Nan Từ
-
Chương 95
Tối đến, Thiệu Huy tan tầm về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Điền Điềm mặc tạp dề đang bưng thức ăn.
"Về rồi?"
"Ừm." Thiệu Huy thả cặp xuống, bước tới bên người Điền Điềm, "Hôm nay em nấu cơm sao? Hiếm thấy nha."
"Hôm nay chỉ có em với mẹ nấu cơm thôi, với tay nghề của em thì phải ủy khuất anh rồi." Điền Điềm liếc nhìn hắn một cái, "Anh đang làm cái biểu cảm gì vậy?"
"Anh chỉ cảm thấy mấy sợi khoai tây này..." Thiệu Huy nhìn đĩa khoai tây xào đen thui, "Có chút ghê rợn."
"Ai da! Em làm khoai tây xào chua ngọt đó..." Điền Điềm cố gắng giải thích, "Chắc do em đã cho hơi nhiều dấm một chút xíu."
"Một chút xíu?" Thiệu Huy lặp lại, trong câu nói đều là ý cười.
"Vậy anh đừng ăn!" Điền Điềm thẹn quá hóa giận, hận không thể đá hắn một cái, "Ai có thể nấu ngon như Thiệu tổng ngài được... Này, anh, anh làm gì vậy?"
Thiệu Huy đột nhiên đặt tay lên lưng Điền Điềm rồi bế y lên, hai chân Điền Điềm đột nhiên rời khỏi mặt đất, giật nảy mình: "Mau thả em xuống, bị người khác nhìn thấy bây giờ."
"Bị người ta thấy thì thế nào..." Thiệu Huy không cần mặt mũi, vừa về tới nhà nhìn thấy bộ dáng hiền lành ngoan ngoãn của Điền Điềm, hắn chính là muốn làm như vậy, "Em không thích?"
"Sao da mặt anh lại ngày càng..." Điền Điềm chống lên vai Thiệu Huy nặng nề thở dài, cuối cùng lại chỉ có thể nở nụ cười nói, "Mau thả em xuống, lát chân anh lại đau."
"Không sao cả."
Tuy Thiệu Huy nói như vậy, Điền Điềm vẫn là nhanh chóng dừng trò đùa này lại: "Mau đi rửa tay đi, đừng quậy em nữa."
"Biết rồi."
——————
Kết quả, Thiệu tổng là người ăn hết đĩa khoai tây ghê rợn kia.
"Ăn không ngon thì đừng ăn, đừng gắp nữa." Điền Điềm không nhịn được kề vào tai Thiệu Huy nói nhỏ, "Anh ăn những món khác đi, có nghe thấy không?"
"Rất ngon mà." Thiệu Huy không nghe lời còn trả lời, "Vả lại, mấy món mẹ nấu cũng đâu ngon bằng của em."
"Thằng nhóc thúi con nói cái gì đó!"
Mẹ Thiệu tức giận trừng mắt, quả nhiên là có người yêu liền quên mất người mẹ này, vậy mà hôm nay bà còn nói mấy câu tốt đẹp cho thằng con ngốc này.
"Em cũng biết con trai em luôn như vậy mà." Thiệu đổng vừa nói vừa yên lặng gắp miếng trứng chiên của con dâu, "Lúc trước, mỗi ngày trong miệng đều chỉ nhắc đến tiểu học đệ của nó đó thôi, nói chi đến hiện tại."
"Tiểu học đệ?" Điền Điềm nghiêng đầu nhìn Thiệu Huy, "Tiểu học đệ nào?"
Bàn tay đang gắp đồ ăn của Thiệu Huy dừng lại một chút: "Chuyện này..."
"Là một tiểu học đệ vừa thông minh vừa chịu khó học tập vừa cố gắng bước về phía trước." Mẹ Thiệu rất vui vẻ khi nhìn thấy Thiệu Huy đau khổ, "Ba ngày thì đã có hai ngày cùng người ta ra ngoài ăn cơm hẹn hò, tai của ba mẹ đều phải nghe nó nói đến mọc kén."
Điền Điềm có chút choáng váng: "Hả?"
Chắc không phải như những gì y đang nghĩ đâu, phải không?
"Về rồi?"
"Ừm." Thiệu Huy thả cặp xuống, bước tới bên người Điền Điềm, "Hôm nay em nấu cơm sao? Hiếm thấy nha."
"Hôm nay chỉ có em với mẹ nấu cơm thôi, với tay nghề của em thì phải ủy khuất anh rồi." Điền Điềm liếc nhìn hắn một cái, "Anh đang làm cái biểu cảm gì vậy?"
"Anh chỉ cảm thấy mấy sợi khoai tây này..." Thiệu Huy nhìn đĩa khoai tây xào đen thui, "Có chút ghê rợn."
"Ai da! Em làm khoai tây xào chua ngọt đó..." Điền Điềm cố gắng giải thích, "Chắc do em đã cho hơi nhiều dấm một chút xíu."
"Một chút xíu?" Thiệu Huy lặp lại, trong câu nói đều là ý cười.
"Vậy anh đừng ăn!" Điền Điềm thẹn quá hóa giận, hận không thể đá hắn một cái, "Ai có thể nấu ngon như Thiệu tổng ngài được... Này, anh, anh làm gì vậy?"
Thiệu Huy đột nhiên đặt tay lên lưng Điền Điềm rồi bế y lên, hai chân Điền Điềm đột nhiên rời khỏi mặt đất, giật nảy mình: "Mau thả em xuống, bị người khác nhìn thấy bây giờ."
"Bị người ta thấy thì thế nào..." Thiệu Huy không cần mặt mũi, vừa về tới nhà nhìn thấy bộ dáng hiền lành ngoan ngoãn của Điền Điềm, hắn chính là muốn làm như vậy, "Em không thích?"
"Sao da mặt anh lại ngày càng..." Điền Điềm chống lên vai Thiệu Huy nặng nề thở dài, cuối cùng lại chỉ có thể nở nụ cười nói, "Mau thả em xuống, lát chân anh lại đau."
"Không sao cả."
Tuy Thiệu Huy nói như vậy, Điền Điềm vẫn là nhanh chóng dừng trò đùa này lại: "Mau đi rửa tay đi, đừng quậy em nữa."
"Biết rồi."
——————
Kết quả, Thiệu tổng là người ăn hết đĩa khoai tây ghê rợn kia.
"Ăn không ngon thì đừng ăn, đừng gắp nữa." Điền Điềm không nhịn được kề vào tai Thiệu Huy nói nhỏ, "Anh ăn những món khác đi, có nghe thấy không?"
"Rất ngon mà." Thiệu Huy không nghe lời còn trả lời, "Vả lại, mấy món mẹ nấu cũng đâu ngon bằng của em."
"Thằng nhóc thúi con nói cái gì đó!"
Mẹ Thiệu tức giận trừng mắt, quả nhiên là có người yêu liền quên mất người mẹ này, vậy mà hôm nay bà còn nói mấy câu tốt đẹp cho thằng con ngốc này.
"Em cũng biết con trai em luôn như vậy mà." Thiệu đổng vừa nói vừa yên lặng gắp miếng trứng chiên của con dâu, "Lúc trước, mỗi ngày trong miệng đều chỉ nhắc đến tiểu học đệ của nó đó thôi, nói chi đến hiện tại."
"Tiểu học đệ?" Điền Điềm nghiêng đầu nhìn Thiệu Huy, "Tiểu học đệ nào?"
Bàn tay đang gắp đồ ăn của Thiệu Huy dừng lại một chút: "Chuyện này..."
"Là một tiểu học đệ vừa thông minh vừa chịu khó học tập vừa cố gắng bước về phía trước." Mẹ Thiệu rất vui vẻ khi nhìn thấy Thiệu Huy đau khổ, "Ba ngày thì đã có hai ngày cùng người ta ra ngoài ăn cơm hẹn hò, tai của ba mẹ đều phải nghe nó nói đến mọc kén."
Điền Điềm có chút choáng váng: "Hả?"
Chắc không phải như những gì y đang nghĩ đâu, phải không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook