Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
-
Chương 249: 249. Hành trình nước Pháp
Không nói bên phía gia tộc Geek ra sao, chỉ nói Hứa Tư Văn bên này, cái chuyện lệch múi giờ, đối với kỹ thuật viên Hứa thích thời gian làm việc và nghỉ ngơi nhất thành bất biến mà nói, thật sự là thích ứng rất chậm rất chậm, thế nhưng ông chủ Vũ thì khác, hắn ngủ một giấc không an ổn, nhưng sau khi dậy vẫn sinh long hoạt hổ như thường, tố chất thân thể tuyệt hảo!
Lại nhìn nhìn kỹ thuật viên Hứa ủ rũ, bộ dạng ngủ choáng ngốc manh, khiến hai bảo tiêu toàn năng không chỉ phun tào trước mặt hai ông chủ: “Hai người sống chung với nhau mà, tố chất thân thể sao lại cách biệt nhiều như vậy?”
Hứa Tư Văn mê mê man man không biết là ai liếc mắt một cái, tiếp tục làm ổ ở trên giường ngủ, thế nhưng ông chủ Vũ da mặt thật dày cười ha ha: “Đi, tui đi ra ngoài lót dạ chút, cũng mua gì đó cho vợ lấp bụng, xong rồi chúng ta lại đến nhà thông gia.”
“Để lại một người ở chỗ này bảo vệ Hứa tiên sinh ư?” Hai bảo tiêu cũng không phải người ngoài, bọn họ tùy ý với ông chủ Vũ hơn một chút, đương nhiên, là lúc không có người ngoài, còn dưới trường hợp có người ngoài, bọn họ gần như một câu cũng không nói.
Giống như lúc Chung Cảnh Hiên ở đó, hai người bọn họ liền nhất trí bảo trì trầm mặc, chỉ canh giữ ở bên cạnh hai ông chủ.
Đây là đạo đức nghề nghiệp của bọn họ.
Nhưng mà bọn họ lại gặp ông chủ Vũ không đạo đức.
“Cái gì?” Con ngươi ông chủ Vũ trợn lên cũng sắp rớt khỏi vành mắt: “Tui đi ra ngoài ăn ăn uống uống, để cho người khác bảo vệ vợ tui hả? Tui cũng không phải ngốc, loại chuyện này cũng làm?”
Hai bảo tiêu toàn năng trong nháy mắt cảm thấy cả thế giới đều không có hy vọng!
“Ông chủ, hai chúng tôi thẳng tắp thẳng tắp, cũng là cha của đứa trẻ rồi, ngài có thể có thêm chút mắt nhìn được không?” Bảo tiêu lão Trương đều không còn gì để nói, thủ lĩnh đã nói với hắn, ông chủ gặp được chuyện của ông chủ, liền có chút thiếu thông minh, hóa ra không phải lời đồn, là sự thật.
“Như vậy hai người càng không cố kỵ, làm sao ở lại được.” Ông chủ Vũ sâu kín nhìn hai người bọn họ, giống như nhìn tình địch.
“Chúng tôi để lại tờ giấy cho Hứa tiên sinh, nói chúng ta đến phòng ăn ăn gì đó, nếu Hứa tiên sinh tỉnh lại, muốn đến thì đến, không muốn đến thì chờ chúng ta trở về; nếu không muốn đến mà muốn ăn thứ gì, liền gọi điện thoại cho chúng ta, nơi này là khách sạn năm sao, sẽ không xảy ra chuyện, lại nói, phòng ăn ngay ở đài ngắm cảnh trên chúng ta một lầu, cách nơi này cũng gần.” Một bảo tiêu toàn năng khác là lão Lưu vẫn lý trí hơn một ít, cũng thành thục hơn một ít, suy tính nhiều chuyện hơn một ít, không thì hai bảo tiêu thật sự có thể bị ông chủ Vũ bức điên!
“Tui không yên lòng! Nếu không hai người đi thôi, cho tui chút gì đó là được, mang về tui ăn ở chỗ này!” Nếu nói vừa nãy ông chủ Vũ là không thông qua đại não liền lưu loát nói ra, hiện tại nghĩ một hồi, còn thật sự không thể bỏ vợ ngủ một mình ở trong phòng, nơi này khắp nơi đều có mấy ả tây bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu muốn nhào lên, hắn không thả lỏng được!
“Đều đi ra ngoài ăn đi! Tôi ngủ một mình!” Kỹ thuật viên Hứa giận điên lên!
Y vốn đã bị lệch múi giờ, cảm thấy lúc nặng lúc nhẹ không nói, ba vị này, ha! Từng người từng người đều là hình thể đại hán một mét tám chín, mặt mày rất đàn ông, giọng cũng đủ đàn ông!
Bắt nạt y một thư sinh yếu đuối là thế nào?
Một người càng thi đấu so giọng hơn một người hả?
Nói nhao nhao kỹ thuật viên Hứa đau cả não!
Vì vậy liền phi một cái gối bự về phía ba người bọn họ!
Sau đó ba đại lão gia kia liền đàng hoàng.
Tất cả đều xám xịt cầm bóp tiền đi ra ngoài.
Thế nhưng trước khi đi, Vũ Khánh Cương không yên lòng, xem đi xem lại, xác định năm cánh cửa từ hành lang khách sạn đến phòng vợ ngủ đều khóa lại rồi, hắn mới cẩn thận đi từng bước theo hai bảo tiêu toàn năng bất đắc dĩ đến phòng ăn.
Hứa Tư Văn ngủ một giấc bao lâu chính y cũng không có khái niệm, thế nhưng tỉnh lại lần nữa y có chút mờ đầu não trướng tứ chi bủn rủn, liền biết không thể ngủ nữa, tám phần mười là ngủ quá nhiều, thân thể đều biếng nhác không có sức lực. Chờ y chậm rãi rời giường, rửa mặt xử lý thỏa đáng, cầm bóp tiền chìa khóa điện thoại di động ra cửa, phí đi chút sức lực, thoạt nhìn chính là kiệt tác của ông chủ Vũ, không chỉ dùng thẻ điện tử mở khóa cửa phòng, còn dùng tới máy móc khóa, may mà trên thẻ điện tử của Hứa Tư Văn cũng treo chìa khóa, không thì y cũng không ra được!
Liên tiếp mở năm cánh cửa, Hứa Tư Văn cũng không biết là phải tức giận mới tốt hay là bất đắc dĩ mới tốt, nhớ tới làng Hổ ở quê nhà Đông Bắc, ông chủ Vũ ra cửa không thèm liếc mắt một cái, cửa cứ như vậy mở toang ra, hắn lại rất yên tâm.
Còn ở cái hang hổ tại Lan châu, từ trước tới nay hắn cũng đều không khóa cửa biệt thự, cổng nhỏ cũng không khóa, nói là thuận tiện để các nhân viên an ninh ra vào, còn có người quét dọn bảo đảm sạch sẽ và vân vân…
Kết quả vừa đến đây, hắn trái lại là tỉ mỉ lên.
Hứa Tư Văn vừa nghĩ vừa đi đến phòng ăn, chờ kỹ thuật viên Hứa tìm tới ông chủ Vũ, ông chủ Vũ đang ăn vui vẻ!
Chỉ thấy phía trước Vũ Khánh Cương đặt một chồng đĩa không độ dày kinh người!
Mà hai bảo tiêu toàn năng thì lại thay phiên bưng đĩa cho ông chủ Vũ!
Trong cái đĩa là một khối gan ngỗng muối nhỏ!
Ông chủ Vũ một tay cầm miếng bánh mì, một tay cầm muỗng, trực tiếp một muỗng múc cái đĩa gan ngỗng muối mới bưng tới lên, trét lên trên bánh mì, sau đó dùng bánh mì cuốn một cái, mở miệng, một miếng bánh mì gan ngỗng muối liền đi vào!
Hứa Tư Văn: “…”
Mặc dù biết ông chủ Vũ khẩu vị rất tốt, thế nhưng Hứa Tư Văn nhìn nhìn đồ ăn trong nhà hàng Pháp này, đều là thứ mà ông chủ Vũ ăn liền đau bụng, chỉ có gan ngỗng muối và bánh mì, hắn ăn không đau bụng, vì vậy gan ngỗng muối trong phòng ăn này gặp vận rủi.
Lại nhìn đầu bếp bên kia, đã đầy đầu đều là mồ hôi, nhưng thế mà lại còn có thể nở nụ cười!
Kết quả là nghe đầu bếp kia đem gan ngỗng muối mới ra nồi cắt xong đặt ở trong đĩa, lúc bảo tiêu toàn năng lại tới cầm, hắn cười ha ha nói mấy câu!
Hứa Tư Văn nghe xong thực sự là trăm mối ngổn ngang!
Hắn nói: “Hiếm thấy có người phương đông yêu thích mỹ thực Pháp như thế, lần trước tôi đến phương đông, lúc ăn được món lẩu mỹ vị cũng là như thế này, quả thực ăn quá ngon!”
Sau đó hắn còn bỏ thêm một câu: “Chỉ là quá cay.”
Hứa Tư Văn lòng nói lẩu thuần vị tứ xuyên có thể không cay sao!
Còn mấy người Pháp bên cạnh mới tiến vào ăn cơm, ăn một chút ít đồ, liền nhanh chóng đi, bọn họ cảm thấy so sánh với ông chủ Vũ, chút sức ăn của mình quả thực làm nước Pháp mất mặt.
Hứa Tư Văn đi tới, ông chủ Vũ vừa ngẩng đầu liền nở nụ cười: “Vợ, em tới rồi!”
Âm thanh vang dội, thoạt nhìn là ăn thật vui vẻ!
“Ừm, tỉnh lại đói bụng cũng tới đây… Đây là cái gì?” Kỹ thuật viên Hứa đến gần mới phát hiện, trên bàn của ông chủ Vũ bày tờ giấy, vốn phải là để bày món ăn, lâm thời sửa lại bộ dáng, phía trên dùng bút lông viết chữ tiếng Anh nói rõ: Tôi không biết tiếng Anh, nếu như muốn chào hỏi làm quen, mời nói tiếng Đông Bắc, cái khác không bàn nữa!
Hứa Tư Văn đứng nhìn không nói nửa ngày!
Tiếng Đông Bắc?
Người bổn quốc thổ sinh thổ dưỡng còn không nhất định nói được đâu, anh bảo bạn bè ngoại quốc nói tiếng quê hương anh hả?
Ông chủ Vũ anh nói xem anh tài giỏi bao nhiêu hả? Vẫn là tài giỏi bao nhiêu? Vẫn là tài giỏi bao nhiêu?
Vào lúc này có một thanh niên Pháp dương quang suất khí, mỉm cười bưng một đĩa gan ngỗng muối mang theo một mảnh bánh mì nướng lại đây, kỹ thuật viên Hứa đang muốn mở miệng nói chuyện, ông chủ Vũ trước hết nhanh chóng dùng cái nĩa chỉ vào tờ giấy trên mặt bàn, mặt có chữ hướng về phía thanh niên Pháp người ta.
Hứa Tư Văn: “…”
Thanh niên Pháp xem xong, chỉ là nhún vai, bày tỏ bất đắc dĩ, sau đó thả đồ vật trên tay xuống, liền rời khỏi phòng ăn, người Pháp rất hào hiệp, hợp thì tới, không hợp thì lại tan.
Mà ông chủ Vũ lại buông đồ vật xuống, một hơi nuốt đồ ăn thanh niên Pháp đem ra vào miệng!
Hoàn toàn là cái thùng cơm hổ Đông Bắc!
Hắn thì thỏa mãn ăn, nhưng kỹ thuật viên Hứa không vui!
“Không cho ăn đồ ăn người khác đưa, anh biết trong này có cái gì hả? Lỡ như có người bỏ thuốc anh thì sao? Chịu thiệt còn không nhớ kỹ!” Kỹ thuật viên Hứa chua lòe nhanh chóng khiển trách ông chủ Vũ.
“Ừ!” Ông chủ Vũ biết nghe lời phải, nghe lời vợ ăn cơm no, vì vậy hắn đem đĩa đồ ăn thanh niên Pháp đưa còn dư lại nhét vào bên cạnh, không thả chung với mấy cái đĩa hắn ăn.
Kết quả kỹ thuật viên Hứa thuận theo nhìn lướt qua, tính tình càng lớn!
Mẹ nó bên kia có mấy cái đĩa không!
Điều này nói rõ cái gì?
Điều này nói rõ ông chủ Vũ không phải lần đầu tiên ăn đồ người khác đưa!
Vừa vặn có nhân viên phục vụ lại đây hỏi kỹ thuật viên Hứa chọn món ăn hay là tự phục vụ, kỹ thuật viên Hứa trực tiếp chọn tự phục vụ, sau đó xin người phục vụ một cây bút, còn là loại bút màu đen thô to!
Bỏ thêm một câu ở mặt phía sau mặt ông chủ Vũ viết, tám chữ: trung khuyển nuôi nhà, cấm đút đồ ăn!
Dùng chính là tiếng Pháp, viết giống như một đám hoa tường vi nở rộ.
Hai vị bảo tiêu toàn năng không biết tiếng Pháp, bọn họ chỉ biết tiếng Anh và tiếng Đức, tiếng Anh là tiếng thông dụng, tiếng Đức là trước đây bọn họ từng tác chiến huấn luyện ở nước Đức.
Cho nên không ai biết kỹ thuật viên Hứa viết cái gì.
“Vợ vẽ bông hoa thật là đẹp mắt!” Ông chủ Vũ lau miệng, lấy khăn mặt lau lau móng vuốt hổ, cầm lấy chữ Hứa Tư Văn viết lật tới lật lui nhìn, vẻ mặt rất thích.
Trong lòng Hứa Tư Văn cười lật trời, nhưng trên mặt vẫn rất căng thẳng mỉm cười: “Lại có thêm người tới tặng đồ cho anh, trước tiên anh cho bọn họ xem chữ phía trước, sau đó lật ngược lại, cho bọn họ xem bông hoa em vẽ.”
“Đương nhiên! Vợ anh có tài như vậy, mạnh hơn đám tây này nhiều!” Ông chủ Vũ đắc ý vô cùng.
Đã thấy nhiều người tây, ngửi nhiều mùi nước hoa, ông chủ Vũ vẫn cảm thấy vợ mang theo mùi nước khử trùng là tốt nhất, hơn đám người kia rất nhiều!
Hứa Tư Văn khẽ mỉm cười, đáy mắt lóe ánh sáng gian trá, đứng dậy đi lấy mâm thức ăn tìm chút đồ ăn.
Hứa Tư Văn không chọn mấy món ăn mặn như ốc sên, gan ngỗng, y chỉ chọn chút bông cải trộn và cá ngừ california, một phần bắp cải bạc hà, và hai phần nấm cuốn trứng.
Một phần cho mình, một phần cho ông chủ Vũ, cái này cũng không đau bụng.
Kỳ thực y cảm thấy, ông chủ Vũ không phải không thích ứng cơm tây, mà là có khả năng hắn ăn không được đồ dùng gia vị mayonnaise vân vân trong cơm tây.
Kết quả lúc kỹ thuật viên Hứa bưng đồ ăn trở về, liền thấy ông chủ Vũ giơ tờ giấy với một mỹ nữ Pháp tao nhã đoan trang!
Trong tay mỹ nữ kia bưng gan ngỗng muối, không có phối với bánh mì.
Mỹ nữ Pháp đầu tiên là kinh ngạc đọc hàng chữ ông chủ Vũ viết, sau đó lại thấy được hàng chữ Pháp tiêu sái phiêu dật kỹ thuật viên Hứa viết, kinh ngạc hơi há to miệng.
Người nước ngoài viết tiếng Pháp đều rất khó viết đẹp, mà người Pháp bổn quốc thì càng là không mấy người có thể viết được chữ viết duyên dáng, bởi vì Pháp thời cổ chỉ có quý tộc mới biết chữ, bình dân bách tính căn bản không tiếp xúc được trang giấy và chữ viết, cho dù sau đó cải cách rất nhiều, phát triển cho tới bây giờ người người đều học chữ, nhưng mà tất cả mọi người chỉ biết viết thể chữ phổ thông, còn viết ra hình dạng đóa hoa như cái trên tay ông chủ Vũ, cần phải là hậu duệ quý tộc có tu dưỡng tốt đẹp mới có thể có kiểu chữ cao quý ấy.
Thế nhưng nội dung lại không quá “cao quý”.
Nhưng mỹ nữ Pháp rất tự mình biết mình, người có thể viết ra kiểu chữ như vậy khẳng định không phải người mình có thể trêu chọc, dứt khoát nở nụ cười với ông chủ Vũ, xoay người rời đi!
Ông chủ Vũ trợn tròn mắt!
Kỹ thuật viên Hứa bưng đồ trở về, nhìn bộ dạng ông chủ Vũ trợn mắt há mồm, chua chát hỏi hắn: “Làm sao? Không nỡ hả?”
“Đồ cô ta bưng tới đây sao không để lại cho anh?” Ông chủ Vũ không nhìn mỹ nữ, hắn nhìn là đồ ăn mỹ nữ bưng trong tay.
“Anh còn muốn ăn?” Mặt kỹ thuật viên Hứa “xoạt” cái lập tức liền tối đi, lời y mới vừa nói đều là gió thoảng bên tai sao?
“Anh không ăn, để lại, cho lão Trương lão Lưu ăn không phải cũng giống vậy sao? Món kia một lần chỉ cho một phần, không đủ nhét kẽ răng nữa!” Ông chủ Vũ lảm nhảm, hắn cảm thấy cái nơi này chỗ nào chỗ nấy đều đối nghịch với hắn!
Ăn uống, ngay cả phân lượng cũng không cho nhiều một chút!
“Em nhìn xem, một chút xíu như thế, đến khi nào có thể ăn no hả? Ăn cơm không no sẽ chết đó!” Ông chủ Vũ lại ăn một đĩa gan ngỗng.
Kỹ thuật viên Hứa hi hi ha ha tâm tình liền tốt hơn.
Ăn uống no đủ, cũng coi như là nghỉ ngơi tốt, ông chủ Vũ không sao ăn no được, luôn cảm thấy bánh mì quá mềm không chắc bụng như bánh màn thầu, trước khi đi còn muốn đóng gói mang ít thứ ở trên đường lót dạ, bởi vì không biết nơi này cách nhà thông gia bao xa, phải đi bao lâu mới có thể đến, ông chủ Vũ luôn muốn phòng ngừa chu đáo.
“Đừng nha, nơi này là phòng ăn Pháp, là mỹ thực bổn quốc, cũng không có đặt chung một chỗ với phòng ăn dưới lầu, anh không phát hiện sao? Tới nơi này đều là người địa phương Pháp, còn phòng ăn lớn ở lầu dưới, mỹ thực bên trong có hết toàn bộ các nơi trên thế giới, nếu anh muốn đóng gói một ít thức ăn, em liền theo anh đến nơi đó, còn mấy thứ có hình thức tự phục vụ này thì không thể để khách đóng gói.” Hứa Tư Văn nhanh chóng ngăn ông chủ Vũ, giải thích một phen với hắn.
“Cái gì?” Ông chủ Vũ kinh ngạc: “Còn có chỗ khác bán đồ ăn hả?”
“Lầu dưới có phòng ăn lớn, nơi này là phòng ăn chuyên món Pháp.” Loại khách sạn lớn này, bình thường đều quảng cáo rùm beng mỹ thực bổn quốc, tự nhiên chia phòng ra, dù là Đông Hoa bây giờ, một vài khách sạn lớn cũng phân chia như vậy, chỉ có khách sạn lớn Đông Bắc Hổ, là cái gì cũng không phân chia không nói, còn chỉ cung cấp mỹ thực Đông Bắc, còn lại thì đều không có.
“Vợ sao em không nói sớm?” Ông chủ Vũ vỗ đùi hối hận đến ruột đều xanh: “Anh chỉ muốn ăn chút đồ vật lấp bụng thôi, kết quả là nhét vào một bụng gan ngỗng, cái gì cũng không no!” Nói xong ợ hơi.
Ánh mắt của hai bảo tiêu toàn năng cũng giống vậy.
Xem ra ba đại lão gia này toàn bộ đều cùng một tiếng lòng!
Hứa Tư Văn dở khóc dở cười dẫn ba tráng hán đến phòng ăn lớn, nơi đó là dựa theo tên nước phân chia một khu mỹ thực ba tầng lầu, chẳng hạn như mỹ thực Phù Tang, liền phân chia thành những khu Hokkaido, Tokyo; lại chẳng hạn như mỹ thực Ðức, cũng chia thành mấy nơi, chỉ bia thôi đã chia thành sáu loại lớn…
Ông chủ Vũ rất tích cực tìm kiếm đồ ăn, đặc biệt là dưới tình huống hắn không ăn no, cái tên này một chữ nước ngoài cũng không nhận ra, thế nhưng hắn biết chữ Hán!
Trực tiếp chạy gấp rút đến khu mỹ thực Đông Hoa!
Bốn chữ kia hắn biết!
Đi vào liền cảm thấy mình có thể coi là tìm được người thân!
Chờ Hứa Tư Văn chạy vào tìm được ông chủ Vũ, ông chủ Vũ đã là tay trái một đĩa xếp đầy cơm nước, tay phải đôi đũa tung bay!
“Vợ… Mau tới đây! Đây mới là cơm nước! Mấy món trên kia đều là phân lượng y như cho mèo ăn! Mùi vị lại không khác nước rửa chén cho lắm!” Đối với mấy món cơm tây chua chua ngọt ngọt còn béo béo đó ông chủ Vũ xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Chọc cho đồng hương chiêu đãi bọn họ cũng bật cười: “Rất nhiều người tới bên này đều ăn không quen, liền chạy tới nơi này, rốt cuộc là cơm nước quê nhà lấp no bụng.”
“Ừm ừm ừm!” Ông chủ Vũ nhét đầy cơm vào trong miệng, không có dư chỗ trống để nói chuyện, liền liên tiếp gật cái đầu to.
Hai bảo tiêu toàn chức cũng cầm mâm thức ăn bắt đầu trắng trợn cướp đoạt cơm nước, ăn một bữa cơm no thật không dễ dàng, lúc mới đầu bọn họ đã tìm lộn chỗ!
Hứa Tư Văn tùy ý ba người bọn họ thả bụng ăn cơm, chính y thì lại tìm cái hộp đựng thức ăn bắt đầu đóng gói cơm nước.
Y xem như là suy nghĩ rõ ràng, xem ông chủ Vũ bộ dạng như vậy, đến gia tộc Geek cũng khẳng định ăn không ngon, vẫn là dự sẵn chút đồ ăn cho hắn đi, không thì bảo đảm nửa đêm đói bụng thu xếp chạy trốn!
Bởi vì y còn nhớ, ông chủ Vũ từng nói, đời này hắn đều không muốn đói bụng.
Cuối cùng cũng coi như là chân chính ăn uống no đủ, mới trở lại phòng khách sạn, lại nghỉ ngơi mấy tiếng, lệch múi giờ tuy rằng chưa hết, nhưng tốt xấu cũng có tinh thần hơn rất nhiều, thu thập thỏa đáng, xe của ông chủ Vũ cũng đưa tới, hiện tại đã đưa đến cửa khách sạn, Hứa Tư Văn gọi điện thoại kêu vị hướng dẫn viên phiên dịch Chung Cảnh Hiên lại đây hội họp, một nhóm người bắt đầu xuất phát đến nhà thông gia.
Hai vợ chồng công tước Geek đã sớm hiến tặng lâu đài Geek, sau đó chỗ bọn họ ở hiện tại chính là nhà cũ của bọn họ, là căn biệt thự nhỏ, một nhà ba người sống bình thường giống như trước, bây giờ là hai người ở, còn con gái thì ở Đông Hoa rồi.
Bởi vì biệt thự này không lớn, không chứa được quá nhiều người, cho nên bình thường gia tộc Geek có chuyện gì đều là trực tiếp gọi điện thoại, hoặc là đến chỗ một tộc lão khác của gia tộc Geek cử hành hội nghị, có rất ít người gia tộc Geek tới nơi này, thật sự là bọn họ xem thường căn nhà nhỏ ấm áp này, cảm thấy quá bình dân hóa.
Nhưng mà bất đắc dĩ là gia chủ hiện giờ ở nơi này, bọn họ không đến thì không đến, nhưng mà cũng rất để ý, cũng không biết đại thần nào biết chuyện mấy người Vũ Khánh Cương sắp tới, rất nhiều người đều tập hợp đến đây, lúc này cũng không chê chật chội, đều không rời đi, đều muốn nhìn một chút xem Vũ Khánh Cương ra sao, nghe đâu Adela đã đính hôn với bên kia, bọn họ rất không phục.
Vợ chồng Geek rất tức giận, nhưng mà người gia tộc Geek đều nói là tới nhìn quý khách, bọn họ đuổi người lại đuổi không được, người ta đứng ở đường đi, mấy người cũng không thể đi lên đuổi người ta đi?
Jody rất lo lắng: “Thân ái, nên làm sao bây giờ!”
Con gái sống ở Đông Hoa rất tốt, rất thích ứng, con rể cũng rất có năng lực, tương lai không thể lường được, so với Vũ gia hoà thuận, gia tộc Geek bọn họ thật sự là không đủ xem.
“Yên tâm, anh đã sớm chuẩn bị, hơn nữa nhà thông gia chúng ta cũng không phải quả hồng mềm.” Công tước Geek ngược lại có lòng tin.
Quả nhiên!
Hai chiếc xe chậm rãi lái tới, một chiếc là xe của Vũ Khánh Cương được máy bay chở tới, một chiếc chính là của Chung Cảnh Hiên, xe của Vũ Khánh Cương quá bắt mắt, bởi vì Vũ Khánh Cương thì không hiểu, còn Hứa Tư Văn thì không tiếp xúc với mấy đồ vật cao cấp như vậy, cho nên hai người bọn họ đều không chú ý tới.
Mà hai vợ chồng Geek cũng không phải rất lưu ý đối với đồ vật của người trẻ tuổi, cũng không tỉ mỉ nhìn xe ông chủ Vũ.
Thế nhưng người gia tộc Geek tự xưng quý tộc đều chú ý tới.
Mẹ nó mặc dù trên xe không có dấu hiệu quý tộc, nhưng mà lại là quy cách thân vương!
Tất cả vốn dĩ xem thường lần này đều chấn hưng tinh thần lên, xe còn chưa dừng lại, bọn họ liền băng qua đường muốn chen chúc mà tới.
Thế nhưng xe vừa dừng ở trong sân, công tước Geek lập tức liền nhấn nút.
Sau đó liền nhìn cửa chính đặc biệt nhanh chóng đóng lại!
Nhốt tất cả đám ong mật bươm bướm đó ở ngoài cửa!
Công tước Geek Alger cũng chơi dụng cụ điều khiển từ xa!
Mặc cho người bên ngoài kêu ngao ngao, Alger cũng không phản ứng, mang theo phu nhân Jody tự mình nghênh đón ông chú nhà thông gia và người yêu của hắn.
Ông chủ Vũ nghe không hiểu tiếng Pháp, thế nhưng Hứa Tư Văn và Chung Cảnh Hiên có thể!
Có điều hai người này nhìn nhau, toàn bộ xem như nghe không hiểu, cứ như vậy yên tâm thoải mái đi vào theo, để lại phía sau thật là nhiều người bô bô…
“Phía ngoài nói nhao nhao cái gì vậy?” Ông chủ Vũ đặc biệt phiền lòng đối với việc mình không có cách nào nghe hiểu ngôn ngữ, nói nhao nhao não vang ong ong.
“Một vài thân thích cực phẩm khiến người ta đau trứng thôi.” Alger ngược lại là lưu loát, lời gì cũng dám nói với ông chủ Vũ.
“Bọn họ muốn làm cái gì?” Ông chủ Vũ cảm thấy mỗi gia đình đều có hai ba thân thích như vậy là nhất định, chỉ có điều, thân thích của thông gia hơi nhiều chút, nhìn ra có thể có ba mươi, bốn mươi người, trong phòng này chứa đủ sao?
“Bọn họ muốn cùng mọi người đi ăn tối!” Jody cũng rất tức giận với những người kia: “Thực sự là gặp quỷ, mới vừa rồi còn nói chỉ là nhìn, sao lúc này lại lo lắng như thế cơ chứ?”
“Xin thứ cho tôi mạo muội, là bởi vì xe của Vũ tiên sinh.” Chung Cảnh Hiên đúng lúc lên tiếng giải nghi hoặc: “Dấu hiệu xe mặc dù không có, thế nhưng quy cách xe lại là cho thân vương, chỉ sợ là hiểu lầm.”
Trên đường hắn có hỏi qua Hứa Tư Văn về chuyện chiếc xe, Hứa Tư Văn liền nói là ông chủ Vũ giúp người khác, người khác đưa, hắn yêu thích, vẫn lái.
“Ồ! Thượng đế của tôi!” Jody rất kinh ngạc, mà Alger lại nhướn mày lên: “Một đám tiểu nhân hám lợi!”
“Các hạ, là điện thoại của mấy vị lão giả gia tộc, bọn họ nói… bữa tối lại đây.” Quản gia rất bất đắc dĩ, hắn phụ trách nhận điện thoại, nhưng mà bọn họ nói xong liền cúp, gọi lại thì chỉ nói người đang đi sang bên này!
“Phiền phức!” Alger gương mặt buồn bực.
“Thông gia, không có chuyện gì, những người này tới thì tới đi, dù sao sớm muộn cũng phải gặp một lần.” Ông chủ Vũ ăn uống no đủ liền có tâm tình cân nhắc sự việc: “Thằng cháu ra tay ác hơn tui nhiều, vẫn là để cho người làm chú là tui tới đối phó đi.”
“Nói bậy gì đó.” Đối với chuyện trong quý tộc, kỳ thực Hứa Tư Văn cũng không biết rõ, ai biết bọn họ điên cái gì chứ? Y sợ ông chủ Vũ chịu thiệt.
“Không sợ, bọn họ hiện tại nịnh bợ Vũ tiên sinh còn không kịp đâu!” Ngược lại là Chung Cảnh Hiên, trực tiếp cho rằng sợ là người gia tộc Geek không chiếm được lợi lộc gì.
Mà sự thực chứng minh, hắn nghĩ không sai!
Hết chương 149
Lại nhìn nhìn kỹ thuật viên Hứa ủ rũ, bộ dạng ngủ choáng ngốc manh, khiến hai bảo tiêu toàn năng không chỉ phun tào trước mặt hai ông chủ: “Hai người sống chung với nhau mà, tố chất thân thể sao lại cách biệt nhiều như vậy?”
Hứa Tư Văn mê mê man man không biết là ai liếc mắt một cái, tiếp tục làm ổ ở trên giường ngủ, thế nhưng ông chủ Vũ da mặt thật dày cười ha ha: “Đi, tui đi ra ngoài lót dạ chút, cũng mua gì đó cho vợ lấp bụng, xong rồi chúng ta lại đến nhà thông gia.”
“Để lại một người ở chỗ này bảo vệ Hứa tiên sinh ư?” Hai bảo tiêu cũng không phải người ngoài, bọn họ tùy ý với ông chủ Vũ hơn một chút, đương nhiên, là lúc không có người ngoài, còn dưới trường hợp có người ngoài, bọn họ gần như một câu cũng không nói.
Giống như lúc Chung Cảnh Hiên ở đó, hai người bọn họ liền nhất trí bảo trì trầm mặc, chỉ canh giữ ở bên cạnh hai ông chủ.
Đây là đạo đức nghề nghiệp của bọn họ.
Nhưng mà bọn họ lại gặp ông chủ Vũ không đạo đức.
“Cái gì?” Con ngươi ông chủ Vũ trợn lên cũng sắp rớt khỏi vành mắt: “Tui đi ra ngoài ăn ăn uống uống, để cho người khác bảo vệ vợ tui hả? Tui cũng không phải ngốc, loại chuyện này cũng làm?”
Hai bảo tiêu toàn năng trong nháy mắt cảm thấy cả thế giới đều không có hy vọng!
“Ông chủ, hai chúng tôi thẳng tắp thẳng tắp, cũng là cha của đứa trẻ rồi, ngài có thể có thêm chút mắt nhìn được không?” Bảo tiêu lão Trương đều không còn gì để nói, thủ lĩnh đã nói với hắn, ông chủ gặp được chuyện của ông chủ, liền có chút thiếu thông minh, hóa ra không phải lời đồn, là sự thật.
“Như vậy hai người càng không cố kỵ, làm sao ở lại được.” Ông chủ Vũ sâu kín nhìn hai người bọn họ, giống như nhìn tình địch.
“Chúng tôi để lại tờ giấy cho Hứa tiên sinh, nói chúng ta đến phòng ăn ăn gì đó, nếu Hứa tiên sinh tỉnh lại, muốn đến thì đến, không muốn đến thì chờ chúng ta trở về; nếu không muốn đến mà muốn ăn thứ gì, liền gọi điện thoại cho chúng ta, nơi này là khách sạn năm sao, sẽ không xảy ra chuyện, lại nói, phòng ăn ngay ở đài ngắm cảnh trên chúng ta một lầu, cách nơi này cũng gần.” Một bảo tiêu toàn năng khác là lão Lưu vẫn lý trí hơn một ít, cũng thành thục hơn một ít, suy tính nhiều chuyện hơn một ít, không thì hai bảo tiêu thật sự có thể bị ông chủ Vũ bức điên!
“Tui không yên lòng! Nếu không hai người đi thôi, cho tui chút gì đó là được, mang về tui ăn ở chỗ này!” Nếu nói vừa nãy ông chủ Vũ là không thông qua đại não liền lưu loát nói ra, hiện tại nghĩ một hồi, còn thật sự không thể bỏ vợ ngủ một mình ở trong phòng, nơi này khắp nơi đều có mấy ả tây bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu muốn nhào lên, hắn không thả lỏng được!
“Đều đi ra ngoài ăn đi! Tôi ngủ một mình!” Kỹ thuật viên Hứa giận điên lên!
Y vốn đã bị lệch múi giờ, cảm thấy lúc nặng lúc nhẹ không nói, ba vị này, ha! Từng người từng người đều là hình thể đại hán một mét tám chín, mặt mày rất đàn ông, giọng cũng đủ đàn ông!
Bắt nạt y một thư sinh yếu đuối là thế nào?
Một người càng thi đấu so giọng hơn một người hả?
Nói nhao nhao kỹ thuật viên Hứa đau cả não!
Vì vậy liền phi một cái gối bự về phía ba người bọn họ!
Sau đó ba đại lão gia kia liền đàng hoàng.
Tất cả đều xám xịt cầm bóp tiền đi ra ngoài.
Thế nhưng trước khi đi, Vũ Khánh Cương không yên lòng, xem đi xem lại, xác định năm cánh cửa từ hành lang khách sạn đến phòng vợ ngủ đều khóa lại rồi, hắn mới cẩn thận đi từng bước theo hai bảo tiêu toàn năng bất đắc dĩ đến phòng ăn.
Hứa Tư Văn ngủ một giấc bao lâu chính y cũng không có khái niệm, thế nhưng tỉnh lại lần nữa y có chút mờ đầu não trướng tứ chi bủn rủn, liền biết không thể ngủ nữa, tám phần mười là ngủ quá nhiều, thân thể đều biếng nhác không có sức lực. Chờ y chậm rãi rời giường, rửa mặt xử lý thỏa đáng, cầm bóp tiền chìa khóa điện thoại di động ra cửa, phí đi chút sức lực, thoạt nhìn chính là kiệt tác của ông chủ Vũ, không chỉ dùng thẻ điện tử mở khóa cửa phòng, còn dùng tới máy móc khóa, may mà trên thẻ điện tử của Hứa Tư Văn cũng treo chìa khóa, không thì y cũng không ra được!
Liên tiếp mở năm cánh cửa, Hứa Tư Văn cũng không biết là phải tức giận mới tốt hay là bất đắc dĩ mới tốt, nhớ tới làng Hổ ở quê nhà Đông Bắc, ông chủ Vũ ra cửa không thèm liếc mắt một cái, cửa cứ như vậy mở toang ra, hắn lại rất yên tâm.
Còn ở cái hang hổ tại Lan châu, từ trước tới nay hắn cũng đều không khóa cửa biệt thự, cổng nhỏ cũng không khóa, nói là thuận tiện để các nhân viên an ninh ra vào, còn có người quét dọn bảo đảm sạch sẽ và vân vân…
Kết quả vừa đến đây, hắn trái lại là tỉ mỉ lên.
Hứa Tư Văn vừa nghĩ vừa đi đến phòng ăn, chờ kỹ thuật viên Hứa tìm tới ông chủ Vũ, ông chủ Vũ đang ăn vui vẻ!
Chỉ thấy phía trước Vũ Khánh Cương đặt một chồng đĩa không độ dày kinh người!
Mà hai bảo tiêu toàn năng thì lại thay phiên bưng đĩa cho ông chủ Vũ!
Trong cái đĩa là một khối gan ngỗng muối nhỏ!
Ông chủ Vũ một tay cầm miếng bánh mì, một tay cầm muỗng, trực tiếp một muỗng múc cái đĩa gan ngỗng muối mới bưng tới lên, trét lên trên bánh mì, sau đó dùng bánh mì cuốn một cái, mở miệng, một miếng bánh mì gan ngỗng muối liền đi vào!
Hứa Tư Văn: “…”
Mặc dù biết ông chủ Vũ khẩu vị rất tốt, thế nhưng Hứa Tư Văn nhìn nhìn đồ ăn trong nhà hàng Pháp này, đều là thứ mà ông chủ Vũ ăn liền đau bụng, chỉ có gan ngỗng muối và bánh mì, hắn ăn không đau bụng, vì vậy gan ngỗng muối trong phòng ăn này gặp vận rủi.
Lại nhìn đầu bếp bên kia, đã đầy đầu đều là mồ hôi, nhưng thế mà lại còn có thể nở nụ cười!
Kết quả là nghe đầu bếp kia đem gan ngỗng muối mới ra nồi cắt xong đặt ở trong đĩa, lúc bảo tiêu toàn năng lại tới cầm, hắn cười ha ha nói mấy câu!
Hứa Tư Văn nghe xong thực sự là trăm mối ngổn ngang!
Hắn nói: “Hiếm thấy có người phương đông yêu thích mỹ thực Pháp như thế, lần trước tôi đến phương đông, lúc ăn được món lẩu mỹ vị cũng là như thế này, quả thực ăn quá ngon!”
Sau đó hắn còn bỏ thêm một câu: “Chỉ là quá cay.”
Hứa Tư Văn lòng nói lẩu thuần vị tứ xuyên có thể không cay sao!
Còn mấy người Pháp bên cạnh mới tiến vào ăn cơm, ăn một chút ít đồ, liền nhanh chóng đi, bọn họ cảm thấy so sánh với ông chủ Vũ, chút sức ăn của mình quả thực làm nước Pháp mất mặt.
Hứa Tư Văn đi tới, ông chủ Vũ vừa ngẩng đầu liền nở nụ cười: “Vợ, em tới rồi!”
Âm thanh vang dội, thoạt nhìn là ăn thật vui vẻ!
“Ừm, tỉnh lại đói bụng cũng tới đây… Đây là cái gì?” Kỹ thuật viên Hứa đến gần mới phát hiện, trên bàn của ông chủ Vũ bày tờ giấy, vốn phải là để bày món ăn, lâm thời sửa lại bộ dáng, phía trên dùng bút lông viết chữ tiếng Anh nói rõ: Tôi không biết tiếng Anh, nếu như muốn chào hỏi làm quen, mời nói tiếng Đông Bắc, cái khác không bàn nữa!
Hứa Tư Văn đứng nhìn không nói nửa ngày!
Tiếng Đông Bắc?
Người bổn quốc thổ sinh thổ dưỡng còn không nhất định nói được đâu, anh bảo bạn bè ngoại quốc nói tiếng quê hương anh hả?
Ông chủ Vũ anh nói xem anh tài giỏi bao nhiêu hả? Vẫn là tài giỏi bao nhiêu? Vẫn là tài giỏi bao nhiêu?
Vào lúc này có một thanh niên Pháp dương quang suất khí, mỉm cười bưng một đĩa gan ngỗng muối mang theo một mảnh bánh mì nướng lại đây, kỹ thuật viên Hứa đang muốn mở miệng nói chuyện, ông chủ Vũ trước hết nhanh chóng dùng cái nĩa chỉ vào tờ giấy trên mặt bàn, mặt có chữ hướng về phía thanh niên Pháp người ta.
Hứa Tư Văn: “…”
Thanh niên Pháp xem xong, chỉ là nhún vai, bày tỏ bất đắc dĩ, sau đó thả đồ vật trên tay xuống, liền rời khỏi phòng ăn, người Pháp rất hào hiệp, hợp thì tới, không hợp thì lại tan.
Mà ông chủ Vũ lại buông đồ vật xuống, một hơi nuốt đồ ăn thanh niên Pháp đem ra vào miệng!
Hoàn toàn là cái thùng cơm hổ Đông Bắc!
Hắn thì thỏa mãn ăn, nhưng kỹ thuật viên Hứa không vui!
“Không cho ăn đồ ăn người khác đưa, anh biết trong này có cái gì hả? Lỡ như có người bỏ thuốc anh thì sao? Chịu thiệt còn không nhớ kỹ!” Kỹ thuật viên Hứa chua lòe nhanh chóng khiển trách ông chủ Vũ.
“Ừ!” Ông chủ Vũ biết nghe lời phải, nghe lời vợ ăn cơm no, vì vậy hắn đem đĩa đồ ăn thanh niên Pháp đưa còn dư lại nhét vào bên cạnh, không thả chung với mấy cái đĩa hắn ăn.
Kết quả kỹ thuật viên Hứa thuận theo nhìn lướt qua, tính tình càng lớn!
Mẹ nó bên kia có mấy cái đĩa không!
Điều này nói rõ cái gì?
Điều này nói rõ ông chủ Vũ không phải lần đầu tiên ăn đồ người khác đưa!
Vừa vặn có nhân viên phục vụ lại đây hỏi kỹ thuật viên Hứa chọn món ăn hay là tự phục vụ, kỹ thuật viên Hứa trực tiếp chọn tự phục vụ, sau đó xin người phục vụ một cây bút, còn là loại bút màu đen thô to!
Bỏ thêm một câu ở mặt phía sau mặt ông chủ Vũ viết, tám chữ: trung khuyển nuôi nhà, cấm đút đồ ăn!
Dùng chính là tiếng Pháp, viết giống như một đám hoa tường vi nở rộ.
Hai vị bảo tiêu toàn năng không biết tiếng Pháp, bọn họ chỉ biết tiếng Anh và tiếng Đức, tiếng Anh là tiếng thông dụng, tiếng Đức là trước đây bọn họ từng tác chiến huấn luyện ở nước Đức.
Cho nên không ai biết kỹ thuật viên Hứa viết cái gì.
“Vợ vẽ bông hoa thật là đẹp mắt!” Ông chủ Vũ lau miệng, lấy khăn mặt lau lau móng vuốt hổ, cầm lấy chữ Hứa Tư Văn viết lật tới lật lui nhìn, vẻ mặt rất thích.
Trong lòng Hứa Tư Văn cười lật trời, nhưng trên mặt vẫn rất căng thẳng mỉm cười: “Lại có thêm người tới tặng đồ cho anh, trước tiên anh cho bọn họ xem chữ phía trước, sau đó lật ngược lại, cho bọn họ xem bông hoa em vẽ.”
“Đương nhiên! Vợ anh có tài như vậy, mạnh hơn đám tây này nhiều!” Ông chủ Vũ đắc ý vô cùng.
Đã thấy nhiều người tây, ngửi nhiều mùi nước hoa, ông chủ Vũ vẫn cảm thấy vợ mang theo mùi nước khử trùng là tốt nhất, hơn đám người kia rất nhiều!
Hứa Tư Văn khẽ mỉm cười, đáy mắt lóe ánh sáng gian trá, đứng dậy đi lấy mâm thức ăn tìm chút đồ ăn.
Hứa Tư Văn không chọn mấy món ăn mặn như ốc sên, gan ngỗng, y chỉ chọn chút bông cải trộn và cá ngừ california, một phần bắp cải bạc hà, và hai phần nấm cuốn trứng.
Một phần cho mình, một phần cho ông chủ Vũ, cái này cũng không đau bụng.
Kỳ thực y cảm thấy, ông chủ Vũ không phải không thích ứng cơm tây, mà là có khả năng hắn ăn không được đồ dùng gia vị mayonnaise vân vân trong cơm tây.
Kết quả lúc kỹ thuật viên Hứa bưng đồ ăn trở về, liền thấy ông chủ Vũ giơ tờ giấy với một mỹ nữ Pháp tao nhã đoan trang!
Trong tay mỹ nữ kia bưng gan ngỗng muối, không có phối với bánh mì.
Mỹ nữ Pháp đầu tiên là kinh ngạc đọc hàng chữ ông chủ Vũ viết, sau đó lại thấy được hàng chữ Pháp tiêu sái phiêu dật kỹ thuật viên Hứa viết, kinh ngạc hơi há to miệng.
Người nước ngoài viết tiếng Pháp đều rất khó viết đẹp, mà người Pháp bổn quốc thì càng là không mấy người có thể viết được chữ viết duyên dáng, bởi vì Pháp thời cổ chỉ có quý tộc mới biết chữ, bình dân bách tính căn bản không tiếp xúc được trang giấy và chữ viết, cho dù sau đó cải cách rất nhiều, phát triển cho tới bây giờ người người đều học chữ, nhưng mà tất cả mọi người chỉ biết viết thể chữ phổ thông, còn viết ra hình dạng đóa hoa như cái trên tay ông chủ Vũ, cần phải là hậu duệ quý tộc có tu dưỡng tốt đẹp mới có thể có kiểu chữ cao quý ấy.
Thế nhưng nội dung lại không quá “cao quý”.
Nhưng mỹ nữ Pháp rất tự mình biết mình, người có thể viết ra kiểu chữ như vậy khẳng định không phải người mình có thể trêu chọc, dứt khoát nở nụ cười với ông chủ Vũ, xoay người rời đi!
Ông chủ Vũ trợn tròn mắt!
Kỹ thuật viên Hứa bưng đồ trở về, nhìn bộ dạng ông chủ Vũ trợn mắt há mồm, chua chát hỏi hắn: “Làm sao? Không nỡ hả?”
“Đồ cô ta bưng tới đây sao không để lại cho anh?” Ông chủ Vũ không nhìn mỹ nữ, hắn nhìn là đồ ăn mỹ nữ bưng trong tay.
“Anh còn muốn ăn?” Mặt kỹ thuật viên Hứa “xoạt” cái lập tức liền tối đi, lời y mới vừa nói đều là gió thoảng bên tai sao?
“Anh không ăn, để lại, cho lão Trương lão Lưu ăn không phải cũng giống vậy sao? Món kia một lần chỉ cho một phần, không đủ nhét kẽ răng nữa!” Ông chủ Vũ lảm nhảm, hắn cảm thấy cái nơi này chỗ nào chỗ nấy đều đối nghịch với hắn!
Ăn uống, ngay cả phân lượng cũng không cho nhiều một chút!
“Em nhìn xem, một chút xíu như thế, đến khi nào có thể ăn no hả? Ăn cơm không no sẽ chết đó!” Ông chủ Vũ lại ăn một đĩa gan ngỗng.
Kỹ thuật viên Hứa hi hi ha ha tâm tình liền tốt hơn.
Ăn uống no đủ, cũng coi như là nghỉ ngơi tốt, ông chủ Vũ không sao ăn no được, luôn cảm thấy bánh mì quá mềm không chắc bụng như bánh màn thầu, trước khi đi còn muốn đóng gói mang ít thứ ở trên đường lót dạ, bởi vì không biết nơi này cách nhà thông gia bao xa, phải đi bao lâu mới có thể đến, ông chủ Vũ luôn muốn phòng ngừa chu đáo.
“Đừng nha, nơi này là phòng ăn Pháp, là mỹ thực bổn quốc, cũng không có đặt chung một chỗ với phòng ăn dưới lầu, anh không phát hiện sao? Tới nơi này đều là người địa phương Pháp, còn phòng ăn lớn ở lầu dưới, mỹ thực bên trong có hết toàn bộ các nơi trên thế giới, nếu anh muốn đóng gói một ít thức ăn, em liền theo anh đến nơi đó, còn mấy thứ có hình thức tự phục vụ này thì không thể để khách đóng gói.” Hứa Tư Văn nhanh chóng ngăn ông chủ Vũ, giải thích một phen với hắn.
“Cái gì?” Ông chủ Vũ kinh ngạc: “Còn có chỗ khác bán đồ ăn hả?”
“Lầu dưới có phòng ăn lớn, nơi này là phòng ăn chuyên món Pháp.” Loại khách sạn lớn này, bình thường đều quảng cáo rùm beng mỹ thực bổn quốc, tự nhiên chia phòng ra, dù là Đông Hoa bây giờ, một vài khách sạn lớn cũng phân chia như vậy, chỉ có khách sạn lớn Đông Bắc Hổ, là cái gì cũng không phân chia không nói, còn chỉ cung cấp mỹ thực Đông Bắc, còn lại thì đều không có.
“Vợ sao em không nói sớm?” Ông chủ Vũ vỗ đùi hối hận đến ruột đều xanh: “Anh chỉ muốn ăn chút đồ vật lấp bụng thôi, kết quả là nhét vào một bụng gan ngỗng, cái gì cũng không no!” Nói xong ợ hơi.
Ánh mắt của hai bảo tiêu toàn năng cũng giống vậy.
Xem ra ba đại lão gia này toàn bộ đều cùng một tiếng lòng!
Hứa Tư Văn dở khóc dở cười dẫn ba tráng hán đến phòng ăn lớn, nơi đó là dựa theo tên nước phân chia một khu mỹ thực ba tầng lầu, chẳng hạn như mỹ thực Phù Tang, liền phân chia thành những khu Hokkaido, Tokyo; lại chẳng hạn như mỹ thực Ðức, cũng chia thành mấy nơi, chỉ bia thôi đã chia thành sáu loại lớn…
Ông chủ Vũ rất tích cực tìm kiếm đồ ăn, đặc biệt là dưới tình huống hắn không ăn no, cái tên này một chữ nước ngoài cũng không nhận ra, thế nhưng hắn biết chữ Hán!
Trực tiếp chạy gấp rút đến khu mỹ thực Đông Hoa!
Bốn chữ kia hắn biết!
Đi vào liền cảm thấy mình có thể coi là tìm được người thân!
Chờ Hứa Tư Văn chạy vào tìm được ông chủ Vũ, ông chủ Vũ đã là tay trái một đĩa xếp đầy cơm nước, tay phải đôi đũa tung bay!
“Vợ… Mau tới đây! Đây mới là cơm nước! Mấy món trên kia đều là phân lượng y như cho mèo ăn! Mùi vị lại không khác nước rửa chén cho lắm!” Đối với mấy món cơm tây chua chua ngọt ngọt còn béo béo đó ông chủ Vũ xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Chọc cho đồng hương chiêu đãi bọn họ cũng bật cười: “Rất nhiều người tới bên này đều ăn không quen, liền chạy tới nơi này, rốt cuộc là cơm nước quê nhà lấp no bụng.”
“Ừm ừm ừm!” Ông chủ Vũ nhét đầy cơm vào trong miệng, không có dư chỗ trống để nói chuyện, liền liên tiếp gật cái đầu to.
Hai bảo tiêu toàn chức cũng cầm mâm thức ăn bắt đầu trắng trợn cướp đoạt cơm nước, ăn một bữa cơm no thật không dễ dàng, lúc mới đầu bọn họ đã tìm lộn chỗ!
Hứa Tư Văn tùy ý ba người bọn họ thả bụng ăn cơm, chính y thì lại tìm cái hộp đựng thức ăn bắt đầu đóng gói cơm nước.
Y xem như là suy nghĩ rõ ràng, xem ông chủ Vũ bộ dạng như vậy, đến gia tộc Geek cũng khẳng định ăn không ngon, vẫn là dự sẵn chút đồ ăn cho hắn đi, không thì bảo đảm nửa đêm đói bụng thu xếp chạy trốn!
Bởi vì y còn nhớ, ông chủ Vũ từng nói, đời này hắn đều không muốn đói bụng.
Cuối cùng cũng coi như là chân chính ăn uống no đủ, mới trở lại phòng khách sạn, lại nghỉ ngơi mấy tiếng, lệch múi giờ tuy rằng chưa hết, nhưng tốt xấu cũng có tinh thần hơn rất nhiều, thu thập thỏa đáng, xe của ông chủ Vũ cũng đưa tới, hiện tại đã đưa đến cửa khách sạn, Hứa Tư Văn gọi điện thoại kêu vị hướng dẫn viên phiên dịch Chung Cảnh Hiên lại đây hội họp, một nhóm người bắt đầu xuất phát đến nhà thông gia.
Hai vợ chồng công tước Geek đã sớm hiến tặng lâu đài Geek, sau đó chỗ bọn họ ở hiện tại chính là nhà cũ của bọn họ, là căn biệt thự nhỏ, một nhà ba người sống bình thường giống như trước, bây giờ là hai người ở, còn con gái thì ở Đông Hoa rồi.
Bởi vì biệt thự này không lớn, không chứa được quá nhiều người, cho nên bình thường gia tộc Geek có chuyện gì đều là trực tiếp gọi điện thoại, hoặc là đến chỗ một tộc lão khác của gia tộc Geek cử hành hội nghị, có rất ít người gia tộc Geek tới nơi này, thật sự là bọn họ xem thường căn nhà nhỏ ấm áp này, cảm thấy quá bình dân hóa.
Nhưng mà bất đắc dĩ là gia chủ hiện giờ ở nơi này, bọn họ không đến thì không đến, nhưng mà cũng rất để ý, cũng không biết đại thần nào biết chuyện mấy người Vũ Khánh Cương sắp tới, rất nhiều người đều tập hợp đến đây, lúc này cũng không chê chật chội, đều không rời đi, đều muốn nhìn một chút xem Vũ Khánh Cương ra sao, nghe đâu Adela đã đính hôn với bên kia, bọn họ rất không phục.
Vợ chồng Geek rất tức giận, nhưng mà người gia tộc Geek đều nói là tới nhìn quý khách, bọn họ đuổi người lại đuổi không được, người ta đứng ở đường đi, mấy người cũng không thể đi lên đuổi người ta đi?
Jody rất lo lắng: “Thân ái, nên làm sao bây giờ!”
Con gái sống ở Đông Hoa rất tốt, rất thích ứng, con rể cũng rất có năng lực, tương lai không thể lường được, so với Vũ gia hoà thuận, gia tộc Geek bọn họ thật sự là không đủ xem.
“Yên tâm, anh đã sớm chuẩn bị, hơn nữa nhà thông gia chúng ta cũng không phải quả hồng mềm.” Công tước Geek ngược lại có lòng tin.
Quả nhiên!
Hai chiếc xe chậm rãi lái tới, một chiếc là xe của Vũ Khánh Cương được máy bay chở tới, một chiếc chính là của Chung Cảnh Hiên, xe của Vũ Khánh Cương quá bắt mắt, bởi vì Vũ Khánh Cương thì không hiểu, còn Hứa Tư Văn thì không tiếp xúc với mấy đồ vật cao cấp như vậy, cho nên hai người bọn họ đều không chú ý tới.
Mà hai vợ chồng Geek cũng không phải rất lưu ý đối với đồ vật của người trẻ tuổi, cũng không tỉ mỉ nhìn xe ông chủ Vũ.
Thế nhưng người gia tộc Geek tự xưng quý tộc đều chú ý tới.
Mẹ nó mặc dù trên xe không có dấu hiệu quý tộc, nhưng mà lại là quy cách thân vương!
Tất cả vốn dĩ xem thường lần này đều chấn hưng tinh thần lên, xe còn chưa dừng lại, bọn họ liền băng qua đường muốn chen chúc mà tới.
Thế nhưng xe vừa dừng ở trong sân, công tước Geek lập tức liền nhấn nút.
Sau đó liền nhìn cửa chính đặc biệt nhanh chóng đóng lại!
Nhốt tất cả đám ong mật bươm bướm đó ở ngoài cửa!
Công tước Geek Alger cũng chơi dụng cụ điều khiển từ xa!
Mặc cho người bên ngoài kêu ngao ngao, Alger cũng không phản ứng, mang theo phu nhân Jody tự mình nghênh đón ông chú nhà thông gia và người yêu của hắn.
Ông chủ Vũ nghe không hiểu tiếng Pháp, thế nhưng Hứa Tư Văn và Chung Cảnh Hiên có thể!
Có điều hai người này nhìn nhau, toàn bộ xem như nghe không hiểu, cứ như vậy yên tâm thoải mái đi vào theo, để lại phía sau thật là nhiều người bô bô…
“Phía ngoài nói nhao nhao cái gì vậy?” Ông chủ Vũ đặc biệt phiền lòng đối với việc mình không có cách nào nghe hiểu ngôn ngữ, nói nhao nhao não vang ong ong.
“Một vài thân thích cực phẩm khiến người ta đau trứng thôi.” Alger ngược lại là lưu loát, lời gì cũng dám nói với ông chủ Vũ.
“Bọn họ muốn làm cái gì?” Ông chủ Vũ cảm thấy mỗi gia đình đều có hai ba thân thích như vậy là nhất định, chỉ có điều, thân thích của thông gia hơi nhiều chút, nhìn ra có thể có ba mươi, bốn mươi người, trong phòng này chứa đủ sao?
“Bọn họ muốn cùng mọi người đi ăn tối!” Jody cũng rất tức giận với những người kia: “Thực sự là gặp quỷ, mới vừa rồi còn nói chỉ là nhìn, sao lúc này lại lo lắng như thế cơ chứ?”
“Xin thứ cho tôi mạo muội, là bởi vì xe của Vũ tiên sinh.” Chung Cảnh Hiên đúng lúc lên tiếng giải nghi hoặc: “Dấu hiệu xe mặc dù không có, thế nhưng quy cách xe lại là cho thân vương, chỉ sợ là hiểu lầm.”
Trên đường hắn có hỏi qua Hứa Tư Văn về chuyện chiếc xe, Hứa Tư Văn liền nói là ông chủ Vũ giúp người khác, người khác đưa, hắn yêu thích, vẫn lái.
“Ồ! Thượng đế của tôi!” Jody rất kinh ngạc, mà Alger lại nhướn mày lên: “Một đám tiểu nhân hám lợi!”
“Các hạ, là điện thoại của mấy vị lão giả gia tộc, bọn họ nói… bữa tối lại đây.” Quản gia rất bất đắc dĩ, hắn phụ trách nhận điện thoại, nhưng mà bọn họ nói xong liền cúp, gọi lại thì chỉ nói người đang đi sang bên này!
“Phiền phức!” Alger gương mặt buồn bực.
“Thông gia, không có chuyện gì, những người này tới thì tới đi, dù sao sớm muộn cũng phải gặp một lần.” Ông chủ Vũ ăn uống no đủ liền có tâm tình cân nhắc sự việc: “Thằng cháu ra tay ác hơn tui nhiều, vẫn là để cho người làm chú là tui tới đối phó đi.”
“Nói bậy gì đó.” Đối với chuyện trong quý tộc, kỳ thực Hứa Tư Văn cũng không biết rõ, ai biết bọn họ điên cái gì chứ? Y sợ ông chủ Vũ chịu thiệt.
“Không sợ, bọn họ hiện tại nịnh bợ Vũ tiên sinh còn không kịp đâu!” Ngược lại là Chung Cảnh Hiên, trực tiếp cho rằng sợ là người gia tộc Geek không chiếm được lợi lộc gì.
Mà sự thực chứng minh, hắn nghĩ không sai!
Hết chương 149
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook