Nắm Trong Tay
-
Chương 32
Em không ngoan ngoãn theo tôi thử xem! Dư Duyệt dường như đã suy nghĩ về những lời này hơn một tuần, từ lúc về lại Thẩm Quyến, lúc nào cô cũng ủ rũ, ngay cả những lời mời của Hứa Thanh Nguyên, cô đều từ chối.
May mắn, hôm đó Tịch Thành Nghiễn chỉ nói chứ không làm gì cô, thậm chí anh vẫn như trước, mỗi ngày đều tới nhà cô ăn cơm, khiến Dư Duyệt thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như vậy, cô phải làm gì đây? Cô đã rất sợ rồi, nếu Tịch Thành Nghiễn lại ép cô nữa, cô chắc chắn sẽ chạy trốn mất, may qua may quá, Dư Duyệt thâm thấy may mắn.
Tháng chín, công việc của Hoa Vũ ngày càng nhiều, các hạng mục không ngừng đổ về, dường như mọi người đều làm không xuể, có điều, chẳng ai oán giận gì cả, mặc dù hạng mục nhiều, nhưng cũng đồng nghĩa tiền thường nhất định không ít, nên ai ai trong công ty cũng như cắn thuốc lắc, liều mạng tăng ca, bắt đầu làm việc.
Dư Duyệt cũng bận rộn theo, cô quản lý tất cả chi nhánh của công ty, tổng bộ nhiều chuyện, chi nhánh cũng nhiều theo, vì vậy, cô có rất nhiều tài liệu cần chỉnh sửa. Thời gian này, phòng thư ký cũng giúp cô rất nhiều tái liệu, tới nỗi có vài người còn không có thời gian nuốt nước miếng, nên mỗi khi chính phủ đóng dấu, cô đều phải tự đi.
Hôm nay, chi nhánh công ty lại cần chính phủ đóng dấu, mà chuyện này chắc chắn thư ký phải làm rồi, dư Duyệt bất đắc dĩ, đành nói với Tịch Thành Nghiễn mình tự đi được rồi.
Cục xây dựng cách công ty bọn họ không xa lắm, ngồi xe buýt nửa tiếng là tới, cũng không cần phải đi tàu điện ngầm làm gì. Đúng là buổi chiều, nắng chói thật, Dư Duyệt gật gù ngồi trên xe, tượng đầu vào ghế trước, dù sao trạm của cô ở cuối cùng lận.
Đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên, một trận 'ầm ầm' truyền tới, khiến Dư Duyệt tỉnh giấc. Cô vừa ngẩng đầu xem chuyện gì đang xảy ra, trong xe chợt như ong vỡ tổ.
Tiếng thét chói tai của các cô gái, tiếng gầm nhẹ của đàn ông cùng tiếng bước chân nhốn nha nhốn nháo vang lên bên tai.
“Nổ rồi!”
“Mau mở cửa! Nổ rồi!”
“TMD, mau mở cửa xe!”
Xe buýt vốn đã chật chội, thế mà lúc này, nhóm người trong xe còn điên cuồng lao ra ngoài, cửa xe bị đập liên tục, tài xế sợ ngây người, sau khi tỉnh táo lại liền mở cửa xe ra, người trong xe lao ra ngoài như điên, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chửi đâu đó quanh đây.
Trong đầu Dư Duyệt 'ong' một tiếng, trống rỗng, đang định chạy theo đám người ra ngoài, đột nhiên phát hiện hai chân đã mềm nhũn, không thể đứng lên nổi, cô đành đỡ vào ghế, lảo đảo chạy theo đám người ra ngoài.
Ánh mặt trời đã biến mất, mây đen cuồn cuộn kéo tới, gió lớn thổi gẫy nhánh cây bên đường, xem ra, trời sắp mưa to rồi.
Nắp sau của xe buýt đã bị nhấc lên, một luồn khói trắng kéo ra, một chiếc bánh xe đã xẹp xuống, xem ra, tiếng nổ vừa nãy là từ chiếc bánh xe này.
May mắn, đoạn đường này cũng hơi kẹt xe, tài xế không lái quá nhanh, nếu không chắc cả xe đều bị nghiêng qua một bên rồi! Mọi người chạy tán lạn, không ai dám tới gần chiếc xe, vì sợ, không biết khi nào nó sẽ nổ tung
Dư Duyệt cứng người đứng ở ven đường, dựa người vào một thân cây mới miễn cường đứng vững được, mồ hôi lạnh đã chảy đầu người. Chuyện trên xe khi nãy, cô vốn không thấy sợ, nhưng không hiểu sao, cô lại theo bản năng chạy xuống. Lúc này tỉnh táo lại một chút, cô mới thấy vô cùng sợ hãi.
Một tiếng 'ầm' lại vang lên, phía chân trời xuất hiện một tia sét, Dư Duyệt sợ run người, suýt nữa đã ngồi bệt xuống đất. Hạt mưa bắt đầu rơi xuống, Dư Duyệt không mang theo ô, trừ xe buýt ra không còn phương tiện nào đi ụược cả, cô đành đứng mắc mưa giữa đường.
Mưa to không ngót, Dư Duyệt liên tục ho khan, cô đem túi da che đầu mình, bàn tay run rẩy lấy điện thoại ra, theo bản năng muốn gọi một cuộc, ai cũng được, không quan tâm mưa lớn đến mấy, cô chỉ cần có người nói chuyện là tốt rồi, cô đã rét run người, trong lòng lo sợ không yên.
Đúng lúc cô vừa mở điện thoại lên, ngón tay dừng trên cái tên 'Tịch Thành Nghiễn', bống nhiên một bóng người chạy tới, lớn tiếng gọi cô.
“Dư Duyệt! Dư Duyệt!” Anh ta gọi rất lớn, cũng rất dùng sức mà kêu, giọng nói xuyên qua cơn mưa, truyền thẳng vào tai cô, nháy mắt, đầu óc cô bình tĩnh lại một chút.
Dư Duyệt ngẩng đầu lên nhìn, ra là Hứa Thanh Nguyên, anh ta dùng tây trang che đỉnh đầu lại.
“Mau! Đi theo tôi!” Mưa càng lúc càng lớn, cứ như vậy, một lát sau, trên đường đã bắt đầu ngập nước, chạy tới cạnh Dư Duyệt, Hứa Thanh Nguyên không nói tiếng nào, chỉ nắm chặt tay cô, kéo cô tới chiếc xe của mìh.
Chân Dư Duyệt run lên, đứng cũng không vững, chứ đừng nói chi là chạy. Bị Hứa Thanh Nguyên kéo mạnh như vậy, cô trực tiếp ngã quỳ xuống đất, đầu gối liền rách da, chảy máu.
Lúc này, Hứa Thành Nguyên không nghĩ nhiều, trực tiếp nhát tây trang vào tay Dư Duyệt, ôm cô chạy đi, sau khi lên, anh ta thở phào nhẹ nhõm, lau nước mưa trên mặt xong, anh ta lấy cho Dư Duyệt một chiếc khăn trên xe, “Lau đi.”
Vừa nãy, anh không cẩn thận nhìn Dư Duyệt, lúc này vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện Dư Duyệt có gì đó bất thường, mặt trắng bệch nhưu tờ giấy, cơ thể còn hơi run run, lâu lâu còn rùng mình một cái, “Dư Duyệt, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Cơn mưa này cũng không quá to, nhưng dù sao cũng được xem như mua to rồi, Hứa Thanh Nguyên đột nhiên nổi hứng, phóng xe chạy trong mua. Không ngờ, vừa tới đoạn đường này, anh ta đột nhiên nhìn thấy Dư Duyệt!
Dường như cơn mưa to muốn bao phủ cả cơ thể yếu ớt của cô, Hứa Thanh Nguyên vô cùng kinh sợ, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức mang cô vào xe.
“Hứa Thanh Nghuyên...” Cô bỗng nhiên nắm chặt tay anh, đôi mắt đỏ ửng, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nỡ, như một cảm xúc sống lại từ cõi chết, mãnh liệt tới nỗi không thể kìm nén được.
“Tôi đây.” Hứa Thanh Nguyên do dự một giây, rồi đưa tay vỗ lưng cô, thấy cô không gạt tay mình ra, rốt cuộc, anh ta yên tâm kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, an ủi: “Không sao, không sao rồi.”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng cũng đủ khiến Dư Duyệt rơi nước mắt, nghĩ lại mà sợ thật, rất sợ. Cô chưa từng muốn chơi trò chơi sinh tử này tí nào, cô cứ nghĩ rằng mình sẽ luôn vui vẻ thoái mái, không ngờ, từ sau khoảnh khắc khi nãy, cô mới thật sự nhận ra, hai chữ này thật đáng sợ biết bao.
Nếu như hôm nay chiếc xe buýt kia không phải là bể lốp xe mà là cháy nổ, chắc cô đã đi đời nhà ma rồi. Càng nghĩ Dư Duyệt càng cảm thấy sợ hãi, hai tay run rẩy không thôi.
Hứa Thanh Nguyên thấy vậy, liền nắm lấy bàn tay lạnh như băng an ủi cô, một lát sau, Dư Duyệt mới áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng, kể lại mọi chuyện khi nãy cho Hứa Thanh Nguyên nghe.
“Được rồi, không sao cả, chỉ là lốp xe nổ hơi mạnh thôi, đừng suy nghĩ nhiều.” Hứa Thanh Nguyên nhẹ nhàng vỗ về mái tóc còn ướt của cô, động viên cô: “Ngủ một chút đi, sáng mai thức dậy là không có chuyện gì rồi.”
Dư Duyệt gật đầu, nhưng trái tim vẫn liên tục đập nhanh, “Lúc đầu, tôi chẳng có cảm giác gì cả, đầu óc trống rỗng, như đến khi xuống xe rồi, tôi mới thấy sợ. Mấy ngày trước, ở Quảng Châu có một chiếc xe buýt vừa nổ, tôi sợ mình đã tới số rồi.”
“Đừng nói nhảm nữa!” Hứa Thanh Nguyên mắng nhẹ cô một tiếng, “Mấy chuyện chết chóc gì đấy, sau này em ít nói lại một chút! Tôi đưa em về nhà, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.”
“Không được.” Dư Duyệt lắc đầu, tuy trong lòng vẫn còn sợ, nhưng cô vẫn không quên công việc của mình, “Tôi còn phải tới cục xây dựng để xin một con dấu nữa, bây giờ công ty tôi rất vội, bận lắm, tôi không thể xin nghỉ được.”
“Không xin nghỉ?” Hứa Thanh Nguyên nhíu mày, “Bây giờ em đi còn không vững, thì làm sao mà đi làm được?” Nói tới đây, anh ta chợt nhớ tới cú ngã khi nãy của Dư Duyệt, anh ta vội vàng vén váy cô lên, không ngờ, vừa nhìn thấy, anh ta chợt kinh sợ, máu thịt be bét đầy đầu gối Dư Duyệt, đã vậy còn dính vài hạt cát.
Hứa Thanh Nguyên không thể yên tâm được, nhưng trên xe không có thuốc, nên anh ta đành dùng khăn giấy lau sơ cho cô, nói: “Bị thương nặng như vậy sao không chịu nói? Để tôi lái xe đi tìm tiệm thuốc.”
“Không thấy đau.” Dư Duyệt sững sờ đáp lời anh ta, cô thật sự chẳng thấy đau gì cả, chỉ thấy tay chân cứng đờ, nghe Hứa Thanh Nguyên nói, cô mới biết đầu gối của mình vô cùng thảm.
Hứa Thanh Nguyên thở dài một hơi, hôm nay, đúng là Dư Duyệt đã bị dọa sợ rồi. Anh ta nhét khăn giấy vào tay cô, vừa khởi động xe vừa nói: “Nếu cháy máu thì em cứ lấy khăn giấy lau, bây giờ, tôi sẽ dẫn em đi mua thuốc ngay.”
Bên ngoài, mưa vẫn còn lớn, tầm nhìn vô cùng hạn hẹp, mặc dù rất nhiều xe sống chết mà chạy, nhưng cũng có vài chiếc chạy như ốc sên, Hứa Thanh Nguyên lau mắt kính, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, không dám thả lỏng.
Đúng lúc đó, điện thoại của Dư Duyệt đột nhiên vang lên, tay cô vẫn còn cứng đờ, cầm nhiều lần mới lấy được điện thoại, “Tổng giám đốc Tịch.”
“Em đi tới đâu rồi?” Trong điện thoại, giọng nói của Tịch Thành Nghiễn có chút lo lắng, lạnh lẽo, nhưng giống như đang 'lên lớp' với người khác hơn là quan tâm.”
“Ừm... Tôi cũng không biết nữa.” Dư Duyệt nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, đành phải trả lời như vậy.
Tịch Thành Nghiễn cũng không mong chờ một người mù đường như cô sẽ cho đáp án rõ ràng gì, không so đo với, anh chậm rãi nói: “Mưa to lắm, em không cần tới cục xây dựng nữa đâu, cứ xuống tại một trạm nào đó đi, anh sẽ tới đón em.”
“Không, không cần đâu.” Dư Duyệt liên tục từ chối, công ty rất bận rộn, bây giờ mưa lại to, sao cô có thể để anh đi một đoạn đường xa chỉ để đón cô vậy được. Cô rất muốn nói đã có Hứa Thanh Nguyên rồi, nhưng không biết sao, cô lại sợ anh giận, nên đành nói: “Tôi tự kêu xe về được rồi.”
“Không được, kêu xe không an toàn, em chờ anh, điện thoại còn pin chứ? Nếu không còn thì mau tìm chỗ để sạc đi, khi nào đến, anh sẽ gọi cho em.” Nói xong, Tịch Thành Nghiễn vừa định cúp máy, Hứa Thanh Nguyên thừa dịp đèn đỏ vươn tay qua giựt lấy điện tọoại của Dư Duyệt, “Anh không cần tới, tôi đưa Dư Duyệt về.” Anh ta rất có ấn tượng với tên Tịch Thành Nghiễn này, dù sao, anh cũng là người ném cái nĩa lên người anh ta kia mà.
Bên kia, Tịch Thành Nghiễn im lặng mấy giây, nháy mắt, anh đột nhiên 'bùng nổ', cách điện thoại, Dư Duyệt cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng tức sùi bọt mép của anh.
“Dư Duyệt! Em mau nghe điện thoại cho anh! Mau nghe điện thoại! Không phải em đang ở cục xây dựng sao? Sao lại đi cùng với Hứa Thanh Nguyên! Em nói mau! Không được! Anh không muốn nghe em giải thích! Mau quay về cho anh! Mau về đây!”
Dư Duyệt run người, cô đột nhiên cảm thấy Tịch Thành Nghiễn còn đáng sợ hơn cả xe buýt bị nổ lốp.
May mắn, hôm đó Tịch Thành Nghiễn chỉ nói chứ không làm gì cô, thậm chí anh vẫn như trước, mỗi ngày đều tới nhà cô ăn cơm, khiến Dư Duyệt thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như vậy, cô phải làm gì đây? Cô đã rất sợ rồi, nếu Tịch Thành Nghiễn lại ép cô nữa, cô chắc chắn sẽ chạy trốn mất, may qua may quá, Dư Duyệt thâm thấy may mắn.
Tháng chín, công việc của Hoa Vũ ngày càng nhiều, các hạng mục không ngừng đổ về, dường như mọi người đều làm không xuể, có điều, chẳng ai oán giận gì cả, mặc dù hạng mục nhiều, nhưng cũng đồng nghĩa tiền thường nhất định không ít, nên ai ai trong công ty cũng như cắn thuốc lắc, liều mạng tăng ca, bắt đầu làm việc.
Dư Duyệt cũng bận rộn theo, cô quản lý tất cả chi nhánh của công ty, tổng bộ nhiều chuyện, chi nhánh cũng nhiều theo, vì vậy, cô có rất nhiều tài liệu cần chỉnh sửa. Thời gian này, phòng thư ký cũng giúp cô rất nhiều tái liệu, tới nỗi có vài người còn không có thời gian nuốt nước miếng, nên mỗi khi chính phủ đóng dấu, cô đều phải tự đi.
Hôm nay, chi nhánh công ty lại cần chính phủ đóng dấu, mà chuyện này chắc chắn thư ký phải làm rồi, dư Duyệt bất đắc dĩ, đành nói với Tịch Thành Nghiễn mình tự đi được rồi.
Cục xây dựng cách công ty bọn họ không xa lắm, ngồi xe buýt nửa tiếng là tới, cũng không cần phải đi tàu điện ngầm làm gì. Đúng là buổi chiều, nắng chói thật, Dư Duyệt gật gù ngồi trên xe, tượng đầu vào ghế trước, dù sao trạm của cô ở cuối cùng lận.
Đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên, một trận 'ầm ầm' truyền tới, khiến Dư Duyệt tỉnh giấc. Cô vừa ngẩng đầu xem chuyện gì đang xảy ra, trong xe chợt như ong vỡ tổ.
Tiếng thét chói tai của các cô gái, tiếng gầm nhẹ của đàn ông cùng tiếng bước chân nhốn nha nhốn nháo vang lên bên tai.
“Nổ rồi!”
“Mau mở cửa! Nổ rồi!”
“TMD, mau mở cửa xe!”
Xe buýt vốn đã chật chội, thế mà lúc này, nhóm người trong xe còn điên cuồng lao ra ngoài, cửa xe bị đập liên tục, tài xế sợ ngây người, sau khi tỉnh táo lại liền mở cửa xe ra, người trong xe lao ra ngoài như điên, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chửi đâu đó quanh đây.
Trong đầu Dư Duyệt 'ong' một tiếng, trống rỗng, đang định chạy theo đám người ra ngoài, đột nhiên phát hiện hai chân đã mềm nhũn, không thể đứng lên nổi, cô đành đỡ vào ghế, lảo đảo chạy theo đám người ra ngoài.
Ánh mặt trời đã biến mất, mây đen cuồn cuộn kéo tới, gió lớn thổi gẫy nhánh cây bên đường, xem ra, trời sắp mưa to rồi.
Nắp sau của xe buýt đã bị nhấc lên, một luồn khói trắng kéo ra, một chiếc bánh xe đã xẹp xuống, xem ra, tiếng nổ vừa nãy là từ chiếc bánh xe này.
May mắn, đoạn đường này cũng hơi kẹt xe, tài xế không lái quá nhanh, nếu không chắc cả xe đều bị nghiêng qua một bên rồi! Mọi người chạy tán lạn, không ai dám tới gần chiếc xe, vì sợ, không biết khi nào nó sẽ nổ tung
Dư Duyệt cứng người đứng ở ven đường, dựa người vào một thân cây mới miễn cường đứng vững được, mồ hôi lạnh đã chảy đầu người. Chuyện trên xe khi nãy, cô vốn không thấy sợ, nhưng không hiểu sao, cô lại theo bản năng chạy xuống. Lúc này tỉnh táo lại một chút, cô mới thấy vô cùng sợ hãi.
Một tiếng 'ầm' lại vang lên, phía chân trời xuất hiện một tia sét, Dư Duyệt sợ run người, suýt nữa đã ngồi bệt xuống đất. Hạt mưa bắt đầu rơi xuống, Dư Duyệt không mang theo ô, trừ xe buýt ra không còn phương tiện nào đi ụược cả, cô đành đứng mắc mưa giữa đường.
Mưa to không ngót, Dư Duyệt liên tục ho khan, cô đem túi da che đầu mình, bàn tay run rẩy lấy điện thoại ra, theo bản năng muốn gọi một cuộc, ai cũng được, không quan tâm mưa lớn đến mấy, cô chỉ cần có người nói chuyện là tốt rồi, cô đã rét run người, trong lòng lo sợ không yên.
Đúng lúc cô vừa mở điện thoại lên, ngón tay dừng trên cái tên 'Tịch Thành Nghiễn', bống nhiên một bóng người chạy tới, lớn tiếng gọi cô.
“Dư Duyệt! Dư Duyệt!” Anh ta gọi rất lớn, cũng rất dùng sức mà kêu, giọng nói xuyên qua cơn mưa, truyền thẳng vào tai cô, nháy mắt, đầu óc cô bình tĩnh lại một chút.
Dư Duyệt ngẩng đầu lên nhìn, ra là Hứa Thanh Nguyên, anh ta dùng tây trang che đỉnh đầu lại.
“Mau! Đi theo tôi!” Mưa càng lúc càng lớn, cứ như vậy, một lát sau, trên đường đã bắt đầu ngập nước, chạy tới cạnh Dư Duyệt, Hứa Thanh Nguyên không nói tiếng nào, chỉ nắm chặt tay cô, kéo cô tới chiếc xe của mìh.
Chân Dư Duyệt run lên, đứng cũng không vững, chứ đừng nói chi là chạy. Bị Hứa Thanh Nguyên kéo mạnh như vậy, cô trực tiếp ngã quỳ xuống đất, đầu gối liền rách da, chảy máu.
Lúc này, Hứa Thành Nguyên không nghĩ nhiều, trực tiếp nhát tây trang vào tay Dư Duyệt, ôm cô chạy đi, sau khi lên, anh ta thở phào nhẹ nhõm, lau nước mưa trên mặt xong, anh ta lấy cho Dư Duyệt một chiếc khăn trên xe, “Lau đi.”
Vừa nãy, anh không cẩn thận nhìn Dư Duyệt, lúc này vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện Dư Duyệt có gì đó bất thường, mặt trắng bệch nhưu tờ giấy, cơ thể còn hơi run run, lâu lâu còn rùng mình một cái, “Dư Duyệt, em sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Cơn mưa này cũng không quá to, nhưng dù sao cũng được xem như mua to rồi, Hứa Thanh Nguyên đột nhiên nổi hứng, phóng xe chạy trong mua. Không ngờ, vừa tới đoạn đường này, anh ta đột nhiên nhìn thấy Dư Duyệt!
Dường như cơn mưa to muốn bao phủ cả cơ thể yếu ớt của cô, Hứa Thanh Nguyên vô cùng kinh sợ, không nghĩ ngợi nhiều, lập tức mang cô vào xe.
“Hứa Thanh Nghuyên...” Cô bỗng nhiên nắm chặt tay anh, đôi mắt đỏ ửng, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nỡ, như một cảm xúc sống lại từ cõi chết, mãnh liệt tới nỗi không thể kìm nén được.
“Tôi đây.” Hứa Thanh Nguyên do dự một giây, rồi đưa tay vỗ lưng cô, thấy cô không gạt tay mình ra, rốt cuộc, anh ta yên tâm kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, an ủi: “Không sao, không sao rồi.”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng cũng đủ khiến Dư Duyệt rơi nước mắt, nghĩ lại mà sợ thật, rất sợ. Cô chưa từng muốn chơi trò chơi sinh tử này tí nào, cô cứ nghĩ rằng mình sẽ luôn vui vẻ thoái mái, không ngờ, từ sau khoảnh khắc khi nãy, cô mới thật sự nhận ra, hai chữ này thật đáng sợ biết bao.
Nếu như hôm nay chiếc xe buýt kia không phải là bể lốp xe mà là cháy nổ, chắc cô đã đi đời nhà ma rồi. Càng nghĩ Dư Duyệt càng cảm thấy sợ hãi, hai tay run rẩy không thôi.
Hứa Thanh Nguyên thấy vậy, liền nắm lấy bàn tay lạnh như băng an ủi cô, một lát sau, Dư Duyệt mới áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng, kể lại mọi chuyện khi nãy cho Hứa Thanh Nguyên nghe.
“Được rồi, không sao cả, chỉ là lốp xe nổ hơi mạnh thôi, đừng suy nghĩ nhiều.” Hứa Thanh Nguyên nhẹ nhàng vỗ về mái tóc còn ướt của cô, động viên cô: “Ngủ một chút đi, sáng mai thức dậy là không có chuyện gì rồi.”
Dư Duyệt gật đầu, nhưng trái tim vẫn liên tục đập nhanh, “Lúc đầu, tôi chẳng có cảm giác gì cả, đầu óc trống rỗng, như đến khi xuống xe rồi, tôi mới thấy sợ. Mấy ngày trước, ở Quảng Châu có một chiếc xe buýt vừa nổ, tôi sợ mình đã tới số rồi.”
“Đừng nói nhảm nữa!” Hứa Thanh Nguyên mắng nhẹ cô một tiếng, “Mấy chuyện chết chóc gì đấy, sau này em ít nói lại một chút! Tôi đưa em về nhà, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.”
“Không được.” Dư Duyệt lắc đầu, tuy trong lòng vẫn còn sợ, nhưng cô vẫn không quên công việc của mình, “Tôi còn phải tới cục xây dựng để xin một con dấu nữa, bây giờ công ty tôi rất vội, bận lắm, tôi không thể xin nghỉ được.”
“Không xin nghỉ?” Hứa Thanh Nguyên nhíu mày, “Bây giờ em đi còn không vững, thì làm sao mà đi làm được?” Nói tới đây, anh ta chợt nhớ tới cú ngã khi nãy của Dư Duyệt, anh ta vội vàng vén váy cô lên, không ngờ, vừa nhìn thấy, anh ta chợt kinh sợ, máu thịt be bét đầy đầu gối Dư Duyệt, đã vậy còn dính vài hạt cát.
Hứa Thanh Nguyên không thể yên tâm được, nhưng trên xe không có thuốc, nên anh ta đành dùng khăn giấy lau sơ cho cô, nói: “Bị thương nặng như vậy sao không chịu nói? Để tôi lái xe đi tìm tiệm thuốc.”
“Không thấy đau.” Dư Duyệt sững sờ đáp lời anh ta, cô thật sự chẳng thấy đau gì cả, chỉ thấy tay chân cứng đờ, nghe Hứa Thanh Nguyên nói, cô mới biết đầu gối của mình vô cùng thảm.
Hứa Thanh Nguyên thở dài một hơi, hôm nay, đúng là Dư Duyệt đã bị dọa sợ rồi. Anh ta nhét khăn giấy vào tay cô, vừa khởi động xe vừa nói: “Nếu cháy máu thì em cứ lấy khăn giấy lau, bây giờ, tôi sẽ dẫn em đi mua thuốc ngay.”
Bên ngoài, mưa vẫn còn lớn, tầm nhìn vô cùng hạn hẹp, mặc dù rất nhiều xe sống chết mà chạy, nhưng cũng có vài chiếc chạy như ốc sên, Hứa Thanh Nguyên lau mắt kính, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, không dám thả lỏng.
Đúng lúc đó, điện thoại của Dư Duyệt đột nhiên vang lên, tay cô vẫn còn cứng đờ, cầm nhiều lần mới lấy được điện thoại, “Tổng giám đốc Tịch.”
“Em đi tới đâu rồi?” Trong điện thoại, giọng nói của Tịch Thành Nghiễn có chút lo lắng, lạnh lẽo, nhưng giống như đang 'lên lớp' với người khác hơn là quan tâm.”
“Ừm... Tôi cũng không biết nữa.” Dư Duyệt nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy một mảnh trắng xóa, đành phải trả lời như vậy.
Tịch Thành Nghiễn cũng không mong chờ một người mù đường như cô sẽ cho đáp án rõ ràng gì, không so đo với, anh chậm rãi nói: “Mưa to lắm, em không cần tới cục xây dựng nữa đâu, cứ xuống tại một trạm nào đó đi, anh sẽ tới đón em.”
“Không, không cần đâu.” Dư Duyệt liên tục từ chối, công ty rất bận rộn, bây giờ mưa lại to, sao cô có thể để anh đi một đoạn đường xa chỉ để đón cô vậy được. Cô rất muốn nói đã có Hứa Thanh Nguyên rồi, nhưng không biết sao, cô lại sợ anh giận, nên đành nói: “Tôi tự kêu xe về được rồi.”
“Không được, kêu xe không an toàn, em chờ anh, điện thoại còn pin chứ? Nếu không còn thì mau tìm chỗ để sạc đi, khi nào đến, anh sẽ gọi cho em.” Nói xong, Tịch Thành Nghiễn vừa định cúp máy, Hứa Thanh Nguyên thừa dịp đèn đỏ vươn tay qua giựt lấy điện tọoại của Dư Duyệt, “Anh không cần tới, tôi đưa Dư Duyệt về.” Anh ta rất có ấn tượng với tên Tịch Thành Nghiễn này, dù sao, anh cũng là người ném cái nĩa lên người anh ta kia mà.
Bên kia, Tịch Thành Nghiễn im lặng mấy giây, nháy mắt, anh đột nhiên 'bùng nổ', cách điện thoại, Dư Duyệt cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng tức sùi bọt mép của anh.
“Dư Duyệt! Em mau nghe điện thoại cho anh! Mau nghe điện thoại! Không phải em đang ở cục xây dựng sao? Sao lại đi cùng với Hứa Thanh Nguyên! Em nói mau! Không được! Anh không muốn nghe em giải thích! Mau quay về cho anh! Mau về đây!”
Dư Duyệt run người, cô đột nhiên cảm thấy Tịch Thành Nghiễn còn đáng sợ hơn cả xe buýt bị nổ lốp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook