EDITOR: MẬT MẬT

"Lúc đầu, em không nghĩ sẽ phiền đến anh." Hai tay cô nắm lên cổ của anh, giọng nói nho nhỏ, có vài phần là làm nũng.

Mục Tùng mím môi thật chặt, nghiêng mắt nhìn tiểu cô nương trong ngực mình: "Bị thương thì ngoan ngoãn một chút, còn quậy phá cái gì?"

Ngu Nhiễm nói một tiếng "Thích", việc cũng không đại biểu rằng cô muốn nghe Mục Tùng dạy dỗ như vậy.

Cái đầu nhỏ dựa vào ngực của anh, cô nghe được tiếng tim đập hữu lực, đột nhiên cảm thấy thật kiên định. Rất nhiều năm về trước, không có người giáo dục cô. Hôm nay, cô lại bị Mục Tùng dậy dỗ thế nhưng Ngu Nhiễm thật sự cảm thấy ám áp. Cô có chút hoài nghi mình có phải bị M hay không, vì sao lại thích bị giáo huấn như vậy.

Mục Tùng một đường ôm cô như một con gấu koala, từ đăng ký cho đến vào phòng khám.

Bệnh viện vốn dĩ cũng không ít người, mà Mục Tùng lại "Hấp dẫn tròng mắt" của người khác. Ngu Nhiễm cảm thấy rằng đời này mình chưa bao giờ được nhiều người chú ý như vậy.

"Anh thả em xuống dưới đi, em có thể tự đi được. Rất nhiều người đang nhìn mình đó." Thoạt nhìn tiểu cô nương này không sợ trời không sợ đất. Hiện tại lại cần mặt mũi sao?

Khóe môi Mục Tùng cong lên, ánh mắt có chút chế nhạo: "Em sợ mất mặt? Khi em theo đuổi anh như thế nào không cảm thấy em là người sợ bị mất mặt?"

Ngu Nhiễm: "...." Sau đó mặt cô bắt đầu đỏ lên, thật lâu cũng không thèm nói chuyện với anh.

Mục Tùng cũng không đùa với cô nữa: "Được rồi, bị thương còn để ý nhiều như vậy làm gì. Nếu thật sự ngượng ngùng, thì đem mặt chôn vào ngực của anh."

"Aaa....." Tiểu cô nương trong lòng ngực lại bắt đầu trầm mặc. Khi Mục Tùng không thấy Ngu Nhiễm nói gì. Đột nhiên, cái đầu nhỏ đang chôn ở trong lòng ngực anh từ từ nâng lên, ánh mắt thật sâu mà nhìn anh: "Lúc đó là quá thích, nên không cần mặt mũi."

Cô theo đuổi anh, bởi vì cô thật sự thích anh.

Nhiều năm như vậy không cảm nhận được như thế nào là thích một người, chỉ là một mảnh cô tịch. Bất luận phải dùng cách gì cô đều phải nắm bắt được, bằng không sẽ làm mình thất vọng vì sao không cố gắng. Không biết xấu hổ cũng chỉ có một lần duy nhất mà thôi.

May mắn, Mục Tùng tuy lạnh lùng khi cô nhiệt tình. Nhưng khi cô bắt đầu rụt rè thì anh xoay người hướng đến cô và vươn tay.

Cằm Mục Tùng hơi cao, nhưng ở góc độ này cũng không thể ngăn cản cô ngắm nhìn anh được. Cô nhìn thấy được người đàn ông này khóe môi đang cong lên.

Aii, Mục tham mưu trưởng nghe được cái đáp án này thật sự rất vừa lòng a!

Khi Ngu Nhiễm ra khỏi bệnh viện, chân đã bị bó thạch cao. Cô không muốn ở lại bệnh viện, nên Mục Tùng lại ôm cô ra ngoài xe để trở về.

"Em bị thương gân cốt nên phải nghĩ ngơi tầm 100 ngày, không ở bệnh viện ai sẽ là người chăm sóc em?" Mục Tùng có chút tức giận khi cô quá cố chấp.

"Em không muốn ở bệnh viện, buổi tối ở một mình em sẽ sợ hãi." Cô nói điều này rất đúng.

Mục Tùng thế nhưng không thể nào cãi lại, khẽ thở dài một tiếng: "Nhà ở đâu? Anh đưa em về."

Nói về nha, Ngu Nhiễm rốt cuộc cũng nhớ đến hình như mình quên thứ gì: "A! Hành lý của em!" Ngu Nhiễm cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng. Cô đem hành lý của mình ném ở sân bay, đây vẫn là lần đầu tiên.

"Anh còn đang bội phục cung phản xạ của em đó, Ngu tiểu thư." Mục Tùng cười nhạo một tiếng: "Đang ở trong tay đồng đội của anh. Cho nên hiện tại em chỉ cần nói số nhà cho anh, anh sẽ cho người đưa tới nhà của em."

Cuối cùng vẫn là Mục Tùng lái xe đưa Ngu Nhiễm về nhà, ôm cô đi vào chung cư.

Phải biết rằng, hành động này đã làm bảo vệ của khu nhà sợ ngây người.

"Nha, Ngu tiểu thư có bạn trai a!" Bình thường Ngu Nhiễm có rất nhiều bưu kiện chuyển phát nhanh để ở đây. Thường xuyên qua lại nên có chút quen thuộc.

Ngu Nhiễm rúc trong lòng Mục Tùng, bên tai đỏ lên nói: "À, đúng vậy!"

"Bạn trai cô quả thực rất tuấn tú! Về sau những bưu kiện của cô cũng không cần phải lấy xe để đem lên nữa. Bạn trai cô sức lực rất lớn a!" Bảo vệ cười hớn hở mà nói.

Ngu Nhiễm: "....."

Mục Tùng ôm cô đi vào thang máy, trong mắt mang theo vài phần ý cười: "Còn rất nổi tiếng nha!" Trong tiểu khu nhiều người như vậy, nhưng bảo vệ vừa nhìn là đã nhận ra cô.

Ngu Nhiễm ngại ngùng mà cười, cũng không nói thêm cái gì.

"Phương thức nổi tiếng còn rất đặc biệt." Vẻ mặt Mục Tùng đứng đắn mà bổ sung thêm một câu.

Ngu Nhiễm: "........." Hôm nay như thế nào mà không gian trong thang máy lại nhỏ như vậy! Aaaa! Cảm giác sắp hít thở không thông là như thế nào a!

Thật vất vả mới nghe được tiếng "Tinh", rốt cuộc cũng đến tầng lầu của Ngu Nhiễm. Cửa thang máy mở ra, Ngu Nhiễm rốt cuộc cũng thoát khỏi cảm giác hít thở không thông từ nãy đến giờ.

Một tầng gồm có 6 căn hộ, mỗi một bên là 3 căn. Ngu Nhiễm mua một căn có hướng rất tốt ở bên trái, Mục Tùng đi theo hướng cô chỉ bước đến trước cửa.

"Mật mã 163468." Cô thật sự cũng không kiêng dè gì Mục Tùng, ở bên tai mở miệng nói. Hô hấp mềm mại nhẹ nhàng, mang theo chút nhiệt phả vào bên tai Mục Tùng, khiến tay ôm cô không khỏi nắm chặt.

"Không đề phòng anh sao." Mục Tùng mặt vô biểu tình mà mở miệng, sau đó duỗi tay ấn mật mã.

Ngu Nhiễm hì hì cười, không có đem lời của Mục Tùng để trong lòng: "Bởi vì giải phóng quân thúc thúc là người đáng yêu nhất! Nói cho anh, em vẫn rất yên tâm."

Đây là lần đầu tiên Mục Tùng vào nhà của một cô gái, đương nhiên sẽ không tính phòng ngủ của em gái mình. Nhà của Ngu Nhiễm rất sạch sẽ, làm cho người nghiêm cẩn như Mục tham mưu trưởng cũng gật đầu tán thưởng, Mục Tùng phá lệ khen Ngu Nhiễm: "Không tồi, đồ vật đều ngăn nắp, trong nhà rất sạch sẽ."

Ngu Nhiễm vừa mới bị anh đặt trên sofa, nghe thấy những lời này sắc mặt cổ quái nhìn anh, sau đó rất nhanh liền nói: "Đây đều là trợ lý sinh hoạt của em làm. Lần sau em sẽ giới thiệu cô ấy cho anh, sau đó anh khen cô ấy là được."

Mục Tùng: "......."

Đương nhiên lúc Mục Tùng gặp được trợ lý Kim, nửa lời khen ngợi cũng không nói ra được.

- ---

Phiên trực hôm nay vừa kết thúc Mục Tùng chuẩn bị đi đến chung cư để thăm Ngu Nhiễm. Thời điểm đi vào thang máy, cửa thang máy đang muốn đóng lại thì bên ngoài có một bàn tay ngăn lại cùng với một túi nguyên liệu thức ăn rất lớn, trên có đề Siêu thị Mỗ Mỗ.

"Xin đợi một chút!" Nói xong một người phụ nữ mặc quần tây áo sơ mi mang theo cặp mắt kính bước vào.

Trên mặt Mục Tùng rất lạnh nhạt, cũng không có gật đầu hay bắt chuyện, mang theo hơi thở người sống chớ tới gần.

Trợ lý Kim còn muốn hướng đến người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn này cười một cái, đảo mắt qua nhìn một lát lại phát hiện ra người đàn ông đang đứng trong không gian nhỏ hẹp này thậm chí còn không để ý đến mình, triệt để mà coi như trong thang máy này chỉ có mình anh ta là người sống mà thôi.

Trợ lý Kim cong khóe môi, duỗi tay ấn tầng lầu. Kết quả tay đang còn ở trong không trung liền phát hiện được tầng mà mình muốn lên đã được sáng đèn.

Lầu 27 khi nào có một hộ gia đình mới dọn đến? Cô như thế nào lại không biết. Đối với những hộ gia đình gần đó, cô so với Ngu Nhiễm còn hiểu biết nhiều hơn. Mới có mấy ngày không đến hình như đã bỏ qua tin tức lớn gì.

Thang máy còn chậm rãi đi lên. Trong đây thực an tĩnh, an tĩnh đến mức Trợ lý Kim cảm thấy mình thở hơi nặng một chút sẽ làm phiền đến người đàn ông lạnh lùng bên cạnh này.

Cho nên, trong quá trình ở trong thang máy..... Im lặng.

"Ting." Một tiếng, Trợ lý Kim bước ra ngoài đầu tiên. Sau đó thở mạnh một cái.

Tới chung cư của Ngu Nhiễm nhiều lần như vậy. Lần đầu tiên... thật sự là lần đầu tiên cô cảm thấy Ngu đại tiểu thư không nên ở trong chung cư này. Nói cái gì thì nói cũng ở cùng tầng, nên dọc đường đi, cô cảm thấy phổi của mình sắp nghẹn chết.

Cảm thấy sau lưng đang có ánh mắt đánh giá mình, trong lòng trợ lý Kim bỗng phát lạnh, chạy nhanh đến cửa nhà của Ngu Nhiễm. Nhưng chủ nhân của ánh mắt kia giống như đang đi phía sau cô, tay móc chìa khóa của trợ lý Kim bỗng cứng đờ giữa không trung.

Cô lúng ta lúng túng quay đầu, nhìn người phía sau to lớn còn mặc quân trang. Động tác tay có chút run rẩy, nhưng vẫn trấn định nói: "Anh, anh, vị tiên sinh này, anh muốn làm gì?"

Mục Tùng chỉ liếc mắt nhìn người này một cái. Thấy trong tay cô là chìa khóa, khóe môi hơi cong lên, độ cong vừa phải, rất nhanh liền trở lại bình thường. Sau đó ngón tay thon dài vươn qua muốn ấn mật khẩu.

"Để tôi ấn, Trợ lý Kim." Người đàn ông rốt cuộc cũng mở miệng, mang theo vào phần đạm mạc xa cách.

Theo bản năng trợ lý Kim tránh sang một bên. Sau đó cô thấy người đàn ông này nhấn mật mã của nhà đại tiểu thư nhẹ nhàng ấn vào sáu con số. "Tích" cửa liền mở ra.

Mà lúc này miệng trợ lý Kim cũng mở to thành hình chữ O.

Mẹ ơi! Tình huống này là tình huống như thế nào! Chủ tịch cũng không biết được mật mã, vì sao người đàn ông này lại biết được a!

Trong đầu trợ lý Kim bây giờ trống rỗng. Sau đó còn mang theo một tí cảm xúc không cam lòng với người đàn ông đang đứng ở đằng kia. Ghen ghét?

Hình như đúng là như vậy!

Tính thì cô làm trợ lý sinh hoạt của Ngu Nhiễm cũng đã gần mười năm. Từ khi tiểu cô nương này chuyển đến chung cư, chưa từng nói với cô mật mã với cô. Kết quả người đàn ông này lại biết, thoạt nhìn thời gian anh ta quen biết không bằng cô mà!

Nội tâm trợ lý Kim chua xót, tôi một lòng chiếu cố cô. Kết quả cô và người đàn ông này cùng nhau ngủ, loại ý niệm này vẫn luôn trong đầu xoay chuyển không ngừng!

Trợ lý Kim đã chịu đả kích rất sâu sắc, bước vào nhà. Thì nghe được tiếng hoan hô của tiểu chủ mình.

"Lãnh đạo anh tới rồi!" Âm thanh kia, tấm tắc, chỉ sợ khi cô rời đi Ngu Nhiễm mới có thể phát ra được âm thanh đó. Nghĩ đến đây, trong lòng trợ lý Kim lại không giữ được cân bằng.

Gần đây, Mục Tùng không thể đến thăm Ngu Nhiễm bởi vì anh không thích loại tình cảm suốt ngày dính lấy nhau. Dù cho là người yêu, một tháng gặp một lần cũng đã đủ rồi. Thứ hai, cũng là do công việc của anh. Anh ở đây đã hơn nửa tháng, hơn nữa lần trước ở sân bay Ngu Nhiễm có tiếp xúc qua với người bị nghi nhiễm H9N9. Ở trạm kiểm dịch, người bệnh đã tiếp xúc với rất nhiều người, điều này cần phải chú ý. Cũng là nguyên nhân đó, sự bảo mật ở sân bay rất cao, công việc kết thúc, ai cũng không có tinh thần gì.

Mục Tùng duỗi tay sờ cái đầu nhỏ của Ngu Nhiễm. Trên chân cô còn bó thạch cao, nhưng không thể ngăn được vẻ đẹp của mình. Mỗi lần Mục Tùng nhìn thấy cô, đều trang điểm rất nhẹ nhàng, như cũ rất đẹp, hấp dẫn ánh mắt người khác.

"Ngày mai phải đi bệnh viện đổi thuốc đi?" Vết thương của Ngu Nhiễm cũng không tính là quá nghiêm trọng, bác sĩ nói một tháng sau có thể gỡ thạch cao, mỗi tuần đến đổi thuốc là được.

"Đúng đúng!" Ngu Nhiễm dốc hết sức gật đầu, đôi mắt to tròn còn mang theo ánh nước cứ như vậy nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông trước mắt, bên trong giống như có rất nhiều lời muốn nói.

Đúng, là có chuyện. Đôi mắt của cô đang nói, cho nên ngày mai anh tính toán như thế nào?

Có thể là không thể đối mặt với tầm mắt của cô, nên anh chật vậy dời ánh mắt đi nơi khác. Cứ nhìn cô như vậy anh không thể nhịn được mà muốn cúi đầu xuống hôn cô.

"Ngày mai anh đưa em đến bệnh viện, một mình đừng có chạy lung tung."

- ---

- Huhuuu =((((( Cả nhà mình ơi, dịch bệnh lại đang diễn biến phức tạp rồi. Mọi người nên chú ý giữ gìn sức khỏe nha.

- Nhớ đeo khẩu trang và hạn chế đi vào những nơi đông người. Nhất là mấy bạn sinh viên như mình, đi học nhớ mang theo rửa tay khô nhenn. Mình một ngày đi học phải đổi hai cái khẩu trang luôn ớ. Với mấy bạn đang đi làm thì cũng chú ý bảo vệ mình nhé!

· Chúng ta cùng nhau chống dịch nào!!!!!

- À quên, page đã được 200 like rùi. So với các nhà khác thì mình có tiến độ chậm chạp nhất, người ta mới lập nhưng đã có tới 1k, nhưng không sao mình vẫn yêu quý những người đồng hành cùng mình từ lúc mình mới chập chững bước vào ngành này =)))) Yêuuuuuuu cả nhà rất nhiều <3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương