mang 11 đóa hoa hồng về nhà, Trì Thanh Xuyên vừa tắm xong đang từ phòng tắm bước ra, hai người chạm mặt nhau.

Trì Thanh Xuyên: "... Sao hôm nay em về muộn thế?"

Trì Noãn cười khanh khách đưa túi mua sắm cho anh: "Anh, đây là mua cho Tiểu Ngô Đồng."

Trì Thanh Xuyên cầm lấy xem một chút, cảm thấy vừa sủng nịch vừa bất lực: "Em đó nha..."

Trì Noãn: "Hôm nay phát lương mà."

Trì Thanh Xuyên lại chỉ vào hoa hồng: "Thế còn cái này?"

Trì Noãn: "Hôm nay là thất tịch, trong tiệm dùng để tặng cho khách hàng, em chọn một ít mang về."

Trì Thanh Xuyên bị lừa: "Ồ."

Trì Noãn tìm được một chiếc bình xinh đẹp, đang cắm từng cành hoa vào thì Cố Ninh Tư đã gọi tới.

Trì Noãn vẫn chú ý thời gian, biết lúc này Cố Ninh Tư còn đang trên đường trở về, cô hạ giọng, nhẹ nhàng nói: "Cậu tập trung lái xe đi, về đến nhà rồi lại gọi cho mình."

Cố Ninh Tư cũng không nói gì, chỉ cười khẽ, tiếng cười rót vào tai Trì Noãn, trong lòng như có những chú bướm đang vỗ cánh, tê dại lại ngứa ngáy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương