Quy Lê lẳng lặng bước theo Phúc Công Công, chớp mắt cả hai đã tới Tĩnh Tâm Trai.

Xích Tây thấy hắn tiến vào, ánh mắt chằm chằm dán chặt nơi Quy Lê. Đến khi đối phương hành lễ xong, hắn vẫn không nói lời nào.

Quy Lê trong lòng có chút nôn nóng, hắn vốn không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại triệu kiến mình trở lại. Đang băn khoăn chờ đợi, đột nhiên Xích Tây lên tiếng, “Ngươi giận sao? Sinh Điền mấy người bọn họ chỉ là nói đùa thôi, không có ý gì đâu.”

“Thần… Thần không giận… Hoành Sơn Đại Nhân uống không ít rượu, nên vui đùa một câu như thế. Thần biết…”

“Kia… trẫm… ngày xưa cũng chỉ đùa giỡn với ngươi một chút, sao ngươi lại tức giận với trẫm?”

Ban đầu Quy Lê không hiểu ý Xích Tây muốn nói điều gì. Ngẫm nghĩ vài giây, hắn chợt nhớ tới mùa đông đầu tiên khoác vào mình chiếc tuyết hồ đại y phụ thân ban tặng này. Xích Tây khi ấy tròn mắt nhìn hắn, rồi ngây ngốc phán một câu “Hòa Dã trông rất giống công chúa.” Quy Lê nghe tới đấy liền sinh khí, cởi bỏ chiếc áo choàng ngay lập tức. Xích Tây giật mình, vội vàng chạy lại bên hắn bồi tội. Đến khi mặc trở lại, thân thể cư nhiên vẫn nhiễm lạnh, nằm bệnh hết mấy ngày.

“Lần đó… lần đó… thần còn tuổi nhỏ bồng bột… hiện tại đã trưởng thành… sao có thể để lời kia trong lòng…”

Quả thật, khi Quy Lê còn nhỏ, hắn được phụ thân, tiên đế, còn có Xích Tây cưng chiều hết mức. Thế nên hắn từ sớm không biết trời cao đất rộng, sinh ra những hành xử cao ngạo, quá phận.

“Trẫm… còn tưởng ngươi sẽ để trong lòng… còn ra mặt bất bình hộ ngươi… Không được, hôm nay trẫm chưa được thưởng thức hảo tửu thống khoái, ngươi phải bồi trẫm vài chung!”

“Thần đương nhiên phụng bồi.” Quy Lê thấy tính cách trẻ con của Xích Tây trỗi dậy, biết từ chối là không thể, nên cúi người thuận theo.

Phúc Công Công vội vàng bưng bế rượu tới. Quy Lê vén áo ngồi xuống cái bàn thấp hơn Xích Tây. Đối phương liền cầm lên một chung, nốc sạch trong một hơi. Quy Lê muốn ngăn cũng không kịp, “Hoàng Thượng. Đừng uống nhanh như vậy. Sẽ rất mau say.”

“Say càng tốt.” Nói một lời rồi tiếp tục uống ừng ực.

Quy Lê hơi nhíu mày. Bộ dáng Xích Tây tựa hồ như muốn mượn rượu tiêu sầu. Bất giác lòng hắn vô cớ chợt đau nhói, “Hoàng Thượng có tâm sự? Chuyện gì khiến ngài phiền muộn sao?”

Xích Tây ngừng lại trong chốc lát, chăm chú nhìn Quy Lê thật lâu, “Trẫm… trong lòng… thật sự rất phiền… cả ngươi cũng không hiểu… chính là… rất phiền… phiền muốn chết…”

“Thần nghe nói Hoàng Hậu và Thục Phi nương nương cùng mang long thai trong người. Hoàng Thượng nhất định rất vui…”

“Vui? Ngươi… ha ha, phải rồi, trẫm quên mất, chuyện này là công lao của ngươi, muốn trẫm ban thưởng cái gì hả Quy Lê Đại Nhân?” Xích Tây nhếch mép cười khinh khỉnh, rồi đưa tay uống cạn một chung đầy.

“Này… Thần không phải… ý tứ này… thần… không phải…tranh công…”

“Ngươi… xấu xa… Quy Lê… ngươi thật xấu xa!!”

“Hoàng Thượng, đừng uống nhiều như thế…” Ly rượu trong tay Quy Lê vẫn đầy ắp, còn Xích Tây đã không biết nốc vào người bao nhiêu chung. Quy Lê cau mày, ra sức ngăn cản đối phương.

“Ngươi… thật xấu… ngươi… hại trẫm… ngươi…” Lời chưa dứt, Xích Tây gục đầu trên bàn, thanh âm nhòe cả vào nhau.

Quy Lê luống cuống gọi Phúc Công Công vào. Hai người cùng nhau đỡ Xích Tây vào buồng trong, đối phương vẫn lè nhè đủ loại âm tiết.

Phúc Công Công vội vàng bước ra ngoài, sai người đun thuốc giải rượu mang vào. Quy Lê múc từng muỗng, cẩn thận thổi cho nguội, rồi đút cho Xích Tây. Phúc Công Công đứng bên cạnh, thở dài thườn thượt:

“Ai, Hoàng Thượng gần đây không hiểu phiền lòng chuyện gì mà uống nhiều rượu như thế… Người không bảo trọng long thể thì chúng thần phải làm thế nào… Cứ như vậy sao được…”

Nhìn đến bộ dáng tiều tụy của Xích Tây, Quy Lê không khỏi chặn lòng. Nếu chính mình tự tay quan tâm chăm sóc Xích Tây thật tốt, nhưng không biết phải làm cách nào.

Quy Lê đút xong bát thuốc, dịu dàng giúp Xích Tây lau khóe miệng. Chốc lát sau, đối phương dần dà tỉnh lại, nắm chặt lấy cổ tay Quy Lê.

“Trẫm… khi đó… chỉ muốn nói… ngươi mặc tuyết hồ đại y… rất đẹp…”

Quy Lê cả kinh, theo phản ứng của bản thân mà muốn rụt tay về. Tuy nhiên, Xích Tây nắm càng chặt hơn, khiến hắn nhất thời không cách nào chống cự.

“Thần… biết…”

Xích Tây bỗng nhiên kéo mạnh Quy Lê về phía mình. Quy Lê không kịp phản ứng, mà bổ nhào toàn thân về trước.

Xích Tây ngẩn ngơ nhìn Quy Lê, không nói một lời, tựa như đây là lần đầu tiên hắn được ngắm nhìn kỹ càng dung nhan của con người tâm cao khí ngạo này, muốn khắc rõ từng đường nét vào tận trong tâm khảm mình.

“Hoàng Thượng…” Quy Lê không hiểu ý tứ trong hành động của đối phương, ngượng ngùng thấp giọng. Lồng ngực hắn phập phồng không thôi.

Gương mặt Xích Tây mỗi lúc một tiến lại gần.

“Hoàng Thượng…” Quy Lê theo bản năng đưa tay đẩy đối phương ra.

Xích Tây chợt khựng lại, ánh mắt như tỉnh ngộ điều gì, “Ngươi… Quy Lê Hòa Dã?”

“Vâng. Hoàng Thượng, là thần.”

“Ngươi tránh ra! Ngươi… Trẫm không muốn nhìn mặt ngươi! Trẫm ghét ngươi!! Tránh ra!!! Mau cút đi!!” Xích Tây đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, lớn tiếng quát tháo Quy Lê. Tay vung mạnh hắn qua một bên.

Quy Lê có chút sững người, rồi thật nhanh trấn tĩnh trở lại. Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, hơi thấp đầu chào Phúc Công Công, sau đó liền lẳng lặng bỏ đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương