Nam Thê Xung Hỉ Biết Sinh Con
-
Chương 4: Đêm tân hôn không làm gì cả?!
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Năm ngày sau, nửa đêm Lâm Tử Mặc đã bị người lôi từ trên giường ra, trang điểm ăn mặc, bây giờ Lâm Tử Mặc quá mệt mỏi, híp mắt ngủ gà ngủ gật, để mặc bọn họ dày vò.
Mặc dù nam thê tử kết hôn không có quá nhiều hạn chế như nữ nhân, nhưng vẫn khá tương tự, Lâm Tử Mặc bị lăn qua lăn lại, thật chỉ muốn giết người, tính khí lúc Lâm Tử Mặc rời giường quả thật rất nghiêm trọng.
Tóc dài của Lâm Tử Mặc được chải từng lược, không có buộc, Lâm Tử Mặc thấy phiền, không biết tóc tai bù xù rất cản trở sao?! Hơn nữa sẽ rất nóng đấy biết không?!
Diệp Nhiên Tiêu suy tính đến chuyện nóng này, cố ý làm y phục tân hôn thật đơn giản, chỉ có một hai lớp, hơn nữa còn dùng chất vải không khiến người ta khó chịu.
Lâm Tử Mặc nhìn một nha hoàn đang cầm phấn đánh lên mặt mình, nhất thời hết ý kiến, không nhịn được nói: "Này... Ta là nam nhân, không cần phải trang điểm chứ?"
"Cần chứ ạ, thiếu nãi nãi, việc này do thiếu gia cố ý căn dặn."
Lâm Tử Mặc đành thôi, tùy người khác đánh phấn linh tinh lên mặt mình, thậm chí còn có má hồng son môi!
Ta ngất, xem ra việc thành thân này thật sự không đơn giản.
Cũng may kỹ thuật trang điểm của nha hoàn tương đối khá, không biến Lâm Tử Mặc nở hoa như mông khỉ.
Lâm Tử Mặc ngơ ngác nhìn mình trong gương đồng, xinh đẹp không giống y chút nào, làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng.
Y rất man mà, trước kia y không phải như vậy. Lâm Tử Mặc rơi lệ, sao mình lại biến thành như một bác gái thế này.
Bọn nha hoàn đều mặc kệ nội tâm Lâm Tử Mặc thế nào, thấy tất thảy đều đã ổn, cầm khăn hỉ lên muốn phủ lên đầu Lâm Tử Mặc.
"Aiz aiz, một nam nhân như ta sao còn phải đội cái này." Lâm Tử Mặc nhanh chóng né trái trốn phải, tránh khỏi khăn voan sắp đắp lên đầu mình.
Nha hoàn không nóng nảy, cười hí mắt nói: "Thiếu nãi nãi à, đây cũng do thiếu gia dặn dò, ngài ấy nói sợ ngài gặp người khác sẽ xấu hổ."
Xấu hổ? Lâm Tử Mặc nghĩ lại, đúng vậy ha, đợi lát nữa còn phải bái đường, chẳng phải sẽ có rất nhiều người vây xem, cũng không đến nổi xấu hổ, chẳng qua chắc chắn sẽ lúng túng.
Quả thật Nhiên Tiêu đã suy tính chu toàn, ô dù! Nhất định là ô dù! Lâm Tử Mặc càng cảm thấy Diệp Nhiên Tiêu đạt đến một trình độ nào đó.
Lâm Tử Mặc ngoan ngoãn phối hợp, thật ra thì Lâm Tử Mặc cũng dễ gạt, mặc dù Diệp Nhiên Tiêu cũng sợ Lâm Tử Mặc lúng túng, nhưng mục đích quan trọng là không muốn cho người khác thấy Lâm Tử Mặc.
Thê tử của hắn, sao có thể cho người khác ngắm? Đừng hòng mơ tưởng!
Chuẩn bị xong mọi thứ, Lâm Tử Mặc an tĩnh ngồi trong phòng, chờ Diệp Nhiên Tiêu tới đón.
Từ buổi sáng Lâm Tử Mặc vẫn chưa ăn cơm, đói bụng đến mức sôi ùng ục, vậy mà nha hoàn rách đó còn không cho y ăn cơm! Đợi lát nữa nhất định phải tố cáo với Nhiên Tiêu.
Nha hoàn Diệp Toàn cho người khác lui ra ngoài, mình đứng bên cạnh trông chừng Lâm Tử Mặc.
"Ngươi cũng đi ra ngoài đi." Lâm Tử Mặc muốn lén ăn gì đó, nên nói.
Diệp Toàn đương nhiên cự tuyệt, vẫn câu nói kia: "Thiếu gia dặn dò, ta phải ở lại đây."
"Dặn dò cái gì mà dặn dò! Ta là thiếu nãi nãi của ngươi, sau này tiền của Diệp Nhiên Tiêu chắc chắn đều sẽ nằm ở chỗ ta, ngươi phải nghe lời của ta, chứ không phải của hắn!" Lâm Tử Mặc hung ác nói: "Bằng không ta trừ tiền lương của ngươi!"
Diệp Toàn còn chưa nói gì, chỉ nghe bên ngoài có tiếng truyền đến.
"Tử Mặc nói phải."
Diệp Nhiên Tiêu cười đẩy cửa đi vào, hiển nhiên nghe hết lời vừa rồi của Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc khoác lác hơi quá, có chút lúng túng, may thay có khăn voan cản trở, nếu không người nào đó thật sự sẽ không chịu nổi.
Diệp Nhiên Tiêu nói: "Sau này lời của thiếu nãi nãi chính là lời của ta, hiểu không?"
Diệp Toàn hơi ngẩn ra, vội vàng nói: "Diệp Toàn đã hiểu!"
"Ừm, sau này ngươi hầu hạ bên cạnh Tử Mặc, ngươi lui xuống trước đi."
"Dạ!" Diệp Toàn vâng lời đóng cửa đi ra ngoài.
Diệp Nhiên Tiêu nghĩ nên vén khăn voan của Lâm Tử Mặc trước, bị Lâm Tử Mặc tránh đi: "Hay để buổi tối vén đi." Hiện tại mặt y rất đỏ, bị Diệp Nhiên Tiêu nhìn thấy chắc chắn sẽ xấu hổ chết người.
Diệp Nhiên Tiêu không miễn cưỡng, hỏi: "Tử Mặc, ngươi hối hận vì đã gả cho ta sao? Nếu bây giờ ngươi đổi ý vẫn còn kịp."
Đổi ý? Đổi ý thế nào? Không phải đã ký khế ước rồi sao?
Lâm Tử Mặc lắc đầu: "Không hối hận không hối hận!"
Diệp Nhiên Tiêu lại móc ra một chút điểm tâm thả vào tay Lâm Tử Mặc: "Đói thì ăn một chút đi, cả ngày chẳng ăn gì sao chịu được."
"Đúng rồi, đợi lát nữa chúng ta không cần bái đường, đi ra ngoài dạo một vòng là được." Giọng điệu Diệp Nhiên tiếc nuối, bởi vì chân hắn không tiện, ngại phiền phức, cho nên hủy bỏ bái đường này.
Diệp Nhiên Tiêu hàn huyên với Lâm Tử Mặc một hồi, rồi đi ra ngoài, hắn là tân lang quan nên rất bận rộn.
Quả nhiên, Lâm Tử Mặc chỉ đi ra ngoài một chuyến đã trở lại phòng, cách khăn voan nên Lâm Tử Mặc chẳng nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào thính giác, nghe tiếng đã biết không có nhiều người.
Lâm Tử Mặc thầm than một tiếng, Nhiên Tiêu tốt như vậy, tại sao không được yêu thương đây?
Mặc dù Diệp Minh ngại mất mặt, mời không ít quan to quý tộc, nhưng Diệp Nhiên Tiêu không có bằng hữu, thân nhân bằng hữu thì Lâm Tử Mặc càng không có, dĩ nhiên là vắng lạnh rất nhiều.
Sau khi Lâm Tử Mặc về phòng, lập tức lấy khăn voan xuống, quạt gió hồng hộc, mặc dù đã lập xuân, nhưng mặc nhiều y phục như vậy còn phải trùm khăn voan, cũng rất nóng, ở đây lại không có máy điều hòa không khí gì cả.
Lâm Tử Mặc nhét điểm tâm còn dư lại vào miệng, đột nhiên nghe có tiếng động ở cửa sổ.
Lâm Tử Mặc mở cửa sổ ra, quả nhiên là Đại béo và Nhị béo.
Chẳng qua lần này Đại béo và Nhị béo cũng không phải đến không, hai con chim quắp thêm mấy con giun đến đây.
Không phải Lâm Tử Mặc sợ giun, chẳng qua là thấy kỳ quái vì sao bọn nó muốn tha giun đến đây: "Các ngươi tha giun đến làm gì?"
Đại béo và Nhị béo nhổ giun lên bàn, lấy móng dẫm lên, Đại béo nói: "Con người! Đây là quà chúng ta tặng cho ngươi!"
"Đúng đúng! Chúc mừng ngươi thành thân!" Nhị béo gật đầu.
Đối với loài chim, giun rất hấp dẫn, Đại béo Nhị béo có thể nhịn không ăn, tặng cho y, Lâm Tử Mặc rất cảm động, nhưng mà, Lâm Tử Mặc đầu đầy hắc tuyến nói: "Ta thật sự không ăn giun đâu."
Đại béo Nhị béo không thể tin được trên thế giới này còn có người không thích ăn loài giun ngon lành mỹ vị: "Ngươi thật không thích ăn sao?"
"Hoàn toàn chính xác." Lâm Tử Mặc cười sờ hai con chim, dù sao Đại béo Nhị béo cũng là chim, đối với thế giới loài người vẫn có rất nhiều cái không hiểu.
"Được rồi, ngươi đã không thích ăn, vậy chúng ta sẽ giúp ngươi ăn!" Đại béo Nhị béo cúi đầu mổ mổ mổ, toàn bộ giun được ăn hết.
Lâm Tử Mặc lại cầm bánh cao đút hai con chim, hai chim vểnh mông ăn vui sướng, vốn bọn nó ăn không kiêng nể gì, không trách được mập như vậy.
Sau khi Đại béo Nhị béo ăn uống no đủ, cáo biệt rồi bay đi, sắc trời đã tối, bọn nó phải về ổ ngủ.
Mặc dù Lâm Tử Mặc rất muốn nuôi hai bọn nó, nhưng cũng biết Đại béo Nhị béo là chim hoang dã, thích tự do tự tại, nuôi trong nhà chưa chắc đã nguyện ý.
Lâm Tử Mặc đang suy nghĩ muốn mua thú cưng về nuôi, thì nghe thấy ở cửa có động tĩnh.
Lâm Tử Mặc như lửa đốt mông, vội vàng chạy về chỗ, đắp khăn hỉ lên.
Diệp Nhiên Tiêu đẩy cửa đi vào, thấy Lâm Tử Mặc giả vờ bình tĩnh nên cười nhạt, hơi thở của Lâm Tử Mặc hơi gấp, sao hắn có thể nghe không hiểu.
Trên mặt Diệp Nhiên Tiêu ửng đỏ, hiển nhiên do uống rượu quá nhiều, nhưng dựa theo độ cong của môi hắn, hắn thật sự rất vui.
Diệp Nhiên Tiêu đẩy xe lăn đi đến cạnh Lâm Tử Mặc, đưa tay tháo khăn hỉ của Lâm Tử Mặc xuống.
Vậy mà chưa đợi Diệp Nhiên Tiêu chạm vào, Lâm Tử Mặc đã ngoan chuẩn túm khăn hỉ kéo xuống, ném qua một bên.
"Ai da má ơi, sớm biết là ngươi ta đã không đắp lên rồi." Lâm Tử Mặc mũi chó, đã ngửi thấy mùi thuốc trên người Diệp Nhiên Tiêu rồi.
Diệp Nhiên Tiêu thu hồi tay giữa không trung, che giấu bối rối của mình, cẩn thận quan sát Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc tuyệt đối không tính là vô cùng xinh đẹp, nhưng thanh tú, ánh mắt sạch sẽ, là kiểu Diệp Nhiên Tiêu thích.
Lớp trang điểm đậm bị lau sạch đôi chút, một mùi phấn hương bay vào mũi hắn, Diệp Nhiên Tiêu có chút nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy ánh mắt Lâm Tử Mặc thật biết đầu độc.
Đương nhiên Lâm Tử Mặc không biết Diệp Nhiên Tiêu đang suy nghĩ gì, chẳng qua nhìn Diệp Nhiên Tiêu mặc hồng y mang hồng hài, vẫn đẹp xuất sắc như vậy, hỏi: "Bên ngoài đã giải tán rồi sao?"
"Có lẽ vậy."
"Vậy thì tốt, hôm nay mệt mỏi cả ngày, cuối cùng có thể ngủ rồi."
"Thế, chúng ta đến uống ly rượu giao bôi đi." Diệp Nhiên Tiêu nói tiếp.
Rượu giao bôi? Lâm Tử Mặc cười ha hả: "Cái này ngươi giữ đi, sau này uống cùng cô nương ngươi thích, ta không cần đâu."
Diệp Nhiên Tiêu buông mắt, che giấu mất mác của mình.
Lâm Tử Mặc thần kinh thô, không chú ý đến, còn muốn chạy ra ngoài rửa mặt.
"Ta lấy cho ngươi." Diệp Nhiên Tiêu lập tức nói.
Lâm Tử Mặc khoát tay: "Ngươi không tiện, tự ta đi là được."
Chốc lát, Lâm Tử Mặc tiến vào, trong tay còn bưng một chậu nước, vạt áo trước ướt đẫm.
"Ngươi cũng lau đi." Lâm Tử Mặc đặt nước lên bàn.
Diệp Nhiên Tiêu đảo mắt, mỉm cười, nói được.
Nhúng khăn tay vào nước, lại cố ý sẩy tay làm rơi, Lâm Tử Mặc thấy thế, quả nhiên chủ động nhặt lấy, vắt khô, lau mặt cho Diệp Nhiên Tiêu.
"Cảm ơn Tử Mặc." Giọng nói của Diệp Nhiên âm trầm thấp hùng hậu, giàu từ tính.
Lâm Tử Mặc không khỏi cảm thấy trái tim chậm một nhịp, mặt nóng lên, lắp bắp nói: "Không có... Không có gì..."
Lâm Tử Mặc bưng chậu, thấy y phục mình bị ướt, đưa tay muốn cởi ra.
Cởi đến một nửa cảm thấy có gì không đúng, chỉ thấy Diệp Nhiên Tiêu không nháy mắt nhìn mình chằm chằm, Lâm Tử Mặc lúng túng: "Gì... Ngươi nhìn ta làm gì?"
"Da của Tử Mặc rất tốt, không nhịn được nhìn thêm vài lần."
Lâm Tử Mặc đỏ mặt, bà nó đây có phải đang trêu ta nữa không! Nhất định là phải rồi!
Lâm Tử Mặc xoay người sang chỗ khác, cởi xong rồi chui vào trong chăn, chỉ chừa nửa cái đầu ở bên ngoài.
Diệp Nhiên Tiêu biết Lâm Tử Mặc đang ngượng ngùng, nhưng không cho Lâm Tử Mặc cơ hội trốn tránh, tủi thân kêu Lâm Tử Mặc: "Tử Mặc, Tử Mặc."
Diệp Nhiên Tiêu gọi năm sáu tiếng, rốt cuộc Lâm Tử Mặc nằm trong chăn lên tiếng, giọng nói rầu rĩ: "Gọi ta làm gì?"
"Tử Mặc, ta không lên được." Diệp Nhiên Tiêu đáng thương.
Lúc này Lâm Tử Mặc mới nhớ tới, Diệp Nhiên Tiêu đi đứng không tiện, không thể cởi quần lên giường.
Lâm Tử Mặc hít sâu một hơi, chui ra từ trong chăn, xuống giường hầu hạ Diệp Nhiên Tiêu.
Giúp Diệp Nhiên Tiêu cởi áo ngoài và... quần ra, sau đó đỡ hắn lên giường: "Ngươi ngủ bên trong đi, tư thế ngủ của ta không tốt, sợ đá ngươi xuống."
Diệp Nhiên Tiêu quả quyết cự tuyệt: "Không được, ta có cách."
Lâm Tử Mặc trở mình, ngủ bên trong, Diệp Nhiên Tiêu nằm nghiêng, từ trên nhìn xuống Lâm Tử Mặc.
Bây giờ Lâm Tử Mặc mới phát hiện hai người đàn ông ngủ ở trên một cái giường có bao nhiêu lúng túng, trước kia y và bạn y ngủ ở chung một chỗ nhưng không lúng túng như vậy mà.
Lâm Tử Mặc đỡ Diệp Nhiên Tiêu nằm xuống, tiếng Diệp Nhiên lại từ phía sau lưng truyền đến: "Tử Mặc, ta lạnh."
Lâm Tử Mặc không thể nhịn được nữa, xoay người: "Ngươi đừng có gạt ta! Chăn dầy như vậy ngươi lạnh cái rắm!"
Diệp Nhiên Tiêu không thèm để ý Lâm Tử Mặc nói lời thô tục, chẳng qua vươn đôi cánh tay về phía Lâm Tử Mặc, giọng nói dịu dàng, mang theo đầu độc: "Ta chỉ muốn ôm ngươi thôi."
Lâm Tử Mặc cảm thấy mình nhất định là nước vào não, nếu không sao dễ dàng bị đầu độc như vậy, ngoan ngoãn dựa sát vào bên cạnh, được Diệp Nhiên Tiêu ôm vào lòng.
Bình thường Diệp Nhiên Tiêu ngồi thì không cảm thấy, nằm cùng một chỗ mới phát hiện, Diệp Nhiên Tiêu cao hơn y rất nhiều.
Vòm ngực Diệp Nhiên Tiêu mát mẻ, Lâm Tử Mặc thích không chịu nổi, lập tức cọ vào người Diệp Nhiên Tiêu.
Có chút lạ người, Lâm Tử Mặc cảm thấy thịt trên người Diệp Nhiên Tiêu cứng ngắc, xem ra thân thể hắn thật sự không tốt, toàn xương là xương.
Đợi sau này khi Lâm Tử Mặc nhìn thấy cơ thịt của Diệp Nhiên Tiêu thì chỉ muốn tự đâm mù hai mắt, thật là đần độn, có thể nghĩ bắp thịt của hắn là xương.
Diệp Nhiên Tiêu bị Lâm Tử Mặc cọ đến khó chịu, nắm thật chặt cánh tay, nói: "Ngủ đi."
Lâm Tử Mặc nghĩ thầm, bị ngươi ôm như vậy ai mà ngủ được hả.
Kết quả chỉ qua mười phút, Lâm Tử Mặc đã ngáy khò, ngủ ngon lành.
Diệp Nhiên Tiêu cong môi, sờ nét mặt khi ngủ của Lâm Tử Mặc, khí phách hứa hẹn: "Tử Mặc, lần này khiến ngươi thiệt thòi rồi, sau này nhất định sẽ cho ngươi một hôn lễ lớn nhất."
Năm ngày sau, nửa đêm Lâm Tử Mặc đã bị người lôi từ trên giường ra, trang điểm ăn mặc, bây giờ Lâm Tử Mặc quá mệt mỏi, híp mắt ngủ gà ngủ gật, để mặc bọn họ dày vò.
Mặc dù nam thê tử kết hôn không có quá nhiều hạn chế như nữ nhân, nhưng vẫn khá tương tự, Lâm Tử Mặc bị lăn qua lăn lại, thật chỉ muốn giết người, tính khí lúc Lâm Tử Mặc rời giường quả thật rất nghiêm trọng.
Tóc dài của Lâm Tử Mặc được chải từng lược, không có buộc, Lâm Tử Mặc thấy phiền, không biết tóc tai bù xù rất cản trở sao?! Hơn nữa sẽ rất nóng đấy biết không?!
Diệp Nhiên Tiêu suy tính đến chuyện nóng này, cố ý làm y phục tân hôn thật đơn giản, chỉ có một hai lớp, hơn nữa còn dùng chất vải không khiến người ta khó chịu.
Lâm Tử Mặc nhìn một nha hoàn đang cầm phấn đánh lên mặt mình, nhất thời hết ý kiến, không nhịn được nói: "Này... Ta là nam nhân, không cần phải trang điểm chứ?"
"Cần chứ ạ, thiếu nãi nãi, việc này do thiếu gia cố ý căn dặn."
Lâm Tử Mặc đành thôi, tùy người khác đánh phấn linh tinh lên mặt mình, thậm chí còn có má hồng son môi!
Ta ngất, xem ra việc thành thân này thật sự không đơn giản.
Cũng may kỹ thuật trang điểm của nha hoàn tương đối khá, không biến Lâm Tử Mặc nở hoa như mông khỉ.
Lâm Tử Mặc ngơ ngác nhìn mình trong gương đồng, xinh đẹp không giống y chút nào, làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng.
Y rất man mà, trước kia y không phải như vậy. Lâm Tử Mặc rơi lệ, sao mình lại biến thành như một bác gái thế này.
Bọn nha hoàn đều mặc kệ nội tâm Lâm Tử Mặc thế nào, thấy tất thảy đều đã ổn, cầm khăn hỉ lên muốn phủ lên đầu Lâm Tử Mặc.
"Aiz aiz, một nam nhân như ta sao còn phải đội cái này." Lâm Tử Mặc nhanh chóng né trái trốn phải, tránh khỏi khăn voan sắp đắp lên đầu mình.
Nha hoàn không nóng nảy, cười hí mắt nói: "Thiếu nãi nãi à, đây cũng do thiếu gia dặn dò, ngài ấy nói sợ ngài gặp người khác sẽ xấu hổ."
Xấu hổ? Lâm Tử Mặc nghĩ lại, đúng vậy ha, đợi lát nữa còn phải bái đường, chẳng phải sẽ có rất nhiều người vây xem, cũng không đến nổi xấu hổ, chẳng qua chắc chắn sẽ lúng túng.
Quả thật Nhiên Tiêu đã suy tính chu toàn, ô dù! Nhất định là ô dù! Lâm Tử Mặc càng cảm thấy Diệp Nhiên Tiêu đạt đến một trình độ nào đó.
Lâm Tử Mặc ngoan ngoãn phối hợp, thật ra thì Lâm Tử Mặc cũng dễ gạt, mặc dù Diệp Nhiên Tiêu cũng sợ Lâm Tử Mặc lúng túng, nhưng mục đích quan trọng là không muốn cho người khác thấy Lâm Tử Mặc.
Thê tử của hắn, sao có thể cho người khác ngắm? Đừng hòng mơ tưởng!
Chuẩn bị xong mọi thứ, Lâm Tử Mặc an tĩnh ngồi trong phòng, chờ Diệp Nhiên Tiêu tới đón.
Từ buổi sáng Lâm Tử Mặc vẫn chưa ăn cơm, đói bụng đến mức sôi ùng ục, vậy mà nha hoàn rách đó còn không cho y ăn cơm! Đợi lát nữa nhất định phải tố cáo với Nhiên Tiêu.
Nha hoàn Diệp Toàn cho người khác lui ra ngoài, mình đứng bên cạnh trông chừng Lâm Tử Mặc.
"Ngươi cũng đi ra ngoài đi." Lâm Tử Mặc muốn lén ăn gì đó, nên nói.
Diệp Toàn đương nhiên cự tuyệt, vẫn câu nói kia: "Thiếu gia dặn dò, ta phải ở lại đây."
"Dặn dò cái gì mà dặn dò! Ta là thiếu nãi nãi của ngươi, sau này tiền của Diệp Nhiên Tiêu chắc chắn đều sẽ nằm ở chỗ ta, ngươi phải nghe lời của ta, chứ không phải của hắn!" Lâm Tử Mặc hung ác nói: "Bằng không ta trừ tiền lương của ngươi!"
Diệp Toàn còn chưa nói gì, chỉ nghe bên ngoài có tiếng truyền đến.
"Tử Mặc nói phải."
Diệp Nhiên Tiêu cười đẩy cửa đi vào, hiển nhiên nghe hết lời vừa rồi của Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc khoác lác hơi quá, có chút lúng túng, may thay có khăn voan cản trở, nếu không người nào đó thật sự sẽ không chịu nổi.
Diệp Nhiên Tiêu nói: "Sau này lời của thiếu nãi nãi chính là lời của ta, hiểu không?"
Diệp Toàn hơi ngẩn ra, vội vàng nói: "Diệp Toàn đã hiểu!"
"Ừm, sau này ngươi hầu hạ bên cạnh Tử Mặc, ngươi lui xuống trước đi."
"Dạ!" Diệp Toàn vâng lời đóng cửa đi ra ngoài.
Diệp Nhiên Tiêu nghĩ nên vén khăn voan của Lâm Tử Mặc trước, bị Lâm Tử Mặc tránh đi: "Hay để buổi tối vén đi." Hiện tại mặt y rất đỏ, bị Diệp Nhiên Tiêu nhìn thấy chắc chắn sẽ xấu hổ chết người.
Diệp Nhiên Tiêu không miễn cưỡng, hỏi: "Tử Mặc, ngươi hối hận vì đã gả cho ta sao? Nếu bây giờ ngươi đổi ý vẫn còn kịp."
Đổi ý? Đổi ý thế nào? Không phải đã ký khế ước rồi sao?
Lâm Tử Mặc lắc đầu: "Không hối hận không hối hận!"
Diệp Nhiên Tiêu lại móc ra một chút điểm tâm thả vào tay Lâm Tử Mặc: "Đói thì ăn một chút đi, cả ngày chẳng ăn gì sao chịu được."
"Đúng rồi, đợi lát nữa chúng ta không cần bái đường, đi ra ngoài dạo một vòng là được." Giọng điệu Diệp Nhiên tiếc nuối, bởi vì chân hắn không tiện, ngại phiền phức, cho nên hủy bỏ bái đường này.
Diệp Nhiên Tiêu hàn huyên với Lâm Tử Mặc một hồi, rồi đi ra ngoài, hắn là tân lang quan nên rất bận rộn.
Quả nhiên, Lâm Tử Mặc chỉ đi ra ngoài một chuyến đã trở lại phòng, cách khăn voan nên Lâm Tử Mặc chẳng nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào thính giác, nghe tiếng đã biết không có nhiều người.
Lâm Tử Mặc thầm than một tiếng, Nhiên Tiêu tốt như vậy, tại sao không được yêu thương đây?
Mặc dù Diệp Minh ngại mất mặt, mời không ít quan to quý tộc, nhưng Diệp Nhiên Tiêu không có bằng hữu, thân nhân bằng hữu thì Lâm Tử Mặc càng không có, dĩ nhiên là vắng lạnh rất nhiều.
Sau khi Lâm Tử Mặc về phòng, lập tức lấy khăn voan xuống, quạt gió hồng hộc, mặc dù đã lập xuân, nhưng mặc nhiều y phục như vậy còn phải trùm khăn voan, cũng rất nóng, ở đây lại không có máy điều hòa không khí gì cả.
Lâm Tử Mặc nhét điểm tâm còn dư lại vào miệng, đột nhiên nghe có tiếng động ở cửa sổ.
Lâm Tử Mặc mở cửa sổ ra, quả nhiên là Đại béo và Nhị béo.
Chẳng qua lần này Đại béo và Nhị béo cũng không phải đến không, hai con chim quắp thêm mấy con giun đến đây.
Không phải Lâm Tử Mặc sợ giun, chẳng qua là thấy kỳ quái vì sao bọn nó muốn tha giun đến đây: "Các ngươi tha giun đến làm gì?"
Đại béo và Nhị béo nhổ giun lên bàn, lấy móng dẫm lên, Đại béo nói: "Con người! Đây là quà chúng ta tặng cho ngươi!"
"Đúng đúng! Chúc mừng ngươi thành thân!" Nhị béo gật đầu.
Đối với loài chim, giun rất hấp dẫn, Đại béo Nhị béo có thể nhịn không ăn, tặng cho y, Lâm Tử Mặc rất cảm động, nhưng mà, Lâm Tử Mặc đầu đầy hắc tuyến nói: "Ta thật sự không ăn giun đâu."
Đại béo Nhị béo không thể tin được trên thế giới này còn có người không thích ăn loài giun ngon lành mỹ vị: "Ngươi thật không thích ăn sao?"
"Hoàn toàn chính xác." Lâm Tử Mặc cười sờ hai con chim, dù sao Đại béo Nhị béo cũng là chim, đối với thế giới loài người vẫn có rất nhiều cái không hiểu.
"Được rồi, ngươi đã không thích ăn, vậy chúng ta sẽ giúp ngươi ăn!" Đại béo Nhị béo cúi đầu mổ mổ mổ, toàn bộ giun được ăn hết.
Lâm Tử Mặc lại cầm bánh cao đút hai con chim, hai chim vểnh mông ăn vui sướng, vốn bọn nó ăn không kiêng nể gì, không trách được mập như vậy.
Sau khi Đại béo Nhị béo ăn uống no đủ, cáo biệt rồi bay đi, sắc trời đã tối, bọn nó phải về ổ ngủ.
Mặc dù Lâm Tử Mặc rất muốn nuôi hai bọn nó, nhưng cũng biết Đại béo Nhị béo là chim hoang dã, thích tự do tự tại, nuôi trong nhà chưa chắc đã nguyện ý.
Lâm Tử Mặc đang suy nghĩ muốn mua thú cưng về nuôi, thì nghe thấy ở cửa có động tĩnh.
Lâm Tử Mặc như lửa đốt mông, vội vàng chạy về chỗ, đắp khăn hỉ lên.
Diệp Nhiên Tiêu đẩy cửa đi vào, thấy Lâm Tử Mặc giả vờ bình tĩnh nên cười nhạt, hơi thở của Lâm Tử Mặc hơi gấp, sao hắn có thể nghe không hiểu.
Trên mặt Diệp Nhiên Tiêu ửng đỏ, hiển nhiên do uống rượu quá nhiều, nhưng dựa theo độ cong của môi hắn, hắn thật sự rất vui.
Diệp Nhiên Tiêu đẩy xe lăn đi đến cạnh Lâm Tử Mặc, đưa tay tháo khăn hỉ của Lâm Tử Mặc xuống.
Vậy mà chưa đợi Diệp Nhiên Tiêu chạm vào, Lâm Tử Mặc đã ngoan chuẩn túm khăn hỉ kéo xuống, ném qua một bên.
"Ai da má ơi, sớm biết là ngươi ta đã không đắp lên rồi." Lâm Tử Mặc mũi chó, đã ngửi thấy mùi thuốc trên người Diệp Nhiên Tiêu rồi.
Diệp Nhiên Tiêu thu hồi tay giữa không trung, che giấu bối rối của mình, cẩn thận quan sát Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc tuyệt đối không tính là vô cùng xinh đẹp, nhưng thanh tú, ánh mắt sạch sẽ, là kiểu Diệp Nhiên Tiêu thích.
Lớp trang điểm đậm bị lau sạch đôi chút, một mùi phấn hương bay vào mũi hắn, Diệp Nhiên Tiêu có chút nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy ánh mắt Lâm Tử Mặc thật biết đầu độc.
Đương nhiên Lâm Tử Mặc không biết Diệp Nhiên Tiêu đang suy nghĩ gì, chẳng qua nhìn Diệp Nhiên Tiêu mặc hồng y mang hồng hài, vẫn đẹp xuất sắc như vậy, hỏi: "Bên ngoài đã giải tán rồi sao?"
"Có lẽ vậy."
"Vậy thì tốt, hôm nay mệt mỏi cả ngày, cuối cùng có thể ngủ rồi."
"Thế, chúng ta đến uống ly rượu giao bôi đi." Diệp Nhiên Tiêu nói tiếp.
Rượu giao bôi? Lâm Tử Mặc cười ha hả: "Cái này ngươi giữ đi, sau này uống cùng cô nương ngươi thích, ta không cần đâu."
Diệp Nhiên Tiêu buông mắt, che giấu mất mác của mình.
Lâm Tử Mặc thần kinh thô, không chú ý đến, còn muốn chạy ra ngoài rửa mặt.
"Ta lấy cho ngươi." Diệp Nhiên Tiêu lập tức nói.
Lâm Tử Mặc khoát tay: "Ngươi không tiện, tự ta đi là được."
Chốc lát, Lâm Tử Mặc tiến vào, trong tay còn bưng một chậu nước, vạt áo trước ướt đẫm.
"Ngươi cũng lau đi." Lâm Tử Mặc đặt nước lên bàn.
Diệp Nhiên Tiêu đảo mắt, mỉm cười, nói được.
Nhúng khăn tay vào nước, lại cố ý sẩy tay làm rơi, Lâm Tử Mặc thấy thế, quả nhiên chủ động nhặt lấy, vắt khô, lau mặt cho Diệp Nhiên Tiêu.
"Cảm ơn Tử Mặc." Giọng nói của Diệp Nhiên âm trầm thấp hùng hậu, giàu từ tính.
Lâm Tử Mặc không khỏi cảm thấy trái tim chậm một nhịp, mặt nóng lên, lắp bắp nói: "Không có... Không có gì..."
Lâm Tử Mặc bưng chậu, thấy y phục mình bị ướt, đưa tay muốn cởi ra.
Cởi đến một nửa cảm thấy có gì không đúng, chỉ thấy Diệp Nhiên Tiêu không nháy mắt nhìn mình chằm chằm, Lâm Tử Mặc lúng túng: "Gì... Ngươi nhìn ta làm gì?"
"Da của Tử Mặc rất tốt, không nhịn được nhìn thêm vài lần."
Lâm Tử Mặc đỏ mặt, bà nó đây có phải đang trêu ta nữa không! Nhất định là phải rồi!
Lâm Tử Mặc xoay người sang chỗ khác, cởi xong rồi chui vào trong chăn, chỉ chừa nửa cái đầu ở bên ngoài.
Diệp Nhiên Tiêu biết Lâm Tử Mặc đang ngượng ngùng, nhưng không cho Lâm Tử Mặc cơ hội trốn tránh, tủi thân kêu Lâm Tử Mặc: "Tử Mặc, Tử Mặc."
Diệp Nhiên Tiêu gọi năm sáu tiếng, rốt cuộc Lâm Tử Mặc nằm trong chăn lên tiếng, giọng nói rầu rĩ: "Gọi ta làm gì?"
"Tử Mặc, ta không lên được." Diệp Nhiên Tiêu đáng thương.
Lúc này Lâm Tử Mặc mới nhớ tới, Diệp Nhiên Tiêu đi đứng không tiện, không thể cởi quần lên giường.
Lâm Tử Mặc hít sâu một hơi, chui ra từ trong chăn, xuống giường hầu hạ Diệp Nhiên Tiêu.
Giúp Diệp Nhiên Tiêu cởi áo ngoài và... quần ra, sau đó đỡ hắn lên giường: "Ngươi ngủ bên trong đi, tư thế ngủ của ta không tốt, sợ đá ngươi xuống."
Diệp Nhiên Tiêu quả quyết cự tuyệt: "Không được, ta có cách."
Lâm Tử Mặc trở mình, ngủ bên trong, Diệp Nhiên Tiêu nằm nghiêng, từ trên nhìn xuống Lâm Tử Mặc.
Bây giờ Lâm Tử Mặc mới phát hiện hai người đàn ông ngủ ở trên một cái giường có bao nhiêu lúng túng, trước kia y và bạn y ngủ ở chung một chỗ nhưng không lúng túng như vậy mà.
Lâm Tử Mặc đỡ Diệp Nhiên Tiêu nằm xuống, tiếng Diệp Nhiên lại từ phía sau lưng truyền đến: "Tử Mặc, ta lạnh."
Lâm Tử Mặc không thể nhịn được nữa, xoay người: "Ngươi đừng có gạt ta! Chăn dầy như vậy ngươi lạnh cái rắm!"
Diệp Nhiên Tiêu không thèm để ý Lâm Tử Mặc nói lời thô tục, chẳng qua vươn đôi cánh tay về phía Lâm Tử Mặc, giọng nói dịu dàng, mang theo đầu độc: "Ta chỉ muốn ôm ngươi thôi."
Lâm Tử Mặc cảm thấy mình nhất định là nước vào não, nếu không sao dễ dàng bị đầu độc như vậy, ngoan ngoãn dựa sát vào bên cạnh, được Diệp Nhiên Tiêu ôm vào lòng.
Bình thường Diệp Nhiên Tiêu ngồi thì không cảm thấy, nằm cùng một chỗ mới phát hiện, Diệp Nhiên Tiêu cao hơn y rất nhiều.
Vòm ngực Diệp Nhiên Tiêu mát mẻ, Lâm Tử Mặc thích không chịu nổi, lập tức cọ vào người Diệp Nhiên Tiêu.
Có chút lạ người, Lâm Tử Mặc cảm thấy thịt trên người Diệp Nhiên Tiêu cứng ngắc, xem ra thân thể hắn thật sự không tốt, toàn xương là xương.
Đợi sau này khi Lâm Tử Mặc nhìn thấy cơ thịt của Diệp Nhiên Tiêu thì chỉ muốn tự đâm mù hai mắt, thật là đần độn, có thể nghĩ bắp thịt của hắn là xương.
Diệp Nhiên Tiêu bị Lâm Tử Mặc cọ đến khó chịu, nắm thật chặt cánh tay, nói: "Ngủ đi."
Lâm Tử Mặc nghĩ thầm, bị ngươi ôm như vậy ai mà ngủ được hả.
Kết quả chỉ qua mười phút, Lâm Tử Mặc đã ngáy khò, ngủ ngon lành.
Diệp Nhiên Tiêu cong môi, sờ nét mặt khi ngủ của Lâm Tử Mặc, khí phách hứa hẹn: "Tử Mặc, lần này khiến ngươi thiệt thòi rồi, sau này nhất định sẽ cho ngươi một hôn lễ lớn nhất."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook