Năm xưa
Chương 62

Nến đỏ mê say cháy, ngọn lửa vui mừng nhảy múa, thướt tha yêu kiều, nương cùng ánh trăng sáng tỏ từ ngoài cửa sổ lặng lẽ theo vào giúp vui, trong khoảng thời gian ngắn, trong sự minh diễm toát lên vẻ cao quý thanh lịch, trong ánh sáng nhuốm nét ái muội đa tình, tựa như hai người đan vào cùng một chỗ, tình người nồng đậm tình ta sắc son, tình sâu đến tột cùng sẽ kìm lòng chẳng đặng.

Dung nhan xinh đẹp của Kỷ Thuận Mỹ trắng trẻo, sắc da thịt hơn màu tuyết, dưới bóng nến lay động, vẻ trong suốt tinh khiết ẩn ẩn sắc phấn mùa xuân, như đoá hoa đào e lệ, xinh đẹp động lòng người, tựa đoá bách hợp trong thung lũng sâu kín toả hương, khiến người ta nhịn không được tâm trí mơ màng mong mỏi.

Nàng cùng nhìn Kiều Y Khả thật sâu, nhìn ngũ quan xinh đẹp rõ ràng của cô. Đôi mi cong mềm mại, đôi con ngươi thăm thẳm sáng ngời như hồ sâu, cánh môi kiều diễm ướt át đỏ mọng. Dây tơ lòng khẽ run, hơi hơi rung động, lại đột nhiên kinh ngạc nhận ra, nghĩ đến vừa rồi lòng hươu dạ vượn, những tư tưởng kiều diễm xa xôi, không khỏi thầm có chút thẹn thùng, nhịn không được ngoan ngoãn khép hờ mắt, lén nhoẻn miệng cười.

Một cái nhăn mày mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, Kiều Y Khả nhìn đầu óc choáng váng, hoàn toàn chìm đắm.

“Thuận Mỹ, chúng ta…” Giọng Kiều Y Khả đầy lưỡng lự, như tiếng violon trầm trầm gợi cảm, hoàn toàn không giống vẻ trong trẻo trầm tĩnh thường ngày.

Cô không biết nên yêu Thuận Mỹ thế nào mới tốt. Khi tình yêu đến đỉnh điểm, đương nhiên sẽ nhắm tới thân thể da thịt phải không? Sự thống khổ của việc cấm kỵ không phải bản chất của tình yêu, nếu đã yêu thì hãy tự do chiếm hữu, hưởng thụ ái tình đi!

Kiều Y Khả chỉ cảm thấy cây cổ thụ tên “tình ái” trong lòng, nhờ có ánh mặt trời, có mưa móc, nay nhanh chóng nở rộ ra vô vàn đoá hoa rực rỡ. Mà đoá hoa ấy, tên là “dục vọng”.

Âu yếm thân thể, kỳ thật rất sạch sẽ mà thuần tuý, đó không phải một điều sai trái, nếu trước dục vọng mà bỏ thêm những tư tưởng tham lam ti tiện, lòng háo sắc đáng khinh thì mới có thể khiến nó vấy bẩn, người người mắng mỏ.

Giờ phút này, trong thân thể Kiều Y Khả bốc lên ngọn lửa tình hừng hực thiêu đốt, trước khi lý trí biến mất, cô vui buồn không rõ lí do, khoé mắt lặng lẽ chảy ra một giọt nước mắt.

Mười năm qua, thân ở khắp nơi, không phải chưa từng gặp những thú vui nhục dục, những trường hợp dâm loạn cực kỳ, mà cô lại có ngoại hình lạnh lùng nổi trội suất sắc vô cùng, đàn ông hay đàn bà thích cô nhiều đến nỗi căn bản không nhớ rõ nổi mặt, nhưng mà trong mắt cô lại chưa từng chứa nổi bất kỳ ai, cho dù nữ nhân có xinh đẹp đến đâu, dùng hết mọi thủ đoạn quyến rũ cũng không thể đoạt được thậm chí ngay cả thứ dục vọng nguyên thuỷ không tình yêu hay tình bạn của cô.

Cô là một nữ nhân không có trái tim, lạnh lùng như băng, không có hơi ấm, không có tình yêu, không có dục vọng. Mãi cho đến khi gặp lại Thuận Mỹ, mãi đến giờ phút này, cho đến khi sống lại từ trong lửa, cô mới lại thấy ấm áp một lần nữa, biết giận hờn, lúc này cô mới thực sự là một người đang sống.

Kỷ Thuận Mỹ tâm tư tinh tế, không nhìn giọt nước mắt bên khoé mi của Kiều Y Khả, cũng không để tâm tới ái tình bị đè nén nay bành trướng đến sắp sửa nổ tung giữa hai người.

Hơi thở quen thuộc kia, là hơi thở của Kiều Y Khả, lại chậm rãi bao bọc nàng vào trong đó, từng chút từng chút một gỡ bỏ mọi rụt rè của nàng, hoá thành những dòng nước ấm mảnh mai, rót vào chỗ sâu trong thân thể, chậm rãi chảy xuôi. Nàng tận tình mà vui sướng hít thở, nhấm nháp, hơi thở kia chân thật mà sinh động, không phải thứ trong vô số đêm dài đằng đẵng, nàng nhớ lại từ trong hư vô. Giống như trên đỉnh núi, mây trắng cùng sương mù vờn quanh, giờ phút này nàng chỉ thầm nghĩ tận tình nhảy xuống, say mê bay bổng giữa cảm giác mê ly như mộng ảo.

Vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên khoé mắt Kiều Y Khả.

Một giọt lệ, dâng cho quá khứ đã qua.

Từ nay về sau, các nàng có một cuộc sống hoàn toàn mới, chỉ có vui vẻ, không có nỗi buồn.

Kiều Y Khả nắm tay nàng, dựa thế lôi kéo, Kỷ Thuận Mỹ liền nhào vào lòng cô.

Hai người mặt dán lại với nhau, làn da nóng bỏng. Nhưng không ai vội vàng hành động trước.

Hạnh phúc, cũng giống như hiện tại, ngay cả cảm giác nóng cháy dày vò, cũng đều biến thành nỗi sung sướng khiến người ta luyến tiếc.

“Còn nhớ không? Năm ấy lần đầu tiên chị nhảy cho em xem.”

“Tôi học múa từ nhỏ, ẩn ý sâu xa, có lẽ chỉ vì để múa cho em xem.”

“Khúc nhạc ngày ấy em rất thích.”

“Mai hoa nhất lộng, hàm bao dục trán. Mai hoa nhị lộng, mãn thụ phiêu bạch. Mai hoa tam lộng, đông khứ xuân lai.”

Nói xong, Kiều Y Khả khẽ ngân nga khúc ca xưa kia. Lúc này Kỷ Thuận Mỹ mới biết, thì ra đó là khúc [Mai hoa tam lộng] nổi tiếng.

Nàng không khỏi nhẹ giọng hoà cùng.

” Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu, khinh giải la thường, độc thượng lan châu.

Vân trung thùy kí cẩm thư lai, nhạn tự quy thì, nguyệt mãn tây lâu.

Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu, nhất chủng tương tư, lưỡng xử nhàn sầu.

Thử tình vô kế khả tiêu trừ, tài hạ mi đầu, khước thượng tâm đầu.”

Lời hết, nhạc dừng, Kiều Y Khả nâng khuôn mặt Kỷ Thuận Mỹ lên, si ngốc hỏi: “Thuận Mỹ, tôi có còn trong trái tim em không?”

Kỷ Thuận Mỹ thê lương cười: “Vẫn, đêm đêm trái tim em đều đau, đau đến không ngủ được.”

Trái tim Kiều Y Khả cũng nhói đau, không khỏi ôm chặt Kỷ Thuận Mỹ, nồng nhiệt hôn, triền miên mút lấy, như muốn lau đi vết thương âm ỷ nhức nhối kia, từ nay về sau chỉ nhớ rõ ngọt ngào, không còn đau đớn hay ưu thương nữa.

Vừa hôn rồi, liền rốt cuộc dừng không được.

Liền cứ thế ôm nhau, từ phòng ăn đến phòng ngủ, hai thân thể dính liền một chỗ, quần áo đều bị “thiêu đốt” thành mảnh nhỏ. Thẳng đến khi ngã nhào lên giường, Kiều Y Khả mới tách ra khỏi Kỷ Thuận Mỹ một lát. Trong khoảnh khắc đó, cô dịu dàng cởi quần áo của Kỷ Thuận Mỹ, đắp chăn cẩn thận cho nàng, rồi lại nhanh chóng trút bỏ đồ trên người mình, chui vào chăn, lập tức ôm lấy thân thể Kỷ Thuận Mỹ.

Kỷ Thuận Mỹ vẫn ngoan ngoãn mặc cho Kiều Y Khả đùa nghịch, nhìn dáng vẻ ôn nhu của Kiều Y Khả khi cởi đồ cho mình, cảm giác được che chở từ lâu nay lại xuất hiện, khiến cho nàng mê luyến thật sâu, mà nàng cũng không buông tha cho thân thể hoàn mỹ sau khi trút bỏ lớp vỏ bên ngoài của Kiều Y Khả. Y Khả của nàng xinh đẹp là thế, đời này kiếp này nàng đều chỉ yêu một mình cô.

Đợi cho thân thể mình và Kiều Y Khả áp với nhau, Kỷ Thuận Mỹ mới lặng lẽ nhắm hai mắt lại, ở thế giới không tên sâu thẳm trong trí óc, tận tình hưởng thụ những cái vuốt ve tìm tòi khám phá của người yêu.

Mà vốn Kiều Y Khả cũng là một tình nhân hiểu lòng người nhất.

Cô dùng một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hạt đậu đỏ dựng thẳng trước ngực Kỷ Thuận Mỹ, tay kia lại lần theo bầu ngực chậm rãi trượt, rơi xuống vùng u cốc, cũng không xâm phạm nhuỵ hoa nơi sâu trong, mà lại chỉ khẽ vuốt ve qua lại, trêu chọc, nhìn như không phải mưa rền gió dữ, lại âm thầm khiến nơi ấy ướt át, càng khiến cho một người tịch mịch khó nhịn. Trực giác của Kỷ Thuận Mỹ cho biết ở nơi sâu trong thân thể đang chậm rãi nhen nhóm một ngọn lửa, rõ ràng thiêu đốt đến khó chịu, lại thoải mái mà không có chỗ phát tiết, chỉ đành nuốt nước miếng, muốn rên rỉ vài tiếng, nhưng cố tình Kiều Y Khả lại nhắm chuẩn lúc đó, áp môi lên miệng nàng, ngăn chặt tiếng rên rỉ kia, ép nó quay trở lại cổ họng. Cái này cũng chưa tính, cô lại duỗi cái lưỡi căng mềm ra, tìm mọi cách khiêu khích, như đổ dầu nóng lên ngọn lửa, khiến nó mãnh liệt bốc cháy. Lần này Kỷ Thuận Mỹ không chịu nổi lửa nóng bên trong cơ thể, nhịn không được lại đem tiếng rên rỉ thoát ra giữa đôi môi đang dây dưa, tiếng “ưm ưm” sâu kín kéo dài. Tiếng vọng cuối cùng trêu chọc khiến động tác trên tay Kiều Y Khả lại nhanh hơn, Kỷ Thuận Mỹ rốt cuộc không nhịn được phối hợp theo tiết tấu của Kiều Y Khả, thân thể một lên một xuống, nhịp nhàng theo quy luật.

Hai người ai cũng không dập tắt được ngọn lửa của đối phương, cố tình như lửa đổ thêm dầu, không biết chăn đã rơi xuống đất từ bao giờ, mồ hôi trên da thịt hoà cùng một chỗ, nhiệt độ trong cơ thể tăng lên nhanh chóng. Kiều Y Khả đột nhiên rút tay ra, Kỷ Thuận Mỹ cực độ mất mát. Ngay lúc nàng đang thất thần, Kiều Y Khả lại đặt một nụ hôn lên ngực nàng, sau đó như con rắn lưu lại dấu vết, uốn lượn trườn xuống, một đường nhu tình như nước, rốt cục trườn đến chỗ giữa bụi hoa, ngay lúc Kỷ Thuận Mỹ kinh ngạc không hiểu, chưa kịp ngăn cản thì đôi môi mềm đã tấn công, cánh hoa run rẩy.

“Y Khả……” Kỷ Thuận Mỹ ướt át gợi tình, sung sướng kêu.

Đêm của một đôi tình nhân mới là một đêm thực sự.

***

Kỷ Thuận Mỹ không biết mình nặng nề thiếp đi từ khi nào, chỉ nhớ rõ trước lúc đó đã lâm vào tình trạng kiệt sức, yếu ớt vô lực gối lên cánh tay của Kiều Y Khả, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có.

Đến lúc tỉnh lại, mở to hai mắt, lại thấy Kiều Y Khả đang chống đầu nhìn mình. Nàng không khỏi thẹn thùng.

“Chị tỉnh dậy từ khi nào thế? Tối qua còn chưa xem đủ à?”

Kiều Y Khả cười khẽ: “Không đủ, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.”

Nói xong lại cúi người, thầm thì bên tai Kỷ Thuận Mỹ: “Tôi đã sớm tỉnh lại, vẫn nhìn ngắm em, vẫn còn muốn em nữa.”

Mặt Kỷ Thuận Mỹ đỏ lên: “Chúng ta đều đã già vậy rồi mà chị còn nói những lời như thế.”

Kiều Y Khả lại cười, cắn vành tai nàng, nhẹ giọng nói: “Đều đã già như vậy mà em vẫn còn thích đỏ mặt đó thôi.”

Kỷ Thuận Mỹ không thuận theo, rúc vào lòng Kiều Y Khả: “Em nói không lại chị, em còn muốn ngủ thêm một lát.”

Hai người ôm nhau, ngủ thêm một giấc nữa.

Đến lúc tỉnh dậy, trời đã sáng trưng.

Kiều Y Khả ôm Kỷ Thuận Mỹ từ phía sau, hai người không nói gì, hưởng thụ sự an bình và ấm áp của một buổi sớm mai.

Nằm một lúc lâu, dường như Kiều Y Khả chợt nhớ ra chuyện gì, lẩm bẩm: “Nhà cũ thế này chắc hẳn không đắt lắm.”

Mắt Kỷ Thuận Mỹ sáng ngời, nói tiếp lời: “Em cũng còn một ít tiền để dành.”

“Hai chúng ta có thể ở phòng của tôi.”

“Tiểu Thuận có thể ở căn phòng của Giảo Nhi trước kia.”

“Nhà tuy hơi cũ…”

“Nhưng lại rất thân thuộc…”

“Ngày ngày tôi sẽ làm đồ ăn sáng cho bà chủ…”

“Điểm tâm nhất định phải hợp ý bà chủ đó…”

“Bà chủ thường ngày đẹp thế, đương nhiên phải ăn món cầu kỳ một chút.”

“Bà chủ có ăn ngon thì buổi tối mới có thể hầu hạ Kiều đại nhân chu đáo được.”

“Kỳ thật Kiều đại nhân cũng không kén chọn lắm.”

“Vậy là chỉ cần mỹ nữ đều thích rồi.”

“Trên đời này người đẹp nhất cũng chỉ có mình bà chủ thôi.”

“Vậy nếu bà chủ vừa già vừa xấu đi thì phải làm sao bây giờ?”

“Mặc kệ qua bao lâu, bà chủ cũng vĩnh viễn đều ở trong trái tim của Kiều đại nhân.”

Kỷ Thuận Mỹ thấy càng nói nghe càng buồn nôn, thật sự không giả vờ nổi nữa, bật cười, lại chui vào lòng Kiều Y Khả. Kiều Y Khả cười vang ôm Kỷ Thuận Mỹ, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Đông đi xuân đến, người thương quay về, đừng nhắc lại nỗi tương tư.

Hết chương 62

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương