Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
-
Chương 22: Mạnh tiểu viên…
Lê Hải Đường đứng ở cửa, sau đó bỏ lại tất cả quay đầu rời đi.
Ngô Tiểu Sơn đằng sau tôi vừa cười vừa rút ngón tay của hắn ra, sau đó kêu lên sợ hãi.
Tôi vịn tường cúi đầu nhìn, à, là máu. Tôi sao lại quên tôi bị trĩ chứ, vừa rồi Ngô Tiểu Sơn chọc thế chắc đã xảy ra vấn đề rồi, tôi vịn tường nghĩ, thảo nào lại đau như vậy. Ngẩng đầu nhìn cửa chính, ngoại trừ một đống túi lớn túi nhỏ, cái gì cũng không có. Hắn cứ như vậy xoay người rời đi, cái gì cũng không nghe tôi nói – cũng khó trách, người ta luôn nói mắt thấy là thực.
Cả người tôi đều đau, cảm thấy người như bị nứt ra, phía sau chảy máu ào ào. Cúi người xuống, tôi tuột hẳn cái quần gấu Pooh xuống, đây là quần Hải Đường mua cho tôi, làm bẩn rồi không dễ giặt sạch. Tôi nghĩ động tác của tôi chắc rất chậm, giống như lúc xem phim quay chậm 16 lần vậy.
Ngô Tiểu Sơn sau lưng tôi kinh hoảng hỏi tôi làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hắn vội vội vàng vàng chạy vào buồng vệ sinh lấy ra một tá khăn giấy, đứng ở bên cạnh tôi lại không biết phải làm sao.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, nhóc con môi hồng răng trắng, lớn lên đẹp như vậy nhưng sao lại làm ra loại chuyện xấu xa này? Nhưng tôi thấy hắn kinh hoảng như thế thì chỉ muốn cười, tôi nghĩ chắc tôi cũng đang cười, bởi vì khóe miệng tôi cong cong, ngay cả mắt cũng nheo lại, thậm chí còn chảy cả nước mắt.
Không nhịn được lại đi nhìn chỗ cửa ra vào, tôi nghĩ Lê Hải Đường của tôi vừa mới về nhà, nhất định hắn bộ dạng囧 như thế của tôi, cho nên cho tôi một chút thời gian, mau chóng thu dọn đi giải thích cho hắn, lúc này hắn nhất định đứng ở ngoài cửa, trong lòng giận lắm, hận không thể đập tôi dẹt lét đá bay Ngô Tiểu Sơn, nhưng hắn là bác sĩ, phải giữ phong độ.
Ngô Tiểu Sơn bên cạnh đang nói gì tôi không nghe được, vịn tường đứng lên, tôi từ từ đi ra ngoài, trước đó hắn có chuyện muốn nói với tôi, tôi biết hắn có đôi lúc sẽ không được tự nhiên, lúc này tôi phải chủ động một chút. Thế nhưng, vì sao đi tới cửa rồi, chỉ thấy hành lang đen như mực, không có bất luận cái gì cả?
Tôi quay đầu lại nhìn Ngô Tiểu Sơn, hắn cầm quần áo chạy lại chỗ tôi ý bảo tôi mặc, chụp vào đầu tôi một chiếc áo len sợi, lại lấy khăn giấy rịt vào hậu môn tôi, lầu bầu nói sao chảy nhiều máu vậy, Tiểu Viên anh đừng xảy ra chuyện gì nhé? Vừa nói hắn vừa khom lưng mặc quần cho tôi. Tôi nghĩ tôi chắc không sao đâu, bây giờ tôi ngoại trừ cảm thấy rất đau ra thì không còn sức để nghĩ rõ cái gì cả, tôi biết Ngô Tiểu Sơn đang làm cái gì, tôi cũng biết tôi muốn làm gì. Nhưng vì sao hắn lại nâng tôi lên xông ra ngoài? Chẳng lẽ còn ngại vừa rồi chưa đủ muốn tìm chỗ khác tiếp tục?
Sau đó, tôi càng nghĩ càng hồ đồ, rồi đầu óc trống rỗng, ngoại trừ đau thì không còn cảm giác nào khác, ngay cả ý thức cũng dần trở nên không rõ. Chờ lúc ý thức của tôi tỉnh táo lại, mở mắt ra đã thấy bình treo trên đỉnh đầu. Tôi chớp mắt một cái, cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn, sao bỗng nhiên đến bệnh viện rồi.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng Tiểu Sơn: “Tiểu Viên anh tỉnh rồi? Bác sĩ nói anh tỉnh rồi sẽ theo dõi thêm hai ngày là có thể xuất viện.”
Tôi nhíu mày một cái, nghẹo đầu sang bên cạnh, quả nhiên thấy Ngô Tiểu Sơn ngồi đấy. Tôi nghĩ thế giới này thật huyền huyễn, sao hắn cứ như âm hồn không tan?
Ngô Tiểu Sơn còn nói: “Xin lỗi, tôi không cố tình làm anh chảy máu đâu.”
Ờ, vậy chính là cố ý làm tôi chảy máu rồi. Tôi yên lặng suy nghĩ, đầu óc cứng ngắc từ từ suy nghĩ chuyện đêm hôm, sau đó nhớ lại Lê Hải Đường âm thầm chạy mất. Đệt, hắn đã chạy mà tôi vẫn nằm viện, nằm viện làm gì? Ngẩng đầu nhìn trong bình treo trên đầu chỉ còn lại chút thuốc dư, tôi giơ tay rút kim ra rồi đứng dậy. Vừa nhổm người dậy đã thấy đau, Ngô Tiểu Sơn bên kia còn ồn ào nói anh đừng đứng lên a, bác sĩ nói anh phải theo dõi hai ngày.
Tiện tay nhấc cái phích nước bên cạnh lên đập cho phát, Ngô Tiểu Sơn ngã xuống đất. Tôi bụm mông đứng trên đất nghĩ, sao đêm qua sức hắn mạnh vậy mà giờ tôi đập phát đã gục nhỉ?
Sau đó, tôi bụm mông chạy ra khỏi bệnh viện, tiếp đó phát hiện trên người tôi ngoại trừ một bộ quần áo thì không có di động cũng không có chìa khóa càng không có tiền. Suy nghĩ một lát, trước tiên lấy chìa khóa trong nhà bố mẹ trước, may là mẹ ở nhà xem kịch truyền hình, không đếm xỉa tới tôi, cầm chìa khóa rồi tôi liền cầm thêm ít tiền chạy thẳng về nhà.
Mở cửa ra, trong nhà cực kỳ yên tĩnh. Hôm qua, những túi đồ các cỡ Lê Hải Đường mang về vẫn còn chất ở cửa, trên mặt đất còn có cả vết máu uốn lượn đã khô thành màu nâu. Tôi đóng cửa lại, ngồi xuống ngay chỗ đối diện đống túi, cảm thấy mệt chết đi được. Tôi muốn đi tìm hắn, nhưng trong lúc nhất thời tôi không biết nên đi chỗ nào tìm.
Ôm hi vọng hắn sẽ trở lại, tôi liền thu dọn nhà cửa sạch sẽ, đến chạng vạng lại nấu một bát mì, hắn thích ăn trứng gà, tôi thả luôn hai quả. Sau đó trời tối, đèn đường bên ngoài sáng lên, nhưng hắn vẫn chưa về.
Tôi nghĩ hắn chắc đang bận, cho nên tăng ca chưa về, vì thế gửi một mẩu tin cho hắn, nhưng hắn không trả lời. Sau đó tôi gọi điện cho hắn, hắn cũng không nhận máy.
Hắn giận rồi, nhưng không sao hết, tôi có thể đi tìm hắn, tìm được rồi tùy hắn trừng trị, chỉ cần hắn vui vẻ là được. Lần này vốn cũng là do tôi sai trước, cuộc sống giữa hai vợ chồng mẹ tôi đã từng dạy tôi, phải học cách khoan dung, trên thế giới nào có nhiều điều rõ ràng, nếu như hai người lúc nào cũng châm chọc quắc mắt trừng nhau, vậy cuộc sống sẽ chẳng dễ sống, huống chi lần này là do lỗi của tôi.
Cầm chìa khóa đi xuống tầng để xe, tôi lái xe đi Tứ Viện, dọc đường xe cộ đông đúc, thành phố đến tối cũng sôi động lắm. Đến Tứ Viện rồi, lại không tìm thấy Lê Hải Đường. Đảo trong bệnh viện một vòng, tán chuyện với các đồng nghiệp của hắn một hồi, biết hắn đi công tác còn chưa về. Một lần nữa trở lại xe, tôi bỗng cảm thấy rất mờ mịt.
Gần như là theo bản năng, tôi lái xe về nhà, dọc đường tôi cứ nghĩ tới việc hắn sẽ đi đâu, gọi điện cho Thường Từ, Thường Từ không tiếp máy, sau đó tôi cũng không biết tôi có thể đi tìm ai. Thì ra tôi cũng không phải quen thuộc với hắn lắm, tôi ngoại trừ biết hắn và Thường Từ là anh em thân thiết ra, những thứ khác tôi chẳng biết gì cả.
Suy nghĩ một hồi, tôi lại muốn cười. Tôi gần như muốn hối hận vì Mạnh Tiểu Viên tôi tự mình đa tình như vậy, tôi nghĩ lúc hắn xoay người rời đi, lòng đang nghĩ chi? Trước kia tôi nghe mẹ nói, lúc hai vợ chồng xảy ra chuyện, còn cãi nhau được chứng tỏ hai người vẫn có thể sống với nhau, chứ một khi không cãi nhau, ngay cả nói cũng lười, chứng tỏ tình cảm đã hết, không còn cớ nào đền bù cả.
Ta nghĩ ngợi bi quan, thì ra tôi và Lê Hải Đường đã vượt qua cả tình trạng cãi vã đi thẳng đến giai đoạn sau, thật mỉa mai làm sao.
Suy nghĩ một hồi, di động vang lên, tôi tiếp máy, thấy là Thường Từ.
“Tiểu Viên có chuyện gì à? Tôi vừa ăn không nghe thấy.” Giọng Thường Từ vẫn rộng rãi hào sảng trước sau như một.
Tôi há miệng, hít sâu một hơi, vất vả lắm mới làm giọng nói không run: “Lão Thường, Hải Đường có ở chỗ cậu không?”
“Không có đây, làm sao rồi?”
“… Hắn đi rồi, tôi không biết hắn đi đâu rồi.”
><><><><
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook