Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
Chương 18: Mạnh tiểu viên…

Sau lần Thường Từ tới đón tôi kia, Ngô Tiểu Sơn chắc là thấy Thường Từ rồi, cho nên không tới tìm tôi nữa. Lê Hải Đường không ở nhà, tôi luôn cảm thấy trong lòng không kiên định, trước dây dù nói thế nào, có chuyện gì đôi bên cùng nhau gánh chịu, bây giờ chỉ còn dư lại một mình tôi, không thể không nói cảm giác thực sự là không tốt lắm. Tôi nghĩ nếu thực sự không được nữa thì mang em trai tôi ra làm tấm bình phong, nếu lại không được nữa… Vậy tôi thật không biết nên làm thế nào mới tốt.

Làm xong tiết mục, trở lại phòng làm việc thu dọn đồ chuẩn bị tan tầm, Thái Thiếu Điền và mấy đồng nghiệp khác rủ nhau đi hát. Tôi suy nghĩ, dù sao về nhà cũng không làm gì, thế là đồng ý.

Trong thang máy, Thái Thiếu Điền hỏi: “Gần đây sao trông như không có tinh thần thế, có cần xin nghỉ không?”

Tôi tựa trên vách thang máy nhìn camera: “Đêm dài đằng đẵng không ai ở bên, đương nhiên tinh thần không phấn chấn rồi.”

Chu Tư tổ âm nhạc bên cạnh cười nói: “Lần trước không phải thấy cậu và Ngô tác gia đi gần lắm sao, sao bỗng nhiên lại thành đêm dài đằng đẵng rồi.”

“Tôi không liên quan tới hắn, các cậu đừng nói bậy.” Cái vụ này là phải làm sáng tỏ.

Trong lúc nói chuyện, thang máy đã tới tầng một, Chu Tư còn nói: “Hôm nay, Ngô tác gia cũng muốn tới thuận tiện cùng nhau chúc mừng tiểu thuyết của hắn ra kỳ đầu hiệu suất nghe đài tốt đấy.”

Tôi nhìn về phía Thái Thiếu Điền: “Thực sự?”

“Thực sự.” Thái Thiếu Điền thuyết, vừa nói hắn vừa lôi kéo tôi, “Cậu không đi không được, cậu còn phải hiến thân [xiànshēn] mà!”

“Tiếng phổ thông của cậu đúng chuẩn đi, đó là là hiến thanh [xiànshēng], âm mũi ấy, sheng!” Đá văng hắn, “Các cậu đi đi tôi không đi đâu, này còn không bằng về nhà ngủ.”

“Này, Tiểu Viên à, cậu và Ngô tác gia nếu có gì không thoải mái thì ăn bữa cơm cũng tốt mà, đàn ông đàn ang đừng khó tính như vậy.” Chu Tư vỗ vai tôi, “Hơn nữa thái độ của người ta rất tốt, cậu cũng đừng phát cáu chứ. Hơn nữa hắn nhỏ hơn cậu, cậu tính toán cái rắm gì với hắn. Hắn sờ mông hay ôm eo cậu? Lát nữa tôi cho cậu bóp lại là được.”

“…” Lời này nói ra sao mà nhẹ nhàng vậy, nhẹ đến mức tôi cũng thấy vấn đề Ngô Tiểu Sơn chẳng lớn lao gì, mà dù cứ mãi khó chịu thế này cũng không tốt, vì thế tiếp tục đi theo bọn họ ra khỏi tòa nhà, đi tới quán món cay Tứ Xuyên bên cạnh. Mà Ngô Tiểu Sơn thì đã đặt phòng gọi món ở đó từ sớm, thấy chúng tôi tới, đứng lên, cười như hoa nở, hoa cúc, không nếp nhăn cũng thành có, giả dối!

Ngay lúc tôi oán thầm, Thái Thiếu Điền đã ngồi xuống, cười ha hả đẩy tôi ngồi bên Ngô Tiểu Sơn. Ngô Tiểu Sơn cười nhe răng với tôi: “Tiểu Viên tới rồi à?”

“Ừa…” Cúi đầu, lấy đũa, dùng bữa.

“Cá luộc nhà này đặc vừa ngon vừa đúng kiểu.” Ngô Tiểu Sơn nói.

“Ừ…” Cúi đầu, lấy đũa, vươn đũa về phía đĩa cải trắng bên cạnh.

“Đầu cá rắc tiêu cũng đúng kiểu lắm.” Ngô Tiểu Sơn tiếp tục nói.

“…” Ăn cải trắng.

“Canh bí đao tôm nõn rất ngon, tôi múc cho anh một bát nhé?” Ngô Tiểu Sơn đưa tay cầm thìa, nhìn bát tôi.

Lần này không đợi tôi nói, Thái Thiếu Điền bên cạnh đã cười rộ lên: “Ngô tác gia này, cậu không thể thiên vị Tiểu Viên như thế, tuy rằng hắn là nam nhân vật chính nhà cậu, nhưng đãi ngộ như làm chúng tôi đỏ cả mắt đấy.”

Ngô Tiểu Sơn đưa tay cầm một cái bát không bên cạnh, múc một bát canh đặt ở bên cạnh, sau đó thành thục cầm thìa nói: “Vậy tôi múc cho mỗi người một bát?”

“Vậy mới đúng chứ!” Một đám người ồn ào.

Sau đó rượu được mang lên, một đám người bắt đầu cụng rượu, uống đến mức nghiêng ngả hát KTV. Còn ký ức của tôi cắt ở đây —— tửu lượng quá yếu, tôi chỉ nhớ mình bị một đám người đẩy lên sô pha rồi nằm úp người ở đây, sau đó thì…

Đợi đến khi tôi lờ mờ tỉnh lại thì đã ở trên xe, ngồi ghế sau chỉ có một mình tôi, ghế phó lái không có ai, tài xế thì lờ mà lờ mờ tôi không nhìn ra được. Ngay lúc tôi hao hết sức nghĩ xem người nọ là ai, thì người ta đã mở miệng rồi: “Đưa anh về nhà nhé? Nhà anh ở đâu đấy?”

“Đường Hà Châu.” Nằm ngả ra tấm dựa, tôi thấy đau đầu.

Người nọ cũng không nói nữa, tôi lại ngủ mơ màng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tôi bị đẩy tỉnh, vẫn giọng nói đó: “Là tòa này à?”

Tôi ngẩng đầu nhìn một cái, số 9, thế là gật đầu, sau đó từ từ nhìn người nọ một cái: Ngô Tiểu Sơn? !

Vì thế nhất thời rượu tỉnh, tỉnh hơn cả bị hắt nước đá. Tay chân cùng sử dụng mở cửa ghế sau lảo đảo đứng lên đi suýt thì té trên đất phải vịn vào cột điện mới đứng được. Ngô Tiểu Sơn xuống xe từ bên kia, cười: “Tôi đưa anh lên nhà nhé!”

“Không cần.” Tôi khoát tay, lảo đảo đi vào trong.

Khóa xe, Ngô Tiểu Sơn đuổi theo: “Dù sao cũng phải nhìn anh vào cửa nhà, bằng không sao yên tâm được? Tôi đã nhận lời đồng nghiệp anh phải đưa anh an toàn về tận nhà.”

“Thôi, đến nhà rồi.”

“Đưa anh vào nhà mới tính về đến nhà.” Ngô Tiểu Sơn kiên trì.

Dùng đầu óc toàn hơi cồn suy nghĩ, lại nhìn Ngô Tiểu Sơn một cái, đoán chừng đại khái cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cũng không từ chối nữa, lắc lư đi tiếp về phía trước, hắn cứ tiếp tục đi đằng sau.

Gió Bắc thổi qua, dạ dày liền hơi lạnh, rất nhanh đã vào hành lang, tôi ấn thang máy, không biết là nên ôm đầu đau muốn nứt hay là nên ôm bụng đau muốn rút gân thì tốt hơn, vì thế cứ ra sức chọc con số 12 kia. Cũng may là nửa đêm, thang máy cũng lên nhanh, về đến nhà, lấy chìa khóa ra, quay đầu nhìn Ngô Tiểu Sơn: “Tôi về nhà rồi, cậu cũng về đi!”

“Ngay cả cốc nước cũng không cho uống à?” Ngô Tiểu Sơn tiến lên, “Đừng nhỏ mọn vậy chứ!”

“…” Ôm đầu mở cửa, “Chỉ một cốc nước, uống xong cậu sẽ đi.”

“Ừ, nhất định rồi.” Ngô Tiểu Sơn đáp rõ mau.

Mở cửa, bật đèn, chạy vào bếp rót cốc nước cho hắn, tôi đổi dép đi thẳng vào WC, TMD uống rượu hỏng việc, lúc này sao lại òng ọc muốn nôn, vừa rồi ở KTV cũng không muốn nôn mà. Ôm bồn cầu nôn hết, đầu càng đau, lại quay đầu, lại thấy Ngô Tiểu Sơn đứng ở cửa nhà vệ sinh cầm một cốc nước đưa cho: “Uống nước cho thoải mái đi.”

Không thể không nói, hành động như vậy trong mắt tôi thật cảm thấy người này vẫn khá là săn sóc, nhận lấy uống ực một cái hết, đặt cốc lên bồn rửa mặt, tôi nói: “Đã trễ thế này làm phiền cậu lâu như vậy, cậu về nhà sớm đi!”

Ngô Tiểu Sơn nhìn tôi, tiến lên một bước: “Anh uống nhiều rượu như vậy, giờ nôn như thế, vẫn nên ăn cái gì chứ! Nếu không thì, tôi nấu mì cho anh nhé?”

Không đợi tôi nói gì, hắn đã mò vào bếp, vừa đi vừa nói: “Anh tắm rửa thay quần áo trước đi, mặc ấm chút, tôi nấu tô mì cho anh là tốt thôi.”

Tôi phải thừa nhận, hồi nãy tôi nghĩ hắn là một nam nhân ở nhà tốt, cũng thấy hơi hối hận vì vẫn lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

><><><><

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương