Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
-
Chương 7: Lê hải đường…
Sau đó tôi cứ khăng khăng cả một buổi sáng không để Mạnh Tiểu Viên vào WC. Tôi nghe tiếng hắn loảng xoảng chạy ra, tôi đoán hắn không đi KFC thì cũng đi McDonald giải quyết vấn đề.
Tên này vẫn có ham mê đặc biệt với thứ thực phẩm rác rưởi ấy, tôi biết mà.
Tôi nghe tiếng Mạnh Tiểu Viên ra khỏi cửa rồi lúc này mới chậm rãi đứng dậy, chân hơi tê. Chân tủ của bồn rửa tay bên cạnh hơi nghiêng, tôi ngồi xổm người xuống nâng chân tủ lên, dùng cuốn ‘Hồng Liên Bách Nhật’ đệm chân tủ. Ừ, không cao không thấp, vừa vặn.
Rửa mặt thu dọn mặc quần áo, một buổi sáng cảm giác hơi yên lặng. Có lẽ là quá yên lặng rồi. Nhìn đồng hồ, không ra khỏi cửa sẽ chết trong tay chị Lý, vì thế tôi thản nhiên đổ hết mì Dương Xuân còn nóng trên bàn đi, bát ném vào trong bồn nước. Bình thường ngay cả một miếng bánh gối cũng lười nướng, hôm nay lại nhớ tới làm mì. Vừa rồi ở cửa WC còn nói với tôi “Anh rốt cục sai chỗ nào” Giả ngu à? Hay làm vẻ sợ hãi.
Mạnh Tiểu Viên lái xe đi làm còn tôi đạp xe đạp, có khi thì chen lên xe bus. Nhà và xe của hắn đều do bố mẹ trao tay, tiền vay hắn tự lo. Vừa ở cùng nhau được mấy ngày đầu sáng hắn đưa tôi đi làm rồi lại đi tới đài, khổ cái Tứ Viện đầu đông còn đài ở đầu Tây, vừa mới sống chung lại hàng đêm không được yên tĩnh, chưa hết một tuần đã muốn cái mạng già của hắn. Qua mấy năm, Mạnh Tiểu Viên càng làm ở đài càng quen, tiền vay mua nhà mua xe đã không còn là áp lực, liền thăm dò mua cho tôi chiếc xe nhỏ thay đi bộ, bị tôi từ chối. Tôi nói tôi ủng hộ tiết kiệm năng lượng, tôi nói đi xe đạp nhiều năm đã quen rồi, tôi nói làm một bác sĩ tôi thấy cuộc sống thuộc trạng thái dao động tốt hơn lái xe gấp trăm lần. Hắn biết tôi có tật thích sạch sẽ, vì vậy đành phải thôi. Nhưng thực ra tôi đang lừa hắn.
Mặc dù chúng tôi đã ở bên nhau lâu rồi, cũng không tận lực giấu diếm bạn bè. Nhưng đôi bên đều là người làm việc ở đơn vị chính quy, khiêm tốn tự nhiên là một cách xử sự mà một người đồng chí phải tuân thủ. Tôi chỉ thi thoảng làm việc đi ngang qua đài của hắn, hắn đã tới đơn vị tôi mấy lần rồi cũng chỉ đưa tôi đến đầu phố đối diện Tứ Viện. Cho nên hắn đại khái cho tới giờ cũng không đoán được, cùng là một thành phố, tình hình giao thông đầu Đông và đầu Tây khác nhau thế nào. Phía Tây là khu náo nhiệt, khu văn hóa, khu giáo dục. Phía Đông có cái gì? Bãi tha ma, nhà máy, Tứ Viện. Tôi phải dở hơi đến mức nào mới từ bỏ ô tô vì cái thứ tiết kiệm năng lượng, từ chối ngồi xe, mỗi ngày đạp xe đạp chạy tới cái nơi quỷ quái tàu điện ngầm cũng không thông đến được – quãng đường từ nghĩa trang tới Tứ Viện, còn có một ngọn núi lớn phải vượt qua.
Tôi chỉ là không muốn dựa vào hắn về mặt kinh tế. Thực ra, có đôi lúc xem tin tức xã hội, tôi đặc biệt có thể hiểu được kiểu tâm lý chịu không nổi thu nhập của vợ cao hơn của mình này. Đây không liên quan tới chủ nghĩa Sô vanh (niềm tin vô lý và hung hăng cho rằng đất nước mình là hơn các nước khác), tôi chỉ nghĩ, là một người đàn ông, nếu tôi có ỷ lại vào hắn bất luận một phương diện nào, vậy rất có khả năng có một ngày, tôi sẽ phát hiện tôi thực sự không thể rời khỏi hắn.
Cho nên con người ấy mà, chính là một loại động vật mua dây buộc mình. Tôi vừa đạp xe đạp vừa thầm mắng mình. Hôm nay thành bác sĩ phó chủ nhiệm lại có hi vọng thăng làm chủ nhiệm, cho dù là tiền lương khoa tâm thần dù sao vẫn cách xa chuyện mua xe nhỏ thay đi bộ, nhưng mà năm ấy nói dứt khoát như vậy, nghĩ thế nào cũng không biết nên đổi giọng ra sao, làm bây giờ có muốn mua xe cũng không được, câm điếc ngậm hoàng liên.
Sau khi đến muộn 5 phút đồng hồ, tôi đã đạp xe tới Tứ Viện, người gác cổng mới tới ngay từ đầu còn buồn bực vì sao ngày nào bác sĩ Lê cũng đạp xe đi làm, hôm nay hỏi thăm rõ ràng mới thầm kín nể tư tưởng bảo vệ môi trường của tôi. Tôi mất nửa phút đi qua sân nửa phút khóa xe xong, chạy ào vào trong viện, thang máy đang ở tầng cao nhất, vì thế mất ba phút leo cầu thang tới tầng 6. Phút cuối cùng sửa lại quần áo bình ổn hơi thở, dù bận vẫn ung dung đi vào phòng làm việc trong ánh mắt trừng tôi của chị Lý.
Có hơi sảng khoái đây.
Hôm nay tôi không đến phòng khám bệnh, cho nên động tác cũng rất nhàn nhã thong dong. Thay áo blouse, tưới hoa cho cá ăn, nhìn đồng hồ vẫn sớm, nghĩ đọc xong báo sáng rồi xuống phòng bệnh quan sát. Vừa đọc xong tiêu đề, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân bình bịch, cửa phòng tôi bị mở toang, hộ sĩ Ái Bình, mặt nhỏ đỏ bừng đứng ngoài cửa phòng làm việc.
Tôi yên lặng bình ổn tâm tình, lấy tay chà mặt, bình tĩnh hỏi: “Lại là ai?”
“Lục Tưởng giường B phòng 428.” Ái Bình thở hồng hộc trả lời.
“Lục Tưởng? Đứa trẻ kia không có tính công kích mà.” Tôi lấy quyển sách từ trong túi ra nhét vào túi áo blouse, vừa xắn tay áo vừa bước nhanh ra ngoài, vừa hỏi.
“Sáng nay, mẹ cậu ta tới thăm.” Ái Bình vừa đi theo cạnh tôi vừa lúng túng nói, “Trước đó không phải vẫn ngồi bên giường với cậu ta sao, nói là điều tra ra con trai bị nhược trí mẹ cậu ta liền ngã bệnh, bệnh vừa tốt lên là tới thăm cậu ta. Vốn đang yên lành gọt táo cho con trai, kết quả chẳng biết sao lại bắt đầu vừa khóc vừa mắng, nói gì mà trong nhà có tên bị thiểu năng mặt mẹ biết để ở đâu, không biết nói câu nào kích thích đến cậu ấy, đoạt dao trong tay mẹ liền…”
“Mịa.”
“Hả?”
“Không có gì.” Tôi bắt đầu chạy chầm chậm.
Bệnh viện khoa tâm thần chỉ có điểm ấy là tốt, bác sĩ hay là hộ sĩ nào chạy xồng xộc trong hành lang cũng không có ai ngạc nhiên cả. Tôi và Ái Bình chạy thẳng tới 428, bên ngoài vây quanh một đám người. Tôi nhớ lại, nhớ ra bệnh nhân nằm giường A cùng phòng với Lục Tưởng mắc chứng uất ức, hôm qua đã về nhà, không khỏi thầm thấy may mắn.
Đám người ở cửa thấy tôi và Ái Bình thì dẹp một con đường cho chúng tôi. Hộ công Tiểu Thôi lập tức chạy tới trước mặt tôi: “Bác sĩ Lê, thằng bé ấy vừa cướp dao hoa quả kiên quyết bức người trong phòng ra ngoài, sau đó liền co người trong góc phòng khóc hu hu, cũng không nói gì, ai tới gần liền vung dao, tôi vừa đi tới cướp dao, thằng bé bị bức lấy dao tự cứa mình.”
Tiểu Thôi là một người thanh niên rất thành thực, vào viện làm chưa được bao lâu. Nói xong viền mắt cũng đỏ hồng, hiển nhiên là cậu rất tự trách bản thân. Tôi vỗ vai cậu ta: “Cậu làm tốt lắm.”
Câu này tôi vừa nói ra khỏi miệng hiển nhiên là có người không vui. Trong đám người có một người phụ nữ dựng lông mày lên, nói: “Làm rất tốt? Con tôi đã chảy máu rồi đấy! Cậu chính là bác sĩ trưởng của Tưởng Tưởng? Cậu vẫn chưa tới 30 phải không? Tôi đã nói phải tìm cho nó một bác sĩ uy tín rồi, để người trẻ tuổi như thế chữa trị, sẽ không phải chứng chậm chạp gì đó cũng là khám sai chứ!”
Tôi đã ở trong bệnh viện nhiều năm, dạng tình huống gì mà chưa gặp qua chứ, chút bôi bác ấy tôi chẳng để vào mắt. Tôi hoàn toàn không để ý tới người phụ nữ kia, đi thẳng vào trong phòng bệnh xem. Đứa bé kia còn chưa được 14 tuổi, vóc người gầy yếu, đang núp trong góc tường run rẩy, trên mặt đều là nước mắt, trong bàn tay gầy như móng gà cầm dao gọt hoa quả, trên cánh tay còn có một đường rạch, nhìn mà khiến người ta xót lòng.
Tôi từ từ đến gần cậu ta, cậu ta vẫn đang khóc, mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi, đến lúc tôi tới khá gần thì bỗng giơ dao lên huơ huơ, trong miệng còn hu hu khóc.
Tôi đứng lại, sau đó ngồi xổm người xuống, đường nhìn đúng tầm với cậu ta, gọi cậu ta rất ôn hòa: “Tưởng Tưởng.”
Cậu ta dừng một chút rồi tiếp tục huơ.
“Tưởng Tưởng à, cháu không biết chú sao? Chú là bác sĩ Lê này.”
Lục Tưởng nhìn tôi một cái, động tác quơ dao đã ngừng. Cậu ta không còn khóc lớn nữa, nhưng vẫn sụt sịt không thôi, sau đó đứt quãng nói: “Đừng, đừng tới đây… Chú lừa tôi…”
Đứa bé Lục Tưởng này mắc chứng chậm phát triển về tinh thần, lại bởi vì không sớm chạy chữa kịp thời còn bị ép đi học cùng với những đứa trẻ cùng lứa, hơi có chứng tự bế, lúc vừa nằm viện im lặng như tảng đá. Tôi cố gắng hai tháng mới nói chuyện với tôi, cho nên lúc vừa rồi ở cửa, tôi thật sự có kích thích muốn đâm chết mẹ cậu ta.
“Lừa cháu? Chú chưa bao giờ nói láo cả. Hôm qua chú còn đồng ý mang mèo máy cho cháu, à, hôm nay chú có mang đến này.” Tôi móc quyển truyện tranh từ trong túi áo blouse ra, lắc một cái.
Lục Tưởng đưa mắt đến quyển Doraemon kia, giọng lại nức nở: “Nhưng mà, nhưng mà chú lừa cháu, nói cháu có thể chữa khỏi… Nhưng mẹ cháu nói, nói cháu vẫn sẽ như vậy…”
Mịa. Tôi cực lực kiềm chế bản thân đi ra ngoài tát người phụ nữ kia một cái, tiếp tục dịu dàng nói chuyện với Lục Tưởng, nếu Mạnh Tiểu Viên ở đây không biết sẽ nói gì nhưng đời này tôi cũng sẽ không dịu dàng như vậy với hắn: “Chú không lừa Tưởng Tưởng. Chú nói rồi, cháu vẫn có thể đến trường, vẫn có thể kết bạn, vẫn có thể nói với mọi người rất nhiều điều, lại có thể vui vẻ lần nữa. Nhất định có thể.” Tôi biết ý của mẹ cậu ta, chậm phát triển về tinh thần cơ bản khó mà đảo ngược được. Nhưng chí ít tôi có thể cố hết sức chữa chứng tự bế, để cậu ấy tiếp xúc sơ với xã hội.
“Nhưng cháu không giống với mọi người, đúng không?”
Thằng bé này nhạy cảm đến mức thông minh quá rồi. Tôi im lặng rồi trả lời: “Đúng vậy. Thế nhưng đạo lý này không giống nhau, như cháu là học sinh, chú là bác sĩ, cháu thích mèo máy, còn chú thích một hộp bút sáp màu Tiểu Tân ấy. Không giống nhau không có gì là không tốt cả, quan trọng là…, bản thân cháu vui vẻ hay không thôi.”
“Nhưng, nhưng mà… Mẹ cháu không thích… Mẹ nói, thân thích của mẹ đều cười nhạo mẹ có một đứa con trai mắc trí chướng (chướng ngại về trí tuệ)… Cháu không hiểu cái gì là trí chướng, nhưng cháu biết nó không phải thứ tốt, đúng không… Cháu, cháu không muốn làm mẹ buồn…”
“Mẹ cháu chỉ là nhất thời không hiểu. Không phải cháu đã nói mẹ cháu không thích cháu đọc truyện tranh sao? Đó là bởi vì mẹ cháu chưa đọc, chờ mẹ cháu đọc rồi, cũng sẽ thích mèo máy như cháu thôi. Cháu ngẫm lại đạo lý này xem?” Tôi lại lắc lắc cuốn truyện trong tay.
Lục Tưởng rõ ràng bắt đầu lưỡng lự, trên mặt tất cả đều là vệt nước mắt, nghiêng đầu như đang suy nghĩ thật. Tôi nhìn thấy cậu ta từ từ buông dao, tay mắt lanh lẹ đi cướp lấy. Đại khái động tác tôi không đủ nhanh, Lục Tưởng thoáng cái đã bị tôi làm sợ, tay vô thức huơ lên.
Đệt. Tôi vẫn cướp được dao, nhưng trên cánh tay cũng có một vết rạch. Còn rất đau nữa, dao gọt hoa quả làm sắc thế làm gì chứ.
Lục Tưởng ngơ ngác nhìn màu đỏ từ từ chảy ra trên cánh tay tôi: “Cháu… cháu…”
Tôi đưa mèo máy cho cậu ta: “Chú không sao. Cánh tay Tưởng Tưởng bị cắt vào rồi? Đau không?”
“Hơi hơi…” Một vết ấy không tính là nặng.
“Cảm giác của chú na ná với Tưởng Tưởng. Tưởng Tưởng ngoan, bác sĩ Lê đi băng bó nhé, cháu cũng nghe lời, để anh Tiểu Thôi băng bó cho cháu được không? Sau đó để chị Ái Bình pha cho cháu một chén trà nóng, chú cho phép cháu dựa người trên gối ôm con vịt kia để đọc truyện tranh. Chờ cháu đọc xong hết, chú sẽ quay lại, đến lúc đó cháu kể cho bác sĩ Lê về truyện tranh được không?”
Lục Tưởng nắm chặt truyện tranh, gật đầu mạnh.
Tôi sờ đầu cậu ta, mệt mỏi đứng lên, xoay người đi ra ngoài, ý bảo Tiểu Thôi và Ái Bình đi thu dọn tàn cục, còn mình thì một tay cầm dao một tay chảy máu đi ra ngoài phòng bệnh, tự thấy mình rất có phong thái hắc đạo. Vừa ra cửa, tôi đã thấy người phụ nữ kia đang khóc, chồng cô ta đang an ủi cô ta.
Khóc cái rắm í. Tâm tình ta cực xấu đi đến trước mặt cô ta, ngay cả nụ cười mỉm kiểu mẫu cũng lười dùng: “Mẹ Lục Tưởng phải không?”
“Là tôi.” Cô ta nghẹn ngào trả lời, vừa khóc vừa còn trừng tôi, “Bệnh viện các người rốt cục làm ăn thế nào? Còn nói con tôi trì trệ tự bế, sao còn xuất hiện khuynh hướng bạo lực chứ? Tôi thấy toàn bộ là những tên lang băm các người làm ra! Bệnh viện bây giờ đều làm ăn như thế đấy à, vì kiếm tiền cái gì cũng làm được!”
Tôi cười lạnh nhìn cô ta, chờ cô ta nói hết, sau đó đóng cửa phòng 428 lại. Cửa Tứ Viện và tường cách âm đều rất tốt. Tôi thong dong mở lời: “Tốt lắm. Trước tôi chưa từng gặp cô, tôi chỉ nói cho bố Lục Tưởng về bệnh tình của cậu ấy. Có lẽ cô không hiểu, vậy hiện giờ tôi dùng ngôn ngữ ngắn gọn thông tục không thuật ngữ nói lại cho cô lần nữa: con cô là một trí chướng. Nghe hiểu chưa? Có muốn tôi lặp lại lần nữa hay không: con cô là một trí chướng.”
“Cậu… cậu… cậu…” Người phụ nữ kia tức giận run người, chỉ vào mũi tôi nói không nên lời.
“Con cô là một trí chướng.” Tôi mỉm cười ôn hòa, bỗng nhiên giơ cái tay cầm dao lên, ném ‘keng’ một tiếng xuống đất bên chân người phụ nữ kia, xung quanh toàn bộ yên tĩnh lại, “Con cô là một trí chướng, cô mịa nó cũng là một trí chướng sao!!!”
Người phụ nữ ấy bị dọa, ngay cả khóc cũng quên.
“Con cô năm nay mười bốn, hắn còn phải sống mấy chục năm nữa. Trong mấy chục năm này cô còn có thể nghe được vô số người nói với cô hoặc con cô vô số lần, hắn là một trí chướng! Cô không chèo chống cho con cô sao, không giúp đỡ con cô sao, lẽ nào cô còn muốn cùng người khác trào phúng chế giễu nói với con cô rằng, hắn là người ngoài, là tàn tật sao! Tôi mịa nó hôm nay ngay tại đây nói cho cô biết, chứng tự bế có thể chữa, chậm phát triển tinh thần không chữa hết! Con cô đời này chính là một trí chướng! Trí chướng thì làm sao? Trí chướng có gì mà phải mất mặt? Hắn trí chướng, với cô là phụ nữ, chồng cô là đàn ông, tôi là một bác sĩ có gì khác nhau! Với cùng…” Tôi nói hết một hơi dài, chuyển đầu đề, “Người khác không hiểu, cô phải hiểu! Người khác kỳ thị hắn, cô không thể kỳ thị hắn! Lục Tưởng là một trí chướng, hắn biết rồi không muốn để cô không vui, cô TMD là một người trưởng thành tứ chi khỏe mạnh bình thường, có thái độ làm cha mẹ như vậy đấy à? Đệt, nhìn mà muốn buồn nôn!”
Mẹ Lục Tưởng sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên bắt đầu nhào vào lòng chồng khóc lớn, ngay cả mắng tôi cũng không thèm. Tôi cũng lười để ý tới họ, quay đầu đi băng bó. Mịa, chảy nhiều máu như vậy, có thể là cắt rất sâu. Chờ băng bó xong tôi tỉnh táo lại, lập tức thấy hối hận. Xong, nói chuyện với người nhà bệnh nhân như vậy, chắc chắn lãnh đạo lại tìm tôi nói chuyện rồi.
Tôi cũng không còn lòng dạ nào đi dò xét phòng bệnh khác, về thẳng phòng làm việc, lấy ra hộp thuốc từ trong ngăn kéo, châm thuốc hút. Tôi không nghiện thuốc lá, nhưng mỗi lần buồn bực thì rất muốn hút một điếu. Đầu óc bị bức nóng lên gào thét với người phụ nữ kia, suýt thì thốt ra “Hắn trí chướng, với việc cô là phụ nữ, chồng cô là đàn ông, tôi là đồng tính luyến ái như nhau thôi”, may là nghẹn hơi nên chưa nói.
Nhưng tuy nói là giống nhau, thực sự là giống nhau sao? Hay là chỉ có tôi mong muốn nó giống nhau? Nếu như thật sự giống nhau, vì sao bố mẹ tôi nuôi tôi nhiều năm như vậy, biết tôi là một đồng tính luyến ái, nói không cần tôi không muốn tôi nữa chứ?
Người khác không hiểu, cô phải hiểu. Người khác kỳ thị hắn, cô không thể kỳ thị hắn. Nói ra thật TMD êm tai.
Tôi dụi điếu thuốc, nằm úp người trên bàn chờ lãnh đạo tùy thời gọi tới. Có hơi muốn khóc, nhưng mà tôi đã không còn biết khóc nữa rồi.
Mạnh Tiểu Viên, tôi nhớ anh rồi.
><><><
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook