Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
Chương 9: Lê hải đường…

Quay về phòng làm việc ngồi một hồi đã bị lãnh đạo gọi đến. Từ thái độ nói đến luận văn, từ luận văn nói đến chức vụ, đơn giản là luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại. Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim chống cự, cuối cùng đã tới giờ nghỉ trưa. Ngẫm lại cơm còn chưa ăn, nhưng cũng không thấy đói, vì thế tôi quyết định đi ra bên ngoài một chút, thuận tiện hút điếu thuốc.

Xung quanh Tứ Viện có một đơn vị quân khu lệ thuộc, cụ thể làm gì tôi cũng không rõ lắm, nhưng có một hậu hoa viên, hầu như không có ai tới, trông cũng kha khá. Tôi có đôi khi sau bữa trưa sẽ tới bên đó đi tiêu thực. Nhưng mà tôi mới vừa đi đến cổng Tứ Viện, bắt chuyện với bảo vệ đã bị người chặn lại.

“Bác sĩ Lê?”

Là một người đàn ông. Vóc dáng rất cao, trông không tồi, khuôn mặt cũng có tư thái làm nữ sinh thét chói tai. Tôi yên lặng quan sát hắn, gật đầu: “Là tôi, anh là…”

“À, xin chào, tôi là Lục Niệm.” Hắn vươn tay ra, “Anh của Lục Tưởng.”

“Xin chào.” Tôi cầm tay hắn, có hơi nghi ngờ, “Anh trai? Năm nay anh…?”

“Tôi là anh họ của cậu ấy. Tôi tới xin lỗi bác sĩ Lê, đồng thời nói cảm ơn.” Lục Niệm áy náy nói, “Bác sĩ Lê hao tâm tổn trí vì Tưởng Tưởng như vậy mà chúng tôi còn… Thật là vô cùng xấu hổ.”

“Không cần.” Tâm tình tôi bây giờ không thích hợp để nói nhiều, chỉ ngắn gọn trả lời, “Đây là công việc của tôi, tôi dựa vào cái này kiếm tiền. Tôi nếu cầm tiền lương, cố hết sức giúp đỡ mỗi một bệnh nhân là chức trách của tôi, xin lỗi hay là cảm ơn đều không cần thiết.”

“Bác sĩ Lê, anh là một bác sĩ tốt.” Lục Niệm gật đầu với tôi, “Vừa rồi Tưởng Tưởng còn nói với tôi, bác sĩ Lê nếu là anh trai cậu ấy thì tốt rồi.”

“Tưởng Tưởng nói? Tôi cứ tưởng Tưởng Tưởng chỉ nói chuyện với tôi.” Tôi vốn đang muốn đi, vừa nghe lời này thì ngẩng đầu nhìn hắn.

“Tưởng Tưởng từ nhỏ cũng rất thân với tôi, sau khi cậu ấy bắt đầu tự bế thì tôi cũng không ở thành phố này, đại khái là nói chuyện với tôi không có áp lực sau này?”

Tôi trầm ngâm một chút, nói: “Tôi cảm thấy đây ngược lại là một cơ hội tốt. Lục tiên sinh, anh bận không? Tôi hi vọng anh có thể thường xuyên tới thăm Tưởng Tưởng phối hợp với trị liệu của tôi.”

“Nhất định rồi. Còn có gì cần phối hợp không?” Lục Niệm trả lời rất nghiêm túc, suy nghĩ một chút, mới hỏi, “Chẳng hạn như nguyên bộ mèo máy?”

Tôi vui vẻ: “Cái này không cần, tôi là fan mèo máy, trong nhà có nguyên bộ.”

Đang nói, tôi bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng còi ô tô. Mịa, tên nào sinh con không lỗ mà dám tuýt còi ở cổng Tứ Viện, không muốn sống sao. Vừa quay đầu lại, xe Mạnh Tiểu Viên đứng trước mặt.

… Dù sao hắn cũng không sinh đươc con. Tôi yên lặng lầu bầu, quay đầu nói với Lục Niệm: “Bạn của tôi. Lục tiên sinh còn việc gì không? Không còn thì tôi đi trước đây.”

Lục Niệm lấy hộp danh thiếp ra, rút một tấm cho tôi: “Không quấy rầy bác sĩ Lê nữa, đây là danh thiếp của tôi, có việc hãy gọi cho tôi.”

Tôi gật đầu, nhận lấy danh thiếp chưa nhìn đã nhét vào trong túi. Quay đầu kéo cửa, lên xe Mạnh Tiểu Viên. Cả đêm chưa ngủ, sáng sớm lại gặp phải chuyện thế này, người ngợm thân tâm đều mệt mỏi, tôi mặc kệ Mạnh Tiểu Viên, tựa trên cửa sổ xe, hắn cũng không nói gì, yên lặng lái xe.

Im lặng hồi lâu tôi rốt cục nhịn không được, tức giận nói: “Buổi chiều cậu không cần đi làm sao, lái xe đi xa như vậy tới đây… Kể xem cậu đi đâu nào.”

Mạnh Tiểu Viên vẫn không nói chuyện, nhưng đỗ xe ven đường, bỗng nhiên đưa tay túm thắt lưng tôi, kéo tôi qua rồi bắt đầu gặm cắn.

“A… Cậu…” Tôi nhất thời không phản ứng được lại, nhìn cái tay xấu thói đã bắt đầu không thành thật mới đẩy hắn ra, “Mịa! Mạnh Tiểu Viên cậu làm sao thế!”

“Bà xã của anh anh hôn một cái thì làm sao làm sao làm sao!” Hắn thế mà cũng nổi giận, “Em vừa làm gì mà cười hiền lành với cái tên kia thế! Gần đây em cũng không cười với anh như vậy!”

Tôi sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên bật cười, trời biết Mạnh Tiểu Viên chính là có năng lực này, dù tôi đang giận kinh người hắn cũng có thể chọc tôi cười: “Đó là người nhà bệnh nhân, anh ăn giấm gì chứ.”

Mạnh Tiểu Viên mếu máo không nói lời nào, dáng vẻ cực kỳ tủi thân. Tôi đẩy đầu hắn ra: “Anh thôi đi, ngần này tuổi rồi còn giả vờ dễ thương. Nói đi, giữa trưa chạy tới đây làm gì?” Nói xong mới ý thức được sáng sớm tôi không phải còn giận dỗi hắn sao? Được rồi, trông cái dáng nàng dâu của hắn kìa, còn trở nên không được tự nhiên thì đúng là gặp quỷ rồi.

Mạnh Tiểu Viên cố gắng ra dáng nghiêm túc: “Anh thấy hai chúng ta nên nói chuyện.”

Tôi nhìn hắn một cái. Tên này… Thực ra có đôi khi cũng rất nhạy cảm. Lòng có phiền muộn, tôi dựa lưng vào ghế: “Vậy nói đi.”

“Anh cảm thấy đôi ta gần đây có vấn đề.” Hắn cố gắng sắp xếp từ ngữ.

“Vấn đề gì?”

“Chính là… Ai em đừng hỏi như lão Phật gia thế chứ! Chính là vấn đề này! Em không cảm thấy đôi ta gần đây rất kỳ quái sao? Em không còn hay cười với anh, lúc nhìn anh làm anh thấy em đang nhìn người xa lạ, anh biết lòng em có vấn đề, nhưng em lại không nói với anh, kết quả trong lòng anh cũng có chuyện, cũng không dám nói cho em nghe… Những việc này đều không quan trọng, quan trọng là… Aizz anh sao nói không rõ thế nhỉ…” Mạnh Tiểu Viên bới tóc như phát điên, “Còn nữa, anh nói thật với em, về tiểu tác gia của cuốn sách mà anh mang về ấy, đã tới đài làm chương trình, gần đây hắn đang… dây dưa anh. Anh xin thề với trời anh tuyệt đối không hề có ý gì trong đầu, nhưng mỗi lần hắn đối tốt với anh lại nhớ tới em, nghĩ nếu như Hải Đường nhà mình cũng có thể đối với mình như vậy thì tốt rồi… Gần đây, gần đây anh không biết là bị làm sao, đặc biệt yếu đuối, đặc biệt muốn có người tốt với mình dịu dàng với mình. Nhưng em luôn lạnh mặt, anh ở đây, ở đây đặc biệt khó chịu.”

Tôi ngồi ở bên này nhìn hắn bên kia chỉ vào ngực, cảm thấy ngực mình cũng nhoi nhói. Mạnh Tiểu Viên ơi Mạnh Tiểu Viên, anh thật đúng là khắc tinh của đời tôi. Anh nói sao lại có người như vậy, thẳng thắn thành khẩn đối mặt với sinh hoạt của mình như vậy chứ. Anh nói sao lại có một người, làm tôi nghĩ rời khỏi hắn mới là tốt với hắn, nhưng rời khỏi hắn rồi, tôi lại sống không được.

Tôi đưa tay đi sờ mặt hắn, sau đó kéo áo hắn túm qua, ngậm lấy môi hắn, sau đó nữa bắt đầu dùng đầu lưỡi tìm đầu lưỡi hắn. Hắn sửng sốt lâu, mới nhớ tới việc ôm thắt lưng tôi bắt đầu hôn lại, liều mạng mút miệng và đầu lưỡi tôi, tôi thấy toàn bộ khoang miệng đều sắp tê dại.

Dây dưa nửa ngày, đôi bên môi lưỡi rốt cục tách ra, bên tai bên gáy đôi bên đều thở dốc. Tôi ôm cổ hắn, nhẹ nhàng ngậm vành tai hắn, mài tí răng, thấp giọng nói: “Tiểu Viên, tôi yêu anh.”

Mạnh Tiểu Viên thoáng cái đã không trụ được, tôi có thể cảm thấy vật giữa háng hắn ngóc dậy. Hắn nhìn tôi cầu xin: “Hải Đường Hải Đường, chiều không đi làm được không? Chúng mình về nhà được không?”

Tôi xấu xa liếm hầu kết của hắn, nhìn hắn run rẩy, lúc này mới gật đầu. Thế là xe cấp tốc khởi động, tôi phỏng chừng dọc con đường này chắc chắn cũng bị vô số cảnh sát điện tử thu vào rồi.

Tôi lại tựa lên cửa sổ xe, sững sờ nhìn ngoài cửa sổ. Lê Hải Đường à Lê Hải Đường, mày thật TMD không ra gì, có người yêu mày đào tim móc phổi như thế đối với mày mà mày còn cất giấu.

Mạnh Tiểu Viên là một người giản đơn trực tiếp, hắn chỉ cần có người tốt với hắn, có người yêu, là có thể giao toàn bộ của mình cho người kia. Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, Lê Hải Đường có đối tốt với hắn, cũng sẽ không thẳng thắn, sẽ nói “Tôi yêu anh”, nhưng vĩnh viễn không nói nên lời “Tôi nhớ anh.”

Tôi là một tên ‘băng trong giếng sâu’ quật cường như thế, cố giữ thứ gì đây, đến cả bản thân cũng không biết là thứ gì. Hiểu rằng mình muốn nhiều lắm, lại không biết rốt cục mình muốn cái gì.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ lùi nhanh về phía sau, tôi cảm thấy cái hốc trong lòng tôi, càng lúc càng lớn.

><><><

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương