Nam Xứng Lại Bị Cưỡng Đoạt
Chương 8: 8: Thư Đồng Phản Bội Hoàng Tử 8


Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân- 小情人
~~~~~~~~~~~~
Triệu Tuyên Diệc chợt dừng tay, sự thương tiếc trong mắt lập tức bị âm u thay thế, y vứt khăn lông lạnh như băng xuống, dùng ngón tay lạnh băng đè lên mí mắt đang nhắm lại của y, hơi dùng chút lực, lập tức cảm nhận được tròng mắt dưới mí mắt chuyển động kịch liệt.

"Khó chịu?" Cùng với lực đạo tăng lên là âm thanh đột nhiên phát ra từ trên đỉnh đầu.

Lúc Tô Hoài Cẩm còn muốn tiếp tục giả ngủ, giọng nói lạnh lùng của Triệu Tuyên Diệc lại truyền vào tai hắn.

"Khó chịu thì nói, đừng tiếp tục giả ngủ nữa."
Trong cảnh bị vạch trần vậy, Tô Hoài Cẩm cũng rất bình tĩnh nhắm mắt giả ngủ, tựa như không nghe thấy, Triệu Tuyên Diệc luôn chăm chú nhìn cười lạnh một tiếng, thu hồi ngón tay đang đè lên mí mắt hắn.

Ngón tay đè lên mắt rốt cuộc rời đi, làm Tô Hoài Cẩm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn còn chưa kịp thở ra, hơi ấm ẩm ướt lại bao phủ lên.

Tô Hoài Cẩm: "..."
Khác với lực đè của ngón tay lúc nãy, thay vào đó là môi của Triệu Tuyên Diệc, lúc đầu chỉ là dùng lưỡi đè mạnh lên tròng mắt dưới mí mắt, nhìn hàng lông mi của Tô Hoài Cẩm khẽ run lên, nhưng vẫn không chịu mở mắt, sau đó mới bắt đầu hút để cạy mí mắt ra.

Những đợt tấn công mang theo nước như vậy làm hàng lông mi cong vút của Tô Hoài Cẩm ướt nhẹp, chúng dính chặt vào nhau, giống như chú mèo lông xù bị ướt lông, đáng thương dán vào chủ nhân.

Nhưng tròng mắt đang trốn dưới mí mắt càng đáng thương hơn, dưới công kích của Triệu Tuyên Diệc, Tô Hoài Cẩm nhịn không được phải mở mắt ra.


Đôi mắt đen nhánh và tĩnh lặng của hắn chưa đầy tức giận và kinh hoảng, giọng nói khàn khàn có chút gợi cảm vì la hét hơn nửa buổi tối hôm qua: "Ngươi muốn làm gì!"
Triệu Tuyên Diệc cười như không cười, nhìn hắn từ đầu tới cuối một cách cẩn thận: "Sao thế, rốt cuộc không giả ngủ nữa à."
Tô Hoài Cẩm nghiến răng, ghét cay ghét đắng nhìn y.

Triệu Tuyên Diệc chợt phì cười: "Trẫm muốn làm gì, không phải ngươi đã biết trước rồi sao?"
Đôi má đỏ ửng của Tô Hoài Cẩm lại tái nhợt, hắn cực kỳ giận giữ trả lời: "Ngươi nằm mơ!"
Triệu Tuyên Diệc không biết xấu hổ đe dọa: "Tính mệnh trên dưới Tô phủ đều dựa vào lời nói của ngươi."
Tô Hoài Cẩm tức giận đến run người, hắn hít sâu, tựa hồ ổn định lại tinh thần, hắn cố gắng bình tĩnh nói: "Trên dưới triệu đình, sẽ không đồng ý ngươi làm như vậy vì mấy chuyện tư."
Triệu Tuyên Diệc liếc mắt nhìn, cười nói: "Thế còn nữ nhân kia, ngươi cũng không quan tâm sao? Nếu trẫm tìm một vài vợ lẽ cho phu quân của cô ta, cô ta có thể bị thất sủng không đây."
Tô Hoài Cẩm trợn tròn mắt, chợt lắc đầu nói: "Không, ngươi không thể làm như vậy..."
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Triệu Tuyên Diệc bỗng biến mất, quan tâm nữ nhân đó đến vậy sao, cho dù đã gả cho người khác, so với cả nhà Tô phủ, nữ nhân kia cũng quan trọng hơn?
Hàn ý trong mắt Triệu Tuyên Diệc càng dày đặc, lạnh lẽo cùng uy áp trên người, giống như Coca Sprite ướp lạnh quá đà, làm cho không khí xung quanh trở nên lạnh giá.

Triệu Tuyên Diệc không nhanh không chậm gằn từng chữ: "Được, xem ra nữ nhân kia, quan trọng hơn."
Tô Hoài Cẩm nhận ra nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống nhanh chóng, nghe Triệu Tuyên Diệc nghiến răng gằn từng chữ một, lập tức biết có điều chẳng lành.

Nhưng hắn cũng thấy lạ, đang yên lành tự nhiên cảm thấy nữ nhân kia còn quan trọng hơn Tô phủ chứ? Rõ ràng hắn không nói gì mà!!
Tô Hoài Cẩm thật sự không muốn gánh chịu tai ương đang huy động toàn bộ tế bào não, làm thế nào để trong tình huống này vừa không OOC*, vừa khéo léo nói rõ mình không để nữ nhân kia trong lòng.

*OOC ( Out of character): Thoát khỏi tính cách của nhân vật.


Nhưng không đợi hắn nghĩ xong, Triệu Tuyên Diệc đã nói tiếp: "NGhe nói bên trong người đang phát sốt càng thoải mái hơn, hay là hôm nay chúng ta thử xem."
Phản ứng đầu tiên của Tô Hoài Cẩm là, lúc phát sốt bên trong thật sự thoải mái sao?
Hệ thống lạnh lùng nói: "Cậu có thể nhúng tay vào nước nóng thử."
Tô Hoài Cẩm phản bác: "Sao giống được chứ."
Hệ thống: "Sao không giống, tôi có thể điều chỉnh nhiệt độ thành vậy giúp cậu."
Tô Hoài Cẩm nghiêm trang nói: "Nước là nước, cúc hoa là cúc hoa, thôi.

Nói với móc máy không có thân thể cũng chưa từng ăn thịt cũng phí công."
Hệ thống cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề.

Hệ thống không phản ứng nên Tô Hoài Cẩm chỉ đành phải tập trung diễn kịch với Triệu Tuyên Diệc, hắn hoảng sợ nhìn Triệu Tuyên Diệc, giọng nói run run: "Ngươi dám!"
Ánh mắt của Triệu Tuyên Diệc giống như chó sói đói bụng lâu ngày, đang chăm chú xem xét con mồi nhỏ yếu trước mặt, nghĩ nên xé con mồi thành từng mảnh theo cách nào.

Y đưa tay vuốt ve bờ môi tái nhợt của Tô Hoài Cẩm, dùng đầu ngón tay chà nhẹ lên, trong mắt như có một làn sương mù dày đặc: "Tại sao không dám, hôm qua chỉ ăn món khai vị, vốn định mấy ngày sau sẽ làm chuyện thú vị hơn, nhưng nếu A Cẩm chờ không nổi, trẫm cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi."
Trong tấm chăn nhung ấm áp, Tô Hoài Cẩm cuộn người lại thật chặt, chân rúc trên giường, xung quanh long sàn, chỉ nhìn thấy tấm màn màu vàng mỏng từ trên nóc giường rơi xuống, làm cho tất cả cảnh vật trong long sàn đều mơ hồ.

Triệu Tuyên Diệc cởi giày, đến gần Tô Hoài Cẩm đang sợ hãi trốn trong góc.


Người nọ gầy nhỏ, quanh người quấn tấm chăn thật dày, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, như thể làm như vậy sẽ không bị nhìn thấy, cũng sẽ không bị bắt đi.

Triệu Tuyên Diệc để ý bàn chân trần nằm ngoài lớp chăn, đó là bàn chân còn xinh đẹp và thanh tú hơn nữ nhân, dọc theo mắt cá chân, trên cẳng chân trắng gầy còn dấu vết bầm xanh xanh tím tím của đêm qua, trên làn da trắng như tuyết, giống như dây leo quấn quanh sự sống và phát triển không ngừng.

Triệu Tuyên Diệc hơi dùng sức, đã lôi người trốn trong góc giường ra ôm vào trong lòng, chăn trên người bị buộc rơi xuống, lộ ra thân thể trắng nõn vô lực.

"Không...!Buông ta ra..."
Người bị sốt không có bao nhiêu sức lực, đôi tay vung vẩy khước từ giống như lạt mềm buộc chặt, Triệu Tuyên Diệc cắn nhẹ vào vành tai của hắn, hơi thở nóng rực phun lên da thịt mỏng manh, nhẹ giọng cười nói: "Tới lui chỉ có mấy câu này thôi hả?"
Đây là một đêm vô cùng dài.

Tiếng nhạc rời rạc phát ra từ trong cửa sổ đang đóng chặt, tựa như giấc mơ hão huyền tuyệt vời.

Triệu công công và một tiểu thái giám đứng canh giữ cửa yên lặng cúi đầu, nghe thấy âm thanh kia, Triệu công công không biến sắc, nhưng tiểu thái giám tuổi còn nhỏ, lại vào cung chưa laai nên mặt đầy khiếp sợ.

Hắn ta kinh ngạc nhìn Triệu công công, đang định mở miệng, thì trong phòng lại phát ra tiếng khóc nức nở.

"Triệu Tuyên Diệc...!Không...!Không cần..."
Tiểu thái giám: "..."
Tiểu thái giám nuốt nước miếng, rất muốn mở miệng hỏi Triệu công công rằng có phải mình nghe lầm không, nhưng hắn ta chưa kịp lên tiếng, Triệu công công đã trừng mắt với hắn ta, tiểu thái giám rùng mình, lập tức nuốt xuống lời muốn nói, giả vờ câm điếc tiếp tục canh giữ cửa.

"Còn không đồng ý sao?" Tiếng thở dài lại truyền ra.

Hàng mi Tô Hoài Cẩm run run, giống như cánh của con bướm bị ướt, không thể vỗ cánh bay lên, vừa bất lực vừa đáng thương.


Nước mắt còn dính lại trên gò má trắng tuyết của thanh niên, đôi mắt đẫm nước mắt càng thêm long lanh.

Cổ họng của hắn do sử dụng quá mức, nên giọng nói khàn đi, sau nhiều lần bắt ép của đối phương, rốt cuộc không chịu nổi, nặng nề nói: "Ta đồng ý."
Ta đồng ý, làm Hoàng Hậu của ngươi.

Trên ngói lam tráng men hoàng cung, thỉnh thoảng có mấy con mèo hoang leo lên đó, nghe thấy âm thanh phát ra từ trong phòng, hoảng sợ chạy xuống mái hiên, lông tơ đều dựng đứng lên.

Hôm sau khi tỉnh lại, Tô Hoài Cẩm nằm trên giường nói: "A, tối qua lại là một đêm tuyệt vời."
Hệ thống thầm nghĩ: Tuyệt con khỉ mốc, nó bị nhốt trong phòng tối cả một đêm.

Hệ thống không để ý nên Tô Hoài Cẩm chỉ đành ngậm miệng lại, im lặng nhớ lại chuyện tối qua.

Bởi vì hắn bị bệnh, tối qua Triệu Tuyên Diệc rất dịu dàng, lúc Tô Hoài Cẩm ngủ giữa đường, ngược lại không trách Tô Hoài Cẩm, chủ yếu là do người bị sốt rất dễ buồn ngủ.

Tiểu thái giám ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, nhẹ nhàng gõ cửa, rồi đẩy cửa đi vào.

"Tô công tử, ngài tỉnh rồi."
Tô Hoài Cẩm xấu hổ chui đầu vào trong chăn.

Tưởng rằng tiểu thái giám sẽ nói nô tài rót cho ngài ly nước hoặc hỏi hắn có đói bụng hay không, không ngờ giây sau tiểu thái giám đã xoay người co chân chạy: "Nô tài đi báo cho Hoàng thượng."
~Hết chương 08~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương