Nam Việt Đế Vương
Chương 351: Ảo cảnh

Trong làn sương mờ ảo, Trần Phong cứ tiếp tục đi tới. Ý thức của hắn cũng vì thế mà ngày một mờ đi, thật và ảo đan xen với nhau.

"Muốn làm lung lạc đạo tâm của ta sao? Mơ tưởng!"

Hắn quát lớn một tiếng, Linh thức bộc phát, xé mở sương mù. Linh thức chính là do Linh lực chuyển sang trạng thái hư ảo, bởi vậy cực kì hùng hồn, sâu nhiều, dù là Trí Huyễn đan cũng không làm khó được.

Làn sương mù tản đi, Trần Phong chỉ thấy xung quanh trong lành trở lại, mấy chục cỗ thân thể của đám người lạ mặt kia rải rác xung quanh. Thành và Ngọc Linh nhờ hắn mà mau chóng tỉnh lại.

"Trần Phong, ở trong ảo cảnh anh đã tìm thấy được địa điểm đóng quân của đám người lạ mặt kia."

Hắn nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ, liền trở về thành Minh Dương gọi thêm mấy cao thủ Huyễn Linh cảnh, một đường tiến về nơi mà Thành nói. Bọn hắn trải qua một trận đại chiến ác liệt, chém giết hơn mười tên Huyễn Linh cảnh, lại hợp lực giảo sát ba tên cao thủ Chân Linh cảnh. Xong còn thu được rất nhiều Trí Huyễn đan, xem như là hoàn thành nhiệm vụ.

Nhóm Trần Phong lại đem mấy người trúng độc như Trần Quân trở về cứu chữa. Phương Thảo gặp Trần Quân thì mừng mừng tủi tủi, ôm chầm lấy nhau mà khóc.

Có thêm mấy cao thủ như Trần Quân trở giúp, hai nhà Đặng Phạm càng thêm mạnh mẽ, dần dần có xu thế biến thành kiềng ba chân với hai thế lực khác. Thất gia vì kiêng kị nên không dám làm gì quá đáng, Đông Minh cũng không dám đối nghịch, cho người đến mời gọi hai nhà Đặng Phạm.

Một đêm trăng sáng, Trần Phong ngồi trong một tòa nhà cao tầng, nhìn cảnh vật xung quanh mà không khỏi mỉm cười. Lần này trở về thành Minh Dương có thể nói là viên mãn, vừa giúp Đặng Phạm hai gia tộc, lại trừ khử đi đám người dám buôn bán Trí Huyễn đan ở đây.

"Mọi chuyện, thật quá may mắn."

Cộc cộc cộc.

Ánh Nguyệt chậm rãi tiến vào phòng, trên thân chỉ mặc một bộ váy ngủ nhẹ nhàng, tiến về phía hắn. Nhìn thấy cảnh này hắn không khỏi ngây người, há hốc mồm không nói ra được một từ.

"Cậu còn nhìn nữa à?"

Thiếu nữ lộ ra vẻ e thẹn, dùng hai tay che lại bộ vị trọng yếu, nhẹ nhàng tiến sát lại bên hắn, thì thầm:

"Cảm ơn rất nhiều."

"Chuyện này...không phải là mơ chứ?"

Hắn ôm lấy vòng eo thiếu nữ, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay nói rõ cho hắn biết, đây là sự thật.

"Không được, không được, nếu ta có làm gì cái tên Khoai kia lại...khoan đã, Khoai là ai?"

Trần Phong biến sắc, đẩy bay Ánh Nguyệt ra, ôm đầu mà nói:

"Khoai...Khoai...thằng ngốc....Thuận Thiên....Đông Sơn!"

Hắn như bừng tỉnh, giờ mới chú ý rằng, từ ngày thoát khỏi tòa trận pháp Trí Huyễn khí kia, hắn không có nhận biết Khoai! Hắn không nhớ rằng từng có một tồn tại như vậy ở bên cạnh mình!

"Đây là ảo cảnh!"

Trần Phong quát ầm lên, hai tay chắp lại, đọc một lần Thanh Tâm quyết, lại vận dụng Âu Lạc Thiên Nguyên Thánh Điển.

Oành!

Làn sương mù tản đi, Trần Phong thấy xung quanh không còn là thiếu nữ e thẹn, mà chỉ còn mấy chục cỗ thi thể nằm ngổn ngang. Thành và Ngọc Linh cũng mau chóng tỉnh lại, ai nấy đều lộ rõ vẻ sợ hãi.

"Ngươi thật sự rất thiên tài đấy, ta cứ nghĩ là ngươi đã bị trầm luân vào trong đó rồi chứ."

Khoai vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười vui vẻ.

Trần Phong thấy Khoai thì mới thở ra một hơi, lại đưa nhóm Trần Quân về chạy chữa. Phương Thảo gặp Trần Quân thì mừng mừng tủi tủi, hai người ôm chầm lấy nhau mà khóc.

Có thêm mấy cao thủ như Trần Quân trở giúp, hai nhà Đặng Phạm càng thêm mạnh mẽ, dần dần có xu thế biến thành kiềng ba chân với hai thế lực khác. Thất gia vì kiêng kị nên không dám làm gì quá đáng, Đông Minh cũng không dám đối nghịch, cho người đến mời gọi hai nhà Đặng Phạm.

Một đêm trăng sáng, Trần Phong ngồi trong một tòa nhà cao tầng, nhìn cảnh vật xung quanh mà không khỏi mỉm cười. Lần này trở về thành Minh Dương có thể nói là viên mãn, vừa giúp Đặng Phạm hai gia tộc, lại trừ khử đi đám người dám buôn bán Trí Huyễn đan ở đây. Hơn nữa còn biết cách để vượt qua Trí Huyễn khí, có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim

"Mọi chuyện, thật quá may mắn." Trần Phong tự nhủ.

Khoai nghe vậy thì cười ha hả, đáp:

"Ngươi không cần phải khiêm tốn như thế. Đạt được thành tựu như thế này cũng là nhờ ngươi tài năng vượt trội hơn bao kẻ khác."

Hắn nghe vậy thì trong lòng cũng có chút tự đắc. Đúng lúc này cửa phòng đột ngột mở ra, Ngọc Linh chậm rãi tiến vào, cô nàng mặc một bộ váy ngủ mỏng dính, thân hình thon thả quyến rũ được tôn lên cực hạn.

Trần Phong thấy vậy thì ho khan, nói:

"Đêm khuya thanh vắng, cô đến đây làm gì?"

Thiếu nữ che miệng cười duyên đáp:

"Người ta nửa đêm khó ngủ, đến tìm chàng không được sao?"

Nói rồi cô nàng khẽ vươn mình một cái, đôi thỏ ngọc như cao vút lên, khiến ánh mắt Trần Phong không khỏi đờ đẫn.

"Ha ha, tiến lên đi Trần Phong! Còn đợi gì nữa?"

Khoai cười vang, đứng ở sau đẩy đẩy hắn, khiến hắn tiến sát về phía Ngọc Linh. Hai cỗ thân thể chạm vào nhau khiến hắn chắc chắn rằng, đây là sự thực!

Khuôn mặt Ngọc Linh đỏ ửng lên, rúc vào lòng hắn, tiếng nhỏ như muỗi kêu.

"Còn chờ gì nữa ~~~"

Trần Phong huyết mạch như phun trào, ôm lấy thiếu nữ vào lòng, lẩm bẩm:

"Mọi chuyện, thật quá may mắn."

Hắn nói xong câu này thì đột nhiên cảm giác khác lạ, tựa như...đã từng nói ra câu này lần nào đó!

Hắn đẩy bay Ngọc Linh ra, trầm tư suy nghĩ:

"Nếu đây không phải là sự thật, mà chỉ là ảo cảnh như lần trước thì sao?"

Ngọc Linh bị hắn đẩy ra không có tức giận, trái lại còn lao lên quấn chặt lấy hắn, đôi thỏ ngọc mềm mại ép lên lồng ngực Trần Phong, thì thầm:

"Người ta muốn..."

"Cô không phải là Ngọc Linh!"

Trần Phong quát lên, hai mắt sáng rực, không chút dâm niệm nào có thể sót lại.

"Nếu là Ngọc Linh, khi bị ta làm như vậy thì chỉ sợ kiếm tơ bay khắp phòng, cắt ta người đầy máu me rồi!"

"Đây chỉ là ảo cảnh, phá cho ta!"

Hắn rống giận một tiếng, lại chỉ về phía Khoai, quát lên:

"Ngươi cũng thế! Khoai thật sự không bao giờ khen nịnh ta, cũng không bợ đỡ ta! Cái thằng kia chỉ biết tìm cách cà khịa ta mà thôi!"

Khoai nhìn hắn ngơ ngác, sau đó hóa thành một đám khói trắng tán đi. Không chỉ có nó, mà khung cảnh xung quanh cũng thay đổi.

Oành!

Làn sương mù tản đi, Trần Phong thấy xung quanh không còn là thiếu nữ e thẹn, mà chỉ còn mấy chục cỗ thi thể nằm ngổn ngang. Thành và Ngọc Linh cũng mau chóng tỉnh lại, ai nấy đều lộ rõ vẻ sợ hãi.

Trước mặt hắn là một thiếu nữ pháp sư vô cùng xinh đẹp, nhìn qua tựa như thánh nữ thánh khiết.

"Cô là...."

Hai tay hắn run run, sờ lên mặt thiếu nữ, khiến cô nàng sợ hãi quát lên.

"Cái tên này, ngươi làm cái gì vậy hả?"

Lý Thanh Sương trừng mắt liếc hắn, so với ba năm trước cô nàng đã đẹp nay càng thêm đẹp, khí chất tựa thánh nữ kia khiến Trần Phong càng mê mẩn.

"Sao cô lại ở đây?"

"Còn phải hỏi, đương nhiên là đi làm nhiệm vụ, tình cờ đi qua đây."

Nói rồi cô nàng kể cho hắn nghe những gì đã trải qua. Cả hai người lâu ngày không gặp, bởi vậy tình chàng ý thiếp, khiến sắc mặt Ngọc Linh không khỏi tái nhợt đi.

Thành ho khan mấy hồi, lại nhìn hắn mà nói:

"Trần Phong, ở trong ảo cảnh anh đã tìm thấy được địa điểm đóng quân của đám người lạ mặt kia."

Hắn nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ, liền trở về thành Minh Dương gọi thêm mấy cao thủ Huyễn Linh cảnh, một đường tiến về nơi mà Thành nói. Bọn hắn trải qua một trận đại chiến ác liệt, chém giết hơn mười tên Huyễn Linh cảnh, lại hợp lực giảo sát ba tên cao thủ Chân Linh cảnh. Xong còn thu được rất nhiều Trí Huyễn đan, xem như là hoàn thành nhiệm vụ.

Nhóm Trần Phong lại đem mấy người trúng độc như Trần Quân trở về cứu chữa. Phương Thảo gặp Trần Quân thì mừng mừng tủi tủi, ôm chầm lấy nhau mà khóc.

Có thêm mấy cao thủ như Trần Quân trở giúp, hai nhà Đặng Phạm càng thêm mạnh mẽ, dần dần có xu thế biến thành kiềng ba chân với hai thế lực khác. Thất gia vì kiêng kị nên không dám làm gì quá đáng, Đông Minh cũng không dám đối nghịch, cho người đến mời gọi hai nhà Đặng Phạm.

Một đêm trăng sáng, Trần Phong ngồi trong một tòa nhà cao tầng, nhìn cảnh vật xung quanh mà không khỏi mỉm cười. Lần này trở về thành Minh Dương có thể nói là viên mãn, vừa giúp Đặng Phạm hai gia tộc, lại trừ khử đi đám người dám buôn bán Trí Huyễn đan ở đây.

"Cảnh này quá quen."

Trần Phong rùng mình, quay lại nhìn cửa phòng, thấy không có ai tiến vào thì thở ra một hơi, nằm bịch lên giường.

"Thật may mắn, không phải là ảo cảnh."

Hắn thở ra một hơi, tròn đầu lại hiện ra hình bóng thiếu nữ Lý Thanh Sương, nhớ lại những ngày tháng kia, trong lòng bắt đầu bùng lên một đoàn tà hỏa, dần dần khó có thể áp chế.

Hắn đi một mạch đến phòng thiếu nữ, chỉ thấy cửa không có khóa, Thanh Sương nằm trên giường, hương thơm thiếu nữ nhẹ nhàng tỏa ra khắp phòng.

Trần Phong nuốt nước bọt cái ực, sau đó lách người tiến vào.

Hắn tiến sát bên cạnh cô nàng, nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt Thanh Sương, cảm giác mịn màng nói cho hắn biết đây là sự thật.

Hắn lại đưa tay vuốt xuống, đôi tay như bị ma quỷ dẫn dắt liên tục du động, phút chốc tiếng thở của thiếu nữ đã nặng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn vang lên âm thanh rên nhẹ.

"Lại nhớ lúc đó, ta ở cùng cô nàng, cô ta còn bày trận pháp...Không đúng."

Trần Phong lần nữa bừng tỉnh, quát lên:

"Thanh Sương luôn rất cẩn thận, luôn bày trận quanh thân! Hơn nữa cô nàng cũng là cường giả, sao có thể để ta tùy tiện tiến vào?"

Hắn ngoảnh đầu nhìn Thanh Sương, chỉ thấy cô nàng mỉm cười, đột nhiên ôm chầm lấy hắn, thì thầm:

"Bởi vì ta muốn như vậy..."

"Phá!"

Trần Phong đẩy bay thiếu nữ ra, quát lên:

"Đây chỉ là ảo cảnh!"

Làn sương mù lại tản đi. Trần Phong như ngã gục xuống, sắc mặt tái nhợt đi, thầm nghĩ:

"Bảo sao những thiên tài như Trần Quân cũng chịu đầu hàng trước thứ này. Nó thật sự...quá kinh khủng!"

Hắn khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hà My đứng trước mặt hắn, vẻ mặt lo lắng hỏi:

"Anh ổn chứ. Em đã rút hết Trí Huyễn khí ra rồi."

Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ thấy Ngọc Linh, Ánh Nguyệt, Thành, Đặng Nam, Đặng Chiến,...đều đang vây quanh hắn, ai nấy đều rất lo lắng.

"Ngươi đã nhiễm quá nhiều Trí Huyễn khí, bởi vậy nên chúng ta mới gọi về cho Thanh Long Giang tông. Hà My nghe tin thì liền vọt đến đây, thật sự khiến người ta ghen tị mà."

Ngọc Linh thở dài.

"Đâu, đâu có.." Hà My đáp, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

"Ta đã thoát khỏi nó, thật thoát khỏi nó?"

Trần Phong cười ha hả, hắn cũng nhận ra mình không còn ở trong cái vòng lặp quái quỉ kia nữa. Hắn giờ đang tỉnh dậy ở một nơi khác, nói rõ đây là chân thực!

Hắn dần bình tâm trở lại, sau đó dẫn người triệt phá tụ điểm buôn bán Trí Huyễn đan, thậm chí còn dò ra đầu mối của bọn chúng, diệt trừ cả một hệ thống bao trùm mấy chục Phủ phía Bắc Nam Việt quốc.

Có thêm Hà My, những thế lực kia hoàn toàn sợ hãi, không dám làm khó nữa. Đặng Phạm hai nhà một lần nữa vươn lên đỉnh cao của thành Minh Dương.

Một ngày đẹp trời nọ, Trần Phong ngả người trên ngọn đồi phía sau học viện Minh Dương, Hà My nằm bên cạnh hắn. Cảm nhận được hơi ấm thiếu nữ kề bên, cộng thêm mùi thơm thoang thoảng của xử nữ khiến Trần Phong lại bốc lên một đoàn tà hỏa, ánh mắt nhìn sang coi bé đầy dục vọng!

"Không đúng!"

Trần Phong ngồi bật dậy, không có gào rống, không có sợ hãi, chỉ có vẻ nghiêm nghị đến đáng sợ.

"Ta chưa từng có ý nghĩ bẩn thỉu như vậy với cô bé!"

"Trí Huyễn khí, chính là dựa vào trí óc của ta, khơi dậy dục vọng sâu thẳm nhất trong Linh hồn của ta! Nó đưa ta đến với thiên đường tuyệt vời nhất, nơi mà ta là nhân vật chính của cuộc đời!"

"Nó khiến ta chìm đắm trong ảo mộng, bởi ảo mộng quá đỗi hạnh phúc, so với hiện thực tàn khốc thì một bên là thiên đường, một bên là địa ngục."

"Những kẻ có tâm lý yếu ớt kia sẽ dần rơi vào sa đọa, sẽ đi theo ảo mộng này, còn ta? Không bao giờ. Hiện thực có thể xấu xa, có thể u tối, nhưng đó mới là nơi ta thực sự sống, nơi mà ta phấn đấu!"

"Các ngươi muốn làm lung lạc đạo tậm của ta? Mơ tưởng!"

Thanh Thiên Minh Tâm ấn!

Giờ phút này hắn như ngộ đạo, hai tay chắp lại, sáng tạo ra một môn Thanh Thiên Minh Tâm ấn, thanh lọc đạo tâm, cuồn bay những tạp niệm bẩn thỉu!

Cũng nhờ đó, hắn nhảy sang một lĩnh vực mới. Nhân loại khi tu luyện Khí thuật, võ kỹ, Linh thuật chia ra làm Hình cảnh, Thế cảnh, Ý cảnh.

Mà có một thứ chỉ cảnh giới xao mới nhắc đến, đó là Đạo tâm. Đạo tâm cũng chia cảnh giới, lần lượt là Phàm tâm, Vấn Tâm, Minh Tâm. Sau đó chính là Tông sư, hắn còn xa mới đạt đến.

Đạo tâm hắn từng đạt đến Vấn Tâm, là khi hắn suy nghĩ tu luyện vì mục đích gì.

Mà giờ đây, hắn quét bay những tạp niệm trong tâm trí, để cho bản thân hiểu ra, mỗi một ý nghĩ không phải do những thứ bẩn thỉu quấy phá, mà do hắn lĩnh ngộ ra!

Đây chính là Minh Tâm, tự bản thân hiểu rõ tâm ý của chính mình!

Ảo cảnh ầm ầm phá diệt, sau đó một lần nữa gây dựng lên, lần nữa lặp lại những câu chuyện trên. Trần Phong còn gặp lại Lạc Huyên, Lạc Hoa Mân, Huyễn Thanh Vân,... Ai nấy đều tìm cách câu dẫn hắn, đưa hắn vào con đường dâm tà. Nhưng giờ hắn đã tu thành Minh tâm, soi rõ bản tâm, ảo cảnh vừa dựng liền phá.

"Phá cho ta!"

Ảo cảnh vỡ vụn, vì thế mà mấy chục tên cao thủ Linh cảnh cũng vì vậy mà lọt vào phản chấn, tất cả đều ý thức nổ nát, hóa thành từng đám thi thể ngã bịch trên mặtmặtmặt đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương