Nam Thê
Chương 6

“Ê, ta nói ngươi a. Nơi này có nhiều chỗ ngồi như thế, mắc chứng gì ngươi lại ngồi ở bên cạnh ta. Nóng gần chết, ngươi qua bên kia ngồi đi.”

Lâm Phong vỗ hai tay xuống ý bảo thanh tịnh, bọn hạ nhân cũng liền thức thời lui hết.

Biết có một chút không ổn,” Ưhm, kỳ thật nếu ngươi không muốn qua đó ngồi cũng không sao, ta đi qua là được.”

Lưu Giai đang muốn đứng lên, đã bị Lâm Phong kéo ngồi trở lại. Ôm Lưu Giai, cằm đặt ở trên vai hắn cọ cọ.

” Kỳ thật đêm qua ta đã định nói, ta cảm thấy trên người của ngươi có một loại mùi thơm ngát, rất dễ chịu.”

“Ha ha, kia nhất định là ngươi ngửi sai rồi, ta là loại người rất chán ghét mùi nước hoa, ha ha.” Nam nhân sao lại dùng nước hoa chứ, cố gắng muốn thoát khỏi tình cảnh này. Trong lòng thầm mắng, chết tiệt, sáng sớm cứ rề rà thế này, xem ra bữa sáng còn phải ăn thật lâu. Loại lời này chắc là còn phải tiếp tục nghe nữa, trong lòng không ngừng nghĩ mấy lời này ngươi vẫn là đi nói cho nữ nhân của ngươi nghe tốt lắm.

Xem ra nhẹ nhàng giãy dụa là không có tác dụng, cuối cùng cũng chỉ có đem y đẩy ra. Nhưng còn chưa kịp xuất thủ, đã bị người khác bắt được hai tay.

” Không cần, ngươi nhanh lên ăn bữa sáng thôi, bằng không nguội lạnh ăn sẽ không ngon.”

“So với ăn bữa sáng, ta càng muốn ăn ngươi.”

“Ngươi không được quên lời hứa của ngươi. Không có trải qua sự đồng ý của ta, ngươi không thể xằng bậy.”

“Ta cho tới bây giờ vốn không có nói qua muốn ăn ngươi, là do ngươi tư tưởng không thuần khiết, thích nghĩ đến mấy chuyện đó thôi. Chứ không phải kỳ thật ngươi rất muốn bị ta ăn luôn, nhưng vì da mặt mỏng, nói không nên lời.”

“Khốn kiếp, ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ vậy đi, dù sao ta chưa từng có nghĩ tới như thế. Ngươi tránh ra.”

Mặc kệ giãy dụa như thế nào cũng vô dùng, tên kia vẫn dán chặt trên người, giống như loài sâu bọ hút máu vậy…

“Vậy ngươi muốn như thế nào. Hiện tại chúng ta với tư thế này căn bản là ăn sáng không được. Chúng ta hôm nay còn phải đi lên núi, ngươi không muốn ăn, nhưng mà ta rất muốn ăn. Bằng không chờ một chút không có sức lực mà leo núi.”

Tiếp tục đeo bám không muốn ăn cơm theo quy củ, Lâm Phong vẫn là ôm Lưu Giai.

“Tính ta sợ ngươi, khốn kiếp. Trao đổi điều kiện. Ta cho ngươi hôn một chút, ngươi làm cho ta hảo hảo mà ăn bữa sáng.” Biết tên khốn này nếu không chiếm được một chút tiện nghi, thì vô luận như thế nào cũng sẽ không cam tâm.

“Ngươi làm cho ta hôn một chút?”

“Còn không vừa lòng sao? Ta đây làm rất lớn hy sinh rồi đó.”

“Ngươi tới hôn ta, ta đáp ứng.”

Người này thật đúng là không phải vô lại bình thường, thật sự là đắc nhân tâm không đủ, rắn nuốt voi. Nhưng đối phó với người như vậy, chính mình lại chả có cách nào.

“Tính ta sợ ngươi, cũng coi như ta phục ngươi. Buông tay ngươi ra, ngươi đem ta ôm chặt như vậy, sao ta xoay người mà hôn ngươi được chứ.”

Ma trảo cuối cùng buông lỏng ra.

Lưu Giai mặt đối mặt Lâm Phong, trong lòng nghĩ có nên kêu Lâm Phong nhắm mắt lại hay không. Nhưng biết chắc người này tuyệt không biết cái gì gọi là ngượng ngùng, còn chưa tính, dù sao cuối cùng xấu mặt nhất định là mình. Nhưng y không biết xấu hổ không có nghĩa hắn cũng không biết xấu hổ, vẫn là……

“Ngươi nhắm mắt lại.”

“Vì sao?”

“Ngươi không cần biết, dù sao ta hôn ngươi là được.”

Sáng sớm, không có tính toán gì, cũng không nghĩ đến Lưu Giai nói muốn hôn y, liền cảm thấy kỳ thật nhắm mắt lại cũng không thiệt gì. Dù sao nụ hôn này là kiếm được.

Sau khi nhắm mắt lại, cũng không quên thòng thêm một câu:” Nhanh lên, ngươi nếu không hôn, ta liền cưỡng hôn đó.”

“Đã biết, ngươi nhắm mắt lại là được. Chờ ta đến hôn thôi.”

Khi thật sự phải hôn, Lưu Giai vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Cho dù người này có tiêu chuẩn một mỹ nhân, nếu tính cả hôm nay thì mình cùng y cũng chỉ mới quen biết hai ngày, hơn nữa, tên này còn là đàn ông. Nhưng nếu đã quyết định, vẫn là làm cho nhanh thôi, sự tình càng kéo dài càng phiền toái.

Một khi hạ quyết tâm liền gắt gao nhắm lại hai mắt chính mình, chu môi ra, dùng sức bắt lấy vai Lâm Phong. Hướng về bên má của y mà hôn tới.

Cảm thấy giai nhân hôn cũng quá chậm, mới mở to mắt, liền thấy một cái miệng hình dạng rất quái dị đưa đến bên má trái của mình. Còn không kịp tránh ra, cái miệng kia liền thật mạnh in vào bên má, tiếp theo một tiếng thật vang rơi vào trong tai. Lập tức đẩy Lưu Giai ra.

Lưu Giai cũng bị động tác này làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa ngã khỏi ghế rồi.

“Ngươi làm gì vậy? Đột nhiên đẩy ta ra như thế, ta sẽ té xuống đất đó.”

“Ta cũng không biết vì sao, chỉ là ta cảm thấy vừa rồi ngươi hôn như vậy thật ghê tởm. Ngươi cũng quá không chú ý dáng vẻ, loại này mặt cũng dám bày ra đến.”

“Còn không phải ngươi làm hại, nếu không phải tại ngươi vẫn ăn ta đậu hủ gây trở ngại ta ăn bữa sáng. Ta vì có thể an tâm ăn sáng, tình nguyện hy sinh nụ hôn đầu tiên của mình, tên khốn ngươi còn khủng hoảng cái gì. Ta còn không có kêu sự hy sinh này thật oan uổng đâu.”

“Nụ hôn đầu tiên, trách không được ngươi là bộ dáng này.”

“Ngươi quản ta là bộ dáng thế nào, dù sao ta hôn cũng đã hôn rồi. Mau ăn, bằng không chúng ta không biết tới lúc nào mới có thể đi được.”

“Cứ như vậy đã nghĩ qua cửa?”

“Vậy ngươi còn muốn làm cái gì?” Thân thể bắt đầu lui về phía sau.

” Còn hỏi ta, chính ngươi rõ ràng biết ta nghĩ làm cái gì mà.” Lần này đến phiên Lâm Phong bắt được bả vai Lưu Giai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương