Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
Chương 14: Mạnh tiểu viên…

Khi Ngô Tiểu Sơn lại xuất hiện trước mặt tôi lần nữa là vào một buổi chiều. Hắn đi ra từ bên trong thang máy cùng với đồng nghiệp trong đài, khi đó tôi đang định đi ra ngoài làm chút chuyện, vì thế hai bên đối mặt mà thấy sửng sốt.

Đồng nghiệp quen thuộc chào hỏi tôi: “Ấy Tiểu Viên, Ngô tiên sinh lần trước hỏi thăm cậu đấy, trong đài đang định chuyển tiểu thuyết của hắn sang audio, hắn rất hi vọng cậu có thể làm, chúng tôi đang muốn tới tìm cậu đấy.”

Tôi chớp mắt, thế là xoay người mang họ vào phòng làm việc của tôi, vừa đi vừa nói: “Tôi đang muốn đi ra ngoài, nếu cậu đã tới thì giải quyết chuyện của cậu trước đi!”

Đồng nghiệp cười với Ngô Tiểu Sơn: “Ánh mắt của cậu thật tốt, giọng Tiểu Viên của chúng tôi trong đài đứng hạng nhất nhì, vừa cứng rắn vừa mềm mỏng, lúc cứng rắn thì chính trực nghiêm nghị, lúc mềm mỏng thì quả thực làm xương cốt người ta mềm nhũn.”

Ngô Tiểu Sơn rụt rè cười: “Lần trước lúc Mạnh chủ bá làm phỏng vấn qua đài với tôi, tôi đã biết giọng Mạnh chủ bá hay rồi.”

Tôi cũng cười theo: “Còn cái gì mà xương cốt cũng mềm nhũn chứ, đâu có khoa trương như vậy.”

Vừa nói thế, đã đi tới trước bàn làm việc, ba người ngồi xuống, bàn các loại công việc về cuốn ‘Hồng Liên Bách Nhật’ của Ngô Tiểu Sơn. Sau khi bàn xong đã sắp đến giờ tan tầm, lúc tôi thu dọn đồ đạc định đi thì Ngô Tiểu Sơn bắt đầu tới, nói: “Mạnh chủ bá, tôi mời anh một bữa nhé!”

Suy nghĩ một chút, tôi nhìn hắn một cái, gật đầu: “Đi a, đi thôi!”

Ngô Tiểu Sơn giống như có chút ngoài ý muốn, lại cười nói: “Mạnh chủ bá muốn ăn cái gì?”

“…” Tôi tự hỏi một lát, “Vẫn là KFC đi…”

“… Được.” Ngô Tiểu Sơn giần giật khóe miệng, dừng một chút, nhìn tôi một cái, “Mạnh chủ bá rất thích KFC sao?”

Tôi ngẫm nghĩ, tôi hình như đúng là rất thích KFC… Còn về nguyên nhân, hình như là bởi vì… Bên trong WC của KFC rất sạch sẽ? Bình tĩnh đứng trước cửa thang máy, ấn nút, tôi từ tốn nói: “Đi KFC, thấy một đám trẻ con, làm tôi cảm thấy mình còn rất trẻ.”

“Lẽ nào Mạnh chủ bá cảm thấy mình già?” Ngô Tiểu Sơn cười rộ lên, khóe mắt hơi cong, đúng là đẹp đến khó tả.

“Chí ít… cũng già hơn cậu một chút…” Tôi nhìn hắn một cái, cười ha ha hai tiếng.

Trong lúc nói chuyện, thang máy đã tới rồi, bên trong thế mà không có ai.

Ngô Tiểu Sơn vừa ấn tầng 1, vừa cười: “Trước đây tôi cho rằng Mạnh chủ bá rất không thích tôi.”

“… Không có.” Tôi gãi đầu, “Cậu nghĩ nhiều quá.”

“Tôi rất thích Mạnh chủ bá đấy!” Ngô Tiểu Sơn tựa ở trên vách thang máy nhìn tôi, “Hơn nữa tôi nghe được một vài chuyện, tôi phát hiện, tôi rất muốn theo đuổi anh.”

Tôi sửng sốt, vô thức nhìn camera bên trong thang máy, Ngô Tiểu Sơn đang đứng trong góc chết của camera, còn tôi thì đang đứng dưới camera —— trong chớp mắt, tôi thấy thật may vì người giám sát điều khiển thang máy không nghe được tiếng nói này.

“Tôi có người yêu rồi, tôi từ chối sự theo đuổi của cậu.” Tôi lau mặt một phát, “Tôi và cậu chỉ có quan hệ công việc, không hơn.”

Ngô Tiểu Sơn chỉ nhìn tôi cười, nói: “Có một câu nói là, tôi yêu anh không quan hệ tới anh, Mạnh chủ bá nghĩ như thế nào?”

“… Vậy xin hãy yên lặng yêu, tôi không ngại có thêm người thầm mến.” Tôi nhìn hắn, “Tôi nghĩ nói đến nước này, cậu chắc đã hiểu ý tôi đúng không?”

Ngô Tiểu Sơn vẫn cười với tôi: “Nếu như tôi có thể tiến thêm một bước, vì sao không cần chứ?”

“Tôi nghĩ chúng ta không cần nhiều lời nữa.” Thang máy dừng ở tầng 1, tôi đi ra ngoài trước, “Tôi đi trước đây.”

“Chậm đã.” Hắn tiến lên kéo tay tôi lại, “Tôi nói muốn mời anh ăn bữa cơm, anh không nể mặt tôi sao?”

“À, tôi muốn về nhà ăn bữa cơm tình yêu.” Gạt tay hắn ra, tôi nhìn hắn một cái, không muốn cùng hắn nói thêm nữa.

Hắn không theo kịp, tôi rất đắc ý, thế là vui vẻ lái xe về nhà, tôi muốn kể cho Lê Hải Đường, hôm nay có một người theo đuổi tôi, tôi đã từ chối, phải khoe khoang một chút, tuy rằng Mạnh Tiểu Viên tôi qua tuổi 30 nhưng vẫn rất hấp dẫn! Nhưng mà, một đường lái xe về nhà, mở cửa, trong nhà lại không có ai.

Đưa tay bật đèn, bên trong hoàn toàn yên lặng. Tiện tay nhét chìa khóa lên trên tủ giày, khom lưng đổi giày, từ từ đi vào phòng khách, lại vào bếp, rót một cốc nước sôi, uống hết một hơi, tựa người trên tủ bát, chậm chạp nhớ ra hôm nay Lê Hải Đường đi trực đêm.

Nấu một bát mì, từ từ ăn hết, sau đó rửa nồi rửa bát, bật máy vi tính chơi game, chơi mãi đến nửa đêm, nhịn không được gọi cho Lê Hải Đường một cú. Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, giọng hắn nghe còn tỉnh táo hơn tôi.

“Tiểu Viên? Chuyện gì?” Hắn hỏi.

“Không có gì không gọi điện cho em được sao?”

“Được được, tối đã ăn gì chưa? KFC? McDonald? Hay là Pizza Hut?” Hắn hỏi.

“… Anh về nhà ăn mì được không a…”

“Chẳng giống phong cách của anh, nói chung lúc tôi trực ban anh không phải đều ăn ngoài sao?”

“… Hôm nay anh gặp phải một người theo đuổi anh, bị anh ghét sau đó anh quyết định tự nấu cái gì ăn an ủi tâm hồn thương tổn, sau đó ăn xong rồi tìm em an ủi anh.”

“Ờ ờ không tồi nha, vận đào hoa rồi?”

“Vận chó má ấy, chính là tên tiểu tác gia lần trước, quả thực phải dùng từ âm hồn đeo đuổi để hình dung ấy.”

“Được rồi, chúc mừng anh gặp phải hoa đào nát, lại chúc mừng anh làm tôi thấy anh đang khoe khoang, cuối cùng anh chờ đấy mai tôi về hành anh cho biết!”

“Đừng mà… Anh bị thương a a a a, em không thể nhẫn tâm với anh như vậy…”

Đầu kia điện thoại, giọng Lê Hải Đường chần chờ giây lát, cuối cùng vẫn cười: “Được rồi, đã nửa đêm sao còn chưa ngủ? Mai không phải đi làm hay sao?”

“Em ghét anh rồi sao…”

“Anh nghĩ nhiều quá đấy… Mau ngủ đi!”

“Được rồi, anh cúp đây…” Nhìn chằm chằm tấm ảnh chụp chung của tôi và Lê Hải Đường trên mặt bàn máy vi tính, tôi thở dài.

Lê Hải Đường “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa, cúp điện thoại.

Vì thế tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, tắt máy vi tính đi ngủ.

Trong mông lung cảm thấy đã 6h sáng, sáng sớm, bên ngoài có tiếng chim hót, nhưng trời còn chưa sáng rõ.

Lết dép đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, mới sáng sớm mà các quầy các sạp đã lục tục bày hàng, tính lát nữa ăn cháo hay ăn mì, sau đó đi rửa mặt rồi thay quần áo xuống dưới nhà mua sớm một chút. Có lẽ sáng nay tôi dậy sớm quá, các sạp bán đồ ăn vặt chưa bày hết đồ, tôi mua một bát mì nước, xách bốn cái bánh bao sau đó đi lên nhà. Lúc đứng trong thang máy chờ đợi, lại nghe thấy tiếng Lê Hải Đường vang lên từ phía sau: “Ấy, chịu khó rồi à? Mua sớm vậy?”

Nhìn lại, hắn đang khóa xe đạp đi về phía tôi.

“Hôm nay sớm vậy?” Tôi đưa bánh bao cho hắn.

“Là ai đêm qua nói muốn an ủi…” Hắn nhận bánh bao cắn một miếng, “Để an ủi ai kia… nên vội về, ai kìa à, anh cảm động không?”

Nhìn kỹ hắn một cái, lại nhìn cái nữa, đột nhiên nghe thấy tiếng loảng xoảng vang lên, tôi kinh ngạc, nhìn theo tiếng, lại quay đầu lại, không có Lê Hải Đường, không có bánh bao, không có mì nước, tôi vẫn nằm trên giường, một cuốn sách ở đầu giường bị tôi đá xuống đất.

Dụi mắt, thì ra là mơ.

Khom người nhặt quyển sách, thả lại trên tủ đầu giường, sau đó nằm trở lại, nghiêm túc suy nghĩ ý nghĩa của giấc mộng kia? Muốn đi tìm người giải mộng.

><><><><

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương