Nan Từ
-
Chương 34
"Anh trở về một chuyến, mang chút đồ để em tắm rửa." Thiệu Huy một bên dọn dẹp bát đũa, đem đặt vào bồn rửa chén, nói, "Có cái gì muốn anh mang tới không?"
"Không... Không có gì muốn mang tới." Điền Điềm nhìn vẻ mặt "chuyện đương nhiên" của Thiệu Huy, quả thực không biết nói gì cho tốt."Vậy anh lấy đại nha." Thiệu Huy xoa xoa tay, cầm cặp lên, nhịn không được tiếp tục dặn dò, "Nước cùng thuốc anh đều đặt trên bàn, có việc gì cứ ấn chuông... Hôm nay không kịp tìm điều dưỡng viên thích hợp, chờ ngày mai anh..."
"Đừng đừng đừng, tôi cũng không quen."
"Cũng được, sau khi bó xong thạch cao chúng ta liền về nhà." Thiệu Huy không chờ Điền Điềm nói chuyện đã đẩy cửa đi ra ngoài.
"Về cái gì mà về..." Điền Điềm còn chưa nói hết, liền bị tiếng đóng cửa đánh gãy, chỉ có thể vỗ lên giường, "Nghe người ta nói hết lời a... Thật đáng ghét."
——————
Điền Điềm trước đó đã thu thập một vài thứ thường dùng của bản thân, mà trên thực tế cũng chẳng có bao nhiêu đồ, đa số vẫn là để lại trong nhà.
Giống như lễ phục, thường phục mà lúc trước Thiệu Huy mua cho y cơ hồ đều vẫn còn sạch sẽ để trong nhà.
Thiệu Huy mở tủ quần áo, bên trong xếp thật nhiều quần áo chỉnh tề, lại phần lớn đến mặc cũng chưa từng mặc qua.
Thiệu Huy nhìn một chút, chọn mấy bộ áo ngủ chất bông, lại lấy thêm mấy cái đồ lót.
Hắn đi một vòng lớn trong nhà, đem mấy thứ cần thiết của Điền Điềm trước sau thu thập thành một cái túi lớn, mới cầm lấy cặp công văn trước đó hắn đặt ở huyền quan.
Những văn kiện linh tinh gần đây hắn đều mang về, Thiệu Huy chọn lấy vài cuốn rồi bước vào thư phòng.
Hắn đã dự tính tốt, nếu như Điền Điềm nguyện ý trở về nhà an dưỡng, hắn sẽ để những văn kiện này ở nhà xử lý, nếu như Điền Điềm không muốn, hắn cũng có thể mang đến bệnh viện xử lý.
"Thời gian biểu của hai tháng trước là đặt ở..."
Thiệu Huy lật qua lật lại hộc bàn, lại không thể tìm được. Hắn suy nghĩ một chút, lật lật ngăn kéo.
"Chẳng lẽ đặt bên trong tủ sách?"
Thiệu Huy lầm bầm đứng lên, đi đến tủ sách.
Có lẽ là đặt ở trong ngăn kéo chứa văn kiện cũ đi.
Thiệu Huy vừa nghĩ, vừa kéo ngăn kéo.
Thiệu tổng một mặt nghiêm túc lật qua lật lại sấp văn kiện đã được sắp xếp chỉnh tề, đúng như dự đoán tìm thấy xấp tài liệu mình cần ở bên trong.
"Quả nhiên có..."
Thiệu Huy đột nhiên dừng một chút, ánh mắt của hắn dừng lại ở bên trong ngăn kéo, một cái hộp nhung nho nhỏ, không còn âm thanh.
Thiệu tổng mặt không cảm xúc đưa tay cầm cái hộp nhỏ kia lên, đầu ngón tay lại không nhịn được run rẩy.
Dòng chữ W&H trên nắp cực kỳ dễ thấy.
Hắn nhẹ nhàng mở ra, nhìn đôi nhẫn bạch kim bên trong cười.
Chỉ là nụ cười này rất nhanh lại trở thành dở khóc dở cười.
Thiệu Huy vuốt nhẹ đôi nhẫn rồi thở dài, nửa ngày qua mới gọi một cuộc điện thoại.
"Chân Hân, hỏi cậu chuyện này —— vị kia nhà tôi đến cửa hàng của cậu mua nhẫn lúc nào vậy..."
Bên trong món đồ bị giấu đi này, có phải hay không có cả trái tim của em đây, tình yêu của anh.
Editor: Chương ngắn nhất từ trước tới giờ 。(*₩*) 。
"Không... Không có gì muốn mang tới." Điền Điềm nhìn vẻ mặt "chuyện đương nhiên" của Thiệu Huy, quả thực không biết nói gì cho tốt."Vậy anh lấy đại nha." Thiệu Huy xoa xoa tay, cầm cặp lên, nhịn không được tiếp tục dặn dò, "Nước cùng thuốc anh đều đặt trên bàn, có việc gì cứ ấn chuông... Hôm nay không kịp tìm điều dưỡng viên thích hợp, chờ ngày mai anh..."
"Đừng đừng đừng, tôi cũng không quen."
"Cũng được, sau khi bó xong thạch cao chúng ta liền về nhà." Thiệu Huy không chờ Điền Điềm nói chuyện đã đẩy cửa đi ra ngoài.
"Về cái gì mà về..." Điền Điềm còn chưa nói hết, liền bị tiếng đóng cửa đánh gãy, chỉ có thể vỗ lên giường, "Nghe người ta nói hết lời a... Thật đáng ghét."
——————
Điền Điềm trước đó đã thu thập một vài thứ thường dùng của bản thân, mà trên thực tế cũng chẳng có bao nhiêu đồ, đa số vẫn là để lại trong nhà.
Giống như lễ phục, thường phục mà lúc trước Thiệu Huy mua cho y cơ hồ đều vẫn còn sạch sẽ để trong nhà.
Thiệu Huy mở tủ quần áo, bên trong xếp thật nhiều quần áo chỉnh tề, lại phần lớn đến mặc cũng chưa từng mặc qua.
Thiệu Huy nhìn một chút, chọn mấy bộ áo ngủ chất bông, lại lấy thêm mấy cái đồ lót.
Hắn đi một vòng lớn trong nhà, đem mấy thứ cần thiết của Điền Điềm trước sau thu thập thành một cái túi lớn, mới cầm lấy cặp công văn trước đó hắn đặt ở huyền quan.
Những văn kiện linh tinh gần đây hắn đều mang về, Thiệu Huy chọn lấy vài cuốn rồi bước vào thư phòng.
Hắn đã dự tính tốt, nếu như Điền Điềm nguyện ý trở về nhà an dưỡng, hắn sẽ để những văn kiện này ở nhà xử lý, nếu như Điền Điềm không muốn, hắn cũng có thể mang đến bệnh viện xử lý.
"Thời gian biểu của hai tháng trước là đặt ở..."
Thiệu Huy lật qua lật lại hộc bàn, lại không thể tìm được. Hắn suy nghĩ một chút, lật lật ngăn kéo.
"Chẳng lẽ đặt bên trong tủ sách?"
Thiệu Huy lầm bầm đứng lên, đi đến tủ sách.
Có lẽ là đặt ở trong ngăn kéo chứa văn kiện cũ đi.
Thiệu Huy vừa nghĩ, vừa kéo ngăn kéo.
Thiệu tổng một mặt nghiêm túc lật qua lật lại sấp văn kiện đã được sắp xếp chỉnh tề, đúng như dự đoán tìm thấy xấp tài liệu mình cần ở bên trong.
"Quả nhiên có..."
Thiệu Huy đột nhiên dừng một chút, ánh mắt của hắn dừng lại ở bên trong ngăn kéo, một cái hộp nhung nho nhỏ, không còn âm thanh.
Thiệu tổng mặt không cảm xúc đưa tay cầm cái hộp nhỏ kia lên, đầu ngón tay lại không nhịn được run rẩy.
Dòng chữ W&H trên nắp cực kỳ dễ thấy.
Hắn nhẹ nhàng mở ra, nhìn đôi nhẫn bạch kim bên trong cười.
Chỉ là nụ cười này rất nhanh lại trở thành dở khóc dở cười.
Thiệu Huy vuốt nhẹ đôi nhẫn rồi thở dài, nửa ngày qua mới gọi một cuộc điện thoại.
"Chân Hân, hỏi cậu chuyện này —— vị kia nhà tôi đến cửa hàng của cậu mua nhẫn lúc nào vậy..."
Bên trong món đồ bị giấu đi này, có phải hay không có cả trái tim của em đây, tình yêu của anh.
Editor: Chương ngắn nhất từ trước tới giờ 。(*₩*) 。
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook