Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
-
Chương 203: 203. Tui là người có vợ!
Những ngày thanh nhàn cũng chỉ có mấy ngày, Trương Lam Hà gọi điện thoại đường dài, kêu khổ thấu trời, nhất định muốn Hứa Tư Văn trở lại, hắn nghỉ ngơi một chút.
Mà Vũ Khánh Cương cũng phải về Lan châu, chuyện lần trước mặc dù đã qua, thế nhưng di chứng vẫn lưu lại không ít, ở Lan Châu không ai làm khó dễ Vũ Khánh Cương, theo đó mà đến chính là hợp tác, các loại hạng mục hợp tác.
Đều cần Vũ Khánh Cương đứng ra.
Cho dù chỉ là lộ mặt một cái.
Lúc sắp đi, nhóm bạn thân của Vũ Khánh Cương làm tiệc tiễn hắn, mời khách trong một quán rượu nhà nông trong làng, quán rượu này cũng là một người bạn thân của bọn họ mở, đóng cửa không kinh doanh ba ngày, chính là vì để chỗ cho mọi người thoả thích vui chơi một trận.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tư Văn thấy được hán tử Đông Bắc hào pbóng.
Nói như thế nào đây?
Cái hào phóng này cũng chia cấp bậc, cái gì mà Trịnh thiên kim, giàu nứt đố đổ vách gì đó đều không thích hợp với bọn họ, bọn họ chỉ là uống rượu, thiêu dao sản xuất thuần bằng lương thực, nóng hừng hực Hứa Tư Văn uống một cái liền đỏ cả mặt, Vũ Khánh Cương không nỡ để vợ uống nhiều, đành phải tự mình đến.
Vừa vặn những người này cũng không dám đi rót cho Hứa Tư Văn, luôn cảm thấy người ta là người có ăn học, uống nước trà là tốt lắm rồi, rượu không phải là thứ họ thích.
Lúc này bọn họ dùng đều là chén lớn, lúc uống vào, Hứa Tư Văn liền cảm giác mình uống nước cũng không thoải mái như bọn họ uống rượu!
Có điều trên mặt ông chủ Vũ vẫn luôn mang theo nụ cười, Hứa Tư Văn có thể nhìn ra được, hắn là thật sự cao hứng.
Cũng đúng, với thu nhập hàng năm của các hương thân hiện giờ, không thấp hơn chút nào so với tiền lương thu nhập của người tầng lớp cao, hơn nữa chủ yếu nhất là, bọn họ đều trông coi đất ở nhà, có thể kiếm được tiền, còn có thể cung cấp cho người già trong nhà xem bệnh uống thuốc dưỡng lão, người trẻ có chút tích cóp, đám con nít có thể có học phí, vậy là đủ rồi.
Quay đầu lại nghĩ về Hứa gia tập, hình như cũng là như thế này, có điều Hứa gia tập tiêu tốn cao hơn một chút, cho nên tích góp được ít, tiêu tiền nhiều.
Bọn họ uống không dứt, Hứa Tư Văn buồn ngủ quá đỗi, vẫn là Vũ Nguyên Cát bên cạnh nhìn không được, len lén nói với Hứa Tư Văn: “Buồn ngủ thì về trước đi, bọn họ uống xong liền tự mình tản đi.”
“Nhưng mà ông chú của cháu uống say thì phải làm sao?” Hứa Tư Văn không yên lòng.
“Nhiều người như vậy, sợ cái gì!” Từ nhỏ đến lớn Vũ Nguyên Cát không ít lần thấy ba và ông chú cậu uống nhiều, cho nên một chút cũng không lo lắng.
“Vợ, em đi về ngủ trước đi, bọn anh uống lâu lắm.” Vũ Khánh Cương cũng chú ý tới bộ dạng mệt mỏi của Hứa Tư Văn.
“Vậy em đi về trước, nếu anh uống nhiều rồi liền gọi điện thoại cho em, em tới đón anh.” Hứa Tư Văn quay đầu liền dặn dò Vũ Nguyên Cát một phen, nếu như uống nhiều, có thể hai người bọn họ không chuyển người đi được, còn phải đi tìm người hỗ trợ.
Tất cả mọi người gật đầu tỏ vẻ đã biết, nói thật, Hứa Tư Văn ở đây, bọn họ không dám thả lỏng mà uống, chỉ lo uống nhiều rồi làm ra hành động gì không tốt, khiến Hứa Tư Văn phản cảm.
Dù sao thì Vũ Khánh Cương có thể lấy được một người vợ nam như thế, không dễ dàng đâu!
Hứa Tư Văn là thật sự buồn ngủ, sau khi trở về tắm rửa liền đi ngủ, có điều vẫn để lại một cái đèn chiếu sáng cho Vũ Khánh Cương, ở ngay chỗ cửa, Vũ Khánh Cương trở về có động tĩnh y liền có thể thức dậy, còn nấu xong nước nóng, thậm chí ngay cả quần áo để thay cũng tìm luôn rồi.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, còn mơ một giấc mộng vô cùng đẹp, chỉ có điều lúc thức dậy, lại quên mất…
Vũ Khánh Cương quả thực uống say.
Tuy rằng Vũ Nguyên Cát cũng uống nhiều rượu, nhưng cậu tỉnh táo hơn chút, có điều cũng bởi vì cậu vẫn hơi tỉnh táo, mà bị bạn học trước kia lôi kéo liên lạc tình cảm, nên không thể tự mình đưa Vũ Khánh Cương trở về.
Mà Vũ Khánh Cương thì sao?
Kiên trì phải đi về!
“Anh Cương tử, anh trai! Sao anh không thể ở lại đây?” Cùng uống say giống vậy còn có nhóm bạn thân của Vũ Khánh Cương, mọi người hiếm khi uống thật sảng khoái với Vũ Khánh Cương, cho dù tình cảm không đổi, nhưng thời gian dài mọi người cũng rất nhớ hắn. “Tui phải về nhà!” Vũ Khánh Cương cũng không nói vì sao, chỉ kiên trì phải về nhà. “Tối lửa tắt đèn ông đi thế nào hả?” Quan Tỏa vừa vặn trở về, uống sảng khoái với đám người Vũ Khánh Cương, đang ở một bên không biết nằm trên giường người nào không động đậy, dự định buổi tối liền ngủ ở nơi này. “Không phải ông có cái xe máy mới mua hả? Đưa tui chìa khóa, tui trở về!” Vũ Khánh Cương còn nhớ lúc Quan Tỏa tới, chạy một cái xe máy mới. “Tui không đưa! Ông cứ ở lại, lại ây!” Người uống say nói chuyện không phải nói lắp thì chính là nói ngọng.
“Đưa tui!” Vũ Khánh Cương vồ tới, đè Quan Tỏa thiếu chút nữa phun chút đồ vật trong bụng ra ngoài!
Cướp được chìa khóa xe, Vũ Khánh Cương cưỡi xe máy của Quan Tỏa, ai cũng không ngăn được, mấy người cũng còn chút tỉnh táo còn lại ngăn cản hắn.
“Anh Cương tử, anh rất giỏi à?” Thật lo lắng với biểu hiện của Vũ Khánh Cương, dù sao thì uống say còn chạy xe máy, là một chuyện rất không nắm chắc.
Nhà mấy người bọn họ đều ở cạnh đây, chỉ có ba gian phòng Vũ gia của mấy người Vũ Khánh Cương là ở bên rìa làng, gần vườn trái cây và ruộng dưa.
“Sợ cái gì? Chỉ có một con đường tới nhà tui thôi, trên đường cũng không chuyển hướng!” Vũ Khánh Cương mùi rượu xông tận trời lắc lắc móng vuốt bự: “Trên đường hai bên đều là ruộng bắp, tui còn có thể chạy vô trong ruộng bắp à? Tui nói tui không uống say, có thể trở về là có thể trở về!”
Mấy người vừa nghe, Vũ Khánh Cương còn có thể rõ ràng nói ra tình hình giao thông, xem bộ dáng là thật sự không có uống đến mơ hồ, cũng yên lòng.
Có người trong đó còn để ý, xả xăng trong bình xăng xe máy ra, chỉ để lại một chút đủ để Vũ Khánh Cương về nhà.
Nếu như vậy, dù Vũ Khánh Cương đi lạc, xe máy không có xăng, hắn cũng chạy không xa lắm.
“Đều trở về đi!” Vũ Khánh Cương lên xe lắc lắc lư lư chạy về, vừa chạy vừa xua tay với mấy người tiễn đưa ở phía sau: “Về hết đi! Tui phải về nhà rồi!”
Vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Tui đáp ứng vợ phải về nhà, đáp ứng thì phải làm được!”
Nhưng mà đến nửa đường lúc đi ngang qua ruộng bắp, Vũ Khánh Cương liền giẫm phanh, hắn quá mót muốn đi xả nước!
Mơ mơ màng màng chui vào ruộng bắp, giải quyết ngay tại chỗ!
Sau khi thư thản, cái tên này kéo quần lên, thắt lưng cài thế nào cũng không cài được, dứt khoát rút ra thắt cái núi chết!
Bước chân mèo ra khỏi ruộngbắp, sau đó mò được đồ vật liền cưỡi lên, một đường lắc la lắc lư không biết rên rỉ ca khúc gì, về tới nhà mình.
Khi nhìn thấy đèn sáng, còn ha ha ha cười ngây ngô nửa ngày: “Có vợ chính là tốt, trở về có người để đèn cho! Ở trong đèn cách đèn!”
Vừa rầm rì vừa quay vòng, quay càng choáng váng!
Hứa Tư Văn nghe ở cửa có người rầm rì ca hát, nửa đêm canh ba kêu gào cái gì chứ? Vốn là người hạ đường huyết, thức dậy đã chậm hơn người khác nửa nhịp, chờ y bò dậy mặc quần áo tử tế đi ra ngoài nhìn, gương mặt hắc tuyến!
Chỉ thấy ông chủ Vũ một thân mùi rượu nằm nhoài ở cửa, ngửa cổ nhìn y, đôi mắt muốn nhắm không nhắm, trong miệng “trong đèn cách đèn” không dứt, trên ống quần dính đầy bùn, sơ mi ngắn tay trên người cũng một khối đỏ một khối xanh, chiếc giày trên chân trái đều bị bùn dính lên, một cái giày khác thì dứt khoát chẳng biết đi đâu rồi!
Cơn tức của Hứa Tư Văn!
Quả thực khỏi cần nói tới luôn rồi!
Cơ mà tức thì tức, bộ dạng Vũ Khánh Cương trơ mắt nhìn y cười ngây ngô say như chết đáng yêu ngốc nghếch, cũng không thể thật sự phát hỏa với hắn được chứ?
“Anh đúng là thật cao hứng!” Hứa Tư Văn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, khom lưng lao lực đỡ Vũ Khánh Cương dậy.
“Vợ!” Ánh mắt Vũ Khánh Cương đều không có tiêu cự, nhưng còn biết gọi Hứa Tư Văn là “vợ”, đây thật sự là ăn sâu bén rễ.
Bạn đang �
“Ừ!” Hứa Tư Văn không tính toán với con ma men, lòng nói chờ sau khi anh tỉnh rượu, xem em làm thế nào cho anh biết tác hại của việc uống say!
Nhất định phải ăn khổ qua một tháng!
“Vợ!”
“A!”
“Vợ!”
“Ừm!”
“Vợ!”
“A!”
“Ha ha ha!”
“…!!”
Thế này phải đáp thế nào?
Liền dứt khoát không đáp!
Thật vất vả mang người vào buồng tắm, may mà bên trong đã sớm chuẩn bị nước tắm, chỉ thiếu vứt Vũ Khánh Cương vào cọ rửa sạch sẽ nữa thôi.
Vũ Khánh Cương ngồi trong bồn tắm, Hứa Tư Văn vươn tay cởi quần áo hắn, nhưng mà cởi được hai nút trên cùng, nút phía dưới liền không có cách nào mở ra!
Bởi vì hai tay ông chủ Vũ dính sát thân thể, hai tay gắt gao siết thắt lưng!
“Anh buông tay!” Mặt kỹ thuật viên Hứa đen lại kéo cũng kéo không ra hai cánh tay hắn, cũng không thể cứ như vậy mặc quần áo tắm rửa đi?
“Không!” Ông chủ Vũ kiên quyết lắc đầu.
“Bỏ ra!”
“Không!”
“Anh buông tay hay không?”
“Tui không buông tay!”
“Anh tìm đánh đúng không?”
“Mi tìm đánh đúng không?”
“Ai nha! Uống rượu liền to gan quá rồi đúng không?”
“A ha! Tui uống say còn không uống đến ngốc đâu!”
“Em thấy anh là không có chuyện gì nên kiếm chuyện đi! Đến cùng có cởi hay không?” Hứa Tư Văn đứng lên chống eo híp mắt nhìn Vũ đại lão hổ uống thành con mèo say.
“Đánh chết cũng không cởi!” Vũ đại mèo say cũng gấp, đứng lên liền đẩy Hứa Tư Văn một cái, sức lực lớn đến mức Hứa Tư Văn thiếu chút nữa ngã xuống.
Trong lòng Hứa Tư Văn uất ức muốn chết rồi!
Tức giận nước mắt cũng sắp rớt xuống!
“Anh uống say mà còn lý luận đúng không? Anh còn dám đẩy em!” Nếu như thể lực có thể chống được Vũ Khánh Cương, bảo đảm Hứa Tư Văn lập tức xông tới đấu vật với hắn.
Lại thấy Vũ đại mèo say một cánh tay gắt gao dán vào thân thể, bàn tay cũng gắt gao siết dây lưng không buông tay, một tay khác lung tung vung lên, trong miệng gào gào gầm lên: “Không cho phép cởi quần áo tui! Tui là người đã có vợ!”
Hứa Tư Văn ngây ngẩn cả người!
“Tui nói cho biết, còn dám lại đây tui liền không khách khí! Đạp chết mi cũng không phạm pháp đó!” Vừa gào thét vừa rúc vào một góc bồn tắm, dựa lưng vào góc tường có chút cảm giác an toàn, thuận theo tường đứng lên, bàn chân duỗi ra lung tung đạp mấy lần!
Hắn nhắm mắt lại đạp loạn nửa ngày mệt mỏi mới dừng lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra cũng bị mất tiêu cự mà còn biết khuyên bảo: “Mi nói xem mi làm gì mà không tốt, nhất định phải thấp hèn đi bò giường vậy? Vợ tui rất tốt rất tốt, tui cũng không thể có lỗi với em ấy.”
Hứa Tư Văn nhìn không hé răng.
Trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận, cái tên này luôn có thể làm cho y cảm động không thôi trong lúc dở khóc dở cười…
Hết chương 203
Mà Vũ Khánh Cương cũng phải về Lan châu, chuyện lần trước mặc dù đã qua, thế nhưng di chứng vẫn lưu lại không ít, ở Lan Châu không ai làm khó dễ Vũ Khánh Cương, theo đó mà đến chính là hợp tác, các loại hạng mục hợp tác.
Đều cần Vũ Khánh Cương đứng ra.
Cho dù chỉ là lộ mặt một cái.
Lúc sắp đi, nhóm bạn thân của Vũ Khánh Cương làm tiệc tiễn hắn, mời khách trong một quán rượu nhà nông trong làng, quán rượu này cũng là một người bạn thân của bọn họ mở, đóng cửa không kinh doanh ba ngày, chính là vì để chỗ cho mọi người thoả thích vui chơi một trận.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tư Văn thấy được hán tử Đông Bắc hào pbóng.
Nói như thế nào đây?
Cái hào phóng này cũng chia cấp bậc, cái gì mà Trịnh thiên kim, giàu nứt đố đổ vách gì đó đều không thích hợp với bọn họ, bọn họ chỉ là uống rượu, thiêu dao sản xuất thuần bằng lương thực, nóng hừng hực Hứa Tư Văn uống một cái liền đỏ cả mặt, Vũ Khánh Cương không nỡ để vợ uống nhiều, đành phải tự mình đến.
Vừa vặn những người này cũng không dám đi rót cho Hứa Tư Văn, luôn cảm thấy người ta là người có ăn học, uống nước trà là tốt lắm rồi, rượu không phải là thứ họ thích.
Lúc này bọn họ dùng đều là chén lớn, lúc uống vào, Hứa Tư Văn liền cảm giác mình uống nước cũng không thoải mái như bọn họ uống rượu!
Có điều trên mặt ông chủ Vũ vẫn luôn mang theo nụ cười, Hứa Tư Văn có thể nhìn ra được, hắn là thật sự cao hứng.
Cũng đúng, với thu nhập hàng năm của các hương thân hiện giờ, không thấp hơn chút nào so với tiền lương thu nhập của người tầng lớp cao, hơn nữa chủ yếu nhất là, bọn họ đều trông coi đất ở nhà, có thể kiếm được tiền, còn có thể cung cấp cho người già trong nhà xem bệnh uống thuốc dưỡng lão, người trẻ có chút tích cóp, đám con nít có thể có học phí, vậy là đủ rồi.
Quay đầu lại nghĩ về Hứa gia tập, hình như cũng là như thế này, có điều Hứa gia tập tiêu tốn cao hơn một chút, cho nên tích góp được ít, tiêu tiền nhiều.
Bọn họ uống không dứt, Hứa Tư Văn buồn ngủ quá đỗi, vẫn là Vũ Nguyên Cát bên cạnh nhìn không được, len lén nói với Hứa Tư Văn: “Buồn ngủ thì về trước đi, bọn họ uống xong liền tự mình tản đi.”
“Nhưng mà ông chú của cháu uống say thì phải làm sao?” Hứa Tư Văn không yên lòng.
“Nhiều người như vậy, sợ cái gì!” Từ nhỏ đến lớn Vũ Nguyên Cát không ít lần thấy ba và ông chú cậu uống nhiều, cho nên một chút cũng không lo lắng.
“Vợ, em đi về ngủ trước đi, bọn anh uống lâu lắm.” Vũ Khánh Cương cũng chú ý tới bộ dạng mệt mỏi của Hứa Tư Văn.
“Vậy em đi về trước, nếu anh uống nhiều rồi liền gọi điện thoại cho em, em tới đón anh.” Hứa Tư Văn quay đầu liền dặn dò Vũ Nguyên Cát một phen, nếu như uống nhiều, có thể hai người bọn họ không chuyển người đi được, còn phải đi tìm người hỗ trợ.
Tất cả mọi người gật đầu tỏ vẻ đã biết, nói thật, Hứa Tư Văn ở đây, bọn họ không dám thả lỏng mà uống, chỉ lo uống nhiều rồi làm ra hành động gì không tốt, khiến Hứa Tư Văn phản cảm.
Dù sao thì Vũ Khánh Cương có thể lấy được một người vợ nam như thế, không dễ dàng đâu!
Hứa Tư Văn là thật sự buồn ngủ, sau khi trở về tắm rửa liền đi ngủ, có điều vẫn để lại một cái đèn chiếu sáng cho Vũ Khánh Cương, ở ngay chỗ cửa, Vũ Khánh Cương trở về có động tĩnh y liền có thể thức dậy, còn nấu xong nước nóng, thậm chí ngay cả quần áo để thay cũng tìm luôn rồi.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, còn mơ một giấc mộng vô cùng đẹp, chỉ có điều lúc thức dậy, lại quên mất…
Vũ Khánh Cương quả thực uống say.
Tuy rằng Vũ Nguyên Cát cũng uống nhiều rượu, nhưng cậu tỉnh táo hơn chút, có điều cũng bởi vì cậu vẫn hơi tỉnh táo, mà bị bạn học trước kia lôi kéo liên lạc tình cảm, nên không thể tự mình đưa Vũ Khánh Cương trở về.
Mà Vũ Khánh Cương thì sao?
Kiên trì phải đi về!
“Anh Cương tử, anh trai! Sao anh không thể ở lại đây?” Cùng uống say giống vậy còn có nhóm bạn thân của Vũ Khánh Cương, mọi người hiếm khi uống thật sảng khoái với Vũ Khánh Cương, cho dù tình cảm không đổi, nhưng thời gian dài mọi người cũng rất nhớ hắn. “Tui phải về nhà!” Vũ Khánh Cương cũng không nói vì sao, chỉ kiên trì phải về nhà. “Tối lửa tắt đèn ông đi thế nào hả?” Quan Tỏa vừa vặn trở về, uống sảng khoái với đám người Vũ Khánh Cương, đang ở một bên không biết nằm trên giường người nào không động đậy, dự định buổi tối liền ngủ ở nơi này. “Không phải ông có cái xe máy mới mua hả? Đưa tui chìa khóa, tui trở về!” Vũ Khánh Cương còn nhớ lúc Quan Tỏa tới, chạy một cái xe máy mới. “Tui không đưa! Ông cứ ở lại, lại ây!” Người uống say nói chuyện không phải nói lắp thì chính là nói ngọng.
“Đưa tui!” Vũ Khánh Cương vồ tới, đè Quan Tỏa thiếu chút nữa phun chút đồ vật trong bụng ra ngoài!
Cướp được chìa khóa xe, Vũ Khánh Cương cưỡi xe máy của Quan Tỏa, ai cũng không ngăn được, mấy người cũng còn chút tỉnh táo còn lại ngăn cản hắn.
“Anh Cương tử, anh rất giỏi à?” Thật lo lắng với biểu hiện của Vũ Khánh Cương, dù sao thì uống say còn chạy xe máy, là một chuyện rất không nắm chắc.
Nhà mấy người bọn họ đều ở cạnh đây, chỉ có ba gian phòng Vũ gia của mấy người Vũ Khánh Cương là ở bên rìa làng, gần vườn trái cây và ruộng dưa.
“Sợ cái gì? Chỉ có một con đường tới nhà tui thôi, trên đường cũng không chuyển hướng!” Vũ Khánh Cương mùi rượu xông tận trời lắc lắc móng vuốt bự: “Trên đường hai bên đều là ruộng bắp, tui còn có thể chạy vô trong ruộng bắp à? Tui nói tui không uống say, có thể trở về là có thể trở về!”
Mấy người vừa nghe, Vũ Khánh Cương còn có thể rõ ràng nói ra tình hình giao thông, xem bộ dáng là thật sự không có uống đến mơ hồ, cũng yên lòng.
Có người trong đó còn để ý, xả xăng trong bình xăng xe máy ra, chỉ để lại một chút đủ để Vũ Khánh Cương về nhà.
Nếu như vậy, dù Vũ Khánh Cương đi lạc, xe máy không có xăng, hắn cũng chạy không xa lắm.
“Đều trở về đi!” Vũ Khánh Cương lên xe lắc lắc lư lư chạy về, vừa chạy vừa xua tay với mấy người tiễn đưa ở phía sau: “Về hết đi! Tui phải về nhà rồi!”
Vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Tui đáp ứng vợ phải về nhà, đáp ứng thì phải làm được!”
Nhưng mà đến nửa đường lúc đi ngang qua ruộng bắp, Vũ Khánh Cương liền giẫm phanh, hắn quá mót muốn đi xả nước!
Mơ mơ màng màng chui vào ruộng bắp, giải quyết ngay tại chỗ!
Sau khi thư thản, cái tên này kéo quần lên, thắt lưng cài thế nào cũng không cài được, dứt khoát rút ra thắt cái núi chết!
Bước chân mèo ra khỏi ruộngbắp, sau đó mò được đồ vật liền cưỡi lên, một đường lắc la lắc lư không biết rên rỉ ca khúc gì, về tới nhà mình.
Khi nhìn thấy đèn sáng, còn ha ha ha cười ngây ngô nửa ngày: “Có vợ chính là tốt, trở về có người để đèn cho! Ở trong đèn cách đèn!”
Vừa rầm rì vừa quay vòng, quay càng choáng váng!
Hứa Tư Văn nghe ở cửa có người rầm rì ca hát, nửa đêm canh ba kêu gào cái gì chứ? Vốn là người hạ đường huyết, thức dậy đã chậm hơn người khác nửa nhịp, chờ y bò dậy mặc quần áo tử tế đi ra ngoài nhìn, gương mặt hắc tuyến!
Chỉ thấy ông chủ Vũ một thân mùi rượu nằm nhoài ở cửa, ngửa cổ nhìn y, đôi mắt muốn nhắm không nhắm, trong miệng “trong đèn cách đèn” không dứt, trên ống quần dính đầy bùn, sơ mi ngắn tay trên người cũng một khối đỏ một khối xanh, chiếc giày trên chân trái đều bị bùn dính lên, một cái giày khác thì dứt khoát chẳng biết đi đâu rồi!
Cơn tức của Hứa Tư Văn!
Quả thực khỏi cần nói tới luôn rồi!
Cơ mà tức thì tức, bộ dạng Vũ Khánh Cương trơ mắt nhìn y cười ngây ngô say như chết đáng yêu ngốc nghếch, cũng không thể thật sự phát hỏa với hắn được chứ?
“Anh đúng là thật cao hứng!” Hứa Tư Văn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, khom lưng lao lực đỡ Vũ Khánh Cương dậy.
“Vợ!” Ánh mắt Vũ Khánh Cương đều không có tiêu cự, nhưng còn biết gọi Hứa Tư Văn là “vợ”, đây thật sự là ăn sâu bén rễ.
Bạn đang �
“Ừ!” Hứa Tư Văn không tính toán với con ma men, lòng nói chờ sau khi anh tỉnh rượu, xem em làm thế nào cho anh biết tác hại của việc uống say!
Nhất định phải ăn khổ qua một tháng!
“Vợ!”
“A!”
“Vợ!”
“Ừm!”
“Vợ!”
“A!”
“Ha ha ha!”
“…!!”
Thế này phải đáp thế nào?
Liền dứt khoát không đáp!
Thật vất vả mang người vào buồng tắm, may mà bên trong đã sớm chuẩn bị nước tắm, chỉ thiếu vứt Vũ Khánh Cương vào cọ rửa sạch sẽ nữa thôi.
Vũ Khánh Cương ngồi trong bồn tắm, Hứa Tư Văn vươn tay cởi quần áo hắn, nhưng mà cởi được hai nút trên cùng, nút phía dưới liền không có cách nào mở ra!
Bởi vì hai tay ông chủ Vũ dính sát thân thể, hai tay gắt gao siết thắt lưng!
“Anh buông tay!” Mặt kỹ thuật viên Hứa đen lại kéo cũng kéo không ra hai cánh tay hắn, cũng không thể cứ như vậy mặc quần áo tắm rửa đi?
“Không!” Ông chủ Vũ kiên quyết lắc đầu.
“Bỏ ra!”
“Không!”
“Anh buông tay hay không?”
“Tui không buông tay!”
“Anh tìm đánh đúng không?”
“Mi tìm đánh đúng không?”
“Ai nha! Uống rượu liền to gan quá rồi đúng không?”
“A ha! Tui uống say còn không uống đến ngốc đâu!”
“Em thấy anh là không có chuyện gì nên kiếm chuyện đi! Đến cùng có cởi hay không?” Hứa Tư Văn đứng lên chống eo híp mắt nhìn Vũ đại lão hổ uống thành con mèo say.
“Đánh chết cũng không cởi!” Vũ đại mèo say cũng gấp, đứng lên liền đẩy Hứa Tư Văn một cái, sức lực lớn đến mức Hứa Tư Văn thiếu chút nữa ngã xuống.
Trong lòng Hứa Tư Văn uất ức muốn chết rồi!
Tức giận nước mắt cũng sắp rớt xuống!
“Anh uống say mà còn lý luận đúng không? Anh còn dám đẩy em!” Nếu như thể lực có thể chống được Vũ Khánh Cương, bảo đảm Hứa Tư Văn lập tức xông tới đấu vật với hắn.
Lại thấy Vũ đại mèo say một cánh tay gắt gao dán vào thân thể, bàn tay cũng gắt gao siết dây lưng không buông tay, một tay khác lung tung vung lên, trong miệng gào gào gầm lên: “Không cho phép cởi quần áo tui! Tui là người đã có vợ!”
Hứa Tư Văn ngây ngẩn cả người!
“Tui nói cho biết, còn dám lại đây tui liền không khách khí! Đạp chết mi cũng không phạm pháp đó!” Vừa gào thét vừa rúc vào một góc bồn tắm, dựa lưng vào góc tường có chút cảm giác an toàn, thuận theo tường đứng lên, bàn chân duỗi ra lung tung đạp mấy lần!
Hắn nhắm mắt lại đạp loạn nửa ngày mệt mỏi mới dừng lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra cũng bị mất tiêu cự mà còn biết khuyên bảo: “Mi nói xem mi làm gì mà không tốt, nhất định phải thấp hèn đi bò giường vậy? Vợ tui rất tốt rất tốt, tui cũng không thể có lỗi với em ấy.”
Hứa Tư Văn nhìn không hé răng.
Trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận, cái tên này luôn có thể làm cho y cảm động không thôi trong lúc dở khóc dở cười…
Hết chương 203
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook