Nan Song
-
Chương 1
Gặp mặt mà không biết
Thỉnh cầu mà không đạt
Trông giữ mà không chiếm
Một mình khó thành đôi
Trong thành, nhà của Nhan viên ngoại có một nữ nhi tên gọi Nhan Như Song.
Nhan Như Song vừa tròn mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng, biết thư hiểu lễ, lại là con gái duy nhất của Nhan gia, cho nên từ khi cập kê, người đến cầu hôn nối liền không dứt, đã sắp đạp hỏng thềm cửa.
Ánh mắt của Nhan lão gia tinh tường, cầm danh sách bức họa bà mối đưa đến chọn tới chọn lui, cuối cùng rút ra vài cái thuận mắt giao cho nữ nhi.
Như Song không hề để ý tới bức họa trước mặt, bàn tay mềm mại lật xem danh sách nhưng bộ dạng vẫn thanh đạm xuất thế như thường, không lưu tâm chút nào.
“Song Song, con thấy vị này như thế nào? Triệu Võ Huy, tiểu công tử của Triệu tri phủ, đảm nhiệm chức vụ ở trong quân. Tuy là võ tướng, nhưng hiện nay thái bình thịnh thế không có chiến sự, tiền đồ của hắn có thể nói là rất sáng sủa.”
Như Song khẽ liếc mắt một cái, lắc đầu.
“Vậy đây? Mạc Khanh Vũ, tân khoa tiến sĩ năm nay, tuấn tú đường hoàng, ôn nhuận lễ phép…”
“Còn đây nữa…”
Mặc cho Nhan lão gia nói đến tối tăm mặt mũi, Như Song vẫn cười khẽ lắc đầu, không chọn được một ai.
“Ôi, Song Song, rốt cuộc con thích dạng gì? Nói cho cha một tiếng, đừng có suốt ngày như vậy, thật giống như mò kim đáy bể…” Cuối cùng, Nhan lão gia đành bất đắc dĩ thở dài.
“Con cũng không biết mình muốn dạng gì, tất cả tùy duyên số đi…”
Như Song quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm qua bão tố, nay chỉ thấy tàn hồng rơi xuống…
Bóng đêm như mực, trăng sáng như sương.
Như Song tựa vào chiếc ghế bên cửa sổ đọc sách, lướt qua một câu “Nhạn bay qua đỉnh gác, đơn ảnh sao thành đôi”.[1]
Nàng không khỏi cảm thán, Như Song Như Song, khi nào mới có một người làm bạn, không hề cô ảnh nan song.[2]
Từng ngày từng ngày cứ trôi qua như vậy, hai năm sau, Như Song sắp đến mười tám tuổi, rốt cuộc không thể trì hoãn, vì thế Nhan lão gia liền làm chủ, hứa gả nữ nhi cho Triệu Võ Huy.
Lần này Như Song không cự tuyệt, thân là nữ tử trước sau cũng phải lập gia đình, có lẽ suốt đời này nàng cũng không thể chờ được người mình muốn chờ rồi?
Nhưng nàng đưa ra điều kiện muốn gặp mặt Triệu Võ Huy trước khi thành thân, vì thế bà mối liền sắp xếp cho hai người gặp mặt tại một tửu lâu.
Như Song đến sớm, ngồi trong nhã gian lầu hai lén lút đánh giá người trên phố từ cửa sổ.
Tiếng mộc ngư[3] ”đốc đốc” từ xa đến gần, kéo theo tiếng hòa thượng niệm kinh, Như Song nhìn xuống bèn thấy một thân ảnh gầy gò.
Thanh âm bát nhã, bi thiên ưu nhân.
Như Song cảm thấy tiếng mộc ngư như gõ vào trái tim của mình, nhất thời tim đập như hươu chạy, vừa lúc tăng nhân thanh tú kia cũng ngước mắt nhìn xung quanh, ngẩng lên chạm vào tầm mắt của Như Song trên lầu.
Chỉ thoáng nhìn lơ đãng này, liền chôn vùi muôn vạn hồng trần.
Tiếng mộc ngư im bặt, Như Song sợ tới mức vội vàng đóng cửa sổ, chuẩn bị uống một ngụm trà kìm nén xúc động, nào ngờ luống cuống tay chân hất nghiêng chén trà, nước trà trong vắt chảy xuống.
Lúc này, Triệu Võ Huy đi đến, hắn mày rậm mắt to, dáng người cao lớn, nói chuyện hào sảng, mang theo tác phong hành sự đặc thù của võ tướng.
Triệu Võ Huy thấy Như Song có vẻ cực kỳ vừa lòng, không nhịn được liên tiếp cười ngây ngô, vò đầu bứt tai, nói chuyện hơi lộn xộn, khiến nha hoàn của Nhan gia cười trộm không thôi.
Nhưng Như Song vẫn cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng, rất ít khi mở lời.
Sau khi xem mặt, việc thành thân coi như đã định. Nhan Như Song gả cho tiểu công tử của Triệu phủ.
Mới đầu tân hôn, Triệu Võ Huy đối xử với Như Song cũng tốt, vợ chồng son ngày ngày trải qua hòa thuận vui vẻ. Có điều, lúc nào Như Song cũng mang bộ dáng không lạnh không nhạt, dường như không quá yêu thích thứ gì, hỏi nàng cái gì nàng cũng nói “được”, không thì trả lời “tùy”. Lâu ngày qua đi, mới mẻ không còn thú vị, Triệu Võ Huy mất tính nhẫn nại, bắt đầu ăn uống đàng điếm, ra vào tửu lâu lầu xanh.
Mọi người đều khuyên Như Song nên chuyên tâm chăm sóc phu quân nhà mình, đừng để những kẻ dụ dỗ kia vào cửa.
Như Song chỉ nói một câu: “Lòng không ở đây, có cách nào đâu?”
Lời nói Triệu Võ Huy, cũng nói chính mình.
Chẳng qua, mặc dù Triệu Võ Huy thích phóng đãng bên ngoài, nhưng chưa từng dẫn người về nhà, trong phủ vẫn chỉ có một vị phu nhân như cũ.
Dần dà, mọi người không khuyên Như Song nữa, có nam nhân nào không thích ăn vụng? Chỉ cần người này vẫn là nữ chủ nhân của mình là tốt rồi.
Thành hôn ba năm, Như Song chưa từng có thai, mời không ít danh y về xem bệnh, họ đều nói thân thể không có vấn đề, có lẽ thời cơ chưa tới.
Nếu cầu y không thành, vậy cầu Phật.
Vì thế, một ngày, Như Song cùng nữ quyến trong phủ đến Vô Biên tự ngoài thành.
Thỉnh cầu mà không đạt
Trông giữ mà không chiếm
Một mình khó thành đôi
Trong thành, nhà của Nhan viên ngoại có một nữ nhi tên gọi Nhan Như Song.
Nhan Như Song vừa tròn mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng, biết thư hiểu lễ, lại là con gái duy nhất của Nhan gia, cho nên từ khi cập kê, người đến cầu hôn nối liền không dứt, đã sắp đạp hỏng thềm cửa.
Ánh mắt của Nhan lão gia tinh tường, cầm danh sách bức họa bà mối đưa đến chọn tới chọn lui, cuối cùng rút ra vài cái thuận mắt giao cho nữ nhi.
Như Song không hề để ý tới bức họa trước mặt, bàn tay mềm mại lật xem danh sách nhưng bộ dạng vẫn thanh đạm xuất thế như thường, không lưu tâm chút nào.
“Song Song, con thấy vị này như thế nào? Triệu Võ Huy, tiểu công tử của Triệu tri phủ, đảm nhiệm chức vụ ở trong quân. Tuy là võ tướng, nhưng hiện nay thái bình thịnh thế không có chiến sự, tiền đồ của hắn có thể nói là rất sáng sủa.”
Như Song khẽ liếc mắt một cái, lắc đầu.
“Vậy đây? Mạc Khanh Vũ, tân khoa tiến sĩ năm nay, tuấn tú đường hoàng, ôn nhuận lễ phép…”
“Còn đây nữa…”
Mặc cho Nhan lão gia nói đến tối tăm mặt mũi, Như Song vẫn cười khẽ lắc đầu, không chọn được một ai.
“Ôi, Song Song, rốt cuộc con thích dạng gì? Nói cho cha một tiếng, đừng có suốt ngày như vậy, thật giống như mò kim đáy bể…” Cuối cùng, Nhan lão gia đành bất đắc dĩ thở dài.
“Con cũng không biết mình muốn dạng gì, tất cả tùy duyên số đi…”
Như Song quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm qua bão tố, nay chỉ thấy tàn hồng rơi xuống…
Bóng đêm như mực, trăng sáng như sương.
Như Song tựa vào chiếc ghế bên cửa sổ đọc sách, lướt qua một câu “Nhạn bay qua đỉnh gác, đơn ảnh sao thành đôi”.[1]
Nàng không khỏi cảm thán, Như Song Như Song, khi nào mới có một người làm bạn, không hề cô ảnh nan song.[2]
Từng ngày từng ngày cứ trôi qua như vậy, hai năm sau, Như Song sắp đến mười tám tuổi, rốt cuộc không thể trì hoãn, vì thế Nhan lão gia liền làm chủ, hứa gả nữ nhi cho Triệu Võ Huy.
Lần này Như Song không cự tuyệt, thân là nữ tử trước sau cũng phải lập gia đình, có lẽ suốt đời này nàng cũng không thể chờ được người mình muốn chờ rồi?
Nhưng nàng đưa ra điều kiện muốn gặp mặt Triệu Võ Huy trước khi thành thân, vì thế bà mối liền sắp xếp cho hai người gặp mặt tại một tửu lâu.
Như Song đến sớm, ngồi trong nhã gian lầu hai lén lút đánh giá người trên phố từ cửa sổ.
Tiếng mộc ngư[3] ”đốc đốc” từ xa đến gần, kéo theo tiếng hòa thượng niệm kinh, Như Song nhìn xuống bèn thấy một thân ảnh gầy gò.
Thanh âm bát nhã, bi thiên ưu nhân.
Như Song cảm thấy tiếng mộc ngư như gõ vào trái tim của mình, nhất thời tim đập như hươu chạy, vừa lúc tăng nhân thanh tú kia cũng ngước mắt nhìn xung quanh, ngẩng lên chạm vào tầm mắt của Như Song trên lầu.
Chỉ thoáng nhìn lơ đãng này, liền chôn vùi muôn vạn hồng trần.
Tiếng mộc ngư im bặt, Như Song sợ tới mức vội vàng đóng cửa sổ, chuẩn bị uống một ngụm trà kìm nén xúc động, nào ngờ luống cuống tay chân hất nghiêng chén trà, nước trà trong vắt chảy xuống.
Lúc này, Triệu Võ Huy đi đến, hắn mày rậm mắt to, dáng người cao lớn, nói chuyện hào sảng, mang theo tác phong hành sự đặc thù của võ tướng.
Triệu Võ Huy thấy Như Song có vẻ cực kỳ vừa lòng, không nhịn được liên tiếp cười ngây ngô, vò đầu bứt tai, nói chuyện hơi lộn xộn, khiến nha hoàn của Nhan gia cười trộm không thôi.
Nhưng Như Song vẫn cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng, rất ít khi mở lời.
Sau khi xem mặt, việc thành thân coi như đã định. Nhan Như Song gả cho tiểu công tử của Triệu phủ.
Mới đầu tân hôn, Triệu Võ Huy đối xử với Như Song cũng tốt, vợ chồng son ngày ngày trải qua hòa thuận vui vẻ. Có điều, lúc nào Như Song cũng mang bộ dáng không lạnh không nhạt, dường như không quá yêu thích thứ gì, hỏi nàng cái gì nàng cũng nói “được”, không thì trả lời “tùy”. Lâu ngày qua đi, mới mẻ không còn thú vị, Triệu Võ Huy mất tính nhẫn nại, bắt đầu ăn uống đàng điếm, ra vào tửu lâu lầu xanh.
Mọi người đều khuyên Như Song nên chuyên tâm chăm sóc phu quân nhà mình, đừng để những kẻ dụ dỗ kia vào cửa.
Như Song chỉ nói một câu: “Lòng không ở đây, có cách nào đâu?”
Lời nói Triệu Võ Huy, cũng nói chính mình.
Chẳng qua, mặc dù Triệu Võ Huy thích phóng đãng bên ngoài, nhưng chưa từng dẫn người về nhà, trong phủ vẫn chỉ có một vị phu nhân như cũ.
Dần dà, mọi người không khuyên Như Song nữa, có nam nhân nào không thích ăn vụng? Chỉ cần người này vẫn là nữ chủ nhân của mình là tốt rồi.
Thành hôn ba năm, Như Song chưa từng có thai, mời không ít danh y về xem bệnh, họ đều nói thân thể không có vấn đề, có lẽ thời cơ chưa tới.
Nếu cầu y không thành, vậy cầu Phật.
Vì thế, một ngày, Như Song cùng nữ quyến trong phủ đến Vô Biên tự ngoài thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook