Nam Việt Đế Vương
Chương 1: Thiếu niên Trần Phong

Huyền thiên tinh cầu

5 Vạn năm trước nơi đây là một hành tinh nơi mà các tu luyện giả cực kì phát triển, có nhiều cường giả thực lực mạnh mẽ, có thể hô phong hoán vũ, di chuyển giữa các tinh cầu. Nhưng rồi một đợt tai kiếp đã diễn ra khiến hành tinh gần như hoang phế không thể tu luyện. Các siêu cấp thế lực đành phải di dời đến hành tinh khác định cư.

Hiện tại, nơi đây khoa học kĩ thuật cực kì phát triển,loài người đã sáng tạo ra nhiều loại máy móc, công nghệ tiên tiến, đi khai phá nhiều tinh cầu. Nhưng ở đâu đó vẫn còn rất nhiều tu luyện giả đang chờ đợi thời cơ để một lần nữa các tu luyện giả có thể đứng trên đỉnh của thế giới này...

15 năm trước.

Nam Việt quốc, trong một tòa cung điện.

Một người đàn ông trung niên tầm 30 tuổi, mình mặc một bộ quần áo bình thường đến không thể bình thường hơn, đang đứng thẳng chắp tay nhìn về phương nam.

"Giám thiên sứ, ngươi nói sao, phương nam có biến?"

Sau lưng hắn là một ông lão, tay cầm một cái trận đồ, trên đó khắc chi chít những chấm tròn. Mỗi chấm tròn này đại biểu cho một ngôi sao trên bầu trời, đây chính Chu thiên tinh thần đại trận!

"Vâng thưa bệ hạ, phương Nam có biến, Thần thấy có rất nhiều ngôi sao quay quanh một ngôi sao chính, nó tựa như một vị Đế Vương, đón nhận lấy sự tung hô của quần thần vậy."

Người đàn ông nhíu mày, hai tay nắm chặt lại. Ngôi sao này chiếu rọi Phương Nam, đồng nghĩa với việc một nhân tài mới sẽ được sinh ra, hơn nữa kẻ này còn có số mệnh đặc biệt.

Sinh ra đã có số mệnh của bậc Đế Vương!

Ngao!

Khoảnh khắc này, ngoại trừ những con người không tu luyện, nhưng chỉ cần có tu luyện dù một chút sẽ đều rung động.

Phía Nam, Hư ảnh của một đầu Thần Long xuất hiện, nó dài cả trăm trượng, uy áp khủng bố bao trùm cả đại lục!

" Cái này, là Chân Long Thể, là Chân long Thể trời sinh! Hơn nữa còn là hoàng tộc trong Chân Long. Hoàng Kim Thánh Long Thể? Không, là Đế Long Diệt Thiên Thể. Mẹ nó, ở thế giới này vẫn tồn tại loại Chân Long Thể này sao?" Người đàn ông lúc này không giữ được hình tượng nữa, chửi tục một câu, mắt giãn ra hết cỡ, tưởng chừng sắp nứt

Oanh

Lại một thanh âm chấn động đại lục, một con Tiên hạc từ phương Bắc đột nhiên hót lên vang vọng, sánh ngang cùng đầu Chân Long kia, rồi một lúc sau hai hư ảnh cuốn chặt lấy nhau, hòa thành một thể, rồi bay trở về nơi chúng xuất hiện.

" Thánh Thiên Tiên thể xuất hiện cùng lúc với Đế Long Thể, báo hiệu sắp có đại kiếp!"Người đàn ông khuôn mặt ngưng trong, lúc lại nhìn về pía Bắc, trong lòng nặng trĩu. Hai loại Thánh thể này, dù là ở thời kì Thượng Cổ cũng chỉ xuất hiện hai lần, hơn nữa còn xuất hiện cách nhau một thời gian. Bây giờ lại xuất hiện cùng lúc, không thể không khiến người ta sợ hãi a.

" Điều tra, điều tra, hãy tìm cho bằng được ngươi mang tư chất kinh thiên này. Tư chất này, chính là thứ sẽ khiến nước Việt ta quật khởi!"

Gã vừa nói xong, bỗng nhiên trên trời 7 lỗ không gian xuất hiện, từ mỗi lỗ không gian đó có một tia sáng bắn ra, và điểm đến đều là nơi phát ra Hư ảnh Đế Long.

Đế Long hiện, Huyền Thiên loạn, Thần ma hàng, Nam Việt khởi!

Đây là một câu sấm truyền đã lưu lại rất lâu trong hoàng tộc Nam Việt quốc. Sấm truyền về vị Đế Vương của nước Việt!

Gã còn chưa kịp thoát khỏi sự sững sờ thì bỗng một bàn tay khổng lồ từ trên trời rơi xuống, chụp lấy bảy tia sáng đang lao xuống, bóp mạnh một cái, năm tia sáng bị vỡ ra hàng chục mảnh, hư ảnh Tiên Long cũng kêu thảm một tiếng rồi tan nát, chỉ còn 2 tia sáng còn nguyên vẹn, tiếp tục bay xuống! Nhưng các mảnh không có rơi lả tả, ngược lại vẫn nhắm đến vị trí cũ.

"Hừ" Một tiếng hừ lạnh vang lên, bàn tay kia lại tiếp tục truy đuổi, không tha cho 7 tia sáng cùng hư ảnh Tiên Long kia.

" Làm càn, Nam Việt ta quật khởi, chẳng lẽ lại để phá hủy trong tay ngươi!" Người đàn ông tức giận, khí thế đột nhiên tăng trưởng mạnh mẽ, sau lưng một đầu Chân Long xuất hiện, uy áp vô cùng khủng bố, ép cho không gian xung quanh liên tục vặn vẹo. Hắn há mồm hống một tiếng, sóng âm mạnh mẽ vô cực, đánh xuyên qua cả không gian, chấn vào bàn tay của kẻ lạ mặt kia, khiến cho bàn tay hắn thoáng dừng lại. thừa cơ đó, 7 luồng sáng cùng hư ảnh Tiên Long tức tốc bay đi, nhập vào thân thể một đứa bé.

"Dám cản ta, Việt vương, ngươi chán sống rồi." Thanh âm của kẻ lạ mặt vô cùng âm trầm, trong ngữ điệu rõ ràng vô cùng tức giận

" Thứ ta muốn hủy diệt, không ai có thể cản nổi!" Gã đột nhiên vận lực mạnh mẽ, tung chưởng đánh xuống. Khuôn mặt Việt Vương kịch biến tay trái vươn ra hóa thành Long thủ, đánh tới chưởng ấn kia.

Bành

Bàn tay Việt Vương bị nổ nát, những cũng kịp thời chấn vỡ chưởng ấn của tên kia.

"Không hay rồi" Việt Vương kêu lên hoảng sợ, sóng xung kích đánh xuống thì dù là Linh Cảnh cường giả cũng phải chết!

Ầm Ầm ẦM

" Khốn khiếp, ta sẽ không bao giờ tha cho ngươi, dù ngươi ở đâu đi chăng nữa thì ngươi cũng sẽ chết!!!" Việt Vương tức giận đến thổ huyết, khuôn mặt ác độc nhìn vào bóng đen vừa hạ thủ, tưởng chừng muốn nghiền giết gã.

" Ta đã nói rồi, thứ gì ta muốn làm, không kẻ nào có thể cản được" Bóng đen cười ha hả, tựa như không xem Việt Vương vào mắt. Gã khẽ điểm một chỉ, không gian trước mặt gã vặn vẹo, một lỗ hổng lập tức xuất hiện.

Gã bước vào lỗ hổng không gian, nhưng âm thanh vẫn còn vang vọng lại.

" Tạm biệt, Việt Vương, chúng ta sẽ còn gặp lại."

Việt Vương nhìn theo bóng dáng tên đó, hai bàn tay đã nắm vào nhau đến mức máu rỉ ra, nhỏ tong tong xuống mặt đất.

" Bệ hạ, vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?" Lão giả lúc này bây giờ lại xuất hiện, run giọng hỏi

"Gọi 12 đội trưởng của Âm giáp quân tới đây, ta sẽ đích thân đi tìm kiếm, biết đâu Đế mệnh còn sống...." Nói tới đây Việt Vương cũng rung giọng, gã cũng biết đây căn bản chỉ là mơ tưởng hão huyền mà thôi.

"Tuân chỉ." Lão già xoay người, biến mất vào màn đêm đen vô tận.

" Tiên tổ, là ta bất tài, không bảo vệ được Đế thống..."


Vài ngày sau, một tin tức kinh người được truyền ra- một thành phố 5 triệu dân,hoàn toàn bị xóa bỏ trong một đêm!

Hiện tại, năm 27 của Thiên niên kỷ thứ 10 sau Phục Thế.

Huyền Thiên tinh hiện tại gồm tám đại đế quốc và thập đại Linh vực, cùng với vô số quốc gia vừa và nhỏ khác. Nam Việt Quốc là một quốc gia nhỏ nằm ở phía đông thế giới, đứng đầu là Nam vương cùng với Hội Đồng quyết định công việc của cả quốc gia. Thành phố Minh Dương là một thành phố nằm ở phía Tây Bắc Nam Việt Quốc, là thành phố loại II nhưng vẫn là một nơi rất phồn hoa và phát triển(Thành phố được chia làm 3 loại: Loại I, II và loại III). Những tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, những con đường rộng rãi hiện đại chạy dài, những khu vui chơi giải trí sầm uất, hệ thống công nghệ tiên tiến, hiện đại khiến cho thành phố có một bộ mặt vô cùng đẹp đẽ sáng sủa. Nhưng ai biết rằng đằng sau vẻ đẹp đấy lại có những số phận vô cùng bất hạnh- những con người nghèo khổ. Họ sống trong những bãi rác, khu ổ chuột đầy rác thải, những ngôi nhà nhỏ thấp, lụp xụp mà tưởng chừng chỉ khẽ chạm thôi thì nó sẽ sụp xuống bất cứ lúc nào. Và những nơi họ sống được chia làm các khu vực, biệt lập với những nơi khác. Và đây cũng là nơi câu chuyện của chúng ta bắt đầu......

Ngoại ô thành phố Minh Dương, trong một bãi rác khu I.

"Tiểu tử ngươi chạy đâu cho thoát, đứng lại cho ta..." Một người đàn ông trung niên, tuổi tầm 40, dáng người cao to cùng với hai ba người khác đang chạy đuổi theo một thiếu niên. Thiếu niên này là Lăng Phong, tầm 14 tuổi, khuôn mặt có chút non nớt, dáng người thanh tú tuấn giật, trông rất có khí độ của một con cháu của gia tộc lớn nào đó chứ không phải là người thuộc khu 1 này. Nhưng thật đáng tiếc là dáng vẻ anh tuấn đó lại bị phá huỷ bởi một vết bầm to tướng trên mắt trái.

"Lão già chết tiệt, chỉ là mấy đồng tiền thôi mà, sao lão làm dữ vậy. Người ta có câu:"Nên trao đi mà không nên nhận lại." Lão không sợ bị trời phạt sao? Vả lại lão cũng cho ta một đấm rồi nên xem như hoà đi chứ, đúng không?" Thiếu niên quay về phía người đàn ông, cước bộ không chút dừng lại, cười cười nói.

"Ngươi ăn cắp tiền của ta mà còn lẻo mép như vậy sao. Được, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết tay". Trung niên nhân gầm lên một tiếng liền tăng tốc đuổi theo thiếu niên.

"Hắc hắc, có giỏi thì lão đuổi xem nào...." Trần Phong nở nụ cười gian, thân hình nhanh chóng lẻn vào những ngõ hẻm rồi mất hút.


Sau một hồi truy đuổi đầy gian khổ, chạy qua không biết bao nhiêu con đường ngõ hẻm, cuối cùng hắn cũng cắt đuôi được người đàn ông kia, quay trở về nhà. Nói là nhà, đúng ra chỉ là một mảnh đất được quây bằng 4 tấm gỗ dày lợp bằng những mảnh tôn cùng bạt đã rách bươm ra cả

"Phong, làm sao bây giờ anh mới về? Sao mắt anh lại thâm tím thế kia? "Từ trong căn nhà một cô bé tầm 12 tuổi, mái tóc dài đen mượt mà đến ngang lưng, khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn, trông rất dễ thương nhưng tràn đầy vẻ lo lắng nhìn hắn hỏi thăm

"Anh không sao, chút xây xát nhẹ thôi mà, để em phải lo lắng rồi". Trần Phong cười nói. Cô bé này tên là Linh Nhi, một cô bé có hoàn cảnh mồ côi cha mẹ từ nhỏ như hắn nên được hắn đem về nuôi. Cô bé này rất quan tâm đến hắn, chỉ cần hắn bị thương một chút liền lo lắng ra mặt. Tính ra hắn đã sống cùng Linh nhi được 5 năm rồi. Linh Nhi vô cùng quan trọng trong lòng hắn. Với hắn, Linh Nhi không khác gì em gái ruột cả.

Linh Nhi bỗng nhiên hừ một tiếng, nói: " Anh lại nói dối nữa rồi, rõ ràng là bên mắt trái có một vết tím bầm to tướng thế kia mà còn ra vẻ, ghét. Anh cứ ngồi yên đó để em lấy thuốc ra bôi cho."

"Cô bé này thật lắm chuyện quá". Hắn nghĩ thầm

Nói rồi hắn móc từ trong túi ra mấy tờ tiền giấy nhàu nát cùng vài đồng xu. Đó chính là khoản tiền mà hắn đã ăn trộm được từ người đàn ông lúc nãy, chỉ vì một chút tiền này thôi mà tên kia truy đuổi hắn mãi không tha, thật đáng hận mà.

" Từ này chắc cũng đủ ăn mấy ngày chứ nhỉ, có lẽ nên đi mua ít thịt về cho Linh Nhi. Dù sao con bé cũng phải chịu đói lâu rồi" Hắn lẩm bẩm trong miệng, tính toán phải sử dụng khoản tiền này như thế nào. Hắn là như vậy, bởi vì cuộc sống khốn khó vô cùng khiến hắn phải chật vật tìm đủ mọi cách mưu sinh, từ đi làm thuê, xin ăn, cho tới cả ăn trộm, ăn cướp..

Sầm!

Hắn đang ngồi suy tư bỗng một âm thanh chấn hắn giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy cánh cửa nhà đá bị đá bay ra. Từ ngoài cửa, một đám thanh niên tâm 20-24 tuổi tiến vào, khuôn mặt đầy vẻ hách dịch.

"Nhóc, ta tưởng mi chốn ở nơi nào hoá ra là rúc trong cái hang chuột này, mất công bọn ta tìm kiếm khắp nơi. Được rồi bây giờ còn không mau nôn tiền ra, còn đứng đó dòm mắt chó làm gì?" Một tên thanh niên tuôi tầm 18-19 trông bộ dáng vô cùng hống hách, nhìn thẳng vào Lăng Phong quát lớn.

Lòng Trần Phong trầm xuống, tên này là Lý Hoàng, là một tên trong Hắc Long bang ở khu 1 này. Khu 1 này thuộc về ngoại ô thành phố nhưng lại có dân cư khá đông(tầm 8000 người) nên việc bảo kê rất phát triển. Tên Trần Hoàng này là một tên chẳng ra gì, yếu ớt, nhìn thoáng qua là biết công tử bột rồi. Vậy sao hắn lại có thể hoành hành ngang ngược không cố kỵ như vậy? Vì lão ba của hắn - Lý Long là một tên cực kì đáng sợ, chủ của băng đảng Hắc long bang. Nghe nói hắn từng một mình tiến vào Lang Bang - cựu đệ nhất bang hội tại khu vực 1 này, đem hơn trăm người trong bang này hết thảy đánh gục, thậm chí toàn bộ bang chủ và phó bang chủ còn bị hắn giết tại chỗ, mạnh mẽ đến mức kinh người! Từ đó hắn uy danh hiển hách, thành lập nên Hắc Long bang thay cho vị trí của Lang bang. Còn lực lượng bảo an đều sợ hắn ba phần, cộng với hắn đút lót nhiều nên cũng mặc kệ cho hắn thích làm gì thì làm, chỉ cần không gây ra sự tình quá lớn là được. Vì vậy ở dưới vòm trời này, hắn chính là ông hoàng. Lý Hoàng dựa hơi cha nên mới ngang ngược như vậy. Hắn ghẹo gái, bắt nạt kẻ yếu đuối, trẻ con, người già, chỉ cần hắn không vừa mắt là đánh.

Một lần vì thấy chướng mắt cảnh ngang ngược của hắn ta, Trần Phong đã đứng ra chống lại. Cuối cùng tên này bị thua, từ đó ôm hận với hắn, luôn tìm cách hành hạ hắn cho hả giận.

BIết mình đang trong thế bất lợi, Trần Phong đành cắn răng nói: "Xin lỗi ngài, tôi chưa có tiền, xin hãy cho tôi khất thêm tháng...."

Chưa kịp nói hết câu bỗng một bàn chân đá thẳng vào bụng Trần Phong khiến hắn ngã mạnh xuống sàn.

"Chưa có tiền, nói nghe hay nhỉ ngươi đã khất 2 tháng rồi bây giờ còn đòi à, ngươi nghĩ bọn ta bảo vệ các ngươi là làm không sao". Trần Hoàng nhìn hắn với một ánh mắt đầy khinh miệt

"Đúng vậy, ngươi nghĩ bọn ta là làm không sao?" Lũ người hầu bên cạnh Lý Hoàng cười nói

"Nhưng tôi giờ không có tiền thì biết làm sao đây?" Trần Phong đứng dậy, trong người đầy một bụng lửa giận. Má nó, cái lũ này quả thật là không để người ta sống yên ổn mà

" Không có tiền sao, ngươi đùa ta à. Hay là lại muốn ăn đòn?" Một tên giơ nắm đấm lên trước mặt Trần Phong, lộ ra vẻ chỉ cần ngươi dám cãi lại liền nhừ đòn

Trần Phong nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám làm gì. Bọn này cứ hàng tháng lại đi thu phí bảo kê, mặc dù chả làm cái quái gì cho đời, đã thế tiền phí còn rất cao, nếu Trần Phong lại đi ăn trộm thì phải 4 lần nữa mới đủ để nộp. Nhà nào không nộp là no đòn, tệ hơn nữa là còn bị bắt đến chỗ bọn chúng làm phục dịch, nô lệ, cực khổ vô cùng. Còn chính phủ lại chả quan tâm chỗ này chút nào, cứ để bọn chúng tung hoành ngang dọc, chỉ cần không gây ra thảm án khiến dân chúng bên ngoài bi phẫn là được.

Lý Hoàng khuôn mặt cười lạnh, bỗng nhiên hắn nghĩ ra một cái suy nghĩ gì đó, nhìn thẳng vào mặt Lăng Phong mà cười với một vẻ dâm dê hết chỗ nói:

"Hình như ta nghe nói ngươi có một cô em gái rất xinh đúng không? Hay là thế này, ngươi bán cô ta cho ta, còn ngươi làm người hầu của ta. Ngươi đỡ phải trả tiền, lại còn được tiền. Thế nào? "

Hết chương 1

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương