EDITOR: MẬT CƯ XÁ

Ngu Nhiễm đỏ mặt.

“Mặt đất ở dưới chân em đều là nền xi-măng. Có thể không so sánh được với nơi làm việc của em. Nếu như bị ngã xuống thì sẽ rất đau.” Giọng nói bình tĩnh chỉ thuộc về riêng anh truyền vào lỗ tai của cô, cảm giác có chút nóng.

Không biết có phải do hai người đã xác định hai quan hệ hay sự hưng phấn trong lòng muốn phát tiết. Ngu Nhiễm đột nhiên nhón mũi chân sau đó nhanh chóng tiến sát đến lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: “Bởi vì anh quá đẹp trai, em không nhịn được mà ngắm nhìn anh.”

Giọng điệu này cực kỳ đắc ý, mang theo sự phấn chấn của tuổi trẻ, còn có tình yêu say đắm có sự nóng bỏng.

Mục Tùng cũng bị những lời này đốt lửa, nếu không phải vì anh đã phơi nắng khiến mặt đỏ thẫm, với do màu da tương đối tối màu bằng không Ngu Nhiễm sẽ nhận thấy có phần kỳ lạ. Sau khi cô nói xong, người đàn ông này chậm rãi đỏ mặt.

“Biết xấu hổ một chút!” Mục Tùng nói.

Ngu Nhiễm ỷ vào người đàn ông thoạt nhìn rất nghiêm túc, trên thực tế thì không hề nóng nảy, miệng nhỏ nhếch lên: “Ở trước mặt anh thì không biết nha.”

Nếu biết thì có thể theo đuổi anh sao? Tiểu nha đầu này cười hắc hắc trong lòng.

Mục Tùng có ký túc xá riêng, anh cũng không muốn Ngu Nhiễm đi khách sạn. Nhưng người ngoài muốn ở lại đây thì phải đăng ký, nếu quan quân khác đem vợ mình đến đây không mang lại cảm giác kỳ quái cho người khác. Nhưng Mục Tùng thì khác, anh dẫn một tiểu cô nương đến đây như vậy rất gây chú ý cho người khác.

Đặc biệt là thoạt nhìn đây là một tiểu cô nương rất nhõng nhẽo.

Có trò hay.

Khi lên lầu, Ngu Nhiễm rốt cuộc không nhịn được lôi kéo quần áo của anh hỏi: “Lãnh đạo, bọn họ vì sao nhìn em như vậy, cảm giác rất kỳ quái, giống như đang ngắm khỉ.”

Mục Tùng bật cười.

Ngu Nhiễm càng thấp thỏm: “Chẳng lẽ hôm nay em trang điểm không đẹp sao? Hay quần áo mặc không đúng?” Nói, cô lục túi xách của mình để lấy gương.

“Không có, bởi vì anh.” Mục Tùng nói, nhưng những lời này có chút hỗn loạn và ngượng ngùng? Ngu Nhiễm hoài nghi có phải hay không mình đã nghe lầm, cô có chút nghi hoặc mà nhìn người đàn ông này, một đôi mắt tròn vo chăm chú nhìn.

Mục Tùng ho nhẹ hai tiếng, cái này giải thích như thế nào?

“Ước chừng vì anh là bộ đội lớn tưởi, thuộc hàng ế lâu năm.” Sau một lúc lâu, Mục Tùng mới nói ra một câu.

Hai người đã đi đến gần cửa ký túc xá của Mục Tùng, Ngu Nhiễm nghẹn đỏ khuôn mặt. Anh mở cửa, rốt cuộc cô cũng cười ầm lên một tiếng.

“Hàng ế…… Hahaaaaaaa….” Vừa nói vừa cười, không che dấu một chút nào ý nghĩ “Vui sướng khi người gặp họa.”

Rõ ràng anh ưu tú như vậy, vì sao là hàng ế! Đây còn là người đàn ông mà Ngu Nhiễm coi trọng!

Trên mặt Mục Tùng treo nụ cười dung túng, không kiên nể trước mặt tiểu cô nương “giễu cợt” chính mình.

“Ngoan, đừng cười.” Anh đột nhiên ôn nhu mở miệng, anh đã đặt vali ở cửa sau đó nhẹ nhàng nâng cằm của tiểu cô nương lên cúi đầu hôn.

“Chụt” một tiếng, chỉ là hôn nhẹ một cái, không mang theo bất luận sự kiều diễm triền miên, chỉ hôn như chuồn chuồn nước, mang theo sự nhớ nhung mà hôn.

Bốn cánh môi gắt gao dính vào nhau, tiếng cười của cô cũng dừng hẳn.

Hành động của Mục Tùng không hề báo trước, làm cho cô không nhắm mắt như nữ chính trong phim truyền hình, kết quả nụ hôn rất nhanh liền kết thúc.

Ngu Nhiễm an tĩnh lại, Mục Tùng rất vừa lòng với kết quả này. Sau đó anh xoay người lại, chuẩn bị cho cô một chén nước, thuận tiện dọn dẹp lại ký túc xá.

“Một phòng một sảnh, không có phòng bếp. Cho nên người ở chổ này phải đến nhà ăn để ăn cơm. Có phòng tắm riêng, một ngày 24h đều có nước ấm, em có thể…..”

“Mục Tùng!!” Cô gái ở sau lưng đột nhiên kêu lên một tiếng, giọng nói có một chút vội vàng.

Người đàn ông có chút kinh ngạc xoay người. Sau đó có một người nhảy vào lồng ngực của anh.

Theo quán tính, anh không khỏi lùi một bước về phía sau, vừa vặn eo của anh đụng trúng bàn gỗ.

Ngu Nhiễm chạy lấy đà nhảy lên người anh, sau đó duỗi tay ôm lấy cổ của anh, không khỏi chần chừ cắn vào môi người mình thương nhớ ngày đêm.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, đây là làm qua loa cho xong sao? Rõ ràng đang trong tình yêu cuồng nhiệt, như thế nào anh ấy lại thanh tâm quả dục như vậy?

Ngu Nhiễm không tin, cô muốn thử một lần.

Môi của cô thật mềm, thật ra cô cũng không muốn hôn môi. Nhưng không thể dừng lại, động tác ngang ngược mang theo một chút vội vàng giống như đứa bé không tìm được viên kẹo ngọt của mình. Trên người cô mang theo mùi hương trái cây, hình như nước hoa có mùi trái cây, ngọt ngào, không thể kiềm chế.

Hiện tại, Ngu Nhiễm có chút sốt ruột, cô chỉ đang mút cánh môi của Mục Tùng không có một chút kinh nghiệm nào.

Cô cắn cắn môi trên sau đó lại hôn khóe môi, lại cắn môi dưới rồi cắn khóe môi, tiếp theo thì sao? Phải làm cái gì? Ngu Nhiễm có chút hoảng hốt, cô run rẩy vươn lưỡi như đang thử liếm cánh môi của anh.

Mục Tùng không có phản ứng, nhưng hô hấp nặng đi không ít.

Bàn tay của anh đang nâng đùi của cô để không bị ngã. Trong mắt có chút nóng bỏng, giống như sắp có thứ gì đó sắp xông ra.

Khi cái lưỡi cô đảo quanh Mục Tùng liền biết anh sắp nhịn không được nữa rồi.

Bị trêu trọc như vậy, nhẫn nhịn nữa còn là đàn ông sao?

Xoay người một cái, Ngu Nhiễm đã bị Muc Tùng đặt ở phía sau bàn gỗ, cô hô nhẹ một tiếng. Sau đó đã bị anh mút lại cánh môi, đầu lưỡi linh hoạt tham nhập khoang miệng cô, đem mỗi tấc đất của cô đều được kiểm tra, liếm láp đảo quanh miệng nhỏ của cô. Sau đó dây dưa với cái lưỡi của cô, giống như người bản xứ kéo vào khoang miệng chính mình, bức cho cô không thể xin tha.

Xin tha cũng vô dụng, đã bị dân bản xứ cầm tù ở khoang miệng nóng bỏng.

“A…..” Một tiếng kêu nhẹ nhàng phát ra từ miệng của cô.

Mục Tùng buông lỏng Ngu Nhiễm, hô hấp của hai người có chút nặng, trong phòng thật an tĩnh, càng nghe rõ tiếng thở nặng nề của cả hai.

Khuôn mặt Ngu Nhiễm đỏ bừng, hôm nay cố ý thay váy mới đã bị anh làm có chút nếp nhăn, cô thẹn thùng cúi đầu chỉ để lại đỉnh đầu đáng yêu.

“Anh…..”

“Em…..”

Hai người đồng thời mở miệng, sau đó đồng thời im lặng nhìn liếc mắt nhau một cái, đều cười.

Mục Tùng bế Ngu Nhiễm từ trên bàn xuống nhưng rất nhanh anh biết động tác của mình không ổn. Vừa rồi còn chưa bình phục, khi đôi tay anh bóc ở eo thon nhỏ giống như lại không thể không chế nổi cảm xúc muốn trào ra.

Rất nhanh mất khống chế hơn nữa không thể trốn tránh.

Nhưng cuối cùng, Mục Tùng vẫn kiềm chế dặn dò Ngu Nhiễm nghỉ ngơi chính mình còn có chuyện khác, giữa trưa sẽ dẫn cô đến nhà ăn ăn cơm. Nói đơn giản những lời này xong, anh giống như bị ai đuổi theo có chút vội vàng rời ký túc xá.

Ngu Nhiễm bị ở lại trong phòng vẫn có chút không hiểu ra Mục Tùng vừa rồi bị gì vậy? Vì cái gì khi anh ra cửa không cầm theo mũ, ngược lại đem vali cô đặt ở cửa lấy đi mất?

Rốt cuộc cũng rời khỏi ký túc xá, lần đầu tiên anh từ chổ này hốt hoảng đi ra. Hiện tại trong đầu có chút choáng váng, bụng nhỏ nóng lên, không thể khống chế mà muốn đem tiểu cô nương kia hung hắn thao ở trên giường. Có tâm tư như vậy, anh đâu dám ở cùng một chỗ với Ngu Nhiễm!

Anh cứ thất thần như vậy trở về văn phòng, trên đường còn gặp được tiểu binh tự động cúi chào, Mục Tùng theo thói quen đáp lễ, đến nỗi người qua đường nhìn anh bằng ánh mắt gì anh cũng không để ý.

Chờ khi đến văn phòng, Tiểu Lý ân cần đứng lên nghênh đón. Sau đó anh mắt dừng ở tay của anh, khẽ nâng khóe miệng, trên mặt mang theo vẻ nghẹn khuất: “Tham mưu trường, nếu như anh muốn khoe ân ái với mọi người, cũng không cần đem vali của chị dâu đi chứ? Chứng minh hiện tại anh là người có chủ?”

Mục Tùng cúi đầu, tức khắc: “…….”

Hình như là bị ngạc nhiên đến không nói được gì!!

Đây là vali đích thị của nữ giới với màu hồng phấn bắt mắt, nhưng vì sao lại ở trên tay anh? Mục Tùng sờ trán của mình, mẹ nó! Mũ đâu rồi!!!!

Khó trách, một đường anh đi các tiểu binh sắc mặt quái dị như vậy.

Khuôn mặt Mục Tùng hoàn toàn biến đen, làm người khác cũng không biết hiện tại anh là đang cao hứng hay không cao hứng. Lý Tiểu mãn cũng không dám nói thêm cái gì, yên lặng về chỗ của mình. Cứ nghĩ Tham mưu trưởng nhà mình gặp được ý trung nhân sẽ “hòa ái” một chút. Nào biết, đây mới là tội ác bắt đầu!! Tính tình khó nắm bắt như vậy. Lý Tiểu Mãn cảm thấy mình có nên giảm cảm giác tồn tại trước mặt Mục Tùng hay không?

Hiện tại, trong lòng tham mưu trưởng như có hàng vạn còn ngựa đang chạy ngang qua. Nhưng ngựa vẫn là do anh dắt đến nên không thể phát hỏa lên người khác.

Trong lòng Mục Tùng chỉ có chuyện này nên đem những binh lính ở sân huấn luyện quên sạch sẽ, mà anh đang bận suy nghĩ “sửa chữa” chuyện này. Cũng không dám lười biếng, chờ đến khi Mục Tùng lên tiếng một hai binh lính đã chạy gần xong.

Thời gian dài như vậy, cường độ huấn luyện kinh người khiến người ta muốn chết!

Mục tham mưu trưởng có bạn gái, bạn gái Mục tham mưu trưởng đang ở bộ đội!!

Tin tức này, giống như xuân phong xuất hiện ở một đêm giá rét, chưa đến một giờ đã truyền hết toàn bộ quân doanh.

Ai nói đàn ông sẽ không nhiều chuyện? Đàn ông mà nhiều chuyện thì phụ nữ cũng sẽ thấy sợ hãi!

Ai mà không biết tham mưu trưởng nhà họ? Tuổi trẻ, có dũng có mưu. ở vài lần diễn quân đều được thủ trưởng quân khu coi trọng mà đối đãi. Có rất nhiều binh lính, thể lực tốt, có đầu óc dùng binh càng thiếu. Mà vừa lúc Mục Tùng là nhân tài kiệt xuất, 30 tuổi đối với quan quân vẫn còn rất trẻ.

Nữ binh văn nghệ, các quân doanh khác đều kính sợ. Lãnh đạo quân khu trong nhà có con gái vẫn muốn chào hỏi và muốn anh làm con rể. Nhưng cố tình, Mục Tùng chướng mắt. Người đàn ông này giống như không có hứng thú với yêu đương và kết ôn, bên người trừ bỏ Mục Loan thì không xuất hiện một người phụ nữ nào.

Mọi người đều cho rằng cây vạn tuế chỉ có thể thấy lá, đột nhiên một ngày anh nở hoa.

Kiểu hoa kiều diễm ướt át, sắc thái nghiêm minh, phá lệ hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Tiểu kịch trường ~~

Một ngày, Mục tham mưu trưởng quay về ký túc xá không biết tiểu cô nương nhà mình đến.

Chờ đến khi mở cửa, một thân thể mềm mại thơm tho xông vào trong lòng anh…..

“Nhiễm Nhiễm?” Giọng nói này tràn ngập sự vui vẻ.

Ngu Nhiễm cười hì hì ôm cổ người đàn ông, chủ động hôn môi.

Hậu quả của việc chủ động hôn môi là rất nhanh một kiện quần áo trên người đã bị ném xuống đất…

Sau đó, tiểu cô nương bị ném lên giường….

Nửa giờ sau, Ngu Nhiễm khàn giọng nói “Đến đây”. Một giờ sau, đã muốn khóc, xin dừng lại….

Đôi mắt của cô đỏ bừng, chỉ có thể khóc chứ không còn sức để kêu lên…

Xong việc, tiểu cô nương tức giận.

Tham mưu trưởng quỳ ván giặt đồ.

“Anh, anh về sau không được như vậy!” Giọng nói của cô khàn khàn, ôm chăn ngồi trên gường lên án người đàn ông ác nhân này.

Tham mưu trưởng cũng rất ủy khuất: “Anh làm sao vậy?”

“Anh, anh….” Nói ánh mắt cô đỏ lên: “Anh không yêu em! Anh không thông cảm cho em! Em kêu anh dừng lại, anh không ngừng!”

Tham mưu trưởng: “Vợ, chồng của em đã tích góp đồ vật lâu như vậy, em có biết cái gì kêu là tích lũy đầy đủ không?”

Tiểu cô nương: “…………….”
Mật đã comeback lại rồi đâyyyy, xin lỗi vì để mọi người chờ lâu =))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương