Nan Từ
-
Chương 59
"Trợ lý Điền, đây là ghi chép của hội nghị vào thứ năm tuần trước."
"Được, cậu để đó đi." Điền Điềm gật đầu với thư ký nhỏ của tổng quản lý, ngay lập tức dời lực chú ý tới văn kiện trong tay, chỉ là y đã cúi đầu nhưng vẫn cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình, làm y không nhịn được ngẩng đầu lên, "Còn việc gì sao?"
"Không, không không không!" Thư ký nhỏ nhanh chóng khoát khoát tay, còn đang hoang mang cúi đầu chào y một cái, "Tôi không sao, trợ lý Điền, tôi đi ngay đây."
Điền Điềm nhìn bộ dáng này của thư ký nhỏ, không nhịn được thở dài một hơi, thả tập văn kiện đang che mặt mình xuống.
Ai——
Tình huống như bây giờ đã kéo dài một tháng, từ khi y bắt đầu đi làm lại, xung quanh y lại thường xuyên xuất hiện loại ánh mắt yên lặng đánh giá này, hỏi thì lại không nói, cúi đầu xin lỗi rồi lập tức bỏ chạy, loạt hành động này rất - cực kì - phi thường không chuyên nghiệp.
Mà y thân là một trợ lý chuyên nghiệp, Điền Điềm cũng không muốn đem tình cảm riêng tư đặt vào trong công việc, nhưng toàn bộ phòng quản lý đều nhìn y như nhìn khỉ, y thật sự không chịu được a.
Điền Điềm chỉnh lại văn kiện trong tay, nén xuống lửa giận trong lòng, xoay người ra sau, đi đến gõ cửa phòng của tên cầm đầu.
"Mời vào."
——————
"Thiệu tổng, đây là văn kiện của hội nghị đã chỉnh sửa xong." Điền Điềm đặt văn kiện trong tay lên bàn.
"Được, tôi sẽ lập tức xem." Thiệu Huy đáp một tiếng, lại dời sự chú ý đến văn kiện trên tay.
Theo lý thuyết, sau khi đưa xong văn kiện, Điền Điềm sẽ như những ngày trước tự giác đi ra, về lại phòng trợ lý của y, nhưng hôm nay y lại không như vậy, học thư kí nhỏ kia hồi nãy im lặng nhìn chằm chằm y, im lặng nhìn chằm chằm Thiệu tổng.
"Làm sao vậy?" Thiệu Huy không hiểu ra sao ngẩng đầu lên, "Trợ lý Điền còn có việc khác sao?"
"Tôi chính là muốn anh cảm nhận một chút, mỗi ngày bị người khác nhìn chằm chằm là như thế nào." Điền Điềm đẩy kính mắt lên, "Thiệu tổng, anh đến tột cùng đã đồn đãi cái gì trong công ty vậy?"
"Đồn đãi?"
Thiệu tổng thật oan uổng, nhưng ai kêu Thiệu tổng lúc trước nghỉ làm một tháng, làm cho trên dưới công ty đều biết Thiệu tổng là đi chăm sóc cho Tổng tài phu nhân, hiện tại, Tổng tài phu nhân bí ẩn mà bọn họ vẫn luôn tò mò đã có chút đầu mối, đương nhiên phải đến nhìn một chút rồi.
"Thôi, bỏ qua chuyện này đi." Điền Điềm nhìn thấy Thiệu tổng liền tức giận, "Thiệu tổng ngài làm việc đi, tôi ra ngoài đây."
"Chờ một chút."
"Thiệu tổng còn có chuyện gì sao?" Điền Điềm xoay nửa người lại.
"Tối nay có lịch không?" Thiệu Huy đàng hoàng trịnh trọng hỏi.
"Ngài chờ một chút." Điền Điềm lật xem lịch trình vẫn luôn mang theo bên người, "Trước mắt đêm nay không có việc."
"Vậy cứ giữ trống đêm nay, một lát đi với anh tới một buổi tiệc."
"Vâng, Thiệu tổng."
Điền Điềm gật gật đầu, tham gia buổi tiệc thôi mà, chuyện thường tình.
Nhưng, đến tối y lại không nghĩ như vậy nữa.
Khà khà khà.
"Được, cậu để đó đi." Điền Điềm gật đầu với thư ký nhỏ của tổng quản lý, ngay lập tức dời lực chú ý tới văn kiện trong tay, chỉ là y đã cúi đầu nhưng vẫn cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình, làm y không nhịn được ngẩng đầu lên, "Còn việc gì sao?"
"Không, không không không!" Thư ký nhỏ nhanh chóng khoát khoát tay, còn đang hoang mang cúi đầu chào y một cái, "Tôi không sao, trợ lý Điền, tôi đi ngay đây."
Điền Điềm nhìn bộ dáng này của thư ký nhỏ, không nhịn được thở dài một hơi, thả tập văn kiện đang che mặt mình xuống.
Ai——
Tình huống như bây giờ đã kéo dài một tháng, từ khi y bắt đầu đi làm lại, xung quanh y lại thường xuyên xuất hiện loại ánh mắt yên lặng đánh giá này, hỏi thì lại không nói, cúi đầu xin lỗi rồi lập tức bỏ chạy, loạt hành động này rất - cực kì - phi thường không chuyên nghiệp.
Mà y thân là một trợ lý chuyên nghiệp, Điền Điềm cũng không muốn đem tình cảm riêng tư đặt vào trong công việc, nhưng toàn bộ phòng quản lý đều nhìn y như nhìn khỉ, y thật sự không chịu được a.
Điền Điềm chỉnh lại văn kiện trong tay, nén xuống lửa giận trong lòng, xoay người ra sau, đi đến gõ cửa phòng của tên cầm đầu.
"Mời vào."
——————
"Thiệu tổng, đây là văn kiện của hội nghị đã chỉnh sửa xong." Điền Điềm đặt văn kiện trong tay lên bàn.
"Được, tôi sẽ lập tức xem." Thiệu Huy đáp một tiếng, lại dời sự chú ý đến văn kiện trên tay.
Theo lý thuyết, sau khi đưa xong văn kiện, Điền Điềm sẽ như những ngày trước tự giác đi ra, về lại phòng trợ lý của y, nhưng hôm nay y lại không như vậy, học thư kí nhỏ kia hồi nãy im lặng nhìn chằm chằm y, im lặng nhìn chằm chằm Thiệu tổng.
"Làm sao vậy?" Thiệu Huy không hiểu ra sao ngẩng đầu lên, "Trợ lý Điền còn có việc khác sao?"
"Tôi chính là muốn anh cảm nhận một chút, mỗi ngày bị người khác nhìn chằm chằm là như thế nào." Điền Điềm đẩy kính mắt lên, "Thiệu tổng, anh đến tột cùng đã đồn đãi cái gì trong công ty vậy?"
"Đồn đãi?"
Thiệu tổng thật oan uổng, nhưng ai kêu Thiệu tổng lúc trước nghỉ làm một tháng, làm cho trên dưới công ty đều biết Thiệu tổng là đi chăm sóc cho Tổng tài phu nhân, hiện tại, Tổng tài phu nhân bí ẩn mà bọn họ vẫn luôn tò mò đã có chút đầu mối, đương nhiên phải đến nhìn một chút rồi.
"Thôi, bỏ qua chuyện này đi." Điền Điềm nhìn thấy Thiệu tổng liền tức giận, "Thiệu tổng ngài làm việc đi, tôi ra ngoài đây."
"Chờ một chút."
"Thiệu tổng còn có chuyện gì sao?" Điền Điềm xoay nửa người lại.
"Tối nay có lịch không?" Thiệu Huy đàng hoàng trịnh trọng hỏi.
"Ngài chờ một chút." Điền Điềm lật xem lịch trình vẫn luôn mang theo bên người, "Trước mắt đêm nay không có việc."
"Vậy cứ giữ trống đêm nay, một lát đi với anh tới một buổi tiệc."
"Vâng, Thiệu tổng."
Điền Điềm gật gật đầu, tham gia buổi tiệc thôi mà, chuyện thường tình.
Nhưng, đến tối y lại không nghĩ như vậy nữa.
Khà khà khà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook