Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
-
Chương 7: 007. Tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ
Vũ gia cũng không hiểu mấy cái đó, người duy nhất Vũ Khánh Cương có thể nhờ giúp đỡ, chỉ có Đỗ Tử Hiên giúp bọn họ chọn chỗ thôi.
Đỗ Tử Hiên nhận được điện thoại, không nói nửa ngày, cuối cùng rất trầm trọng nói với Vũ Khánh Cương: “Chờ tôi trở lại!”
Đỗ Tử Hiên dùng tốc độ nhanh nhất trở lại.
“Nhà cậu thật giỏi!” Đỗ Tử Hiên thấy mấy lão học giả lão chuyên gia đó, kích động trở về giơ ngón tay cái với Vũ Khánh Cương.
“Không phải anh nói nơi này không thành vấn đề sao?” Vũ Khánh Cương cũng sắp hỏng mất rồi được chứ? Nhà họ ngay cả nền còn chưa kịp xây nữa, cái này lại muốn ra tay?
“Tôi nói, nếu cậu tin lời của tôi, vẫn là nghe theo con đường mà tôi chỉ cậu đi!” Đỗ Tử Hiên cũng biết chuyện này mình làm không đến nơi đến chốn, Vũ gia người ta cũng không muốn chỉ làm giàu dựa vào cái này, cũng không thiếu tiền, chỉ muốn làm ít chuyện hồi báo quê nhà một chút thôi.
“Anh Đỗ, anh cũng biết tình huống nhà tụi tui rồi đó, không sợ anh chê cười, những năm này tuy tụi tui không thiếu tiền, nhưng lại thiếu đầu óc.”
“Cái này nghĩa là gì?”
“Đầu óc nhà tụi tui đều sử dụng không tốt, đứa nhỏ sử dụng tốt thì còn đang đi học. Anh Đỗ, anh liền chỉ cho anh em một con đường sáng đi.”
“Đầu tiên, chỗ này cậu không nhường cũng phải nhường, cái này liên quan đến vấn đề thành tích của châu, mấy cái này nói cậu cũng không hiểu, cậu chỉ cần biết rằng, anh Đỗ nói với cậu đều là lời thật là được, thứ hai, khoản bồi thường lần này nhất định sẽ gây sự chú ý của bên trên, anh kiến nghị cậu hãy tìm một quản lý chuyên nghiệp giúp cậu quản lý cho thỏa đáng, tốt nhất là đặt ở mặt ngoài.”
Châu trường gì đó đối với người nhà họ Vũ mà nói, đó là tồn tại chỉ có thể ngước nhìn, có điều ở trong miệng Đỗ Tử Hiên lại chỉ là cái danh hiệu.
Cuối cùng Đỗ Tử Hiên giới thiệu cho Vũ Khánh Cương một người nghe nói là mới học lên cấp CEO quản lý tài chính ở quốc gia phương tây, Vũ Khánh Cương suy nghĩ thật lâu mới hiểu là có ý gì.
Bắt đầu từ quản lý chuyên nghiệp gì đó, đến cái loại “tây” mới xuất hiện này, trầm mặc một chút, Vũ Khánh Cương gọi điện thoại cho anh hai chị hai, kết quả anh hai chị hai hắn đều nói hắn quyết định là tốt rồi. �
Hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho đứa cháu lớn, bây giờ người duy nhất lên đại học trong nhà chính là cháu trai lớn, đối với người nhà họ Vũ mà nói, cháu trai lớn chính là quan trạng nguyên theo như hồi đó, là người có ăn học!
“Chú, nghe vị Đỗ tiên sinh kia nói đi, chúng ta không có chỗ dựa gì mà lại có một số tiền lớn như vậy, đây không phải là gọi ăn trộm tới sao? Tìm một người thạo nghề giúp chúng ta trông tiền là được.”
Vì vậy, Vũ Khánh Cương gật đầu đồng ý.
“Cậu yên tâm, cậu ở đây giúp thành phố Đông Bắc phát triển, quan chấp chính thành phố Đông Bắc nhất định sẽ cho cậu phương tiện, tôi và hắn từng có duyên gặp mặt vài lần, có thể nói mấy câu giúp cậu, sẽ không làm khó Vũ gia.” Một số tiền lớn như thế, nói thật, Đỗ Tử Hiên cũng không yên lòng đưa vào tay cả nhà xuất thân thấp kém này, cái này giống như để một đứa trẻ cầm thịt mỡ trong tay đứng giữa một bầy sói vậy đó!
Sau ba ngày, một đám người Đỗ Tử Hiên giới thiệu liền đến thành phố Đông Bắc, Ngụy Diên là tiến sĩ từ hải ngoại học thành trở về, mang theo nhóm mình lập ra, dự định trở về va chạm một chút, kết quả phát hiện thị trường đế quốc gần như bão hòa, nơi duy nhất vẫn còn tiếp tục phát triển chỉ có địa phương vị trí hẻo lánh.
Nhưng mà người ở những địa phương kia đều có quan niệm hẹp, không yên lòng đem tiền của mình giao cho người xa lạ quản lý, họ không hiểu rõ, thì làm sao sẽ có ý nghĩ như thế chứ? Mà hắn thì cũng không mang tiền theo!
Lần này nghe anh Đỗ bảo đảm ông chủ khẳng định đối với hắn nói gì nghe nấy, hắn mới tới, không thì hắn cũng dự định xuất ngoại tìm Bá Nhạc* của mình rồi.
*Bá Nhạc theo như điển tích, là một người có mắt nhìn ngựa, nhận ra được đâu là ngựa thường, đâu là Thiên lý mã. Ứng với ngày nay,”Bá Nhạc” ý chỉ những người có mắt nhận biết được tài, phát hiện ra được nhân tài. Người có khả năng nhận biết nhân tài, càng hiếm hoi hơn nhân tài và rất đáng quý.
Có điều lần này Ngụy Diên không có thất vọng, Vũ Khánh Cương đừng nói là nói gì nghe nấy, gần như chính là buông tay không quản, mi muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Sau một tháng, tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ thành lập, chỉ là đăng ký tài chính liền hai trăm triệu, ánh tiền chói mù mắt Đông Châu….
Vũ Khánh Cương, hai mươi bảy tuổi ông chủ tập đoàn tài chính…
Hết chương 7
Đỗ Tử Hiên nhận được điện thoại, không nói nửa ngày, cuối cùng rất trầm trọng nói với Vũ Khánh Cương: “Chờ tôi trở lại!”
Đỗ Tử Hiên dùng tốc độ nhanh nhất trở lại.
“Nhà cậu thật giỏi!” Đỗ Tử Hiên thấy mấy lão học giả lão chuyên gia đó, kích động trở về giơ ngón tay cái với Vũ Khánh Cương.
“Không phải anh nói nơi này không thành vấn đề sao?” Vũ Khánh Cương cũng sắp hỏng mất rồi được chứ? Nhà họ ngay cả nền còn chưa kịp xây nữa, cái này lại muốn ra tay?
“Tôi nói, nếu cậu tin lời của tôi, vẫn là nghe theo con đường mà tôi chỉ cậu đi!” Đỗ Tử Hiên cũng biết chuyện này mình làm không đến nơi đến chốn, Vũ gia người ta cũng không muốn chỉ làm giàu dựa vào cái này, cũng không thiếu tiền, chỉ muốn làm ít chuyện hồi báo quê nhà một chút thôi.
“Anh Đỗ, anh cũng biết tình huống nhà tụi tui rồi đó, không sợ anh chê cười, những năm này tuy tụi tui không thiếu tiền, nhưng lại thiếu đầu óc.”
“Cái này nghĩa là gì?”
“Đầu óc nhà tụi tui đều sử dụng không tốt, đứa nhỏ sử dụng tốt thì còn đang đi học. Anh Đỗ, anh liền chỉ cho anh em một con đường sáng đi.”
“Đầu tiên, chỗ này cậu không nhường cũng phải nhường, cái này liên quan đến vấn đề thành tích của châu, mấy cái này nói cậu cũng không hiểu, cậu chỉ cần biết rằng, anh Đỗ nói với cậu đều là lời thật là được, thứ hai, khoản bồi thường lần này nhất định sẽ gây sự chú ý của bên trên, anh kiến nghị cậu hãy tìm một quản lý chuyên nghiệp giúp cậu quản lý cho thỏa đáng, tốt nhất là đặt ở mặt ngoài.”
Châu trường gì đó đối với người nhà họ Vũ mà nói, đó là tồn tại chỉ có thể ngước nhìn, có điều ở trong miệng Đỗ Tử Hiên lại chỉ là cái danh hiệu.
Cuối cùng Đỗ Tử Hiên giới thiệu cho Vũ Khánh Cương một người nghe nói là mới học lên cấp CEO quản lý tài chính ở quốc gia phương tây, Vũ Khánh Cương suy nghĩ thật lâu mới hiểu là có ý gì.
Bắt đầu từ quản lý chuyên nghiệp gì đó, đến cái loại “tây” mới xuất hiện này, trầm mặc một chút, Vũ Khánh Cương gọi điện thoại cho anh hai chị hai, kết quả anh hai chị hai hắn đều nói hắn quyết định là tốt rồi. �
Hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho đứa cháu lớn, bây giờ người duy nhất lên đại học trong nhà chính là cháu trai lớn, đối với người nhà họ Vũ mà nói, cháu trai lớn chính là quan trạng nguyên theo như hồi đó, là người có ăn học!
“Chú, nghe vị Đỗ tiên sinh kia nói đi, chúng ta không có chỗ dựa gì mà lại có một số tiền lớn như vậy, đây không phải là gọi ăn trộm tới sao? Tìm một người thạo nghề giúp chúng ta trông tiền là được.”
Vì vậy, Vũ Khánh Cương gật đầu đồng ý.
“Cậu yên tâm, cậu ở đây giúp thành phố Đông Bắc phát triển, quan chấp chính thành phố Đông Bắc nhất định sẽ cho cậu phương tiện, tôi và hắn từng có duyên gặp mặt vài lần, có thể nói mấy câu giúp cậu, sẽ không làm khó Vũ gia.” Một số tiền lớn như thế, nói thật, Đỗ Tử Hiên cũng không yên lòng đưa vào tay cả nhà xuất thân thấp kém này, cái này giống như để một đứa trẻ cầm thịt mỡ trong tay đứng giữa một bầy sói vậy đó!
Sau ba ngày, một đám người Đỗ Tử Hiên giới thiệu liền đến thành phố Đông Bắc, Ngụy Diên là tiến sĩ từ hải ngoại học thành trở về, mang theo nhóm mình lập ra, dự định trở về va chạm một chút, kết quả phát hiện thị trường đế quốc gần như bão hòa, nơi duy nhất vẫn còn tiếp tục phát triển chỉ có địa phương vị trí hẻo lánh.
Nhưng mà người ở những địa phương kia đều có quan niệm hẹp, không yên lòng đem tiền của mình giao cho người xa lạ quản lý, họ không hiểu rõ, thì làm sao sẽ có ý nghĩ như thế chứ? Mà hắn thì cũng không mang tiền theo!
Lần này nghe anh Đỗ bảo đảm ông chủ khẳng định đối với hắn nói gì nghe nấy, hắn mới tới, không thì hắn cũng dự định xuất ngoại tìm Bá Nhạc* của mình rồi.
*Bá Nhạc theo như điển tích, là một người có mắt nhìn ngựa, nhận ra được đâu là ngựa thường, đâu là Thiên lý mã. Ứng với ngày nay,”Bá Nhạc” ý chỉ những người có mắt nhận biết được tài, phát hiện ra được nhân tài. Người có khả năng nhận biết nhân tài, càng hiếm hoi hơn nhân tài và rất đáng quý.
Có điều lần này Ngụy Diên không có thất vọng, Vũ Khánh Cương đừng nói là nói gì nghe nấy, gần như chính là buông tay không quản, mi muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Sau một tháng, tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ thành lập, chỉ là đăng ký tài chính liền hai trăm triệu, ánh tiền chói mù mắt Đông Châu….
Vũ Khánh Cương, hai mươi bảy tuổi ông chủ tập đoàn tài chính…
Hết chương 7
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook