Nam thê của Tể tướng
-
Chương 9: Nhận lời thôn trưởng và săn lợn rừng
Dịch Vân Khanh không nói gì, chỉ cầm theo chủy thủ.
Đông Dương ngẩn ra, cũng không kiên trì. Đem thịt lộc để một bên, nhặt cành cây đi làm bẫy rập, nâng tay lau mồ hôi, lại nhìn thấy tán cây bên cạnh, nhanh nhẹn chạy sang bên đó. Đứng ở phía xa quan sát, nhàn rỗi vô sự liền lấy cung bắn những con mồi gần đó, cho nên khi Dịch Vân Khanh mang theo người tới thì liền thu thêm được hai con gà rừng.
Dịch Vân Khanh dẫn tới hai huynh đệ Vân Thanh Vân Xuân, còn có Tam gia cùng Tứ gia cùng với hai con trai nhà trưởng thôn.
Mỗi người thấy trong bẫy rập có lợn rừng liền trừng lớn mắt, con trai trưởng nhà trưởng thôn còn sợ hãi vừa than vừa giải hận: ” Cái thứ này thật đáng giận, mỗi khi tới vụ thu hoạch xuân thì thứ này liền kết thành đàn xuống phá hoại mùa màng, còn đả thương người!”.
Nông dân hận nhất chính là phá hư hoa mầu, nhưng nông dân cũng chỉ là người thành thật, nhìn thấy những con lợn rừng to khỏe với hàm răng trắng dữ tợn kéo thành bầy đàn thì cũng không có mấy ai dám dùng cuốc xông lên.
Người con thứ của trưởng thôn cũng lo lắng: ” Lại nói tới thì thời điểm này cũng là lúc cái thứ này hay kéo theo bầy đàn xuống núi.”
Dịch Vân Khanh chân mày cau lại, cố gắng áp chế cái ý tưởng vừa nảy sinh trong đầu. Cả đám người đem lợn rừng ra khỏi bẫy rập, dùng dây thừng treo lên hai cành cây rồi bốn nam nhân trưởng thành cùng khiêng xuống núi.
Từ trên núi mang xuống một con lợn rừng lớn như vậy, khiến cho từng vòng người đều xúm lai xem náo nhiệt. Ở nhà Dịch lão thái gia đã sớm bảo người chuẩn bị nước nóng, còn tìm trong thông một đồ tể có tay nghề tới giết heo.
Xử lý lợn rừng so với lợn nuôi trong nhà có điềm phức tạp hơn, nhưng đồ tể cũng là người có kinh nghiệm phong phú, không lâu sau được mọi người giúp mà lọc ra được từng miếng thịt lớn. Từng miếng từng miếng thịt được hạ xuống, thừa dịp còn sớm, lão thái gia liền sai Tam gia cùng Tứ gia mang theo cả thịt lộc ban đầu đem tới Thực Phô ở trấn trên đem đổi lấy tiền, nhân tiện mua hai vò rượu ngon, nói là phải mời một nhà trưởng thôn cùng các lão nhân trong thôn uống rượu.
Thôn trưởng vừa nghe, cười nói: ” Vẫn chờ câu nói này của lão thái gia đâu!”
Đám văn giả cười rộ, thấy trưởng giả trêu ghẹo liền nói: “Lão Ngưu Nha, đã nhiều năm như vậy mà tật xấu ăn ngon vẫn còn chưa sửa được sao?”.
Bị mọi người trêu gọi nhũ danh, trưởng thôn cũng không thấy phận ý, liền cười ha hả rồi nói: ” Năng ăn là phúc, có cái ăn cũng là phúc. Hôm nay Dịch lão thái gia có phúc ăn, ta đi theo xin nhiễm ít phúc khí này thì có làm sao? Mà nói tới Tam thúc.” Trưởng thôn đối với trưởng giả trêu ghẹo hắn nói: “Ai mà không biết ngài ngày thường điểm tâm sáng cũng là uống rượu, hôm nay có món nhậu ngon như này, ngài lại không nới rộng bụng ăn sao?”.
Các trưởng giả còn lại đều cười lăn lộn, đám hậu bối không dám cười trước mặt cũng không nhịn được mà quay lại cười đến gập người.
Vị trưởng giả được trưởng thôn gọi là tam thúc kia sờ sờ chòm râu, gật đầu: ” Thật sự cũng có tính toán này.”
Đám tôn tử nhờ có trưởng thôn cũng thấy vui vẻ, hiện tại liền chắp tay: ” Câu vừa rồi ngài cũng nên thu lại thôi!”.
Một lão nhân tóc bạc cười nhìn hai người họ, nói: “Ai yêu, hai thúc cháu nhà ngươi a, ai cũng đừng chê cười!” Dứt lời liền hướng Dịch lão thái gia chắp tay nói: “Lão ca ca đừng để ý tới hai người bọn họ, cứ việc phát ghế ngồi đi!”.
Chung quanh lại là một trận cười to, Dịch lão thái gia vội chắp tay đáp lễ nói không dám.
Thịt rừng được xử lý sạch sẽ, Dịch lão thái gia quyết định, một phần đem bán, một phần dùng để làm yến tiệc tối nay còn lại phân đều cho các nhà trước đã Dịch gia lương thực phụ. Mấy nhà nhận được thịt cũng có thoái thác qua, bất quá, Dịch gia cũng muốn mượn vài cái bàn, chén bát cho buổi yến tiệc, đây cũng là ân đối với Dịch gia. Dịch lão thái gia cũng thấy lo, bên ngoài ít nhất cũng phải bày năm bàn, người Dịch gia cũng phải tới ba bàn, muốn có đủ chén bát cho tám bàn, nói đi mượn cũng phải tốn nhiều công phu vì vẫn chưa quen thuộc với thôn dân. May mắn những nhà thân thuộc xung quanh đồng ý tới hỗ trợ, toàn thể nữ quyến của Dịch gia cũng thở phào nhẹ nhõm, Dịch lão thái gia cũng bỏ được tảng đá trong lòng.
Khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, trước cửa viện cũng đã bầy biện hảo tám bàn tiệc, các tức phụ trẻ tự nguyện tới hỗ trợ tay chân cũng nhanh nhẹn, nhanh chóng bày lên rượu ngon mua từ trấn trên cùng thức ăn ngon, lát sau mang tới hai đĩa lớn đầy thịt lợn rừng cùng thịt dã lộc.
Trên bàn tiệc, Dịch lão thái gia cùng trưởng thôn khách sáo mấy phen, từ màn dạo đầu của trưởng thôn, Dịch lão thái gia khiêm nhường, về sau là trong thôn nổi danh vọng trưởng giả, tái hậu mới là khai tịch.
Rượu ngon, thức ăn ngon, còn có thịt lợn rừng sao thơm nức cùng thịt lộc, một bữa cơm này cả chủ lẫn khách đều vui vẻ. Dịch lão thái gia mượn bữa cơm này để thông báo dân trong thôn này rằng, bọn họ Dịch gia chính thức ở lại nơi này.
Có bữa cơm này đặt nền móng, người dân thôn quê, khoảng cách lập tức gần hơn không ít, các đại thẩm, tiểu tức phụ cùng nữ quyến Dịch gia cũng thường quyên qua lại. Dịch lão thái gia cũng không ngăn cản mấy đứa trẻ, cho chúng cùng bọn trẻ ở đây chơi đùa, có đôi khi đùa tới mức một thân toàn bùn, Dịch lão thái gia cũng chỉ cười, không nói gì.
Thời điểm thu hoạch cũng đã tới rồi, trưởng thôn sầu mi khổ kiếm đến tìm Dịch gia. Biết được nguyên nhân, Dịch lão thái gia cũng không vội vàng đáp ứng, mà là trầm ngâm, cho người đi gọi đại lão gia cùng Dịch Vân Khanh.
Kỳ thật Dịch Vân Khanh tối hôm qua cũng đã nói với Dịch lão thái gia chuyện lợn rừng phá hoại mùa màng, cũng đã cùng Đông Dương thương lượng được một kế hoạch nhất định, sở dĩ không nói ra cũng là muốn cho trưởng thôn thiếu bọn họ một phần nhân tình.
Kế hoạch thì có, nhưng chỉ cách hay là muốn họ đi. Dịch lão thái gia gọi Đông Dương tới, Đông Dương cau mày hỏi vài vấn đề.
“Năm ngoái tổng cộng có bao nhiêu lợn rừng xuống núi?”
” Lớn nhỏ không dưới hai mươi con.”
Hai mươi con lợn rừng lớn nhỏ cùng nhau chạy tới, lực phá hoại cũng không phải chuyện đùa:” Biện pháp thì có, chỉ cần thôn dân toàn lực hỗ trợ.”
Trưởng thôn vừa nghe có biện pháp trong lòng liền vui vẻ, nói: “Vệ tiểu ca, chỉ cần có biện pháp trừ bỏ cái tai họa này, đừng nói là toàn lực phối hợp, muốn toàn thôn già trẻ bỏ sức cũng không phải là vấn đề.”
“Vậy thỉnh thôn trưởng tụ họp ba mươi hán tử, mang theo cuốc, khảm đao, đến nơi năm ngoái lợn rừng xuống núi.” Nói xong quay đầu nói với Dịch Vân Khanh: “Phiền đại thiếu gia tới trấn trên lấy hai thanh cung tiễn.”
Dịch Vân Khanh gật đầu, trở lại cũng là kính nhờ Tứ gia đến trấn trên lấy cung tiễn, mà hắn thì lại đi theo Đông Dương cùng trưởng thôn tới chỗ năm ngoái lợn rừng xuống núi.
Nơi lợn rừng xuống núi năm ngoái, cách đó không xa liền mảnh ruộng lớn, đang chờ thu hoạch, cây lúa vàng óng ánh nặng trĩu cao tới thắt lưng, một làn gió thổi qua, cả biển vàng óng ánh này lung lay trong gió, liên miên không ngừng.
Trưởng thôn nhìn biển vàng óng ánh đó, trong mắt cũng không giấu nổi sầu lo:” Đây là mảnh ruộng tốt nhất trong thôn, nhưng vụ mùa xuân năm nào cũng chỉ thu hoạch được ít nhất.” Hơn hai mươi con lợn rùng theo đường núi này chạy xuống, vài ngày tàn sát bừa bãi, thu hoạch được một nửa cũng là nhờ có Bồ tát phù hộ.
Dịch Vân Khanh hỏi: “Vì cái gì không chuyển thành vụ thu?”
Trưởng thôn trả lời:”Dịch tiểu ca có điều không biết, mảnh ruộng này tốt là bởi đất đai màu mỡ, cho ra được hạt thóc mẩy lại thơm ngát, mang lên trấn trên bán một cân cũng lãi được nửa cân. Chính vì muốn duy trì ưu thế này mà không thể chuyền vụ.” Hàng năm nhìn những hạt thóc tốt nhất bị lợn rừng đạp hư, cái loại đau lòng này, khác nào là tử đao đối với người nông dân.”
Đông Dương lấy dao tách ra hai hạt thóc cho vào miệng cắn, cắn ra hương vị trong veo, trong miệng đầy dư hương: “Đây là loại gạo thượng đẳng.”
Trưởng thôn kinh ngạc nhìn y: “Vệ tiểu ca cũng có hiểu biết về hoa màu?”
“Nhà ta cũng từng trồng loại lúa này, ăn xong trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị trong trẻo, cũng đủ để xưng là gạo cống phẩm. Bất quá, cũng chính là loại ưa thích của lợn rừng.” Cũng khó trách toàn bộ ruộng trong thôn thì mảng ruộng này vẫn được lợn rừng thường xuyên lui tới.
Đông Dương nhìn toàn bộ đoạn đường núi, gọi người chặt một đống lớn thân cây, làm thành cọc trụ bao lại mảnh ruộng này, có người nói đã từng làm theo cách này nhưng không hiệu quả. Đông Dương cũng không giải thích, chỉ gọi nngười ta dựng hàng rào, sau lại cho người đào hố to rộng để mai cho thật nhiều cọc nhọn xuống đó.
Làm xong cũng đã gần đến hoàng hôn, Đông Dương dặn dò mười thanh niên hán tử theo y gác đêm những điều cần chú ý cùng vị trí gác đêm của mọi người, lại dạy cho Dịch Vân Khanh cùng Dịch Vân Xuân khẩu quyết để dùng cung tiễn xua đuổi lợn rừng, rồi tản ra về nhà ăn cơm. Đợi cho trăng lên tới đỉnh đầu, mọi người tập hợp, Đông Dương lại nhắc lại những điểm lưu ý rồi để mọi người đi về vị trí của mình.
Đông Dương ngẩn ra, cũng không kiên trì. Đem thịt lộc để một bên, nhặt cành cây đi làm bẫy rập, nâng tay lau mồ hôi, lại nhìn thấy tán cây bên cạnh, nhanh nhẹn chạy sang bên đó. Đứng ở phía xa quan sát, nhàn rỗi vô sự liền lấy cung bắn những con mồi gần đó, cho nên khi Dịch Vân Khanh mang theo người tới thì liền thu thêm được hai con gà rừng.
Dịch Vân Khanh dẫn tới hai huynh đệ Vân Thanh Vân Xuân, còn có Tam gia cùng Tứ gia cùng với hai con trai nhà trưởng thôn.
Mỗi người thấy trong bẫy rập có lợn rừng liền trừng lớn mắt, con trai trưởng nhà trưởng thôn còn sợ hãi vừa than vừa giải hận: ” Cái thứ này thật đáng giận, mỗi khi tới vụ thu hoạch xuân thì thứ này liền kết thành đàn xuống phá hoại mùa màng, còn đả thương người!”.
Nông dân hận nhất chính là phá hư hoa mầu, nhưng nông dân cũng chỉ là người thành thật, nhìn thấy những con lợn rừng to khỏe với hàm răng trắng dữ tợn kéo thành bầy đàn thì cũng không có mấy ai dám dùng cuốc xông lên.
Người con thứ của trưởng thôn cũng lo lắng: ” Lại nói tới thì thời điểm này cũng là lúc cái thứ này hay kéo theo bầy đàn xuống núi.”
Dịch Vân Khanh chân mày cau lại, cố gắng áp chế cái ý tưởng vừa nảy sinh trong đầu. Cả đám người đem lợn rừng ra khỏi bẫy rập, dùng dây thừng treo lên hai cành cây rồi bốn nam nhân trưởng thành cùng khiêng xuống núi.
Từ trên núi mang xuống một con lợn rừng lớn như vậy, khiến cho từng vòng người đều xúm lai xem náo nhiệt. Ở nhà Dịch lão thái gia đã sớm bảo người chuẩn bị nước nóng, còn tìm trong thông một đồ tể có tay nghề tới giết heo.
Xử lý lợn rừng so với lợn nuôi trong nhà có điềm phức tạp hơn, nhưng đồ tể cũng là người có kinh nghiệm phong phú, không lâu sau được mọi người giúp mà lọc ra được từng miếng thịt lớn. Từng miếng từng miếng thịt được hạ xuống, thừa dịp còn sớm, lão thái gia liền sai Tam gia cùng Tứ gia mang theo cả thịt lộc ban đầu đem tới Thực Phô ở trấn trên đem đổi lấy tiền, nhân tiện mua hai vò rượu ngon, nói là phải mời một nhà trưởng thôn cùng các lão nhân trong thôn uống rượu.
Thôn trưởng vừa nghe, cười nói: ” Vẫn chờ câu nói này của lão thái gia đâu!”
Đám văn giả cười rộ, thấy trưởng giả trêu ghẹo liền nói: “Lão Ngưu Nha, đã nhiều năm như vậy mà tật xấu ăn ngon vẫn còn chưa sửa được sao?”.
Bị mọi người trêu gọi nhũ danh, trưởng thôn cũng không thấy phận ý, liền cười ha hả rồi nói: ” Năng ăn là phúc, có cái ăn cũng là phúc. Hôm nay Dịch lão thái gia có phúc ăn, ta đi theo xin nhiễm ít phúc khí này thì có làm sao? Mà nói tới Tam thúc.” Trưởng thôn đối với trưởng giả trêu ghẹo hắn nói: “Ai mà không biết ngài ngày thường điểm tâm sáng cũng là uống rượu, hôm nay có món nhậu ngon như này, ngài lại không nới rộng bụng ăn sao?”.
Các trưởng giả còn lại đều cười lăn lộn, đám hậu bối không dám cười trước mặt cũng không nhịn được mà quay lại cười đến gập người.
Vị trưởng giả được trưởng thôn gọi là tam thúc kia sờ sờ chòm râu, gật đầu: ” Thật sự cũng có tính toán này.”
Đám tôn tử nhờ có trưởng thôn cũng thấy vui vẻ, hiện tại liền chắp tay: ” Câu vừa rồi ngài cũng nên thu lại thôi!”.
Một lão nhân tóc bạc cười nhìn hai người họ, nói: “Ai yêu, hai thúc cháu nhà ngươi a, ai cũng đừng chê cười!” Dứt lời liền hướng Dịch lão thái gia chắp tay nói: “Lão ca ca đừng để ý tới hai người bọn họ, cứ việc phát ghế ngồi đi!”.
Chung quanh lại là một trận cười to, Dịch lão thái gia vội chắp tay đáp lễ nói không dám.
Thịt rừng được xử lý sạch sẽ, Dịch lão thái gia quyết định, một phần đem bán, một phần dùng để làm yến tiệc tối nay còn lại phân đều cho các nhà trước đã Dịch gia lương thực phụ. Mấy nhà nhận được thịt cũng có thoái thác qua, bất quá, Dịch gia cũng muốn mượn vài cái bàn, chén bát cho buổi yến tiệc, đây cũng là ân đối với Dịch gia. Dịch lão thái gia cũng thấy lo, bên ngoài ít nhất cũng phải bày năm bàn, người Dịch gia cũng phải tới ba bàn, muốn có đủ chén bát cho tám bàn, nói đi mượn cũng phải tốn nhiều công phu vì vẫn chưa quen thuộc với thôn dân. May mắn những nhà thân thuộc xung quanh đồng ý tới hỗ trợ, toàn thể nữ quyến của Dịch gia cũng thở phào nhẹ nhõm, Dịch lão thái gia cũng bỏ được tảng đá trong lòng.
Khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, trước cửa viện cũng đã bầy biện hảo tám bàn tiệc, các tức phụ trẻ tự nguyện tới hỗ trợ tay chân cũng nhanh nhẹn, nhanh chóng bày lên rượu ngon mua từ trấn trên cùng thức ăn ngon, lát sau mang tới hai đĩa lớn đầy thịt lợn rừng cùng thịt dã lộc.
Trên bàn tiệc, Dịch lão thái gia cùng trưởng thôn khách sáo mấy phen, từ màn dạo đầu của trưởng thôn, Dịch lão thái gia khiêm nhường, về sau là trong thôn nổi danh vọng trưởng giả, tái hậu mới là khai tịch.
Rượu ngon, thức ăn ngon, còn có thịt lợn rừng sao thơm nức cùng thịt lộc, một bữa cơm này cả chủ lẫn khách đều vui vẻ. Dịch lão thái gia mượn bữa cơm này để thông báo dân trong thôn này rằng, bọn họ Dịch gia chính thức ở lại nơi này.
Có bữa cơm này đặt nền móng, người dân thôn quê, khoảng cách lập tức gần hơn không ít, các đại thẩm, tiểu tức phụ cùng nữ quyến Dịch gia cũng thường quyên qua lại. Dịch lão thái gia cũng không ngăn cản mấy đứa trẻ, cho chúng cùng bọn trẻ ở đây chơi đùa, có đôi khi đùa tới mức một thân toàn bùn, Dịch lão thái gia cũng chỉ cười, không nói gì.
Thời điểm thu hoạch cũng đã tới rồi, trưởng thôn sầu mi khổ kiếm đến tìm Dịch gia. Biết được nguyên nhân, Dịch lão thái gia cũng không vội vàng đáp ứng, mà là trầm ngâm, cho người đi gọi đại lão gia cùng Dịch Vân Khanh.
Kỳ thật Dịch Vân Khanh tối hôm qua cũng đã nói với Dịch lão thái gia chuyện lợn rừng phá hoại mùa màng, cũng đã cùng Đông Dương thương lượng được một kế hoạch nhất định, sở dĩ không nói ra cũng là muốn cho trưởng thôn thiếu bọn họ một phần nhân tình.
Kế hoạch thì có, nhưng chỉ cách hay là muốn họ đi. Dịch lão thái gia gọi Đông Dương tới, Đông Dương cau mày hỏi vài vấn đề.
“Năm ngoái tổng cộng có bao nhiêu lợn rừng xuống núi?”
” Lớn nhỏ không dưới hai mươi con.”
Hai mươi con lợn rừng lớn nhỏ cùng nhau chạy tới, lực phá hoại cũng không phải chuyện đùa:” Biện pháp thì có, chỉ cần thôn dân toàn lực hỗ trợ.”
Trưởng thôn vừa nghe có biện pháp trong lòng liền vui vẻ, nói: “Vệ tiểu ca, chỉ cần có biện pháp trừ bỏ cái tai họa này, đừng nói là toàn lực phối hợp, muốn toàn thôn già trẻ bỏ sức cũng không phải là vấn đề.”
“Vậy thỉnh thôn trưởng tụ họp ba mươi hán tử, mang theo cuốc, khảm đao, đến nơi năm ngoái lợn rừng xuống núi.” Nói xong quay đầu nói với Dịch Vân Khanh: “Phiền đại thiếu gia tới trấn trên lấy hai thanh cung tiễn.”
Dịch Vân Khanh gật đầu, trở lại cũng là kính nhờ Tứ gia đến trấn trên lấy cung tiễn, mà hắn thì lại đi theo Đông Dương cùng trưởng thôn tới chỗ năm ngoái lợn rừng xuống núi.
Nơi lợn rừng xuống núi năm ngoái, cách đó không xa liền mảnh ruộng lớn, đang chờ thu hoạch, cây lúa vàng óng ánh nặng trĩu cao tới thắt lưng, một làn gió thổi qua, cả biển vàng óng ánh này lung lay trong gió, liên miên không ngừng.
Trưởng thôn nhìn biển vàng óng ánh đó, trong mắt cũng không giấu nổi sầu lo:” Đây là mảnh ruộng tốt nhất trong thôn, nhưng vụ mùa xuân năm nào cũng chỉ thu hoạch được ít nhất.” Hơn hai mươi con lợn rùng theo đường núi này chạy xuống, vài ngày tàn sát bừa bãi, thu hoạch được một nửa cũng là nhờ có Bồ tát phù hộ.
Dịch Vân Khanh hỏi: “Vì cái gì không chuyển thành vụ thu?”
Trưởng thôn trả lời:”Dịch tiểu ca có điều không biết, mảnh ruộng này tốt là bởi đất đai màu mỡ, cho ra được hạt thóc mẩy lại thơm ngát, mang lên trấn trên bán một cân cũng lãi được nửa cân. Chính vì muốn duy trì ưu thế này mà không thể chuyền vụ.” Hàng năm nhìn những hạt thóc tốt nhất bị lợn rừng đạp hư, cái loại đau lòng này, khác nào là tử đao đối với người nông dân.”
Đông Dương lấy dao tách ra hai hạt thóc cho vào miệng cắn, cắn ra hương vị trong veo, trong miệng đầy dư hương: “Đây là loại gạo thượng đẳng.”
Trưởng thôn kinh ngạc nhìn y: “Vệ tiểu ca cũng có hiểu biết về hoa màu?”
“Nhà ta cũng từng trồng loại lúa này, ăn xong trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị trong trẻo, cũng đủ để xưng là gạo cống phẩm. Bất quá, cũng chính là loại ưa thích của lợn rừng.” Cũng khó trách toàn bộ ruộng trong thôn thì mảng ruộng này vẫn được lợn rừng thường xuyên lui tới.
Đông Dương nhìn toàn bộ đoạn đường núi, gọi người chặt một đống lớn thân cây, làm thành cọc trụ bao lại mảnh ruộng này, có người nói đã từng làm theo cách này nhưng không hiệu quả. Đông Dương cũng không giải thích, chỉ gọi nngười ta dựng hàng rào, sau lại cho người đào hố to rộng để mai cho thật nhiều cọc nhọn xuống đó.
Làm xong cũng đã gần đến hoàng hôn, Đông Dương dặn dò mười thanh niên hán tử theo y gác đêm những điều cần chú ý cùng vị trí gác đêm của mọi người, lại dạy cho Dịch Vân Khanh cùng Dịch Vân Xuân khẩu quyết để dùng cung tiễn xua đuổi lợn rừng, rồi tản ra về nhà ăn cơm. Đợi cho trăng lên tới đỉnh đầu, mọi người tập hợp, Đông Dương lại nhắc lại những điểm lưu ý rồi để mọi người đi về vị trí của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook