Nam Xấu Khó Gả
-
Chương 7: Đầu đường gặp nạn
Editor: demcodon
Huyện Lạc Bình là biên cương phía bắc của nước An, không thể nói là giàu có đông đúc nhưng cũng là áo cơm không phải lo. So với mấy huyện thành lân cạnh thì dân chúng nơi này sống tốt hơn nhiều.
Trong huyện Lạc Bình náo nhiệt phồn hoa, nơi này là huyện thành lớn nhất tính từ biên quan tiến vào quan nội, thương mậu rất phát triển, cửa hàng mua bán cũng nhiều. Phương Vân Tuyên đi một chút lại dừng, đi được khoảng hơn mười cửa hàng.
Cuối cùng bị đuổi đến một cửa hàng, là một cửa hiệu tơ lựa. Chưởng quầy là một nam nhân trung niên mặt dài, nghe xong ý định đến đây của Phương Vân Tuyên thì lập tức thu lại bộ mặt tươi cười: “Nơi này của chúng ta không thiếu người làm, ngươi có thể đến nơi khác hỏi thử!”
Phương Vân Tuyên đi đến mười nơi, nơi nào cũng chê hắn xấu xí, vừa nhìn đã thấy chán ghét; hơn nữa nghe hắn nói không phải tới mua đồ mà là tới tìm công việc thì làm gì còn thái độ hòa nhã nữa chứ. Khách khí một chút thì nói là không thiếu người làm, không khách khí thì lấy chổi đuổi người.
Phương Vân Tuyên đi từ giữa ngọ (12h) đến giờ trời đã qua giờ thân (15-17h), lại đi thêm chút nữa thì trời sẽ tối mà vẫn không tìm được nơi nào đồng ý nhận hắn vào làm, đừng nói kiếm tiền, tối nay ăn gì còn chưa biết đâu.
Phương Vân Tuyên hơi gấp gáp, kiếp trước chưa bao giờ hắn bi thảm như vậy, cầu xin khắp nơi, gặp trắc trở đủ đường, cảm giác này thật đúng là không dễ chịu.
Phương Vân Tuyên đè cơn khó chịu trong lòng cười nói với chưởng quầy: “Ta biết viết biết tính, cũng chịu khổ được. Chưởng quầy cứ tùy ý giao việc gì ta cũng làm được.”
Chưởng quầy hừ hừ cười cười với tiểu nhị ngoài quầy: “Có nghe thấy không? Hắn biết viết biết tính, đây là muốn cướp bát cơm của ta đây mà!” Gã quay đầu lại vẻ mặt đã thay đổi, đánh giá Phương Vân Tuyên từ trên xuống dưới, nhìn từ y phục đến đầu tóc, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên mặt hắn.
Phương Vân Tuyên mặc bộ bố y rách nát, dưới chân mang đôi giày rơm, bên hông buộc dây lưng vải bố, đường chỉ trên cổ tay áo sút ra đã phai màu, lộ ra xơ vải màu trắng. Dáng vẻ ăn mặc này không giống người biết chữ mà giống một nông phu mới từ đồng ruộng trở về hơn.
Đặc biệt là gương mặt xấu xí này, chậc chậc, thật đúng là dọa người. Người nhát gan mà nhìn thấy hắn trong đêm tối không hù chết mới là lạ. Đừng nói bọn họ không cần người, cho dù có mướn người cũng không mướn người như hắn.
Chưởng quầy càng nhìn càng không vừa mắt, phất tay như xua ruồi bọ: “Đi đi, đã nói là không thiếu ngươi, đi nhanh đi!”
Phương Vân Tuyên còn chưa từ bỏ ý định, đứng cách quầy cầu xin chưởng quầy: “Ta thật sự chịu được khổ cực, làm công, làm tạp dịch, cái gì ta cũng làm.”
Chưởng quầy lui về phía sau một bước, càng không kiên nhẫn nói: “Ngươi... ngươi cút xa một chút, ta thấy mặt ngươi là đã hoảng sợ.”
Gã lại kêu tiểu nhị đến: “Còn đứng đực ra đó làm gì, mau kéo ra ngoài!”
Phương Vân Tuyên bị người đẩy ngã nhào ra ngoài cửa, đứng ngoài đường mà sững sờ. Phải làm sao bây giờ? Phương Vân Tuyên cho rằng tìm việc làm ở đây cũng giống như tìm việc làm như đời trước. Đầu tiên là gửi sơ yếu lý lịch rồi phỏng vấn, hoặc là trực tiếp tìm đến tự tiến cử, chỉ cần mình kiên định chịu làm là sẽ có người đồng ý thuê mình.
Chờ một lúc hắn mới hiểu ra hoàn toàn không phải như vậy. Thời đại này không chú trọng người tìm việc, những nhà buôn bán đều bồi dưỡng người học việc từ nhỏ, cho ít tiền là có thể sai bảo. Trừ phi ngươi đặc biệt nổi tiếng, người trong giới đề cử, thôn dân mười dặm xung quanh cũng biết tiếng, lại có người đề cử thì cửa hàng mới bằng lòng tốn tiền mời ngươi. Người như vậy rất hiếm, đa số tiểu nhị trong tiệm đều là ở đó từ nhỏ làm tới bây giờ.
Cứ lấy tửu lâu, cửa hàng tơ lụa làm ví dụ: có người muốn gửi hài tử bảy - tám tuổi trong nhà vào đó học việc đầu tiên là tìm người bảo lãnh ở trong đó nói vun vào. Người bảo lãnh sẽ cho gia chủ xem qua, sau khi gia chủ vừa ý rồi mới ký văn thư điểm chỉ với phụ mẫu của hài tử đó, trên giấy sẽ viết rõ “Đánh chết không bàn”. Có chữ đó phụ mẫu của hài tử cũng vẫn vui mừng điểm chỉ, còn phải cảm tạ gia chủ cho hài tử ăn cơm. Vào cửa hàng mỗi một tầng lớp đều nghiêm ngặt, chỉ cần người vào trước một năm là đều có thể sai bảo. Đầu tiên là làm từ tập dịch, chờ đến khi thực sự được vào làm việc trong cửa hàng; làm việc được nhận tiền công thực sự là phải đổi bằng tám - chín năm cực khổ.
Phương Vân Tuyên cứ thế tự tiện xông vào sao có thể tìm được việc chứ. Một đường ủ rũ, lúc này là thật sự chết tâm; đi không mục đích nên trong tay hắn không có lấy nửa đồng. Cho dù có muốn tự lực cánh sinh mở cái sạp nhỏ buôn bán cũng phải có vốn mới được.
Lòng Phương Vân Tuyên không yên ngơ ngác đi trên đường như lạc vào cõi thần tiên, cả đường đầy người đi nhưng lại không có lấy mảnh đất cắm dùi cho mình.
Nhớ tới trong nhà còn có phụ thân ốm đau trên giường lòng Phương Vân Tuyên càng nôn nóng hơn. Mình có khổ một chút cũng không sao, nhưng bệnh của Phương Thế Hồng ngày càng nặng, nếu không tìm lang trung cho ông thì chỉ e không thể sống nổi qua tháng này.
Hắn ngồi xổm xuống ven đường thở hổn hển mấy hơi, ép buộc mình phải vực dậy tinh thần. Phương Vân Tuyên đứng lên tập tễnh bước đi, muốn xuyên qua cái ngã tư này đến tửu lâu bên phố đối diện thử xem.
Huyện Lạc Bình chỉ có hai con đường giao nhau thành chữ thập, nam bắc thông nhau, dọc ngang đều xuyên qua đó. Phương Vân Tuyên vừa đến đầu đường thì bên tai bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, cũng là do tâm trạng hắn đang rối loạn nên không chú ý động tĩnh trên đường, cứ thế lơ ngơ xông ra từ trong ngõ hẻm.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần Phương Vân Tuyên theo bản năng né sang bên cạnh; không ngờ người cưỡi ngựa kia đã nhìn thấy Phương Vân Tuyên từ xa cũng chuyển đầu ngựa muốn tránh qua một bên. Hai người tránh nhau nhưng thực ra lại không hề tránh, mắt thấy sắp đụng vào nhau nam nhân cưỡi ngựa vội ghìm dây cương làm cho con ngựa mất đà hí vang. Nó đang chạy như điên sao có thể dừng lại ngay lập tức được, thế là mất đà trượt đến trước mặt Phương Vân Tuyên. Phương Vân Tuyên vội vàng lui về phía sau nhưng đã không còn kịp nữa, hắn bị thân ngựa quét qua cảm thấy ngực nhói lên, lui liền vài bước cuối cùng ngã quỵ trên đất.
Trên đường tức thì an tĩnh lại, người buôn bán hai bên lẫn người đi đường lập tức quây quanh lại.
“Chao ôi, bị ngựa đạp phải chết chắc rồi!”
Cũng có người tốt bụng vội vã kêu cứu người, nhất thời loạn cả lên.
Nam nhân cưỡi ngựa xoay người nhảy xuống ngựa bước nhanh đến trước mặt Phương Vân Tuyên hỏi: “Bị thương chỗ nào?”
Phương Vân Tuyên mất hết hồn vía, chân cũng mềm nhũn, ngực đau nhói, không biết bị thương chỗ nào. Hắn chống tay muốn đứng lên, nhưng vừa cử động đã thấy nhói lên, đau đến mức lảo đảo, cả người nghiêng qua suýt nữa là lại ngã xuống đất.
Nam nhân vội vàng dìu hắn, sờ soạng trước ngực đang sưng lên của Phương Vân Tuyên nhíu mày nói: “Gãy xương sườn rồi.”
Hai người đang nói chuyện thì phía sau lại có một đội nhân mã đuổi đến, khi tiến tới trước mặt nam nhân kia thì đồng loạt xuống ngựa chào hỏi: “Tướng quân!”
Nam nhân gật đầu đáp lại, sau khi cân nhắc một lát chỉ chỉ vào Phương Vân Tuyên nói với một người trong đội kỵ mã: “Vi Trọng Ngạn, người này giao cho ngươi, ngươi thay ta dẫn hắn đến y quán xem thử. Dàn xếp xong thì đuổi theo.”
Nam nhân có gương mặt anh tuấn, quanh thân lại mang theo luồng sát khí lạnh thấu xương mờ mờ làm người ta nhìn thấy mà sợ. Y vừa mở miệng nói chuyện giọng trầm thấp êm tai càng tăng thêm cảm giác lạnh như băng.
Vi Trọng Ngạn cúi đầu: ”Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Nam nhân gật đầu, lại lấy một thỏi bạc trong ngực ra đưa cho Phương Vân Tuyên: “Ta không nên phóng ngựa trên đường. Bạc này ngươi cất kỹ, coi như là chút bồi thường." Mặt y không đổi sắc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mặt Phương Vân Tuyên, trong mắt không có vẻ kinh ngạc cũng như không có gì là miệt thị.
Thái độ của nam nhân cũng không ngạo mạn, gương mặt lạnh nhạt nhưng không có ý bố thí hoặc dùng bạc muốn đuổi người. Nhưng mấy ngày nay Phương Vân Tuyên bị người ta khinh thường nhiều, nam nhân lại nói chuyện không có gì đặc biệt với hắn, làm hắn lập tức cảm thấy rất uất ức nắm chặt tay, thật muốn cầm thỏi bạc trong tay nện thẳng vào đầu y. Phương Vân Tuyên rất muốn gào lên với y: 'Có tiền hay lắm hả! Đại gia cũng có tiền!'
Phương Vân Tuyên biết mình đang giận chó đánh mèo, hơn nữa cũng không hề có lý do. Hắn bị ngựa đạp phải việc này là hai bên đều có trách nhiệm. Nếu gặp phải kẻ không nói lý còn trách Phương Vân Tuyên không có mắt, đi không nhìn đường. Nhưng Phương Vân Tuyên đang tức giận, ngực giận đến phình cả lên, chỉ cần hít sâu thôi là ngực đã đau. Hắn rất muốn cãi nhau với người ta, cũng muốn hỏi ông trời là hắn đã đắc tội với ai, sao lại xui xẻo như vậy.
Thỏi bạc trong tay nóng như than hồng cháy rực, đốt đến mức cả người Phương Vân Tuyên đều nóng bỏng. Hắn nắm chặt thỏi bạc không nỡ ném đi, vẻ đại gia đó hắn không làm nổi. Hiện giờ hắn rất thiếu tiền.
Nam nhân nào biết Phương Vân Tuyên đang âm thầm mắng mình, thấy hắn cứ ngồi ở đó không nói tiếng nào còn tưởng là hắn đau đến không chịu nổi vội bảo Vi Trọng Ngạn đến dìu hắn. Sau đó lại dặn dò hai ba câu rồi lưu loát bay lên ngựa, dẫn tùy tùng chạy thẳng về cửa nam.
Vi Trọng Ngạn đỡ Phương Vân Tuyên trong lòng không vui. Gã không có ấn tượng gì tốt đối với Phương Vân Tuyên. Đỗ Ích Sơn nhập ngũ năm mười lăm tuổi, lăn lộn trên chiến trường cũng gần hai mươi năm, chiến công hiển hách. Cưỡi ngựa lại là ngựa tốt ngoài biên giới, huấn luyện nghiêm ngặt, ít nhiều đã xông pha qua sóng to gió lớn, làm sao có thể đụng vào người trên con đường nhỏ xíu này được; rõ ràng là Phương Vân Tuyên cố ý chui xuống vó ngựa của Đỗ tướng quân, nhân cơ hội kiếm ít tiền. Tướng mạo từ tâm sinh ra, nhìn cái mặt xấu xí này của hắn thì biết ngay hắn chính là người tâm thuật bất chính.
Vi Trọng Ngạn khinh bỉ nghi ngờ nên trên mặt cũng hiện rõ vẻ khinh thường. Đời trước Phương Vân Tuyên cũng là loại nhìn người vô số, làm sao không nhận ra ý người ta. Lúc này hắn không có tâm trạng đi xã giao với gã, hai người đều không nói lời nào im lặng tìm y quán.
Trong huyện thành này cũng chỉ có một y quán, cách con đường chữ thập không xa, chỉ cách khoảng một trăm bước là tới.
Đến cửa y quán, Phương Vân Tuyên bước một bước lên trước xích ra khỏi người Vi Trọng Ngạn: “Đã làm phiền quân gia rồi. Tại hạ tự vào tìm lang trung cũng được, không dám làm phiền quân gia nữa.”
Vi Trọng Ngạn lắc đầu: “Không được. Đỗ tướng quân có lệnh ta không dám trái lệnh, nhất định phải tự mình đưa ngươi đi khám lang trung.” Đây là điều thứ nhất. Vi Trọng Ngạn căn bản không tin Phương Vân Tuyên bị thương thật, gã muốn vào theo xem tên lừa đảo này còn có mánh khóe gì nữa.
Phương Vân Tuyên cũng không miễn cưỡng, gã muốn theo thì cứ để gã đi theo vào cũng được.
Cất bước vào y quán lập tức có tiểu dược đồng đi ra đón tiếp: “Hai vị có chỗ nào khó chịu ư?”
Phương Vân Tuyên nói bệnh trạng ra thì tiểu dược đồng dẫn hai người đến trước một cái bàn. Sau bàn có lão lang trung lập tức đặt cái gối kê tay bắt mạch cho Phương Vân Tuyên, tiếp đó lại kêu hắn cởi áo ra cẩn thận xem xét vết thương.
Sườn phải của Phương Vân Tuyên tím bầm một mảng lớn, lão lang trung xoa bóp hai cái chỉnh lại xương sườn ngay ngắn cho Phương Vân Tuyên. Sau đó dùng mảnh vải quấn quanh ngực hắn cố định thật chặt, bảo Phương Vân Tuyên cần phải nghỉ ngơi, không được làm động tác quá lớn làm cho xương sườn không lành lại được. Ông nói xong thì viết đơn bốc thuốc.
Phương Vân Tuyên đã đau đến mức đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn cắn chặt răng không muốn kêu to thành tiếng.
Đến lúc này Vi Trọng Ngạn mới tin là Phương Vân Tuyên bị thương thật. Tính cách gã vốn hào sảng, nghĩ sao nói vậy, thích hay ghét gì đều biểu lộ hết trên mặt; biết mình đã hiểu lầm Phương Vân Tuyên thì trong lòng cảm thấy băn khoăn.
Huyện Lạc Bình là biên cương phía bắc của nước An, không thể nói là giàu có đông đúc nhưng cũng là áo cơm không phải lo. So với mấy huyện thành lân cạnh thì dân chúng nơi này sống tốt hơn nhiều.
Trong huyện Lạc Bình náo nhiệt phồn hoa, nơi này là huyện thành lớn nhất tính từ biên quan tiến vào quan nội, thương mậu rất phát triển, cửa hàng mua bán cũng nhiều. Phương Vân Tuyên đi một chút lại dừng, đi được khoảng hơn mười cửa hàng.
Cuối cùng bị đuổi đến một cửa hàng, là một cửa hiệu tơ lựa. Chưởng quầy là một nam nhân trung niên mặt dài, nghe xong ý định đến đây của Phương Vân Tuyên thì lập tức thu lại bộ mặt tươi cười: “Nơi này của chúng ta không thiếu người làm, ngươi có thể đến nơi khác hỏi thử!”
Phương Vân Tuyên đi đến mười nơi, nơi nào cũng chê hắn xấu xí, vừa nhìn đã thấy chán ghét; hơn nữa nghe hắn nói không phải tới mua đồ mà là tới tìm công việc thì làm gì còn thái độ hòa nhã nữa chứ. Khách khí một chút thì nói là không thiếu người làm, không khách khí thì lấy chổi đuổi người.
Phương Vân Tuyên đi từ giữa ngọ (12h) đến giờ trời đã qua giờ thân (15-17h), lại đi thêm chút nữa thì trời sẽ tối mà vẫn không tìm được nơi nào đồng ý nhận hắn vào làm, đừng nói kiếm tiền, tối nay ăn gì còn chưa biết đâu.
Phương Vân Tuyên hơi gấp gáp, kiếp trước chưa bao giờ hắn bi thảm như vậy, cầu xin khắp nơi, gặp trắc trở đủ đường, cảm giác này thật đúng là không dễ chịu.
Phương Vân Tuyên đè cơn khó chịu trong lòng cười nói với chưởng quầy: “Ta biết viết biết tính, cũng chịu khổ được. Chưởng quầy cứ tùy ý giao việc gì ta cũng làm được.”
Chưởng quầy hừ hừ cười cười với tiểu nhị ngoài quầy: “Có nghe thấy không? Hắn biết viết biết tính, đây là muốn cướp bát cơm của ta đây mà!” Gã quay đầu lại vẻ mặt đã thay đổi, đánh giá Phương Vân Tuyên từ trên xuống dưới, nhìn từ y phục đến đầu tóc, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên mặt hắn.
Phương Vân Tuyên mặc bộ bố y rách nát, dưới chân mang đôi giày rơm, bên hông buộc dây lưng vải bố, đường chỉ trên cổ tay áo sút ra đã phai màu, lộ ra xơ vải màu trắng. Dáng vẻ ăn mặc này không giống người biết chữ mà giống một nông phu mới từ đồng ruộng trở về hơn.
Đặc biệt là gương mặt xấu xí này, chậc chậc, thật đúng là dọa người. Người nhát gan mà nhìn thấy hắn trong đêm tối không hù chết mới là lạ. Đừng nói bọn họ không cần người, cho dù có mướn người cũng không mướn người như hắn.
Chưởng quầy càng nhìn càng không vừa mắt, phất tay như xua ruồi bọ: “Đi đi, đã nói là không thiếu ngươi, đi nhanh đi!”
Phương Vân Tuyên còn chưa từ bỏ ý định, đứng cách quầy cầu xin chưởng quầy: “Ta thật sự chịu được khổ cực, làm công, làm tạp dịch, cái gì ta cũng làm.”
Chưởng quầy lui về phía sau một bước, càng không kiên nhẫn nói: “Ngươi... ngươi cút xa một chút, ta thấy mặt ngươi là đã hoảng sợ.”
Gã lại kêu tiểu nhị đến: “Còn đứng đực ra đó làm gì, mau kéo ra ngoài!”
Phương Vân Tuyên bị người đẩy ngã nhào ra ngoài cửa, đứng ngoài đường mà sững sờ. Phải làm sao bây giờ? Phương Vân Tuyên cho rằng tìm việc làm ở đây cũng giống như tìm việc làm như đời trước. Đầu tiên là gửi sơ yếu lý lịch rồi phỏng vấn, hoặc là trực tiếp tìm đến tự tiến cử, chỉ cần mình kiên định chịu làm là sẽ có người đồng ý thuê mình.
Chờ một lúc hắn mới hiểu ra hoàn toàn không phải như vậy. Thời đại này không chú trọng người tìm việc, những nhà buôn bán đều bồi dưỡng người học việc từ nhỏ, cho ít tiền là có thể sai bảo. Trừ phi ngươi đặc biệt nổi tiếng, người trong giới đề cử, thôn dân mười dặm xung quanh cũng biết tiếng, lại có người đề cử thì cửa hàng mới bằng lòng tốn tiền mời ngươi. Người như vậy rất hiếm, đa số tiểu nhị trong tiệm đều là ở đó từ nhỏ làm tới bây giờ.
Cứ lấy tửu lâu, cửa hàng tơ lụa làm ví dụ: có người muốn gửi hài tử bảy - tám tuổi trong nhà vào đó học việc đầu tiên là tìm người bảo lãnh ở trong đó nói vun vào. Người bảo lãnh sẽ cho gia chủ xem qua, sau khi gia chủ vừa ý rồi mới ký văn thư điểm chỉ với phụ mẫu của hài tử đó, trên giấy sẽ viết rõ “Đánh chết không bàn”. Có chữ đó phụ mẫu của hài tử cũng vẫn vui mừng điểm chỉ, còn phải cảm tạ gia chủ cho hài tử ăn cơm. Vào cửa hàng mỗi một tầng lớp đều nghiêm ngặt, chỉ cần người vào trước một năm là đều có thể sai bảo. Đầu tiên là làm từ tập dịch, chờ đến khi thực sự được vào làm việc trong cửa hàng; làm việc được nhận tiền công thực sự là phải đổi bằng tám - chín năm cực khổ.
Phương Vân Tuyên cứ thế tự tiện xông vào sao có thể tìm được việc chứ. Một đường ủ rũ, lúc này là thật sự chết tâm; đi không mục đích nên trong tay hắn không có lấy nửa đồng. Cho dù có muốn tự lực cánh sinh mở cái sạp nhỏ buôn bán cũng phải có vốn mới được.
Lòng Phương Vân Tuyên không yên ngơ ngác đi trên đường như lạc vào cõi thần tiên, cả đường đầy người đi nhưng lại không có lấy mảnh đất cắm dùi cho mình.
Nhớ tới trong nhà còn có phụ thân ốm đau trên giường lòng Phương Vân Tuyên càng nôn nóng hơn. Mình có khổ một chút cũng không sao, nhưng bệnh của Phương Thế Hồng ngày càng nặng, nếu không tìm lang trung cho ông thì chỉ e không thể sống nổi qua tháng này.
Hắn ngồi xổm xuống ven đường thở hổn hển mấy hơi, ép buộc mình phải vực dậy tinh thần. Phương Vân Tuyên đứng lên tập tễnh bước đi, muốn xuyên qua cái ngã tư này đến tửu lâu bên phố đối diện thử xem.
Huyện Lạc Bình chỉ có hai con đường giao nhau thành chữ thập, nam bắc thông nhau, dọc ngang đều xuyên qua đó. Phương Vân Tuyên vừa đến đầu đường thì bên tai bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, cũng là do tâm trạng hắn đang rối loạn nên không chú ý động tĩnh trên đường, cứ thế lơ ngơ xông ra từ trong ngõ hẻm.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần Phương Vân Tuyên theo bản năng né sang bên cạnh; không ngờ người cưỡi ngựa kia đã nhìn thấy Phương Vân Tuyên từ xa cũng chuyển đầu ngựa muốn tránh qua một bên. Hai người tránh nhau nhưng thực ra lại không hề tránh, mắt thấy sắp đụng vào nhau nam nhân cưỡi ngựa vội ghìm dây cương làm cho con ngựa mất đà hí vang. Nó đang chạy như điên sao có thể dừng lại ngay lập tức được, thế là mất đà trượt đến trước mặt Phương Vân Tuyên. Phương Vân Tuyên vội vàng lui về phía sau nhưng đã không còn kịp nữa, hắn bị thân ngựa quét qua cảm thấy ngực nhói lên, lui liền vài bước cuối cùng ngã quỵ trên đất.
Trên đường tức thì an tĩnh lại, người buôn bán hai bên lẫn người đi đường lập tức quây quanh lại.
“Chao ôi, bị ngựa đạp phải chết chắc rồi!”
Cũng có người tốt bụng vội vã kêu cứu người, nhất thời loạn cả lên.
Nam nhân cưỡi ngựa xoay người nhảy xuống ngựa bước nhanh đến trước mặt Phương Vân Tuyên hỏi: “Bị thương chỗ nào?”
Phương Vân Tuyên mất hết hồn vía, chân cũng mềm nhũn, ngực đau nhói, không biết bị thương chỗ nào. Hắn chống tay muốn đứng lên, nhưng vừa cử động đã thấy nhói lên, đau đến mức lảo đảo, cả người nghiêng qua suýt nữa là lại ngã xuống đất.
Nam nhân vội vàng dìu hắn, sờ soạng trước ngực đang sưng lên của Phương Vân Tuyên nhíu mày nói: “Gãy xương sườn rồi.”
Hai người đang nói chuyện thì phía sau lại có một đội nhân mã đuổi đến, khi tiến tới trước mặt nam nhân kia thì đồng loạt xuống ngựa chào hỏi: “Tướng quân!”
Nam nhân gật đầu đáp lại, sau khi cân nhắc một lát chỉ chỉ vào Phương Vân Tuyên nói với một người trong đội kỵ mã: “Vi Trọng Ngạn, người này giao cho ngươi, ngươi thay ta dẫn hắn đến y quán xem thử. Dàn xếp xong thì đuổi theo.”
Nam nhân có gương mặt anh tuấn, quanh thân lại mang theo luồng sát khí lạnh thấu xương mờ mờ làm người ta nhìn thấy mà sợ. Y vừa mở miệng nói chuyện giọng trầm thấp êm tai càng tăng thêm cảm giác lạnh như băng.
Vi Trọng Ngạn cúi đầu: ”Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Nam nhân gật đầu, lại lấy một thỏi bạc trong ngực ra đưa cho Phương Vân Tuyên: “Ta không nên phóng ngựa trên đường. Bạc này ngươi cất kỹ, coi như là chút bồi thường." Mặt y không đổi sắc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mặt Phương Vân Tuyên, trong mắt không có vẻ kinh ngạc cũng như không có gì là miệt thị.
Thái độ của nam nhân cũng không ngạo mạn, gương mặt lạnh nhạt nhưng không có ý bố thí hoặc dùng bạc muốn đuổi người. Nhưng mấy ngày nay Phương Vân Tuyên bị người ta khinh thường nhiều, nam nhân lại nói chuyện không có gì đặc biệt với hắn, làm hắn lập tức cảm thấy rất uất ức nắm chặt tay, thật muốn cầm thỏi bạc trong tay nện thẳng vào đầu y. Phương Vân Tuyên rất muốn gào lên với y: 'Có tiền hay lắm hả! Đại gia cũng có tiền!'
Phương Vân Tuyên biết mình đang giận chó đánh mèo, hơn nữa cũng không hề có lý do. Hắn bị ngựa đạp phải việc này là hai bên đều có trách nhiệm. Nếu gặp phải kẻ không nói lý còn trách Phương Vân Tuyên không có mắt, đi không nhìn đường. Nhưng Phương Vân Tuyên đang tức giận, ngực giận đến phình cả lên, chỉ cần hít sâu thôi là ngực đã đau. Hắn rất muốn cãi nhau với người ta, cũng muốn hỏi ông trời là hắn đã đắc tội với ai, sao lại xui xẻo như vậy.
Thỏi bạc trong tay nóng như than hồng cháy rực, đốt đến mức cả người Phương Vân Tuyên đều nóng bỏng. Hắn nắm chặt thỏi bạc không nỡ ném đi, vẻ đại gia đó hắn không làm nổi. Hiện giờ hắn rất thiếu tiền.
Nam nhân nào biết Phương Vân Tuyên đang âm thầm mắng mình, thấy hắn cứ ngồi ở đó không nói tiếng nào còn tưởng là hắn đau đến không chịu nổi vội bảo Vi Trọng Ngạn đến dìu hắn. Sau đó lại dặn dò hai ba câu rồi lưu loát bay lên ngựa, dẫn tùy tùng chạy thẳng về cửa nam.
Vi Trọng Ngạn đỡ Phương Vân Tuyên trong lòng không vui. Gã không có ấn tượng gì tốt đối với Phương Vân Tuyên. Đỗ Ích Sơn nhập ngũ năm mười lăm tuổi, lăn lộn trên chiến trường cũng gần hai mươi năm, chiến công hiển hách. Cưỡi ngựa lại là ngựa tốt ngoài biên giới, huấn luyện nghiêm ngặt, ít nhiều đã xông pha qua sóng to gió lớn, làm sao có thể đụng vào người trên con đường nhỏ xíu này được; rõ ràng là Phương Vân Tuyên cố ý chui xuống vó ngựa của Đỗ tướng quân, nhân cơ hội kiếm ít tiền. Tướng mạo từ tâm sinh ra, nhìn cái mặt xấu xí này của hắn thì biết ngay hắn chính là người tâm thuật bất chính.
Vi Trọng Ngạn khinh bỉ nghi ngờ nên trên mặt cũng hiện rõ vẻ khinh thường. Đời trước Phương Vân Tuyên cũng là loại nhìn người vô số, làm sao không nhận ra ý người ta. Lúc này hắn không có tâm trạng đi xã giao với gã, hai người đều không nói lời nào im lặng tìm y quán.
Trong huyện thành này cũng chỉ có một y quán, cách con đường chữ thập không xa, chỉ cách khoảng một trăm bước là tới.
Đến cửa y quán, Phương Vân Tuyên bước một bước lên trước xích ra khỏi người Vi Trọng Ngạn: “Đã làm phiền quân gia rồi. Tại hạ tự vào tìm lang trung cũng được, không dám làm phiền quân gia nữa.”
Vi Trọng Ngạn lắc đầu: “Không được. Đỗ tướng quân có lệnh ta không dám trái lệnh, nhất định phải tự mình đưa ngươi đi khám lang trung.” Đây là điều thứ nhất. Vi Trọng Ngạn căn bản không tin Phương Vân Tuyên bị thương thật, gã muốn vào theo xem tên lừa đảo này còn có mánh khóe gì nữa.
Phương Vân Tuyên cũng không miễn cưỡng, gã muốn theo thì cứ để gã đi theo vào cũng được.
Cất bước vào y quán lập tức có tiểu dược đồng đi ra đón tiếp: “Hai vị có chỗ nào khó chịu ư?”
Phương Vân Tuyên nói bệnh trạng ra thì tiểu dược đồng dẫn hai người đến trước một cái bàn. Sau bàn có lão lang trung lập tức đặt cái gối kê tay bắt mạch cho Phương Vân Tuyên, tiếp đó lại kêu hắn cởi áo ra cẩn thận xem xét vết thương.
Sườn phải của Phương Vân Tuyên tím bầm một mảng lớn, lão lang trung xoa bóp hai cái chỉnh lại xương sườn ngay ngắn cho Phương Vân Tuyên. Sau đó dùng mảnh vải quấn quanh ngực hắn cố định thật chặt, bảo Phương Vân Tuyên cần phải nghỉ ngơi, không được làm động tác quá lớn làm cho xương sườn không lành lại được. Ông nói xong thì viết đơn bốc thuốc.
Phương Vân Tuyên đã đau đến mức đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn cắn chặt răng không muốn kêu to thành tiếng.
Đến lúc này Vi Trọng Ngạn mới tin là Phương Vân Tuyên bị thương thật. Tính cách gã vốn hào sảng, nghĩ sao nói vậy, thích hay ghét gì đều biểu lộ hết trên mặt; biết mình đã hiểu lầm Phương Vân Tuyên thì trong lòng cảm thấy băn khoăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook