Nan Từ
-
Chương 90
"Em cũng yêu anh."
Lời Điền Điềm nói khiến Thiệu Huy ngẩn người, hắn vốn không kỳ vọng quá nhiều vào việc Điền Điềm sẽ đáp lại hắn, chỉ là hắn đã kiềm chế quá nhiều nên không thể không biểu đạt tâm mình, hắn chỉ muốn cho y biết hắn cũng có một tình yêu đầy ắp sắp tràn ra khỏi tim hắn này. Nhưng khi hắn nghe thấy câu trả lời của Điền Điềm, tình yêu trong lòng hắn giống như chai soda chanh được bỏ thêm một viên kẹo bạc hà, cột nước phun trào, tất cả đều là bong bóng của hạnh phúc.
Nụ cười trên mặt Thiệu Huy không thể kiềm lại mà càng ngày càng sâu, trong mắt hắn là từng đợt sóng vỗ, mỗi một đợt đều ngọt ngọt ngào ngào.
"Thực ra..." Điền Điềm nắm bả vai Thiệu Huy, bàn tay đặt lên làn da nóng bỏng của hắn, tiếp cho y vô hạn sức mạnh, "Mỗi lần anh tới gần em, em đều sẽ... Rất thẹn thùng."
Điền Điềm đỏ mặt, hai bên tai đều đang ửng hồng, Thiệu Huy không nhịn được dùng ngón cái xoa xoa gò má y.
"Tiểu Điềm... Anh muốn xin em một chuyện."
Điền Điềm nắm chặt bàn tay đang quậy phá trên mặt mình, chậm rãi hỏi: "Chuyện gì?"
"Sau này, là bắt đầu từ bây giờ..." Thiệu Huy cúi người hôn lên hai má Điền Điềm, "Anh có thể mỗi ngày đều nhìn thấy gương mặt em nằm bên cạnh anh không?"
Điền Điềm nghe đến ngẩn người, sau đó lại thấy buồn cười.
Mấy năm nay tuy bọn họ đều nằm trên một cái giường, nhưng luôn ở trong tình trạng luống cuống, không dám nhìn nhau trong ánh sáng.
Điền Điềm vẫn cho là Thiệu Huy không thèm để ý đến y, mỗi lần đêm đến y liền cực kỳ biệt nữu, càng không muốn tiết lộ cảm xúc vốn cũng chẳng giấu được kia, mỗi khi vào phòng ngủ sẽ luôn tắt đèn, ai cũng không cần phải nhìn thấy đối phương.
"Em vẫn cho rằng anh không thèm để ý chuyện này." Nụ cười trên mặt Điền Điềm nhạt dần, thất vọng như có như không, "Cho dù là rất khó chịu, anh cũng không muốn làm tình với em..."
"Sao anh có thể không để ý, anh chỉ sợ em chán ghét anh." Thiệu Huy bất đắc dĩ cười, "Anh nghĩ em không có hứng thú với anh, càng chán ghét mối quan hệ của chúng ta, anh sợ em sẽ rời đi, cho nên chỉ muốn thuận theo ý muốn của em... Anh vẫn cho là người anh yêu khá lạnh nhạt trong phương diện đó."
"Đúng đó, em rất lạnh nhạt đó!" Điền Điềm dở khóc dở cười mặt lạnh đạp Thiệu Huy một cái, trời mới biết bọn họ đã tự hành hạ lẫn nhau bao nhiêu năm rồi, "Anh biết em lãnh cảm thì anh cứ cách em xa một chút đi, sau này cũng không cần... Này! Thiệu Huy anh muốn làm gì!"
Người nào đó có ý đồ xấu xa, móng vuốt đưa vào lớp bình phong cuối cùng, rất thuận lợi nắm giữ được căn cứ địa trong rừng rậm.
(Editor::))))))))))), tui hổng hiểu gì hết trơn).
Thiệu Huy cúi đầu ngậm lấy vành tai nóng hổi của Điền Điềm, vành tai và tóc mai thân mật chạm vào nhau.
"Bà xã yên tâm, từ nay về sau anh không chỉ nộp thuế, anh cũng sẽ chăm chỉ gửi lương thực, tuyệt đối không để em chịu đói."
"Đừng xoa, a... Lưu manh!"
"Thoải mái không?"
"A... Đừng mà, một lát còn phải xuống ăn cơm...."
Điền Điềm còn chưa nói hết, cửa phòng liền bị gõ vang.
Cốc cốc cốc cốc cốc!
Mặt Điền Điềm biến sắc, ngay lập tức đẩy Thiệu Huy ra: "Nhanh buông em ra!"
"Đừng lo." Thiệu Huy hôn lên thái dương Điền Điềm, vừa nói vừa đắp chăn lên người y, che đi "cảnh xuân" trên giường, "Em cứ nằm yên ở đó, anh đi mở cửa."
Thiệu Huy trần truồng đi mở cửa, lúc cửa mở ra, Điền Điềm còn có thể nghe thấy âm thanh của mẹ Thiệu, y tức giận và xấu hổ muốn chết, cuộn mình trong chăn, bây giờ mới mấy giờ, cơm còn chưa ăn vậy mà anh ấy lại muốn làm mấy chuyện kia rồi.
"Sao lại cuộn mình trong chăn rồi?" Thiệu Huy quay lại thì thấy trên giường có một bé tằm nằm đó, "Không ngộp sao?"
"Anh Huy..." Điền Điềm ló mặt ra, mắt kính của y đã bị Thiệu Huy lấy xuống khi đang hôn môi, trong mắt y hiện tại chỉ còn tầng thủy quang ám muội, "Anh mau thay quần áo, chúng ta xuống ăn cơm đi."
"Xuống làm gì?" Thiệu Huy với vào chăn bế người lên, "Anh đã nói với mẹ không cần chờ chúng ta xuống ăn cơm, chúng ta có việc chưa làm xong."
"Việc... Việc gì?" Điền Điềm theo bản năng ôm lấy vai Thiệu Huy, không hiểu chuyện gì.
Tấm chăn mềm mại trượt xuống khỏi người y, quần tây chất liệu tốt cũng rơi xuống theo, trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi đã bị cởi hết nút áo, miệng thì từ chối còn thân thể thì thành thật mời gọi.
Điền Điềm rõ ràng không biết được mình có bao nhiêu mị lực, chỉ nhìn thấy mắt Thiệu Huy tối sầm lại, ôm y đi thẳng vào phòng tắm.
Bấy giờ y mới nghe thấy đáp án mình muốn, Thiệu Huy nhỏ giọng ghé vào tai y nỉ non: "Đương nhiên là chuyện nối dõi tông đường rồi, bé ngốc."
(Editor: tui tự hỏi ổng nghĩ ổng thông minh đến đâu?)
Lời Điền Điềm nói khiến Thiệu Huy ngẩn người, hắn vốn không kỳ vọng quá nhiều vào việc Điền Điềm sẽ đáp lại hắn, chỉ là hắn đã kiềm chế quá nhiều nên không thể không biểu đạt tâm mình, hắn chỉ muốn cho y biết hắn cũng có một tình yêu đầy ắp sắp tràn ra khỏi tim hắn này. Nhưng khi hắn nghe thấy câu trả lời của Điền Điềm, tình yêu trong lòng hắn giống như chai soda chanh được bỏ thêm một viên kẹo bạc hà, cột nước phun trào, tất cả đều là bong bóng của hạnh phúc.
Nụ cười trên mặt Thiệu Huy không thể kiềm lại mà càng ngày càng sâu, trong mắt hắn là từng đợt sóng vỗ, mỗi một đợt đều ngọt ngọt ngào ngào.
"Thực ra..." Điền Điềm nắm bả vai Thiệu Huy, bàn tay đặt lên làn da nóng bỏng của hắn, tiếp cho y vô hạn sức mạnh, "Mỗi lần anh tới gần em, em đều sẽ... Rất thẹn thùng."
Điền Điềm đỏ mặt, hai bên tai đều đang ửng hồng, Thiệu Huy không nhịn được dùng ngón cái xoa xoa gò má y.
"Tiểu Điềm... Anh muốn xin em một chuyện."
Điền Điềm nắm chặt bàn tay đang quậy phá trên mặt mình, chậm rãi hỏi: "Chuyện gì?"
"Sau này, là bắt đầu từ bây giờ..." Thiệu Huy cúi người hôn lên hai má Điền Điềm, "Anh có thể mỗi ngày đều nhìn thấy gương mặt em nằm bên cạnh anh không?"
Điền Điềm nghe đến ngẩn người, sau đó lại thấy buồn cười.
Mấy năm nay tuy bọn họ đều nằm trên một cái giường, nhưng luôn ở trong tình trạng luống cuống, không dám nhìn nhau trong ánh sáng.
Điền Điềm vẫn cho là Thiệu Huy không thèm để ý đến y, mỗi lần đêm đến y liền cực kỳ biệt nữu, càng không muốn tiết lộ cảm xúc vốn cũng chẳng giấu được kia, mỗi khi vào phòng ngủ sẽ luôn tắt đèn, ai cũng không cần phải nhìn thấy đối phương.
"Em vẫn cho rằng anh không thèm để ý chuyện này." Nụ cười trên mặt Điền Điềm nhạt dần, thất vọng như có như không, "Cho dù là rất khó chịu, anh cũng không muốn làm tình với em..."
"Sao anh có thể không để ý, anh chỉ sợ em chán ghét anh." Thiệu Huy bất đắc dĩ cười, "Anh nghĩ em không có hứng thú với anh, càng chán ghét mối quan hệ của chúng ta, anh sợ em sẽ rời đi, cho nên chỉ muốn thuận theo ý muốn của em... Anh vẫn cho là người anh yêu khá lạnh nhạt trong phương diện đó."
"Đúng đó, em rất lạnh nhạt đó!" Điền Điềm dở khóc dở cười mặt lạnh đạp Thiệu Huy một cái, trời mới biết bọn họ đã tự hành hạ lẫn nhau bao nhiêu năm rồi, "Anh biết em lãnh cảm thì anh cứ cách em xa một chút đi, sau này cũng không cần... Này! Thiệu Huy anh muốn làm gì!"
Người nào đó có ý đồ xấu xa, móng vuốt đưa vào lớp bình phong cuối cùng, rất thuận lợi nắm giữ được căn cứ địa trong rừng rậm.
(Editor::))))))))))), tui hổng hiểu gì hết trơn).
Thiệu Huy cúi đầu ngậm lấy vành tai nóng hổi của Điền Điềm, vành tai và tóc mai thân mật chạm vào nhau.
"Bà xã yên tâm, từ nay về sau anh không chỉ nộp thuế, anh cũng sẽ chăm chỉ gửi lương thực, tuyệt đối không để em chịu đói."
"Đừng xoa, a... Lưu manh!"
"Thoải mái không?"
"A... Đừng mà, một lát còn phải xuống ăn cơm...."
Điền Điềm còn chưa nói hết, cửa phòng liền bị gõ vang.
Cốc cốc cốc cốc cốc!
Mặt Điền Điềm biến sắc, ngay lập tức đẩy Thiệu Huy ra: "Nhanh buông em ra!"
"Đừng lo." Thiệu Huy hôn lên thái dương Điền Điềm, vừa nói vừa đắp chăn lên người y, che đi "cảnh xuân" trên giường, "Em cứ nằm yên ở đó, anh đi mở cửa."
Thiệu Huy trần truồng đi mở cửa, lúc cửa mở ra, Điền Điềm còn có thể nghe thấy âm thanh của mẹ Thiệu, y tức giận và xấu hổ muốn chết, cuộn mình trong chăn, bây giờ mới mấy giờ, cơm còn chưa ăn vậy mà anh ấy lại muốn làm mấy chuyện kia rồi.
"Sao lại cuộn mình trong chăn rồi?" Thiệu Huy quay lại thì thấy trên giường có một bé tằm nằm đó, "Không ngộp sao?"
"Anh Huy..." Điền Điềm ló mặt ra, mắt kính của y đã bị Thiệu Huy lấy xuống khi đang hôn môi, trong mắt y hiện tại chỉ còn tầng thủy quang ám muội, "Anh mau thay quần áo, chúng ta xuống ăn cơm đi."
"Xuống làm gì?" Thiệu Huy với vào chăn bế người lên, "Anh đã nói với mẹ không cần chờ chúng ta xuống ăn cơm, chúng ta có việc chưa làm xong."
"Việc... Việc gì?" Điền Điềm theo bản năng ôm lấy vai Thiệu Huy, không hiểu chuyện gì.
Tấm chăn mềm mại trượt xuống khỏi người y, quần tây chất liệu tốt cũng rơi xuống theo, trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi đã bị cởi hết nút áo, miệng thì từ chối còn thân thể thì thành thật mời gọi.
Điền Điềm rõ ràng không biết được mình có bao nhiêu mị lực, chỉ nhìn thấy mắt Thiệu Huy tối sầm lại, ôm y đi thẳng vào phòng tắm.
Bấy giờ y mới nghe thấy đáp án mình muốn, Thiệu Huy nhỏ giọng ghé vào tai y nỉ non: "Đương nhiên là chuyện nối dõi tông đường rồi, bé ngốc."
(Editor: tui tự hỏi ổng nghĩ ổng thông minh đến đâu?)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook