Nam Tinh
-
Chương 1
Ba tôi đã vứt tôi cho một tên đàn ông lạ mặt để gán nợ.
Ngỡ là mình chết chắc rồi, ai ngờ anh lại đem tôi đến một biệt thự sang trọng, lại còn đối xử với tôi như công chúa.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại mà trước đây chưa bao giờ có cơ hội cảm nhận, tôi nhắm mắt vờ ngủ, lại nghe thấy tiếng anh nằm bên cạnh, nhẹ nhàng mà nói nhỏ:”Sao nhỏ à, cuối cùng cũng tìm được em rồi.”
Đã quen bị ngược đãi chửi mắng, lần đầu được người khác cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, yêu thương hết mực.
Rõ ràng là yêu tôi nhiều vậy, nhưng cũng vì quá trân quý tôi, đến hôn còn không nỡ.
Tôi chủ động nhấc ngón tay Tống Văn Nghiễn lên, “Em là ngôi sao, còn anh là ánh trăng.”
“Tại sao?”
“Vì trong màn đêm tối đen như mực, chỉ có anh là tỏa sáng.”
Hốc mắt anh bỗng đỏ, mắt anh có thứ gì đó long lanh lóe lên, như thể vì sao.
______
1.
Ba tôi vì cờ bạc mà nợ người ta 80 vạn, không đủ khả năng chi trả. Đúng lúc hết đường xoay xở, tên chủ nợ chưa từng thấy mặt kia bỗng đề nghị lấy tôi ra trả nợ.
Cả nhà đều mừng, không chỉ xóa được nợ mà còn tống cổ được tôi.
Chả ai trong nhà thích tôi cả.
Ba gọi tôi là đứa con hoang, đ ánh đ ập chửi bới vô số lần không kể.
Ông cũng đ ánh mẹ tôi mỗi khi say rượu, còn gọi bà là con đ i ế m. Mẹ vì tôi mà bị đánh, nên cũng đâm ra chán ghét tôi.
Tôi còn có một cô em gái tên Nam Vân, ngược lại thì ba mẹ tôi rất yêu thương con bé.
Con bé nói nó là công chúa, còn tôi chỉ xứng làm người hầu cho nó, nên cứ thế mà bắt nạt tôi tùy ý.
Tôi cũng chỉ đành im lặng chịu trận, bởi nếu phản kháng sẽ chỉ bị ba mẹ đánh còn nặng hơn.
Khi bị nói là phải bị đem ra gán nợ, tôi không hề phản kháng. Tôi nghĩ, tệ hơn chỗ này là bao chứ.
Chiếc ô tô màu đen dừng ở cửa, màu sơn bóng loáng không hề hợp với ngõ nhỏ rách nát này chút nào.
Trong mắt em gái hiện ra vẻ ghen tị, quay sang cười với tôi:”Chị đi đi, đi ngủ với đám đàn ông đó, trở thành con đ i ếm bẩn thỉu giống mẹ ấy.”
Tôi quay đầu nhìn nó một cái, trong ánh mắt không hề có chút cảm xúc. Tôi chỉ thấy con bé rất giống ba.
Đều xấu xa như nhau cả.
Người đón tôi mở cửa xe ghế sau ra, tôi cẩn thận ngồi vào trong xe, lúc này mới phát hiện hàng ghế sau còn có một người đàn ông.
Anh ta rất đẹp, mặc vest như cái lúc tôi nhìn thấy anh ở chương trình kinh tế tài chính trên tivi.
“Nam Tinh.” Chất giọng dễ nghe ấy gọi tên tôi.
Tôi lo lắng nhìn anh, gật đầu.
Khoảng cách giữa chúng tôi không quá xa, anh ta nhích lại gần tôi một chút, tôi theo phản xạ mà nhích ra xa trốn. Anh như là sững sờ một chút, rồi lại ngồi im không di chuyển nữa.
Lát lâu sau, anh nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó nhìn tôi, để lộ nụ cười dịu dàng.
“Chào em, Nam Tinh. Anh tên Tống Văn Nghiễn.”
2.
Không biết anh ta đón tôi về làm gì, chỉ biết bản thân đã được trả thay cho cái nợ 80 vạn kia nên cuộc sống về sau sẽ không dễ dàng gì.
Lúc đứng trước cửa lớn, tay chân tôi luống cuống không thôi.
Miếng thảm trước mắt kia nhìn qua đã biết là rất đắt tiền.
Tôi cúi đầu nhìn xuống đôi giày dơ của mình, thẹn đến nỗi đỏ cả mặt.
Tống Văn Nghiễn thấy tôi đứng im trước cửa, lập tức đi tới chỗ tôi.
“Sao thế? Sao lại không vào?” Anh khom lưng xuống hỏi tôi, giọng anh nhẹ nhàng ôn nhu.
“Giày…tôi bẩn..” Tôi ngập ngừng, khóe mắt ngày càng hồng.
Tống Văn Nghiễn nghe thấy thế, đôi mắt đáng thương nhìn qua tôi, dường như khổ tâm không kém.
Tôi không hiểu, chẳng phải đây mới là lần đầu gặp hay sao?
Anh ta cầm lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang chảy xuống bờ má tôi, nhẹ nhàng nói:”Không cần phải sợ. Về sau, nơi này chính là nhà em.”
Nhà của tôi?
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đánh giá qua ngôi nhà lộng lẫy này một lượt rồi lại lắc đầu.
Làm sao tôi có thể xứng với căn nhà này cơ chứ.
Anh cho gọi hầu gái đến mang tôi đi tắm rửa, thay quần áo.
Trước giờ tôi chưa từng mặc được quần áo đẹp. Lúc nhỏ, có lần nhìn thấy bộ đồ mà tôi cực kỳ thích ở cửa hàng, lấy hết can đảm nói với mẹ là tôi muốn mua bộ này. Mẹ và Nam Vân chỉ nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó là biểu cảm mỉa mai.
“Nam Tinh, mày có biết là bản thân đang nói gì không?” Mẹ chán ghét liếc qua tôi một cái.
“Chắc là do tối qua sốt nên đầu óc cũng cháy hỏng hết rồi.” Nam Vân khinh thường nói.
Ngày đầu được nhận, mọi chuyện đều vượt quá dự tính của tôi. Nghĩ đến mọi thể loại kết cục, lại không nghĩ đến là sẽ được như bây giờ.
Nằm ở trên chiếc giường nhung to lớn, lại còn có chăn bông mềm mại, như thể đang nằm trên đám mây vậy.
Tôi không hề buồn ngủ.
Nhưng khi nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ, tôi lập tức nhắm mắt làm bộ ngủ.
Cửa mở ra, Tống Văn Nghiễn nhẹ nhàng từng bước vào phòng, xong đứng lại ở mép giường.
Có cảm giác như anh ta đang nằm cạnh xuống gối tôi, trong lòng bồn chồn, đành giả vờ ngủ tiếp.
Khứu giác trong bóng tối nhạy bén lạ thường, tôi mơ hồ ngửi được hương mát lạnh thoang thoảng trên người anh.
Tống Văn Nghiễn duỗi tay gạt đi vài sợi tóc thưa trên mái tôi, hơi ngứa.
“Sao nhỏ*, cuối cùng cũng tìm được em rồi.” Anh như là thở dài một tiếng.
(Nam Tinh đồng âm với ngôi sao trong tiếng trung.)
3.
Sống ở môi trường lạ lẫm nên tôi dậy sớm hơn bình thường.
Quần áo mới đã được đặt sẵn trên đầu giường, tôi thay quần áo rồi lặng lẽ rời phòng.
Tống Văn Nghiễn đang ngồi ở bàn ăn bữa sáng, ánh mắt thấy tôi liền chuyển sang vẻ kinh ngạc.
“Còn sớm vậy, sao em không ngủ thêm chút đi?” Anh liền đi đến chỗ tôi rồi bế thốc tôi lên. Một phần bữa sáng khác cũng được bày lên bàn.
“Tôi ngủ không được.”
Giọng Tống Văn Nghiễn mang theo ý thăm dò, hỏi tôi:”Sao nhỏ, nay em muốn đi chơi đâu nè?”
Đôi tay đang cầm dao nĩa định ăn món trứng rán trên đĩa ngưng lại:”Tôi..không định đi đâu chơi cả.”
Tống Văn Nghiễn lấy đĩa của tôi, dùng dao cắt giúp đồ ăn hộ tôi rồi lại đem tới trước mặt.
“Hay là đi làm với anh nhé?” Anh hỏi.
Tôi chỉ biết gật đầu.
Anh vươn tay ra định sờ lấy đầu tôi, thấy tôi không trốn tránh rồi mới dám để tay lên đỉnh đầu.
“Không cần sợ. Muốn có gì, làm gì cứ nói với anh, anh sẽ đáp ứng cho em đủ cả.”
Tôi cúi đầu xuống ăn, không nói lời nào.
Chiếc xe hôm nay tôi đi, ước chừng còn đắt hơn cả chiếc hôm qua. Tống Văn Nghiễn thật sự rất giàu, bảo sao đồng ý lấy 80 vạn ra đổi lấy tôi.
Không rõ anh ta muốn tôi làm gì.
Tống Văn Nghiễn như thể nhìn ra bộ dạng sợ hãi cảnh giác của tôi, vậy nên không hề làm khó tôi chút nào.
Vào lúc theo cạnh anh vào công ty, tôi phát hiện ra rất nhiều người chào hỏi anh.
Bọn họ, ai cũng gọi một tiếng ‘giám đốc Tống’.
Tôi không khỏi kinh ngạc, ngước lên nhìn người bên cạnh, không ngờ anh ta lợi hại như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, Tống Văn Nghiễn cúi đầu xuống, nở một nụ cười dịu dàng nhìn tôi:”Sao vậy?”
Tôi lắc đầu.
Thấy được nụ cười kia của Tống Văn Nghiễn, nhiều người không khỏi lấy làm lạ.
Nay là thứ hai, Văn Nghiễn muốn tổ chức một cuộc họp vào buổi sáng.
Thư ký đã chuẩn bị tốt mọi tài liệu, đang bàn bạc với Tống Văn Nghiễn, tôi liền ngồi xuống chiếc ghế sofa ở trong văn phòng.
Nhìn xung quanh từ khung cửa sổ kính đến xuống sàn, không có lấy một hạt bụi, mọi thứ đều trông thật nhỏ bé.
“Tinh Tinh.”
Tôi chợt quay đầu lại.
Tống Văn Nghiễn cười với tôi mà nói:”Đi chung với anh đi.”
Việc anh đem tôi đi họp cùng không khỏi khiến mọi người ‘ồ’ lên một lượt, ai cũng thử suy đoán xem người phụ nữ bên cạnh anh có thân phận gì, nhưng tôi vẫn như cũ không dám hỏi gì, Tống Văn Nghiễn có bảo gì thì tôi sẽ làm nấy.
Là anh ta dùng 80 vạn tệ đổi lấy tôi, tôi cảm thấy mình cần phải nghe lời.
Khi đó tôi không biết được anh yêu tôi đến nhường nào.
4.
Tháng đầu tiên, Tống Văn Nghiễn không rời tôi nửa bước.
Anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tôi biết được cảm giác an toàn là như nào - nhờ vào người đàn ông bên tôi suốt một tháng này.
Lần đầu anh chủ động rời khỏi tầm mắt tôi, là lúc một người phụ nữ tên Trì Ngữ Vi xuất hiện.
“Tinh Tinh, em ở văn phòng đợi anh một chút, anh sẽ về ngay, được không?”
Tống Văn Nghiễn ngồi xổm xuống xoa đầu tôi, còn tôi xoay đầu nhìn qua người phụ nữ đứng đợi ở hành lang kia, cô ta đang dựa vào cửa, khoác trên mình một áo khoác đỏ rượu.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ta nheo mắt đánh giá tôi một phen.
Như thể bị bắt quả tang, tôi dời tầm mắt sang chỗ khác.
Tống Văn Nghiễn rời đi cùng người phụ nữ kia, tôi biết rõ cô ta không ưa gì tôi lắm.
Nửa năm tiếp theo, tần suất Trì Ngữ Vi xuất hiện ở công ty Tống Văn Nghiễn tăng lên đáng kể. Mỗi lần bắt gặp, cô ta cũng chỉ né tránh, nhưng hôm nay lại khác.
Tôi kiên quyết không muốn đi họp cùng Tống Văn Nghiễn, sau nhiều lần kiên định từ chối, anh đành xuống nước thỏa hiệp.
Anh cho người mua bánh kem cùng một đống sách cho tôi, để cho tôi ngồi im ở văn phòng.
“Ừm.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Văn Nghiễn rời đi được mười phút, tiếng gõ cửa vang lên. Mở cửa ra, tôi nghiêng người nhường đường cho người kia vào trong.
“Tôi còn nghĩ cô ngây thơ đến nỗi cho rằng bản thân có thể bám sau lưng Tống Văn Nghiễn mà ở cả đời đấy.”
Trì Ngữ Vi đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống chiếc sofa mà mời tôi ngồi, như thể cô ta là chủ ở đây vậy.
Tôi ngồi xuống đối diện cô ta.
“Nam Tinh, không biết là cô có phải mơ ngủ chưa tỉnh hay không, nhưng nếu còn có suy nghĩ gả cho Tống Văn Nghiễn thì tỉnh lại giùm đi.”
Trong giọng điệu Trì Ngữ Vi không có lấy một chút cảm xúc, trên mặt vẫn còn mang nụ cười xã giao.
Tôi không đáp lời, chỉ ăn bánh kem trước mặt.
“Loại người như Tống Văn Nghiễn, hôn nhân trong mắt họ cũng chỉ là lợi ích giữa hai bên, mà hiện tại cô lại chả có gì. Sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ liên hôn, cô cũng tự biết sức mình mà ngừng mơ mộng hão huyền. Nếu giờ cô biết thân biết phận mà rời đi, tôi sẽ im lặng cho qua, nhưng nếu cô còn cố chấp không nghe lời khuyên của tôi, đừng trách tôi vô tình.”
Im lặng bao trùm lấy căn phòng.
“Rốt cuộc là cô có đang nghe tôi nói không thế!?” Giọng Trừ Ngữ Vi giờ đây mang chút tia tức giận.
Tôi bưng ly nước trên bàn uống một ngụm: ”Bị nghẹn bánh kem.”
Biểu cảm Trừ Ngữ Vi cứng đờ trong chốc lát, giây say lại cười khẩy.
“Được, đây là do cô tự chuốc lấy.”
Cô ta nghiêng mặt nhìn tôi một cái, cầm túi xách lên xoay người rời đi.
Vào lúc tôi vừa ăn xong bánh kem, Tống Văn Nghiễn cũng đã về. Anh ấy cầm khăn giấy lên lau khóe miệng còn dính kem tươi của tôi.
Không khí trong văn phòng tràn ngập mùi nước hoa lạ, Tống Văn Nghiễn cũng cảnh giác mà nhíu mày.
“Tinh Tinh..”
“Vâng, cô ấy tới rồi.”
Tôi không chút do dự, gật đầu.
5.
Trên đường về nhà, tôi không nói một lời nào, chỉ biết quay đầu nhìn ra cửa sổ. Gió thổi tóc rối bù, Tống Văn Nghiễn duỗi tay giúp tôi sửa lại tóc, bị tôi im lặng né tránh.
Tuy không thấy anh, nhưng cảm giác như anh bất an vậy.
“Nam Tinh,” Anh thử kêu tên tôi.
Tôi vẫn nhìn ra cửa sổ, không trả lời.
Thú thật, tôi cũng rất sợ.
Cả đời u ám của tôi bỗng xuất hiện tia sáng, xua tan sương mù dày đặc mà soi sáng tôi. Con tim bảo tôi nắm bắt lấy ánh sáng đó, nhưng lý trí không không ngừng bảo tôi thôi đi.
Những lời Trì Ngữ Vi nói, làm sao tôi không thấu được. Thậm chí tôi không có tham vọng nhờ Tống Văn Nghiễn mà một bước lên mây, nhưng đồng thời cũng vùng vẫy, không muốn rơi vào bóng tối sâu thẳm kia lần nữa.
Lý trí và con tim giằng xé lấy nhau, tự nhủ với bản thân rằng nên dũng cảm chớp lấy thời cơ, nhưng mặc cảm cùng với tự ti sâu trong lòng lại đè nén tất thảy.
Trong vài phút đối đầu với Trì Ngữ Vi đó, tôi đã dùng cạn dũng khí của mình.
Tối đó, tôi ở trong phòng ngây người ra, quyển sách trước mặt suốt nửa tiếng qua vẫn như cũ, chưa hề được lật sang trang kế tiếp.
Bỗng có người gõ cửa, tôi xoay người thì thấy Tống Văn Nghiễn đứng ở đó.
“Nam Tinh, trăng đêm nay đẹp lắm, em muốn đi xem không?”
Do dự một hồi, nhìn thấy ánh mắt anh có chút lo lắng, không đành lòng liền đồng ý.
Phòng ngủ Tống Văn Nghiễn rất lớn, lại còn có một ban công rộng không kém.
Tôi ngồi xuống ban công, ngước đầu lên nhìn vầng trăng sáng kia.
“Nam Tinh, chỗ này có gió, em lạnh không?”
Tôi lắc đầu.
Tống Văn Nghiễn cố ý giữ khoảng cách, sợ chừng tôi không thoải mái.
“Nam Tinh, cho dù Trì Ngữ Vi nói gì thì em cũng đừng nghe.” Rồi anh dừng một chút, “Không chỉ riêng Trì Ngữ Vi, em đừng tin bất cứ thứ gì làm em buồn. Bất kể chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng sẽ ở bên em, đối với anh, không gì là quan trọng hơn em cả.”
Tôi không kìm nổi cảm xúc của mình, nữa, quay đầu lau đi nước mắt, cố gằn giọng hỏi:”Tại sao..sao anh lại đối tối với tôi như thế?”
“Có nhiều lý do.. anh không giải thích cho em được, chuyện đã lâu quá rồi.”
“Bao lâu cơ?”
“Mấy trăm năm trước.”
“Hả?” Hốc mắt tôi đỏ lên, không tin nổi mà hướng mắt nhìn về phía Tống Văn Nghiễn, “Anh đang nói gì vậy?”
Anh ngồi xổm xuống trước mặt tôi, tay phải nhẹ nhàng mơn trớn mặt tôi, gạt nước mắt đi.
“Em chỉ cần tin, rằng anh đã tìm được em rồi, mọi thứ khác đều không quan trọng. Em không thích ai, anh đều cho bọn họ biến mất khỏi tầm mắt em, nhé?”
Ánh mắt Tống Văn Nghiễn nhìn tôi có vẻ thật sự nghiêm túc, tôi không tránh việc rùng mình khi nghe những lời này của anh.
“À…g i ế t người là phạm pháp đó, tôi không thích đâu..”
Anh mỉm cười, gật đầu chiều ý tôi:”Được.”
Lúc đó, cảm giác thật sự rất tuyệt. Ánh trăng cũng quay về bên tôi rồi.
Mái tóc đen mềm mại của anh phản lại ánh sáng của mặt trăng, tôi vô thức đưa tay ra chạm. Anh giật mình, trong mắt hiện ra tia kinh ngạc nhưng cũng không từ chối.
Như là một chú cún không quen được nuông chiều, lần đầu được người khác yêu thương vậy.
6.
Không biết vì sao lúc tỉnh dậy đã là 10 sáng hôm sau.
Tôi vội vàng mặc quần áo vào, chạy ra khỏi phòng ngủ lại thấy Tống Văn Nghiễn đang nhàn nhã ngồi ghế sô pha, một tay uống cà phê, tay còn lại xem văn kiện.
“Hôm nay.. không cần lên công ty sao?”
Thấy vẻ mặt tôi đầy vẻ lo âu, môi Tống Văn Nghiễn lộ ra một nụ cười nhạt.
“Hôm nay là ngày nghỉ.”
Nay là ngày nghỉ á?!
Ngồi trên bàn ăn sáng, trong đầu vẫn tự hỏi.
Ăn sáng xong thì làm gì bây giờ?
Nghỉ thôi mà cũng vất vả ghê, nếu cứ thế về phòng thì có vẻ không ổn lắm, nhưng nếu là ngồi cạnh Tống Văn Nghiễn..
Hơi sợ à nha.
Mãi đến khi tôi ăn xong bữa sáng với tốc độ 0.5, tôi mới hạ quyết tâm.
Nhặt lên một cuốn tiểu thuyết nước ngoài trên giá sách, rồi làm bộ thản nhiên -- ngồi xuống cạnh Tống Văn Nghiễn.
Tựa hồ thấy được Tống Văn Nghiễn ngẩn người ra một chút.
Nhưng tôi cũng không dám động đậy gì nhiều, vẫn giả vờ như không thấy, làm vẻ thong thả mở sách ra.
Đây là lần đầu tôi chủ động ở bên cạnh anh.
Trong lòng quá hồi hộp, chữ không vào đầu nổi, nhưng cũng nhờ không đọc được sách mà phát hiện ra văn kiện trong tay Tống Văn Nghiễn vẫn chưa hề được lật sang từ lúc tôi ngồi.
Hại người hại mình! Tôi chợt nghĩ liệu đây có phải là một quyết định sai lầm không.
Vừa định nhân lúc đổi sách thì chuồn, bỗng tiếng chuông cửa vang lên.
Tống Văn Nghiễn đứng dậy mở cửa, tôi ở phía sau cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng việc tiếp theo khiến tôi trợn tròn mắt.
Tống Văn Nghiễn thế mà lại mua cho tôi một lượng lớn quần áo thu đông, không biết là hãng nào nhưng nhìn qua cũng đã biết là rất đắt tiền.
Quần áo mới cứ thế mà nhét chật kín tủ đồ, tôi nhìn qua những chiếc váy rực rỡ, lại nhìn qua những đôi giày được khảm ngọc trai, đều là loại quần áo khi nhỏ tôi đến mơ cũng không dám nghĩ đến.
“Nam Tinh, em xem thử có thích không? Anh không biết em thích kiểu gì, đành tự chọn theo suy đoán của bản thân.”
Tôi gật đầu, đáp lại bằng tiếng khóc nức nở:”Thích… thích lắm.”
Ban đêm, tôi mặc vào quần áo mới, Tống Văn Nghiễn lái xe đợi tôi ở cửa.
Anh nói sẽ dẫn tôi đi dạo hội chùa trung thu.
Cảnh tượng náo nhiệt kia cũng từng là một kỉ niệm ấm áp duy nhất thời thơ ấu của tôi.
Ánh đèn rực rỡ thắp sáng ban đêm, đường dài tấp nập người qua lại, tôi theo sát Tống Văn Nghiễn, trong mắt hiện rõ niềm vui sướng không nói thành lời.
Ánh mắt tôi chợt bị một quầy thức ăn qua đường thu hút.
“Là tranh đường*!” Tôi nghiên đầu nhìn qua Tống Văn Nghiễn với ánh mắt mong chờ.
(Tranh đường tức đường họa, là một loại hình nghệ thuật dân gian truyền thống của Trung Quốc, đại khái là dùng đường chảy để làm ra mấy thanh kẹo đường với các hình khác nhau.)
Vài giây sau, tôi đã đứng trước chiếc bàn xoay ở quán tranh đường cũ kĩ kia, nhìn về phía con trỏ đang chậm dần lại.
Trong lòng tôi hô to, muốn hình con rồng!
Tiếc là con trỏ lại lướt qua con rồng, cuối cùng dừng ở hình con chim ác là.
Tiếng hót líu lo của chim ác là cũng dễ thương, nên tôi vẫn vui vẻ chấp nhận.
Cầm cây tranh họa sinh động, tôi như như trẻ tám tuổi, vừa đi vừa liếm thanh kẹo trên tay.
A, đây là..
Một ông già với bộ đồ rách rưới đang ngồi ở ven đường, bên cạnh còn có một lá cờ nhỏ, trên đó ghi chữ ‘bói’.
Trước giờ tôi vốn không tin vào mấy thứ tâm linh cho lắm, nên coi như không để ý mà cùng Tống Văn Nghiễn đi qua, lại cảm giác như có ai đó nhìn mình.
Tôi quay đầu, thấy ông lão kia đang nhìn tôi cười.
“Tiền duyên chưa dứt, nay lại tương phùng."
Tống Văn Nghiễn nghe thấy thế chân bỗng dừng bước, ngẩng đầu nhìn ông lão kia một cái, không nói lời nào, rồi ánh nhìn của anh chuyển sang tôi.
“Nam Tinh, em còn thích gì không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
7.
Ngồi trên xe, tôi liền phát hiện đây không phải là đường về nhà, mà là đường đến công ty.
“Đến công ty sao?”
“Không phải.” Anh nhìn qua tôi, ánh mắt mang ý cười.
Xe đi qua công ty, rồi dừng lại ở một hẻm nhỏ. Trước mặt là một tiệm bánh ngọt, lộng lẫy đến phát sáng, ánh đèn vàng ấm chiếu rọi xuống bờ hồ khiến tôi không tài nào rời mắt khỏi.
“Nam Tinh, cửa hàng này đẹp không?” Tống Văn Nghiễn hỏi tôi.
Tôi gật gật đầu, “Rất đẹp!”
Bỗng anh đem chìa khóa trong tay ra, đặt vào tay tôi, “Nam Tinh, sinh nhật vui vẻ.”
Tầm mắt tôi bỗng mờ đi.
Nhiều năm không được nghe những lời yêu thương, nên đã sớm quên mất sinh nhật của bản thân.
Lúc trước khi ở văn phòng Tống Văn Nghiễn ăn bán kem, tôi có ngẫu hứng nói, ước gì cũng có cho mình một tiệm bánh ngột, vậy thì có thể tự mình làm bánh kem ăn cả ngày.
Không nghĩ rằng anh lại để tâm đến vậy.
Từ nhỏ, tôi nào được yêu thương đến thế này, không biết phải đáp trả lòng tốt này như thế nào, chỉ biết lấy mu bàn tay lau bừa nước mắt, nhìn Tống Văn Nghiễn không biết nên làm gì.
Anh chỉ khẽ mỉm cười xoa đầu tôi:”Đừng khóc.”
Tiến một bước lên phía trước, nhào vào lồng ngực anh mà ôm lấy, mặc kệ việc Tống Văn Nghiễn bất ngờ đến cả người cứng đờ mà tham lam chiếm lấy hơi ấm nơi anh.
Ở trong lòng ngực anh, tôi nức nở, những điều mong ước không thành lúc nhỏ, bây giờ cũng đã hoàn thành cả rồi.
“Tống Văn Nghiễn, cảm ơn..”
Tôi nói nhỏ, cảm nhận được anh cũng đang nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Anh mua cho tôi một cái bánh kem thật lớn, hai chúng tôi ngồi đối diện nhau trong căn phòng đã tắt đèn, ước nguyện dưới ánh nến mờ ảo.
Vậy nhưng tôi vừa ước vừa khóc, Tống Văn Nghiễn thấy vậy liền ngồi cạnh tôi hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi nói:”Nhiều lúc em sợ lắm.”
“Sao lại sợ? Có ai làm khó em à? Hay là vì Trì Ngữ Vi?”
Tôi lắc đầu, “Cuộc sống này đối với em hạnh phúc quá đỗi, hạnh phúc đến khó tin, em sợ, một ngày nào đó anh sẽ bỗng biến mất, đột ngột như cách anh xuất hiện vậy."
Tống Văn Nghiễn dựa cằm tôi vào vai anh, ở bên tai tôi mà hạ giọng hứa:”Không đâu, anh sẽ không biến mất, sẽ mãi mãi ở bên em.”
“Tống Văn Nghiễn.”
“Sao thế?”
“Rốt cuộc… tình cảm của anh đối với em là gì?”
Anh sững người, đôi môi khép rồi lại mở, không dám mở lời.
“Nam Tinh không cần lo, em thích thế nào thì hai ta là thế đấy, nếu em thích cuộc sống như bây giờ, hai ta đều như vậy đến cuối đời.”
Đôi mắt tôi nhìn Tống Văn Nghiễn chăm chú, ngọn lửa bập bùng chưa tắt lay động, phản chiếu lại trong đôi mắt anh.
Mí mắt tôi đọng lại nước mắt, không biết lấy can đảm từ đâu mà bình tĩnh nói với anh: ”Tống Văn Nghiễn, hôm nay em tròn mười tám.”
Ngỡ là mình chết chắc rồi, ai ngờ anh lại đem tôi đến một biệt thự sang trọng, lại còn đối xử với tôi như công chúa.
Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại mà trước đây chưa bao giờ có cơ hội cảm nhận, tôi nhắm mắt vờ ngủ, lại nghe thấy tiếng anh nằm bên cạnh, nhẹ nhàng mà nói nhỏ:”Sao nhỏ à, cuối cùng cũng tìm được em rồi.”
Đã quen bị ngược đãi chửi mắng, lần đầu được người khác cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, yêu thương hết mực.
Rõ ràng là yêu tôi nhiều vậy, nhưng cũng vì quá trân quý tôi, đến hôn còn không nỡ.
Tôi chủ động nhấc ngón tay Tống Văn Nghiễn lên, “Em là ngôi sao, còn anh là ánh trăng.”
“Tại sao?”
“Vì trong màn đêm tối đen như mực, chỉ có anh là tỏa sáng.”
Hốc mắt anh bỗng đỏ, mắt anh có thứ gì đó long lanh lóe lên, như thể vì sao.
______
1.
Ba tôi vì cờ bạc mà nợ người ta 80 vạn, không đủ khả năng chi trả. Đúng lúc hết đường xoay xở, tên chủ nợ chưa từng thấy mặt kia bỗng đề nghị lấy tôi ra trả nợ.
Cả nhà đều mừng, không chỉ xóa được nợ mà còn tống cổ được tôi.
Chả ai trong nhà thích tôi cả.
Ba gọi tôi là đứa con hoang, đ ánh đ ập chửi bới vô số lần không kể.
Ông cũng đ ánh mẹ tôi mỗi khi say rượu, còn gọi bà là con đ i ế m. Mẹ vì tôi mà bị đánh, nên cũng đâm ra chán ghét tôi.
Tôi còn có một cô em gái tên Nam Vân, ngược lại thì ba mẹ tôi rất yêu thương con bé.
Con bé nói nó là công chúa, còn tôi chỉ xứng làm người hầu cho nó, nên cứ thế mà bắt nạt tôi tùy ý.
Tôi cũng chỉ đành im lặng chịu trận, bởi nếu phản kháng sẽ chỉ bị ba mẹ đánh còn nặng hơn.
Khi bị nói là phải bị đem ra gán nợ, tôi không hề phản kháng. Tôi nghĩ, tệ hơn chỗ này là bao chứ.
Chiếc ô tô màu đen dừng ở cửa, màu sơn bóng loáng không hề hợp với ngõ nhỏ rách nát này chút nào.
Trong mắt em gái hiện ra vẻ ghen tị, quay sang cười với tôi:”Chị đi đi, đi ngủ với đám đàn ông đó, trở thành con đ i ếm bẩn thỉu giống mẹ ấy.”
Tôi quay đầu nhìn nó một cái, trong ánh mắt không hề có chút cảm xúc. Tôi chỉ thấy con bé rất giống ba.
Đều xấu xa như nhau cả.
Người đón tôi mở cửa xe ghế sau ra, tôi cẩn thận ngồi vào trong xe, lúc này mới phát hiện hàng ghế sau còn có một người đàn ông.
Anh ta rất đẹp, mặc vest như cái lúc tôi nhìn thấy anh ở chương trình kinh tế tài chính trên tivi.
“Nam Tinh.” Chất giọng dễ nghe ấy gọi tên tôi.
Tôi lo lắng nhìn anh, gật đầu.
Khoảng cách giữa chúng tôi không quá xa, anh ta nhích lại gần tôi một chút, tôi theo phản xạ mà nhích ra xa trốn. Anh như là sững sờ một chút, rồi lại ngồi im không di chuyển nữa.
Lát lâu sau, anh nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó nhìn tôi, để lộ nụ cười dịu dàng.
“Chào em, Nam Tinh. Anh tên Tống Văn Nghiễn.”
2.
Không biết anh ta đón tôi về làm gì, chỉ biết bản thân đã được trả thay cho cái nợ 80 vạn kia nên cuộc sống về sau sẽ không dễ dàng gì.
Lúc đứng trước cửa lớn, tay chân tôi luống cuống không thôi.
Miếng thảm trước mắt kia nhìn qua đã biết là rất đắt tiền.
Tôi cúi đầu nhìn xuống đôi giày dơ của mình, thẹn đến nỗi đỏ cả mặt.
Tống Văn Nghiễn thấy tôi đứng im trước cửa, lập tức đi tới chỗ tôi.
“Sao thế? Sao lại không vào?” Anh khom lưng xuống hỏi tôi, giọng anh nhẹ nhàng ôn nhu.
“Giày…tôi bẩn..” Tôi ngập ngừng, khóe mắt ngày càng hồng.
Tống Văn Nghiễn nghe thấy thế, đôi mắt đáng thương nhìn qua tôi, dường như khổ tâm không kém.
Tôi không hiểu, chẳng phải đây mới là lần đầu gặp hay sao?
Anh ta cầm lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang chảy xuống bờ má tôi, nhẹ nhàng nói:”Không cần phải sợ. Về sau, nơi này chính là nhà em.”
Nhà của tôi?
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đánh giá qua ngôi nhà lộng lẫy này một lượt rồi lại lắc đầu.
Làm sao tôi có thể xứng với căn nhà này cơ chứ.
Anh cho gọi hầu gái đến mang tôi đi tắm rửa, thay quần áo.
Trước giờ tôi chưa từng mặc được quần áo đẹp. Lúc nhỏ, có lần nhìn thấy bộ đồ mà tôi cực kỳ thích ở cửa hàng, lấy hết can đảm nói với mẹ là tôi muốn mua bộ này. Mẹ và Nam Vân chỉ nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó là biểu cảm mỉa mai.
“Nam Tinh, mày có biết là bản thân đang nói gì không?” Mẹ chán ghét liếc qua tôi một cái.
“Chắc là do tối qua sốt nên đầu óc cũng cháy hỏng hết rồi.” Nam Vân khinh thường nói.
Ngày đầu được nhận, mọi chuyện đều vượt quá dự tính của tôi. Nghĩ đến mọi thể loại kết cục, lại không nghĩ đến là sẽ được như bây giờ.
Nằm ở trên chiếc giường nhung to lớn, lại còn có chăn bông mềm mại, như thể đang nằm trên đám mây vậy.
Tôi không hề buồn ngủ.
Nhưng khi nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ, tôi lập tức nhắm mắt làm bộ ngủ.
Cửa mở ra, Tống Văn Nghiễn nhẹ nhàng từng bước vào phòng, xong đứng lại ở mép giường.
Có cảm giác như anh ta đang nằm cạnh xuống gối tôi, trong lòng bồn chồn, đành giả vờ ngủ tiếp.
Khứu giác trong bóng tối nhạy bén lạ thường, tôi mơ hồ ngửi được hương mát lạnh thoang thoảng trên người anh.
Tống Văn Nghiễn duỗi tay gạt đi vài sợi tóc thưa trên mái tôi, hơi ngứa.
“Sao nhỏ*, cuối cùng cũng tìm được em rồi.” Anh như là thở dài một tiếng.
(Nam Tinh đồng âm với ngôi sao trong tiếng trung.)
3.
Sống ở môi trường lạ lẫm nên tôi dậy sớm hơn bình thường.
Quần áo mới đã được đặt sẵn trên đầu giường, tôi thay quần áo rồi lặng lẽ rời phòng.
Tống Văn Nghiễn đang ngồi ở bàn ăn bữa sáng, ánh mắt thấy tôi liền chuyển sang vẻ kinh ngạc.
“Còn sớm vậy, sao em không ngủ thêm chút đi?” Anh liền đi đến chỗ tôi rồi bế thốc tôi lên. Một phần bữa sáng khác cũng được bày lên bàn.
“Tôi ngủ không được.”
Giọng Tống Văn Nghiễn mang theo ý thăm dò, hỏi tôi:”Sao nhỏ, nay em muốn đi chơi đâu nè?”
Đôi tay đang cầm dao nĩa định ăn món trứng rán trên đĩa ngưng lại:”Tôi..không định đi đâu chơi cả.”
Tống Văn Nghiễn lấy đĩa của tôi, dùng dao cắt giúp đồ ăn hộ tôi rồi lại đem tới trước mặt.
“Hay là đi làm với anh nhé?” Anh hỏi.
Tôi chỉ biết gật đầu.
Anh vươn tay ra định sờ lấy đầu tôi, thấy tôi không trốn tránh rồi mới dám để tay lên đỉnh đầu.
“Không cần sợ. Muốn có gì, làm gì cứ nói với anh, anh sẽ đáp ứng cho em đủ cả.”
Tôi cúi đầu xuống ăn, không nói lời nào.
Chiếc xe hôm nay tôi đi, ước chừng còn đắt hơn cả chiếc hôm qua. Tống Văn Nghiễn thật sự rất giàu, bảo sao đồng ý lấy 80 vạn ra đổi lấy tôi.
Không rõ anh ta muốn tôi làm gì.
Tống Văn Nghiễn như thể nhìn ra bộ dạng sợ hãi cảnh giác của tôi, vậy nên không hề làm khó tôi chút nào.
Vào lúc theo cạnh anh vào công ty, tôi phát hiện ra rất nhiều người chào hỏi anh.
Bọn họ, ai cũng gọi một tiếng ‘giám đốc Tống’.
Tôi không khỏi kinh ngạc, ngước lên nhìn người bên cạnh, không ngờ anh ta lợi hại như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, Tống Văn Nghiễn cúi đầu xuống, nở một nụ cười dịu dàng nhìn tôi:”Sao vậy?”
Tôi lắc đầu.
Thấy được nụ cười kia của Tống Văn Nghiễn, nhiều người không khỏi lấy làm lạ.
Nay là thứ hai, Văn Nghiễn muốn tổ chức một cuộc họp vào buổi sáng.
Thư ký đã chuẩn bị tốt mọi tài liệu, đang bàn bạc với Tống Văn Nghiễn, tôi liền ngồi xuống chiếc ghế sofa ở trong văn phòng.
Nhìn xung quanh từ khung cửa sổ kính đến xuống sàn, không có lấy một hạt bụi, mọi thứ đều trông thật nhỏ bé.
“Tinh Tinh.”
Tôi chợt quay đầu lại.
Tống Văn Nghiễn cười với tôi mà nói:”Đi chung với anh đi.”
Việc anh đem tôi đi họp cùng không khỏi khiến mọi người ‘ồ’ lên một lượt, ai cũng thử suy đoán xem người phụ nữ bên cạnh anh có thân phận gì, nhưng tôi vẫn như cũ không dám hỏi gì, Tống Văn Nghiễn có bảo gì thì tôi sẽ làm nấy.
Là anh ta dùng 80 vạn tệ đổi lấy tôi, tôi cảm thấy mình cần phải nghe lời.
Khi đó tôi không biết được anh yêu tôi đến nhường nào.
4.
Tháng đầu tiên, Tống Văn Nghiễn không rời tôi nửa bước.
Anh ấy đối xử với tôi rất tốt. Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tôi biết được cảm giác an toàn là như nào - nhờ vào người đàn ông bên tôi suốt một tháng này.
Lần đầu anh chủ động rời khỏi tầm mắt tôi, là lúc một người phụ nữ tên Trì Ngữ Vi xuất hiện.
“Tinh Tinh, em ở văn phòng đợi anh một chút, anh sẽ về ngay, được không?”
Tống Văn Nghiễn ngồi xổm xuống xoa đầu tôi, còn tôi xoay đầu nhìn qua người phụ nữ đứng đợi ở hành lang kia, cô ta đang dựa vào cửa, khoác trên mình một áo khoác đỏ rượu.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ta nheo mắt đánh giá tôi một phen.
Như thể bị bắt quả tang, tôi dời tầm mắt sang chỗ khác.
Tống Văn Nghiễn rời đi cùng người phụ nữ kia, tôi biết rõ cô ta không ưa gì tôi lắm.
Nửa năm tiếp theo, tần suất Trì Ngữ Vi xuất hiện ở công ty Tống Văn Nghiễn tăng lên đáng kể. Mỗi lần bắt gặp, cô ta cũng chỉ né tránh, nhưng hôm nay lại khác.
Tôi kiên quyết không muốn đi họp cùng Tống Văn Nghiễn, sau nhiều lần kiên định từ chối, anh đành xuống nước thỏa hiệp.
Anh cho người mua bánh kem cùng một đống sách cho tôi, để cho tôi ngồi im ở văn phòng.
“Ừm.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Văn Nghiễn rời đi được mười phút, tiếng gõ cửa vang lên. Mở cửa ra, tôi nghiêng người nhường đường cho người kia vào trong.
“Tôi còn nghĩ cô ngây thơ đến nỗi cho rằng bản thân có thể bám sau lưng Tống Văn Nghiễn mà ở cả đời đấy.”
Trì Ngữ Vi đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống chiếc sofa mà mời tôi ngồi, như thể cô ta là chủ ở đây vậy.
Tôi ngồi xuống đối diện cô ta.
“Nam Tinh, không biết là cô có phải mơ ngủ chưa tỉnh hay không, nhưng nếu còn có suy nghĩ gả cho Tống Văn Nghiễn thì tỉnh lại giùm đi.”
Trong giọng điệu Trì Ngữ Vi không có lấy một chút cảm xúc, trên mặt vẫn còn mang nụ cười xã giao.
Tôi không đáp lời, chỉ ăn bánh kem trước mặt.
“Loại người như Tống Văn Nghiễn, hôn nhân trong mắt họ cũng chỉ là lợi ích giữa hai bên, mà hiện tại cô lại chả có gì. Sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ liên hôn, cô cũng tự biết sức mình mà ngừng mơ mộng hão huyền. Nếu giờ cô biết thân biết phận mà rời đi, tôi sẽ im lặng cho qua, nhưng nếu cô còn cố chấp không nghe lời khuyên của tôi, đừng trách tôi vô tình.”
Im lặng bao trùm lấy căn phòng.
“Rốt cuộc là cô có đang nghe tôi nói không thế!?” Giọng Trừ Ngữ Vi giờ đây mang chút tia tức giận.
Tôi bưng ly nước trên bàn uống một ngụm: ”Bị nghẹn bánh kem.”
Biểu cảm Trừ Ngữ Vi cứng đờ trong chốc lát, giây say lại cười khẩy.
“Được, đây là do cô tự chuốc lấy.”
Cô ta nghiêng mặt nhìn tôi một cái, cầm túi xách lên xoay người rời đi.
Vào lúc tôi vừa ăn xong bánh kem, Tống Văn Nghiễn cũng đã về. Anh ấy cầm khăn giấy lên lau khóe miệng còn dính kem tươi của tôi.
Không khí trong văn phòng tràn ngập mùi nước hoa lạ, Tống Văn Nghiễn cũng cảnh giác mà nhíu mày.
“Tinh Tinh..”
“Vâng, cô ấy tới rồi.”
Tôi không chút do dự, gật đầu.
5.
Trên đường về nhà, tôi không nói một lời nào, chỉ biết quay đầu nhìn ra cửa sổ. Gió thổi tóc rối bù, Tống Văn Nghiễn duỗi tay giúp tôi sửa lại tóc, bị tôi im lặng né tránh.
Tuy không thấy anh, nhưng cảm giác như anh bất an vậy.
“Nam Tinh,” Anh thử kêu tên tôi.
Tôi vẫn nhìn ra cửa sổ, không trả lời.
Thú thật, tôi cũng rất sợ.
Cả đời u ám của tôi bỗng xuất hiện tia sáng, xua tan sương mù dày đặc mà soi sáng tôi. Con tim bảo tôi nắm bắt lấy ánh sáng đó, nhưng lý trí không không ngừng bảo tôi thôi đi.
Những lời Trì Ngữ Vi nói, làm sao tôi không thấu được. Thậm chí tôi không có tham vọng nhờ Tống Văn Nghiễn mà một bước lên mây, nhưng đồng thời cũng vùng vẫy, không muốn rơi vào bóng tối sâu thẳm kia lần nữa.
Lý trí và con tim giằng xé lấy nhau, tự nhủ với bản thân rằng nên dũng cảm chớp lấy thời cơ, nhưng mặc cảm cùng với tự ti sâu trong lòng lại đè nén tất thảy.
Trong vài phút đối đầu với Trì Ngữ Vi đó, tôi đã dùng cạn dũng khí của mình.
Tối đó, tôi ở trong phòng ngây người ra, quyển sách trước mặt suốt nửa tiếng qua vẫn như cũ, chưa hề được lật sang trang kế tiếp.
Bỗng có người gõ cửa, tôi xoay người thì thấy Tống Văn Nghiễn đứng ở đó.
“Nam Tinh, trăng đêm nay đẹp lắm, em muốn đi xem không?”
Do dự một hồi, nhìn thấy ánh mắt anh có chút lo lắng, không đành lòng liền đồng ý.
Phòng ngủ Tống Văn Nghiễn rất lớn, lại còn có một ban công rộng không kém.
Tôi ngồi xuống ban công, ngước đầu lên nhìn vầng trăng sáng kia.
“Nam Tinh, chỗ này có gió, em lạnh không?”
Tôi lắc đầu.
Tống Văn Nghiễn cố ý giữ khoảng cách, sợ chừng tôi không thoải mái.
“Nam Tinh, cho dù Trì Ngữ Vi nói gì thì em cũng đừng nghe.” Rồi anh dừng một chút, “Không chỉ riêng Trì Ngữ Vi, em đừng tin bất cứ thứ gì làm em buồn. Bất kể chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh cũng sẽ ở bên em, đối với anh, không gì là quan trọng hơn em cả.”
Tôi không kìm nổi cảm xúc của mình, nữa, quay đầu lau đi nước mắt, cố gằn giọng hỏi:”Tại sao..sao anh lại đối tối với tôi như thế?”
“Có nhiều lý do.. anh không giải thích cho em được, chuyện đã lâu quá rồi.”
“Bao lâu cơ?”
“Mấy trăm năm trước.”
“Hả?” Hốc mắt tôi đỏ lên, không tin nổi mà hướng mắt nhìn về phía Tống Văn Nghiễn, “Anh đang nói gì vậy?”
Anh ngồi xổm xuống trước mặt tôi, tay phải nhẹ nhàng mơn trớn mặt tôi, gạt nước mắt đi.
“Em chỉ cần tin, rằng anh đã tìm được em rồi, mọi thứ khác đều không quan trọng. Em không thích ai, anh đều cho bọn họ biến mất khỏi tầm mắt em, nhé?”
Ánh mắt Tống Văn Nghiễn nhìn tôi có vẻ thật sự nghiêm túc, tôi không tránh việc rùng mình khi nghe những lời này của anh.
“À…g i ế t người là phạm pháp đó, tôi không thích đâu..”
Anh mỉm cười, gật đầu chiều ý tôi:”Được.”
Lúc đó, cảm giác thật sự rất tuyệt. Ánh trăng cũng quay về bên tôi rồi.
Mái tóc đen mềm mại của anh phản lại ánh sáng của mặt trăng, tôi vô thức đưa tay ra chạm. Anh giật mình, trong mắt hiện ra tia kinh ngạc nhưng cũng không từ chối.
Như là một chú cún không quen được nuông chiều, lần đầu được người khác yêu thương vậy.
6.
Không biết vì sao lúc tỉnh dậy đã là 10 sáng hôm sau.
Tôi vội vàng mặc quần áo vào, chạy ra khỏi phòng ngủ lại thấy Tống Văn Nghiễn đang nhàn nhã ngồi ghế sô pha, một tay uống cà phê, tay còn lại xem văn kiện.
“Hôm nay.. không cần lên công ty sao?”
Thấy vẻ mặt tôi đầy vẻ lo âu, môi Tống Văn Nghiễn lộ ra một nụ cười nhạt.
“Hôm nay là ngày nghỉ.”
Nay là ngày nghỉ á?!
Ngồi trên bàn ăn sáng, trong đầu vẫn tự hỏi.
Ăn sáng xong thì làm gì bây giờ?
Nghỉ thôi mà cũng vất vả ghê, nếu cứ thế về phòng thì có vẻ không ổn lắm, nhưng nếu là ngồi cạnh Tống Văn Nghiễn..
Hơi sợ à nha.
Mãi đến khi tôi ăn xong bữa sáng với tốc độ 0.5, tôi mới hạ quyết tâm.
Nhặt lên một cuốn tiểu thuyết nước ngoài trên giá sách, rồi làm bộ thản nhiên -- ngồi xuống cạnh Tống Văn Nghiễn.
Tựa hồ thấy được Tống Văn Nghiễn ngẩn người ra một chút.
Nhưng tôi cũng không dám động đậy gì nhiều, vẫn giả vờ như không thấy, làm vẻ thong thả mở sách ra.
Đây là lần đầu tôi chủ động ở bên cạnh anh.
Trong lòng quá hồi hộp, chữ không vào đầu nổi, nhưng cũng nhờ không đọc được sách mà phát hiện ra văn kiện trong tay Tống Văn Nghiễn vẫn chưa hề được lật sang từ lúc tôi ngồi.
Hại người hại mình! Tôi chợt nghĩ liệu đây có phải là một quyết định sai lầm không.
Vừa định nhân lúc đổi sách thì chuồn, bỗng tiếng chuông cửa vang lên.
Tống Văn Nghiễn đứng dậy mở cửa, tôi ở phía sau cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng việc tiếp theo khiến tôi trợn tròn mắt.
Tống Văn Nghiễn thế mà lại mua cho tôi một lượng lớn quần áo thu đông, không biết là hãng nào nhưng nhìn qua cũng đã biết là rất đắt tiền.
Quần áo mới cứ thế mà nhét chật kín tủ đồ, tôi nhìn qua những chiếc váy rực rỡ, lại nhìn qua những đôi giày được khảm ngọc trai, đều là loại quần áo khi nhỏ tôi đến mơ cũng không dám nghĩ đến.
“Nam Tinh, em xem thử có thích không? Anh không biết em thích kiểu gì, đành tự chọn theo suy đoán của bản thân.”
Tôi gật đầu, đáp lại bằng tiếng khóc nức nở:”Thích… thích lắm.”
Ban đêm, tôi mặc vào quần áo mới, Tống Văn Nghiễn lái xe đợi tôi ở cửa.
Anh nói sẽ dẫn tôi đi dạo hội chùa trung thu.
Cảnh tượng náo nhiệt kia cũng từng là một kỉ niệm ấm áp duy nhất thời thơ ấu của tôi.
Ánh đèn rực rỡ thắp sáng ban đêm, đường dài tấp nập người qua lại, tôi theo sát Tống Văn Nghiễn, trong mắt hiện rõ niềm vui sướng không nói thành lời.
Ánh mắt tôi chợt bị một quầy thức ăn qua đường thu hút.
“Là tranh đường*!” Tôi nghiên đầu nhìn qua Tống Văn Nghiễn với ánh mắt mong chờ.
(Tranh đường tức đường họa, là một loại hình nghệ thuật dân gian truyền thống của Trung Quốc, đại khái là dùng đường chảy để làm ra mấy thanh kẹo đường với các hình khác nhau.)
Vài giây sau, tôi đã đứng trước chiếc bàn xoay ở quán tranh đường cũ kĩ kia, nhìn về phía con trỏ đang chậm dần lại.
Trong lòng tôi hô to, muốn hình con rồng!
Tiếc là con trỏ lại lướt qua con rồng, cuối cùng dừng ở hình con chim ác là.
Tiếng hót líu lo của chim ác là cũng dễ thương, nên tôi vẫn vui vẻ chấp nhận.
Cầm cây tranh họa sinh động, tôi như như trẻ tám tuổi, vừa đi vừa liếm thanh kẹo trên tay.
A, đây là..
Một ông già với bộ đồ rách rưới đang ngồi ở ven đường, bên cạnh còn có một lá cờ nhỏ, trên đó ghi chữ ‘bói’.
Trước giờ tôi vốn không tin vào mấy thứ tâm linh cho lắm, nên coi như không để ý mà cùng Tống Văn Nghiễn đi qua, lại cảm giác như có ai đó nhìn mình.
Tôi quay đầu, thấy ông lão kia đang nhìn tôi cười.
“Tiền duyên chưa dứt, nay lại tương phùng."
Tống Văn Nghiễn nghe thấy thế chân bỗng dừng bước, ngẩng đầu nhìn ông lão kia một cái, không nói lời nào, rồi ánh nhìn của anh chuyển sang tôi.
“Nam Tinh, em còn thích gì không?” Anh nhẹ giọng hỏi.
7.
Ngồi trên xe, tôi liền phát hiện đây không phải là đường về nhà, mà là đường đến công ty.
“Đến công ty sao?”
“Không phải.” Anh nhìn qua tôi, ánh mắt mang ý cười.
Xe đi qua công ty, rồi dừng lại ở một hẻm nhỏ. Trước mặt là một tiệm bánh ngọt, lộng lẫy đến phát sáng, ánh đèn vàng ấm chiếu rọi xuống bờ hồ khiến tôi không tài nào rời mắt khỏi.
“Nam Tinh, cửa hàng này đẹp không?” Tống Văn Nghiễn hỏi tôi.
Tôi gật gật đầu, “Rất đẹp!”
Bỗng anh đem chìa khóa trong tay ra, đặt vào tay tôi, “Nam Tinh, sinh nhật vui vẻ.”
Tầm mắt tôi bỗng mờ đi.
Nhiều năm không được nghe những lời yêu thương, nên đã sớm quên mất sinh nhật của bản thân.
Lúc trước khi ở văn phòng Tống Văn Nghiễn ăn bán kem, tôi có ngẫu hứng nói, ước gì cũng có cho mình một tiệm bánh ngột, vậy thì có thể tự mình làm bánh kem ăn cả ngày.
Không nghĩ rằng anh lại để tâm đến vậy.
Từ nhỏ, tôi nào được yêu thương đến thế này, không biết phải đáp trả lòng tốt này như thế nào, chỉ biết lấy mu bàn tay lau bừa nước mắt, nhìn Tống Văn Nghiễn không biết nên làm gì.
Anh chỉ khẽ mỉm cười xoa đầu tôi:”Đừng khóc.”
Tiến một bước lên phía trước, nhào vào lồng ngực anh mà ôm lấy, mặc kệ việc Tống Văn Nghiễn bất ngờ đến cả người cứng đờ mà tham lam chiếm lấy hơi ấm nơi anh.
Ở trong lòng ngực anh, tôi nức nở, những điều mong ước không thành lúc nhỏ, bây giờ cũng đã hoàn thành cả rồi.
“Tống Văn Nghiễn, cảm ơn..”
Tôi nói nhỏ, cảm nhận được anh cũng đang nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Anh mua cho tôi một cái bánh kem thật lớn, hai chúng tôi ngồi đối diện nhau trong căn phòng đã tắt đèn, ước nguyện dưới ánh nến mờ ảo.
Vậy nhưng tôi vừa ước vừa khóc, Tống Văn Nghiễn thấy vậy liền ngồi cạnh tôi hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi nói:”Nhiều lúc em sợ lắm.”
“Sao lại sợ? Có ai làm khó em à? Hay là vì Trì Ngữ Vi?”
Tôi lắc đầu, “Cuộc sống này đối với em hạnh phúc quá đỗi, hạnh phúc đến khó tin, em sợ, một ngày nào đó anh sẽ bỗng biến mất, đột ngột như cách anh xuất hiện vậy."
Tống Văn Nghiễn dựa cằm tôi vào vai anh, ở bên tai tôi mà hạ giọng hứa:”Không đâu, anh sẽ không biến mất, sẽ mãi mãi ở bên em.”
“Tống Văn Nghiễn.”
“Sao thế?”
“Rốt cuộc… tình cảm của anh đối với em là gì?”
Anh sững người, đôi môi khép rồi lại mở, không dám mở lời.
“Nam Tinh không cần lo, em thích thế nào thì hai ta là thế đấy, nếu em thích cuộc sống như bây giờ, hai ta đều như vậy đến cuối đời.”
Đôi mắt tôi nhìn Tống Văn Nghiễn chăm chú, ngọn lửa bập bùng chưa tắt lay động, phản chiếu lại trong đôi mắt anh.
Mí mắt tôi đọng lại nước mắt, không biết lấy can đảm từ đâu mà bình tĩnh nói với anh: ”Tống Văn Nghiễn, hôm nay em tròn mười tám.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook