Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
-
Chương 53: 053. Chuyện vui đêm giao thừa
Buổi chiều cơm nước xong, Hứa Tư Văn nhận được một đôi tất màu đỏ rực rỡ, trên ống tất thêu hoa văn cát tường như ý màu vàng, mặt dưới tất lại thêu một bé con giản dị, bên cạnh còn thêu mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: giẫm tiểu nhân.
Hứa Tư Văn ngơ ngác hỏi: “Chị dâu? Đây là cho em?”
“Đúng!” Chị dâu Thúy Hoa cầm một tá tất đỏ như vậy trong tay: “Mỗi người một đôi, tối hôm nay không cho cởi ra, mang ăn tết, sang năm vận may đến giẫm tiểu nhân.”
Hứa Tư Văn: “…!”
Thật mê tín!
Tuy nhiên thật thích!
Hứa Tư Văn vui sướng hài lòng đổi tất, cảm giác mê tín rất tốt, giẫm tiểu nhân không tệ… Coi như mình đạp dưới chân chính là cái người mình ghét nhất kia là được.
Chờ đến buổi tối, chơi bài một hồi, luôn thua, kỹ thuật viên Hứa đội gối đội đến đau cổ, nhanh chóng thừa dịp kết thúc một bàn thu xếp thay người đổi vận khí, y nhân cơ hội chạy lên lầu, lên mạng cùng bạn bè chào hỏi chúc tết, Hứa Tư Văn gửi cho anh hai một tin nhắn chúc phúc, không đợi được tin tức hồi âm, đã bị ông chủ Vũ tìm tới kéo đến trước bàn ăn chờ bữa tiệc đêm giao thừa lên bàn.
Chẳng qua là tên món ăn trong bữa tiệc đêm giao thừa, lại khiến Hứa Tư Văn vui vẻ một trận.
“Nhiều năm liên tục có thừa!” Một con cá nheo cùng một con cá mè lớn bằng nhau, ở trong đĩa vây đuôi liên kết.
“Cái cào ôm tiền!” Móng heo cắt thành khối nhỏ trước, hầm xong sau đó đặt trong mâm bưng lên.
Món ăn hô ra từ trong phòng bếp, theo thứ tự là “ghi tên bảng vàng” cùng “sơn trân phi long”, Vương Đại Lực đi bưng thức ăn.
Những món ăn này, kỳ thực đều rất bình thường, chỉ là giao thừa, liền gọi khác đi, Hứa Tư Văn tràn đầy phấn khởi nhìn đồ ăn không ngừng bưng ra từ phòng bếp, nghe bọn họ báo tên món ăn, ông chủ Vũ ngồi ở bên cạnh y nhìn y cười hì hì.
“Cậu đoán ghi tên bảng vàng là cái gì?” Hai người thế mà lại chơi trò đoán tên món ăn, vừa nãy chỉ hô tên chứ vẫn chưa bưng lên, ông chủ Vũ đùa với kỹ thuật viên Hứa, xem y có thể đoán chuẩn hay không.
“Làm sao tôi biết?” Hứa Tư Văn liếc ông chủ Vũ một cái, tập tục Đông Bắc bọn họ, y chỗ nào có thể biết? Có điều thật tò mò nha!
“Món ăn đến rồi!” Vương Đại Lực bưng “ghi tên bảng vàng” vào bàn.
Hứa Tư Văn kéo cổ nhìn lên, nhất thời vui vẻ, thì ra ghi tên bảng vàng chính là giò heo thủy tinh!
Mà sơn trân phi long, chính là gà rừng hầm nấm đông cô, gà rừng ở Đông Bắc, cũng gọi là phi long, nấm đông cô cũng là một loại sơn trân.
“Chim bay cá nhảy” là miến gà nấu nấm.
“Chiêu tài tiến bảo” là thịt kho tàu khoai tây bi.
“Ngũ phúc tới cửa” là rau trộn hương vị Đông Bắc.
“Đổi chiều kim câu” xương sườn nấu đậu đũa khoai tây khô.
“Thanh Long qua sông” lại là một hũ rau xanh.
“Vàng ngọc cả sảnh đường” cá bạc bọc lòng đỏ trứng chiên.
“Năm được mùa đúng lúc tuyết rơi” cà chua trộn đường trắng.
“Vàng bạc nguyên bảo” chính là sủi cảo dùng hạt ngô tán ra làm bột, vỏ trắng bao ngoài.
Tổng cộng mười hai món ăn, món chính là nhiều, lúc sủi cảo vào nồi, ông chủ Vũ mang theo Hứa Tư Văn cùng ba đứa nhỏ ba người trẻ tuổi ra ngoài thả pháo cùng pháo hoa, bên ngoài đã lục tục có tiếng pháo cùng pháo hoa bay lên không, chỉ có điều vị trí địa lý của Vũ gia quá tốt, xung quanh đây chỉ có một nhà bọn họ.
Người cuối cùng đi ra từ phòng bếp là chị dâu Thúy Hoa hô một tiếng với mọi người: “Sẵn sàng chưa!”
“Sẵn sàng rồi!” Một nhóm người hi hi ha ha cùng kêu lên.
“Ngồi ngồi! Đều ngồi xuống.” Chủ nhà họ Vũ chân chính trên danh nghĩa Vũ Quốc Cương, đầu tiên cầm món cái cào ôm tiền lên, chia vào bát mỗi người một khối: “Đều gặm sạch sẽ đi, sang năm đều ôm tiền!”
Mọi người cười vang gặm móng heo, Vũ gia mới giết một con heo năm, cũng chỉ có hai cái móng trước của heo mà thôi, móng sau của heo không thể làm “cái cào tiền” xuất hiện, cho nên không thể mỗi người một cái, chỉ có thể chia mỗi người một chút.
“Đến! Mọi người cạn một chén!” Vũ Quốc Cương làm anh hai, sau khi gặm xong cái cào ôm tiền, nâng chén lên đầu tiên.
Lúc này uống chính là rượu đế, người Đông Bắc thích nhất thiêu dao.
“Được!”
Mọi người cùng nhau uống, ngay cả chị dâu Thúy Hoa cũng cạn một chén vào bụng, Hứa Tư Văn cũng kiên trì uống, thế nhưng cảm giác rượu kia vừa vào trong miệng, liền từ khoang miệng cho đến tận trong dạ dày, dọc theo đường đi đều nóng rát giống như lửa thiêu vậy!
Mặt Hứa Tư Văn lập tức biến thành màu phấn hồng, ngay cả lỗ tai cổ cũng không buông tha, mọi người uống xong ăn ngụm đồ ăn lại nhìn kỹ thuật viên Hứa, tất cả đều cười phun!
Cả người đều biến sắc nha!
“Nhanh chóng lấy nước trà đến!” Ông chủ Vũ đau lòng chết, thì ra người có ăn học là không uống được rượu mạnh, thiêu dao của bọn họ, ít nhất sáu mươi lăm độ trở lên.
“Không có chuyện gì!” Hứa Tư Văn cười cười, tiếp nhận nước trà Vũ Song Hỉ đem ra uống hai ngụm, có điều tự mình cảm thấy còn rất tốt.
Mọi người thấy y thật sự không có chuyện gì, cũng yên lòng, bắt đầu buông thả ăn ăn uống uống, thế nhưng không ai còn dám uống rượu với kỹ thuật viên Hứa, người khác chúc rượu nhiều nhất là chạm cốc trà với Hứa Tư Văn, mới đầu còn rất bình thường, cơ mà sau đó lại không quá bình thường.
“Ăn chút đồ ăn áp rượu đi.” Ông chủ Vũ ở một bên, giúp kỹ thuật viên Hứa gắp rau trộn gắp đồ ăn nóng, gắp gà cá sườn, phục vụ đặc biệt ân cần, chỉ lo Hứa Tư Văn giả vờ như ăn không đủ no.
“Muốn ăn quả hồng!” Cũng không biết là Hứa Tư Văn uống nhiều rồi hay là thật sự say rồi, vừa cong miệng liền muốn ăn cà chua trộn đường.
“Ăn! Có sức ăn!” Ông chủ Vũ cầm lấy cái đĩa đảo nửa đĩa năm được mùa đúng lúc tuyết rơi vào trong bát Hứa Tư Văn.
Hứa Tư Văn híp mắt chọn hết thứ mình thích sai khiến ông chủ Vũ bỏ vào trong bát y, chính y thì lại là vừa ăn vừa đắc ý, hoàn toàn triển khai bộ mặt kiêng ăn vốn có của mình, thích liền ăn, không thích, y liền làm một hành động khiến người một bàn đều trợn mắt hốc mồm, trực tiếp gắp lên, ném vào trong bát ông chủ Vũ, còn quệt mồm không cao hứng nói thầm: “Không muốn ăn cái này, không thích.”
Tất cả mọi người: “…!”
Ông ba cười giống như cáo già thành tinh, ngầm cho ông chủ Vũ cũng đang bị chiêu ấy của kỹ thuật viên Hứa làm cho khiếp sợ ngây người một ánh mắt: “Đây là say rồi, thằng nhóc, nhanh chăm sóc đi mày!”
“Đây là tửu lượng gì chứ?” Mấy người có thể uống dùng ánh mắt nhìn động vật quý hiếm chớp chớp nhìn kỹ thuật viên Hứa, xưa nay chỉ nghe nói qua “một chén gục”, hôm nay xem như là nhìn thấy người thật việc thật.
Kỳ thực bọn họ cũng thật là oan uổng Hứa Tư Văn, dù thế nào thì, y cũng đã ở bên ngoài nhiều năm như vậy, tửu lượng vẫn có chút, nhưng mà đừng quên, ông chủ Vũ bọn họ đã quen uống rượu mạnh như thiêu dao, cho nên bọn họ có thể uống đến tám lạng nửa cân mới say.
Mà Hứa Tư Văn là người phía nam, sinh trưởng tại trấn nhỏ Giang Nam, vùng đất phì nhiêu, từ nhỏ uống là rượu gạo rượu nhạt, lớn rồi uống nhiều nhất là bia cùng rượu đỏ, rượu trái cây cũng thường uống.
Y cũng không phải là người thường uống rượu đế, nhiều nhất là lúc xã giao uống một ly nhỏ, là loại ly mà một hơi có thể cạn ly.
Có điều cho dù là uống rượu đế, thì y uống cũng không phải rượu đế bình thường, cao nhất cũng chỉ là rượu đế bốn mươi độ cất trong hầm, tinh khiết và thơm lâu.
Còn thiêu dao hả?
Ngoại trừ rượu xái, thì nó có số độ cao nhất, rượu này chính là rượu mạnh trước đây hành quân đánh trận dùng để đuổi khí lạnh, là nóng nhất có điều lại là thứ tốt, người Đông Bắc sau này dùng nó để đuổi khí lạnh cũng đã quen rồi, sản xuất hoàn toàn bằng lương thực, bảo đảm uống vào trong miệng toàn thân đều nóng.
“Hắn đây là uống không quen thiêu dao bên này của chúng ta, không thấy vừa nãy vừa xuống bụng cả người liền đỏ bừng?” Ông ba rất thông cảm khổ sở của đứa nhỏ phía nam Hứa Tư Văn này: “Hiện tại hai mắt hắn đều sắp không có tiêu cự rồi, nhóc Cương trông kỹ người, không thì sẽ hỏi mày đó.”
Ông hai nhìn nhìn ông ba, lại nhìn nhìn ông chủ Vũ, hai mắt đột nhiên trừng lớn, muốn nói gì đó, bị ông ba ở dưới đáy bàn hung hăng đạp một cước còn bấm một cái.
Kết quả làm Thuận tử bên cạnh ông cụ rất ủy khuất nhìn ông ba, nước mắt xoạt một cái rớt xuống hỏi ông: “Ông ba, ông bấm con làm gì vậy?”
Ông ba: “…!”
“Ăn cơm ăn cơm! Uống rượu uống rượu! Gắp đồ ăn gắp đồ ăn!” Vũ Nguyên Cát hết cách rồi, cha chất phác mẹ mạnh mẽ ông chú hiện tại chỉ lo người bên cạnh, cậu làm trưởng tử Vũ gia cũng chỉ có thể gánh vác chủ trì đại cục.
Bởi vì Hứa Tư Văn uống say, hiện tại cảm thấy cực kỳ thú vị, tất cả mọi người muốn chọc y, bất đắc dĩ ông chủ Vũ ở một bên rất bao che cho con, không để người ta đắc thủ!
Chờ ăn xong bữa tiệc đêm giao thừa, ông chủ Vũ trực tiếp xách kỹ thuật viên Hứa cùng mọi người đi chúc tết, bởi vì qua 0 giờ rồi!
“Chúc tết ông hai và ông ba, chúc hai ông cát tường như ý thân thể khoẻ mạnh!” Tất cả mọi người dập đầu chúc tết hai người già ông hai và ông ba, Hứa Tư Văn dập đầu vang cả tiếng.
“Đều đỏ rồi! Dùng sức làm gì?” Ong chủ Vũ một bên xoa một bên đau lòng, con ma men nhỏ này sao uống cạn rượu rồi cái gì cũng là thật như vậy chứ.
“Năm mới vui vẻ! Lấy tiền lì xì ra!” Đừng thấy Hứa Tư Văn uống nhiều rồi, lại uống ra tính trẻ con, tựa như trở về khi còn bé, bái chúc tết người lớn trong nhà xong, thì có tiền lì xì để lấy, y thấy trong tay mình không tiền có lì xì, liền vươn tay đòi người ta.
“Nhanh nhanh!” Ông ba làm chủ, bỏ tiền vào bao, cho Hứa Tư Văn hai cái bao đỏ.
Ông hai ở phía sau ông chuẩn bị một tá tiền lì xì, thuận tiện cho ông ba bỏ tiền lì xì vào cho mấy đứa nhỏ, hai lão hợp tác vui vẻ.
Sau đó là ngang hàng, ông chủ Vũ thừa dịp kỹ thuật viên Hứa say, đồng thời cùng y nghiêng mình chúc tết anh hai chị hai hắn, sau đó cũng được tiền lì xì, đừng thấy Hứa Tư Văn say rồi, còn biết đem tiền lì xì bỏ vào túi mình.
“Vẫn là không có say đến hồ đồ, nếu hồ đồ rồi, bảo đảm tiền lì xì này sẽ nhét vào trong túi người khác.” Vương Đại Lực hi hi ha ha nói thầm với Nhị Trụ.
Nhị Trụ liếc xéo hắn một cái: “Ông cho rằng người khác đều giống ông à?”
Thuận tử len lén vui vẻ xem trò cười.
“Năm mới vui vẻ nha!” Đối với ba anh em, ngay cả lưng và thắt lưng ông chủ Vũ đều không cong một chút, vì hắn còn đỡ kỹ thuật viên Hứa nữa.
Các anh em không ngại, bởi vì ông chủ Vũ đều lớn hơn so với bọn họ, là ông chủ Vũ phát bao đỏ cho ba người bọn họ mà.
“Tôi cũng cho tiền lì xì!” Hứa Tư Văn thấy người ta nghiêng mình chúc tết y, eo nhỏ ưỡn lên thẳng tắp, sau đó đặc biệt tự giác từ đâu đó móc ra tiền lì xì phát cho người ta.
Ba người cầm tiền lì xì: “…!”
“Cầm đi!” Đều phát ra ngoài rồi, không có đạo lý để người ta trả lại, năm mới không may mắn, ông chủ Vũ liền cho đi.
“Chú, năm mới vui vẻ!” Ba đứa cháu trai, từ lớn đến nhỏ, chặn ở chỗ cửa thang lầu, chúc tết cho ông chú là hắn.
“Ừ!” Ông chủ Vũ không nói hai lời, ba cái bao lì xì dày cộm liền đưa ra ngoài, bây giờ chỉ cầu ba thằng nhóc con này có thể nhường đường là tốt rồi, cái khác không tính đến.
Hết chương 53
Hứa Tư Văn ngơ ngác hỏi: “Chị dâu? Đây là cho em?”
“Đúng!” Chị dâu Thúy Hoa cầm một tá tất đỏ như vậy trong tay: “Mỗi người một đôi, tối hôm nay không cho cởi ra, mang ăn tết, sang năm vận may đến giẫm tiểu nhân.”
Hứa Tư Văn: “…!”
Thật mê tín!
Tuy nhiên thật thích!
Hứa Tư Văn vui sướng hài lòng đổi tất, cảm giác mê tín rất tốt, giẫm tiểu nhân không tệ… Coi như mình đạp dưới chân chính là cái người mình ghét nhất kia là được.
Chờ đến buổi tối, chơi bài một hồi, luôn thua, kỹ thuật viên Hứa đội gối đội đến đau cổ, nhanh chóng thừa dịp kết thúc một bàn thu xếp thay người đổi vận khí, y nhân cơ hội chạy lên lầu, lên mạng cùng bạn bè chào hỏi chúc tết, Hứa Tư Văn gửi cho anh hai một tin nhắn chúc phúc, không đợi được tin tức hồi âm, đã bị ông chủ Vũ tìm tới kéo đến trước bàn ăn chờ bữa tiệc đêm giao thừa lên bàn.
Chẳng qua là tên món ăn trong bữa tiệc đêm giao thừa, lại khiến Hứa Tư Văn vui vẻ một trận.
“Nhiều năm liên tục có thừa!” Một con cá nheo cùng một con cá mè lớn bằng nhau, ở trong đĩa vây đuôi liên kết.
“Cái cào ôm tiền!” Móng heo cắt thành khối nhỏ trước, hầm xong sau đó đặt trong mâm bưng lên.
Món ăn hô ra từ trong phòng bếp, theo thứ tự là “ghi tên bảng vàng” cùng “sơn trân phi long”, Vương Đại Lực đi bưng thức ăn.
Những món ăn này, kỳ thực đều rất bình thường, chỉ là giao thừa, liền gọi khác đi, Hứa Tư Văn tràn đầy phấn khởi nhìn đồ ăn không ngừng bưng ra từ phòng bếp, nghe bọn họ báo tên món ăn, ông chủ Vũ ngồi ở bên cạnh y nhìn y cười hì hì.
“Cậu đoán ghi tên bảng vàng là cái gì?” Hai người thế mà lại chơi trò đoán tên món ăn, vừa nãy chỉ hô tên chứ vẫn chưa bưng lên, ông chủ Vũ đùa với kỹ thuật viên Hứa, xem y có thể đoán chuẩn hay không.
“Làm sao tôi biết?” Hứa Tư Văn liếc ông chủ Vũ một cái, tập tục Đông Bắc bọn họ, y chỗ nào có thể biết? Có điều thật tò mò nha!
“Món ăn đến rồi!” Vương Đại Lực bưng “ghi tên bảng vàng” vào bàn.
Hứa Tư Văn kéo cổ nhìn lên, nhất thời vui vẻ, thì ra ghi tên bảng vàng chính là giò heo thủy tinh!
Mà sơn trân phi long, chính là gà rừng hầm nấm đông cô, gà rừng ở Đông Bắc, cũng gọi là phi long, nấm đông cô cũng là một loại sơn trân.
“Chim bay cá nhảy” là miến gà nấu nấm.
“Chiêu tài tiến bảo” là thịt kho tàu khoai tây bi.
“Ngũ phúc tới cửa” là rau trộn hương vị Đông Bắc.
“Đổi chiều kim câu” xương sườn nấu đậu đũa khoai tây khô.
“Thanh Long qua sông” lại là một hũ rau xanh.
“Vàng ngọc cả sảnh đường” cá bạc bọc lòng đỏ trứng chiên.
“Năm được mùa đúng lúc tuyết rơi” cà chua trộn đường trắng.
“Vàng bạc nguyên bảo” chính là sủi cảo dùng hạt ngô tán ra làm bột, vỏ trắng bao ngoài.
Tổng cộng mười hai món ăn, món chính là nhiều, lúc sủi cảo vào nồi, ông chủ Vũ mang theo Hứa Tư Văn cùng ba đứa nhỏ ba người trẻ tuổi ra ngoài thả pháo cùng pháo hoa, bên ngoài đã lục tục có tiếng pháo cùng pháo hoa bay lên không, chỉ có điều vị trí địa lý của Vũ gia quá tốt, xung quanh đây chỉ có một nhà bọn họ.
Người cuối cùng đi ra từ phòng bếp là chị dâu Thúy Hoa hô một tiếng với mọi người: “Sẵn sàng chưa!”
“Sẵn sàng rồi!” Một nhóm người hi hi ha ha cùng kêu lên.
“Ngồi ngồi! Đều ngồi xuống.” Chủ nhà họ Vũ chân chính trên danh nghĩa Vũ Quốc Cương, đầu tiên cầm món cái cào ôm tiền lên, chia vào bát mỗi người một khối: “Đều gặm sạch sẽ đi, sang năm đều ôm tiền!”
Mọi người cười vang gặm móng heo, Vũ gia mới giết một con heo năm, cũng chỉ có hai cái móng trước của heo mà thôi, móng sau của heo không thể làm “cái cào tiền” xuất hiện, cho nên không thể mỗi người một cái, chỉ có thể chia mỗi người một chút.
“Đến! Mọi người cạn một chén!” Vũ Quốc Cương làm anh hai, sau khi gặm xong cái cào ôm tiền, nâng chén lên đầu tiên.
Lúc này uống chính là rượu đế, người Đông Bắc thích nhất thiêu dao.
“Được!”
Mọi người cùng nhau uống, ngay cả chị dâu Thúy Hoa cũng cạn một chén vào bụng, Hứa Tư Văn cũng kiên trì uống, thế nhưng cảm giác rượu kia vừa vào trong miệng, liền từ khoang miệng cho đến tận trong dạ dày, dọc theo đường đi đều nóng rát giống như lửa thiêu vậy!
Mặt Hứa Tư Văn lập tức biến thành màu phấn hồng, ngay cả lỗ tai cổ cũng không buông tha, mọi người uống xong ăn ngụm đồ ăn lại nhìn kỹ thuật viên Hứa, tất cả đều cười phun!
Cả người đều biến sắc nha!
“Nhanh chóng lấy nước trà đến!” Ông chủ Vũ đau lòng chết, thì ra người có ăn học là không uống được rượu mạnh, thiêu dao của bọn họ, ít nhất sáu mươi lăm độ trở lên.
“Không có chuyện gì!” Hứa Tư Văn cười cười, tiếp nhận nước trà Vũ Song Hỉ đem ra uống hai ngụm, có điều tự mình cảm thấy còn rất tốt.
Mọi người thấy y thật sự không có chuyện gì, cũng yên lòng, bắt đầu buông thả ăn ăn uống uống, thế nhưng không ai còn dám uống rượu với kỹ thuật viên Hứa, người khác chúc rượu nhiều nhất là chạm cốc trà với Hứa Tư Văn, mới đầu còn rất bình thường, cơ mà sau đó lại không quá bình thường.
“Ăn chút đồ ăn áp rượu đi.” Ông chủ Vũ ở một bên, giúp kỹ thuật viên Hứa gắp rau trộn gắp đồ ăn nóng, gắp gà cá sườn, phục vụ đặc biệt ân cần, chỉ lo Hứa Tư Văn giả vờ như ăn không đủ no.
“Muốn ăn quả hồng!” Cũng không biết là Hứa Tư Văn uống nhiều rồi hay là thật sự say rồi, vừa cong miệng liền muốn ăn cà chua trộn đường.
“Ăn! Có sức ăn!” Ông chủ Vũ cầm lấy cái đĩa đảo nửa đĩa năm được mùa đúng lúc tuyết rơi vào trong bát Hứa Tư Văn.
Hứa Tư Văn híp mắt chọn hết thứ mình thích sai khiến ông chủ Vũ bỏ vào trong bát y, chính y thì lại là vừa ăn vừa đắc ý, hoàn toàn triển khai bộ mặt kiêng ăn vốn có của mình, thích liền ăn, không thích, y liền làm một hành động khiến người một bàn đều trợn mắt hốc mồm, trực tiếp gắp lên, ném vào trong bát ông chủ Vũ, còn quệt mồm không cao hứng nói thầm: “Không muốn ăn cái này, không thích.”
Tất cả mọi người: “…!”
Ông ba cười giống như cáo già thành tinh, ngầm cho ông chủ Vũ cũng đang bị chiêu ấy của kỹ thuật viên Hứa làm cho khiếp sợ ngây người một ánh mắt: “Đây là say rồi, thằng nhóc, nhanh chăm sóc đi mày!”
“Đây là tửu lượng gì chứ?” Mấy người có thể uống dùng ánh mắt nhìn động vật quý hiếm chớp chớp nhìn kỹ thuật viên Hứa, xưa nay chỉ nghe nói qua “một chén gục”, hôm nay xem như là nhìn thấy người thật việc thật.
Kỳ thực bọn họ cũng thật là oan uổng Hứa Tư Văn, dù thế nào thì, y cũng đã ở bên ngoài nhiều năm như vậy, tửu lượng vẫn có chút, nhưng mà đừng quên, ông chủ Vũ bọn họ đã quen uống rượu mạnh như thiêu dao, cho nên bọn họ có thể uống đến tám lạng nửa cân mới say.
Mà Hứa Tư Văn là người phía nam, sinh trưởng tại trấn nhỏ Giang Nam, vùng đất phì nhiêu, từ nhỏ uống là rượu gạo rượu nhạt, lớn rồi uống nhiều nhất là bia cùng rượu đỏ, rượu trái cây cũng thường uống.
Y cũng không phải là người thường uống rượu đế, nhiều nhất là lúc xã giao uống một ly nhỏ, là loại ly mà một hơi có thể cạn ly.
Có điều cho dù là uống rượu đế, thì y uống cũng không phải rượu đế bình thường, cao nhất cũng chỉ là rượu đế bốn mươi độ cất trong hầm, tinh khiết và thơm lâu.
Còn thiêu dao hả?
Ngoại trừ rượu xái, thì nó có số độ cao nhất, rượu này chính là rượu mạnh trước đây hành quân đánh trận dùng để đuổi khí lạnh, là nóng nhất có điều lại là thứ tốt, người Đông Bắc sau này dùng nó để đuổi khí lạnh cũng đã quen rồi, sản xuất hoàn toàn bằng lương thực, bảo đảm uống vào trong miệng toàn thân đều nóng.
“Hắn đây là uống không quen thiêu dao bên này của chúng ta, không thấy vừa nãy vừa xuống bụng cả người liền đỏ bừng?” Ông ba rất thông cảm khổ sở của đứa nhỏ phía nam Hứa Tư Văn này: “Hiện tại hai mắt hắn đều sắp không có tiêu cự rồi, nhóc Cương trông kỹ người, không thì sẽ hỏi mày đó.”
Ông hai nhìn nhìn ông ba, lại nhìn nhìn ông chủ Vũ, hai mắt đột nhiên trừng lớn, muốn nói gì đó, bị ông ba ở dưới đáy bàn hung hăng đạp một cước còn bấm một cái.
Kết quả làm Thuận tử bên cạnh ông cụ rất ủy khuất nhìn ông ba, nước mắt xoạt một cái rớt xuống hỏi ông: “Ông ba, ông bấm con làm gì vậy?”
Ông ba: “…!”
“Ăn cơm ăn cơm! Uống rượu uống rượu! Gắp đồ ăn gắp đồ ăn!” Vũ Nguyên Cát hết cách rồi, cha chất phác mẹ mạnh mẽ ông chú hiện tại chỉ lo người bên cạnh, cậu làm trưởng tử Vũ gia cũng chỉ có thể gánh vác chủ trì đại cục.
Bởi vì Hứa Tư Văn uống say, hiện tại cảm thấy cực kỳ thú vị, tất cả mọi người muốn chọc y, bất đắc dĩ ông chủ Vũ ở một bên rất bao che cho con, không để người ta đắc thủ!
Chờ ăn xong bữa tiệc đêm giao thừa, ông chủ Vũ trực tiếp xách kỹ thuật viên Hứa cùng mọi người đi chúc tết, bởi vì qua 0 giờ rồi!
“Chúc tết ông hai và ông ba, chúc hai ông cát tường như ý thân thể khoẻ mạnh!” Tất cả mọi người dập đầu chúc tết hai người già ông hai và ông ba, Hứa Tư Văn dập đầu vang cả tiếng.
“Đều đỏ rồi! Dùng sức làm gì?” Ong chủ Vũ một bên xoa một bên đau lòng, con ma men nhỏ này sao uống cạn rượu rồi cái gì cũng là thật như vậy chứ.
“Năm mới vui vẻ! Lấy tiền lì xì ra!” Đừng thấy Hứa Tư Văn uống nhiều rồi, lại uống ra tính trẻ con, tựa như trở về khi còn bé, bái chúc tết người lớn trong nhà xong, thì có tiền lì xì để lấy, y thấy trong tay mình không tiền có lì xì, liền vươn tay đòi người ta.
“Nhanh nhanh!” Ông ba làm chủ, bỏ tiền vào bao, cho Hứa Tư Văn hai cái bao đỏ.
Ông hai ở phía sau ông chuẩn bị một tá tiền lì xì, thuận tiện cho ông ba bỏ tiền lì xì vào cho mấy đứa nhỏ, hai lão hợp tác vui vẻ.
Sau đó là ngang hàng, ông chủ Vũ thừa dịp kỹ thuật viên Hứa say, đồng thời cùng y nghiêng mình chúc tết anh hai chị hai hắn, sau đó cũng được tiền lì xì, đừng thấy Hứa Tư Văn say rồi, còn biết đem tiền lì xì bỏ vào túi mình.
“Vẫn là không có say đến hồ đồ, nếu hồ đồ rồi, bảo đảm tiền lì xì này sẽ nhét vào trong túi người khác.” Vương Đại Lực hi hi ha ha nói thầm với Nhị Trụ.
Nhị Trụ liếc xéo hắn một cái: “Ông cho rằng người khác đều giống ông à?”
Thuận tử len lén vui vẻ xem trò cười.
“Năm mới vui vẻ nha!” Đối với ba anh em, ngay cả lưng và thắt lưng ông chủ Vũ đều không cong một chút, vì hắn còn đỡ kỹ thuật viên Hứa nữa.
Các anh em không ngại, bởi vì ông chủ Vũ đều lớn hơn so với bọn họ, là ông chủ Vũ phát bao đỏ cho ba người bọn họ mà.
“Tôi cũng cho tiền lì xì!” Hứa Tư Văn thấy người ta nghiêng mình chúc tết y, eo nhỏ ưỡn lên thẳng tắp, sau đó đặc biệt tự giác từ đâu đó móc ra tiền lì xì phát cho người ta.
Ba người cầm tiền lì xì: “…!”
“Cầm đi!” Đều phát ra ngoài rồi, không có đạo lý để người ta trả lại, năm mới không may mắn, ông chủ Vũ liền cho đi.
“Chú, năm mới vui vẻ!” Ba đứa cháu trai, từ lớn đến nhỏ, chặn ở chỗ cửa thang lầu, chúc tết cho ông chú là hắn.
“Ừ!” Ông chủ Vũ không nói hai lời, ba cái bao lì xì dày cộm liền đưa ra ngoài, bây giờ chỉ cầu ba thằng nhóc con này có thể nhường đường là tốt rồi, cái khác không tính đến.
Hết chương 53
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook