Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con
Chương 16: Chúng ta giống một nhà bốn người?

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Lâm Tử Mặc đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, thua người không thể thua khí thế!

Đại Béo và Nhị Béo thấy Lâm Tử Mặc bị thua thiệt, vội vàng bay tới, một trái một phải đậu trên vai Lâm Tử Mặc, cũng học Lâm Tử Mặc hùng hổ ngẩng đầu ưỡn ngực.

Lạc Giang Hạ thấy vậy, không thể ngưng cười.

Lâm Tử Mặc nổi giận: “Ngươi cười gì mà cười, ngươi đây là tự xông vào nhà dân có biết không! Coi chừng ta đến quan phủ tố cáo ngươi!”

“Đúng đó đúng đó! Tố ngươi tố ngươi!” Đại Béo và Nhị Béo cùng kêu lên.

Lạc Giang Hạ không đếm xỉa đến âm thanh huyên náo của hai chim, dù sao gã cũng nghe không hiểu: “Ngươi thật đa cảm, ngươi đã quên ngươi còn nợ ta một nhân tình sao?”

“Ta nhổ vào! Ngươi không biết xấu hổ, Đại Béo và Nhị Béo lên, mổ hắn!” Lâm Tử Mặc rống giận, triệu hồi hai thần thú béo.

Đại Béo và Nhị Béo nghe kêu, bay vọt lên không trung, vung cái đuôi xinh đẹp lộn ngược ra sau, sau đó bị Lạc Giang Hạ một tay chộp được.

Đại Béo và Nhị Béo ngớ người, Lâm Tử Mặc: “...”

Đại Béo và Nhị Béo nhân cơ hội mổ Lạc Giang Hạ: “Buông bản Béo ra! Buông bản Béo ra!”

Chút xíu đau đớn đó Lạc Giang Hạ không để vào mắt, gã nhìn Lâm Tử Mặc, ý vị thâm trường nói: “Người biết một ngôn ngữ lạ thật khác biệt, có cả người hầu nhỏ rồi.”

Lâm Tử Mặc cũng nghệch mặt, thầm chửi tục một câu, sao tên này biết y có thể nghe hiểu tiếng động vật.

Lâm Tử Mặc vô cùng chột dạ, nhưng không lộ ra mặt, mạnh miệng nói: “Ngươi đang nói gì? Ta không hiểu?”

Lạc Giang Hạ nghiền ngẫm cười cười, tựa hồ đang cười nhạo Lâm Tử Mặc phủ nhận cũng không có tác dụng gì, gã biết hết.

Lâm Tử Mặc đổ mồ hôi lạnh, nếu Lạc Giang Hạ mồm to, nói chuyện này cho những người khác, một truyền mười mười truyền trăm, y nhất định sẽ bị xem là ngoại tộc rồi bị bắt lại.

Lạc Giang Hạ buông tay ra, Đại Béo và Nhị Béo thừa cơ đào tẩu, đầu chui vào áo trước ngực Lâm Tử Mặc. Thế nhưng hình thể hai chim quá béo, chỉ có thể miễn cố nhét được cái đầu, chừa lại hai cái mông tròn vo ở bên ngoài, cái đuôi còn nhếch lên, quả thực quá kinh sợ.

Lâm Tử Mặc vỗ nhẹ nhẹ mông của hai chim béo, hai đứa này không có tiền đồ, cứ thể mà để y một mình ở ngoài.

Lạc Giang Hạ cũng thấy hai cái mông của hai đứa nó, sờ sờ mũi nhịn không được nói: “Hai con chim này của ngươi nuôi trông mập mạp nhỉ.”

Lâm Tử Mặc nói: “Ít nói nhảm đi, ngươi tới đây làm gì?!”

Lạc Giang Hạ nhún vai: “Ngươi đừng cứ mãi coi ta là người xấu được không, ta tuyệt đối là người tốt. Về phần tại sao tới đây, vậy chắc chắn là vì nhận được thiếp mời của Thiền Vũ.”

“Còn ngươi, sao cũng tới, không phải muốn tình cờ gặp ta đấy chứ?” Lạc Giang Hạ lại bắt đầu miệng lưỡi trơn tru, cười đến bất kham.

Lâm Tử Mặc trợn mắt: “Ngươi đừng tự mình đa tình, là Nhiên Tiêu dẫn ta tới.”

Trong mắt Lạc Giang Hạ chợt tối xuống, thờ ơ nói: “Tên tàn. . . À là nam nhân ngồi xe lăn?”

Lạc Giang Hạ suýt nữa đã gọi là tên tàn phế, cũng may kịp thời đổi miệng.

“Đúng vậy, hắn là phu quân của ta, Diệp Nhiên Tiêu.” Lâm Tử Mặc lẽ thẳng khí hùng trả lời.

Lần đầu tiên thừa nhận thân phận của Diệp Nhiên Tiêu trước mặt người ngoài, trước kia chỉ thừa nhận trước mặt động vật thôi.

Lâm Tử Mặc vốn nghĩ lúc nói ra, bản thân sẽ cảm thấy rất xấu hổ, nhưng sau khi nói ra lại cảm thấy vô cùng tự nhiên, ngược lại trong nội tâm còn tràn ngập hạnh phúc.

Diệp gia chẳng qua là một gia tộc nhỏ mà thôi, dù cho mẫu thân của tứ Điện hạ và Diệp gia có chút sâu xa, nhưng vẫn không có tư cách sánh ngang với quý tộc quan cao như Lạc Giang Hạ, cho nên Lạc Giang Hạ không hiểu rõ về Diệp gia.

Nhưng nhớ tới ấn tượng lần trước với Diệp Nhiên Tiêu, một nam nhân ôn nhuận như ngọc, ngồi ở xe lăn, thoạt nhìn tay trói gà không chặt, là một kẻ bạch diện thư sinh.

Tuy vậy, Diệp Nhiên Tiêu có bản lĩnh mang theo Lâm Tử Mặc tới đây dự tiệc, cũng đủ để nói rõ thân phận của Diệp Nhiên Tiêu không đơn giản, mà thân phận đó lại không có liên quan gì với Diệp phủ.

Lạc Giang Hạ tưởng tượng nhưng cũng không nghĩ quá sâu xa.

Thính lực Lạc Giang Hạ rất tốt, loáng thoáng nghe được tiếng xe lăn, biết là Diệp Nhiên Tiêu đã về mới nói ra mục đích mà gã tới.

“Ngươi tốt nhất nên chú ý, không nên để người khác biết ngươi hiểu thú ngữ, nếu không nhất định sẽ bị người có tâm để mắt tới.” Lạc Giang Hạ cười nhe răng: “Ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật này, nhưng ngươi nhớ kỹ, ngươi lại nợ ta một nhân tình.”

Dứt lời, không đợi Lâm Tử Mặc nổi giận, gã đã đẩy cửa bước ra ngoài.

Lạc Giang Hạ đi qua góc hành lang, thu lại sự vui vẻ, dừng bước.

Tiếng xe lăn cũng dừng lại, Diệp Nhiên Tiêu ngồi ở xe lăn, thần thái tự nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh đối mặt với Lạc Giang Hạ.

Diệp Nhiên Tiêu không biểu cảm gì, hơi thở mạnh mẽ bao phủ, trong mắt âm trầm, toàn thân đầy cảnh giác, như hùng thú bị người xúc phạm lãnh thổ, chuẩn bị công kích địch nhân ngấp nghé đồ của mình.

Ánh mắt Lạc Giang Hạ sa sầm, càng xác định Diệp Nhiên Tiêu tuyệt đối không phải người lương thiện, không phải vật trong ao.

Dáng vẻ Diệp Nhiên Tiêu cùng với lần trước Lạc Giang Hạ nhìn thấy, quả thực như hai người, Lạc Giang Hạ tán thưởng hành động của hắn.

Hồi lâu sau, Diệp Nhiên Tiêu đẩy xe lăn đi trước, không nói một lời, đi ngang qua Lạc Giang Hạ.

Lạc Giang Hạ nhìn bóng lưng cao ngất của Diệp Nhiên Tiêu, mỉm cười, có ý tứ, người lợi hại như thế, Lâm Tử Mặc sao có thể là đối thủ, chỉ sợ bị bán còn có thể giúp kiếm tiền đấy.

Quả nhiên, Lạc Giang Hạ nghe được tiếng mở cửa, và giọng nói vui mừng của Lâm Tử Mặc: “Nhiên Tiêu, huynh đã trở về.”

“Thế nào? Nương tử nhớ ta không?”

Tiếng nói chuyện của hai người dần dần bị ngăn cách sau khi cửa đóng lại. Lạc Giang Hạ thở dài, xoay người đi, xem ra sau này sẽ không nhàm chán.

Lúc Diệp Nhiên Tiêu đối mặt với Lâm Tử Mặc, luôn sẽ bày ra gương mặt vô hại nhất, cực kỳ cẩn thận, sợ vô tình sẽ xúc phạm đến Lâm Tử Mặc.

Thật ra, Lâm Tử Mặc cũng không yếu ớt như trong suy nghĩ của Diệp Nhiên Tiêu.

“Ở Diệp phủ có phải rất nhàm chán không?” Diệp Nhiên Tiêu đột nhiên hỏi.

Từ trước đến nay, Lâm Tử Mặc rất thẳng thắn với Diệp Nhiên Tiêu, thành thật gật đầu, nói: “Rất nhàm chán, may mà có Đại Béo và Nhị Béo.”

“Chỉ có chúng nó thôi sao?” Diệp Nhiên Tiêu bĩu môi, trông thật đáng thương.

Lâm Tử Mặc vội bổ sung: “Còn huynh nữa, còn huynh nữa, chủ yếu là có huynh, Đại Béo và Nhị Béo đều trưng cho có thôi.”

“Ây da.“ Lâm Tử Mặc bị đau, thấy là hai con chim mập đang mổ tay y.

Sau khi Lạc Giang Hạ đi rồi, hai đứa chim kinh sợ đã ló đầu ra, không làm chim rụt đầu nữa.

Đại Béo và Nhị Béo vốn đang giúp nhau tỉa lông, chơi rất say sưa, đột nhiên nghe Lâm Tử Mặc nói xấu chúng, lập tức nổi giận.

Lúc này Diệp Nhiên Tiêu mới thoả mãn gật đầu, xóa nắn Đại Béo và Nhị Béo, đặt lên đùi mình, không cho chúng nó mổ Lâm Tử Mặc nữa.

Đại Béo và Nhị Béo rất không hài lòng với việc ngồi trên đùi Diệp Nhiên Tiêu, bởi vì rất cấn mông. Thịt trên người Diệp Nhiên Tiêu làm chúng mất thăng bằng, ngồi không thoải mái tý nào, vẫn là thịt của Tử Mặc mềm hơn.

“Vừa hay, ngày mai hết bận, ta sẽ dẫn ngươi đi xung quanh chơi, thế nào?”

Lâm Tử Mặc quả thực không thể không đồng ý. Lúc ăn cơm, Lâm Tử Mặc cũng không nhìn thấy Các chủ trong truyền thuyết, đi xa như vậy, chỉ ăn một bữa cơm rồi về thì quá đáng tiếc.

May thay Lâm Tử Mặc còn chưa hiểu rõ An quốc, đi đây đó có thể biết nhiều hơn, Lâm Tử Mặc bắt đầu kích động.

Đại Béo và Nhị Béo đứng lên, vểnh mông xin xỏ: “Chúng tôi cũng muốn đi!”

“Các ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ được dẫn đi.” Lâm Tử Mặc dỗi hai chim.

Hai chim lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, đến mức quả thực không giống chim.

Diệp Nhiên Tiêu đột nhiên như nhớ tới điều gì, nói: “Chúng ta giống một nhà bốn người không?”

“Cái gì?” Lâm Tử Mặc chưa kịp phản ứng.

“Một nhà bốn người, Đại Béo và Nhị Béo tựa như là con của chúng ta.” Diệp Nhiên Tiêu giải thích lại kỹ càng.

Lâm Tử Mặc lắp bắp: “Huynh huynh huynh. . . huynh nói gì thế?!”

“Ta rất thích tiểu hài tử.” Diệp Nhiên Tiêu bấm bụng nói, cố ý mơ hồ không rõ, cho Lâm Tử Mặc tự tưởng tượng, muốn xem phản ứng của Lâm Tử Mặc.

Quả nhiên, Lâm Tử Mặc đầu tiên là giật mình, sau đó xốc lại tinh thần miễn cưỡng cười nói: “Có phải huynh vừa ý cô nương nhà ai rồi hả? Nếu như xem trọng, nhất định phải nói với ta, ta sẽ không dây dưa, chúng ta đã ký khế ước rồi.”

Diệp Nhiên Tiêu gật đầu: “Thật sự có vừa mắt một người, nhưng người đó còn chưa biết ta thích người ta.”

Lâm Tử Mặc nghe Diệp Nhiên Tiêu nói chắc nịch vậy, gượng cười không nổi: “Ha ha, huynh không nói với người ta thì sao người ta biết được, huynh nên nói thẳng cho nàng biết.”

Lâm Tử Mặc xoay người dụi dụi mắt: “À, ta hơi mệt, ngủ trước nha, không ăn tối đâu.”

Lâm Tử Mặc nằm trên giường đưa lưng về phía Diệp Nhiên Tiêu, bóng lưng tội nghiệp, dù không nhìn mặt cũng có thể cảm giác y đang thất hồn lạc phách.

Diệp Nhiên Tiêu đau lòng, nhưng đã tung lưới sao có thể nóng vội thu hoạch, huống hồ thời cơ thu lưới sắp tới rồi.

Diệp Nhiên Tiêu bất đắt dĩ mới phải làm thế với Lâm Tử Mặc.

Cảm giác của động vật rất nhạy, hơn nữa Lâm Tử Mặc lại là đối tượng chúng nó thích, đương nhiên càng cảm nhận được Lâm Tử Mặc không vui.

Đại Béo và Nhị Béo lòng can đảm nổi dậy, đưa mỏ mổ Diệp Nhiên Tiêu.

“Ngươi bắt nạt Mặc Mặc! Mổ ngươi mổ ngươi!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương